Sáng sớm, Kỷ Uấn Chi rõ ràng là đã tỉnh rồi nhưng chính là không muốn mở mắt ra, chỉ muốn ôm ấp cô vợ nhỏ, đắc ý hưởng thụ.
Ngày hôm qua cô cùng Giản Y thật lòng tán gẫu đến tận đêm khuya.
Lúc ngủ, Giản Y chính là nằm gối lên tay của cô, dựa vào trong lòng cô mà ngủ.
Kết quả sáng sớm lúc thức dậy thì cảm giác được Giản Y vẫn còn đang nằm trong lòng chính mình, trong lòng khỏi nói mãn nguyện vô cùng.
Cái tên này hiếm thấy ngủ ngoan như thế! Không có đánh rồi lại đá mình.
Bữa cơm ngày hôm qua đại khái cũng đã rút ngắn khoảng cách của cả hai người, cũng làm cho Kỷ Uấn Chi được nếm trải quả ngọt.
Nhắm mắt lại tiếp tục cân nhắc xem ngày hôm nay nên làm gì cùng Tiểu Y, tranh thủ khiến cho nàng đối với mình càng thân mật hơn một chút.
Nhưng mà vừa nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến chuyện không biết lúc đến lễ trao giải thì nên mặc gì cho phù hợp, cô cũng không ngại để Tiểu Y giúp mình chọn trang phục, nàng ngày hôm qua phối cho mình quần áo vô cùng ổn thỏa.
Kỷ Uấn Chi còn đang suy nghĩ, cảm giác người trong ngực hơi khom người lại, liền vội vã cúi đầu, "Tỉnh rồi? Heo con lười biếng." Ánh mắt đầy yêu thương nhìn Giản Y.
Giản Y đầu tiên là nở nụ cười, sau đó mở mắt nhìn cô một cái, lại thẹn thùng vùi đầu vào cần cổ của cô.
Nhưng mà một giây sau bỗng ý thức được có gì đó không đúng, đột nhiên co chân lại, dùng đầu gối trực tiếp đánh thẳng về phía xương hông của Kỷ Uấn Chi.
"A ——" Kỷ nào đó hét thảm một tiếng, ôm xương hông đau đến nói không ra lời.
"Xú, đồ lưu manh." Giản Y đá xong còn rất ghét bỏ đẩy Kỷ Uấn Chi ra.
"Em...! Em suy nghĩ thêm đi, ngày hôm qua là làm sao lại ngủ trong lồng ngực của chị." Kỷ Uấn Chi cũng là tức giận rồi, thực sự là trí nhớ của bà xã có vấn đề gì à? Nàng có phải là mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều sẽ tự động quên hết những chuyện phát sinh vào tối hôm qua??
Giản Y ngẩn ra, hơi hơi hồi tưởng lại một chút, ngày hôm qua hình như là Kỷ Uấn Chi nói muốn ôm mình ngủ, cứ đụng đụng cọ cọ chính mình hết nửa ngày, liền hết cách để cô ôm.
Bất quá cái này cũng tính là lưu manh!
Chỉ là nhìn thấy Kỷ Uấn Chi hai mày cau lại, ôm ôm cái hông, dáng vẻ xem ra rất khó chịu, Giản Y vẫn là có hơi chột dạ một chút, "Cô còn, ổn không?"
"Không ổn, gãy xương mất rồi, muốn vợ xoa xoa mới có thể tốt lên."
"Xì." Giản Y tỏ vẻ đã nhìn thấy cô, ghét bỏ lườm một cái, trở mình lại trong chăn nằm xuống ngủ tiếp!
"Ai, em đá chị như vậy rồi liền mặc kệ chị a?" Vợ mình cũng quá bội bạc rồi đó!
Giản Y không có để ý đến cô, thế nhưng cái tên này vẫn còn đang tiếp tục lải nhải không thôi, quá đáng ghét đi.
