Làm Phi

chương 166: binh quyền

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Phương Quý tần

Beta: Mai Thái phi

Chuyện lập Hậu cứ thế dây dưa đến mấy ngày.

Sở dĩ nói "dây dưa", là bởi vì kể từ ngày ấy trở đi, trong triều không còn người nào dám đứng ra phản đối nữa, nhưng rõ ràng không ai muốn để Hoàng đế lập Tịch Lan Vi làm Hậu, vậy nên các triều thần đều rất ăn ý không đề cập đến chuyện này nữa. Nên bàn chuyện khác liền bàn chuyện khác, chỉ cần Hoàng đế không nhắc đến, bọn họ liền coi như chưa từng tồn tại chuyện lập Hậu này.

Còn ở hậu cung, ngẫu nhiên cũng có mấy chuyện làm Tịch Lan Vi không vui vẻ gì.

Ví dụ như những lúc Hoàng đế đang lâm triều, nàng cho An Ngọc ăn điểm tâm, là thời điểm mẫu tử các nàng vô cùng vui vẻ, lại có người "Không biết điều" tới quấy rầy.

Người kia không thể tiến vào điện, bị cung nhân ngự tiền chắn ở bên ngoài. Chuyện này làm nàng ta có chút không vui, ngay cả tiếng tranh luận bên ngoài cũng không thèm đè thấp.

"Ta chẳng làm chuyện gì quấy nhiễu đến bệ hạ, lúc bệ hạ không ở bên trong mới đến. Ta cũng chỉ muốn đưa điểm tâm vào thôi, đây là món điểm tâm bệ hạ rất thích."

Tịch Lan Vi nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy âm thanh bén nhọn này thực sự làm người khác sinh chán ghét. Hơi dừng lại, thanh âm kia lại tiếp tục vang lên: "Mà cho dù bệ hạ không thích, dù sao đây cũng là chuyện nên làm mà ai cũng biết, chẳng ai trách lên đầu các ngươi, các ngươi cần gì phải chống đỡ như vậy? Là thực sự đang e ngại cung quy, hay là nhận được chỗ tốt từ người khác?"

Hai chữ "Người khác" kia rõ ràng nghiến răng nghiến lợi mà nói, vốn Tịch Lan Vi chuyên sủng đã lâu, lúc này cũng không thể không liên tưởng đến bản thân mình. Mày đẹp hơi chau lại, vỗ tay ý bão Cẩn Nương tiếp tục cho An Ngọc ăn, còn chính mình lại đi ra ngoài.

Thấy được người nọ đang đứng bên cửa chân liền chững lại một giây, rồi ngay sau đó lại tiếp tục đi đến phía trước, lúm đồng tiền hiện lên vô cùng tươi đẹp, trong sáng: "Bổn cung ở trong kia nghe một lúc lâu vẫn chưa nhớ ra là ai, thì ra là Tề Dung hoa."

Rõ ràng đang có ý chế giễu địa vị trong cung của Tề thị không cao, ý tứ rằng đến nỗi một chút ấn tượng cũng không có. Tề thị nghe vậy sắc mặt trắng bệch, ngay cả lúc hành lễ cũng mang theo vài phần không cam lòng: "Phu nhân vạn an."

"Những lúc thỉnh an buổi sáng cũng không thấy Dung hoa nương tử tới sớm, còn nghe nói nương tử xưa nay vốn tham ngủ, hôm nay sao nương tử lại đột nhiên cần mẫn vậy?" Lại quét mắt nhìn hộp thức ăn trong tay nàng ta, Tịch Lan Vi hơi mỉm cười, trách cứ thái giám kia: "Chuyện này thì có lớn lao gì? Còn không phải nàng ấy chỉ muốn đưa một ít điểm tâm cho bệ hạ thôi sao? Cứ cho nàng vào, dù sao bổn cung vẫn luôn ở bên trong, đại nhân còn sợ nàng vào trong điện một chuyến sẽ gây ra chuyện gì rắc rối sao?"

Nàng nói câu kia làm thái giám vô cùng sửng sốt - Ngày thường, hắn vẫn luôn cảm thấy Tịch Lan Vi là người dễ nói chuyện, không đề cập tới chuyện nàng thường xuyên nói đùa với Hoàng đế, cho dù là các cung nhân, thỉnh thoảng vẫn vui đùa một hai câu. Cũng không biết có phải hôm nay nàng không an giấc hay không, lời nói nói khó nghe hơn rất nhiều, mỗi câu còn mang theo dao.

