Editor: Aubrey.
Lạc Minh Đạt vừa nói xong, bầu không khí trên bàn lại càng yên tĩnh, không ai ăn nữa, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Lạc thiếu gia.
Yêu cầu này thật là... Thật vô lý, không thể tin được hắn lại làm trò trước mặt Thái lão phu phu.
Lúc nãy mượn đầu bếp của người ta còn chưa tính, mượn hai ba ngày, hay vài bữa thì không có gì trở ngại. Tạm thời coi như giúp hắn, cho hắn một phần nhân tình.
Nhưng người này, Thái lão phu lang đã nói đồ ăn là do nghĩa huynh của tôn tử làm, vậy mà Lạc thiếu gia còn yêu cầu người ta đến phủ làm đầu bếp. Như vậy chẳng phải ám chỉ là người của Thái phủ chỉ xứng đáng làm đầu bếp thôi sao?
Thái phủ ở thành Đồng Sơn này là một đại thế gia, nhờ vào quyết định dứt khoát của Thái đại nhân vào năm đó, toàn bộ bá tánh thành Đồng Sơn đều cảm kích, tôn kính Thái đại nhân từ tận đáy lòng. Thế gia nào ở đây cũng cho Thái gia vài phần mặt mũi, đặc biệt là hiện giờ Đại thiếu gia Thái gia đã đỗ Trạng Nguyên, còn được vào Hàn Lâm Viện. Tiền đồ tương lai vô lượng, các thế gia chỉ muốn giữ mối quan hệ tốt với bọn họ, không ai muốn trở mặt.
Hiện tại, thái độ của Lạc thiếu gia này khiến cho bọn họ không thoải mái.
Nếu Thái phủ chỉ tương đương với đầu bếp trong nhà Lạc thiếu gia, vậy các thế gia còn lại ở thành Đồng Sơn là gì? Thậm chí, toàn bộ bá tánh thành Đồng Sơn này, trong mắt Lạc Minh Đạt là gì?
Đều là hạ nhân của Lạc gia sao?
Triệu phu lang nhìn Triệu gia đương gia một cái, Triệu đương gia lắc đầu, Triệu phu lang rũ mắt, có chút tức giận.
Lai lịch của Lạc Minh Đạt, rất có thể nhiều người ở đây vẫn chưa biết, nhưng y thì biết rất rõ. Là nhi tử thứ ba của Lễ Bộ Thượng Thư, gia thế hiển hách, phụ thân nắm chắc quyền trong tay, khó trách hắn không thèm để tâm đến Thái phủ.
Có điều, cường long bất áp địa đầu xà. Hôm nay là ngày vui của Thái phủ, Lạc thiếu gia vừa tới đã làm người ta mất mặt, rốt cuộc là ý gì?
cường long bất áp địa đầu xà: rồng khó thắng được rắn địa phương -> phép vua thua lệ làng.
Hắn "ra oai phủ đầu" sao?
Triệu phu lang không tin Lạc Minh Đạt này chỉ đơn thuần coi trọng trù nghệ của Dư Thanh Trạch, muốn người ta làm đầu bếp riêng. Nói như thế nào, Lạc Minh Đạt cũng trưởng thành Kinh Thành, trung tâm của quyền lợi. Tuy có lời đồn nói hắn cà lơ phất phơ, ăn chơi trác táng, nhưng hắn chưa gây ra đại hoạ bao giờ, có thể thấy được cũng không phải là kẻ ngốc.
Y ngước mắt nhìn Dư Thanh Trạch, có chút lo lắng với câu trả lời của hắn. Nếu trả lời không đúng, mặt mũi của Thái phủ thật sự sẽ bị Lạc Minh Đạt ngầm đạp lên.
Dư Thanh Trạch nghe xong yêu cầu của đối phương, không biết nên nói gì, thấy đối phương ra vẻ cao ngạo như vậy, hắn thầm trợn trắng mắt.
Không thể lật tẩy!
