Làm Nũng Cũng Vô Dụng

chương 35: đính hôn sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nhang – Beta: Hann

Hoắc Thừa Kiêu cũng không giải thích được vẻ mặt thay đổi liên tục của Hoắc Đinh, anh nhướng mày quan sát người đàn ông đối diện cô ta. Cô ta thì vẫn cười dịu dàng như trước nhưng lại không nhìn sang người đàn ông kia lần nào nữa.

Lẽ nào đính hôn xong tính tình cũng thay đổi luôn sao?

Trình Tẫn Sinh cũng không ở lại đó lâu, anh ấy cất bước ra khỏi phòng.

Mãi đến khi bóng dáng anh ấy biến mất, Hoắc Đinh mới dám thả lỏng cơ thể.

“Chuyện hai người yêu đương, có nói cho ông nội biết chưa?” Cô ta hỏi.

“Không phiền chị lo.” Hoắc Thừa Kiêu sửa sang lại nếp gấp của áo sơ mi. Anh dắt tay Từ Tinh Miên, vô tình làm trò thân mật trước mặt Hoắc Đinh: “Em đói bụng chưa, đưa em đi ăn gì đó nhé.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Hoắc Đinh che giấu một vẻ lo lắng. Nếu như Hoắc Thừa Kiêu có Quốc tế Hoàn Hải trợ lực thì Gia Hối nhất định không còn chỗ cho Quách Lệnh Triết. Cô ta cũng không phải là muốn chỉa cùi chỏ ra ngoài, nhưng tâm tư của ông nội nghiêng về bên nào hơn thì mọi người ai nấy cũng thấy rõ ràng mà.

Ngay cả ba cô ta cũng chẳng khá hơn là bao.

Ra khỏi phòng nghỉ, Từ Tinh Miên vòng lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông, lông mi dài khẽ run rẩy, nhiều lần cứ muốn nói rồi lại thôi: “Anh có thấy thái độ của Hoắc Đinh đối với anh Trình kia rất kỳ quái không?”

Hóa ra không phải có mỗi mình anh cảm thấy thể.

Hoắc Thừa Kiêu “Ừ” một tiếng, anh nhận lấy áo khoác từ người phục vụ rồi khoác lên cho cô. Trong đầu nhớ anh lại những lần hai người bọn họ nắm tay nhìn nhau, cũng chỉ ngắn ngủi vài giây. Nhưng trái với Trình Tẫn Sinh dáng vẻ bình thản, thờ ơ, phản ứng của Hoắc Đinh quả thật hơi quá khích.

Từ Tinh Miên cầm lấy vạt áo, đứng tại chỗ một hồi: “Em cảm thấy người kia rất giống anh trai của em.”

Hoắc Thừa Kiêu kinh ngạc, đôi môi mỏng hơi mím lại: “Sao em nghĩ vậy?”

“Anh ấy không phải người Anh, mắt màu đen.” Từ Tinh Miên cố nén khó khăn trong cổ họng, nói thêm: “Bánh ngọt hôm bữa chắc cũng là anh ấy đưa tới.”

Về mặt pháp lý, trong ấn tượng của mọi người thì người này là bị nhận định là đã qua đời.

Bây giờ, anh ấy dùng một cách khác để xuất hiện trước mặt bọn họ, còn đeo một lớp mặt nạ ngụy trang, thay đổi dung nhan hình hài, như biến thành một con người khác vậy.

Trên thế giới có chuyện kỳ lạ thế này à.

“Nhưng thái độ lúc khiêu vũ của anh Trình kia lại khiến em có hơi không chắc.”

Anh trai trong ấn tượng của cô là một người có tính tình dịu dàng bao dung, lâu lâu miệng mồm có độc địa với cô nhưng chắc chắn sẽ không phải là người biết dùng giọng điệu mỉa mai, châm chọc và khiêu khích như thế.

Tóc của cô gái nhỏ được uốn lên, cứ như đang gãi gãi vào lồng ngực của anh. Thợ trang điểm tốn hơn một tiếng mới làm xong kiểu tóc mà bây giờ lại cứ như ổ gà con vậy: “Thôi bỏ đi, đi ăn cơm trước đã.”

