Giản Y lại cùng Bách a di hàn huyên một hồi, liếc nhìn thời gian, cũng nên về rồi, nếu như vạn nhất Kỷ Uấn Chi tỉnh dậy phát hiện mình không ở kế bên, nhất định sẽ truy hỏi.
Nói lời chào với Bách Ninh, lúc ra cửa cũng cẩn thận từng li từng tí một, một bộ dáng vẻ có tật giật mình.
Cũng may hiện tại là lúc nghỉ trưa, rất nhiều nhân viên đều đang ở phòng nghỉ ngơi, không ai đi dạo trong hành lang.
Giản Y nhanh chóng trở về phòng, rón rén đẩy cửa vào, chưa kịp vào phòng đã thấy Kỷ Uấn Chi ngồi ở bên giường xoa xoa trán, như thể vừa mới tỉnh ngủ.
"Đi đâu đấy?" Nhìn thấy Giản Y đã trở về, Kỷ Uấn Chi tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
"À, đi tìm, tìm đồ ăn." Giản Y thuận miệng nói dối.
"Đã tìm được gì chưa? Tôi cũng đói bụng."
"Không có, không có."
Kỷ Uấn Chi cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, đột nhiên đem điện thoại ném ở một bên, lại nằm xuống giường, cả người xem ra rất mệt mỏi.
"Cô, cô sao, cô làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, đau đầu thôi."
"Còn, còn đau sao?" Vừa mới ngủ một giấc sao còn có thể đau đầu.
"Ừm." Kỷ Uấn Chi vỗ vỗ vào trán.
"Muốn, có muốn hay không, mua, mua chút thuốc?"
Kỷ Uấn Chi nghe được lời đó động tác liền dừng lại, đưa mắt nhìn về phía Giản Y, "Cô tới đây."
"Hả?" Giản Y bất ngờ một chút, ngoan ngoãn bước tới.
Kỷ Uấn Chi ngồi dậy, hướng về nàng ngoắc ngoắc ngón tay, Giản Y ngây người đi đến gần cô.
Kỷ Uấn Chi đưa tay lên nắm lấy tay Giản Y, đem tay nàng đặt ở trên trán của chính mình, Giản Y một mặt bối rối.
"Chạm vào." Kỷ Uấn Chi nói.
Ha? Chạm cái gì? Chám cái nào? ummm, cô để tôi chạm a...
"...! Để cô chạm vào trán tôi thôi mà, có phải bắt cô chạm vào mông tôi đâu a." Nhìn Giản Y vừa sững sờ vừa uốn éo người, Kỷ Uấn Chi liền nở nụ cười.
"Để cô xoa bóp cho tôi một chút, có cô xoa bóp liền không đau nữa, hiểu chưa?" Dở khóc dở cười giải thích.
"...!À." Vậy thì cô cứ nói thẳng đi.
Giản Y xoa xoa cánh tay, dùng hai ngón tay vuốt ve nhẹ thái dương của về Kỷ Uấn Chi, ngón cái thì ấn nhịp nhàng dọc theo trán cô.
"Ừm! Thoải mái ~" Lông mày Kỷ Uấn Chi từ từ giãn ra.
"Không nghĩ tới cô còn thật sự có tài." Thôi đừng nói nữa, còn để cho em ấy xoa trán mình như thế này, đúng thì trán cũng không đau đến mức đó, nhưng cũng giảm bớt không ít đi, hơn nữa tay Giản Y hơi có chút lạnh, chạm vào trán chính mình thì cảm giác hết sức thoải mái, thực sự làm tỉnh táo tinh thần hẳn.
Kỷ Uấn Chi này còn đang vừa nhắm mắt vừa hưởng thụ, Giản Y đột nhiên thu tay về.
"Làm sao a?" Tôi đây vẫn chưa hưởng thụ đủ mà!
"Mỏi tay, mỏi tay." Giản Y xoay xoay cổ tay, xoa bóp thôi mà lại tốn sức đến vậy a! Hơn nữa, tại sao chính mình phải giúp cô ấy a, để cho cô ấy hưởng thụ sung sướng như vậy?
Kỷ Uấn Chi nghe vậy, lập tức cầm lấy cánh tay Giản Y, "Vậy tôi cũng giúp cô xoa bóp."
