Edit: Ochibi
“Chuyện này không có khả năng.”
Nghe vợ nói xong, phản ứng đầu tiên của Thư phụ chính là không tin.
Thư mẫu thống khổ nhắm mắt lại, nói: “Nếu, nếu tất cả chuyện này là thật thì sao bây giờ?”
Nếu con gái của bà không phải Nhuyễn Nhuyễn, mà là một người khác thì sao? Con gái bà một lòng nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, sớm chiều ở chung mười sáu năm, có khả năng không phải con ruột……
Thư phụ không nói gì.
Nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn cho rằng chị dâu đã tha thứ cho ông. Bà đối với ông có hận, ông cam tâm tình nguyện tiếp nhận trừng phạt của bà, bởi vì đây là ông nợ một nhà anh trai. Nhưng là, bà không nên liên lụy đến người nhà của ông
Không thể tin tưởng lúc ban đầu qua đi, Thư phụ đã khôi phục bình tĩnh.
“Bây giờ suy nghĩ cũng không có ích gì, anh cho người, cho người hiện tại đi điều tra ngay.” So với vợ hoảng loạn thấp thỏm, làm gia chủ Thư gia ông rõ ràng lý trí hơn. Nếu con thật sự bị ôm sai, Thư phụ sẽ không để con gái mình lưu lạc bên ngoài.
Trong đầu hiện lên bộ dáng Thư Sâm Nhuyễn, ánh mắt Thư phụ sắc bén ôn hòa chớp mắt một cái, ông bảo đảm nói với vợ: “Nhuyễn Nhuyễn làm con gái chúng ta mười sáu năm, về sau mặc kệ là năm, hay là năm, con bé vẫn là hòn ngọc quý trên tay Thư gia.”
Thư mẫu gật đầu, khóe mắt ướt át.
Hy vọng Nhuyễn Nhuyễn nói sai, cô vẫn là con gái bảo bối của bọn họ, tất cả đều sẽ không thay đổi.
Một tập phim hoạt hình kết thúc, khúc nhạc kết quen thuộc vang lên.
Thư Vệ Sâm xem chưa đã thèm, cậu tiếc nuối thở dài, trên mặt tròn tròn tất cả đều là buồn rầu: “Vì sao thời gian vui vẻ nhanh như vậy đã hết, đúng không nha, chị gái?”
“A, chị đâu?” Thư Vệ Sâm nghi hoặc nhìn chỗ trống bên cạnh.
Cậu gãi gãi tóc, chạy lên lầu tìm Thư Sâm Nhuyễn. Nhưng cửa phòng ngủ đóng chặt, Thư Vệ Sâm gõ một hồi, bên trong vẫn là không có động tĩnh.
“Ngủ sớm như vậy.” Cậu nhóc bĩu môi, không mấy vui vẻ rời đi.
Giữa phòng ngủ, Thư Sâm Nhuyễn nghe được tiếng gõ cửa. Nhưng cô không dám ra mở, cô không biết nên đối mặt với người nhà như thế nào, hiện tại cô tựa như đang chờ đợi một bản tuyên án.
Thư Sâm Nhuyễn núp trong chăn, giường công chúa xa hoa mềm như bông, cả người đều phảng phất như lâm vào mây. Giường mềm mại không chân thật, Thư Sâm Nhuyễn cũng cảm thấy tất cả mọi thứ không chân thật.
Nếu có thể, Thư Sâm Nhuyễn hy vọng hết thảy chỉ là giấc mơ của cô, buổi sáng ngày mai vừa mở mắt ra, không có Diêu Điềm, cô vẫn là con gái của ba mẹ.
Thư Sâm Nhuyễn khóc thật lâu, không biết đã ngủ khi nào.
Cô mơ một giấc mơ, trong mộng một mảnh không gian trắng xoá, duy chỉ có một quyển sách.
Bìa sách in mấy chữ to ——《 Thiên kim nghịch tập trở về vị trí cũ 》.
