Chương :
Lưu Ngẫu Thư nhìn biểu cảm của nàng lập tức nói thêm: "Cô nương chớ suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nhìn qua thần tình, lại thêm trên người cô nương có... mùi thảo dược nhàn nhạt, cho nên mới mạo muội hỏi mấy lời."
Thì ra là vậy. Lận Bắc cũng sảng khoái thừa nhận, đem tình huống nói qua vắn tắt, chỉ là tìm một cái cớ, không định để cho hắn biết chuyện này là Tạ Thanh Dung muốn khảo nghiệm nàng.
"Thì ra là thế....", Lưu Ngẫu Thư trầm ngâm thở dài, "Đã vậy, chuyện đứa nhỏ khóc dạ đề liền nhờ cậy cô nương. Lưu Ngẫu Thư ta vô cùng cảm kích."
Lận Bắc bị dọa sợ, không nghĩ tới người này chỉ nghe nàng nói qua một lượt đã quyết định như thế. Như vậy... Chẳng phải là quá mức tin tưởng người khác rồi?
Nhìn hắn đoan đoan chính chính lại thêm phong thái phóng khoáng của danh sĩ, trong lòng Lận Bắc sinh thêm vài phần hảo cảm, cũng có tâm tư muốn đùa giỡn. Vì vậy nàng cười nói: "Công tử tin tưởng ta đến vậy à?"
Hắn dừng một chút, buông ra một chữ: "Tin."
"Vì sao?"
Hắn cười khổ: "Ta tựa hồ cũng không có biện pháp nào khác."
Ở trong một cái trấn nhỏ cũng có chút phiền toái như vậy, vốn chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng nếu không cẩn thận giải quyết dứt điểm thì sẽ biến thành chuyện lớn, cùng với ma trảo lời xì xầm đàm tiếu ra vào, biến thành một tảng đá lớn, chèn ép người ta đến không thở nổi.
Lận Bắc chậm rãi gật đầu. Cũng đúng, có bệnh thì phải tìm đủ cách thôi, ai có thể giúp liền thử một chút, tâm lý này cũng không phải là khó hiểu.
"Còn có một chuyện nữa. Tại hạ... Vốn không nên mạo muội, không biết cô nương là ở quý phủ của Tạ chưởng quỹ sao?"
Tạ chưởng quỹ? Là ai vậy?
Lận Bắc mở to mắt định hỏi lại, nhớ tới đại danh của chưởng quỹ nhà nàng, đành cười cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ bây giờ hỏi có phải hơi muộn không?
Lưu Ngẫn Thư nói: "Cô nương cũng không định gạt ta vấn đề này chứ?"
Người này cũng quá là ý tứ rồi, Lận Bắc nhìn người tiều phu trước mặt đang nhăn mày liền nói: "Có chuyện gì ngươi cứ hỏi? Nếu không trả lời được thì ta đành lừa người vậy."
Lưu Ngẫu Thư sửng sốt, nhìn lúm đồng tiền ẩn hiện trên mặt nàng, không nghĩ tới nàng sẽ nói vậy, bất quá nàng cũng đã mở lời, hắn đương nhiên muốn hỏi một chút. Lưu Ngẫu Thư cũng không phải dạng nam nhân ấp a ấp úng nói không ra lời, vì vậy trực tiếp nói: "Cô nương là gì của ở quý phủ của Tạ chưởng quỹ vậy?"
À, thì ra là muốn hỏi thân phận nàng. "Làm việc vặt."
Khóe miệng Lưu Ngẫu Thư giật giật, Lận Bắc đoán trong lòng hắn là đang thắc mắc, rốt cuộc cái quán trọ không có mấy khách khứa kia còn cần người làm việc vặt sao? Nhưng giáo dưỡng không cho phép, hắn không nói ra.
Chuyện này xem ra cũng chẳng có gì, người bình thường đều muốn hỏi qua thôi. Chính là bà con xa không bằng láng giềng gần, mặc kệ nàng lần này có qua được khảo nghiệm hay không, nàng cảm thấy gia đình này cũng tốt, rất đáng để kết giao. Bất quá nàng còn chưa biết nàng có thể lưu lại hay không cho nên cũng không có thêm động tác gì khác, chỉ uyển chuyển nói: "Cũng không hẳn là thế. Bất quá nếu có một ngày quán trọ thật sự khai trương đàng hoàng, nhất định sẽ mời ngươi."
