-Giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây?????? Mọi chuyện sao bỗng rối ren thế này!
-Cậu làm ơn đứng im được không? Đi đi lại lại như vậy không thấy phiền sao?
Trong phòng khách lớn, bên ngoài có không ít vệ sĩ đang canh cửa. Ai nấy cũng đều được trang bị vũ khí đầy đủ. Hàn Tử sốt ruột nên không ngừng đi đi lại lại trước mặt Lê Dương làm hắn ngồi ở sô pha thôi cũng chóng mặt. Cuối cùng không chịu nổi nữa mới phải lên tiếng. Hàn Tử vừa nghe lập tức nổi giận
-Lúc này cậu còn bình tĩnh được sao? Bảo Yết vẫn chưa về, bác gái bị người ta kiểm soát. Bây giờ phải làm sao mới tốt đây!!!!!!!!
-Thế cậu có thể làm được gì?????? Đừng quên không chỉ bác gái mà cả bọn mình cũng không khác gì. Nếu không cậu nghĩ đám vệ sĩ bên ngoài để làm cảnh à!!!!!!!!
Lê Dương cũng nôn nóng không kém, hắn chỉ ngồi nhưng cảm giác bồn chồn như đang ở trên một đống than vậy. Tuy nhiên định lực của hắn cao hơn nên vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Nhưng mà Hàn Tử cô ấy cứ như vầy chỉ tổ mọi việc rối thêm, lớn tiếng chỉ hi vọng để cô ấy có thể bình tâm lại.
Hàn Tử chợt sững người lại. Lê Dương nói không sai. Mọi chuyện ập đến bọn họ vì thế bị giam lỏng trong nhà. Một người là con nhà dòng dõi quân đội vẫn còn phục vụ, một người con nhà chính trị. Đáng tiếc Vũ gia cùng Lê gia lại cùng phục vụ cho nước M, một trong cường quốc của Khối liên minh FSN. Tuy nhà bọn họ không dính líu gì mấy tới khối liên minh này, nhiệm vụ chủ yếu của hai gia tộc là đảm bảo an ninh quốc gia và ổn định chính trị đất nước. Bản thân cố tránh né thị phi cùng các loại âm mưu chước quỷ. Tuy nhiên đã là thuộc cường quốc thì không khỏi không có liên quan. Cha mẹ vì biết Hàn Tử cùng Lê Dương làm bạn với Nam Cung đại tiểu thư nên đã hạn chế đi lại của bọn họ, thậm chí còn không cho phép họ can thiệp vào bất cứ chuyện gì bên Nam Cung gia. Nếu làm trái gia tộc sẽ buộc họ phải về nước. Điều mà không ai trong hai người họ muốn.
-Nhưng mình thực sự rất lo lắng! Bác trai cùng Bảo Yết tới giờ vẫn chưa biết tin tức không biết bác ấy còn có thể vượt qua được không?
-Haizzzzz..... Tạm thời đành phải ngồi đây vậy. Chắc rồi sẽ có cách thôi! Bây giờ không chỉ chúng ta mà cả hai gia tộc cũng đâu có khá khẩm hơn. Đám cầm quyền kia biết vẫn đang gây sức ép lên nhà chúng ta vì nghĩ hai đứa mình sẽ phun ra vị trí của Bảo Yết
......
-Xin lỗi! Làm hai cậu cùng gia đình bị liên lụy rồi!
-Tiểu/Bảo Yết??????
Hàn Tử Cùng Lê Dương quay ra đã thấy ngay khuôn mặt quen thuộc đang cố gượng cười. Trên lưng cô còn có một người đàn ông đang bất tỉnh chính là Nam Cung chủ tịch. Cô thoát được sự kiểm soát của đội cảnh vệ để vào đây. Vô tình đứng bên ngoài nghe được Hàn Tử và Lê Dương đang nói chuyện. Một cỗ áy náy dâng lên trong lòng. Biết gia tộc hai người bọn họ vô cùng phức tạp mà chỉ vì cô họ bị vướng vào rắc rối này. Vậy hai người vẫn rất lo lắng cho cô khiến Bảo Yết vô cùng cảm động. Một câu trách cứ cũng không có.
