_ Á Á Á Á Á !!!!! CÚT RA NGOÀI !!!!!!!!
Tiếng hét này làm cho cái người đang đứng ngây ra ở cửa thức tỉnh , mặt người đó dần đỏ lên rồi lắp bắp mở miệng :
_ A ... này ... không ... không phải tôi cố ... cố ý đâu . Cô ... cô đừng hiểu lầm ...
Bây giờ Hoàng Nguyệt Ánh làm gì còn có tâm trạng đi nghe giải thích nữa , cô hiện tại chỉ muốn đạp bay cái kẻ đang đứng thao thao bất tuyệt kia đi thôi !
_ Tôi không cần biết ! Anh cút ra ngoài cho tôi ! Ngay và luôn !
_ Nhưng ...
Đang lúc người còn đang giằng co thì bỗng từ xa có tiếng bước chân đang chạy lại và theo sau có giọng nói tràn đầy lo lắng :
_ Này ! Có chuyện gì xảy ra vậy ? Anh nghe có tiếng hét .
Người đó vừa nhìn thấy người chạy đến thì sắc mặt lập tức tái mét , vội vàng mở miệng ngăn cản :
_ Khoan ! Đừng vào ...
Nhưng đã muộn .
Quả nhiên trong phòng lại truyền đến tiếng hét như muốn xuyên lủng màng nhĩ :
_ Á Á Á !!! ANH CÒN DÁM BƯỚC VÀO ĐÂY ? CÚT RA !!!
Hoàng Nguyệt Ánh hiện giờ đang rất muốn gϊếŧ người , tại sao cứ hết tên này đến tên khác thích chọc cô điên lên thế ? Hôm nay chắc chắn là cô bị sao quả tạ chiếu trúng rồi nên mới xui xẻo như vậy , chắc chắn là thế !
Còn người kia khi thấy được tình cảnh ở trong phòng thì mặt cũng đỏ lên , anh luống cuống giải thích :
_ Tôi ... tôi xin lỗi ! Chỉ tại tôi nghe thấy tiếng hét phát ra từ đây nên mới chạy sang xem . Mọi ... mọi chuyện không như cô nghĩ đâu ...
Cô không kiên nhẫn trực tiếp cắt ngang :
_ Đủ rồi ! Tôi không muốn nghe anh nói ! Giờ thì ... mời anh đi ra ngoài cho tôi !
Trong lúc nói chuyện cô không để ý chiếc khăn tắm trên người mình đang dần dần lệch ra và cuối cùng thì trực tiếp rơi xuống ...
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên thập phần quỷ dị .
Đến cả cô cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi .
_ Á Á Á !!!
Cô vội vàng cúi xuống lấy khăn tắm che người mình lại , gương mặt đỏ đến không thể nào đỏ hơn được nữa . Trời đất ơi ! Cô ... cô thế nhưng lại ... lại ... Ối thôi chết !
Nhớ đến trong phòng còn có tên đực rựa đang đứng đây nữa thì cô lập tức hoảng hốt . Ngẩng mặt lên nhìn thì ngoài dự đoán trông thấy cảnh tượng kinh người .
Bọn hắn ... bọn hắn cư nhiên lại đang ... chảy máu mũi !!!
Nếu vậy thì ... chuyện lúc nãy bọn hắn ... bọn hắn đã ... đã nhìn thấy hết cả rồi !!!
Nghĩ đến đây gương mặt xinh đẹp của cô càng lúc càng đỏ cơ hồ có thể nhỏ ra máu . Trong lòng vừa tức vừa xấu hổ , cô đứng bật dậy , hít hơi thật sâu rồi dùng sức hét :
_ CẢ TÊN Biếи ŧɦái CÁC ANH NHÌN ĐỦ CHƯA HẢ ? ĐỀU CÚT HẾT RA NGOÀI CHO TÔI !!!
Âm lượng của cô không hề nhỏ lập tức đánh tỉnh tên nào đó vẫn còn ngây ngốc . Cả đồng loạt đỏ mặt , lắp bắp nói :
_ Xin ... xin lỗi !
Nói xong cả lập tức cuống cuồng bỏ chạy .
Cô thấy bọn họ đi rồi liền lập tức chạy ra đóng cửa khóa chốt lại , sau khi đã chắc chắn cửa không thể mở ra được nữa cô mới từ từ ngồi bệt xuống .
Làm sao đây ? Bị cái tên kia thấy hết cả rồi , giờ phải làm sao đây ? Trinh tiết của cô giờ mất sạch rồi ! Từ giờ sao cô còn dám đi ra ngoài gặp người nữa đây ? Oa oa oa ~
Bạch Mặc Vĩ ! Bạch Mặc Ngôn ! Bà đây thù các người ~
---Tối hôm đó---
Hôm nay bầu không khí trong căn biệt thự có phần hơi ... u ám .