Loại quan nhị đại này, tiểu dân chúng không thể trêu vào. Nếu không, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đáp trả ngươi một câu: Cha ta là Thượng Thư!
Thật không dễ chơi.
Dư Thanh Trạch suy nghĩ vài giây, sau đó cười nói: "Đa tạ Lạc thiếu gia đã nâng đỡ, Lạc thiếu gia có thể thích đồ ăn của Dư mỗ, thật sự là vinh hạnh ba đời của Dư mỗ. Chỉ là, thật xin lỗi, Dư mỗ có một tiệm ăn vặt cần trông coi, ngày nào cũng bận rộn, không có thời gian rảnh, chỉ có thể đa tạ hậu ái của Lạc thiếu gia."
Mọi người vừa nghe vậy, không hẹn mà cùng nhẹ thở ra. Thái lão phu phu và phu phu Triệu phu lang tán thưởng nhìn Dư Thanh Trạch một cái.
Lạc phu lang nhìn biểu cảm của từng người trên bàn, rũ mắt.
"Ồ, ngươi có tiệm? Tiệm bán gì?" Nghe Dư Thanh Trạch cự tuyệt, Lạc Minh Đạt buông khăn vải trên tay xuống, thần sắc ảm đạm, nhướng mày hỏi.
Dư Thanh Trạch đáp: "Tiệm bán đồ ăn vặt trên phố Bắc Đại, Lạc thiếu gia, Lạc phu lang nếu rảnh rỗi, có thể đến tiệm ngồi một chút."
Lạc Minh Đạt cười như không cười nhìn Dư Thanh Trạch, nói: "Được, nhất định sẽ đi."
Lúc này, Lạc phu lang nghiêng đầu nói với Lạc thiếu gia: "Phu quân, thịt ngỗng không ăn sẽ lạnh."
Nghe vậy, Thái lão phu lang lập tức nói: "Món này nên ăn nóng hương vị mới ngon, món ngỗng hầm nấm cũng rất ngon, hai vị nếm thử."
Lạc Minh Đạt nghe vậy, lập tức xoay người, cười nói: "Lo nói chuyện mà quên mất mỹ thực, mọi người mau ăn đi, món này ngon như vậy, đừng lãng phí."
Thái lão phu lang cho Dư Thanh Trạch một ánh mắt, Dư Thanh Trạch gật đầu, nói một câu tạm biệt rồi về bàn của mình.
Nhạc ca nhi vẫn luôn chú ý bên kia, nhưng cách tận hai bàn, bọn họ nói chuyện không lớn, nên không nghe rõ, thấy Dư Thanh Trạch trở về, y lập tức hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Dư Thanh Trạch nắm tay Nhạc ca nhi, lắc đầu, nói: "Không có việc gì, lát về ta sẽ nói với ngươi."
Nghe vậy, Nhạc ca nhi gật đầu, bưng chén canh đưa cho Dư Thanh Trạch.
Trực giác của y cho biết chắc chắn là có chuyện rồi, y vẫn luôn nhìn bên kia, rõ ràng biểu tình của Lạc thiếu gia không được tốt.
Tự trấn an mình, Nhạc ca nhi khoa tay tự nói với mình.
Dư Thanh Trạch dở khóc dở cười, nhéo eo Nhạc ca nhi một cái, rồi cầm muỗng lên ăn.
Trong suốt buổi yến tiệc, Lạc thiếu gia và Lạc phu lang chỉ tập trung ăn, thỉnh thoảng nói chuyện với người khác, sau đó không còn chuyện gì xảy ra.
Sau chuyện lúc nãy, chỉ có những người ngồi cùng bàn biết. những người khác không nghe rõ bọn họ nói gì. Thấy Lạc thiếu gia tìm Dư Thanh Trạch, chỉ cho rằng hắn biết đồ ăn là do Dư Thanh Trạch làm, nên mới gọi hắn tới hỏi thăm, không ai nghĩ nhiều.