Hoắc Thừa Kiêu vuốt tóc đang chỉa lung tung của cô xuống: “Quý này Gia Hối có hợp tác với anh ta, anh sẽ lưu ý giúp em.”

Ngày tháng Chạp đó, nhà họ Từ hẹn ông nội Hoắc đi ăn. Lúc đó ông nội vẫn chưa biết chuyện Hoắc Thừa Kiêu và Từ Tinh Miên yêu đương, chỉ nghĩ lại là mấy người bạn cũ cùng nhau ăn cơm mà thôi.

Hoắc Thừa Kiêu đặt một nhà hàng tư nhân mới mở ở phía Tây thành phố. Có người nói ông lão làm bếp ở đây đã từng phục vụ đồ ăn cho hoàng gia và những vị hoàng đế đức cao vọng trọng.

Hai vị tiểu bối ngồi cạnh nhau, ông nội Hoắc đang tán gẫu cùng bà nội Từ.

Từ Tinh Miên liếc mắt nhìn ba mẹ mình, một người chuyên tâm chia thức ăn, một người tâm sự nặng nề ngẩn người nhìn đĩa thức ăn. Cô thở dài, khẽ kéo kéo tay áo của Hoắc Thừa Kiêu dưới bàn, chưa kịp nói gì thì đối phương đã lên tiếng trước: “Em muốn ăn gì?”

Ông nội Hoắc nghe hiểu: “A Kiêu, con đang nói chuyện với ai đấy?”

Mi mắt của Từ Tinh Miên cong cong: “Ông nội Hoắc, anh ấy hỏi con có gắp tới thức ăn không ấy ạ.”

Chưa từng thấy cháu trai lo lắng cho người con gái nào, ông nội cười tủm tủm trả lời lại một câu: “Tinh Miên thích ăn cái gì thì cứ ăn nhé, không cần cố kỵ lễ tiết.”

Từ Chấn Đông vốn vẫn đang trầm mặc lại đột nhiên tiếp lời: “Lễ tiết vẫn nên có thì hơn, dù sao bây giờ cũng chưa tính là chính thức xác định ạ.”

Ông nội Hoắc sửng sốt một chút: “Xác định cái gì?”

Hoắc Thừa Kiêu sợ ba vợ tương lai chê anh yêu đương không dám nói với người trong nhà, càng không muốn để cho người ở đây hiểu lầm anh không xem trọng Từ Tinh Miên nên bèn mở miệng trả lời trước: “Ông nội, con với Tinh Miên đang yêu nhau ạ.”

“…”

Ông nội Hoắc buông đũa xuống, hai vệt râu trên khóe miệng tức giận đến mức vểnh lên: “Chuyện thế này mà cũng không biết nóicho bông biết sớm à?”

Hai tay Hoắc Thừa Kiêu đan trước cằm, giọng nói có hơi tự đắc: “Chuyện yêu đương là việc của hai người, ông nội không cần nhọc lòng thay tiểu bối bọn con.”

Vẻ mặt của ông cụ cũng không hòa hoãn chút nào: “Hai đứa tiến triển đến bước nào rồi?”

Từ Tinh Miên vừa đưa vào miệng một miếng rau xanh nhỏ, khi nghe thấy câu đó, cô không kịp đề phòng nên sặc đến nỗi ho khan.

Hoắc Thừa Kiêu rót nước cho cô, đôi môi vẫn còn nở nụ cười: “Ông nội còn muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của bọn con ạ?”

“… Thằng nhóc như con thì làm gì có riêng tư chứ!” Ông nội tăng âm lương lên: “Tôi chỉ sợ cậu làm chậm trễ Tinh Miên thôi!”

Từ Chấn Đông có ý định là đính hôn trước với nhà họ Hoắc. Trước đây ông ấy đã từng muốn con gái giao lưu với Hoắc Thừa Kiêu nhiều hơn rồi, nhưng đó cũng chỉ là xuất phát từ thân phận của chủ tịch Quốc tế Hoàn Hải thôi. Bây giờ tâm tính đối đãi với Từ Tinh Miên đã thay đổi, là một người ba, ông ấy phải cân nhắc ở nhiều khía cạnh xem xem người còn rể này có thật sự thích con gái nhà họ hay không.