Trong lòng Tề thị giận dữ, lại e ngại phân vị thấp nên không thể phát tác, âm thầm cắn răng một lúc lâu, cuối cũng vẫn chỉ có thể tạ ơn vì chuyện Tịch Lan Vi cho nàng ta vào: "Đa tạ phu nhân."

Uốn gối phúc thân xong, Tề thị liền cần theo hộp đựng thức ăn tiến vào điện. Tịch Lan Vi cười, qua loa gật đầu một cái với thái giám kia, rồi cùng nàng ta đi vào.

Mắt thấy Tề thị an an tĩnh tĩnh đặt hộp đựng thức ăn lên trên bàn, lại bày từng loại điểm tâm bên trong ra ngoài. Nàng không quấy rầy nàng ta, đợi đến khi nàng ta làm xong mọi chuyện, Tịch Lan Vi mới cười: "Dung hoa nương tử mới từ chỗ Phương Tiệp dư đến đây sao?"

Cả người Tề thị cứng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, quả nhiên thần sắc của nàng ta giống như gặp phải quỷ giữa ban ngày.

Tịch Lan Vi hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận loại hương khí vừa hít vào, nhíu mày nói: "Phương Tiệp dư dùng loại hương an thần này thực là càng lúc càng nhiều, ngươi đã đi một đường tới đây, vậy mà hương khí bám vào vẫn còn rõ ràng như vậy - Bổn cung đã nhắc nhở nàng ấy thật nhiều lần, dược dù sao vẫn chứa ba phần độc, đồ vật kia dùng nhiều sẽ không tốt, càng dùng sẽ càng không bỏ đi được."

Nàng nói rồi đi về phía Tề thị, vừa mới cất một bước, đã thấy Tề thị vô thức lui ra sau nửa bước. Thấy thế nàng liền ngừng lại, liếc Tề thị cười ẩn ý: "Ồ, Vạn Tài tử cũng ở đó luôn sao?"

Tề thị hoảng hốt cúi đầu nhìn xem, lần này đảo mắt một cái đã minh bạch - Mới vừa rồi Vạn Tài tử đã đưa cho nàng vòng ngọc nàng ta mang từ nhà mẹ đẻ đến, hiện còn đang được đeo ở trên cổ tay nàng.

"Đồ vật tổ truyền cũng đã cho ngươi, nàng ta xem ra cũng đủ rộng rãi." Tịch Lan Vi khẽ cười, dạo bước đến bên cạnh Tề thị, nghiêng đầu nói: "Chậc chậc...Có phải các nàng đã nói với ngươi, trước đây bệ hạ đã có chút thích ngươi, cho nên để ngươi tới đây thì có thêm vài phần nắm chắc? Hoặc cũng có thể đã trực tiếp nói với ngươi rằng nếu một ngày ngươi phú quý, chớ quên các nàng, khiến cho ngươi cảm động, vậy nên ngươi hiển nhiên cho rằng phải mang theo các nàng gà chó lên trời mới tốt?"

Nàng vừa chăm chú nhìn sắc mặt Tề thị vừa thong thả cười, sau đó tươi cười cũng dần nhạt đi, sắc mặt lạnh lùng mà nói tiếp: "Thực sự, đối với những loại chuyện này, ai có thể có lòng tốt như vậy? Bổn cung chuyên sủng đã không phải chuyện ngày một ngày hai, phàm là người có chút thông minh đã sớm hiểu rõ, chỉ bằng chút kỹ xảo này, căn bản là vô dụng - Đẩy ngươi tới, chẳng qua chỉ đang muốn đánh cuộc một phen thôi, nếu ngươi có thể nhất thời được sủng ái, các nàng sẽ thơm lây; còn nếu việc ngươi làm không thành, đắc tội bổn cung, thậm chí không cẩn thận chọc bệ hạ không vui thì cũng chỉ có một mình ngươi."

"Huệ phi phu nhân..." Tề thị kinh sợ lui ra sau nửa bước, lấy lại bình tĩnh, rồi xoay người thu thập những loại điểm tâm vừa bày ra: "Thần thiếp...Thần thiếp xin cáo lui."

"Nói với các nàng, chút thủ đoạn này, đừng bao giờ sử dụng trước mặt bổn cung. Tuy các nàng làm không biết mệt, nhưng bổn cung lười phải ứng phó." Tịch Lan Vi điềm nhiên nói, đạm nhạt nhìn Tề thị đang hoảng loạn thu thập mọi thứ trở về, hiển nhiên cũng không có người nào có ý muốn tiến lên giúp nàng.

Mắt lạnh nhìn Tề thị rời đi, Tịch Lan Vi suy ngẫm thật lâu, bỗng cất một tiếng cười khẽ.

