Edit: Jully – Beta: Hann
Trợ lý của đạo diễn Dương mang kịch bản tạm thời ra, giải thích đơn giản cách diễn, dặn dò nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu quay.
Từ Tinh Miên đếm lời kịch của mình, tổng cộng có ba câu. Câu đầu là “Anh ơi, đi chậm một chút.”, câu thứ hai là “Anh đi nhanh quá rồi.”, còn câu cuối là “Em sắp bị văng ra luôn rồi đấy.”
Còn vai của Hoắc Thừa Kiêu là đàn anh năm cuối của một trường đại học. Một nhân vật ngầu lòi như vậy mà chỉ “khóe miệng hơi cong lên” để đáp lại ba câu nói này của cô, chẳng có một câu thoại gì khác.
Điện thoại Từ Tinh Miên vang lên, tin nhắn báo nhận được vào tài khoản.
Có phải dễ kiếm tiền quá không vậy, diễn vai quần chúng một buổi trưa thôi mà đã kiếm được ?
Đoàn phim đưa tới một xe máy nữa, nam nữ chính diễn bên cạnh chiếc xe này.
Để làm nổi bật nam chính, đoàn phim chuẩn bị cho anh ta một chiếc xe máy BMW rr. Nữ chính ngồi đằng sau, vui đùa với anh ta: “Anh có biết lái chiếc xe này không đấy/ Nếu không được thì bảo em, em sang ngồi xe anh trai bên kia.”
() Hơn tỷ VNĐ.
Hoắc Thừa Kiêu nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, chân dài bước đến leo lên xe. Mười lăm phút nữa mới chính thức quay, còn đủ thời gian để đi một vòng sân trường.
Từ Tinh Miên rất bình tĩnh lùi lại một bước, vẫy tay với anh: “Tôi ở đây chờ anh, đừng về muộn giờ quay nhé.”
Hoắc Thừa Kiêu hơi cúi người, thấp giọng nói: “Không muốn đi cùng tôi à?”
Bên kia, nam chính đã thành công khởi động xe, chở theo nữ chính đi về phía trước theo hình chữ S với tốc độ con rùa. Lúc đi ngang quang bọn họ, hai người còn tiêu sái vẫy tay chào, sau đó rất thong thả đi tiếp.
Từ Tinh Miên lập tức hiểu được dụng ý của Hoắc Thừa Kiêu khi mời cô, phải có đàn em ngồi đằng sau xe, cùng mình dạo quanh sân trường lớn như thế này mới được chứ. Nếu không thì quá cô đơn lẻ loi rồi.
Cô mím môi, cũng may hôm nay cô mặc quần soóc, ngồi lên xe rất dễ dàng. Cho dù tài xế trước mặt muốn chở cô sang thành phố bên cạnh thì cũng không xuất hiện mấy tình huống hớ hênh hay gì.
Hoắc Thừa Kiêu không biết suy nghĩ của cô, đưa mũ bảo hiểm ra: “Đội vào.”
Từ Tinh Miên nhớ lại kịch bản: “Trong kịch bản không có mà, anh đừng có mà tùy tiện diễn thêm.”
Hoắc Thừa Kiêu cười ra tiếng, trong đầu lướt qua kịch bản lần nữa. Anh thuần thục khởi động xe, trong nháy mắt, con báo màu trắng bạc đẹp mắt lao về phía trước. Chưa đến nửa phút, đã bỏ xa con ốc sên phía trước.
Từ Tinh Miên tuân thủ quy tắc có qua có lại, lúc đi ngang qua bọn họ cũng mỉm cười rồi vẫy tay đáp lại.
Nữ chính vươn chân đạp nam chính một cái: “Anh được không đấy, cố gắng lái đến cổng đi!!”
Đường đi trong trường đại học không bị tắc nghẽn nữa, tiếng động cơ xe máy vang vọng quanh núi, theo làn gió ùa vào trong tai.
Từ Tinh Miên ôm chặt eo người đàn ông, mái tóc trên trán bị thổi loạn. Cô không dám lộn xộn, nhắc nhở anh: “Anh đi chậm một chút.”
Hoắc Thừa Kiêu nhìn thoáng qua cô bé trong gương, gương mặt trắng nõn đang nhăn lại, sợ bị ngã xuống nên ôm chặt lấy eo anh.
