Làm Sao Diễn Tốt Vị Hôn Thê

chương 47: 47: nụ hôn chúc ngủ ngon

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Văn phòng trụ sở công ty SL.

Thẩm Lan cầm trên tay một tấm thiệp mời màu đỏ, yên lặng suy nghĩ.

Kỷ Uấn Chi này cũng thực sự là chơi lớn, chỉ mới là một lễ trao giải mà đã muốn mở cả tiệc khánh công, này là muốn náo động đến tất cả mọi người đều biết sao? Này cũng chẳng phải chuyện vinh quang gì.

Hơn nữa nghe nói, cô ta lần này chính là mời tới toàn bộ các công ty giải trí ở An Khánh, sao cảm giác trong chuyện này còn có vấn đề, cô ta có phải là muốn xưng bá ở cái đất An Khánh này hay không!

Thẩm Lan nghĩ nghĩ, liền bắt đầu suy luận về âm mưu của Kỷ nào đó, liền cảm giác Kỷ Uấn Chi chính là đang có ý đồ bất chính!

Vừa vặn cân nhắc, cửa văn phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra, liền thấy trợ lý một mặt áy náy, "Lan tỷ, xin lỗi, cái này tôi thực sự là..." Liếc nhìn thì thấy Sở Tây đang trực tiếp liều mạng phá cửa xông vào.

"Ừm, cô đi ra ngoài trước đi." Thẩm Lan gật gù.

"Làm sao, ai lại chọc đến tiểu bá vương của chúng ta rồi." Thẩm Lan liền rất bất đắc dĩ.

"Còn có thể là ai, Lan tỷ, cô nói xem Uấn Chi có phải là điên rồi không!!" Sở Tây buồn bực đem thiệp mời ném ở trên bàn.

"Tôi thấy cô ta cũng đúng là điên thật rồi, còn muốn mở cái bữa tiệc khánh công không có chút ý nghĩa nào, cũng không biết là đang muốn khoe khoang cái gì."

"Lan tỷ, cô đang nói cái gì đó?" Sở Tây ngẩn ra.

"Hả? Không phải tiệc khánh công sao?"

"Cái tôi nói chính là chữ ký! Chữ ký!!" Sở Tây mở ra thiệp mời, chỉ cho Thẩm Lan xem, liền thấy dưới góc phải có dòng chữ, "Kỷ Uấn Chi cùng với bà xã kính mời "

Thẩm Lan mí mắt giật lên, Sở Tây này mà không nói thì cô cũng không có chú ý đến.

"Này cũng quá đáng đi, không biết còn tưởng rằng đây là thiệp mời đám cưới của bọn họ!" Sở Tây buồn bực đem thiệp mời đập lên mặt bàn.

Thẩm Lan cũng giận, dám cướp đi người con gái nhất kiến chung tình của mình? Vậy mà còn dám nhắc đến một cách trắng trợn như vậy, Kỷ Uấn Chi xem ra lá gan cũng khá lớn đó.

"Nghe nói Uấn Chi thời điểm đi dự lễ trao giải cũng mang theo con bé kia."

"Còn có cả việc này?" Thẩm Lan cả kinh, mình cũng không biết!

"Đúng vậy, Uấn Chi tổng đem con bé kia mang ra ngoài, tham gia các loại hoạt động, hai người bây giờ trông không khác gì người một nhà.

Lan tỷ, cô nói xem tôi phải làm sao bây giờ a, phải suy nghĩ chút biện pháp mới được, Uấn Chi sắp bị tiểu yêu tinh này đem hồn câu đi mất rồi!"

"Cô mới là tiểu yêu tinh đấy." Thẩm Lan trừng hai mắt, không cho cô nói người con gái nhất kiến chung tình của tôi như vậy!

"Tôi...!Để tôi suy nghĩ đã!"

"Lan tỷ, cô nhanh chóng nghĩ biện pháp đi a." Sở Tây cầm lấy cánh tay Thẩm Lan, lắc lư liên tục.

"Được được được...!Cô đừng có đụng chạm tôi nữa, để tôi trước hết suy nghĩ chút đã."

Thẩm Lan bị Sở Tây làm phiền đến đau cả đầu, xoa trán suy nghĩ đối sách.

Lại không thể ngăn cản cô ta mở tiệc khánh công, đến buổi tiệc mà trực tiếp sỉ nhục cô ta thì...!Cũng quá khó coi đi...

