Edit: Nhang – Beta: Hann
Không có bí mật nào có thể giấu được trong giới thượng lưu này. Lục Chỉ Vân làm ra chuyện hấp dẫn như vậy, cũng không thể trách việc người khác bàn tán sôi nổi được. Hơn nữa, gia đình cô ta phải dựa vào những nhà khác mới chống đỡ được cái nhà họ Lục này. Một khi mất đi sự ủng hộ của thương mại Hoàn Hải thì nhà cô ta sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Trong phòng bệnh tư nhân, người đàn ông chống đỡ mép bàn từ từ đứng lên. Vì khối xương nhân tạo bên mắt cá chân xảy ra sự cố nên hôm trước, anh ấy đã thay khớp xương mới cứng cáp hơn, song vẫn cảm thấy chưa thoải mái lắm.
Thư ký đứng cách đó không xa đang nơm nớp lo sợ: “Ngài Trình, tôi chỉ tra được có chừng này.”
Trình Tẫn Sinh không nói lời nào, đôi mắt đen nhánh nhìn ảnh chụp màn hình, trong lòng phiền não không thôi. Anh ấy lướt qua, xóa toàn bộ ảnh chụp cho vào thùng rác.
“Khi nào mới mang bữa ăn bên Gia Hối lên máy bay?” Anh ấy lạnh giọng hỏi.
Thư ký tính toán ngày: “Ngày mốt, đường bay đến thành phố H sẽ sử dụng bữa ăn do Gia Hối cung cấp.”
Trình Tẫn Sinh lại ngồi xuống ghế lần nữa, anh ấy nghiêng mặt nhìn vào bóng tối, nhìn không ra vui hay giận gì. Lúc lâu sau, anh ấy khẽ ngước đầu: “Tiêm phòng cho ông nội trước, kẻo đến lúc đó lại tức giận đến sinh bệnh.”
…
Vào đầu tháng ba, ánh sáng ấm áp buổi sáng xuyên qua tạo thành một lỗ hổng trên bầu trời, xua tan hết những tia ảm đạm cuối cùng. Sương mù còn sót lại trên đường băng cũng tan hết, xe buýt đón khách cứ thay nhau đi.
Chuyến bay của hãng hàng không Walston từ Thân Thành bay tới Thành phố H cất cánh vào lúc giờ phút, người quản lý nhận được điện thoại của cấp trên. Nửa tiếng nửa, người phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương sẽ tới kiểm tra.
Người quản lý đứng một bên, không dám thở mạnh, sợ chọc giận vị phụ trách mới này. Đôi mắt màu xanh của người đàn ông đọng lại chút cảm xúc không vui, cho nên khuôn mặt thanh tú ấy cứ như đang nhiễm một tầng sương sớm vậy.
Lúc đó, Hoắc Thừa Kiêu đang ăn sáng cùng Từ Tinh Miên thì nhận được điện thoại của trợ lý anh Trình kia. Anh liếc mắt nhìn thời gian, giọng điệu lười biếng trả lời: “Anh Trình đây quả thật lịch sự nha, mới bảy giờ hơn đã hẹn đi xem máy bay.”
Từ Tinh Miên nghe thấy anh nói vậy nên động tác gắp thức ăn trong tay cũng dừng lại.
Thư ký nói: “Hoắc tổng, hôm nay là lần đầu tiên thức ăn được đưa lên máy bay, Trình tổng vẫn luôn muốn mời ngài cùng đi thì tốt hơn.”
Hoắc Thừa Kiêu rất muốn nói một câu, đồ ăn lên máy bay chứ cũng có phải máy bay mới cất cánh lần đầu tiên đâu, có cái gì hay mà mời.
Chuyện bé xé ra to thế này cũng không giống tác phong của anh Trình cho lắm. Anh nheo mắt lại, thu lại vài phần không nghiêm chỉnh trên vẻ mặt mình: “Biết rồi, phiền anh Trình chờ chút.”
Từ Tinh Miên chớp mắt, vô cùng dễ nói chuyện: “Anh Trình hẹn anh ra ngoài sao? Vậy anh không không cần lo cho em, đừng để người ta đợi lâu.”