Anh thầm nghĩ, đáng ra hôm nay phải mặc áo thun mỏng. Áo này quá dày, anh chẳng cảm nhận được gì cả.
Từ Tinh Miên thấy anh không nói lời nào, cất cao giọng nói: “Tôi sắp bị văng ra rồi này.”
Hoắc Thừa Kiêu cong khóe miệng, giọng nói hòa lẫn với tiếng gió, càng trở nên trầm thấp và trong trẻo hơn: “Em nói sai lời rồi…”
Từ Tinh Miên khóc không ra nước mắt: “Anh ơi, anh đi chậm một chút thôi.”
Vừa dứt lời, tốc độ xe chậm lại dần. Hoắc Thừa Kiêu quay xe đi về, nửa đường gặp gỡ hai nhân vật chính đã tăng tốc thành công. Nữ chính hét lên: “Anh trai ơi, anh chở em đoạn này được không?”
Hoắc Thừa Kiêu làm như không nghe thấy, anh chở Từ Tinh Miên quay lại cổng trường rồi dừng xe lại. Anh đưa tay bỏ nón bảo hiểm xuống, dưới thời tiết độ C, trên người còn mặc kín mít không kẽ hở thế này, mồ hôi úa ra đầy trên trán anh, mái tóc đã ướt đẫm.
Từ Tinh Miên lấy khăn giấy trong túi ra, sau đó rút một tờ đưa cho anh.
Hoắc Thừa Kiêu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ngón tay cô. Ánh mắt anh khẽ chuyển động, cổ tay cô trắng nõn, trắng đến mức có thể nhìn rõ mạch máu xanh tím dưới da.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy, lau đi mồ hôi trên trán của mình.
Anh cúi đầu, thấy cô bé ấy vẫn còn đang nhìn mình.
Đôi mắt đen láy trong veo khiến người ta không đành lòng lừa dối người con gái thuần khiết như vậy.
Mũi chân Hoắc Thừa Kiêu vân vê cục đá trên mặt đất: “Nhìn tôi làm gì?”
Từ Tinh Miên ăn ngay nói thật: “Thì cảm thấy nếu anh còn học đại học thì nhất định sẽ rất thu hút, được sinh viên nữ hoan nghênh.”
Đại học sao.
Hoắc Thừa Kiêu nhớ mang máng, lúc anh học năm nhất, có rất nhiều cô gái da trắng thích mời anh đi ăn. Con gái nước ngoài phóng khoáng cởi mở, thích ai sẽ không giữ trong lòng. Họ sẽ quang minh chính đại nói ra hoặc theo đuổi người đó trắng trợn táo bạo luôn, đó là việc rất bình thường.
Nhưng dường như anh không thích một ai cả.
Sau đó anh lại loáng thoáng nảy sinh những ảo tưởng không rõ ràng với một cô gái nào đó. Anh đổ lỗi do bản thân cô đơn đã lâu nên mới có những suy nghĩ như vậy.
Dựa vào đâu mà Từ Tư Nhiên có em gái, còn anh chỉ có một bà chị tự cao tự đại như vậy chứ.
Hoắc Thừa Kiêu cảm thấy bản thân mình thật thảm.
Nhân viên tổ đạo cụ chuẩn bị sẵn sàng quay, đạo diễn vẫy tay ý nói chuẩn bị bắt đầu. Máy quay theo sát nam nữ chính, Hoắc Thừa Kiêu chở Từ Tinh Miên đi theo phía sau xe họ, giống như dẫn một cô nhóc đi hóng gió để thả lỏng tâm tình vậy.
Cảnh quay hoàn tất, đạo diễn vừa lòng nhìn màn hình chiếu lại.
Đạo diễn Dương xoa cánh tay của mình, đi đến trước mặt Từ Tinh Miên: “Hai cô cậu quen nhau à?”
Từ Tinh Miên gật đầu: “Quen ạ.”
“Tôi có người bạn trong giới muốn làm một chương trình thực tế, đúng lúc thiếu một cặp đôi. Không biết cô với bạn trai có hứng thú không?”
