Editor: Jin Xuan
Studio nằm ở giảng đường lớn nhất của trường học, mấy trăm chỗ ngồi đều đầy học sinh, còn có lãnh đạo trong thành đoàn.
Trong quá trình phỏng vấn, Tịch Phi Phi kể câu chuyện mình cùng căn bệnh ác quái đấu tranh, nước mắt tràn mi--
"Thật sự rất khó kiên trì, mỗi khi tôi muốn buông tay, trong đầu đều sẽ hiện lên người thân của tôi, bạn bè của tôi, chỉ cần nghĩ đến trên thế giới này còn có nhiều bạn nhỏ bị ốm đau tra tấn như vậy, tôi liền sẽ lấy lại dũng khí, không thể buông tay, không thể đánh mất hi vọng, tôi nhất định phải sống sót! Cho bọn nhỏ làm tấm gương!"
Hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đài truyền hình còn phát trực tiếp, cộng đồng mạng cũng vẫn đang vì Tịch Phi Phi cố gắng khích lệ.
"Sờ sờ Phi Bảo!"
"Phi Bảo không khóc, em yêu chị!"
Tịch Bạch đứng ở bên hậu trường sân khấu, mặt không thay đổi nhìn cô.
Trên thế giới này, còn có rất nhiều bệnh nhân máu trắng, nhưng vì sao chỉ có Tịch Phi Phi nổi danh, trở thành nhân vật nổi tiếng có triệu fans trên Internet.
Không chỉ bởi vì cô tuổi còn trẻ, càng bởi vì cô hiểu được thủ đoạn marketing, thường xuyên tỏ vẻ yếu ớt, giọng nói không ngừng run rẩy, ngoài ra còn ca hát khiêu vũ, vì chính mình đắp nặn hình tượng đẹp đẽ trước mặt mọi người.
Tịch Bạch lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hiện trường phỏng vấn chị gái.
Đúng lúc này, nhân viên đài truyền hình ngoắc Tịch Bạch: "Mau tới chỉnh trang, đến cô lên đài!"
Mấy thợ trang điểm cầm phấn liên tục phủ lên mặt cô, Tịch Bạch cảm thấy một trận mất hồn, người chủ trì nói: "Kế tiếp, chúng ta mời em gái của Tịch Phi Phi lên đài, chúng ta muốn nghe, em ấy sẽ đánh giá quá trình Tịch Phi Phi cùng bệnh ác tính đấu tranh như thế nào."
Tịch Bạch bị nhân viên đẩy ra sân khấu sáng sủa, ánh đèn chói gần như làm cô có chút không mở mắt ra được, cô theo bản năng lấy tay chắn lại.
Người chủ trì để cô ngồi vào bên cạnh chị gái.
Trên đài Tịch Phi Phi trò chuyện vô cùng tự nhiên vui vẻ, hoàn toàn khác biệt với Tịch Bạch đang ngồi dưới đèn, hiển nhiên có chút không biết làm thế nào, cô nhìn mấy trăm người ở thính phòng, khẩn trương một lần lại một lần làm hít sâu, nhìn có chút ngốc, nhưng lại rất xinh đẹp.
Người chủ trì dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi Tịch Bạch: "Nghe nói em sẽ lấy máu để cho chị truyền đúng không?"
Tịch Bạch còn chưa kịp nói, Tịch Phi Phi lập tức trách móc: "Em ấy sẽ, cùng lắm chỉ là ngẫu nhiên một lần, mỗi lần Bạch Bạch đều sẽ khóc lớn, giống như đứa con nít."
Người chủ trì cất cao giọng: "Xem ra em gái còn chưa có lớn lên đâu, lại vẫn sẽ khóc ầm ĩ, em như vậy là tự nguyện muốn cho chị truyền máu sao?"
Rốt cuộc cũng hỏi đến vấn đề này.
Kiếp trước, Tịch Bạch nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nói không phải, cô không phải tự nguyện, lại bị vô số người trên mạng công kích cùng chửi rủa, nói cô máu lạnh vô tình, không xứng làm em gái của Tịch Phi Phi.
Thậm chí trong trường học bạn bè đều liên kết tập thể cô lập cô.
Tịch Bạch nhìn chị gái lệ quang ngập vành mắt, thản nhiên nói --
"Không, tôi không nghĩ là cho chị truyền máu."
Không ngoài dự đoán, hiện trường ồ lên một tiếng, các học sinh kề tai nhốn nháo thảo luận, mẹ ngồi ở hàng ghế đầu cũng giật mình chờ cô nói tiếp.
"Tôi không nghĩ cho chị truyền máu, bởi vì lấy máu thật sự rất đau, hơn nữa sau mỗi lần lấy máu, tôi đều sẽ choáng váng đầu, có đôi khi là một buổi chiều, có đôi khi là cả một đêm, ngày thứ hai cũng sẽ ỉu xìu."
Góc bên trái thính phòng, Tạ Tùy đang tựa vào trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Hắn là bị chủ nhiệm lớp bắt tới xem phỏng vấn.