Mặc dù chuyện đó đã qua được mấy ngày nhưng nói không có ảnh hưởng là giả. Nửa đêm cô thường mơ thấy lúc đó, thường xuyên bị giật mình tỉnh giấc. Chất lượng giấc ngủ bị giảm mạnh, sức khỏe cũng kém hơn, cả người gầy đi một vòng.
Lục Chỉ Vân bị người lớn trong nhà họ Lục vặn vặn vẹo vẹo, dẫn cô ta đến xin lỗi cô, cuối cùng ngay cả cửa Hoắc Thừa Kiêu cũng chưa cho vào.
Những tin tức không tốt kia bắt đầu lan truyền, chẳng biết làm thế nào mà truyền đến tai trường học, chức vụ trong hội học sinh của Lục Chỉ Vân bị cắt. Nếu tạo thành tin xấu thì ngay cả học tịch cũng mất luôn.
học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của một học sinh một trường nào đó.
Lục Chỉ Vân dựa vào bản lĩnh của mình để thi đậu đại học A, ba năm lao tâm học hành cũng không dễ dàng gì. Cuối cùng, Lục Chỉ Vân cũng ý thực được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nghe nói khóc cô ta đến không thở nổi ở phòng làm việc của hiệu trưởng.
Từ Tinh Miên cũng không mềm lòng, Từ Chấn Đông không đồng ý tiếp tục tài trợ cho Lục Thị nữa. Mấy vị trưởng bối nhà họ Lục một ngày ba bận chạy đến trước căn hộ của Hoắc Thừa Kiêu. Bọn họ bất lực nên phải chuyển tới biệt thự khác.
Hoắc Đinh chạy nhanh, cô ta vẫn chưa về nhà, cũng không biết đã trốn đi đâu.
Cứ như cô ta đã bốc hơi biến mất vậy.
Hoắc Thừa Kiêu phái người đi tìm, nhưng mấy ngày rồi cũng chưa có tin tức gì.
Anh nhéo nhéo mi tâm, vào nhà thay quần áo. Lúc quay lại bàn ăn, anh cúi người hôn trán cô gái nhỏ: “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
Từ Tinh Miên cười gật đầu, muốn để anh yên tâm: “Được.”
Thời gian bay từ Thân Thành đến Thành phố H là giờ, Hoắc Thừa Kiêu đi tới chi nhánh của Walston, máy bay đã cất cánh được tiếng. Anh đã nếm thử bữa ăn Gia Hối cung cấp, hương vị cũng xem như thượng hạng so với các bữa ăn trên máy bay khác.
Thư ký chờ ở cửa, cung kính khom lưng ân cần hỏi thăm: “Hoắc tổng, mời theo tôi.”
Hoắc Thừa Kiêu vào phòng nghỉ, đối mặt với người đàn ông ngồi phía đối diện. Trình Tẫn Sinh xoay nhẫn trên ngón út, ánh mắt nhìn anh vừa sắc bén vừa lãnh đạm.
Trình Tẫn Sinh dựa gần vào sau, tao nhã vắt chéo chân: “Hoắc tổng khó mời thật.”
Hoắc Thừa Kiêu khẽ mỉm cười: “Gần đây có hơi bận rộn, không nhàn nhã đi chơi như anh Trình đây được, còn có thời gian đến xem máy bay bay.”
Trình Tẫn Sinh buông ngón tay đang xoay nhẫn ra, ánh mắt sâu xa: “Lần đầu tiên Gia Hối hợp tác với Walston, Hoắc tổng không cảm thấy rất có ý nghĩa để kỷ niệm sao?”
Hoắc Thừa Kiêu cười nhưng không nói, anh rũ mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người đàn ông phía đối diện. Gương mặt đặc biệt xa lạ nhưng trong lúc vô tình lại làm ra động tác quen thuộc như vậy.
Anh ấy khoác lên mình một lớp da tao nhã để làm hết những việc xấu xa, âm hiểm.
Thức ăn trên máy bay được đưa lên vào lúc tám giờ. Kim đồng hồ vừa điểm tám giờ, Trình Tẫn Sinh cúi đầu, ngón tay cong lên cọ vào hàm dưới.