Từ Tinh Miên “A” một tiếng, cô chỉ nói có quen biết chứ chưa nói họ là một cặp, đạo diễn thích suy đoán như thế hả?
Đạo diễn Dương như thể biết được tâm tư cô: “Thù lao rất tốt, dựa theo cấp bậc của từng người. Không phải sinh viên các cô đều nhân dịp ngày nghỉ để kiếm chút tiền tiêu vặt sao?”
Từ Tinh Miên nhận bản kế hoạch chương trình từ đối phương, trang bìa có mấy chữ to đùng chói lóa.
“Hướng tới tình yêu ”, mỗi tổ sẽ gồm một cặp CP màn ảnh và một cặp đôi bình thường, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Có lẽ muốn thông qua chương trình này để xào nhiệt CP đây mà, để đạt được mục đích buộc chặt mấy CP lại với nhau.
Từ Tinh Miên nhớ đến chuyện vì mình muốn đuổi việc anh nên Hoắc Thừa Kiêu phải bất đắc dĩ dùng thời gian rảnh đi đóng vai quần chúng. Cô khó khăn kiềm nén cảm giác áy náy đang trào dâng trong lòng mình.
Quay chương trình thực tế, dù sao cũng thoải mái hơn việc đội nón bảo hiểm mặc áo len rồi chạy xe máy nhỉ?
Hoắc Thừa Kiêu về quán mì thay quần áo. Lúc trở lại phim trường, anh bị nam chính chặn lại. Nam chính cao m, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt có chút trắng. Nhưng có lẽ còn nhỏ tuổi nên khí chất không đủ.
Hoắc Thừa Kiêu với anh ta bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận rõ ràng ánh mắt tránh né của đối phương.
Nam chính hắng giọng nói: “Thầy Hoắc đúng không? Tôi thấy anh lái xe máy không tệ, có thể bớt chút thời gian dạy tôi không?”
Hoắc Thừa Kiêu không chút quan tâm, nhấc mi mắt nói: “Không rảnh, không dạy.”
Nam chính nghiến răng nghiến lợi, chỉ là một diễn viên quần chúng mà làm giá vậy à. Anh ta đang chuẩn bị bỏ đi sự lịch sự để phê phán anh một chút, nào ngờ người đàn ông không để ý anh ta, bước chân đi đến lều nghỉ ngơi.
Từ Tinh Miên đang ngồi trên ghế gấp, lật xem bản kế hoạch, cảm thấy có thể thử qua một lần.
Hoắc Thừa Kiêu vòng ra phía sau cô: “Này, em xem gì đấy?”
Cô không kịp đề phòng nên bị dọa sợ, trợn to mắt quay đầu lại, nhìn thấy anh thì nhẹ nhàng thở ra: “Anh xem cái này đi, đạo diễn giới thiệu.”
Hoắc Thừa Kiêu vươn tay cầm bản kế hoạch, đôi mắt nhìn lướt qua tiêu đề: “Được đấy, tôi dẫn em đi cùng.”
Từ Tinh Miên nhíu mày: “Anh không xem kĩ à?”
Hoắc Thừa Kiêu nhìn qua trang bìa thấy tên nhà chế tác và đạo diễn, buộc miệng thốt ra: “Hai người này, tôi quen.”
“…”
“À, tôi đã xem qua mấy chương trình của bọn họ, không tệ lắm.”
Hoắc Thừa Kiêu cọ mũi, chẳng lẽ lại bảo là anh em cùng nhau uống rượu chơi bài, mà anh nói chưa chắc bé con đã tin.
Đạo diễn Dương chụp một tấm hình cho hai người, bảo rằng dùng để thông báo cho người bạn kia xem trước rồi thông báo kết quả sau.
Từ Tinh Miên buồn ngủ không mở nổi mắt, cô kéo vali bắt xe taxi về chung cư.
…
Từ Tinh Miên ngủ một giấc đến tối, lúc bốn giờ có tin nhắn của đạo diễn Dương gửi đến. Ông ta nói rằng đã đáp ứng yêu cầu, mong cô có thể nhanh chóng đến công ty ký hợp đồng.
Từ Tinh Miên dựa vào giường ngáp một cái, mở số đầu tiên trong quý đầu của “Hướng về tình yêu” lên để xem thử. Bài hát mở đầu rất ấn tượng, cách hai bên nam nữ lên sân khấu cũng khá cổ điển.