Giản Y quay đầu lại nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lại chuyển hướng đến bên người cô, lấy tay khoát lên bên hông của Kỷ Uấn Chi, "Đừng, đừng kêu, kêu, đừng kêu nữa." Thành công ngăn lại Kỷ Uấn Chi cứ đang rầm rì.
"Tiểu Y, thương lượng một chút đi, lần sau em tỉnh lại, có thể hay không phản ứng đầu tiên chính là đừng có đạp chị?"
Giản Y cũng bị cô chọc phát cười, yên lặng suy nghĩ một chút.
Coi bộ cũng đúng ha, mỗi lần ngủ chung với cô ấy, sáng hôm sau tỉnh dậy điều đầu tiên mình làm chính là đạp cho cô ấy một cái, đại khái vì mặt của cô ấy quá khó ưa nên bị đạp cũng đáng đi.
"Tiểu phúc hắc, đang cười đấy à." Kỷ Uấn Chi thấy nàng nhắm mắt lại cười trộm, bất đắc dĩ giơ tay nhéo nhéo chóp mũi của nàng.
"Một hồi chúng ta đi dạo phố a, ngày mai là lễ trao giải, em giúp chị phối đồ được không?"
"Hả? Được, được a." Giản Y vừa nghe liền gật đầu đồng ý.
"Ừm, đơn giản một chút, không muốn quá lòe loẹt chiếm spotlight của người khác, dù sao nghệ sĩ được đề cử cũng không phải chị, quá rêu rao liền không tốt, chớ hạ thấp những nghệ sĩ kia." Kỷ Uấn Chi lại bắt đầu tự yêu mình.
"A."
...
Ở cùng Giản Y một hồi, Kỷ Uấn Chi liền rời giường rửa mặt.
Để Đinh Linh đem bữa sáng đưa tới, sau đó hỏi dò vài câu về tình hình của Phương Hân Ức.
Dù sao mình là đến bồi Phương Hân Ức nhận thưởng, ngày hôm qua vậy mà lại đi chơi cùng Tiểu Y, đều là đem nghệ sĩ của chính mình quăng ra sau đầu, làm bà chủ kiểu này có hơi không giống ai.
"Ai, cái kia Thẩm, Thẩm Lan, không có, không tới sao?" Giản Y nghe Đinh Linh báo cáo tin tức ngầm liên quan đến giải thưởng lần này đến cùng sẽ rơi vào nhà nào, liền hiếu kỳ hỏi.
Tỷ tỷ cũng đến rồi, còn muốn tỷ tỷ gặp được cục nợ do cái tính đào hoa để lại! Để cho tỷ ấy không còn cười nhạo mình nữa!
Kỷ Uấn Chi đột nhiên nhướng mày một cái, cái tên này sao mà nghĩ tốt về Thẩm Lan như vậy a?
"Đương nhiên không có tới, công ty bọn họ không có nghệ sĩ được đề cử, cô ta tới để bị chị chê cười sao?" Bất mãn nói.
"Ồ." Quá đáng tiếc, còn muốn nhìn một chút xem thời điểm Thẩm Lan nhìn thấy tỷ tỷ sẽ là vẻ mặt gì.
Nàng còn nhớ Thẩm Lan lần đầu tiên nhìn thấy nàng, còn nói ra ba cái lời thề son sắt gì gì đấy, rồi gì mà đôi mắt này tôi sẽ không nhìn lầm! Thật muốn nhìn xem Thẩm Lan bị mất mặt sẽ ra làm sao.
Giản Y đang hơi suy nghĩ thì bất giác nở nụ cười, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng, "Em đang suy nghĩ gì đấy."
Bị cô dọa cho hoảng sợ, kem đánh răng đã tràn ra hết cả tay "Cô làm, làm gì!" Thấy Kỷ Uấn Chi đột nhiên xuất hiện, Giản Y liền rất buồn bực.
"Em vì sao lại nghĩ đến cô ta? Em không nên nghĩ đến cô ta, em đến cùng là đang suy nghĩ gì đấy?" Kỷ Uấn Chi tiếp tục truy hỏi.
