Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)

chương 32: ngoan một chút

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

EDITOR: JIN XUAN

Cách đó không xa, mấy tên thiếu niên nóng lòng muốn thử thi trượt tuyết.

"Một loạt cùng trượt xuống, ai dừng trước là cẩu."

"Thua thì đêm nay mời một chầu, nhớ đó."

"Khoan đã, hình như thiếu một người, Tùy ca đâu rồi?"

Tùng Dụ Chu phát hiện thiếu mất Tạ Tùy, cậu đảo mắt nhìn quanh sườn núi phủ đầy tuyết, một lúc lâu sau mới tìm ra được Tạ Tùy đang đứng ở trong khu vực của thiếu nhi.

Hắn bên cạnh Tịch Bạch, cầm cổ tay cô, dắt cô trượt chậm rãi...

Nhìn bộ dáng rõ ràng ân cần còn ra vẻ nghiêm túc này của Tạ Tùy, Tùng Dụ Chu nhướng mày, muốn cười to.

Đứng ở bên người cô, sói cũng biến thành Husky, hắn thiếu điều còn chưa vẫy đuôi thò đầu lưỡi đi liếm người ta.

Tương Trọng Ninh ôm bạn gái, nhìn Tạ Tùy, cảm thán nói: "Tùy ca đối với con gái còn chịu có kiên nhẫn, lần trước hắn dạy lão tử trượt băng, còn chưa đến phút, hắn con mẹ nó trực tiếp đạp mông ông đây."

Bạn gái Lục Vi Vi nhìn Tương Trọng Ninh một chút, ghét bỏ nói: "Ai bảo anh ngốc, Tùy ca có thể chịu đựng anh ba phút, đã là không tệ."

Tương Trọng Ninh sủng nịch niết cầm Lục Vi Vi: "Ai ngốc? Hả?"

"Buông ra! Ai nha! Chán ghét anh!"

Mọi người nhốn nháo ở sân trượt tuyết cả một buổi chiều, thay xong quần áo rồi đi ra khu nghỉ ngơi, đám người Trần Triết Dương và Tùng Dụ Chu rốt cuộc cũng chính thức đụng mặt.

Có thể nhìn ra sự khác biệt tầng lớp rõ rệt giữa hai bên, Trần Triết Dương và gái trai bên cạnh, toàn thân trên dưới một kiểu quần áo hàng hiệu, bên cạnh là hai chiếc xe sang đắt giá.

Mà đám người Tùng Dụ Chu, các cậu bé mặc đồ trang bị leo núi, đẩy xe đạp, có vẻ ngông nghênh mười phần.

Hai phe đều đánh giá kĩ lẫn nhau, trong lòng cũng đặc biệt suy nghĩ.

Bạn gái Tương Trọng Ninh - Lục Vi Vi nhìn đối phương người đầy hàng hiệu, tâm sinh hâm mộ.

Ánh mắt mấy tên bạn của Trần Triết Dương dừng ở trên khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng của Lục Vi Vi, gần như không rời mắt một giây nào.

Bởi vì lúc trước Tạ Tùy hại Tịch Phi Phi mất hết thanh danh, còn ly gián tình cảm chị em Tịch Gia, Trần Triết Dương đối với Tạ Tùy có chút không vừa mắt.

Nhưng mà toàn bộ buổi chiều đều là Tịch Bạch ở chung một chỗ cùng Tạ Tùy, điều này làm cho cậu có chút mò không ra quan hệ của hai người.

Xuất phát từ lễ phép và giáo dưỡng, cậu vẫn thản nhiên chào hỏi Tạ Tùy.

Tạ Tùy không nhìn cậu, cúi đầu nói với Tịch Bạch: "Buổi tối cùng nhau đi suối nước nóng."

Không đợi Tịch Bạch trả lời, Trần Triết Dương chen miệng vào: "Khách sạn chúng tôi có suối tư nhân, không cần đi đến chỗ khác."

Tạ Tùy lúc này mới chậm rãi di chuyển ánh mắt đến trên người Trần Triết Dương ——

"Lão tử hỏi cậu sao."

Toàn thân hắn tản ra lạnh lẽo sắc bén, rất có sức uy hiếp.

Trần Triết Dương kỳ thật có chút sợ, xoay người nói với Tịch Bạch: "Buổi tối không được ra khỏi khách sạn, anh đã đáp ứng chú dì, đem các em an toàn trở về."

Lời này của Trần Triết Dương cũng không phải không có lý, Tịch Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Tạ Tùy, buổi tối liền không thể ra ngoài."