Lúc Lận Bắc quay trở về đã thấy Tạ Thanh Dung bày ra một tư thế mới, cầm một chiếc chổi phủi bụi trên quầy. Nhìn một chút cũng không giống dọn dẹp quét tước, phải nói là giống như phẩy bụi đùa chơi hơn. Thấy người đã về, hắn "A" một tiếng, "về rồi sao", liền đem chổi vứt xuống, quay trở về ghế dài ngồi xuống.
Hắn ung dung hỏi: "Thế nào?"
"Là bệnh sốt rét thôi, để ta đi tìm lại sách thuốc đọc thật kĩ thì mới có thể chữa hết được."
Tạ Thanh Dung hỏi lại: "Chỉ là sốt rét mà bao nhiêu đại phu cũng không chữa được à?"
"Người thường không hiểu y lý, nếu đại phu lòng dạ không ngay ngắn thì bệnh tình liền khó nói được."
Nàng là lời ít ý nhiều, bất quá Tạ Thanh Dung hiểu rất rõ, còn nói: "Chiêu này cũ quá rồi."
"Hiệu quả là được.". Lận Bắc ngồi xuống băng ghế đối diện hắn, nàng thuận lợi đi đến tiểu viện bên cạnh, xem ra quan hệ của hắn cùng nhà bên là rất tốt, cho nên lập tức dò hỏi: "Y phục của ngươi.... cũng hay bị gió thổi rơi sang đó sao?"
Lận Bắc hỏi xong liền muốn cắn lưỡi, gió cũng không có mắt, Tạ Thanh Dung đã ở đây một đoạn thời gian, đương nhiên cũng sẽ có lần bị thổi bay y phục.
"Đương nhiên."
Lận Bắc không nói thêm, chỉ mở to hai mắt, đem ánh nhìn long lanh trông đợi nhìn về phía hắn, mong chờ hắn nói thêm về chuyện hắn làm thế nào mà kết giao được với thôn hộ bên cạnh.
Tạ Thanh Dung cười cười: "Bất quá ta hoàn toàn không để ý, không có lấy về."
Lận Bắc nhìn bộ y phục trắng của hắn, thoạt nhìn thật sự có chút cũ nhưng rõ ràng rất sạch sẽ nha. Lại nói tiếp, hình như hắn mặc bộ y phục này....
Tạ Thanh Dung nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt nói: "Ta cũng không nghèo tới mức không mua nổi một bộ xiêm y."
Lận Bắc: "... À."
"Ta còn một bộ nữa.", hắn lại ngồi thẳng dậy, "Bất quá nó lại không cánh mà bay rồi, ban nãy ngươi có thấy trong sân tiểu viện bên cạnh không? Giống như cái ta đang mặc."
"..." Cho nên toàn bộ y phục của ngươi là giống nhau à?
Lận Bắc nghĩ nghĩ một chút: "Có phải là bộ y phục có thêu bạch vân trên ống tay không?"
"Ngươi có nhìn thấy sao? Thật sự ở đó?".
Lận Bắc gật đầu, lại nói thêm: "Bất quá trong viện của họ phơi rất nhiều y phục trắng có thêu bạch vân nha."
Tạ Thanh Dung:....
---------------------------------------------------------
Một lần nữa Lận Bắc lại tiến vào "Đông Phong" viện. Lúc này Lưu Ngẫu Thư không có nhà, là lão nhân gia tiếp đón nàng. Hắn là đang cầm trong tay một tách trà nhỏ, ngửi thoảng qua thì chắc là cẩu kỷ pha cùng với mật ong, còn có thêm hồ đào. Đây là những thảo dược chuyện trị đau chân. Nhìn thấy Lận Bắc, lão nhân ôn hòa lên tiếng: "Là nha đầu ban nãy phải không?"
Lận Bắc có chút ngượng ngùng đáp: "Là ta..."