"Ôi, tim tôi đau quá man." Đinh Linh tựa hồ như đang nói chuyện với không khí, cười nói.
"Cô ngoan, ngoan một chút, đừng, động kinh." Giơ tay qua loa vỗ vỗ vào đầu Kỷ Uấn Chi, đem cô đuổi ra khỏi phòng tắm.
...
Hai người ăn xong điểm tâm, liền tay cầm tay đi dạo phố.
Giản Y trước kia đối với những bộ quần áo hàng hiệu còn cảm thấy thật hứng thú, yêu thích việc nghiên cứu về các ý tưởng và các concept thiết kế.
Nhưng gần đây lúc nào cũng cùng Kỷ Uấn Chi ở một chỗ, liền không có tâm tư gì đi quan tâm đến những thứ này.
Lần này là đi cùng Kỷ Uấn Chi, mỗi cửa hàng đều phải ghé vào dạo quanh tham quan một chút, thuận tiện chọn quần áo thích hợp cho Kỷ Uấn Chi luôn.
Kỷ Uấn Chi vốn là muốn nói với Tiểu Y bảo nàng không cần để ý đến vấn đề giá cả, thích cái gì liền mua cái đấy, hết thảy đều có cô đây.
Kết quả đi dạo được một hồi, cô liền phát hiện cô vợ nhỏ này căn bản là mặc kệ giá cả có là bao nhiêu, chọn trang phục theo tiêu chí gì, chỉ cần nàng yêu thích liền muốn hướng đến trên người Kỷ Uấn Chi ước lượng một chút.
Xem tag giá á? Không tồn tại chuyện đó.
"Ai bà chủ, cô đoán xem tôi mới vừa phát hiện cái gì!" Đinh Linh đột nhiên chạy tới, tiến đến bên tai Kỷ Uấn Chi nhỏ giọng nói.
"Hả?" Kỷ Uấn Chi đang thử quần áo, hoàn toàn không để ý trên cô.
"Tôi nhìn thấy cửa hàng của Y&Y." Đinh Linh vô cùng thần bí nói.
"Hả? Y&Y? Cửa hàng gì cơ?" Kỷ Uấn Chi tâm tư căn bản không có ở nơi này, mới vừa nói xong đột nhiên ngẩn ra, Y&Y?
"Là cái loại nước hoa hàng hiệu đấy à?" Đây không phải là loại nước hoa đắt giá ngất trời mà Tiểu Y dùng để đuổi muỗi đó sao!
"Đúng! Nằm ở bên cạnh, tôi vừa nãy đi xem thử, trông xa xỉ cực kì.
Bình thường một lọ nhỏ ít nhất cũng phải hơn vạn, chưa kể đến loại đắt tiền.
Với cái giá này mà vẫn có nhiều người chờ đợi đặt hàng, nghe nói gần đây họ còn mới vừa tung ra sản phẩm mới đấy...." Đinh Linh nói xong liền ghé sát vào tai Kỷ Uấn Chi thì thầm to nhỏ, "Họ gần đây mới phát hành một loại nước hoa có thể làm cho thế giới của hai người trở nên hòa hợp hơn."
Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, lúc này mới đem ánh mắt đặt ở trên người Đinh Linh, thứ đồ gì cơ? Cô không nghe lầm chứ? Có thể làm cho thế giới của hai người càng trở nên hài hòa? Quá thần kỳ đi chứ?
"Mau nhanh chân đến xem a" Đinh Linh cười xấu xa nói.
"Đi a, phải đi!"
"Ai, chuyện như vậy nếu gọi bà chủ nhỏ đi cùng, nàng có thể hay không thẹn thùng?" Đinh Linh lo lắng nói.
Kỷ Uấn Chi vừa nghe, có đạo lý, "Vậy cô ở lại đây cùng nàng đi, chính tôi tự mình đi xem, một hồi sẽ trở lại." Kỷ Uấn Chi hướng về Giản Y liếc nhìn một chút, không yên lòng căn dặn một hồi.
