-Mời hai vị đi lối này!
Người đàn ông đó dẫn Hàn Tử cùng Lê Dương lên tầng riêng của Tống giám đốc. Cẩn thận lại gần cửa phòng gõ cửa anh ta e dè nói:
"Cộc..cộc..."
-Có chuyện gì?
Âm thanh từ tốn nhưng sắc lạnh tới thấu xương. Nghe cứ như thể một con quái vật chuẩn bị bùng phát bất cứ lúc nào vậy. Hàn Tử với Lê Dương gần đó bỗng cảm thấy căng thẳng.
-Thưa Âu tổng! Có hai người muốn tìm gặp ngài ạ.
-Chẳng phải tôi đã nói không cho người lạ tới tìm rồi sao??
Âm thanh từ trong phòng vọng ra một lần nữa khiến cả ba người bên ngoài rùng mình. Lê Dương để ý người đàn ông kia đang phải rất căng thẳng nói chuyện với vị sếp lớn trong phòng kia. Chỉnh đốn lại cảm xúc anh ta tiếp tục:
-Dạ thưa nhưng người tới tìm nói có chuyện liên quan tới Nam Cung tiểu thư.
......
-Vào đi!
"Phù.."
Nghe giọng nói rõ ràng dịu đi rất nhiều. Qủa nhiên chuyện liên quan tới Bảo Yết người đàn ông này nhất định sẽ không bỏ qua. Thở phào nhẹ một cái rồi người đàn ông lại quay ra phía Hàn Tử với Lê Dương đông thời mở cửa làm tư thế mời
-Hai vị cứ tự nhiên vào. Tôi còn có việc xin phép đi trước
Nói rồi hai người chưa kịp phản ứng liền chạy mất tiêu luôn. Hàn Tử quay ra nhìn Lê Dương, cả hai nhìn nhau hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
-Hai người tới tìm tôi?
Lại nữa, nam nhân này không thể nói chuyện ôn nhu hơn được sao? Hàn Tử có chút căng thẳng nghĩ thầm. Lê Dương cũng không hơn. Thử nghĩ xem đối phương là người đã tự lật đổ con trưởng để thừa kế, đồng thời cũng qua lại mật thiết với hắc đạo. Còn nữa, nhìn vẻ ngoài của hắn ta cũng đủ khiến người ta kinh hãi. Dáng người cùng khuôn mặt đúng là cực phẩm nhưng cứ lại gần thì lại luôn có cảm giác áp lực bị bức bách cứ như một con dã thú đang chờ chực cắn xé con mồi vậy. Lại nghe nói chỉ cần sơ sẩy một chút nam nhân này không hài lòng, kẻ đó lập tức xác định số phận mình. Chỉ có thể sống không bằng chết. Không hiểu sao Bảo Yết lại có thể quan hệ với người như vậy chứ??????
Phi Mã ngồi ở ghế sô pha tiếp cũng thầm nhìn hai người bước vào. Hai người này hắn đúng có biết, thuộc hạ của hắn trong lúc theo dõi Bảo Yết có kèm thông tin của họ. Một người thuộc dòng dõi quân đội, một người thuộc nhà nòi chính trị gia, hai người là bạn thân của Bảo Yết lúc còn du học bên M. Sau qua V học cả ba vẫn tiếp tục làm bạn thân.
Phi Mã đã mất tin tức của cô khá lâu rồi. Điều này vẫn đang làm hắn muốn điên lên. Vậy nên hắn rất kiêng kị những kẻ nào tới làm phiền mình. Hai người người này nói có tin tức của Bảo Yết hắn mới để họ vào, bọn họ tốt nhất có thông tin thật. Nếu không thì......
Lê Dương dù thế nào xuất thân cũng là từ một gia đình chính trị nên nhìn qua nét mặt của Phi Mã cũng đoán được hắn đang nghĩ gì. Cộng thêm nữa hình như giao tình giữa hắn với Bảo Yết vô cùng sâu đậm, mọi cảm xúc hỗn loạn dễ dàng nhìn thấy nơi đáy mắt. Ba Lê Dương cũng đã từng gặp mặt vị tổng tài nổi tiếng này vài lần có thể nói hắn ta chính là loại người sâu không nhìn, không ai thực sự biết hắn đang nghĩ gì trong đầu. Người như vậy lại đang thể hiện rõ sơ hở cho kẻ non nớt nhìn thấy. Coi như đả kích không nhẹ đi!
