Làm Sủng Phi Như Thế Nào

chương 123: kết cục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại Tề xây dựng được sáu mùa xuân.

Là một thảo trường oanh phi, bách hoa tranh nhau khoe sắc ngày xuân, lúc này là buổi trưa, bên trong Ngự Hoa viên trăm hoa đua nở, oanh phi điệp vũ, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ.

Chỉ thấy bên trong lương đình, có một nữ tử áo hồng ngồi trong chòi nghỉ mát, ghế đá bên cạnh còn có một tiểu cô nương mặc quần áo hồng nhạt, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, thắt nơ hồng nhạt rũ xuống ngực, theo cử động khi tiểu cô nương này nói chuyện cùng nữ nhân kia, hai dãy ti đái lấp lánh, càng làm cho cô bé khả ái hơn.

Không bao lâu sau có một thân ảnh màu vàng bước vào trong đình, phía sau còn có một tiểu nam hài thập phần giống với tiểu cô nương kia, chỉ là đứa bé này luôn tỏ ra lão thành, rõ ràng là còn non nớt, người khác vừa nhìn thấy vẻ mặt này, thật sự là thú vị.

Nữ tử trong đình nhịn không được bật cười, tiểu nam hài vội nói, “Mẫu phi cười ta!”

Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên nghe lời này, mà thân ảnh màu vàng kia sau khi ngồi xuống ghế đá, đã bế tiểu cô nương ôm vào lòng, mới nói chuyện với bé trai, “Tiên sinh dạy ngươi như thế nào? Thấy mẫu phi cũng không biết hành lễ?”

Nữ tử nghe vậy liếc mắt nhìn Hoàng thượng, “Người trong nhà mà đâu cần nhiều quy củ như vậy.

Cô gái này rõ ràng là A Uyển, lúc này nàng đang ở cùng Hoàng thượng và hai đứa nhóc ba tuổi, đã ba năm trôi qua, A Uyển vẫn không thay đổi gì cả, chỉ là khí chất ngày càng thanh nhã hơn mà thôi, ánh mắt hờn dỗi cũng phong tình, ngôn hành cử chỉ cũng vừa đúng.

Hoàng thượng còn chưa nói gì, Niệm Niệm ở bên cạnh đã thỉnh an A Uyển, sau đó còn nghiêm túc nói, “Mẫu phi, Niệm NIệm đã bốn tuổi rồi, không phải ba tuổi!” nói, Niệm Niệm còn giơ lên bốn ngón tay, cường điệu số tuổi của mình.

A Uyển cười cười, theo cách tình ở Đại Tề, tuổi mụ của Niệm Niệm quả thật là bốn tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó thế nào cũng không phải là kiểu mà một tiểu tử ba tuổi nên có, còn học theo bộ dạng phụ hoàng hay nhíu mày, lại thông minh hơn người khác, mới ba tuổi mà đã có thể ngồi lớp vỡ lòng học cùng Đại hoàng tử, lúc này cũng đã học được nửa năm, rất có bộ dạng của một tiểu đại nhân.

A Uyển cười lắc đầu, “Được, mẫu phi nhớ rồi.” nói, A Uyển ngoắc tay bảo Niệm Niệm đến gần mình, dự định ôm Niệm Niệm, thế nhưng Niệm Niệm lại từ chối, “Niệm Niệm không thể làm người bất trung bất hiếu, không thể để mẫu phi ôm được.”

Nghe vậy mí mắt A Uyển giật giật, nhìn Hoàng thượng đang trêu chọc Tâm Tâm bên cạnh, “Hoàng thượng lại dạy Niệm Niệm cái gì nữa vậy?”

Hoàng thượng ôm Tâm Tâm vẻ mặt vô tội, biểu tình so với Tâm Tâm còn vô tội hơn, “Cái này không liên quan đến trẫm nha, trẫm không có làm gì cả.” nhìn A Uyển còn hoài nghi, Hoàng thượng vội bảo đảm.