Cuối cùng, Thẩm Lan đột nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt thông suốt nhìn về phía Sở Tây.

"Thế nào? Có biện pháp?"

Thẩm Lan nhíu mày nở nụ cười nham hiểm, "Cô ta không phải muốn mở tiệc khánh công sao, chúng ta liền tới chung vui với cô ta, để cho cô ta tự gậy ông đập lưng ông!"

...

Lại nói Kỷ Uấn Chi bên này, tiệc khánh công chuẩn bị khí thế hừng hực vô cùng.

Mấy ngày nay công tác trọng tâm đều hoàn toàn đặt lên chuyện này.

Cô thậm chí còn liên hệ nhiều nhà truyền thông đến tiến hành đưa tin, bởi vì lần này không chỉ là một buổi tiệc khánh công đơn giản, vẫn là chuyện công ty sắp chuyển mình quan trọng hơn một chút.

Hai ngày nay cô đối với hình thức phát triển của L•J nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định muốn chuyển mình, tuy rằng tạm thời có thể sẽ phải đối mặt với cục diện khó xử giữa nghệ sĩ và công ty, nhưng chỉ cần sống sót qua trời đông giá rét thời kỳ đầu, thì tất cả nhất định sẽ đi theo chiều hướng tốt hơn!

Hơn nữa càng làm cho Kỷ Uấn Chi nhiệt tình mười phần chính là cô đã đem những ý nghĩ này nói cho Giản Y nghe, Giản Y vừa nghe đã không chút do dự liền gật đầu, bày tỏ sự ủng hộ đối với quyết định của cô, khiến Kỷ Uấn Chi cảm thấy được khích lệ vô cùng.

Sau đó cô lại hỏi Giản Y, "Nếu như chị chuyển mình thất bại, không có tiền, em sẽ ghét bỏ chị sao?"

Giản Y chân thành biểu thị, "Cô hiện tại, rất có tiền, cô không nhận ra, hiện tại, tôi vẫn, vẫn chê cô sao?"

Tuy rằng là hiện thực, nhưng lại rất thương tâm!

...

Kỷ Uấn Chi dẫn Giản Y tiến vào công ty, phòng khách lầu một đã được bố trí nên rất có bầu không khí, Kỷ tổng rất hài lòng, đơn giản bàn giao vài câu, sau đó liền dẫn Giản Y lên lầu hai.

Hội trường của tiệc khánh công được sắp xếp ở lầu hai của công ty, những cuộc họp thường niên trước đó cũng là được tổ chức ở đây, địa điểm rộng rãi, trước mắt các nhân viên đang hoàn thiện việc lắp đặt sân khấu.

"Chị sẽ tổ chức một buổi biểu diễn ở đây, mời không ít các minh tinh lớn, đêm nay liền đến diễn tập, đến đấy bọn họ cần stylist thử đồ cho họ, em có muốn hay không tới thử một chút xem?" Kỷ Uấn Chi hỏi hướng về Giản Y, mình muốn cho tất cả mọi người đều biết bà xã mình học tạo hình thiết kế không phải chỉ là nói suông!

Giản Y dở khóc dở cười, "Mới, mới không muốn."

"Ừm, cũng đúng, bà xã chỉ nên phối trang phục cho một mình chị là được rồi!" Kỷ Uấn Chi nói tiếp.

Giản Y vô cùng khâm phục cô, lời nói ra lúc nào cũng có thể nghe tốt đẹp đến vậy!

"Em trước tiên ở đây nghỉ một lát, chị qua kia xem một chút." Kỷ Uấn Chi đem Giản Y sắp xếp ngồi ở trong góc, chính mình tự tay bố trí sân khấu, cùng công nhân viên đồng thời bận rộn.

Giản Y ngồi nhìn cô hồi lâu, luôn cảm thấy bốn phía nhân viên đều đang nhìn trộm chính mình, bọn họ thậm chí còn đang cười cười gì đấy, cảm giác là lạ...

"Bà chủ nhỏ, bà chủ đâu?" Đinh Linh hồng hộc chạy vào, một chút liền nhìn thấy Giản Y.

"Sao, làm sao?" Giản Y nhìn thấy cô một mặt lo lắng, theo bản năng dò hỏi.