Trực tiếp chạy đến Tuyên Thất điện giành lại sủng ái, tuy rằng không cam lòng nhưng thực sự lại không còn biện pháp nào khác - Lúc trước có lẽ đã có ý niệm muốn trừ bỏ nàng, bất đắc dĩ nàng lại sớm vào Tuyên Thất điện, xuống tay là chuyện quá khó.

...

Thời gian lâm triều hôm nay dài hơn bình thường, lúc Hoắc Kỳ trở lại Tuyên Thất điện đã muộn nửa canh giờ, đã là thời gian dùng bữa tối.

Tịch Lan Vi thử hỏi đến chuyện lập Hậu, hắn chỉ cười một tiếng, ánh mắt phảng phất như có chút không vui, nhưng cũng không đặc biệt để ý: "Bọn họ muốn dây dưa, ta liền cho bọn họ dây dưa một thời gian, sau đó chuyện nên hạ chỉ trẫm liền hạ chỉ, bọn họ muốn ngăn cũng ngăn không được."

Nói cách khác, chuyện bọn họ dây dưa mấy ngày nay, đều do hắn đặc biệt để lại chút mặt mũi mà thôi.

Đến đây nàng không hỏi nữa, nàng nghĩ hắn sẽ xử lý thỏa đáng những việc này.

...

Qua mấy ngày, lại có phiên bản khác của chuyện này truyền vào điện - Đúng hơn mà nói, là thừa dịp thời điểm nàng ra ngoài tản bộ, Sở Tuyên cố ý đến nói cho nàng.

"Triều thần đã đề ra yêu cầu, nếu bệ hạ muốn khăng khăng một mực lập nàng làm Hậu, trước nhất cần tước đi binh quyền của Tịch gia." Thanh âm trầm trầm của Sở Tuyên làm nàng chấn động. Hắn yên lặng một lúc, lại nói: "Lý do là... phòng chuyện ngoại thích tham gia vào chính sự."

Ngoại thích tham gia vào chính sự?

Tịch Lan Vi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía hắn, cố gắn trấn định hỏi: "Ngươi nghe nói từ chỗ nào?"

"Ở ngoài Vĩnh Duyên điện." Sở Tuyên nói mấy chữ: "Lúc lâm triều, ta ở bên ngoài chính tai nghe thấy, đã tranh luận mấy ngày, mỗi lần tranh luận đều khí thế ngất trời." Hắn liếc nàng một cái, sau đó khó tránh khỏi có chút nghi ngờ: "Nàng thật sự... Không biết một chút gì sao?"

"...Không biết." Tịch Lan Vi nói đúng sự thật, đồng thời nghe thấy tiếng Sở Tuyên hít một hơi khí lạnh - Nàng hiểu được phản ứng này của hắn là có ý gì. Hắn muốn nói, chuyện như vậy, tất nhiên Hoắc Kỳ sẽ phải nói với nàng.

"Bệ hạ không nói gì với ta." Rồi nàng yên lặng không nói nữa, trong lòng có chút khó chịu. Yên lặng trong chốc lát, nàng lại hỏi: "Vậy ý của bệ hạ là gì?"

"Bệ hạ không đồng ý." Sở Tuyên đáp. Dừng một lát, lại do dự nói tiếp: "Nhưng tựa hồ... Cũng có chút dao động. Dù sao... Ngoại thích..."

Không trách được.

Đúng vậy, xác thực chuyện ngoại thích không thể không phòng, cho nên chuyện này mới dẫn đến việc tranh luận nhiều ngày như vậy. Có lẽ bởi vì thái độ của hắn vẫn luôn kiên định nên mỗi lần tranh luận đều tranh đến khí thế ngất trời. Nhưng mặt khác... Nếu như hắn thực sự giữ "Thái độ kiên định", ngược lại chuyện tranh luận này sẽ không thể xảy ra.

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, Sở Tuyên đã cố im lặng không nói nhưng một lúc sau vẫn không thể không hỏi: "Nếu như hắn thực sự tước đi binh quyền của Tướng quân..." Ngữ khí cứng lại, rồi sau đó lại truyền đến tiếng thở dài: "Cả đời Tướng quân đã vì đất nước..."

"Để ta đi hỏi hắn." Nàng vừa định xoay người trở về, bỗng thấy bóng người chợt lóe trước mắt, bị Sở Tuyên xoay người ngăn cản: "Nàng vẫn nên suy nghĩ lại chuyện này..."

Không chỉ liên quan đến nàng, mà còn liên quan đến triều chính.

