Nam nhân kia bình lặng không một tia sinh khí, nhưng dường như đôi mắt đang khép hờ kia đang hướng đến nàng.
"Thanh Cơ, ngươi không sao chứ? Trả lời ta, xin ngươi đừng im lặng như vậy."
Tiêu Lâm ôm chặt người trong lòng, nàng cảm nhận hơi thở yếu ớt của hắn như ngọn đèn trước gió. Nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống, trái tim nàng như bị bóp nghẹt, nó đập thật nhanh, gấp gáp, dồn dập, những cảm xúc như bị rưới thêm nước sôi, vô cùng rối loạn.
"Tiêu Lâm, xin lỗi... " Thanh Cơ dồn hết tất cả sức lực hướng đến tai nàng , thanh âm trầm thấp tuyệt diệu này hệt như một lời tuyên thệ của cái chết.
"Đừng nhắm mắt, ta van ngươi. "
Nàng lập tức điều động linh lực, nhưng thương thế của nàng càng trở nên nặng hơn, máu lỏng đỏ ấm thấm vào y phục yêu mị như đóa bỉ ngạn khoe sắc.
Nhưng may mắn không mỉm cười với nàng, hơi thở của Thanh Cơ yếu dần rồi tắt lịm. Đôi mắt phượng dài kia khép hờ rồi nhắm hẳn, chỉ còn dáng hình mảnh khảnh nằm đó, nhưng chẳng còn Thanh Cơ nữa rồi.
"Không, xin đừng như vậy. " Ngay khoảnh khắc đó, dường như có gì đó bóp nghẹn trái tim nàng, khiến nàng không thể thở nổi, nàng không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy chân tay đau nhức, những cơ quan thần kinh bắt đầu căng cứng như những quả bóng hơi. Có thứ gì đó muốn xé toạc thân xác nàng để thoát ra ngoài. Rồi đến cuối cùng, tâm trí nàng như nổ đùng một cái.
.......
Bạn có nhớ cảm giác khi đang mơ nhưng lại hụt chân rơi tự do không, đó là một cảm giác rất đáng sợ. Tiêu Lâm đang cảm thấy như vậy, nàng đang chìm xuống một không gian mờ mịt và trống rỗng. Nàng cũng không cảm thấy được bất cứ điều gì nữa.
Giống như một cơn hôn mê sâu!
...........
Tại Bạch Vương Thần điện, Hàm Dương chứng kiến sự Thay đổi của Tiêu Lâm. Nàng lặng lẽ đặt thân xác đã lạnh của Thanh Cơ sang một bên. Đôi mắt biến đổi chẳng còn một tia sinh khí, giống như đã mất đi ý chí, trong tròng mắt tối đen sâu hoắm như đáy vực. Rồi Tiêu Lâm chợt đứng bật dậy như một con rối gỗ, tay chân vô lực rớt xuống, xung quanh Tiêu Lâm xuất hiện những vòng tròn xếp tầng lên nhau, trên đó có những hoa văn vô cùng kì lạ, Khi những vòng tròn lần lượt hiện lên và bao quanh cơ thể của Tiêu Lâm, thì cũng là lúc những con rối giấy nhỏ trồi lên từ vòng tròn, chúng kết tay nhau và nhảy một vũ điệu cúng tế, bái lạy.
Ngay lúc này, một lực đẩy cực mạnh phát ra từ vòng tròn, đủ để phá nát toàn bộ Bạch Vương thần điện, Hàm Dương ở phía xa dù khinh công tuyệt đỉnh vẫn bị thứ sức mạnh kinh hoàng này đả thương, lục phủ ngũ tạng như bị xếp lộn lẫn nhau. Từng lông tơ của hắn đang không ngừng cảnh báo hãy tránh xa Tiêu Lâm lúc này.
Cơ thể Tiêu Lâm không ngừng phát ra lực đẩy mạnh mẽ, mà còn có những tua sáng trắng bao trọn lấy nàng, tạo thành một tấm kén khổng lồ, Tiêu Lâm dần mở một nụ cười sâu, giống như kẻ diệt vong. Miệng nàng mấp máy:
"Thế giới này là do ta, từ ta, những đứa con ngu xuẩn, dám đòi thay thế ta sao?!"
Nàng rít lên một hơi dài, hoàn toàn lí trí, nhưng lúc này Tiêu Lâm chẳng còn là chính mình nữa, Bạch Vương đã tỉnh giấc, là lí trí của Bạch Vương đã hoàn toàn lấn át cơ thể nàng.
"Bạch Vương thể hoàn thiện %" Tiếng hệ thống vang lên rồi tắt hẳn.