Truyện Việt Nam

"Có chuyện lớn, những người mà bà chủ liên hệ trước đó đều báo rằng họ có việc bận không thể đến dự, tất cả đều từ chối tham gia tiệc khánh công ngày mai, bọn họ đều là nước đến chân mới nói, chúng ta căn bản không kịp tìm được người thay thế!" Đinh Linh chính là một bộ gấp gáp như thể đang cháy nhà.

Giản Y nghe xong, chân mày liền nhíu chặt, nếu thật sự đúng như những gì Đinh Linh đã nói, thì đây đúng là chuyện lớn thật rồi.

Hai người vừa vặn nói nói, Kỷ Uấn Chi liền tiến lại, "Làm sao, hô to gọi nhỏ cái gì." Từ thật xa đã nghe thấy Đinh Linh kêu to.

Đinh Linh vội vàng đem việc này kể lại cho Kỷ Uấn Chi.

Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, quả nhiên là nằm ngoài dự liệu của cô, "Tất cả đều có việc bận?"

"Đúng vậy, bảy người tất cả đều nói có việc không đến được, tôi cảm giác trong này khẳng định có vấn đề."

Kỷ Uấn Chi nhếch miệng, "Được, biết cách động não rồi đấy."

"Chậc, cô còn có tâm sự mà trêu tôi nữa à!!!"

Kỷ Uấn Chi nhíu lại chân mày, biểu hiện cũng càng ngày càng nghiêm trọng lên.

"Nếu không tôi thử liên hệ lần nữa với bọn họ thử xem? Hoặc là chúng ta có thể trả tiền cho sự có mặt của bọn họ?"

"Không cần." Kỷ Uấn Chi lắc đầu một cái, "Tập thể bãi công, nói trắng ra là đang không nể mặt của tôi, còn cần gì mà phải nài nỉ làm chi nữa, Kỷ Uấn Chi tôi đây bộ không cần mặt mũi nữa à."

Kỷ Uấn Chi càng nghĩ càng thấy sự tình không đúng, cuối cùng quyết định cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Lan kia.

"Này, Kỷ tổng a, rảnh rỗi như thế tìm tôi tán gẫu a?"

"Thẩm Lan, cô nhất định phải bẫy tôi như vậy sao?"

"Hả? Cô nói cái gì?"

"Không cho những nghệ sĩ kia đến tiệc khánh công của tôi, không phải chủ ý của cô à?"

"Chà, Kỷ lão bản nói quá lời rồi, tôi nào có quyền lực lớn như thế."

"Vậy thì là Sở Tây."

Thẩm Lan nghe vậy khẽ cười một cái, "Ngược lại, ngày mai tôi chắc chắn sẽ đến tham dự để cho cô chút cổ động, yên tâm."

Kỷ Uấn Chi cúp máy.

Tên Sở Tây này đúng là không hề nể nang mình!!

"Sao, làm sao?" Giản Y hỏi.

Kỷ Uấn Chi quay đầu lại nhìn nàng một cái, cười khẽ với nàng sau đấy sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, "Không có chuyện gì, yên tâm đi, chị mới là không để cho Thẩm Lan cười nhạo chị như vậy." Thay vào đó trấn an Giản Y.

"Đinh Linh, gọi điện thoại hỏi một chút nghệ sĩ của công ty xem có thể hay không dời lại lịch trình một chút, trở về dự tiệc để giữ thể diện cho công ty.

Nếu như còn chưa đủ, quá mức thì tôi tự mình ra trận!"

"Ai, ok."

"Lần này chị là muốn JY trên dưới một lòng, để Thẩm Lan nhìn thấy chị đây chính là cơn ác mộng bất diệt của cô ta!" Kỷ Uấn Chi hào khí ngất trời, Giản Y ở bên cạnh quan sát, bất giác mà lộ ra dáng vẻ vô cùng sùng bái, chà, vợ mình mà nghiêm túc lên thì thật là tuyệt!

Chờ chút, có chỗ nào đó không đúng lắm...?

Xong, bị Kỷ Uấn Chi truyền nhiễm rồi!

...

Vào buổi tối, vốn là nên tiến hành diễn tập, nhưng tình hình lại không mấy khả quan.

Đinh Linh lần lượt liên hệ cho từng quản lý, nhưng mà bởi vì thời gian quá gấp quá vội vàng, cũng chỉ có hai nghệ sĩ có thể trở lại.

Nhìn khắp phòng người người đều đang cúi đầu ủ rũ, Kỷ Uấn Chi cũng là tức giận vô cùng,

"Tất cả đều ngẩng đầu lên hết cho tôi, " nổi giận nói.