"Ta tin hắn." Tịch Lan Vi cười, ngược lại sắc mặt nàng bình tĩnh hơn rất nhiều: "Có lẽ hắn cố ý muốn giấu ta, nhưng ta lại càng tin tưởng, hắn sợ ta lo lắng mới tạm thời không nói. Vậy nên bây giờ ta liền đi hỏi hắn."

Sở Tuyên vẫn chắn tay trước mặt nàng, nàng lại cúi đầu, không có phản ứng gì, chỉ chờ hắn tránh ra.

"Nàng..." Hắn nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng vẫn tránh ra. Tất nhiên, hắn vẫn luôn muốn những điều tốt nhất đến với người trước mắt, nhưng người trước mắt lại không cần hắn tốt với nàng.

Nàng có Hoắc Kỳ. Sở Tuyên lặp đi lặp lại những lời này một lần, nhìn theo hướng nàng rời đi.

...

"Bệ hạ có ý muốn tước binh quyền của phụ thân sao?"

Tịch Lan Vi nói trắng ra tiếng lòng của mình, bút trong tay Hoắc Kỳ dừng lại. Ngẩng đầu, hắn nhìn nàng một lúc, cuối cùng thở dài: "Nàng biết rồi sao?"

Nàng gật đầu một cái, trầm ngâm chốc lát, môi đang cắn chặt đến mức trắng bệch bỗng nhiên buông lỏng, khôi phục màu sắc vốn có: "Bệ hạ... Những gì hôm nay phụ thân đạt được, là những thứ người nên có. Đó là những ngày tháng trên chiến trường đánh với đao thật kiếm thật, mỗi một bước đi của người, đều vì nước mà quyết tử."

"Ta biết..." Hắn còn chưa nói hết một câu đã bị nàng cắt đứt. Hơi thở có chút hỗn loạn, rồi nàng nói: "Thần thiếp không nghĩ đến... Chuyện lập Hậu này sẽ ảnh hưởng tới phụ thân. Nếu việc đã không thể tránh khỏi, còn phiền bệ hạ..." Nàng cắn cắn môi, ngữ khí vô lực: "Đừng để thần thiếp trở thành nữ nhi bất hiếu."

Nói cách khác, nàng thà rằng lui một bước không làm Hoàng hậu, cũng không muốn phụ thân vì nàng mà bị phế khỏi chức Tướng quân.

Đối với phụ thân mà nói, chức vị kia tượng trưng cho vinh dự vô hạn, ông đã dùng cả đời để giành lấy, không thể bởi vì nàng muốn làm Hoàng hậu mà khiến ông mất đi những điều đó. Đối với ông ấy, đó quả thực là chuyện vô cùng khuất nhục.

"... Lan Vi." Hoắc Kỳ cười khổ: "Nàng cho rằng ta không biết vị trí phụ thân trong lòng nàng quan trọng đến mức nào sao?"

Nàng sửng sốt, hắn lại nói: "Hơn nữa, Tướng quân còn là sư phụ của ta. Nàng muốn tẫn hiếu, ta cũng muốn tôn trọng sư phụ ta..."

Nàng chớp chớp mắt, nhìn hắn như muốn tìm tòi nghiên cứu điều gì. Hắn liền ngáp một cái, giơ tay chống trán, khuôn mặt vốn có chút lười biếng ngay tức khắc trở nên lan man không đứng đắn: "Trung thu hôm đó, nàng đã đáp ứng với ta, nhất định sẽ không dễ dàng rút lui, nhanh như vậy đã quên rồi sao?"

"Thiếp..." Nhất thời nàng rơi vào tình trạng quẫn bách, khô khốc giải thích: "Nghe nói trong triều tranh luận chuyện này vô cùng lợi hại, không quá... Yên tâm."

"Nàng cho rằng ta chỉ mới quen biết nàng sao..." Hắn liếc nàng, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: "Nếu như ta thực sự tước binh quyền của phụ thân nàng, làm sao nàng có thể dễ dàng rút lui? Ước chừng là phải ngay lập tức muốn trở mặt với ta mới đúng đi?"

"..." Nàng nghe đến hồ đồ, lại lập tức nghiêm túc nói: "Không đến mức đó..."

Hắn ngáp một cái, một tay vẫn chống trán, tay kia lại tùy ý lật tấu chương trước mắt, thảnh thơi nói: "Nàng đừng lo lắng. Lập nàng làm Hậu là chuyện phải làm. Ngay từ lúc bắt đầu, ta đã không muốn trao đổi bất cứ một điều kiện nào để triều thần đáp ứng chuyện này."

Truyện Chữ Hay