Tạ Tùy không nói chuyện, mặt trầm xuống quay người rời đi.

Sau khi đoàn người Trần Triết Dương rời đi, Tương Trọng Ninh nói khẽ với Tùng Dụ Chu: "Tịch Tiểu Bạch gan dạ nhỉ, trước mặt nhiều người như vậy mà dám không nể mặt Tùy ca."

Tùng Dụ Chu thong dong cười nói: "Nhìn khí chất Tịch Tiểu Bạch dám uy hiếp hiệu trưởng Trần mà xem, Tùy ca một ngụm còn ăn không xong cậu ấy."

"Tớ có chút đồng tình với Tùy ca."

"Thôi đi, nhà mình cũng lửa cháy đến nơi mà không lo?"

Tương Trọng Ninh khó hiểu: "Tại sao tớ lửa cháy đến nơi?"

Tùng Dụ Chu thấp giọng nói: "Vừa nãy cậu không thấy được, đám người bên cạnh Trần thái tử, tròng mắt nhìn chằm chằm vào bạn gái của cậu như muốn lọt ra ngoài."

Tương Trọng Ninh quay đầu nhìn Lục Vi Vi, không thể không nói, bạn gái nhà mình xinh đẹp thật sự, nhưng mà cậu vẫn rất có tự tin, cậu và Lục Vi Vi là thanh mai trúc mã, người bình thường không thể sánh bằng.

Lục Vi Vi không biết nội dung câu chuyện hai người nói, đi lên trước, hỏi Tương Trọng Ninh: "Những người kia là bạn của các anh sao?"

"Quen biết trong trường học mà thôi."

"Em nhìn hướng bọn họ rời đi, hình như là đi đến khách sạn ở phía tây."

"Thì sao?"

"Khách sạn kia là khách sạn năm sao cao cấp, trước đó em có thấy ở trên mạng, từng phòng đều có suối nước nóng, đặc biệt xa xỉ."

Lục Vi Vi đáy mắt toát ra thèm thuồng.

Tương Trọng Ninh đau lòng bạn gái, cậu vỗ vỗ bả vai Lục Vi Vi: "Em muốn ở đó sao, anh có thể đặt một phòng tại khách sạn này, đi thôi."

Lục Vi Vi chu môi, có chút ủy khuất nói: "Thôi đi, chúng ta ở chỗ đó một đêm để cho người khác chê cười à."

"Sao lại chê cười." Tương Trọng Ninh khó hiểu: "Bọn họ có thể ở lại, chúng ta lại không thể ở?"

"Anh không hiểu."

Lục Vi Vi cắn cắn môi, không muốn cãi cọ cùng cậu.

Tương Trọng Ninh đương nhiên không có khả năng hiểu, Trần Triết Dương và những người đó, bọn họ ở khách sạn xa hoa hưởng thụ; mà người như Lục Vi Vi, cắn răng ở loại khách sạn đó, chỉ có thể nói là một loại xa xỉ phung phí, đây là hai tính chất khác nhau hoàn toàn.

Buổi tối Tịch Bạch trở lại phòng, mới phát hiện cô còn mang bao tay của Tạ Tùy, bao tay bằng da này quá ấm áp, thế cho nên cô vẫn luôn không bỏ xuống được, lúc rời đi cũng quên mất.

Cô ngồi vào bên giường, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tạ Tùy, chuẩn bị tìm thời gian ngày mai trả lại cho hắn.

Tin nhắn còn chưa được gửi, Tạ Tùy lại lạnh lùng nhắn qua trước ——

"Bao tay đưa tôi."

Tịch Bạch chỉ có thể xóa đi dòng chữ vừa mới gõ, hỏi hắn: "Lúc nào?"

"Bây giờ."

Tịch Bạch quay đầu nhìn thấy Tịch Phi Phi đã muốn thay xong đồ bơi xinh đẹp, chuẩn bị xuống dưới nước.

"Ngày mai được không?"

"Ngày mai muốn đi lên núi, buổi sáng năm giờ đã xuất phát, cậu có thể thức dậy thì đến cũng được."

Quả thật Tịch Bạch không thức nỗi, nhưng nghĩ Tạ Tùy lên núi cũng cần bao tay, cô đành phải thỏa hiệp: "Phát định vị, bây giờ tôi đưa tới cho cậu."

Tạ Tùy gửi cho cô định vị của suối nước nóng, đồng thời nói: "Nhớ mang theo đồ bơi, tôi mua cho cậu vé vào cửa."

Tịch Bạch:...

