Vào đúng khoảnh khắc cô xoay người thì bỗng sau lưng vang lên tiếng nói à nhầm tiếng rống đầy giận dữ thấu đến tận trời xanh dọa cho cô đang đi đằng trước giật nảy mình thiếu chút nữa té ngã xuống :
_ Aisss ! THẰNG HÂM CON DỞ NÀO RẢNH QUÁ VẬY ? HẾT CHUYỆN ĐỂ LÀM RỒI HAY SAO MÀ HÉT NHƯ HEO BỊ CHỌC TIẾT PHÁ HOẠI GIẤC NGỦ CỦA BẢN THIẾU GIA ĐÂY HẢ ? CHÁN SỐNG RỒI CÓ ĐÚNG KHÔNG ?
Nguyệt Ánh sau lúc choáng váng thì dần dần lấy lại bình tĩnh suy nghĩ về lời nói lúc nãy . Hình như cô có nghe ai đó nói cái gì mà " thằng hâm con dở " rồi " hét lên như heo bị chọc tiết " gì gì đó thì phải . À mà khoan đã ! Vừa rồi chẳng phải mình vừa mới hét lên đó sao ? Vậy thì chẳng lẽ câu nói đó là đang ám chỉ ... mình sao ?
Cô vừa nghĩ tới đây thì vẻ mặt lập tức đơ ra , trong đầu không ngừng vang vọng lại đúng câu .
Hét như heo bị chọc tiết !
Như heo bị chọc tiết !
Heo bị chọc tiết !
Bị chọc tiết !
Chọc tiết !
Ầm !
Cô ... cô thế nhưng bị tên không biết mặt mũi mắng thẳng là heo bị chọc tiết ? Đây ... đây rõ ràng là đang sỉ nhục cô đây mà !
Nguyệt Ánh càng nghĩ càng tức giận , trên trán bắt đầu nổi đầy gân xanh , cô thề cô mà biết được cái tên trời đánh đó là ai cô nhất định sẽ đánh hắn đến ' kêu cha gọi mẹ ' !
Trong khi cô đang âm thầm nguyền rủa đời tổ tông của kẻ nào đó thì từ sau lưng bỗng vang lên giọng nói bực bội xen lẫn vài tia khinh thường :
_ Cô là ai ? Sao lại leo lên được đây ? Chẳng lẽ cái tiếng kêu như heo bị chọc tiết kia là của cô sao ? Tự nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm thì chạy lên đây hét , đúng là bị thần kinh !
Bị giọng nói đột ngột ở phía sau làm cho giật mình , cô nhanh chóng quay phắt người lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó .
Vừa mới quay đầu lại thì đập vào mắt cô là gương mặt điển trai quá đỗi quen thuộc và cũng không kém phần đáng ghét (ít nhất là đối với cô) . Chết tiệt thật ! Tại sao tên này lại ở đây kia chứ ? Cô còn chưa đủ phiền hay sao mà còn lòi ra thêm tên đáng ghét này nữa để làm gì hả trời ? Ông trời đúng là rất thích đùa giỡn với cô mà !
Còn người kia khi nhìn thấy cô thì đôi mắt xẹt qua tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng được thay thế bằng tia khinh thường trong đáy mắt . Người đó mở miệng châm chọc nói :
_ A ! Là ai đây nhỉ ? Chẳng phải là Đại tiểu thư Hoàng Nguyệt Ánh nổi tiếng toàn trường đây sao ? Tôi còn tưởng là ai , thì ra lại là cô . Tôi không biết là cô còn có cái sở thích ' đặc biệt ' như vậy đấy ! Giữa trời nắng chang chang mà ra ngoài này đứng hét , tôi nghĩ thần kinh của Hoàng tiểu thư đây hẳn là bị chập ở đâu đó rồi thì phải , cô nên đi bệnh viện khám sớm đi là vừa .
Còn cô khi nghe thấy những lời này thì vô cùng tức giận , cô nghĩ nếu hôm nay mình mà còn nhẫn nhịn nữa thì tên của cô sẽ được viết ngược lại ! Nghĩ rồi cô không chút do dự mở miệng mắng :
_ Nam Cung Ngạo ! Anh ăn nói cho cẩn thận . Anh mới bị thần kinh ! Cả nhà anh đều bị thần kinh ! Đã không biết thì đừng có ăn nói hồ đồ , có nghe chưa
?