Đáng tiếc Niệm Niệm dù có ra vẻ trưởng thành, thì cũng là một hài tử ba tuổi, vì không muốn để phụ hoàng và mẫu phi tranh luạn, cho nên giải thích, “Mẫu phi, phụ hoàng không làm gì cả, phụ hoàng nói vớ ta, nói lầm bầm.” nói, Niệm Niệm bắt đầu mô phỏng theo bộ dáng của Tề Diễn Chi.

“Tề Triều Dữ, mẫu phi của ngươi là nữ nhân của trẫm,chỉ có thể để cho trẫm ôm, ngươi mau trưởng thành làm một nam tử hán đi, sau đó tất nhiên sẽ có nữ nhân của ngươi, ngươi muốn cùng phụ hoàng cướp mẫu phi sao, thứ nhất ngươi sẽ là đứa con bất hiếu của phụ hoàng, thứ hai sẽ bất trung với thê tử của ngươi! Ngươi cho rằng thê tử của ngươi sẽ nghĩ thế nào về ngươi?”

Đừng xem là Niệm Niệm còn nhỏ, nhưng trí nhớ rất tốt, lập lại đầy đủ lời của Hoàng thượng, một chữ cũng không thiếu, hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt Hoàng thượng đang ôm tiểu nữ nhi càng âm trầm hơn, nhi tử, một đao này của ngươi chém thật đúng lúc.

Nghe xong, A Uyển vừa tức giận vừa buồn cười, thảo nào gần đây Niệm Niệm không quấn quít đòi ngủ với mình nữa, cũng không đòi nhũ mẫu ôm, đối với các nữ hầu bên cạnh cũng tránh né, đến nỗi A Uyển còn nghĩ Niệm Niệm còn nhỏ như vậy mà tính tình đã lệch lạc như vậy rồi a!

“Lục ca ca! Đây là cái gì cũng không dạy của ngươi á? Cái gì cũng không làm à?” Niệm Niệm mới có mấy tuổi, mà đã dạy mấy cái đó, hiện tại là thời gian tốt nhất để Niệm Niệm học hỏi, không hteer để Niệm Niệm bị dạy hỏng được.

A Uyển chỉ gọi Lục ca ca trong hai trường hợp, một là khi nổi giận, hai là khi năng nỉ, theo tình huống này thì rõ ràng là đang tức giận nha, Hoàng thượng vỗ về tiểu nữ trong lòng, “Đừng sợ, đừng sợ, mẫu phi không phải muốn dọa con.”

Tâm Tâm luôn yếu ớt, tình tình cũng an tĩnh ít nói, rất dễ hoảng sợ, Tề Diễn Chi chẳng qua là đang lái sang chuyện khác mà thôi, đáng tiếc Tâm Tâm nhỏ bé không muốn cho phụ hoàng chút mặt mũi nào, chớp đôi mắt to, thanh âm cũng nhu nhu ngọt ngào, “Phụ hoàng, mẫu phi không có giận Tâm Tâm đâu nha.”

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của nữ nhi, Hoàng thượng không biết phải nói gì, đây đều là phá hoại mà!

A Uyển rất không nể mặt, cười lạnh hai tiếng, để Niệm Niệm ngồi ghế đá, còn chọn mấy món điểm tâm mà Niệm Niệm thích cho nhóc dùng, mà Hoàng thượng cũng rất nhanh chợp lấy cơ hội này nói sang chuyện khác, “Có thư từ tây bắc, nói là Nhị tẩu của nàng lại mang thai.”

Lúc này nói sang chuyện khác thật ra lại hay, A Uyển ngạc nhiên mở to hai mắt, “Thực sao? Tin tức đến lúc nào vậy? Không phải hai ngày trước vừa mới có tin sao? Còn nói là đệ muội có thai nha.”

Ba năm trước, những nử tử có bài tử để lại, không ít người khỏe mạnh, bị Hoàng thượng ban hôn cho những tướng lĩnh đã lập không ít công nhưng lại không thể giải quyết chuyện hôn sự làm vợ, những tướng lĩnh này đều là người có nhân phẩm tốt, tất cả đều là nhờ tòng quân, từng bước từng bước thăng chức, đều là người có bản lĩnh, chỉ vì quanh năm trấn thủ biên cương mà chuyện hôn sự bị trễ nãi.

