Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

chương 13: cứu người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tháng sau, trên con phố nhộn nhịp

-Xú nam nhân, đồ đáng ghét, đồ vô sỉ, đồ.......... Đã lược hơn từ chửi bới.

-Người đó là ai mà cậu chửi ghê vậy tiểu Yết.

-Đó là một tên khốn mà mình đang làm trợ giảng. Hơn một tháng này hắn không ngừng dày vò mình. Thiệt là điên quá đi mà!!!!

Cái tên Lam Bình đó không biết cô đắc tội hắn khi nào mà từ lúc làm trợ giảng cho hắn, hắn không ngừng làm khó cô. Trên lớp không ngừng sai vặt cô, giờ nghỉ thì liên tục kêu cô mua cơm trưa với lấy nước, thâm chí nửa đêm đang ngủ hắn cũng gọi điện kêu cô chuẩn bị giúp hắn tài liệu. Nếu không phải vì muốn tránh xa rắc rối thì cô đã làm thịt hắn từ lâu rồi (LB: “mèo con sao nỡ làm vậy với anh?”, BY: “BIẾN!!!”,LB: “dễ thương quá!!!”, mỗ tui: “tên này bị bệnh)

Bảo Yết vừa đi vừa lải nhải một mình khiến ai đi cũng nhìn cô.Thiệt là tiếc quá đi! Đẹp nhưng lại điên! Thật ra cô đâu có nói chuyện một mình, Bảo Yết đang nhờ hệ thống kết nối của Silver Knight chat wedcam với Hàn Tử.

Hàn Tử đang nghe bạn mình lải nhải mà rất ngạc nhiên. Tiểu Yết trước giờ đều không biểu hiện mấy cảm xúc của mình, nay lại vì một tên con trai mà nổi xung như vậy. Nghĩ đến cái gì cô liền hỏi

-Tiểu Yết này, không phải cậu để ý hắn đấy chứ?

-ĐIÊN À!!

Để ý hắn sao? Nằm mơ đi!!! Cô tránh hắn còn không kịp, để ý hắn không phải sau này nữ chủ Song Thư làm thịt cô sao? Mà nhắc mới nhớ không hiểu sao bằng cách nào mà sau khi bị cô cướp mất công việc thì nữ chủ lại xin vào làm giáo viên tư vấn của trường. Đây là nơi cả giáo viên lẫn học viên giải tỏa những nối bức xúc khó khăn của mình. Kể ra Song Thư cũng chịu khó thiệt chứ cô mà vào làm thì bỏ từ sớm quá, ai thích ngồi nghe người khác lải nhải chứ.

-Thiệt là muốn làm làm hỏng lỗ tai mình luôn sao? Nếu không phải thì thôi sao cậu phải cáu. Mình cũng chỉ đoán thôi mà!

-Ai bảo cậu đoán vớ vẩn. Mình kể chuyện này ra để cậu giúp mình giải tỏa chứ không phải để cậu suy diễn lung tung.

-Biết rồi! Biết rồi! Tớ không dám nữa! Tiểu Yết dữ quá à!!!

-Hôm nay tớ không dạy cậu một bài học thì tên của tớ sẽ đọc ngược lại!!....

Bla....bla......

Thế là Hàn Tử tội nghiệp vì một phút lỡ làng mà phải nghe Bảo Yết giảng đạo. Số cô thiệt xui xẻo mà!!!!

Bảo Yết đang nói hăng say thì bị tiếng đánh nhau trong một con ngõ nhỏ cô đi ngang qua làm phiền.Trên trán nổi gân xanh, Bảo Yết thầm nghĩ, đúng lúc cô bực mình mà có người lại làm phiền. Nếu đã vậy thì cô sẽ không khách khí dùng bọn chúng để giải tỏa vậy.

-Hàn Tử, tạm tha cho cậu. Tớ có việc cần giải quyết.

-Ơ...ừm! Vậy nói chyện sau!

Tắt máy Hàn Tử liền thở ra. Không biết tên nào xui xẻo lại làm thế thân cho cô đây nhưng nói gì thì nói cô cũng phải cảm tạ hắn lần này.Bảo Yết nổi giận thật đáng sợ.

Bên này sau khi thấy Hàn Tử tắt máy, Bảo Yết liền bước vào ngõ nhỏ đó lớn tiếng quát.

-Là mấy tên chán sống nào làm phiền bổn cô nương?

Trong ngõ, mấy tên mặc áo hạ hành đen đang vậy quanh một người đàn ông trên mình đầy vết thương nằm trên mặt đất. Chúng quay sang nhìn Bảo Yết nói.

-Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của chúng ta.