Cái kén bị phá ra, bên trong là nữ nhân toàn thân trắng bạch, gương mặt nàng mang nét lạnh rét căm, chẳng còn dịu dàng dễ thương như trước đây khi ở cùng với Tiêu Lâm nữa. Phía sau lưng nàng là đôi cách đang dang rộng, vô cùng mạnh mẽ. Trên đỉnh đầu xinh đẹp, chính là vương miệng bạch kim đang bay lơ lửng, thể hiện thân phận vô cùng tôn quý của vị thần đứng đầu thiên địa.
Khi Bạch Vương xuất hiện, cũng chính là lúc con quái vật kia được sức mạnh thu hút lẫn nhau dẫn tới, mục đích của nó được sinh ra là để tiêu diệt Bạch Vương, đoạt lấy cả hai cực sức mạnh.
Con quái vật ghê tởm rú lên một âm thành dài, phía sau nó là các chiến sĩ trong tổ chức, bao gồm La Lạp Hân, Tiểu Bạch, Bách Phàm và Hoa Nhi, mọi người đều chịu thương tích nghiêm trọng, đáng sợ hơn, vết thương bị nguyền rủa bởi lưỡi liềm chết chóc của thần hủy diệt không thể khép miệng, chỉ có thể nằm đó nhìn vết thương chảy máu, đó là một khung cảnh đẫm máu hết sức thê lương.
Gặp được đối thủ không đội trời chung, con quái vật không ngừng gầm lên hưng phấn, cả hai bên lập tức lao vào cuộc chiến của sức mạnh, cái mà con người không thể tưởng tượng được.
Sức mạnh của hai bên rõ là có sự chênh lệnh rõ rệt, Bạch Vương chính là một vị thần chân chính, còn con quái vật chỉ là con rối thế thân, sau một hồi quyết chiến kịch liệt, nó rơi vào thế bị động, những dải trắng của Bạch Vương trói lấy tứ chi của nó, ngay lập tức, Bạch vương lấy thanh kiếm của mình chém ngang đầu, đầu của con quỷ đã rớt xuống, nhưng đôi tay nó vẫn nắm chặt thanh liềm của Hắc vương. Nó vẫn chưa chết.
Giáo hoàng và công tước Khắc Cổ Lạp đã nuôi dưỡng quá nhiều tế phẩm, không những vậy, sự oán hận của các nạn nhân đã cung cấp một nguồn linh lực dồi dào cho con quái vật. Nó mọc thêm cái đầu mới, tiếp tục chiến đấu.
Chỉ khi nguồn cung cấp ma lực vẫn còn đó, con quái vật vẫn sẽ không ngừng hồi sinh, công sức của Bạch Vương sẽ trở nên vô ích.
Nhưng lúc này, Bạch Vương chợt cười nhạt, gương mặt nàng vẫn biểu cảm như gió xuân, chẳng có vẻ như là khó khăn. Nàng cười một tràng dài châm biếm, ngay lúc những dải dây trắng quấn lấy con quái vật, lần này, Bạch vương không thèm đả thương nó nữa, nàng quay ngược hướng vũ khí, thẳng tay rạch một đường máu trên cổ tay mình.
Máu chảy xuống mặt đất liền biến thành máu đen, một hơi thở của chết chóc.
"Sự sinh ra và bị hủy diệt là bản chất của mọi thứ trên thế giới, hai thứ này gắn bó với nhau, nhưng cũng mâu thuẫn với nhau. Giống như Bạch vương và Hắc vương, chúng ta, luôn luôn ở bên nhau."
Vừa dứt lời, từ phần máu đen liền lan rộng ra những hoa văn cổ xưa, vòng tròn ma thuật một lần nữa hiện ra, một nữ nhân cực kì lạnh lẽo xuất hiện, khí đen tỏa ra từ nàng khiến những cây cối xung quanh úa tàn, sự phá hủy còn ghê rợn gấp trăm lần so với con quái vật.
"Thứ tạp chủng dơ bẩn!"
Hắc Vương thể hoàn thiện % cùng song hành bên Bạch Vương, nàng ngâng đầu cao ngạo tràn đầy sức mạnh.
-------------------------------------
Hello mọi người,
Xin được tâm sự chút ạ. hôm nay là ngày /, và mình lại quay trở lại viết truyện sau một thời gian rất lâu drop.
Mình viết truyện từ khi mình còn học lớp , drop gần năm, giờ thì mình là sv đại học rồi, thời gian đúng là trôi qua nhanh thật.
Mình biết là do mình drop nên những độc giả ngày xưa có lẽ đã bỏ đi hầu hết rồi, nhưng dù sao mình cũng chân thành cảm ơn mấy bạn đã luôn ủng hộ. Và xin chào đón những độc giả vừa lọt hố.
Bây giờ mình là sv đh nên mình nhàn vl, mình sẽ tiếp tục ra chương mới. Mình mong mọi người sẽ tích cực bình luận, bình chọn để mình có động lực viết tiếp. Cảm ơn mn