"Được thôi."
Kỷ Uấn Chi lặng lẽ chuồn ra khỏi cửa hàng, nhìn trái nhìn phải liền nhìn thấy bảng hiệu Y&Y.
Vừa đi vừa nhớ lại mùi nước hoa mà Tiểu Y đã dùng trước đây, gần đây không còn thấy nàng dùng nữa, có phải là hết rồi không? Phải mua cho nàng lọ mới mới được!
Cửa hàng bên ngoài có không ít người đang xếp hàng.
Dù sao lúc này mặt mũi của cô cũng không có lớn như vậy, cũng không thể dùng biện pháp trả tiền cho người khác để cắt ngang hàng được.
Đứng phía cuối hàng của đoàn người được một lúc, dự định tối nay lại quay lại nữa, chưa kịp rời đi thì nhìn thấy một nhân viên đi tới.
"Chào ngài, ngài là khách hàng thứ của chúng tôi trong ngày hôm nay, có thể được ưu tiên vào cửa hàng trước."
Kỷ Uấn Chi kinh ngạc, còn có chuyện tốt như thế?
Theo nhân viên tiến vào trong cửa hàng, đại khái nhìn lướt qua một chút, trang trí phi thường khí thế, đến cùng vẫn là thương hiệu cao cấp.
"Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?" Kỷ Uấn Chi còn đang quan sát cửa hàng thì bỗng nghe thấy âm thanh từ đằng sau, quay đầu lại đưa mắt nhìn liền ngẩn ra, ai người này...
"Bà..." Kỷ Uấn Chi trên dưới đánh giá một chút người phụ nữ trước mắt, nhìn có vẻ cũng như đã ngoài rồi đi, cô nếu như nhớ không lầm thì này không phải là người phụ nữ ở phòng đối diện sao? Chính là cái người cùng tiểu cô nương kia ám muội không rõ ràng gì đấy à!
"Hả?" Lão Tam cười híp mắt nhìn Kỷ Uấn Chi.
"Bà là..."
"Tôi là bà chủ của chỗ này, có vấn đề gì không?"
"Không có không có." Kỷ Uấn Chi vung vung tay, cảm thấy kinh ngạc.
Thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a, người phụ nữ này trông thì cũng bình thường thôi, vậy mà lại là chủ của cửa hàng sang trọng như này à?
Nha, vậy thì xem ra cũng còn được, chẳng trách cái tiểu cô nương kia lại nịnh bợ người phụ nữ này như thế, có thể hiểu có thể hiểu được.
Con gái thời này a, ba cái quan điểm này cần phải ngay thẳng nghiêm túc lại một chút, cũng không thể bán đứng bản thân để đổi lấy chút tiền cỏn con chứ.
"Tôi thực sự có chuyện này muốn cùng ngài đây hỏi thăm một chút." Kỷ Uấn Chi nói xong có hơi cân nhắc một chút, thế nhưng lời này cũng không biết nên hỏi làm sao, cô không nhớ rõ Tiểu Y dùng nước hoa là loại kiểu dáng nào a.
Thấy Kỷ Uấn Chi nửa ngày rồi vẫn chưa mở miệng, Lão Tam hướng về trước nửa bước, nhỏ giọng, "Tôi biết rồi, ngài có phải là muốn hỏi cái loại nước hoa có công dụng làm hài hòa thế giới của hai người phải không?" Một mặt cười xấu xa nhìn cô.
Kỷ Uấn Chi chính là bị bà nhìn thấu hết rồi, thế nhưng không thể không nói, cô đối với loại nước hoa này cũng đúng là rất tò mò, "A." Gật đầu một cách lúng túng
Lão Tam lập tức lôi kéo cánh tay của cô, "Đi, chúng ta đi lên lầu rồi nói."
Kỷ Uấn Chi liền mơ mơ hồ hồ như thế bị Lão Tam dẫn lên lầu, tiến vào căn phòng dành cho khách quý.