Hàn Tử thấy Bảo Yết vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cuối cùng cậu ấy cũng trở lại, còn đưa được bác trai quay về nữa. Còn sợ là bởi Bảo Yết nhếch nhác vô cùng. Người toàn bùn đất trên mặt hình có cả vết máu nữa. Cậu ấy đã đi đâu để ra nông nỗi này?????
Bảo Yết thở hồng hộc. TÊN KHỐN KHIẾP HOẮC VỆ MINH! Hắn ta để cô tự do ra ngoài đưa ba về. Tự đưa về theo đúng nghĩa đen! Không phương tiện di chuyển không thiết bị liên lạc. Thứ duy nhất là cái vào cổ định vị đang treo trên cổ cô đây. Khu rừng đó đầy dã thú, nếu ba cô tỉnh cô còn có thể kêu ba đi trốn mỗi lần giao chiến nhưng đáng tiếc thuốc giải đó có tác dụng phụ. Người uống phải ngủ hơn giờ mới tỉnh lại. Vậy nên Bảo Yết không còn cách nào khác trên vai cõng ba dẹp tất cả những mối nguy trên đường. Nhưng thôi! Nghĩ lại thì cô mong đợi được gì lòng tốt ở một tên hèn hạ như hắn. Đưa được ba về nhà cô an tâm rồi!
Sức lực cạn kiệt chân tay lẩy bẩy, Bảo Yết khụy xuống. Hàn Tử cùng Lê Dương hốt hoảng tới đỡ
-CẨN THẬN!!!!!
-Phù.....phù... cám...ơn...
-Cậu làm cái gì ra nông nỗi này vậy?_Lê Dương lên tiếng thắc mắc
-Kẻ giữ ba mình có chút nguy hiểm nên mình tốn hơi nhiều sức. Không sao đâu. Phiền các cậu đưa ba mình qua phòng nào nghỉ được không?
-Được rồi để mình đưa bác lên phòng ngủ!_Hàn Tử lên tiếng
-Ừ! Làm phiền cậu!
Hàn Tử đưa Nam Cung chủ tịch lên lầu còn Lê Dương đỡ Bảo Yết ra phòng khách. Được ngả lưng ra ghế sô pha cái cơ thể mệt mỏi của cô cuối cùng có thể thả lỏng một chút. Vừa thở hắt ra một cái Lê Dương đã mở miệng:
-Cậu đi nhiều chuyện xảy ra lắm đây!
-Mình biết! Thật lòng xin lỗi hai người!
-Đừng xin lỗi bọn mình! Chúng ta là bạn dù thế nào mình cùng Hàn Tử cũng sẽ không bỏ cậu đâu!
-Mình biết mà! Hai cậu tốt nhất!_Bảo Yết mỉm cười
-Đừng có cười kiểu ấy với mình. Ghê quá! Mệt mỏi thì thôi đi! Cậu cố gánh vác hết mọi chuyện làm gì. Nghĩ đến mẹ cậu chút đi!
-Mẹ mình.......vẫn tốt chứ?_Bải Yết chua xót
-Còn có thể tốt? Giới chính trị đang ép mẹ cậu ra bã kìa. Bà ấy cũng vì cái tin đồn vũ khí kia mà / lúc nào cũng bị giám sát. Ở nhà cũng như ở tù!
-Lỗi của mình! Lẽ ra năm ấy mình không nên tìm thấy nó!
-CÁI GÌ???? VẬY CÁI TIN ĐỒN KIA LÀ CÓ THẬT??????