Tịch Bạch cầm đồ bơi đi ra đại sảnh của khách sạn, mấy nữ sinh ngồi vây quanh Tịch Phi Phi, không biết đang thảo luận cái gì, cười đến mức run rẩy hết cả người.

Tịch Phi Phi nghiêng đầu trông thấy Tịch Bạch, buồn bực hỏi: "Đã trễ thế này, đi đâu?"

"Ra ngoài hít thở không khí."

"Cẩn thận một chút, sớm trở về."

"Biết."

Ở trước mặt người ngoài, chị gái đối với cô luôn luôn quan tâm đầy đủ.

Có nữ sinh thấp giọng nói: "Phi Phi, cậu xem bộ dáng xa cách kia xem, cậu còn quan tâm nó như vậy."

"Cũng không hẳn, Tịch Bạch rất kiêu ngạo, suốt cả đường đi, nó ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều với chúng ta."

Tịch Phi Phi mỉm cười: "Không còn cách nào khác, tính tình em ấy như thế, tớ làm chị gái, cũng chỉ có thể bao dung em mình."

Tịch Bạch chỉ nghe hai câu, liền nhanh hơn đi ra ngoài cửa.

Cô không thế nào hiểu được, đúng là vật tụ theo loài, họ có thể mở rộng cửa lòng nói chuyện phiếm với Tịch Phi Phi, nhưng cùng Tịch Bạch tự nhiên là không thèm nói nhiều nửa câu.

Suối nước nóng cách khách sạn của Tịch Bạch mấy trăm mét, đi bộ mấy phút là tới.

Tạ Tùy ngồi xổm trên cầu thang cổng lớn, trong tay kẹp một điếu thuốc, mắt hơi cong, lười biếng liếc nhìn cô.

"Biết lão tử đợi cậu bao lâu rồi không?"

Tịch Bạch giơ giơ cái túi trong tay lên, nói xin lỗi: "Thu dọn đồ đạc có hơi lâu tí."

"Sao phải xách nhiều như vậy?"

Tạ Tùy mở túi của cô ra, bên trong có đồ bơi, khăn tắm, sữa tắm cùng dầu gội, còn có chai chai lọ lọ...

Tịch Bạch thấp giọng giải thích: "Đều muốn dùng."

"Đi."

Tạ Tùy vốn cảm thấy con gái thật rất phiền toái, cũng không biết vì đâu, rơi xuống trên người cô, hắn cảm thấy phiền toái như thế nào cũng không sao.

Hắn đợi cô, cam tâm tình nguyện đợi, đợi đến trong lòng ngọt ngọt, còn rột rột rột rột lan ra khắp người.

Tịch Bạch không biết suy nghĩ nhỏ trong nội tâm Tạ Tùy, cô đi đến trước quầy, lấy chìa khóa từ nhân viên giữ đồ, quay đầu lại hỏi Tạ Tùy: "Bạn của cậu đâu?"

"Bọn họ đi vào trước." Tạ Tùy đi đến bên người cô: "Dây dưa gần phút, đổi thành người khác ai lại vui vẻ đứng ở bên ngoài gió lạnh chờ."

Tuy rằng giọng điệu rất không kiên nhẫn, nhưng Tịch Bạch vẫn có thể từ bên trong nghe ra sự bao dung của hắn.

"Thật lòng xin lỗi mà."

Tạ Tùy đẩy mạnh cô vào phòng thay quần áo nữ: "Dong dài."

Tịch Bạch vào phòng thay, tìm tủ chứa đồ của mình rồi mặc vào váy bơi màu trắng.

Điều kiện ở đây tuy rằng kém hơn khách sạn năm sao phía tây, nhưng mà cũng coi như không tệ, có phòng thay quần áo, còn có máy sưởi ấm.

Cả khu nằm ở trong rừng rậm, sương trắng tràn ngập, trăm cái ao lớn nhỏ, mỗi cái ao có độ ấm và công hiệu khác nhau, dọc hai bên là đường đá mòn, chung quanh cây cối xanh um tươi tốt, còn có tuyết trắng đọng lại.

Tịch Bạch dùng khăn tắm bọc khắp người chặt chẽ, đi qua con đường mòn, thật xa liền nghe thấy tiếng Tùng Dụ Chu.

"Tùy ca, sao giờ mới đến, chúng tớ đều đã ngâm gần xong."

Giọng Tạ Tùy nghe thật ôn nhu: "Phụ nữ nhà ông, lắm chuyện, động tác chậm, bình thường."

Trước mặt người ngoài, Tạ Tùy chưa bao giờ và sẽ không bao giờ oán giận Tịch Bạch, giữ cho cô trăm phần trăm mặt mũi.

