Edit: Nhang – Beta: Hann
Sau khi Từ Tinh Miên tan lớp, cô đón xe đến tổng bộ của Gia Hối. Cô gái ở quầy lễ tân cười tủm tỉm chào hỏi, cũng tốt bụng nhắc nhở cô: “Cô Từ, Hoắc tổng đã đi ra ngoài từ sáng sớm, nếu không thì cô đi lên ngồi đợi anh ấy một lát ạ?”
Từ Tinh Miên cảm thấy khá ngạc nhiên, bình thường Hoắc Thừa Kiêu không ở công ty cũng sẽ nói với cô một tiếng nhưng hôm nay lại khác. Cô mỉm cười, lấy điện thoại ra rồi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh để gọi điện.
Không lâu sau, đầu dây được kết nối, giọng nói của Hoắc Thừa Kiêu vẫn còn xen lẫn sự mệt mỏi: “Tan học rồi à?”
“Ừm. Anh không ở công ty sao, buổi sáng có trở về không?” Cô tựa người vào quầy, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thở dài nói: “Khó khăn lắm mới dành được chút thời gian tới tìm anh.”
Hoắc Thừa Kiêu không thể cản nổi Trình Tẫn Sinh, nửa tiếng trước thư ký đã đưa anh ấy đến sân bay Thân Thành, buổi chiều bay riêng về London. Anh cứ nghĩ mãi, nghĩ xem có cần phải báo cho Từ Tinh Miên biết đáp án mà cô đã mong chờ từ lâu này hay không.
“Em tới Lưỡng Hồ đi, anh có thứ này muốn cho em xem.” Hoắc Thừa Kiêu sợ nói trong điện thoại sẽ làm cô gái nhỏ kích động, anh lo lắng nói tiếp: “Khi đến nhớ gửi tin nhắn cho anh, anh ra ngoài đón em.”
Từ Tinh Miên không nghi ngờ gì, cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều về câu nói của anh. Trong đầu cô chỉ xẹt qua một suy nghĩ rằng anh có thứ gì đó muốn đưa cho cô, còn thừa nước đục thả câu, không chịu nói thẳng cho cô… trong này chắc chắn có gì đó mờ ám.
Cô cong môi rồi ra khỏi cổng công ty để bắt một chiếc taxi, nói cho tài xế địa chỉ của Lưỡng Hồ. Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con gái nên ít đi đến mấy chỗ như vậy, rất nhiều người xấu đấy. Mấy hôm trước tôi nghe đồng nghiệp nói có một cô gái đã bị…”
Lời sau Từ Tinh Miên muốn nói lại thôi, mặc dù cô chỉ nghe nửa đoạn nhưng lại biết đứa con gái bất hạnh trong lời ông ấy nói là ai. Cô mím môi cười, vờ như không có gì xảy ra rồi cúi đầu xem điện thoại di động.
Xe chạy nửa tiếng, trước khi xuống xe thì Từ Tinh Miên đã nhắn tin cho Hoắc Thừa Kiêu. Lúc vừa vào cửa chính, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi từ xa tới. Cô dừng bước, chờ bóng dáng đó đi tới chỗ sáng mới dám xác nhận. Từ Tinh Miên cất bước chạy đến trước mặt anh: “Cũng may em không bị cận, chứ nếu không thì nhiều người như vậy em cũng không thấy rõ ai là anh.”
Hoắc Thừa Kiêu cúi người, âm nhạc bên trong truyền ra ngoài quá lớn. Anh tiến đến gần tai cô gái, cố ý đè thấp giọng nói: “Không sao, anh với em có thần giao cách cảm.”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai, Từ Tinh Miên mẫn cảm rụt cổ lại, nắm lấy vành tai rồi lui về sau hai bước.
Hoắc Thừa Kiêu cười, anh nắm tay cô đi vào phòng riêng. Phòng lớn như vậy nhưng bên trong không có một bóng người, trên bàn cũng chỉ có hai ly rượu trông không hợp nhau lắm. Bên cạnh ly có một xấp văn kiện được đặt gọn gàng ở đó, cô nghi ngờ hỏi: “Anh vừa kỳ hợp đồng với đối tác sao?”
Ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu nặng nề, anh ôm cô ngồi xuống rồi đưa hợp đồng qua: “Em xem xem.”
Từ Tinh Miên không nhúc nhích: “Chuyện này xem như là bí mật thương nghiệp nhỉ, em xem thì không hay cho lắm.”
Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ nửa giây rồi nói: “Chuyện liên quan đến em là bí mật thương nghiệp sao?”
Từ Tinh Miên không do dự nữa, cô giơ tay mở trang tài liệu, hợp đồng chuyển nhượng vô cùng chính quy. Cô cũng đã từng học qua khóa Luật tự chọn, cô phân tích từng điều một trong hợp đồng, đến chỗ số tiền thì dừng lại: “Không cần trả?!”
Sau đó, ánh mắt nhìn xuống chữ ký của hai bên, chữ Trình Tẫn Sinh ngay ngắn, trâm hoa tiểu khải(), nhìn là biết đã được luyện qua. Trên thế giới có rất nhiều người thích luyện chữ nhưng chỉ có ba chữ này khiến cho Từ Tinh Miên thất thần hồi lâu.
(): Bộ bút pháp viết chữ khải, nét nhỏ, do Vệ Phu Nhân – thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mĩ lệ.
Từ Tư Nhiên có một sở thích kỳ quái nhỏ khi viết chữ, mỗi một chỗ thu bút đều có thói quen giương ra độ cong nhỏ. Anh ấy bị ông nội mắng nhiều lần cũng không chịu sửa, nó dần dần trở thành phong cách đặc biệt của anh ấy.
Không sai được.
Từ Tinh Miên mở to mắt, nắm lấy ngón tay của người đàn ông bên cạnh, hợp đồng rơi đầy xuống đất: “Là anh ấy đúng không, anh ấy là anh trai của em đúng không?”
Hoắc Thừa Kiêu khẽ gật đầu, anh cúi người nhặt những tờ giấy rơi lên rồi bỏ lại vào túi giấy, sau đó đưa túi cho cô.
“Đây là cậu ấy cho em.” Hoắc Thừa Kiêu thu những cảm xúc trên mặt lại, nhấn nhá từng chữ phía sau: “Của hồi môn.”
Đã là thập niên hai mươi mốt tới nơi rồi, ai còn quê mùa đến độ mua của hồi môn cho con gái chứ.
Từ Tinh Miên cầm lấy túi văn kiện, chóp mũi không khỏi chua xót, chỉ có anh trai của cô là cổ hủ như trước thôi, di truyền toàn bộ sự cổ hủ của ông nội.
Từ Tinh Miên hít hít mũi, hỏi to rõ: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu, em muốn đi tìm anh ấy.”
Hoắc Thừa Kiêu nhớ đến vẻ mặt của Trình Tẫn Sinh lúc rời đi, anh ấy cũng không muốn để cho Từ Tinh Miên biết mình còn tồn tại.
Từ Tư Nhiên đã qua đời từ sớm rồi, chết từ tai nạn xe bốn năm trước. Hôm nay trở về là một Trình Tẫn Sinh thủ đoạn tàn nhẫn để ổn định lại những hận thù trong lòng.
Nếu như không để cho cô biết thì ấn tượng của anh trai trong cô sẽ luôn là dáng vẻ dịu dàng kia thôi. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Chiều nay anh ấy quay về London, có lẽ sẽ không về Trung Quốc nữa.” Hoắc Thừa Kiêu trầm giọng nói cho cô biết, nhìn vẻ mặt cô gái thoáng chốc không còn chút máu: “Nếu như em muốn đi nói…”
Anh mới nói được một nửa, Từ Tinh Miên đã đưa tay xoa đi dòng nước trào ra từ hốc mắt, lời nói chắc chắn cắt ngang anh: “Em muốn đi.”
Cho dù không thể giữ lại thì lần này… cũng có thể chào tạm biệt tử tế.
Cô chỉ cần biết rằng anh trai mà cô một lòng nhung nhớ vẫn còn sống trên thế giới. Cho dù cách núi cách sông, cách dòng nước chảy xiết, cô cũng có thể len lén nhìn theo anh ấy.