"Không, không cần." Giản Y rút tay về, mới không cho cô sỗ sàng như vậy!
Kỷ Uấn Chi bĩu môi, cô nhóc này khi ở một mình lúc nào cũng là một mặt phòng bị đối với mình, thật giống như chính mình sẽ làm ra chuyện gì không phải với nàng, nàng không cho mình cơ hội thì làm sao mình biết được nên đối với nàng như nào!
Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
"Đói bụng, đi thôi, đi ăn cơm, tôi nhớ lầu một có căn tin." Kỷ Uấn Chi đứng dậy chậm rãi xoay người.
"Ừm." Giản Y vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, mười phần nhìn như kẻ tham ăn.
"Ồ đúng rồi."
"Hiện tại còn đang ở bên ngoài, cô phải vô điều kiện mà phối hợp diễn kịch với tôi, có nhớ không?"
"A."
"Chúng ta hiện tại chính là một đôi thê thê ân ái, đừng nghĩ đến việc khiến tôi bẽ mặt a."
"Ồ." Giản Y âm thầm cười trộm, còn cần cô nói a, mọi việc đã hoàn thành đến nơi đến chốn rồi~
Giản Y một lòng một dạ nghĩ có thể được đi ăn cơm liền vùi đầu đi ra ngoài, ai ngờ Kỷ Uấn Chi mới mở cửa được một nửa đã đóng cửa lại, quay người lại nhìn nàng.
Giản Y suýt chút nữa đụng vào ngực cô, "A?" Mờ mịt nhìn Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi nhướng mày, đi về phía trước một bước, cúi thấp đầu, chóp mũi gần như sắp chạm đến chóp mũi của Giản Y.
"Nếu cô làm rơi dây chuyền tại chỗ này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nha." Kỷ Uấn Chi có vẻ như vô hại cười cười.
Cô cũng chỉ là đột nhiên mà nhớ tới chuyện này, tối hôm nay, à không, không chỉ là tối hôm nay, hai người các nàng phải ở chung một căn phòng, đồng thời cũng chỉ có một cái giường, nếu như Giản Y không chịu phối hợp đàng hoàng cô chắc chắn có biện pháp trừng trị nàng!
Nghĩ như vậy, Kỷ Uấn Chi dĩ nhiên có chút chờ mong xem Giản Y có thể làm ra sai lầm gì, thậm chí tâm tư chưa gì đã khăng khăng nghĩ đến làm sao để trừng trị nhóc cà lăm không nghe lời này.
Giản Y chớp mắt nhìn cô, phát hiện nụ cười của Kỷ Uấn Chi càng ngày càng hèn mọn, vô thức run lên một cái.
"Ăn cơm đi, tôi đói bụng."
"Ừm, đi thôi."
Ra đến cửa, Kỷ Uấn Chi hơi đưa cánh tay ra, nhìn Giản Y một chút.
"Làm, cái gì?"
"Ôm."
"Không có, không có ai mà." Giản Y ngó đầu ra quan sát, hành lang hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một cái máy quay phim cô độc.
"Hừ, bảo cô ôm thì liền ôm, phí lời nhiều như vậy làm gì, không nghe lời sao?" Kỷ Uấn Chi nhướng mày, bất giác lại lộ ra nụ cười bỉ ổi.
"..." Vừa nhìn thấy nụ cười này của cô, cả người Giản Y liền nổi da gà, được rồi được rồi, ôm thì ôm.
Không cam tâm tình nguyện ôm lấy cánh tay của Kỷ Uấn Chi.
Kỷ nào đó liền rất đắc ý, hừ hừ, sợ chưa!
Hai người một đường đi tới căn tin, vẫn như cũ trống rỗng, cũng đã qua giờ ăn trưa, không còn ai dùng cơm nữa.
Quầy đồ ăn chỗ này là theo hình thức tự phục vụ, tùy ý lấy dùng.
Kỷ Uấn Chi để Giản Y đi tìm chỗ ngồi, chính mình trên dưới quan sát một vòng, đồ ăn còn lại không còn nhiều, rất nhiều món muốn ăn cũng đã hết.
Bản thân cô cũng là người dễ tính, vốn là khẩu vị cũng không có gì đặc biệt, ăn một ít cháo là được, nhưng mà Giản Y a, tên gia hỏa này mà không được ăn thịt thì chắc chắn sẽ không vui.