"Mời ngồi."
Kỷ Uấn Chi ngoan ngoãn ngồi xuống, đỡ lấy tách cà phê được Lão Tam truyền qua.
"Để tôi bật mí với ngài, có quá nhiều công dụng tuyệt vời đối với loại nước hoa này của chúng tôi.
Đầu tiên phải kể đến hương thơm rất nhẹ nhàng, không quá nồng nặc, loại này lại như là thấm vào đến da thịt bên trong, giúp người sử dụng tỏa hương toàn thân từ trong ra ngoài.
"
"Hơn nữa thời điểm chúng tôi thiết kế còn có cho thêm một chút thuốc kích dục, dù vậy thì cũng chỉ có một chút, tuyệt đối sẽ không khiến người ta lạc lối tâm trí, nó cũng sẽ chỉ huy động cảm xúc và ham muốn mà thôi, khiến người ta mẫn cảm hơn thôi.
"Ngài không ngại thì cứ thử tưởng tượng một chút xem, khi ngài tan tầm về đến nhà liền đi tắm cho đỡ mệt mỏi, sau đấy lại ôm ấp người ngài yêu, muốn cùng nàng làm một chút chuyện xấu hổ nhưng nàng thì lại không quá tình nguyện, vào lúc này ngài chỉ cần cho một giọt sản phẩm của chúng tôi vào nước tắm của cô ấy, sau khi tắm xong, da thịt của nàng sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Chạm vào xúc giác sẽ trở nên nhạy cảm lên gấp nhiều lần, ngài lúc này chỉ cần tỏ vẻ lơ đãng mà chạm vào chỗ mẫn cảm của nàng, tất cả sẽ đến rất tự nhiên, nước chảy thành sông ~ "
"..." Kỷ Uấn Chi lúng túng cười cười, xem ra đối với vật này cũng không phải là quá hứng thú, nhưng mà trong lòng cô ngoại trừ sự bàng hoàng thì còn bị sốc nữa! Cô vừa nãy có tưởng tượng qua thử, bất giác mà lại suy nghĩ đến Tiểu Y, vật này cũng quá thần kỳ đi!!!
Vừa nghĩ tới có thể làm cho Tiểu Y tự giác tự nguyện chủ động dựa vào người mình, Kỷ Uấn Chi vô thức nuốt nước bọt, bưng lên tách cà phê uống nhanh ngụm, che giấu vẻ thất thố của chính mình.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn vị bà chủ kia, bà ấy vậy mà còn cười tủm tỉm nhìn mình, chậc, không ngờ lại là loại người biến thái như vậy, à không, là cầm thú mới đúng!!!
"Khụ, vật này..." Kỷ Uấn Chi hắng giọng một cái, mới vừa mở miệng.
"Ngài đây là khách quý ngày hôm nay của chúng tôi, vật này miễn phí biếu tặng, nếu dùng tốt thì liền trở lại ~" Lão Tam nói, lấy ra một chiếc lọ thủy tinh hình giọt nước to bằng ngón tay cái, đặt ở trước mặt Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, hôm nay cũng thật là, chuyện tốt đẹp gì cũng đến với mình thế ~
Cầm lấy vật kia liếc mắt nhìn, ở trong tay vuốt nhẹ một hồi, "Vô cùng cảm tạ ý tốt của bà, thế nhưng tôi cùng người yêu tôi không cần cái này." Dứt lời liền đem nước hoa trả lại.
Lão Tam kinh ngạc một hồi, ái chà, không ngờ còn là một người đứng đắn đến vậy! Thật là không giống a!
"Ngài, chắc chắn chứ? Thật sự không cần? Cơ hội chỉ có một lần nha." Lão Tam cầm lấy nước hoa đến trước mắt cô quơ quơ.
