Edit: Cò Lười
Beta: Lily_Carlos
giờ phút, sau khi Ninh Gia Hàng tắm rửa trở về thì lập tức nhìn thấy Giang Vụ vừa lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
“Tỉnh?” Ninh Gia Hàng tùy tiện xoa xoa tóc, đi đến đầu giường điều chỉnh nhiệt độ.
“Đêm qua ngủ muộn nên đến bây giờ vẫn ngái ngủ, may mắn sáng nay không có tiết học,” Giang Vụ bị nói trúng tim đen muốn phản bác, trong giọng nói còn mang theo sự lười biếng, anh lật chăn ra ngồi xuống bên cạnh: “Em không buồn ngủ hả…”
“Không buồn ngủ.” Ninh Gia Hàng chịu đựng xúc động muốn ôm Giang Vụ, cúi người dùng mu bàn tay chạm vào cái trán của Giang Vụ một chút.
“Anh không sao.” Giang Vụ nhắm mắt lại mỉm cười, thuận thế bắt lấy cánh tay lạnh lạnh của anh ôm vào trong ngực, mặt cũng dán vào đó, thuận miệng hỏi: “Trước kia em cũng có thói quen tắm vào buổi sáng à, sao anh lại không phát hiện ra điều đó nhỉ.”
Ninh Gia Hàng hơi cứng người, cuối cùng có chút tự sa ngã mà ôm anh cùng nhau nằm: “Bởi vì anh không đủ để ý em.”
Đột nhiên Giang Vụ cảm thấy vành tai nóng lên, khoảng cách giữa anh và Ninh Gia Hàng quá gần, mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt lôi cuốn, bỗng chốc anh lại cảm thấy có chút tủi thân, trái tim lại đập nhanh hơn.
Anh mở mắt nhìn vào gương mặt của Ninh Gia Hàng, trong nháy mắt lại có chút sững sờ.
“Không thể nào,” Giang Vụ cảm thấy bản thân mình không thể bình tĩnh giống như vậy, anh nói xong lại dùng đầu đụng vào ngực Ninh Gia Hàng, “Anh để ý em nhất mà.”
“Ừ,” Ninh Gia Hàng cười cười, dùng tay xoa lỗ tai của anh chơi đùa: “Anh ngủ thêm một chút đi, em đi xuống dưới lầu mua cháo.”
Trước khi Ninh Gia Hàng ra cửa còn không quên kéo rèm cửa giúp anh, rõ ràng hoàn cảnh này rất tốt để ngủ nhưng Giang Vụ nhắm mắt mà lại không hề buồn ngủ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống trải.
Buổi chiều hai người học chung cùng một giáo sư, hai nữ sinh học cùng năm tới tìm Ninh Gia Hàng.
Ninh Gia Hàng không có biểu hiện cảm xúc ra ngoài, Giang Vụ lại không thắng được sự hiếu kỳ bèn dùng bút chọc chọc vào cánh tay cậu: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì,” Ninh Gia Hàng mím môi, mới tiếp tục nói: “Buổi tối em có việc ăn cơm xong phải ra ngoài, anh nhớ mang thuốc và tự uống.”
“Được, chơi vui vẻ nha?” Giang Vụ nghĩ đến bộ dạng kích động của hai nữ sinh vừa rồi, không nhịn được muốn cười nhạo cậu.
Ninh Gia Hàng quay đầu nhìn Giang Vụ, Giang Vụ cong đôi mắt cười đến dịu dàng, đương nhiên giống như anh trai thấy vui khi nhìn thấy em trai mình trưởng thành.
“……”
Ninh Gia Hàng cũng cười theo.
Buổi tối Giang Vụ tùy ý xem một bộ phim để giết thời gian.
Vốn dĩ buổi sáng còn suy nghĩ đêm nay sẽ cùng Ninh Gia Hàng đi siêu thị mua ít đồ dùng cần thiết hàng ngày, đáng tiếc chưa nói ra đã bị bóp chết ở trong lòng.
Vẫn là lần đầu tiên anh phát hiện ra Ninh Gia Hàng sẽ đáp ứng lời mời của các nữ sinh.
Ninh Gia Hàng chưa nói cụ thể là chuyện gì, nhưng cơ bản tâm tư những nữ sinh tìm đến cậu anh cũng có thể đoán được.
Giang Vụ không biết lần này có cái gì đặc biệt, Ninh Gia Hàng không có lạnh mặt từ chối.
Cho đến thứ bảy tuần sau, Giang Vụ xem một buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch ở trường.
Ninh Gia Hàng mặc quần áo quý ông thời Trung cổ, dáng người cao gầy khí chất hơn người, ưu nhã nắm tay nữ sĩ ngay ở trên sân khấu, mặt mày thâm thúy tựa như đang nhìn xuống chúng sinh.
Giang Vụ yên tĩnh ngồi ở trong một góc khán phòng nhìn Ninh Gia Hàng.
Anh không xem hoạt động trong trường, nhưng gần đây Ninh Gia Hàng thường xuyên không ở cùng anh, một mình ở nhà nhàm chán lại vừa lúc giáo sư môn kinh thi( thơ, văn) có việc không tới nên đưa vé cho anh, vậy nên anh mới có chỗ ngồi.
Lúc tới nơi mới biết Ninh Gia Hàng chưa nói cho anh về chuyện cậu sẽ đi diễn kịch, cũng hoàn toàn không có ý muốn cho anh trai biết.
Kịch bản không dài lắm, Giang Vụ lại không có tâm tình xem, anh lặng lẽ rời đi từ cửa sau.
Khán phòng chật ních người xem bỗng dư ra một vị trí, trong nháy mắt bị chiếm bởi người không có chỗ gần đó.