"Tiểu tử kia đã ra ngoài rồi, lên núi đốn củi, hài tử để lại cho ta chiếu cố."
Đứa nhỏ đang ở trong viện, một mình tập đi giữa khoảng sân được quây bởi một chiếc ghế. Đứa nhỏ đang tuổi tập đứng tập đi, cả người quấn thành một viên đường mập mạp, đang ra sức xô đẩy mấy chiếc ghế kia. Cố gắng một hồi đến đỏ rần mặt mà chiếc ghế không hề động chút nào, tiểu hài tử liền tức giận, trong hốc mắt to tròn liền ngập đầy nước, bẹt miệng khóc lên.
Lão nhân gia sắc bén mài giũa qua sương gió lúc này liền luống cuống, đẩy mấy chiếc ghế sang một bên, khom lưng có chút vụng về nhưng vô cùng cẩn thận bế đứa trẻ lên, giọng nói có chút hận: "Ai nha đã lớn tuổi thế này, tránh không được bị làm khó... Tiểu tổ tông có thể dừng khóc không hả?"
Lận Bắc nhìn ông lão luống cuống, đứa nhỏ thì lại càng khóc to, tựa hồ như không thích ngư vị kia, xoay mặt nhỏ nhắn vừa khóc vừa muốn thoát khỏi vòng tay ông cụ, trong lòng không nỡ liền lên tiếng: "Thất thúc, chi bằng để ta dỗ hắn."
Thất thúc thuận thế đem tiểu hài tử giao cho nàng, thuận tiện cảm thán nói: "Ai, xương cốt đến tuổi này đã muốn rã rời, đầu óc thì quên đông quên tây, khó tránh khỏi chuyện không chu đáo. Cha hắn lại không ở nhà, cứ mở miệng là khóc đến lợi hại, thật sự là đau lòng không chịu nổi."
Lận Bắc không đáp lời lão nhân, chầm chậm đánh giá khuôn mặt còn lấm lem nước mắt kia. Khuôn mặt tròn trịa, mập mạp trắng trẻo, phấn nộn đáng yêu, tổng thể rõ ràng là một đứa nhỏ được chăm bẵm không tệ. Có thể là do nữ tử ai cũng có mẫu tính, tiểu hài tử cầm chiếc kẹo nhỏ nàng đưa, một bên dựa vào người nàng, một bên nắm thật chặt y phục của nàng. Một chút yêu thương tình cảm cũng không cho nàng, vội vàng vươn lưỡi hồng béo mập liếm que kẹo, sau đó nhắm chặt mắt hưởng thụ, thích thú vô cùng. Mặc kệ Lận Bắc thăm dò chỉnh nón len nho nhỏ của hắn, chùi sạch nước mắt cho hắn, tiểu hài tử không tim không phổi bận rộn ăn kẹo, một chút khóc rống cũng không còn.
Thất thúc cười ha ha: "Đứa nhỏ này rất thích ngươi."
Lận Bắc cũng nghĩ vậy, hỏi qua: "Thất thúc, ta có thể chơi cùng hắn một lúc không?"
Thất thúc cầu còn không được: "Có thể."
Trên đường trở về Lận Bắc có điểm buồn buồn. Nhớ đến lúc đứa nhỏ bị vây giữa mấy chiếc ghế, nàng nghĩ đến chính mình và phụ thân trong quá khứ. Phụ thân năm đó là đột nhiên mà qua đời, bất quá suy nghĩ kĩ lại, tựa hồ không phải là không có báo trước. Mấy năm trước đó thân thể người đã từ từ suy nhược, tâm tình cũng uất ức. Nàng lúc đó chưa lớn, cũng gấp gáp vô cùng, đem đủ loại thảo dược cùng trị liệu cho người thử qua. Nàng còn cho rằng, chỉ cần nàng cố gắng chăm sóc cùng an ủi, người nhất định sẽ an ổn sống thêm được ít năm.
Không nghĩ tới cứ vậy mà đột ngột rời đi.
Không nghĩ tới chớp mắt một cái đã qua nhiều năm như vậy.
Không nghĩ tới thật sự có thể khó khăn đến thế.