Sau đó lặng lẽ nói cho anh ấy biết, anh này, em thật sự rất nhớ anh.
Hoắc Thừa Kiêu đỗ xe trước cửa sân bay, anh lấy khăn ướt từ ngăn để đồ ra rồi đưa cho cô xoa xoa vệt nước trên mi mắt. Động tác của người đàn ông dịu dàng không gì so được, vừa vặn xoa dịu cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô.
Từ Tinh Miên nín thở, mấy giây sau cô thở dài một hơi, cảm xúc phập phồng từ từ bình tĩnh lại.
“Chuyến bay riêng sẽ có cửa lên máy bay cụ thể, trước khi tới anh đã nhờ Cố Trạch đánh tiếng lấy số rồi nhưng mà vẫn không tra được tin tức, em đừng vội nhé.” Anh nhỏ giọng trấn an cô: “Anh tìm cùng em.”
Từ Tinh Miên rũ mắt, nhưng vài giây sau lại lắc đầu: “Anh ở trên xe đi, em sẽ tự tìm.”
Dừng một chút, cô nhấc mắt lên, đôi mắt đen láy mà trong suốt mang theo vẻ thản nhiên không sợ hãi gì: “Tìm không thấy thì em tự chịu, nếu như tìm được thì em cũng không cản anh ấy.”
Hoắc Thừa Kiêu giơ tay lên, ngón tay cọ qua khóe miệng của cô, chậm rãi di chuyển về giữa. Lúc nãy cô dùng hơi nhiều sức để cắn nên môi đã rỉ máu. Tầm mắt của anh dời từ miệng cô gái lên, đối diện với đôi mắt trong veo của cô: “Nhớ nói cho anh ấy biết, cho của hồi môn thì phải đến tham dự đám cưới.”
“Anh cũng không ngại tổ chức đám cưới ở London đâu.” Anh thu tay về, ánh mắt dịu dàng: “Đã nhớ chưa?”
Mặt Từ Tinh Miên nóng lên, cô vội vàng tháo dây an toàn. Cố Trạch ở trước cửa chờ cô đi thẳng một đường, máy bay riêng cần phải xin đường hàng không. Mỗi ngày đường bay lại có số lượng cố định nên rất dễ dàng tra được máy bay mà Trình Tẫn Sinh sẽ bay, nhưng cửa lên máy bay thì không cố định.
Không có manh mối để tìm kiếm, đương nhiên sẽ không có kết quả.
Hôm nay Từ Tinh Miên mang giày da vô cùng mài chân, cô ngồi xổm xuống điều chỉnh miếng dán vết thương ở ngón chân. Nhưng không ngờ có một hành khách nữ chỉ lo chơi điện thoại, không chú ý nhìn đường. Vì bị ai đó đụng phải nên cà phê trong tay đổ ra ngoài, người cũng ngã sang một bên.
Từ Tinh Miên không tránh kịp nên cà phê đã dính đầy lên người cô. Hành khách nữ kia ngã ngửa, đạp phải chân của cô.
Lúc mà Sao Thủy nghịch hành thì chỉnh giày thôi cũng xui được. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Từ Tinh Miên nắm lấy áo len ướt sũng, đối mắt với hành khách nữ luôn miệng nói xin lỗi kia, cũng không trách được nữa. Cô nhận khăn giấy mà Cố Trạch đưa qua, lau vội lau vàng rồi lại tiếp tục tìm kiếm mấy cửa lên máy bay, xem xem có bóng dáng của Trình Tẫn Sinh hay không.
Cô không tìm được anh ấy, cửa ra máy bay có vô số người có đặc điểm tương tự. Bọn họ nhỏ giọng thảo luận, có người dịu dàng, có người hào phóng, nhưng đều không phải anh ấy.
Cà phê dính trên quần áo phảng phất mang theo độ ấm như đặt cô lên ngọn lửa rồi chậm rãi nướng chín.