Tân Huyện lệnh vừa đến, bọn họ đã được gặp trong yến tiệc ngay ngày hôm sau, đây chính là cơ hội tốt, phải nắm chắc cơ hội, kéo gần quan hệ. Vì thế, yến tiệc trôi qua hơn một nửa, từng nhóm đương gia lần lượt đứng dậy, đến kính rượu chủ bàn.
Lạc Minh Đạt thật không hổ là có tiếng ăn nhậu chơi bời, nhóm đương gia đến kính rượu, ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ đều uống, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, xem ra tửu lượng rất tốt.
Đến khi dùng tráng miệng là món chè chuối nếp, một mình hắn ăn nửa tô.
Tửu lượng tốt, thích ăn chuối, hừm... Quả nhiên là sự thật.
Yến tiệc ăn hơn nửa canh giờ, sau khi kết thúc, mọi người ngồi lại trò chuyện một chút, sau đó mới sôi nổi cáo từ rời đi.
Tiễn khách xong, Thái lão phu lang nói với Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi: "Các ngươi vất vả rồi."
Dư Thanh Trạch lắc đầu, cười đáp: "Không vất vả, ta thấy bọn họ ăn rất ngon miệng. Đến khi mở tửu lâu, hẳn là sẽ kéo thêm khách."
Thái lão phu lang cười nói: "Với trù nghệ của ngươi, không cần kéo khách, bọn họ sẽ tự tìm đến ngươi."
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Hy vọng vậy."
Thái lão phu lang cười một cái, sau đó dừng lại, thở dài, nói với bọn họ: "Sau này các ngươi chạm mặt Lạc thiếu gia và Lạc phu lang, phải cẩn thận một chút. Hôm nay xảy ra chuyện, ta tin các ngươi đã nhìn ra, hắn cố ý. Dù gì người ta cũng xuất thân đại thế gia, chúng ta không thể chọc vào, nhịn một chút, hai ba năm trôi qua rất nhanh, ta nghĩ bọn họ sẽ không ở đây lâu đâu."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, trịnh trọng gật đầu: "Bọn ta nhớ rồi, đa tạ lão phu lang nhắc nhở."
Bên kia, Lạc thiếu gia và Lạc phu lang trở lại huyện nha.
Lạc phu lang sai hạ nhân mang trà lên, rồi vẫy tay cho bọn họ lui, y tự mình rót trà cho Lạc Minh Đạt, nghiêm túc nói: "Phu quân, về chuyện hôm nay ngươi làm."
Lạc thiếu gia đang xoa trán, nghe Lạc phu lang nói vậy, tay dừng một chút, nói: "Ý của phu lang là?"
Lạc phu lang nói: "Tục ngữ có câu cường long không áp rắn độc, Thái phủ ở thành Đồng Sơn thậm chí toàn bộ Vân Châu đều có danh vọng rất cao, ngươi không phải không biết. Chúng ta mới tới đây, hôm nay ngươi hạ nhục bọn họ như vậy, những ngày kế tiếp phải qua như thế nào?"
Lạc thiếu gia cười nhạo một tiếng, nói: "Ai kêu bọn họ châm chọc ta, ta mới vừa tới, ngay ngày hôm sau đã làm yến tiệc mừng Trạng Nguyên rồi, rõ ràng là muốn thị uy với ta! Lạc Minh Đạt ta từ nhỏ đến lớn, có bao giờ uất ức như vậy?! Không phải chỉ là một Tri Phủ nho nhỏ thôi sao, ngươi sợ cái gì?"
Lạc phu lang nhíu mày, nói: "Ngươi quên trước đó cha đã dặn gì rồi sao? Hiện giờ Thái Thần Hi đang được Hoàng Thượng sủng ái, Thái Tri Phủ còn là người bên phe Thừa Tướng, ngươi có muốn sống yên ổn ở đây không?"
Lạc thiếu gia không để ý lắm, đáp: "Vốn dĩ ta đâu muốn đến đây, cũng tại lão già, rõ ràng ở Kinh Thành có rất nhiều chức vị, nhưng vẫn kiên quyết đẩy ta tới cái nơi bồ câu không thèm đẻ trứng này, thật vô vị. Trở lại Kinh Thành là tốt nhất, ngươi không muốn trở về sao?"