Tể vương gia cũng có tâm làm mai mối, chỉ là mười mấy tướng lĩnh, trong lúc nhất thời cũng không thể tìm được nhiều nữ tử như vậy, tìm thì tìm, nhưng vừa nghe đến chiến tranh, thì dù cô nương có nguyện ý, cha mẹ bọn họ cũng không muốn, huống hồ Tể vương gia cũng không muốn ủy khuất những thuộc hạ đã mạng vì hắn.

Hoàng thượng tứ hôn có thể nói là giải hạn, tuy ít nhiều những quan viên không muốn, nhưng Hoàng thượng đã tứ hôn thì cũng đã suy tính chu đáo, phần nhiều là giúp những tướng lĩnh không còn cha mẹ huynh muội tỷ đệ tứ hôn, những tướng lĩnh này đều là cận vệ của Tể vương gia, mà thân phận nữ tử cũng tương đương với tướng lính, như vậy so với phải gã cho người khác làm thiếp vẫn tốt hơn, trong lúc nhất thời, các quan viên kia cũng không từ chối.

Mặc dù các tướng lĩnh không ở Kinh Thành lâu, nhưng được Hoàng thượng ban thưởng những chiến lợi phẩm từ chiến tranh, nên cũng có chút tài sản, mà những hán tử này đã ở biên quan lâu như vậy, vì trước đây Tể vương gia không chấp nhận có quân kỷ, nên những tướng lãnh này mỗi ngày ngoại trừ thấy nam tử khác thì cũng chỉ có nam nhân, nếu không được tứ hôn, bọn họ khó có được một nương tử mỹ kiều, cho nên luôn đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương cưng chìu che chở, tính tình mọi người đều giống nhau, có thể cưới được một tiểu kiều thê non mềm như thế, tất nhiên sẽ không bao giờ để thê tử phải ủy khuất, cho nên chỉ cần cô gái kia chấp nhận, sẽ có thể ở cùng.

Đừng xem thường bọn họ là người thô lỗ, nhưng tất cả đều là thuộc hạ của Tể vương gia, kỷ luật cực kỳ nghiêm minh quy củ, trong phòng ngoại trừ nữ tử thông phòng do Tể vương gia ban thưởng cũng không có nữ nhân khác, chỉ một điểm này, cũng đủ để cho người khác ao ước đố kị, càng miễn bàn đến chuyện hầu hạ mẹ chồng, hiếu kính cha chồng, chỉ cần chăm sóc tốt cho trượng phu sinh con dưỡng cái là được.

Cho nên không ít phu thê đã ân ân ái ái, những quan viên thấy cuộc sống gia đình của nữ nhi tạm ổn, lại càng thấy hài lòng. May mà trước khi Hoàng thượng tứ hôn đã hỏi thăm trước những tú nữ này, cho nên cuộc sống vợ chồng cũng không có bất hòa.

Sau khi thành hôn không bao lâu, Tể vương gia liền mang theo kiều thê và thủ hạ đắc lực đi tây bắc, tuy là hiện nay hai nước đã hữu hảo, nhưng nơi này vẫn có nhiều giặc cỏ không thể nhổ tận gốc, nhóm Tể vương gia đã đi tiêu diệt còn xin Hoàng thượng cho ở lại đó để trùng tu lại thành quách ở tây bắc, chuyến đi này đi cũng đã ba năm rưỡi nhưng vẫn chưa về, cho nên không ít tướng sĩ đã đưa người thân theo, Nhị ca A Uyển cũng như vậy.

Mà năm ngoài, Nhị ca A Uyển đã vui mừng đón chào trưởng tử, lúc này lại mang thai, nếu là một nữ nhi thì có thể là được một đôi nam nữ rồi, mặc dù trong lòng A Uyển vui vẻ, nhưng cũng không khỏi nghi hoặc, trước đó vừa có tin tức Tể vương phi mang thai, lúc này lại có thê một tin tốt nữa, khoảng cách từ tây bắc đến kinh đô có gần vậy không?

Hai tin tức này tất nhiên là đưa về cùng lúc rồi, nhưng làm sao Hoàng thượng lại nói vậy với A Uyển được, cười khan nói, “Ha ha, tin tức tốt thì tất nhiên phải ra roi thúc ngựa thôi.”