Đột nhiên, Từ Tinh Miên cảm thấy tim mình đau đớn, đau đến độ cô không thể không cúi người xuống để giảm bớt cơn đau. Cô như cảm giác được điều gì đó, bất giác ngẩng đầu. Khi lướt qua đoàn người, cô bắt gặp được một bóng dáng đang ở xa xa.
Phía sau anh ấy có rất nhiều người đi theo, những người mặc âu phục đi giày da vây quanh lải nhải gì đó rất nhiều. Anh ấy nhíu mày, trông rất không vui.
Anh ấy mặc áo khoác màu be dài đến đầu gối, bên trong mặc một chiếc áo cổ lọ màu trắng, vẫn còn một đoạn cổ bị lộ ra ngoài. Bốn năm trước, mặc dù đôi khi anh ấy sẽ bị cảm nhưng cũng không phải là người sợ lạnh.
Từ Tinh Miên bước từng bước đến gần anh ấy, hai tay cuộn thành quyền, cứ như đang tự bơm thêm khí cho bản thân.
Thư ký cúi người, chắc là đang nhắc nhở anh ấy sắp đến giờ rồi. Sau đó khách khí mà nhắc nhở đám ruồi nhặng ở bên quay về.
Cuối cùng, đường môi mím chặt của người đàn ông cũng nở một nụ cười nhạt.
Từ Tinh Miên nghĩ, cho dù đã qua bốn năm, anh ấy vẫn là Từ Tư Nhiên của lúc trước thôi. Cho dù vẫn mệnh khổ không tả nổi, để lại cho anh ấy di chứng ở phần xương bàn tay bàn chân thì anh ấy cũng có thể biến nguy thành an, lại quay về bên cạnh cô lần nữa.
Sau đó, giống như khi còn bé, anh ấy sẽ che chở cô, nói với cô: Đừng sợ, có anh đây.
Trình Tẫn Sinh nghiêng đầu nhỏ gì đó với thư ký, lại thoáng nhìn thấy bóng dáng cách đó không xa, giọng nói đột ngột dừng lại. Đôi mắt xanh sâu thẳm và u ám. Chỉ sau một giây nhìn nhau, anh ấy đã thay đổi, vẻ mặt thả lỏng hơn.
Anh ấy nhìn Từ Tinh Miên, nói với thư ký: “Chúng ta phải đi rồi.”
Từ Tinh Miên đọc được khẩu hình miệng của anh ấy, một giây sau khi anh ấy xoay người, cô cất cao giọng: “… Anh Trình.”
“…” Thư ký dừng bước: “Thưa ngài, thật sự không gặp sao ạ?”
Trình Tẫn Sinh khẽ nâng cằm, anh ấy nhìn thời gian, chỉ còn hơn phút.
Cần gì phải dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này để đền bù hối tiếc của bốn năm qua, rồi lấy những thứ đó lấp đầy những khoảng trống của tương lai chứ.
Bóng lưng của người đàn ông kiên quyết, Từ Tinh Miên cố giữ cổ họng của mình, cố gọi anh ấy: “Anh ơi, anh quay lại nhìn em một chút đi mà.” - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cô không dám lớn tiếng vì sợ thân phận mà anh ấy khổ tâm che giấu bị tiết lộ. Anh ấy đã cố tình giấu đi những thứ ấy, sao mà cô không nhớ cho được.
Từ Tinh Miên đưa tay lên xoa xoa khóe mắt, lúc mở mắt ra thì hơi nước đã tan hết. Đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông hiện lên trước mắt. Cô ngẩng đầu, sững sờ nhìn người trước mặt.
Trình Tẫn Sinh cởi áo khoác ra rồi khoác lên người cô. Áo khoác to lớn của người đàn ông đã che đi vết bẩn trên áo len của cô.
Anh ấy cong môi, miễn cưỡng giơ tay vuốt phần tóc trên đỉnh đầu cô gái: “Tinh Tinh trưởng thành rồi, sau này không được hấp tấp như vậy nữa.”
“…”
“Anh phải đi rồi, lần này anh không đi xa nữa.” Anh ấy dang hai tay ôm lấy cô: “Em nhất định sẽ tìm được.”