Vậy nó xuất phát ra từ đâu ?
Cái luồng khí âm u này nó xuất phát từ bàn ăn của người nào đó đang ngồi . À mà chính xác hơn nữa thì nó phát ra từ người cô gái xinh đẹp đang ngồi dùng cơm đó .
Ngồi ăn cơm hồi vì không thể chịu được cái bầu không khí đầy áp lực này , Bạch Mặc Vĩ đành lên tiếng trước :
_ Nguyệt Ánh ! Chuyện lúc nãy ...
Chưa kịp nói xong thì cô lập tức lên tiếng cắt đứt :
_ Thôi được rồi ! Anh đừng nói nữa , chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra . Bù lại các anh cũng phải quên hết đi cho tôi , dùng cách gì cũng được miễn sao đừng nhớ lại là được rồi ! Có được không ?
Bạch Mặc Vĩ và Bạch Mặc Ngôn mặt nhìn nhau rồi cũng gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng họ thực sự đang nghĩ gì thì không ai biết được .
Cô thấy anh em bọn họ thực sự đáp ứng cũng nhẹ nhàng thở ra .
_ Vậy là được rồi ! Mọi chuyện chấm dứt ở đây . Sau này không ai được nhắc tới nữa . Tôi ăn no rồi , các anh cứ tiếp tục ăn , tôi đi trước đây !
Cô nói xong thì đứng dậy đi thẳng lên phòng mình để lại người nào đó cứ nhìn theo bóng cô thật lâu không có dời đi .
Đêm nay ...
Có người mất ngủ ...
Có người chìm trong mộng đẹp ...
Có người đang nghĩ về ai đó ...
Đêm ...
Vẫn còn dài ...
---Sáng hôm sau---
Chim muông hót ríu rít khắp nơi đón chào ngày mới . Những tia nắng dịu nhẹ chiếu qua ô cửa sổ nhẹ nhàng đánh thức cô gái còn đang ngủ say ở trên giường.
Hoàng Nguyệt Ánh đang ngủ ngon trong chăn thì bị ánh nắng chiếu vào làm cho tỉnh giấc .
Cô uể oải ngồi dậy rồi dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn . Cô liếc nhìn sang chiếc đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên cô quyết định đi đến trường trước .
Sau khi vệ sinh cá nhân cùng với mặc đồng phục xong xuôi , cô vơ lấy cái cặp rồi bước xuống lầu .
Xuống dưới nhà cô nhìn quanh thì không thấy tên kia đâu , nghĩ thầm chắc là còn đang ngủ nên cô cũng không quan tâm nữa .
Cô bước đến phòng ăn , thấy đồ ăn sáng được bày sẵn ở trên mặt bàn , cô liền ngồi xuống ăn .
Vừa ăn cô vừa nhớ đến ba mẹ Hoàng .
" Không biết ba mẹ bây giờ như thế nào rồi ? Chừng nào họ mới về đây ? Mình nhớ họ quá ! " - Cô vừa nghĩ vừa thở dài .
Dùng xong bữa sáng , cô xách cặp lên và đi ra ngoài .
Đi đến cổng vẫn không thấy chú Lương đâu , cô nghĩ chắc là cô đến sớm quá , thôi thì đứng chờ lúc cũng được .
Đứng lúc bỗng từ sau lưng phát ra giọng nói trầm ấm :
_ Cô đứng đây làm gì vậy ?
Cô còn đang vẩn vơ suy nghĩ thì bị giọng nói phía sau làm cho giật nảy mình , cô lập tức quay phắt người lại , khi nhìn rõ kẻ đứng sau lưng mình là ai cô mới âm thầm thở phào . Lúc này cô mới nhanh chóng trả lời lại anh :
_ Tôi đứng đây chờ chú Lương . Còn anh ? Anh làm gì ở đây ?
Bạch Mặc Vĩ quan sát nét mặt cô từ nãy đến giờ có chút buồn cười nói :
_ Tôi mới chạy bộ về . Giờ đang chuẩn bị vào nhà thì gặp cô ở đây .
_ À ra thế .
Giờ mới để ý cái tên này mặc cái áo lỗ cùng với cái quần thể dục , trên vai có vắt chiếc khăn lông , tai còn đeo chiếc tai nghe nghe nhạc . Có lẽ vừa mới chạy bộ về nên khắp người hắn thấm đẫm mồ hôi , mồ hôi thấm ướt vào áo dính sát vào người để lộ ra thân hình săn chắc múi như ẩn như hiện , quả đúng là thân hình đẹp . Phi phi ! Sao cô lại đi khen tên biếи ŧɦái như hắn chứ ? Thật đúng là ! Mới sáng sớm nên chắc cô vẫn chưa tỉnh ngủ rồi , chắc chắn là vậy !