Nhìn chúng Bảo Yết thầm nghĩ. Sát thủ sao? Người đàn ông kia đã gây thù với ai để bị sát thủ đuổi giết thế này? Xem ra cô muốn hay không thì cũng phải can thiệp nếu không chính cô cũng bị giết để bịt miệng.

-Ta là ai thì liên quan gì đến cái ngươi. Làm phiền ta chỉ có một từ là CHẾT

-Chỉ là một con nhóc mới trưởng thành mà cũng đòi lớn lối ở đây!

-Hừ! Một lũ chán sống!!

-Chúng mày lên hết cho tao!!

Nhún chân một cái, Bảo Yết lao người chạy về phía trước rồi đột ngột biến mất trước mặt đám sát thủ. Bọn chúng ngạc nhiên thầm nghĩ: “Nhanh quá!!”, lập tức tìm thân ảnh của cô nhưng chưa kịp quay đầu tìm thì toàn bộ đã ngã xuống không chút hơi thở. Đặc biệt trên gáy bọn sát thủ đều có một chiếc kim châm nhỏ cắm ở gáy chỗ tử huyệt. Bảo Yết cười lạnh nhìn xác người la liệt xung quanh mình. Quanh cô bây giờ tràn ngập sát khí. Vào lúc này Bảo Yết quay trở về đúng với con người trước kia – một sát thủ máu lạnh.

-Thật đúng là lãng phí kim châm của ta!

Với bản tính của một sát thủ trước kia, Bảo Yết luôn mang vũ khí phòng thân. Cô hay mang một con dao găm cùng một khẩu sung lục bên mình nhưng bây giờ với thân phận là một tiểu thư, mang nhưng thứ đó không tiện nên mới chuyển sang dùng kim châm nhưng là kim châm tẩm độc. Độc này cũng là do cô tự chế với khả năng lấy mạng người ngay lập tức.

Đi đến bên người đàn ông bị bao vây lúc nãy, Bảo Yết đưa tay trước mũi hắn thấy còn thở nhưng rất nhẹ. Cô rối rắm không biết nên mang hắn về hay cứ bỏ mặc tại đây. Bị đuổi giết như vậy chứng tỏ thân phận hắn không bình thường mà cô lại muốn tránh xa rắc rối nhưng bỏ hắn lại đây thì.... Thôi vậy mặc kệ hắn là ai nếu mình đã cứu hắn chắc hắn cũng không làm gì mình đâu nhỉ?

Quyết định xong Bảo Yết liền vác hắn quay về biệt thự nhà Nam Cung gia. Ba mẹ cô đều đã bay sang nước Y công tác sáng nay nên cho hắn tạm trú nhà cô cũng không vấn đề gì.

Sau khi cô đi được tầm phút thì có một đám người cũng chạy đến. Nhìn thấy ngõ chỉ thấy xác của một đám sát thủ, tên gáy ai cũng có một vết thâm đen cùng một chiếc kim châm nhìn là biết kim châm có độc liền quay ra đi đến bên một chiếc xe hơi sang trọng cung kính nói:

-Đại thiếu chủ, không hề thấy Nhị thiếu chủ đâu, chủ thấy xác của sát thủ la liệt trong đó thôi ạ! Tất cả đều bị giết bởi kim châm tẩm độc! Thuộc hạ đoán có lẽ Nhị thiếu chủ đã được ai đó cứu đi.

Người được gọi là Đại thiếu chủ đó một hồi lâu mới lạnh giọng hỏi

-Đều bị giết bởi một chiếc kim châm?

-Vâng!!

-Thân thủ người này tốt thật! Nếu đã như vậy thì tính mạng đệ ấy đã được đảm bảo. Chúng ta không cần lo. Bây giờ chúng ta tạm thời quay về trước rồi tìm đệ ấy sau.

-Thuộc hạ đã rõ!

Dám tính kế hắn cùng em trai hắn, bọn chúng cũng nên cầu phúc đi là vừa. Bây giờ hắn chưa đủ khả năng dẹp tận gốc bọn chúng nhưng một món quà cảnh cáo cũng đủ rồi nhỉ?

-Người đâu chắt đầu những sát thủ kia rồi đưa về nơi đã gửi bọn chúng đến

-Thuộc hạ tuân mệnh!!!!!!

Xin gửi lời chào tới tất cả những người đang coi bộ này! Tuy là au mới nhưng bọn mình vẫn rất mong nhận được comt góp ý của mọi người. Một phần để bọn mình sửa chữa những chỗ còn sai sót, một phần cũng là để có động lực viết tiếp.

Có thể bây giờ mới chỉ

Xin cảm ơn rất nhiều!!!!!!

Truyện Chữ Hay