Lạc phu lang thật sự hận sắt không thành thép, nói: "Có về thì cũng phải mang thành tích hiển hách về, nếu không, ngươi nghĩ đám người ở Kinh Thành sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Ngươi muốn sống một cuộc sống hỗn loạn như vậy sao?"
Nghe vậy, Lạc thiếu gia dùng sức xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày bực bội nói: "Được rồi, ở nhà cha ta nói, đến tận đây ngươi cũng nói, có phiền hay không? Ta vốn không muốn làm quan!"
Lạc phu lang nhìn hắn, tức chết rồi, gả cho một tên không tiền đồ như vậy, không biết có phải kiếp trước y đắc tội với Bồ Tát hay không!
Lạc thiếu gia thấy Lạc phu lang xanh mặt, tức khắc mềm xuống, dỗ y: "Được rồi, được rồi, sau này ta sẽ thu liễm một chút được không? Có gì đâu phải sinh khí..."
Thầm thì thì thầm vài câu, Lạc thiếu gia bỗng nhiên buông tay, hai mắt sáng lên, nói với phu lang của mình: "Này, phu lang, đầu bếp kia có tay nghề thật tốt, làm đồ ăn còn ngon hơn cung yến trong Hoàng Cung!"
Lạc phu lang tức giận liếc hắn một cái: "Ngoại trừ ăn, ngươi còn nghĩ tới cái gì nữa?"
Lạc thiếu gia bĩu môi, nói: "Không phải ngươi cũng ăn rất ngon miệng sao? Đừng tưởng ta không biết, ngươi ăn nhiều hơn nửa chén so với mọi ngày."
Lạc phu lang: "..."
Lạc thiếu gia uống xong trà tỉnh rượu, lại nói: "Không phải hắn nói có mở một tiệm bán điểm tâm sao? Ngày mai kêu Nguyên Bảo đi mua về ăn thử, phu lang, hắn nói tiệm đó tên gì? Ta không nhớ, ngươi nhớ không? Còn nữa, hắn là cái gì Dư?"
"..." Lạc phu lang bất đắc dĩ đáp: "Tên là Dư Thanh Trạch, hắn chưa nói tên tiệm, chỉ nói nằm ở phố Bắc Đại."
"Ồ, vậy ngày mai kêu Nguyên Bảo đi tìm." Lạc thiếu gia xoa thái dương, nhíu mày nói: "Uống nhiều quá, ta đau đầu, phu lang, ta đi nằm một chút đây."
Lạc phu lang kéo hắn lại: "Này, không thể ngủ, ngươi phải đến nha môn, chúng ta còn chưa chính thức gặp người của nha môn. Hồi sáng Huyện thừa có tới xin chỉ thị, còn để lại một số chính vụ của huyện thành."
Lạc thiếu gia xua tay: "Ta đau đầu, chờ ta tỉnh ngủ rồi nói, kêu Huyện thừa tự xử lý chính vụ đi, khi ta chưa tới đây, không phải đều do hắn xử lý sao? Hay là, phu lang, ngươi giúp ta nhìn xem, chờ ta dậy rồi nói với ta, sáng ngày mai ta sẽ đến huyện nha."
Nói xong, hắn đi về phòng ngủ.
Lạc phu lang nhìn bóng lưng của hắn, bất đắc dĩ thở dài, đành phải gọi quản gia, phân phó hắn an bài người đi điều tra các thế gia ở thành Đồng Sơn. Kể cả chuyện của Dư Thanh Trạch và quan hệ của hắn với Thái phủ.
Quản gia lĩnh mệnh rời đi.
Lạc phu lang đi vào thư phòng, ngồi vào án thư, lấy danh sách các chính vụ của thành Đồng Sơn mà Huyện thừa trình lên xem xét.
_._._._