-Tôi biết Âu tổng muốn cái gì nhưng đành xin lỗi. Đến cả bạn thân là chúng tôi đây còn không biết cô ấy đang ở đâu.
-Không biết người ở đâu còn muốn tới đây làm gì?
Phi Mã nghe xong giọng rõ ràng lạnh đi hẳn. Hàn Tử mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu sợ, Lê Dương cố tự nhủ trấn an bản thân tiếp lời
-Mấy ngày trước cậu ấy đã tìm đến chúng tôi. Ba cậu ấy mất tích cậu ấy không thèm nghĩ đến ai lại tự mình đi cứu người về. Kết cục gặp phải một đại nhân vật ép buộc không thể trở về được nữa. Đưa được bác trai về nhà Bảo yết chỉ nhờ chúng tôi tìm đến anh.
-BẢO YẾT SAO LẠI GẶP LOẠI CHUYỆN NÀY???????_Phi Mã kinh hãi nói lớn
-Chúng tôi cũng chỉ có thể gặp cậu ấy một lát. Tiểu Yết đi rất vội vã. Cậu ấy cũng chẳng nói bất cứ chuyện gì với chúng tôi. Chỉ cầu xin giúp đỡ rồi đi thôi! Hai người chúng tôi cũng không biết sau đó cậu ấy đi đâu!_Lần này Hàn Tử lên tiếng
Phi Mã ngồi im lặng trong chốc lát. Có vẻ như đang sy nghĩ đến chuyện gì đó, đôi lông mày không ngừng nhíu lại. Phải một lúc lâu sau hắn lại lại nhìn Lê Dương và Hàn Tử nói:
-Vậy cô ấy kêu các người tìm đến tôi có việc gì?
-Cậu ấy nói xin anh hãy bảo vệ Hắc Long?
Nguyên văn Bảo Yết cũng chỉ nói với hai người họ như vậy làm Hàn Tử, Lê Dương lúc nghe xong vô cùng khó hiểu. Chỉ một câu đơn giản như vậy kêu bọn họ tìm đến Âu Dương Phi Mã để nói. Rốt cục là có ý nghĩa gì chứ?
-Xin? Cô ấy nói xin?
-Đúng chính xác hơn nữa: "Coi như tôi nợ anh một ân huệ, làm ơn hãy bảo vệ Hắc Long."
-......
-Tôi hiểu rồi! Cảm ơn đã tới báo. Chuyện còn lại không cần hai người lo nữa.
-Nếu vậy thì xin phép chúng tôi sẽ đi luôn. Nếu xem tin tức chắc anh cũng biết chúng tôi bây giờ cũng không thoái mái lắm. Mong Âu tổng thứ lỗi_Lê Dương khách sáo nói
-Không sao! Hai vị cứ tự nhiên.
Nói rồi Hàn Tử cùng Lê Dương ra về, cánh cửa căn phòng đóng lại chỉ còn mình Phi Mã trong đấy. Hắn ngả sau mặt ngẩng lên nhìn trần nhà rồi cười khổ.
-Kể cả em có nhớ lại, em vẫn muốn bảo vệ hắn ta. Đau lòng thật đấy!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ư!
-Nam Cung chủ tịch, ông tỉnh rồi?
-Nơi đây là?
Nam Cung chủ tịch khó khăn mở mắt ra. Trước mắt là một trần nhà xa lạ. Kí ức hoàn toàn chìm trong hỗn loạn khiến đầu ông có chút nhức nhói. Nhìn lại thấy một lão nhân trung nhiên cũng chạc tuổi mình ăn mặc lịch sự đứng bên cạnh
-Đây là biệt thự của tiểu thư Vũ Hàn Tử cùng thiếu gia Lê Dương. Tôi là quản gia.
-Tại sao tôi lại ở đây?
-Là Nam Cung tiểu thư đưa ngài đến!
-Tiểu Yết? Vậy con bé đâu rồi? Nó cũng ở đây sao?
-Cái này thì....à.....ừm....
Quản gia cứ mãi ngập ngừng không chịu nói khiến cho am Cung chủ tịch bắt đầu mất kiên nhẫn. Vừa đúng lúc định lên tiếng giục thì đúng lúc Hàn Tử cùng Lê Dương vừa trở về
-A! Bác trai tỉnh rồi!!!!!