Thư Sâm Nhuyễn mở ra, nhìn chương chính là miêu tả dưới góc nhìn của vai chính ——
“Diêu Điềm lần đầu tiên nhìn thấy cô thật ra không phải ở Thư gia, mà là ở khách sạn, một phòng yến hội xa xỉ hoa lệ. Người xã hội thượng lưu A thành tụ tập một đường, vì hòn ngọc quý trên tay Thư gia chúc mừng sinh nhật tuổi, mà Diêu Điềm ở nơi đó làm công kiếm học phí.
Tiểu công chúa trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, tiếp nhận chúc phúc của mọi người. Cô xoay người, Diêu Điềm lại phát hiện trên mặt tiểu công chúa thiếu hứng thú. Yến hội sinh nhật tựa như truyện cổ tích, Diêu Điềm là cô nhi ngay cả sinh nhật mình cũng không biết, dù có nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời. Mà đối với cô gái tuổi tác không sai biệt với cô lắm này lại rất bình thường, thậm chí còn cảm giác không thú vị.
Diêu Điềm trong lòng truyền đến chua xót mãnh liệt, cô gục đầu xuống, không hề nhìn cô gái giống công chúa kia. Mười lăm tầng bánh kem dường như còn cao hơn Diêu Điềm, thời điểm cô bưng đưa rượu thật cẩn thận từ bên cạnh vòng qua, e sợ cọ hỏng bánh kem tinh xảo sang quý…”
Quyển sách này là gì? Mình là ai? Mình đang ở đâu?
Thư Sâm Nhuyễn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng trong đầu cô ngơ ngác, không thể nói rốt cuộc là chỗ nào quái dị.
Thư Sâm Nhuyễn mờ mịt lật xem quyển sách kia, lật đến chương , cô thấy được kết cục chết thảm của nữ phụ.
Theo đoạn văn tự kết thúc, tinh thần Thư Sâm Nhuyễn bỗng nhiên một trận rõ ràng. Cô nhớ tới, mình xuyên vào một quyển sách, xuyên vào nữ phụ kết cục thê thảm này.
Cùng thời gian, ở ký túc xá nữ sinh đơn sơ nào đó.
Dưới ánh trăng không sáng lắm, có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng một cô gái. Cô nằm trên một chiếc giường đơn hẹp hòi, sắc mặt ngủ bình thản.
Có bóng đen đứng lặng trước giường, bóng dáng này cực nhạt, phảng phất như gió nhẹ nhàng một thổi sẽ tiêu tán ngay.
Bóng dáng vươn tay, vuốt ve gương mặt cô gái. Nó bỗng nhiên cười, trong âm thanh nghẹn ngào mang theo điên cuồng sướng ý: “Rốt cuộc ta đã trở về.”
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, lặng lẽ tiến vào giữa phòng ngủ rộng lớn.
Trong chăn màu sáng, lộ ra mặt cô gái trắng nõn. Lông mi cô cong vút, từ chân núi đến chóp mũi có một độ cong duyên dáng, dung nhan ngủ điềm tĩnh, bờ môi hơi cong thật đáng yêu.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên đôi mắt, mí mắt Thư Sâm Nhuyễn run rẩy, cuối cùng tỉnh dậy.
Mở mắt ra liền nhìn thấy có bóng dáng ở mép giường, Thư Sâm Nhuyễn bị dọa kêu một tiếng, trái tim “thình thịch” kinh hoàng.
“Đừng sợ, là mẹ.” Thư mẫu ôn nhu nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.
“Thật xin lỗi, dọa đến Nhuyễn Nhuyễn. Mẹ chỉ là, chỉ là bỗng nhiên muốn gặp Nhuyễn Nhuyễn quá.”
Cũng không biết Thư mẫu đến đây khi nào, ngồi ở chỗ này bao lâu.