Quên đi, buổi trưa trước tiên đối phó một chút, buổi tối dẫn nàng đi nhà hàng ăn một bữa thật ngon bồi thường cho nàng.
Nghĩ như thế, Kỷ Uấn Chi chỉ lấy hai bát cháo cùng hai miếng bánh xốp.
Thời điểm lấy đồ ăn, Kỷ Uấn Chi cũng chỉ lấy có một cái muỗng.
Lúc trở lại chỗ ngồi, cách từ thật xa Giản Y đã vươn cổ hướng về cô nhìn chằm chăm vào khay đồ ăn.
Nhìn nàng bộ dạng như mèo con thèm ăn, Kỷ Uấn Chi liền muốn cười, tâm tình cũng đột nhiên mà tốt lên.
Cô cũng không thể giải thích tại sao, mỗi lần nhìn thấy mấy bộ dạng pha trò của Giản Y, cũng có thể xoa dịu trái tim xốc nổi của cô làm nó trở nên yên tĩnh, cô nhóc này kiếp trước cuộc sống phần là lấp đầy bởi sự vui vẻ rồi à?
"Được rồi đừng nhìn nữa, ở đây không có món gì ngon, trước tiên tùy tiện ăn một ít để lấp bụng đi, buổi tối mang cô ra ngoài ăn, có được hay không?"
Nhìn thấy đôi mắt to tròn xinh đẹp của Giản Y bắt đầu lộ ra vẻ thất vọng, Kỷ Uấn Chi vội vàng ôn nhu dỗ dành.
Giản Y trên mặt viết rõ hai chữ không vui, chính mình tốt xấu gì cũng là đi theo "sếp lớn", nhưng mà ngủ thì không cho ngủ, cơm thì không cho ăn, đi theo vị "sếp lớn" này không có ngày nào được tốt lành, siêu tức giận!
"Nghe lời, không cho phép giận dỗi." Kỷ Uấn Chi nói xong, trong lòng giao động, cô cứ nháo nhào nháo nhào như thế à! Cô đi theo tôi mà cứ nháo như vậy thì tôi có thể danh chính ngôn thuận trừng trị cô!!!
"Ồ." Giản Y rất qua loa đáp lại một tiếng, gật gù, cầm lấy một miếng bánh xốp đưa vào miệng, dáng vẻ vô cùng đói bụng.
Kỷ Uấn Chi thấy thế, múc một muỗng cháo đưa tới cho nàng, nhưng mà chẳng kịp chờ Giản Y há miệng, Kỷ Uấn Chi đã thu tay về, chính mình tự ăn.
Sau đó, dưới cái nhìn gắt gao của Giản Y, cô lại quyết định múc một muỗng cháo đưa về phía Giản Y.
Giản Y hoá đá tại chỗ.
Nữ nhân này có vấn đề gì à, cô ấy là đang muốn mình ăn nước miếng của cô ấy sao!?
Kỷ Uấn Chi cười thầm, nàng nhất định sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn phép.
Thôi được, nếu nàng không phối hợp diễn kịch, ngược lại cũng không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng, có thể phạt nàng viết một bài thơ ca ngợi chính mình, mỗi đêm trước khi đi ngủ nàng đều phải đọc cho mình nghe, nàng nếu như không chịu đọc, vậy thì càng dễ xử lí a.
Dù sao hai người cũng là ở cùng một phòng, nàng trên danh nghĩa lại là vị hôn thê của mình, đến đó thì đừng trách Kỷ Uấn Chi ta đây không thương hoa tiếc ngọc ~
Kỷ Uấn Chi đang có suy nghĩ xấu xa với Giản Y.
"Ai, này, thêm một muỗng, thêm một muỗng nữa." Giản Y đột nhiên mở miệng.
"Ồ." Kỷ Uấn Chi theo bản năng đáp một tiếng, vừa muốn cử động thì phát hiện cháo trong muỗng không biết từ lúc nào đã hết sạch...
Kỷ nào đó trợn tròn hai mắt, lật qua lật lại nhìn nhìn cái muỗng, cầm bát cháo lên và nhìn trên bàn, cháo cũng đâu có bị đổ đâu a.