"Không cần." Kỷ Uấn Chi lắc đầu, trả lời phi thường quả đoán, tuy rằng nghe thì rất có sức mê hoặc, thế nhưng loại chuyện như vậy cô không hề muốn cưỡng ép Tiểu Y, chuyện này cô vẫn có thể giải quyết được.
Lão Tam yên lặng gật đầu, được đấy chứ, không phải vì sắc đẹp mới tiếp cận Tiểu Y của chúng ta, miễn cưỡng coi như cô đã qua được cửa ải thứ nhất.
"Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn hỏi bà một chút." Kỷ Uấn Chi lại nói.
Nhưng mà chẳng kịp nói tiếp, liền nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó mở ra, cô vì thế mà giật cả mình liền quay đầu nhìn lên, liền thấy cô vợ bé bỏng của mình dáng vẻ đang thở phì phò, gương mặt lạnh băng, còn đang hồng hộc thở hổn hển, như là mới vừa chạy tới vậy.
"Làm sao thế Tiểu Y?" Kỷ Uấn Chi vội vàng đứng dậy.
Lão Tam thời điểm nhìn thấy Tiểu Y rõ ràng có chột dạ một chút, ngượng ngùng cười cười.
"Cô, cô đang làm, làm gì?" Giản Y tức giận lén lút trừng Tam di một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Kỷ Uấn Chi, nàng vừa nãy trong cửa hàng nghe nói tiệm này có loại nước hoa gì đấy có thể khiến thế giới của hai người trở nên hòa hợp, sau đó liền phát hiện Kỷ Uấn Chi đã không thấy tăm hơi đâu rồi.
Liền vội vàng hỏi đến Đinh Linh, thế nhưng Đinh Linh nửa câu cũng không nói.
Giản Y liền vô cùng cơ trí nghĩ đến cô nhất định không có làm chuyện gì tốt lành!
Hỏi thăm người trong cửa hàng, ngược lại thật sự là có người nhìn thấy Kỷ Uấn Chi đi về hướng này, liền vội vàng đuổi đến đây.
Chỉ là thứ làm cho nàng không nghĩ tới chính là lại nhìn thấy Tam di ở đây, cái người này không đứng đắn mà!!!
"CHị thấy gần đây em không còn dùng loại nước hoa kia nữa, nên chị đoán là em đã dùng hết, muốn sẽ giúp em mua một lọ mới a.
Không tin em hỏi bà chủ thử xem!" Kỷ Uấn Chi bận bịu giải thích một hồi.
"Đúng, cái này tôi làm chứng, cô ấy chính là hiếu kỳ loại này của chúng tôi..."
"Ách!" Kỷ Uấn Chi điên cuồng hướng về bà chủ nháy mắt.
"Há, chỉ là hiếu kỳ một hồi mà thôi, cũng không có muốn mua." Lão Tam lại bồi thêm một câu, hướng về phía Giản Y chân thành gật đầu.
Giản Y nhìn nhìn bà, nếu không phải Kỷ Uấn Chi đang ở bên cạnh, nàng nhất định sẽ quở trách Tam di không nghiêm túc này! Không, còn phải nói cho mẹ, để mẹ đến mắng bà ấy!
Lão Tam nhìn thấy Tiểu Y cũng không phải đang muốn vạch trần chính mình, con mắt có hơi chuyển động, nảy ra sáng kiến.
"Ồ, vị này chính là người yêu của ngài sao?" Hỏi hướng về Kỷ Uấn Chi.
"Đúng, là người yêu của tôi." Kỷ Uấn Chi hướng về bà chủ giới thiệu, trong giọng nói lộ ra chút cảm giác tự hào.
Lão Tam gật gù, đàng hoàng trịnh trọng trên dưới đánh giá Giản Y, sau đó lại nhìn Kỷ Uấn Chi, "Chậc..." Vừa lắc đầu vừa gật đầu, khiến Kỷ Uấn Chi chỉ biết một mặt bối rối mà thôi, thấy thế Giản Y liền trực tiếp cố gắng nháy mắt với bà, không để cho bà lại làm mấy chuyện quái gở nữa!