Cố Trạch đưa văn kiện cần xử lý trong hôm nay đến phòng nghỉ, anh ta nghi ngờ nhìn người đàn ông phía đối diện, muốn nhắc nhở ông chủ nhà mình cẩn thận.
Hai tiếng trôi qua, nước trà trước mặt Trình Tẫn Sinh đã đổi sang ly thứ hai.
Anh ấy lẳng lặng nhắm hai mắt lại như đang dưỡng thần.
Không quá nửa phút, thư kí vội vàng xông vào phòng nghỉ, phía sau là quản lý chi nhánh của Walston.
“Ngài Trình, xảy ra chuyện rồi.”
… Anh ấy đang đợi giờ phút này.
Hoắc Thừa Kiêu nhíu mày, không có sai lệch với Trình Tẫn Sinh lắm, nhếch môi nhấc mắt: “Nói.”
Vẻ mặt thư ký nghiêm túc, không tự chủ mà nhìn về phía Hoắc Thừa Kiêu: “Đại bộ phận hành khách trên chuyến bay đến thành phố H xuất hiện tình huống tiêu chảy, nôn mửa. Vậy nên cơ trường đã xin chỉ thị hạ cách khẩn cấp để đưa đi cấp cứu.
Quản lí đã biết còn cố hỏi: “Máy bay xảy ra vấn đề à?”
Đầu lưỡi Hoắc Thừa Kiêu chống má: “Nếu thức ăn do Gia Hối cung cấp xảy ra vấn đề thì chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Trình Tẫn Sinh lạnh lùng mở miệng: “Không chỉ là vấn đề chịu trách nhiệm.”
Dừng một chút, anh ấy chậm rãi nghiêng đầu: “Tốt nhất là Hoắc tổng phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
Máy bay hạ cánh gần thành phố H, nhiều bệnh viện địa phương đã sẵn sàng tiếp nhận. Nhưng bởi vì số lượng bệnh nhân quá đông, khoa tiêu hóa lại không có đủ nhân lực nên hiệp hội y tế đành phải cho sinh viên thực tập tham gia thăm khám.
Máy bay lớn chở được hơn hành khách, gần người trong tình trạng xấu.
Cảnh sát Thân Thành tới cửa điều tra, tổng bộ của Gia Hối cũng có một đám đang vây xem náo nhiệt.
Hoắc Thừa Kiêu quay lại văn phòng, phiền não xoa xoa mi tâm: “Đi gọi Quách Lệnh Triết tới đây, gọi luôn quản lý phòng dự án.
Bọn họ hoàn toàn bị Trình Tẫn Sinh dắt mũi.
Cố Trạch gọi điện thoại nội bộ, thư ký của Quách Lệnh Triết lại nói phó tổng đã vội vàng rời khỏi công ty vào nửa tiếng trước, đi đâu cũng không rõ.
Hoắc Thừa Kiêu đã cho người điều tra các giao dịch và nguồn tiền trong tài khoản của Quách Lệnh Triết. Chi tiêu cố định vượt hơn mười vạn, tiền đặt cược khi đi Macao cũng không phải do anh ta chuyển từ tài khoản cá nhân ra.
Quản lý dự án đưa văn kiện tới: “Đây là hồ sơ do Quách phó tổng ký, đối tác cung cấp hàng hóa đã bị thay đổi.”
Quả nhiên.
Cách đây không lâu, một nhà cung cấp thực phẩm không đạt tiêu chuẩn kiểm tra chất lượng đã trở thành nhà cung cấp cho hợp tác của Gia Hối và Walston.
Giá cả của đối tác ban đầu khá cao, Quách Lệnh Triết thừa dịp mọi người không chú ý đã nuốt riêng số tiền chênh lệch, dùng nó trả nợ cờ bạc cho bố của mình.
Lại là ai bày cho anh ta… Cái đầu bại não của Quách Lệnh Triết chắc chắn sẽ không nghĩ ra được cái phương pháp hiểm ác này được.
