Nhưng vận may trời ban ở nơi này, họ thực sự không muốn bỏ lỡ nó, một người trong số họ to gan hỏi: "Này! Cái tên mắt lác kia, có dám khai báo họ tên của mình không!"
Lúc này, mấy người trong sân cũng nghe thấy động tĩnh.
Nam Sơn Lão Đạo miệng dính đầy dầu, ông ta trở nên sững sờ một lát, sau đó nói với Lâm Thiên Sinh: "Tiên sinh, chỉ là bọn trộm cắp không có mắt mà thôi."
"Sao dám làm phiền đến một người tôn kính như ngài, cho phép bần đạo và Diệp Phong đến tiếp chiêu của chúng!"
Sau khi ông ấy vừa dứt lời, bóng dáng của hai người lóe lên rồi trực tiếp biến mất tại chỗ.
Tô Nhiên có hơi lo lắng: "Thiên Sinh, đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Thiên Sinh mỉm cười nói: "Không sao đâu, để họ luyện tay một chút cũng tốt”
Nghe anh nói vậy, lúc này Tô Nhiên mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Lục Tiểu Tiên với khuôn mặt không nói nên lời: "Thu hút một đám ruồi nhặng." "Tôi sẽ đi xem."
Tân Lam không thể ngồi yên, trong lòng cô ta thầm suy nghĩ, có phải họ chính là nhóm người đã cướp mộ của lão tổ Nam Sơn lúc trước hay không.
Nói xong, cô ta lập tức giãm giày cao gót đi ra ngoài. Lúc này, Ngọa Long đang la hét với những người đó.
Nói thật, trong đó có hai người là Kim Đan Kỳ viên mãn, đã đi được nửa chặng đường của Nguyên Anh Cảnh.Nếu như trên người họ mang theo vật quý báu.
Nếu họ thực sự muốn động thủ cùng một lúc, một mình Ngọa Long e rằng thực sự sẽ bị bất lợi. Ngọa Long quát lớn: "Nói ra tên của tao sẽ làm chúng mày sợ nhảy dựng lên!"
"Tao chính là Đệ nhất đả thủ Ngọa Long của chúng mày đấy!"
Mấy người trên không trung nghe vậy, sắc mặt họ lộ rõ sự ngạc nhiên.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Sau một lát, người đàn ông dẫn đầu kia hỏi: "Chẳng lẽ ngài chính là thế gia Âu Dương viễn cổ Ngọa Long trong Ngọa Long Phượng Sồ?"
Ngọa Long nói: "Cũng có chút kiến thức, nếu như đã biết uy danh lão già đây vậy thì sao còn không mau quỳ xuống đi!"
Ông ta vừa dứt lờ, Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo đã bay đến đây.
Sắc mặt Nam Sơn Lão Đạo tràn đầy sự bất mãn: "Nói nhảm với họ làm gì, dám đến đây quấy nhiễu nhà tiên sinh, trước tiên cứ hung hăng đánh một trận đi rồi hãng nói!"
"Cứ để cho bần đạo lên trước, Diệp Phong và ngài Ngoạ Long có thể đi theo!"
Vừa dứt lời, ông ấy một tay cầm kiếm, một tay cầm bùa, không cho người khác có cơ hội kịp phản ứng, ông ấy dũng cảm bay tới đánh chém.
"Ngô Phụng Thiên Địa Sắc!" “Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền.” "Nhất Kiếm Khai Lưỡng Môn, phá cho taI"
Một tiếng bốp vang lên, bóng dáng Nam Sơn Lão Đạo lóe lên, một kiếm đâm trúng thắt lưng của một người trong số họ.
"Ôi chao"
Người bị chọc một nhát vào thắt lưng, lập tức mắng chửi ầm ï: "Được lắm lão đạo kia, dám đánh lén!"
Dứt lời, người đó trở tay bay về phía lão đạo.
Thấy vậy, Diệp Phong và Ngọa Long cũng không còn thờ ơ nữa, họ lập tức. điều động chân khí bay đến lao vào chém giết.
Hai bên đánh nhau rất kịch liệt, lúc này trận chiến trên không trung của họ loạn thành một đoàn.
Trong lúc nhất thời, chân khí trên không trung không ngừng va chạm, họ hoàn toàn phát huy hết mọi thủ đoạn.
Cũng may là Lâm Thiên Sinh vốn đã bố trí pháp trận phòng ngự từ lâu, nếu không thì xung quanh nhà họ Tô đã sớm gà bay trứng vỡ từ lâu rồi.
Tân Lam đến đây xem kịch vui, cô ta không khỏi ngây như phỗng khi nhìn thấy cảnh này.
Cô ta chắc chắn không thể nào ngờ được, gã bảo vệ canh cổng nhà họ Tô thế mà lại đang là Nguyên Anh Cảnh sơ kỳ!
Một người gác cổng mà đã ở Nguyên Anh Cảnh, từ đó có thể suy ra Lâm Thiên Sinh kia phải là cường giả Độ Kiếp!
Chỉ trong chốc lát, có Ngọa Long ở Nguyên Anh cảnh hàng thật giá thật, vài tên tu sĩ đó cuối không thể địch lại sự liên thủ của ba người họ.
"Các ngài tha mạng!”
"Chẳng qua là bọn tôi đi ngang qua đây thôi, thực sự không hề cố ý đến đây gây phiền phức."
Sáu gã Kim Đan Kỳ bị đánh bại, run rẩy quỳ thành hàng như con chó trước cổng nhà họ Tô.
Nam Sơn Lão Đạo khịt mũi lạnh lùng: "Hừ! Đi ngang qua thì sao?” "Quấy nhiễu nhà tiên sinh, chờ các người có bản lĩnh đó đất"
"Nói, các người từ đâu tới, còn có đồng bọn khác không?”