A Uyển cũng không lật tẩy hắn, trước hết để cho Niệm Niệm đưa Tâm Tâm đi dạo một vòng, mới quay lại đề tài cũ với Hoàng thượng, “Hoàng thượng, hôm qua Phương quý nhân đến Chiêu Dương cung, cầu thần thiếp giúp đỡ một chuyện.”

Năm ngoái, thái hậu nương nương đã đến vùng sông nước Giang Nam dưỡng bệnh, trong cung này chỉ còn mỗi A Uyển độc quyền, ba năm nay cũng đã không ít lần lén thả phi tần ra ngoài, ngoại trừ mấy người dưới trướng có con, Phương quý nhân cũng giữ lại ba năm rồi, coi như là một lòng một dạ.

Hoàng thượng gật đầu, “Mấy ngày nữa đưa nàng đến giữ hoàng lăng đi.”

Dù sao Hoàng thượng đối với những cô gái này vẫn quý trọng, có thể đối với A Uyển mình chính là một người chồng tốt người cha tốt, nhưng đối với những cô gái này mà nói, Hoàng thượng chính là vô trách nhiệm, không thể để các nàng sống cả đời trong cung như quả phụ, cho nên những phi tần này thỉnh thoảng sẽ lấy danh nghĩa đi thủ hoàng lăng mà rời cung, sau đó lại nói là bệnh chết, thay đổi một thân phận khác một lần nữa sống lại, chỉ cần cả đời không trở về Kinh Thành thì sẽ không bị phát hiện, mắc kệ các nàng tái hôn hay là du ngoạn, Hoàng thượng đều an bày một người đi theo, để đảm bảo các phi tần này sẽ an toàn, coi như là chịu trách nhiệm cuối cùng với các nàng.

Hậu cung lớn như vậy nhưng số phi tần thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà năm trước, Lâm chiêu nghi cùng Trương vinh hoa hai người ở lâu trong cung cũng được thăng lên đến hàng ngũ tứ phi, nhưng A Uyển cũng cảm thấy hoàng cung đã trở nên lạnh lẽo.

Năm nay vẫn không cử hành tuyển tú, mọi người cũng không nhắc đến, nhưng trong lòng đã thầm chấp nhận chuyện Hoàng thượng bất lực, hơn nữa thỉnh thoảng còn bắt phi tần đi thủ hoàng lăng, rất nhiều người cho rằng không phải tâm lý Hoàng thượng ngày càng vặn vẹo đó chứ? Cho nên càng không muốn đưa con gái vào cung, đối với chuyện Hoàng thượng không tuyển tú nữa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đến sinh nhật Hoàng thượng, lần này A Uyển đã chuẩn bị cho Hoàng thượng, lời đồn đại bên ngoài tuy là không có gì chứng minh là thật, nhưng nghĩ đến vẫn còn đại thần trong triều muốn tính kế với Hoàng thượng, A Uyển trong lòng rất tức giận.

Thế nhưng chẳng ai nghĩ đến ngày lành hôm sinh nhật Hoàng thượng, cung yến còn chưa bắt đầu được nửa canh giờ, Hoàng thượng đang cười vui vẻ bỗng dưng ngả xuống không dậy nổi, làm cho mọi người kinh hoảng.

A Uyển thân là Quý phi, cực kì bình tĩnh cho người đưa Hoàng thượng về Chính Kiền cung, truyền thái y đến, sau đó an bài thỏa đáng cho tất cả mọi người tham gia cung yến, mới trở về Chiêu Dương cung, mọi người đối với chuyện Hoàng thượng đột nhiên ngất xỉu vẫn bàn tán ầm ỉ, lại tránh không được bị sự bình tĩnh lạnh lùng không sợ hãi của A Uyển chế phục.

A Uyển không biết mọi người nghĩ như thế nào, chỉ có nàng biết được móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, chỉ có như vậy A Uyển mới có thể ép buộc bản thân tỉnh táo, không quan tâm đến tình trạng của Hoàng thượng, nàng cũng không thể để Hoàng thượng có thêm phiền phức.