Lão Tam quả đoán không nhìn vào mắt của Giản Y, tiến lên lôi kéo hai người ngồi lên sofa.
"Hai vị mời ngồi, con người của tôi bình thường ngoại trừ yêu thích nghiên cứu các hương liệu ra thì đối với thuật số cũng có một số nghiên cứu nhất định."
"Bà còn có thể coi tướng số?" Kỷ Uấn Chi vô cùng kinh ngạc! Chân nhân bất lộ tướng ư??
Giản Y đầu đều sắp nổ tung mất rồi, Lão Tam lại bắt đầu nữa rồi!!
"Đó là đương nhiên, người trong nghề đều gọi là Thần Toán Tử, có tìm hiểu một chút về bói toán trên mạng mà đúng không? Bất quá cũng không chính xác bằng người làm trong ngành nước hoa như tôi." Vung tay lên, phi thường hào khí.
() Thần Toán Tử: ý chỉ các nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Trung Quốc
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, ngày hôm nay thật đúng là đụng phải thần nhân.
"Vậy bà trước tiên bói cho tôi? Bà có thể bói ra tên của tôi, tuổi tác, chòm sao cùng với nhóm máu sao?" Hiếu kỳ vô cùng.
Lão Tam vẻ mặt hơi run, mình làm sao lại quên hỏi Tiểu Quân người này tên gọi là gì vậy, Kỷ gì gì đấy đấy thì phải...
"Khụ, bói những thứ đồ này a, quá nông cạn đi."
"Chà, vậy bà chắc cũng phải cao thâm lắm rồi! Tiểu Y ngoan, ngồi nghe một chút." Kỷ Uấn Chi vỗ vỗ tay Giản Y, cái tên này vẫn là muốn lôi mình đi.
Lão Tam giả vờ thâm trầm, ra dáng như thể đang nhìn nhìn ngón tay tính toán một chút, "Ừm, ngài lúc còn học mẫu giáo đoạt giải thưởng ăn cơm nhanh nhất cùng với giải ngủ ngoan nhất có đúng hay không?"
"Phốc..." Đinh Linh đang đứng một bên giả vờ như không tồn tại cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, nhưng mà vừa cười xong thì phát hiện tình cảnh trở nên rất quỷ dị...!Bà chủ một mặt khiếp sợ là cái quái gì đây...
Kỷ Uấn Chi quay đầu nhìn Giản Y, "Thần, thần, thần tiên!" Kích động vô cùng, như thể vừa mới nhìn thấy thần tiên sống.
Giản Y cạn lời rồi, nàng không nên nhanh miệng cùng Đại di nói đến những chuyện nhảm nhí này! Chậc, hiện tại náo động đến người trong nhà ai cũng đều biết hết rồi!!
"Vậy bà cũng giúp người yêu của tôi bói chút đi." Kỷ Uấn Chi vội nói.
"Người yêu của ngài là trời sinh mệnh công chúa, đại phú đại quý, một đời vô ưu." Lão Tam liền mở miệng đáp, Kỷ Uấn Chi nghe xong cao hứng vô cùng, xông thẳng đến Lão Tam dựng đứng ngón tay cái.
"Chỉ là..." Lão Tam chuyển đề tài.
"Là gì?"
"Tôi vừa nãy qua loa đưa mắt nhìn hai vị, tôi cảm thấy hai người đây, chậc chậc..." Lão Tam lại lắc đầu.
"Thôi cứ để tôi nói thẳng vậy, tôi thấy hai người mệnh số bất hòa, khắc chế lẫn nhau, đặc biệt là người yêu của ngài, cùng với mệnh của ngài khắc vô cùng."
Kỷ Uấn Chi chau mày, "Có ý gì?"
"Cùng một chỗ với nàng, ái tình cùng sự nghiệp của ngài liền không thể có một mùa màng bội thu, nàng đem đường tài chính của ngài chặn lại rồi." Lão Tam vô cùng thần bí nói.