Nàng...!Nàng là đã ăn rồi??
Kỷ Uấn Chi một mặt kinh ngạc nhìn về phía Giản Y.
Giản Y hướng về cô chớp chớp mắt, nhìn thấy cái dáng vẻ kinh ngạc kia của cô, Giản Y ở trong lòng khẽ hừ một tiếng, tôi liền biết cô khẳng định không phải đang suy nghĩ về chuyện tốt, còn cười đến xấu xa hèn mọn như thế! Vừa nhìn liền biết không phải loại người đứng đắn! Nhất định phải đề phòng cô.
Kỷ Uấn Chi múc một muỗng cháo đưa cho Giản Y, Giản Y không chút do dự mà mở miệng nhận lấy.
Chậc, chiêu này cũng không xong rồi.
Kỷ nào đó hơi thất bại, ai chà, tính sai rồi!
"A..." Giản Y há mở miệng muốn ăn thêm cháo.
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, xem ra nàng vẫn đang làm việc chăm chỉ đó chứ!
Hai người này đang hòa hợp cùng nhau ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến loạt tiếng bước chân, Kỷ Uấn Chi quay đầu lại nhìn, ugh, tại sao lại đụng phải vị Phật lớn này a...
"Yêu, bà chủ Kỷ, ngài bận bịu như thế còn một thân một mình tự tới dùng cơm, thực là tự lập a." Bách Ninh đi tới bàn bên cạnh của hai người, liếc mắt nhìn Kỷ Uấn Chi, cười với cô nói.
Liếc nhìn một chút thức ăn trên bàn, lơ đãng nhíu mày một cái, Tiểu Y của chúng ta hiện tại còn đang phát triển, không cho con bé ăn thịt sao? Liền chỉ cho con bé húp cháo? Kỷ Uấn Chi này quả nhiên không xem trọng Giản Y một chút nào, trừ điểm!
"Bách lão sư." Kỷ Uấn Chi đứng dậy cùng Bách Ninh chào hỏi, cân nhắc một hồi câu nói mới vừa rồi của Bách Ninh, thật giống có chỗ nào không đúng lắm?
Nhìn thấy Bách Ninh đang nhìn Giản Y, Kỷ Uấn Chi ưỡn ngực đứng thẳng người, "Vẫn chưa giới thiệu với ngài, đây là người yêu của tôi."
"Người yêu?" Bách Ninh nhướng mày một cái.
Giản Y nhếch miệng, gì mà nhảy vọt nhiều bước đến thế a?
"Ừm.
Tiểu Y, vị Bách lão sư này là nhân vật lão làng trong giới giải trí, ngay cả tôi cũng phải kính nể ngài đây ba phần." Đang khi nói chuyện, hướng về Giản Y nhấc tay ra hiệu để nàng đứng dậy.
"Không có chuyện gì, con nhanh ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, đừng để bị đói." Bách Ninh cười tủm tỉm hướng về phía Giản Y nói.
"A." Giản Y cúi đầu, không dám nhìn đến Bách Ninh.
A di thân yêu của tôi ơi, người vậy mà muốn để lộ chuyện à!
Kỷ Uấn Chi một mặt buồn bực, làm sao Bách Ninh cùng Tiểu Y nói chuyện có thể ôn nhu như thế đây...!Nhóc cà lăm này đến cùng là có ma lực gì đây, có thể để cho nữ nhân khắp thiên hạ đều đối với nàng rất ôn nhu??
"Đúng rồi, Tiểu Y chính là fan của ngài đây, ở nhà cứ hay nhắc đến tên ngài, nàng bình thường đều không hay truy tinh, vậy mà lại truy ngài!" Kỷ Uấn Chi muốn để dành chút mặt mũi cho Bách Ninh.
"Há, đừng nha, còn nhỏ tuổi, đừng theo đuổi minh tinh già như thế!" Bách Ninh cười híp mắt nói.
"Phốc, khụ, khụ khụ..." Giản Y suýt chút nữa bị sặc, yên lặng cúi đầu không dám ngẩng đầu, sẽ không bị Kỷ Uấn Chi phát hiện được đi...!Ôi chao Bách a di này cũng thật là, sao có thể nói trắng ra như thế!