Bọn họ nợ Từ Tinh Miên quá nhiều, sớm đã không có cách nào để bù đắp nữa.

Bà nội Từ giống như vô tình nói: “Bằng không thì trước tiên cho bọn nhỏ đính hôn trước, nếu tên nhóc thối này dám đối xử không tốt với Từ Tinh Miên thì người làm bà như tôi đây tự tay gọt nó.”

Từ Tinh Miên cũng đã ngừng ho khan, khẽ mấp máy môi dưới: “Bây giờ con chưa muốn đính hôn.”

Câu này vừa nói ra, không chỉ khiến các vị trưởng bối sửng sốt, ngay cả Hoắc Thừa Kiêu cũng ngây người vài giây. Lông mày đang nhướng lên của anh có hơi rủ xuống, con người đen nhánh đọng lại một chút ánh sáng, vẻ mặt không biết là vui hay buồn, chỉ có ngón tay đang nắm chặt lại của anh thể hiện ra rằng tâm tình anh phập phồng đến mức nào.

Ông nội Hoắc và bà nội Từ nhìn nhau, ánh mắt ngầm hiểu.

Mẹ Từ đứng ra hòa giải: “Năm nay Tinh Miên còn nhỏ, chi bằng chờ sang năm, để cho bọn nhỏ ở chung trước đi ạ.”

Nửa đường thì Hoắc Thừa Kiêu phải ra ngoài nghe điện thoại, chuyện của công ty kéo dài tận nửa tiếng, Từ Tinh Miên có hơi lo lắng nên ra ngoài tìm anh.

Người đàn ông đứng ở cửa số cuối hành lang, vùng sáng trải rộng phía sau, khuôn mặt của anh như ẩn trong đó, vẻ mặt mờ mịt không thể nhìn thấu.

Cô đi tới, lẳng lặng đứng ngây người ở một bên.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chiếc váy dệt kim ôm lấy thân thể mềm mại mong manh của cô.

Hoắc Thừa Kiêu hơi hạ cổ tay xuống, đưa điện thoại cách xa miệng: “Em quay về đi, ngoài đây lạnh.”

Anh hạ giọng, thanh âm phát ra vô cùng trầm thấp như được ngâm trong rượu đỏ vậy, rất êm dịu, rất dễ chịu.

Từ Tinh Miên nghĩ anh giận nên khẽ bước lên trước một bước, dùng khẩu hình miệng trả lời lại: “Không lạnh, anh cứ tiếp tục đi.”

Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, tăng tốc độ để sớm kết thúc cuộc họp qua điện thoại này. Nhưng mà người đại diện bên kia vẫn cứ luyên tha luyên thuyên, tốc độ lại bị đưa về như lúc đầu.

Anh bực bội kéo chiếc cà vạt và nút áo trên cổ ra, bởi vì động tác thô bạo nên bị mở ra vài cái.

Ngón tay Từ Tinh Miên giật giật, nhân lúc anh không chú ý, cô đưa tay lên gài lại cúc áo giúp anh. Ngón tay ấm áp lướt qua xương quai xanh thẳng tắp, như dấy lên một ngọn lửa khiến các dây thần kinh xung quanh chạy tán loạn.

Yết hầu Hoắc Thừa Kiêu khẽ chuyển động, chút kiên nhẫn cuối cùng của anh cũng biến mất: “Cúp đi, ngày mai lại nói tiếp.”

Vừa lúc chiếc cúc trên cùng được cài lại, Từ Tinh Miên chớp mắt: “Sắp đến Tết rồi mà công ty vẫn còn nhiều việc vậy hả anh?”

Anh cúi mặt xuống, tầm mắt dừng lại trước chóp mũi đã phiếm hồng của cô, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Dáng vẻ ngượng ngùng này của anh trông rất đáng yêu nha.

Từ Tinh Miên thử hỏi: “Có phải anh giận rồi không, giận vì em nói tạm thời chưa muốn đính hôn ấy.”