Thư Sâm Nhuyễn mơ hồ trong chốc lát, mới thanh tỉnh ngồi dậy. Nhìn đôi mắt mẹ bị tơ máu hồng che kín, cô có điều cảm ứng hỏi: “Đã, điều tra rõ rồi sao?”
Theo quyền thế của Thư gia, thời gian một đêm cũng đủ tra ra tất cả manh mối chân tướng.
Thư mẫu cuối cùng nhịn không được, bà gắt gao ôm cô gái trước mặt vào trong lòng ngực, nước mắt bà không ngừng trào ra.
“Phải……”
“Nhưng không có quan hệ huyết thống cũng không quan trọng, đúng không? Nhuyễn Nhuyễn sẽ không vứt bỏ mẹ, vĩnh viễn cũng sẽ không rời mẹ, phải không?” Thư mẫu khàn khàn, gắt gao bắt lấy quần áo phía sau lưng Thư Sâm Nhuyễn.
Một người là phu nhân Thư gia, một người chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ sai thân phận mà thôi. Ngữ khí Thư mẫu thế nhưng thấp kém bất an đến thế, bà thật sự đau lòng cho đứa con gái này.
Thư Sâm Nhuyễn ở yên trong lòng ngực ấm áp của bà, nghe mấy lời này, nước mắt thật mau tẩm ướt gò má.
Cô ôm lại mẹ, khóc nức nở: “Sẽ không, con, con rất may mắn vì có thể làm con gái của mẹ. Nhuyễn Nhuyễn không cần cùng mẹ tách ra, Nhuyễn Nhuyễn cả đời cũng không rời mẹ.”
Mẹ con hai người ôm nhau hồi lâu mới buông ra.
Thư mẫu dùng tay xoa xoa mặt, bà cảm thấy bối rối vì rơi lệ trước mặt con gái. Bà giơ lên gương mặt tươi cười, cố gắng hòa tan cảm xúc bi thương, nói: “Nhuyễn Nhuyễn mau rời giường rửa mặt đi, chúng ta cùng nhau xuống ăn sáng.”
Thư Sâm Nhuyễn ngoan ngoãn làm theo, trong lúc đó Thư mẫu vẫn luôn ở phòng ngủ chờ cô.
Lúc đi đến nhà ăn, Thư Sâm Nhuyễn phát hiện Thư phụ cũng ở đây.
“Xuống dưới, ăn cơm đi.” Thái độ ông đối với Thư Sâm Nhuyễn vẫn như thường, ánh mắt như cũ thật lòng yêu thương.
Ngoại trừ Thư Vệ Sâm hoàn toàn không biết gì cả, ba người khác tâm tình đều rất nghiêm trọng.
Bữa sáng qua đi, Thư Vệ Sâm bị người máy nhà chính mang đi học tập.
Nơi này chỉ có ba người Thư Sâm Nhuyễn, cho nên Thư phụ trực tiếp mở miệng: “Nhuyễn Nhuyễn, ba và mẹ định đi đón, đón Điềm Điềm về nhà, con có muốn đi cùng ba mẹ không?”
Thật ra Thư phụ cũng muốn hoãn thời gian một chút cho con gái, nhưng bọn họ chờ không nổi nữa, muốn nhanh chóng gặp một đứa con khác. Con bé sống không tốt, vô cùng không tốt, nghĩ đến nội dung trên tư liệu, tâm Thư phụ một trận quặn đau.
Thư mẫu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn áp xuống.
Trong lòng bà rõ ràng, hai đứa con gái tương lai sẽ chung dưới một mái nhà, Nhuyễn Nhuyễn hẳn sẽ mau chóng thích ứng. Nhưng cho dù hiểu rõ, Thư mẫu vẫn lo lắng nhìn phía Thư Sâm Nhuyễn, đáy mắt mang theo đau lòng.
Thư Sâm Nhuyễn gật đầu, nói: “Vâng, con đi với ba mẹ.”
Trong lòng cô tóm lại là có áy náy, đối với Diêu Điềm sống ở B thành năm kia.
//