Sau khi thái y chuẩn bệnh, chỉ nói là Hoàng thượng bệnh cũ tái phát, tuy nói Hoàng thượng vẫn còn trẻ tinh lực tràn đầym nhưng bệnh cũ này dù sao cũng đã quấn lấy Hoàng thượng nhiều năm, ngoại trừ tập trung tịnh dưỡng, không thể để thân thể quá mệt nhọc, nếu không lần sau tái phát cũng sẽ không chỉ là ngất xỉu đâu.

A Uyển vừa nghe, không nghĩ đến bệnh nhức đầu của Hoàng thượng nghiêm trọng như vậy, mà bệnh nhức đầu này cũng không phải chỉ một hai ngày, nếu không phải đột nhiên ngất, sợ là chính mình cũng bị giấu, nghĩ đến Hoàng thượng rất có khả năng sẽ bỏ mình ở lại mà đi trước, A Uyển càng sợ hãi bất an.

Tề Diễn Chi bị nhức đầu đã lâu, ngay cả bản thân Hoàng thượng cũng không nghĩ đến lần này sẽ té xỉu như vậy, Tiểu Uyển nhi mỗi ngày ngồi cạnh mình, nói cái gì cũng không chịu đi, đối với Tâm Tâm Niệm Niệm cũng sơ sót rất nhiều.

Hoàng thượng dưỡng bệnh gần nửa tháng, trong nhất thời hai người như trở về mấy năm trước, A Uyển cùng Hoàng thượng ở cùng nhau, mọi chuyện liên quan đến Hoàng thượng đều do một tay A Uyển lo liệu, không để cho ai làm giúp, Tề Diễn Chi đau lòng sợ A Uyển khổ cực, nói muốn A Uyển nghỉ ngơi, A Uyển cũng không chịu.

Đối với tình hình này, Hoàng thượng lúc đầu còn thấy vui, nhưng mỗi ngày thấy A Uyển căng thẳng, giống như là bệnh tình của mình rất nguy kịch, chỉ chốc lát mình sẽ đi khỏi, Tề Diễn Chi cũng cảm thấy có gì không bình thường.

Nửa đêm, Hoàng thượng nằm cạnh A Uyển trên giường, A Uyển hét to “Hoàng thượng” sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, Hoàng thượng cũng tỉnh lại, thấy A Uyển gặp ác mộng nên trán đầy mồ hôi, đau lòng lau mồ hôi trên trán A Uyển, đây cũng không phải là lần đầu, nghe thái y nói, liên hệ với những hành động khác thường mấy hôm nay của A Uyển, Hoàng thượng sao lại không đoán được A Uyển đang nghĩ gì chứ?

Lập tức không để ý đến lời khuyên, Hoàng thượng đứng dậy thay quần áo, dẫn A Uyển đến nội điện Chính Kiền cung, một chỗ bình thường như vậy lại là cửa của một mật đạo, Hoàng thượng quen cửa quen nẻo dẫn theo A Uyển vào trong.

“Hoàng thượng, chúng ta đi đâu vậy?”

Trong mật đạo có minh châu chiếu sáng nên không có chút hắc ám đáng sợ nào, mà mật đạo này rất dài, một lúc cũng không đi hết, A Uyển mới hỏi.

Nắm tay A Uyển, Hoàng thượng chậm rãi bước về phía trước, nói, “Đến rồi nàng sẽ biết.”

Mật đạo này cũng không phải là một đường thẳng, bảy quẹo tám rẽ, nếu không có người biết đường dẫn đi, sẽ rất dễ lạc đường, mà A Uyển không nghĩ đến, Hoàng thượng đưa nàng đến một gian thạch thất rất rộng, bên trong trống rỗng, nhưng nương theo tia sáng của dạ minh châu, có thể thấy được chi tiết trong thạch thất được thiết kế hết sức tỉ mỉ, còn thật nhiều chỗ A Uyển xem không hiểu.

Càng làm cho A Uyển cả kinh chính là, ở giữa phòng bày hai quan tài bằng đá vẫn chưa hoàn thành nằm song song với nhau.