Kỷ Uấn Chi mí mắt giật loạn xạ, "Nói hưu nói vượn, bà nghĩ bà là thần tiên sống thật à!" Dứt lời liền nắm chặt lấy tay Giản Y, chỉ lo nàng nghe xong sẽ có gì đó không vui.
"Tiểu Y, không nghe bà ấy nói bậy, chúng ta đi." Lôi kéo Giản Y đứng dậy.
"Ai? Có một số việc phải tin a." Lão Tam lại nói.
Kỷ Uấn Chi tàn nhẫn trừng bà một cái, "Vị thần tiên sống này à, để tôi nói cho bà nghe, tôi lúc còn học mẫu giáo chính là giành được danh hiệu bé khỏe bé ngoan đầu tiên cơ! Tên lừa đảo." Dẫn Tiểu Y một đường đi ra ngoài, dáng dấp tức giận không thôi.
Giản Y nhân cơ hội quay đầu lại nhìn Tam di một chút, liền thấy Tam di híp mắt cười cười nhìn mình, cái này lão không đứng đắn a.
"Tiểu Y, đừng nghe nàng nói hưu nói vượn, chị không tin cái này." Kỷ Uấn Chi còn sợ Giản Y khó chịu, vội vàng an ủi nàng.
"Ừm." Giản Y gật gù, nàng cũng không để ý, hơn nữa biết rõ Tam di cái kia là cố ý nói lung tung, a di nói những lời này là muốn làm gì, chia rẽ chúng ta sao? Nhưng cũng không quá chắc đi, đặc biệt là ánh mắt ban nãy của a di khi nhìn mình, cảm giác có như có một tia vui mừng trong đó vậy.
Giản Y chỉ lo cúi đầu suy ngẫm về dụng ý của Tam di.
Đúng là Kỷ Uấn Chi, vừa nhìn thấy vợ mình cứ liên tục cúi đầu ủ rũ như thế liền không nhịn được mà lo lắng, sợ nàng sẽ thực sự để tâm đến những câu nói kia, lỡ như vì những câu nói đó mà rời bỏ mình thì sao...?
Không dám tưởng tượng!
"Tiểu Y, có đói bụng hay không? Chúng ta đi ăn cua nha?"
"Còn, còn ăn nữa? Không, không đi!" Giản Y tỏ vẻ không muốn, ngày hôm qua đều bị cô chiếm món hời lớn đến vậy, vậy mà còn muốn dùng lại chiêu này?
"Cái kia, vậy chúng ta đi mua quần áo đi, xem xem có gì em thích mua không?"
"Ừm, cũng được."
...
Buổi tối nằm ở trên giường, Kỷ Uấn Chi trằn trọc trở mình không thôi, còn đang hồi tưởng lại câu nói kia của Lão Tam.
Bản thân cô căn bản cũng cũng không thèm để ý, chỉ sợ Giản Y để ở trong lòng mà thôi.
Kỷ Uấn Chi hơi nghiêng người, nhìn đến Giản Y đang nằm ở đối diện ảm đạm buồn ngủ, giơ tay ôm lấy eo nàng, di chuyển về hướng của nàng một chút.
"Tiểu Y?"
"Ừm..."
Kỷ Uấn Chi lại hơi di chuyển, chăm chú ép sát bên người Giản Y, "Không cho em bỏ chị đi.
Mặc kệ là vì lý do gì."
"Chị sẽ không để cho em đi."
"Chắc chắn sẽ không."
Ôm chặt Giản Y, vùi đầu vào tóc nàng, âm thầm lẩm bẩm.
Giản Y mơ mơ màng màng, nghe được Kỷ Uấn Chi đang ở bên tai mình lẩm bẩm thì thầm, nàng trong vô thức mà quay qua ôm ngược lại cô, "Ừm, không đi, mau ngủ đi."
Kỷ Uấn Chi cười cười hôn nàng một cái, lúc này mới hài lòng nhắm mắt đi ngủ..