Hoắc Thừa Kiêu nhắm mắt, tỉ mỉ nhớ lại. Từ Khánh bị người sai khiến lấy được một số tiền cược khổng lồ từ ba Quách. Quách Lệnh Triết bất lực nên tự mình đi Macao trả nợ, nhưng két sắt phải đi qua ba lần mới chuyển đến tay Từ Khánh.
Người giật dây chưa hiện thân lần nào, Hoắc Thừa Kiêu chỉ thấy tay đưa ra ném rương thôi.
Cùng với đó là chiếc nhẫn đuôi sáng bóng trong bóng tối.
Mặt ngoài chiếc nhẫn là tầng tầng lớp lớp dây leo, vững vàng ôm lấy ngón tay, anh bỗng nhiên mở mắt ra, trong đầu thoáng hiện lại hình ảnh lúc sáng.
Trình Tẫn Sinh không chút để ý đùa giỡn với chiếc nhẫn trên ngón tay, đường vân trên đó giống y đúc với cái nhẫn kia.
Ngay lập tức, tất cả mọi thứ đều có câu trả lời.
Đôi môi mỏng của Hoắc Thừa Kiêu khẽ mím thành một đường. Trình Tẫn Sinh với Gia Hối không thù không oán, nhưng tất cả những việc anh ấy làm chính xác là để trả thù, trả thù riêng.
Anh lặng lẽ cười rộ lên, cũng đúng thôi, người bò lên từ địa ngục thì làm sao có thể thủ hạ lưu tình được.
Cố Trạch mở cửa phòng làm việc ra, cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Trợ lý Cố mặt luôn bình tĩnh, vậy mà bây giờ cũng đã hiện lên vẻ lo lắng.
Cảnh sát phía sau cũng đi vào theo, vẻ mặt công chính vô tư: “Ngài Hoắc, xin hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.”
…
Tất cả mọi người đều trở thành con rối trong tay anh ấy, bị anh ấy khống chế từng bước để tự mình đưa bản thân vào ngục.
Trình Tẫn Sinh mở quạt thông gió, cúi người nhìn chiếc xe màu đen có rèm che dưới lầu. Vẻ mặt của Quách Lệnh Triệt lo lắng không thôi, ra cửa cũng không biết đội mũ đeo khẩu trang vào.
Anh ấy nhếch môi, quay đầu hỏi thư ký: “Từ Khánh đi nước ngoài chưa?”
“Máy bay đã hạ cánh, lão Quách kia chắc sẽ không tìm được ông ta đâu ạ.”
Trình Tẫn Sinh không nóng không vội thu tay lại, đóng chiếc quạt thông gió lại để che đi cái ánh sáng chói mắt kia. Anh ấy dựa nửa người vào thành bàn, thản nhiên nhìn xuống ngón tay.
“Vậy cô gọi cho cảnh sát Tống, nói đã thấy Quách Lệnh Triết, bảo ông ấy cho người đem người đi đi.”
Trong chốc lát, thư ký đã muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không nhịn nổi, bèn nghi hoặc mở miệng: “Ngài Trình, sao anh lại muốn cuốn Hoắc tổng vào ạ?”
Trình Tẫn Sinh nắm lấy ngón tay, cười nhẹ: “Vốn là không định nhưng hiện tại lại muốn trừng phạt một chút.”
Không bảo vệ tốt cho cô gái nhỏ.
“Được rồi, gửi tin đến cô Hoắc đi.” Trình Tẫn Sinh tàn nhẫn đến cực điểm, chậm chạp nhếch khóe môi: “Nếu muốn cứu người yêu của mình thì tới đây gặp tôi.”
Thư ký không nói thêm gì nữa.
Với tư cách là cấp dưới, cô ấy thừa nhận ông chủ của mình có năng lực có thủ đoạn.
Mà với tư cách là một người phụ nữ, cô ấy thực sự không dám trêu vào một người vừa tàn nhẫn vừa độc ác như vậy.
Từ nửa năm trước đã bắt đầu giăng lưới, tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ, chỉ vì muốn nhìn người trong lưới giãy dụa.
Khuôn mặt tuyệt vọng đó, tuyệt vời và sống động vô cùng.