Đối với sự kinh ngạc của A Uyển, Hoàng thượng giải thích, “Đây là lăng mộ của trẫm.” lời vừa nói ra, A Uyển không biết làm sao, từ lúc Hoàng đế đăng cơ thì lăng mộ cũng bắt đầu được chuẩn bị, điểm này A Uyển có nghe nói qua, nhưng không muốn đến đây, Hoàng thượng đăng cơ sáu năm, lăng mộ này cũng chỉ mới thành hình cơ bản thôi, mà thạch quan cũng không đẻo xong, nhưng A Uyển còn chưa biết, Hoàng thượng đưa mình đến đây làm gì?

Đang nghĩ ngợi, Hoàng thượng xoa mặt A Uyển, “Trẫm bị bệnh nàng đã khổ cực nhiều ngày, trẫm biết nàng lo cho thân thể của trẫm, lo lắng trẫm một ngày nào đó đột nhiên rời khỏi nàng, sở dĩ nàng đến cả hài tử cũng không để ý đến, thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh trẫm là sợ trẫm có chuyện ngoài ý muốn đúng không?”

A Uyển gật đầu, chẳng không phủ nhận, Hoàng thượng chỉ vào hai thạch quan chưa hoàn thành xong tiếp tục nói, “Trẫm đưa nàng đến đây, muốn nói với nàng, mặc dù là sau này trẫm có đi trước nàng một bước thì vị trí bên cạnh trẫm vẫn dành cho nằng, huống chi, trẫm sao lại có thể để nàng ở lại một mình chứ.” ngụ ý, chính là mình sẽ vì A Uyển mà bảo trọng thân thể, muốn A Uyển đừng lo lắng nữa.

A Uyển rất muốn cười, nhưng những từ ngữ mình biết được lại không thể biểu lộ được suy nghĩ trong lòng, vẫn còn có một nơi hầm mộ mang điềm xấu này, thế nhưng ánh mắt ôn nhu trước mặt đã bao phủ lấy mình, ngôn từ cũng rất nghiêm túc biểu lộ muốn cùng mình “Sinh cùng khâm tử chung huyệt”, đồng thời cũng đã có cách thực hiện điều đó.

A Uyển khắc chế vô cùng tốt, nàng không biết từ khi nào Hoàng thượng đã bắt đầu ý nghĩ đó, đúng là mọi chuyện đều lo liệu cả rồi, A Uyển cũng không biết mình có tài đức gì, lại có thể để cho Hoàng thượng lo lắng như vậy, vòng tay ôm lấy Hoàng thượng, lần đầu tiên gọi tên Hoàng thượng.

“Tề Diễn Chi, làm gì có ai nửa đêm lại đưa người đến mộ của mình chứ? Chàng muốn dọa thiếp sợ đúng không?” nói, càng ôm Hoàng thượng chặt hơn, “Nếu chàng chết, thiếp làm sao có thể tiếp tục sống một mình trên đời, thiếp đã quen làm việc vô pháp vô thiên rồi, nếu không có chàng che chở, thiếp làm sao dám sống một mình trên đời?”

***

Lúc Hoàng thượng khỏi bệnh, tốc độ cực nhanh hạ chỉ, lập Uyển quý phi làm Hoàng hậu, lập Tứ hoàng tử Tề Triều Dữ làm Thái tử, lúc này Hoàng thượng làm vậy có chút giống với căn dặn hậu sự, lập hậu Uyển quý phi chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, Hoàng thượng chờ ba năm đã là cho Chu hoàng hậu bị phế chút mặt mũi rồi, về tình về lý mà nói, chúng thần tử cũng không có phản đối, chỉ là đối với việc lập Thái tử, vẫn có người đưa ra ý kiến.

Đại hoàng tử người yếu ớt, cưỡi ngựa bắn cung không được, so với Tứ hoàng tử lớn hơn một tuổi là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử thì tuy thân thể khỏe mạnh, nhưng Tam hoàng tử bản thân có chút ‘bẩn’, không thể làm Thái tử, về phần Nhị hoàng tử, tuy là lớn tuổi, nhưng trình độ học vỡ lòng so với hoàng tử Tề Triều Dữ lại kém quá xa.