Đúng vậy ! Đứng trước mặt cô bây giờ chính là cái bản mặt đẹp trai đến khó ưa của cái tên nam chủ cô không muốn gặp nhất - Nam Cung Ngạo .
Vốn tâm trạng của cô hôm nay không được vui vẻ cho mấy , chỉ định đi lên đây giải stress chút thôi ai mà ngờ được không những không tốt lên được mà còn rước thêm phiền phức vào người nữa . Haizz , mệnh của cô đúng thật là quá xui xẻo mà !
Bên này tâm trạng của cô đang là những đám mây đen âm u thì ở bên kia sắc mặt của người đối diện đã ngày càng đen lại .
Nam Cung Ngạo không biết nói gì hơn mà chỉ trừng mắt nhìn cô đầy tóe lửa . Nữ nhân chết tiệt này ! Đã phá hoại giấc ngủ quý giá ngàn vàng của anh mà còn dám đứng đây cãi lí ? Thật không thể chịu đựng được mà !
Nhịn xuống ý nghĩ muốn chạy tới bóp chết cô , anh cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng kích động của mình rồi sau đó nhìn về phía cô giọng điệu mỉa mai nói :
_ Ai mà biết được đây có phải là chiêu thức mới dùng để câu dẫn đàn ông của cô hay không ? Nếu đúng là như vậy thật thì xin lỗi nhé , tôi thật sự không có hứng thú đối với cô đâu nên đừng tốn thời gian vô ích nữa .
Sở dĩ anh có thể nói cách chắc chắn như vậy là vì anh quá hiểu rõ con người của cô (chắc ko ?) . Hơn nữa chẳng phải nguời ta vẫn thường nói " giang sơn dễ đổi , bản tính khó dời " mà , hừ , anh còn lâu mới tin cô đã thật sự thay đổi đâu !
Còn cô sau khi nghe cái câu phát ngôn cực kì gây sốc của anh thì suýt chút nữa ngã ngửa . Ông trời ơi ! Tên này có thể ngừng ảo tưởng lại được hay không vậy ? Con mắt nào của hắn nhìn thấy cô đang câu dẫn hắn chứ ? Mấy cái bọn nam chủ ai mà cũng giống như hắn thì chắc cô thổ huyết đến chết mất !
Trong lòng khinh thường Nam Cung Ngạo đến cực điểm nhưng cô không có biểu hiện ra mặt mà chỉ giương mắt lên nhìn anh đánh giá .
Bị cái nhìn chăm chú của cô làm cho cả người mất tự nhiên , anh lên tiếng muốn che giấu đi sự thất thố của mình :
_ Này Hoàng Nguyệt Ánh ! Cô đang nhìn cái gì thế hả ?
Cô nghe thấy anh hỏi cũng thôi không nhìn nữa mà chỉ thản nhiên nói :
_ Tôi chỉ nhìn xem xem anh có chỗ nào đáng để tôi phải chú ý hay không và sau hồi thì tôi cũng đã thấy được điều vô cùng quan trọng .
_ Hả ? Điều gì ? - Tuy rằng anh khó chịu với lời nói của cô nhưng vì tò mò nên cũng đành bỏ qua .
_ Đó là ... - Cô dừng chút rồi nói tiếp - ... anh rất đẹp trai , thông minh , sáng sủa nên dĩ nhiên rằng sẽ có nhiều cô gái thích anh nhưng chắc chắn trong số đó không có tôi . Vì vậy cho nên anh làm ơn đừng có suốt ngày ảo tưởng rằng tôi đang thích anh , câu dẫn anh . Trước đây khác , bây giờ khác , anh có hiểu chưa ?
Thấy anh vẫn cứ đứng nghệt mặt ra đấy cô đành thở dài rồi nói :
_ Tin hay không thì tùy anh thôi , tôi đây cũng hết cách ! Thôi tôi đi trước đây , không làm phiền không gian riêng tư của anh nữa . Chào , không hẹn gặp lại !