Tịch Bạch trùm khăn tắm đi qua, đứng ở bên đài, cùng bọn hắn chào hỏi.

Nam sinh nhìn thấy Tịch Bạch lại đây, dồn dập mỉm cười thân thiện, Tương Trọng Ninh nói: "Tiểu Bạch, ao bên cạnh giữ lại cho cậu, cậu và bạn gái tôi cùng nhau đi."

Có lẽ là sợ cô xấu hổ, các cậu bé cũng đều tự giác quay đầu, không có nhìn tiếp.

Một mặt khác trong ao chứa đầy hoa hồng, Lục Vi Vi hướng Tịch Bạch phất phất tay: "Tới bên này."

Lúc Tịch Bạch đi qua, nghiêng đầu nhìn Tạ Tùy.

Sương trắng lượn lờ, hắn dựa tại bờ ao, khuỷu tay tùy ý đặt ở trên bãi đá, mặt nước ngang bộ ngực hắn, thân thể trơn mượt, cánh tay bắp thịt lồi lõm hình dáng rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ.

Hắn nói chuyện với bạn nhưng ánh mắt tựa như vô tình bay tới Tịch Bạch.

Tịch Bạch bước nhanh hơn, đi đến cái ao cách vách, cởi khăn tắm xuống treo lên gậy, sau đó đi vào trong nước.

Hơi nước ấm áp từ dưới chân chậm rãi lan ra toàn thân, đuổi đi tia lạnh giá.

Lục Vi Vi liếc mắt đánh giá Tịch Bạch.

Làn da trắng như sữa, ngũ quan có vẻ thu liễm lại hàm súc, con ngươi trong suốt, nhu thuận.

Người nhà giàu sang luôn luôn chăm con lớn lên rất tinh xảo.

Nhưng mà Tịch Bạch giơ tay nhấc chân đều rất lễ phép cộng với khí chất an tĩnh, làm cho cô không giống với các cô nàng nhà giàu khác.

Lục Vi Vi không khỏi có chút hâm mộ, liền bắt chuyện với Tịch Bạch: "Khách sạn phía tây có suối nước nóng xa hoa như vậy, nghe nói tốt hơn bên này rất nhiều, sao cậu lại tới chỗ này."

Tịch Bạch thản nhiên nói: "Đến đưa đồ cho Tạ Tùy."

Đương nhiên, cũng có một nguyên nhân là không muốn cùng bọn Tịch Phi Phi ngâm chung một ao, còn có một nguyên nhân nhỏ khác, có lẽ vẫn là không đành lòng cự tuyệt Tạ Tùy.

Nhưng những cái này, đều là không đủ.

Tùng Dụ Chu trao đổi ánh mắt với những người khác, từng người từng người đứng dậy rời đi: "Tùy ca, chúng tớ đi ao khác."

Tạ Tùy không chút để ý "Ừ" một tiếng, nhìn bộ dáng an nhàn này của hắn, giống như không định tính toán cùng bọn họ.

Tương Trọng Ninh nói với Lục Vi Vi: "Vợ yêu, đi thôi."

Lục Vi Vi nghe lời theo sát Tương Trọng Ninh rời đi.

Thế là trong ao liền chỉ còn hai người là Tạ Tùy và Tịch Bạch.

Hai người cách hơi nước lượn lờ, xa xa nhìn nhau.

Tịch Bạch cũng nhận thấy được không khí có chút kỳ quái, mất tự nhiên nghiêng mắt nhìn qua chỗ khác.

Tạ Tùy lại vẫn chăm chú nhìn cô, nhìn đến tim đập điên cuồng.

Sau một lúc lâu, Tạ Tùy từ trong ao đứng dậy, mang lên ào ào dòng nước. Hắn đi vòng đến bên cạnh ao của Tịch Bạch, chậm rãi đi đến.

Tịch Bạch phòng bị nhìn hắn: "Cậu làm gì đó?"

"Có thể làm cái gì." Tạ Tùy đứng ở trên cầu thang, nhìn ao ngập cánh hoa hồng, nghiêm trang nói: "Tôi cũng muốn tắm hoa hồng."

"..."

Trên người hắn ướt sũng, dáng người quả thực rất tốt, bụng sáu múi, gợi cảm đến cực điểm. Quần tứ giác bởi vì dính nước, thoáng có chút dính chặt, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy đường cong nơi nào đó không thể nói.

Giờ phút này đêm khuya thanh tĩnh, ngẩng đầu có thể thấy được bầu trời đầy sao, trời cao xa, gió núi buốt thấu xương.

Truyện Chữ Hay