Lại có được chứng nhân của danh sư thái phó, nói Tứ hoàng tử đích thực là thông minh hơn người, tuy là lập làm Thái tử có hơi sớm, nhưng so với các Hoàng tử khác, cũng không còn nghi ngờ gì cả, lại nói nếu nghi ngờ nhân phẩm của Tứ hoàng tử, không phải là nghi ngờ bọn họ dạy Tứ hoàng tử không tốt sao? Lúc này các nho thần vốn vào cung dạy học cho Tứ hoàng tử sao có thể nhẫn? Một bài văn cũng đã có thể làm cho đám đại thần đó chết đuối trong nước bọt rồi. Mà Uyển quý phi là Hoàng hậu, Tứ hoàng tử sẽ là trưởng tử, nói đi nói lại, Tứ hoàng tử cũng sẽ là Thái tử.

Đến tận đây, hai chuyện này sau khi quyết đinh, đại điển lập hậu diễn ra rất nhanh,

Ngày lập hậu hôm đó trời nắng tươi tốt, đại điển trang nghiêm đẹp đẽ quý giá, triều thần cùng mệnh phụ đứng thành hàng hai bên thảm đỏ, toàn thân A Uyển là cung trang Hoàng hậu bước lên trên thảm đỏ, bước về phía Hoàng thượng, chân chân chính chính đứng bên cạnh hắn, lấy thân phận là thê tử của hắn, để triều thần bái kiến.

A Uyển bước từng bước về phía trước, cung trang của Hoàng hậu trên người thêu cửu vĩ phượng hoàng, sinh động đến mức như sắp tung cánh bay lên, mà bước chân của A Uyển rất vững vàng, minh châu trên mũ rũ xuống, lay động theo từng bước chân vững vàng của A Uyển.

Hôm nay A Uyển đã là Hoàng hậu ung dung hoa quý, khí thế của mẫu nghi thiên hạ, hơn nữa ăn mặc như thế, càng trở nên khí độ bất phàm, mà bước trên cầu thang thì, chưa từng nghĩ đến Hoàng thượng vốn dĩ nên chờ ở phía trên lại chủ động bước xuống, đối diện với A Uyển, lúc đi đến trước mặt thì đưa tay với A Uyển, ý tứ là muốn dẫn A Uyển đi lên.

Nhìn Hoàng thượng cũng mặc trang phục giống mình, nụ cười trên mặt cũng không giấu đi đâu được, A Uyển cũng giương môi, Hoàng thượng thật sự là, không lúc nào không khắc nào không là chỗ dựa của mình, đã là lúc nghi thức nghiêm trang diễn ra rồi, vẫn còn muốn chiếu cáo thiên hạ nàng chính là tân Hoàng hậu của Hoàng thượng đáng được người đời ngưỡng mộ.

Thổ lộ tình cảm với Hoàng thượng bất quá cũng chỉ mấy năm, cũng không tính là lấu, nhưng mấy năm nay A Uyển cùng hai nhóc con luôn nhận được sủng ái tốt nhât, người trước mặt này, giống như huynh trưởng cũng giống như cha luôn bao dung sủng ái mình, thân là thiên tử nhưng lại không quan tâm người khác chế nhạo thế nào, chỉ vì muốn hoàn thành lời hứa với mình.

A Uyển không biết ngày sau sẽ thế nào, bọn họ còn có thể như bây giờ hay không, hay là sẽ có một kết thúc khác, có thể mấy chục năm sau, Hoàng thượng lại có mới nới cũ ghét bỏ A Uyển, nạp thêm phi tần, có thể thời gian sẽ biến mình thành một Chu hoàng hậu thứ hai, nét mặt đoan trang giấu âm u, có thế ngày sau bọn họ lại chán ghét lẫn nhau, hận không thể rời xa đối phương mới tốt, thế nhưng vậy thì sao chứ?

Nhìn về Hoàng thượng tuấn lãng như lúc mặc long bào đưa tay về phía mình, A Uyển không chút do dự đặt tay mình vào tay Hoàng thượng, tùy ý để Hoàng thượng dẫn đi, nắm tay mình đi về phía trước, ngày sau làm sao thì mặc kệ đi?

Cái nàng có thể làm, chỉ là nắm chặt hiện tại mà thôi.

Truyện Chữ Hay