Nói xong cô xoay người bỏ đi mạch .
Còn Nam Cung Ngạo thì vẫn cứ đứng đơ ra nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa rồi biến mất .
Anh hiện giờ chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang , lời nói của cô vẫn cứ lởn vởn mãi bên tai anh . Những lời mà cô vừa nói đều là thật sao ? Đáng ra anh phải cảm thấy vui vì cô không còn bám theo anh nữa chứ nhưng tại sao không những không vui vẻ mà còn có chút ... mất mát ?
Trong khi Nam Cung Ngạo còn đang rối rắm thì chính bản thân anh cũng không phát hiện ra rằng trong lời nói của cô , cái cụm từ " sáng sủa " được cô đặc biệt nhấn mạnh nó có mang ẩn ý sâu xa như thế nào .
( Tg : Haizz tội nghiệp anh ! Bị Ánh tỷ mắng mà cũng ko hay biết , thấy cũng tội ... nhưng mà thôi cũng kệ ! Ahihi ! cười nham nhở )
----------------------ta là đường phân cách tuyến----------------
Về phía nữ chính của chúng ta thì sau khi đi ra khỏi cái sân thượng , cô quyết định đi dạo vòng hít thở không khí trong lành rồi sau đó mới trở về lớp .
Vừa đi cô vừa thầm rủa cái tên nam chủ Nam Cung Ngạo chết tiệt tự dưng xuất hiện không đúng lúc làm hại tâm trạng của cô vừa mới tươi lên chút lập tức tuột dốc không phanh nhưng mà đồng thời cô cũng cảm thấy rất là hả hê vì vừa rồi cô có mượn lời. chửi hắn chút thế nhưng tên kia cư nhiên lại không có phát hiện ra điều này ! Nhớ tới gương mặt nghệt ra khi đó của Nam Cung Ngạo lúc nghe cô nói xong , nói thật cô chỉ muốn cười trận cho đã đời thôi nhưng vì đây là trường học nên cô đành nín nhịn lại nếu không ngày mai chắc chắn cô sẽ phải dọn hành lí di cư sang bệnh viện tâm thần ở luôn mất !
Đang chìm vào suy nghĩ của mình thì bỗng cô nghe thấy có tiếng nói chuyện của nam và nữ , hình như là đang tỏ tình thì phải vì cô nghe giọng cô gái đó đầy sự thẹn thùng :
_ Thiên ca ~ Em ... em thích anh từ lâu lắm rồi ! Xin ... xin anh hãy chấp nhận tình cảm của em nhé !
Rồi kế tiếp một giọng nam trầm thấp đầy từ tính thập phần quyến rũ vang lên :
_ Thật xin lỗi ! Tôi đã có người mình thích rồi nên không thể nhận phần tình cảm này của em được . Xin lỗi em nhiều nhé !
_ À ... không .... không đâu ạ ! Em mới là người phải xin lỗi mới đúng ! Tự nhiên đi làm phiền anh như thế này ...
_ Ồ không ! Không sao đâu ! Dù sao thì tôi cũng phải xin lỗi em và cũng xin cám ơn về tình cảm em dành cho tôi . Tôi rất vui !
_ Ơ ... dạ ! Vậy ... vậy em xin phép đi trước đây ! Chào ... chào anh ạ !
Cô gái đó lúng túng nói xong liền xoay người chạy đi .
Cô đứng ở bên nghe lén cũng cảm thấy đồng tình thay . Haizz , tội cho cô gái đó ! Lấy hết can đảm để tỏ tình rồi cuối cùng lại bị từ chối , khổ thân !
Bởi vì suy nghĩ quá mức nhập tâm nên cô không phát hiện ra có người đang đi về hướng cô đang nấp .
Đợi đến khi cô chuẩn bị nhấc chân muốn rời đi thì đã muộn .
Đang lúc cô muốn rời đi thì bỗng đằng sau vang lên tiếng cười khẽ rồi tiếp đó giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc vang lên :
_ Tôi không biết là em lại có cái sở thích đặc biệt như thế này đấy ! Tiểu Ánh Ánh à ~
~~~Hết chương ~~~