Chủ nhiệm lớp ban đầu có ý định muốn cuộc phỏng vấn này sẽ giúp cho các học sinh không nên thân kia hiểu chuyện hơn, tuy nhiên toàn bộ quá trình là Tịch Phi Phi than thở khóc lóc, cảm động kể lại các ốm đau trải qua, bọn họ cũng không mảy may nhúc nhích chút nào... Toàn là chơi trò chơi chơi trò chơi, rồi lại ngủ ngủ.
Đúng lúc Tịch Bạch đang nói chuyện, Tạ Tùy thanh tỉnh chút, hơi hơi mở mắt, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt cô.
Cô gái có gương mặt trái xoan, làn da tựa như tuyết đầu mùa, trắng nõn nà, làm hắn nghĩ đến con vật nhỏ đơn thuần vô hại trong rừng rậm, nhưng con ngươi đen nhánh lại ẩn ẩn lộ ra mũi nhọn.
Tinh thần hắn thoáng tỉnh lại, ngắm nhìn cô.
Tịch Bạch nói tiếp: "Nếu có khả năng, tôi thà rằng thay thế chị gái mắc phải bệnh tật, tôi nghĩ tôi sẽ nhìn thẳng vào vận mệnh của mình, cố gắng vượt qua nó."
Tịch Phi Phi nhếch miệng cười.
Tịch Bạch nói tiếp: "Thời điểm bạn chăm chú nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang chăm chú nhìn vào bạn; thời điểm bạn cùng ma quỷ chiến đấu, cũng muốn để phòng chính mình biến thành ma quỷ. Tôi hi vọng mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp lên, cũng hi vọng chị sẽ trở nên tốt hơn."
Dưới đài các lãnh đạo dồn dập gật đầu, khen ngợi nhìn Tịch Bạch.
Các học sinh thấp giọng nghị luận --
"Mặc dù có điểm nghe không hiểu, nhưng lại rất có đạo lý."
"Tịch Bạch bình thường im hơi lặng tiếng, hiện tại xem ra, cũng không ngốc như vậy."
Tịch Phi Phi nghe lời nói giàu thâm ý của Tịch Bạch, sắc mặt đen xuống.
Người chủ trì nói: "Em gái đúng thật sự là một cô gái rất lương thiện, tình nguyện giúp đỡ chị, thừa nhận cực khổ, tôi tin tưởng, chỉ cần hai chị em đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể chiến thắng căn bệnh này. Đúng rồi, em gái cũng là người ủng hộ chân thành nhất của chị mình, vì sao mà bình thường rất ít xuất hiện trước công chúng..."
Tịch Phi Phi thấy nội dung đi sai hướng, liền đột nhiên đánh gãy: "Tính cách em gái tôi tương đối hướng nội, không quá thích nói chuyện, lần này em ấy lên đài thật không tình nguyện đâu, chúng ta liền không làm em ấy khó xử, đúng rồi, tôi kế tiếp còn có một câu chuyện nhỏ muốn chia sẻ cho mọi người."
Tịch Phi Phi thành công đoạt đi màn ảnh, nhân viên công tác cũng không tiếp tục quay Tịch Bạch.
Màn ảnh tuy rằng ngắn ngủi, nhưng là còn nhiều thời gian, cô cũng không sốt ruột.
Tịch Bạch lấy ra di động, mở weibo của chị, trạng thái mới nhất là ảnh chụp từ ở phía sau đài.
Trong ảnh chụp, chị ấy phồng má, mỉm cười đáng yêu, bởi vì trang điểm kĩ càng, cho nên sắc mặt rất tốt.
"Tiết mục nhanh lên, thật là có chút ít khẩn trương, cả nhà cho tớ ủng hộ đi. Yêu mọi người!【 so tâm 】 "
Bình luận lại là một mảnh thổi phồng --
"Thật sự rất thích chị lạc quan cùng sáng sủa."
"Phi Bảo đáng yêu nhất."
"Cố gắng, Phi Bảo, chúng ta là hậu thuẫn kiên cố của em"
Tịch Bạch kéo bình luận xuống, từ đầu tới cuối cùng, có mấy cái bình luận khiến người ta chú ý.
"Thời điểm bạn cùng ma quỷ chiến đấu, cũng muốn đề phòng chính mình thay đổi thành ma quỷ. Tôi cuối cùng cảm thấy, em gái của Tịch Phi Phi có thâm ý khác."
"Lầu trên có thể hay không suy nghĩ nhiều quá."
"Không biết đâu, có thể là tôi suy đoán đi nhưng cảm thấy không đơn giản như vậy."
"Nhún vai."
...
...
Buổi tối, cả nhóm bạn nháo lên muốn chúc mừng Tịch Bạch lần đầu tiên lên đài.
Cả một đám mặc váy trắng, ăn mặc thanh thuần ngọc nữ. Nhưng Tịch Bạch biết, các cô ấy mà xắn tay áo lên liền có thể ngồi xuống thổi lửa, nhai trúng tiêu bị cay liền gào gào gọi, hoàn toàn không cần hình tượng.