Trong lúc cô còn đang thầm mắng chính mình thì ở phía đối diện Bạch Mặc Vĩ đang nhìn cô cách chăm chú , đáy mắt khẽ lóe lên tia sáng rồi nhanh chóng biến mất không thấy .
Cả cứ đứng như vậy cho tới khi có giọng nói khác xen vào :
_ Tiểu thư ! Xin lỗi tôi đến trễ .
Hoàng Nguyệt Ánh nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc thì lập tức quay phắt người lại nhìn thì quả nhiên không ngoài ý muốn trông thấy chú Lương cùng với chiếc xe hơi đang đỗ ở cách đó không xa .
Vừa nhìn thấy chú Lương mắt cô lập tức sáng lên như đèn pha ô tô , cô nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ chạy về phía ông , vui vẻ nói :
_ Chú Lương ! Chú tới rồi , vậy mình đi thôi chú .
_ Vâng ! Nếu vậy thì chúng ta xuất phát thôi tiểu thư .
_ Dạ !
Nói rồi cô hớn ha hớn hở chui tọt lên xe , trước khi đi còn không quên ngoái đầu lại nhìn cái người bị mình cho ăn bơ nãy giờ , mở miệng xin lỗi nhưng trên mặt lại chẳng có tí gì gọi là hối lỗi cả :
_ Ôi thật xin lỗi ! Tôi phải đi trước đây . Hẹn gặp lại các anh ở trường nhé ! Tạm biệt !
Dứt lời chiếc xe hơi rồ ga chạy đi mất .
Bạch Mặc Vĩ nhìn theo hướng chiếc xe cho tới khi khuất dần , bỗng nhiên anh bật cười thành tiếng rồi nói thầm :
_ Thú vị ! Đúng là càng ngày càng thú vị !
Nói rồi anh xoay người bước vào nhà .
Đến nơi , cô chào chú Lương rồi bước xuống xe .
Bước vào trường , cô nhìn qua nhìn lại thấy không ai , thầm nghĩ chẳng lẽ do cô đi sớm quá chăng ? ( Tg : Thì đúng là như vậy mà =_= )
Vậy cũng tốt ! Đỡ phải đụng độ những người không nên gặp rồi lại xảy ra mấy chuyện không đâu vào đâu nữa .
Nghĩ nghĩ tâm tình buồn bực từ tối hôm qua đến giờ cũng tốt hơn rất nhiều , thấy sắc trời vẩn còn sớm cô quyết định nhân lúc chưa có học sinh vô trường cô phải đi dạo quanh vòng mới được .
Mỗ nữ nào đó hạ quyết tâm xong liền bắt đầu hành trình thám hiểm mê cung ý nhầm trường học của mình .
-----Một lúc sau-----
_ Ơ hơ ! Đây là đâu thế này ?
Hiện giờ cô đang đứng ở nơi rất đẹp , có muôn hoa khoe sắc rực rỡ , chim chóc hót líu lo tạo nên khung cảnh thiên nhiên đẹp và yên bình .
Quang cảnh đẹp đến nao lòng như vậy nhưng giờ đây cô không còn tâm trạng đâu để mà ngắm nữa bởi vì hiện tại cô oanh oanh liệt liệt ... BỊ LẠC ĐƯỜNG RỒI !!!
Huhu làm sao bây giờ đây ?
Lại lần nữa cô nguyền rủa cái thằng cha chết tiệt nào đó xây dựng ra ngôi trường n+ lần .
Sau khi nguyền rủa chán chê xong cô mới bắt đầu công cuộc đi tìm lối ra .
Nhưng vô ích vì đâu đâu cũng toàn thấy hoa với hoa chẳng có lấy cái lối ra nào cả .
Dần dần cô bắt đầu cảm thấy chán nản và tự trách mình sao ngốc quá đi thôi , ham hố chi cho cố vô , để rồi bây giờ lại tự rước họa vào thân haizz .
Đương lúc cô còn đang than thở thì bỗng nhiên vai cô bị ai đó chạm nhẹ và tiếp theo giọng nói lành lạnh vang lên :
_ Này !
Tóc gáy cô chỉ bởi vì giọng nói này mà dựng đứng hết cả lên .
Và cuối cùng thì ...
_ Á Á Á Á Á !!!!!!!!
Rầm !!!
_ Hự !!
~~~Hết chương ~~~