"Hả?" Kỷ Uấn Chi sững sờ, lời này làm sao mà nghe quen tai như thế, ai nói vậy ta...
"Bách lão sư ngài đây là đang nói gì vậy, ai dám nói lão gia ngài như thế tôi nhất định sẽ tìm người đó tính sổ cho ra lẽ! Ngài chính là tấm gương để chúng tôi học tập mà!" Kỷ nào đó lời nói ra nghe rất công bằng và nghiêm khắc, căn bản là quên mất câu nói kia là từ chính miệng cô nói ra.
"Ai đừng đừng đừng, không dám không dám, tôi đây chính là bà mẹ kế ác độc, tuyệt đối đừng hướng về tôi học tập."
"???" Kỷ Uấn Chi lông mày gần như xoắn lại từng đợt, lời nói này của Bách Ninh sao mình nghe không vô a.
Đầu Giản Tiểu Y cúi thấp đến sắp chôn vùi vào trong bát cháo này rồi, Bách a di này thật đúng là thù dai.
"Ngài đây đều là vì vai diễn mà hi sinh, khán giả sẽ chắc chắn nhớ tới ngài!" Kỷ nào đó lại bật chế độ chào hàng.
Giản Y nghe cô nói đến trợn tròn mắt, Kỷ Uấn Chi này đúng là lang nhân.
Đừng nói nữa a, cô chỉ mới thổi phồng có hai câu Bách Ninh nghe xong đã rất vui vẻ, lông mày cũng bắt đầu giãn ra, hơi thở cũng ôn hòa hơn, "Được rồi, không quấy rầy hai người dùng cơm." Dứt lời liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Bách Ninh rời đi, Kỷ Uấn Chi thở phào một cái, ngồi trở lại trên ghế.
Giản Y vừa định khen cô là một người biết xu nịnh thì liền nghe...
"Cô nói xem người này có phải là đang trong thời kỳ mãn kinh không hả?" Kỷ Uấn Chi một mặt ghét bỏ, cùng khuôn mặt fangirl vừa nãy thực sự là như hai người khác nhau.
Tốt, cô dám nói a di của tôi đang trong thời kỳ mãn kinh, cái này tôi ghim!
Giản Tiểu Y ở trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện này để sau này tính sổ với Kỷ Uấn Chi.
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau rời đi.
"Tôi muốn đi xem bọn họ đóng phim, cô hay là về nghỉ ngơi đi, hay là vẫn muốn đi theo tôi?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Ừm, đi cùng cô."
"Ừm, tốt." Kỷ Uấn Chi gật gù, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Giản Y.
Giản Y cũng không nói gì, chả nhẽ lúc nào cả hai xuất hiện cùng nhau đều nhất định phải nắm tay ư!
...
Hai người một đường đi tới địa điểm quay, công tác quay phim đã bắt đầu.
"Cô xem kìa, Kỷ tổng mặt mũi xem ra cũng rất lớn, cô ta vừa đến tạ lỗi, Bách lão sư liền quay trở lại làm việc rồi."
Khi những lời bàn tán xôn xao của nhân viên công tác truyền đến tai Kỷ Uấn Chi, Kỷ nào đó không khỏi cảm thấy tự hào một chút, sống lưng liền tự động dựng đứng thẳng tấp.
"Vậy cô, có nghe, có nghe thấy, lý do, lý do Chung Dục, lý do Chung Dục bị mắng không?" Giản Y bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Cái gì mà Kỷ tổng mặt mũi lớn? Bách a di rõ ràng là đang nể tình mình mà.
"Chậc chậc, cô đây là đang muốn thế chỗ tôi để giải quyết chuyện của Chung Dục à?" Kỷ Uấn Chi hơi hơi giật tay nàng.
Giản Y ngoan ngoãn ngậm kín miệng.
"Sau này đừng nhắc đến việc này nữa." Kỷ Uấn Chi lại nói.
"Ồ."
Hai người trà trộn vào đoàn nhân viên công tác bên trong, theo dỗi buổi quay phim một cách bí mật.
Thông qua cuộc trò chuyện của mấy nhân viên, biết được phân cảnh này chính là cảnh cô thiên kim tiểu thư nhà giàu do Chung Dực thủ vai không cẩn thận rơi vào bể bơi..