-Ừ! Nhưng ngoài mình ra không ai biết cả. Vốn nghĩ bản thân một mình biết sẽ an toàn. Không ngờ vẫn bị kẻ gian biết được lợi dụng.
-Haizzzz....Biết sao được! Không có bí mật nào là mãi mãi
Lê Dương bất đắc dĩ nói. Sao cô bạn hắn toàn vướng vào mấy thứ nguy hiểm như vậy. Mỗi lần có chuyện thật khiến người ta đau đầu.
-Thôi cậu về rồi thì mọi chuyện sẽ có cách giải quyết
Bảo Yết trầm mặc không nói. Nghĩ cô đang lo lắng nên hắn cố lên tiếng trân an cô. Nhưng dổi lại là cái lắc đầu của cô khiến hắn vô cùng ngạc nhiên
-Xin lỗ! Lúc này mình không thể về!
-Ý CẬU LÀ SAO???? BÁC GÁI ĐANG LO LẮNG CHO CẬU LẮM ĐÓ!!!!
-Mình đành có lỗi với mẹ nhưng mình thực sự không thể về! Lý do mình đưa ba đến đây thay vì Nam Cung gia là bởi nếu về mình có khả năng bị bắt lại hoặc mẹ sẽ không để mình đi, bà ấy ngược lại sẽ càng lo lắng nhiều hơn. Mình bị bắt không sai nhưng không thể là lúc này. Vậy nên nhờ hai cậu! Sau khi ba mình tỉnh lại đưa ông ấy về Nam Cung gia! Empire đang cần ông ấy!
Bảo Yết biết lúc này chỉ có thể nhờ cậy Hàn Tử cùng Lê Dương. Đã phải chọn lúc tối muộn mới vào. Trước khi vào cũng đã thổi thuốc ngủ hết gia nhân trong nhà bởi cô biết vì cô biết hai người bạn của cô đầu có thói quen ngủ rất muộn. Đây cũng là một lợi thế.
Đương lúc nói chuyện sở với Lê Dương thì một gióng nói chen ngang. Quay ra đã thấy người đứng ở chân cầu thang
-Cậu không định về sao?????
PS: Scor đang suy tính đến chuyện có nên đổi tên mình thành Lâm Đại Ngọc hay không. Cái thân thể yếu ớt cứ vài bữa lại bệnh một lần thiệt khổ sở. Nhất là vào mùa đông này lại cực hơn nữa. Làm mất một chap của mấy bạn tuần trước Scor thật xin lỗi. Nhưng yên tâm Scor hứa sẽ đảm bảo sức khỏe để không làm lỡ chap của mấy bạn nữa đâu. Còn đây là phần của tuần này. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
À! Tí thì quên! Còn một điều nữa! Bạn đọc truyện có thể giúp Scor một chút được không? Chả là Scor đang đọc một số bộ cổ trang để lấy chút tư liệu viết tiếp truyện. Chỉ là truyện hấp dẫn mới có cảm hứng viết, vẫn nhớ hồi trước Scor có đang đọc dở một bộ nhưng chưa kịp đọc xong thì bị mất hết dấu lịch sử không tìm lại được. Nội dung nói về một nhân vật nữ chuyên bị tác giả (tức mẹ đẻ)cho trở thành nhân vật phản diện hay nhân vật pháo hôi, vật hi sinh,...nói chung toàn những nhân vật có số phận bi thảm, mãi đến rất lâu sau mới được làm nữ chính nhưng lại là nữ chính của một bộ truyện ngược đến chết đi sống lại vô cùng cẩu huyết. Không cam lòng nên nhân vật này đã quyết định phản lại tác giả thay đổi câu chuyện. Scor rất muốn đọc tiếp để biết đoạn cuối. Mong bạn đọc nào biết tên truyện hay biết truyện có nội dung tương tự thì hãy cho Scor biết nhé. Scor đang thích kiểu chuyện như này. Cảm ơn rất nhiều!
LOVE FROM SCOR!!!