Đại khái quy trình là tặng quà cho nhau, ở cùng một căn nhà, hoàn thành nhiệm vụ mà tổ tiết mục đặt ra.
Phân đoạn cho người bình thường chiếm ⅓, phần lớn thời gian là xem đôi CP màn ảnh ở chung với nhau thế nào.
Từ Tinh Miên x tốc độ xem hết một tập, cảm thấy không có gì khó khăn lắm. Cô mở khung chat với Hoắc Thừa Kiêu, hỏi anh khi nào đi ký hợp đồng.
Lúc này, bên trong phòng bao ở PUB, điện thoại để trên bàn của Hoắc Thừa Kiêu sáng lên.
Người đàn ông đối diện đang cầm bài trong tay, giọng điệu không tưởng tượng nổi: “Hoắc Thiếu, cậu thật sự muốn đầu tư vào chương trình của tôi à. Tôi không nghe nhầm chứ?”
Mùa hai của “Hướng về tình yêu” do Lục Phóng đạo diễn.
Hoắc Thừa Kiêu cẩn thận xem bài, không phản ứng với anh ta. Ván bài này anh thắng chắc, nhưng thắng kiểu nào để hấp dẫn mới là điều anh đang cân nhắc.
Đạo diễn Lục liếc người mẫu trẻ một cái. Cô ta hiểu ý ngay, đi sang ngồi xuống cạnh Hoắc Thừa Kiêu, đặt tay lên đùi anh: “Hoắc Thiếu, để người ta chơi bài với anh nha.”
Một mùi nước hoa cay nồng xộc thẳng vào mũi, Hoắc Thừa Kiêu không hề kiêng dè ngăn tay cô ta lại. Anh ngước mắt đầy ẩn ý, nhìn người đàn ông đối diện: “Khẩu vị của đạo diễn Lục mặn thế này từ bao giờ vậy?”
Người mẫu trẻ biết khó mà lui, nơm nớp lo sợ trở về ngồi bên cạnh đạo diễn Lục.
Hoắc Thừa Kiêu nhanh chóng hạ bài thắng trận, anh bỏ bài xuống rồi nói: “Tôi đi trước.”
Sau khi rời khỏi phòng, mùi son phấn kia dần dần vơi đi. Anh mở điện thoại trả lời tin nhắn: [Em ở đâu, ngày mai tôi đón em.]
Từ Tinh Miên gửi định vị cho anh. Bên dưới chung cư có một cửa hàng tiện lợi, cô mua mấy xiên que oden, tay kia cầm hộp, tay còn lại trả lời tin nhắn.
Hoắc Thừa Kiêu: [Đi mua đồ ăn vặt à?]
PUB cách chung cư không xa lắm, Hoắc Thừa kiêu lái xe tới khu thương mại bên cạnh, tạm thời đậu xe ở bãi đỗ. Sau đó anh mở bản đồ, đi bộ tới cửa hàng tiện lợi dưới nhà cô.
Từ Tinh Miên còn chưa rời đi, cô đang ngồi trên chiếc ghế dài ở khu nghỉ ngơi, trong miệng còn đang nhai một viên thịt bò.
Hoắc Thừa Kiêu cách cô một tấm kính, anh đi đến đối diện cô, hơi cúi đầu rồi đưa tay gõ vào tấm kính đó.
Nơi trung tâm thành phố phồn hoa, đèn đường cũng sáng hơn nơi khác nhiều. Ánh sáng vàng ấm áp của cửa hàng ở phía sau rọi xuống, một bóng đen mạnh mẽ hằn trên mặt đất.
Ngoại hình của anh rất điển trai, đến cái bóng cũng đẹp hơn người khác ba phần.
Từ Tinh Miên chậm rãi nuốt nốt viên thịt, hai má cô phồng lên giống như một con hamster nhỏ vậy.
Hoặc Thừa Kiêu từng thấy cảnh cô bị ép đi ứng phó mấy buổi yến hội. Dáng vẻ vô cùng lộng lẫy và kiêu ngạo ấy cũng không bằng bây giờ, tựa như khói lửa nhân gian, đáng yêu động lòng người…