"Các người từng người một nhìn xem bản thân đang là bộ dạng gì, còn chưa tới tận thế cơ mà.

Hiện tại mỗi một bộ phận chọn ra vài người cho tôi, nếu cảm thấy mình đủ giỏi để đặt chân lên cái sân khấu này thì ngay lập tức báo cáo cho Đinh Linh.

Tôi muốn cho công chúng nhìn thấy, không mời được những tên tuổi lớn thì đã làm sao, JY vẫn còn rất nhiều nhân tài!"

Khắp phòng người người đều sửng sốt, cái gì cái gì cái gì, lộ mặt trước truyền thông? Còn có thể có chuyện tốt như thế???

Kỷ Uấn Chi cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, như vậy dù sao cũng tốt hơn đem một đám phóng viên mời tới, vừa mới mở màn đã có một đám người rời đi!

...

Cả một buổi tối, Kỷ Uấn Chi đều đang nghiên cứu xem chương trình nên sắp xếp như thế nào, lôi kéo một nhóm nhân viên thức khuya suốt đêm tăng ca diễn tập.

Nhưng mà kết quả cũng không như mong đợi.

Rất nhiều người lần đầu tiên lên sân khấu mới diễn tập được một lần đã căng thẳng vô cùng rồi, đừng nói đến chuyện ngày mai phải đối mặt với ký giả truyền thông.

Chung Dục, Phương Hân Ức và các nghệ sĩ khác cũng là bỏ xuống dáng vẻ minh tinh của mình để chỉ dạy cho các nhân viên cách đi catwalk, nhìn ra thì rõ ràng mọi người ai ai cũng đang căng thẳng tột độ.

Kỷ Uấn Chi cả một buổi tối không hề rảnh rỗi, Giản Y nhìn thấy thì cũng chỉ có thể lo lắng suông.

Kỷ Uấn Chi xoa xoa cái trán đau nhức, dựa người vào tường nghỉ ngơi một hồi.

"Bà chủ, nếu không cô trước tiên nghỉ ngơi trước đi, nơi này giao cho chúng tôi." Đinh Linh nhìn Kỷ Uấn Chi sắc mặt không tốt lắm, vội vã mở miệng.

"Không có chuyện gì."

"Cái, cái gì mà không có chuyện gì!" Giản Y lạnh mặt, cầm lấy tay Kỷ Uấn Chi kéo đi, "Ngủ, ngủ đi!"

"Ai, Tiểu Y, không phải đã sớm cho em đi ngủ rồi sao?"

Kỷ Uấn Chi bị Giản Y kéo về hướng về thang máy, "Tiểu Y em ngoan, chị vẫn chưa hết bận, bữa tiệc lần này rất quan trọng!"

"Tiểu Y?"

Giản Y không nói lời nào đem cô nhét vào thang máy, thẳng đến khu nghỉ ngơi lầu trên.

Tiến vào phòng khách, lôi Kỷ Uấn Chi đi vào đem cô đẩy ngã ở trên giường, "Cô hiện tại, đi ngủ, ngủ!"

Kỷ Uấn Chi bị ức hiếp liền một mặt nghiêm nghị nhìn cô vợ bé nhỏ của mình, nhưng cũng là dở khóc dở cười đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Vậy em phải hát ru cho chị?"

"Nuông, nuông chiều sinh hư!"

Kỷ Uấn Chi khẽ cười một cái, hơi nghiêng người, đem Giản Y ôm vào trong ngực, "Ừm, chính là bị em chiều hư."

"Được, được, nhanh ngủ, ngủ đi, đừng, đừng suy nghĩ gì nữa."

"Vậy chị ngủ một chút, em phải gọi chị dậy đấy?"

"Ừm."

"Có thể hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon được không?"

"Không, không, nhanh ngủ." Từ chối phi thường thẳng thắn.

Giản Y còn chờ Kỷ Uấn Chi giở trò đồi bại với mình như mọi khi, không muốn thấy cô hô hấp từ từ vững vàng...Nhẹ nhàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, Kỷ Uấn Chi đã ngủ, nhìn dáng dấp thực sự là mệt mỏi cực kỳ.

Bất đắc dĩ nhếch miệng sau đấy liền lặng lẽ dịch chuyển về phía trước một chút, dán vào trán của Kỷ Uấn Chi, nhẹ nhàng hôn một cái, chúc ngủ ngon..

Truyện Chữ Hay