Tối, đoàn người các cô hoan nghênh đi đến quán lẩu ngoài trường học.
Tựa hồ đến chậm, khách ngồi đầy quán lẩu, đã không còn chỗ trống.
Quán lẩu này hương vị vô cùng ngon, rất khó lại tìm thấy một tiệm khác vừa khẩu vị, các cô gái hiển nhiên cũng có chút thất vọng.
Đúng lúc này, Ân Hạ Hạ lấy cùi chỏ chọc chọc Tịch Bạch, thấp giọng nói: "Bên trong kia có một bàn sát tường, là đám của Tạ Tùy."
Tịch Bạch ngẩng đầu lên liền trông thấy Tạ Tùy.
Hắn mặc áo thun màu đen cổ tròn đơn giản, tay áo xắn lên, lộ ra một khúc cánh tay thon dài trắng nõn.
Ngón trỏ tay trái mang một chiếc nhẫn màu bạc.
Tạ Tùy tính cách thô bạo nhưng trên người của hắn lại thường xuyên mang một ít trang sức tinh xảo, giống như cái chiếc nhẫn bạc kia.
Lại như khuyên tai, móc chìa khóa của hắn.. Đều là rất có phong cách độc đáo tiểu ngoạn ý(?).
Tạ Tùy đối với vật tinh xảo không chỉ nhiệt tình yêu thương, đồng thời lại xoi mói đến cực hạn.
Tóm lại, là cái tính cách khó lường, là một người khó có thể chung đụng.
Mấy tên con trai cũng nhìn thấy Tịch Bạch.
"Cô ấy có phải là cô bé hôm nay phỏng vấn không."
"Cậu không phải là chơi di động không xem phỏng vấn sao, sao lại nhớ."
"Aiz, mắt nhỏ xem mỹ nữ, cô ấy xinh đẹp như vậy, tớ đương nhiên nhớ."
Các chàng trai thấp giọng nghị luận, đương nhiên, các cô gái cũng đang nghị luận về bọn họ.
Hai bên vẫn còn là thiếu niên nên thận trọng, ngượng ngùng.
Tạ Tùy bên cạnh Tùng Dụ Chu chủ động đã mở miệng: "Đã không còn chỗ ngồi, muốn hay không lại đây cùng nhau ngồi."
Ngày thường trong cái vòng nhỏ hẹp, nữ sinh không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ này khắc này, tất cả đều kinh sợ một hồi, đem Tịch Bạch vây vào giữa, thì thầm giống bồ câu nhỏ thảo luận ——
"Làm sao được! Mời chúng ta vào bàn!"
"Không đi! Bọn họ đánh quyền thật hung! Tớ... Tớ sợ."
"Nhưng như vậy là không cho họ mặt mũi, có thể hay không bị đánh?"
Tạ Tùy chậm rãi trộn một chén tỏi, liếc nhìn các nữ sinh đang đứng đó không xa.
Trong đám người, hắn nhìn một cái liền trông thấy Tịch Bạch, cô mặc áo sơ mi trắng quy củ đúng đắn, cổ áo cài nút, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Làn da cô phi thường trắng, trắng đến mức cảm tưởng một cái đánh nhẹ cũng đã phiếm hồng.
Sơ mi thật đơn giản, bởi vì mồ hôi, lớp áo ẩn ẩn thấm vào da thịt cô.
Tịch Bạch cúi đầu, thật rõ ràng đang cố tránh đi ánh mắt của hắn, không giống như là ngượng ngùng, mà như là cố ý né tránh...
Ngược lại làm cho Tạ Tùy chú ý.
Tạ Tùy cười cười hỏi: "Bạn học nhỏ, không cho mặt mũi?"
Tịch Bạch cảm nhận được trong con ngươi hắn phát ra nguy hiểm, thấp giọng nói: "Không phải..."
"Kia mau lại đây ngồi."
Tịch Bạch xác định, những lời này hắn không phải dùng câu nghi vấn, mà là câu cầu khiến.
Hắn nhất quán như thế, dục vọng cường liệt, tính cách cố chấp, bá đạo mà ích kỷ, không ai dám làm nghịch ý hắn.
Thấy các cô gái đều bị dọa sợ muốn khóc, Tùng Dụ Chu cười làm dịu đi không khí: "Em gái, đều học cùng một trường, lại đây ngồi, đừng để mama tức giận, ăn lẩu chứ không ăn các em, sợ cái gì."
Tịch Bạch thấp giọng nói: "Các cậu ấy.. sợ bị đánh."
Phía sau mấy nữ sinh thật hận không thể một người một cước đạp mông Tịch Bạch.
Cậu ăn cái gì mà lớn lên lại thành thật như thế! Cái này là thật sự muốn bị đánh!
Tạ Tùy quay đầu nhìn tràn ngập chờ mong, hoạt động cổ một chút, nói ——
"Lại đây ngồi, đừng làm cho tôi nói lần thứ hai."
Khóe mắt hắn tuy nhuộm ý cười nhưng giọng nói lại lạnh đến cực hạn.