Hoắc Thừa Kiêu ra vẻ kiêu ngạo nhướng lông mày nhướng, tâm tư cũng xao động. Lúc nãy bị từ chối, quả thật anh có chút không vui nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, tâm trạng đã sớm bình thường lại rồi.

“Anh muốn biết lí do.” Anh bình tĩnh nói.

“Đính hôn là chuyện lớn, người nên đến nhất định phải được mời đến.” Từ Tinh Miên nghiêm túc nói: “Đặc biệt là mẹ của anh, em không muốn người anh coi trọng phải tiếc nuối, cũng không muốn bọn mình phải tiếc nuối.”

Cho dù Hoắc Thừa Kiêu không nói ra miệng nhưng cô biết rằng anh rất quan tâm đến mẹ của mình. Mặc kệ công việc bận bịu thế nào, mỗi ngày anh đều dành ra một tiếng nói chuyện với người mẹ đang hôn mê ở bệnh viện.

Từ Tinh Miên hiểu rất rõ tâm trạng của anh.

Giống như lúc cô cảm thấy anh trai mình vẫn còn sống, tin tưởng tất cả sự chờ đợi rồi sẽ được đền đáp, bọn họ sẽ gặp lại nhau lần nữa.

Hoắc Thừa Kiêu nhấc mí mắt, vẻ mặt trầm tĩnh cuối cùng cũng nở nụ cười. Cô gái trước mặt dường như có sức mạnh chữa trị vậy, luôn lơ đãng chọc trúng chỗ mềm mại nhất của anh, xoa dịu tất cả bất an của anh, sau đó nói cho anh biết…

Tất cả những điều tốt đẹp đều xứng đáng được chờ đợi.

Mà cô là người người anh mong đợi nhất trong quãng đời đẹp đẽ sau này.

Từ Tinh Miên nhón chân, học từng động tác của anh, duỗi tay xoa đầu anh rồi nói: “Cho nên, anh đừng giận nữa được không?”

Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu, vẻ mặt hòa hoãn hơn không ít: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi vào thôi.”

Từ Tinh Miên thở dài một hơi: “Mau vào đi thôi, kẻo mọi người lại nghĩ chúng ta đi làm chuyện xấu gì rồi.”

Chuyện xấu…

Trong nháy mắt, người đàn ông khom người cắn môi của cô: “Thế này là tốt hay xấu?”

Từ Tinh Miên mở to mắt, sau đó lùi lại phía sau. Cô nhìn về phía phòng riêng, xác định không có ai mới tức giận đánh anh: “Anh cố ý!”

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Thừa Kiêu cong lên, vẻ mặt vô tội. Trước khi bước vào phòng còn cho cô gái nhỏ phía sau thời gian để điều chỉnh tâm lý.

Một lúc sau, Từ Tinh Miên cúi đầu bước vào, vành tai vẫn còn đỏ nên cô thả tóc xuống. Sau khi điều chỉnh tốt vẻ mặt rồi mới ngẩng đầu lên mỉm cười.

Người đàn ông bên cạnh nắm lấy ngón tay của cô.

Từ Tinh Miên quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đôi môi đỏ mọng của anh. Nụ cười mỉm cứng đờ, khóe miệng mím chặt lại, anh miễn cưỡng nén lại đường vòng cung khóe môi đang lên xuống như điện tâm đồ.

Sau khi mở mắt, khung cảnh xa lạ khiến anh ấy chậm chạp một lúc lâu. Rèm cửa che lại tia sáng chói mắt ngoài cửa sổ, ánh nắng nhạt màu tụ lại trên tán lá xanh ngoài ban công, tạo nên khung cảnh xanh biếc tươi tốt.

Bây giờ là tháng Âm lịch, nếu không phải trong nhà kính có những chậu cây vừa được gửi tới thì có lẽ chúng đã chết trong đợt rét của mùa đông trước rồi.

Trình Tẫn Sinh mở lịch ra, nhìn con số cụ thể dưới ngày, khóe miệng khẽ giật, nở một nụ cười bất lực.

Đã là rồi.

Cũng không biết có thể ăn Tết cùng ai đây.

Truyện Chữ Hay