Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau

chương 12: hệ thống, đặc biệt nhằm vào cô?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Ochibi

Dị năng giả cấp cao mất khống chế so với □□ đáng sợ hơn nhiều, Thư Điềm là cố ý muốn dẫn cô đi.

( Cái □□ nó chính xác là như thế, mình cũng không biết nó có nghĩa là gì)

Thư Sâm Nhuyễn trong lòng tức giận quay cuồng, cô ta muốn hoàn thành nhiệm vụ, muốn thương tổn cô, cô không cảm thấy kỳ quái. Các cô tự nhiên đứng ở mặt đối lập nhau, bất kể thủ đoạn âm hiểm gì Thư Sâm Nhuyễn đều đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng Thư Điềm không nên kéo theo mẹ vào, lỡ như lúc ấy tình huống không mỉm cười, nếu mẹ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?

Cô ngăn không được nghĩ mà sợ, Thư Sâm Nhuyễn ôm cánh tay mẹ, thân mình dán trên người bà.

Đôi mắt đen mà sáng, cô yên tĩnh dựa sát vào bà, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người yêu thương.

Thư mẫu kinh ngạc một chút, ngay sau đó thì cười sờ gương mặt cô: “Làm sao vậy?”

“Chỉ là có chút sợ hãi, may mà mẹ không có việc gì.” Thư Sâm Nhuyễn nói.

Nhuyễn Nhuyễn nhát gan, nếu buổi chiều cô đi theo đến trung tâm thương mại, chẳng biết sẽ bị dọa thành bộ dáng gì. Thư mẫu cảm thấy cô không đi thật là quá đúng.

“Biết bên ngoài nguy hiểm là được rồi, về sau cũng không nên một mình chạy loạn.” Thư mẫu nhớ tới chuyện lần trước cô tự đi đến B thành, thuận miệng nói một câu.

Thư phụ và vợ nghĩ giống nhau, “Mẹ con nói rất đúng, bên ngoài quá nguy hiểm, con một người không an toàn.”

Thấy đề tài bỗng nhiên chuyển tới trên người Thư Sâm Nhuyễn, Diêu Điềm cực độ không vui.

Cô ta mở lời chuyển đề, đề cao âm lượng chen vào nói: “Ba, Vệ Vệ đâu ạ? Lúc con đi dạo phố có mua đồ chơi cho thằng bé, cũng không biết nó có thích hay không.”

“Vệ Vệ ư, nó hiện tại đang trong phòng học.” Thư mẫu nói.

“A, vì sao chứ? Hôm nay là cuối tuần mà.” Thư Điềm tỏ vẻ rất kinh ngạc, như thể đang nghi hoặc Thư Vệ Sâm mới năm tuổi, sao nhiệm vụ lại nhiều đến thế?

“Thằng nhóc là người thừa kế đời kế tiếp, tương lai phải đảm nhận rất nhiều thứ, hiện giờ cần trả giá nhiều hơn.” Thư phụ nhàn nhạt nói, con đường này ông cũng đi tới như vậy, có điều bây giờ đổi thành con trai ông.

Thư Điềm nhíu mày, nhìn qua có điểm lo lắng: “Vậy không phải sẽ rất mệt sao?”

“Sẽ không,” Thư mẫu ôn nhu cười cười, bà rất vui vẻ vì con gái đang quan tâm em trai, “Tất cả chương trình học sắp xếp cho Vệ Vệ đều là mời chuyên gia kế hoạch, trong phạm vi nó có thể thừa nhận.”

“Vậy là tốt rồi.” Thư Điềm gật đầu, nhìn qua thì là nhẹ nhàng thở ra.

Một đời trọng sinh, Thư Điềm sao không biết những thứ này. Cô ta chỉ là chán ghét mọi người đều quay xung quanh Thư Sâm Nhuyễn, nên mới biểu hiện ra dáng vẻ yêu em trai mà thôi.

Từ nhỏ tiếp thu giáo dục tinh anh, tương lai Thư Vệ Sâm là người vô cùng ưu tú. Sau khi hắn tiếp nhận Thư gia, địa vị Thư gia ở đông đế quốc nâng cao một bước.

Được làm chị gái thân cận của gia chủ, có thể nghĩ sinh hoạt thích ý bao nhiêu, được bao nhiêu người ngước nhìn. Đời trước người này là Thư Sâm Nhuyễn, sau khi trọng sinh kế hoạch của Thư Điềm rất tốt, cô ta muốn sớm thân cận với Thư Vệ Sâm, trở thành người hắn coi trọng nhất.

Buổi tối hôm nay, một trận bão táp hiếm thấy.

Bầu trời tối đen như có thể ngưng tụ ra mực, mưa to tầm tã, tia chớp dữ tợn xé rách tầng tầng mây đen, sấm rền ầm vang không ngừng.

Người Thư gia dùng xong cơm chiều liền về phòng nghỉ ngơi, bọn họ không hề chịu ảnh hưởng gì.

Khu biệt thự, biệt thự được cây rừng xanh ngắt che lấp như cũ đèn đuốc sáng trưng, yên tĩnh ngăn cách hoàn toàn với cảnh tượng ác liệt bên ngoài.

Thư Điềm chưa có ý định ngủ, đây là ngày đầu tiên cô ta về Thư gia.

Cửa kính chặn tiếng sấm, trong nhà còn có hệ thống nhiệt độ không đổi, tất cả mọi thứ cung cấp môi trường thoải mái nhất cho chủ nhân ngôi nhà. Thư Điềm đứng trước tủ quần áo, hiện tại cô ta chưa có phòng chứa quần áo, tủ quần áo phòng ngủ là hình thức khảm nhập vào mặt tường. Tuy rằng cô ta mới trở về một ngày, nhưng đi dạo phố một buổi trưa đã nhét đầy tủ quần áo.

Thiếu nữ dùng tay xẹt qua những quần áo mới, cảm xúc mềm mại lưu ở đầu ngón tay.

“Nhiều quần áo mới như vậy, có lẽ vui vẻ lắm?” Hệ thống tò mò hỏi.

“Sao có thể.” Thư Điềm cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi tủ quần áo.

“Vốn dĩ nó chính là thứ ta nên có mà.”

Tối hôm qua cô ta về trong thân thể, hoàn toàn trọng sinh. Thư Điềm nhớ tới hoàn cảnh sáng nay cô ta ở ký túc xá, rồi cuối cùng mới nhớ tới hôm trước là ngày mấy.

Đời trước mười sáu tuổi trở lại Thư gia, Thư Điềm sống cuộc sống giàu có. Rất nhiều năm đi qua, cô ta dần dần quên mất những ngày tháng nghèo khổ. Hận ý với Thư Sâm Nhuyễn, cũng từ không cam lòng ban đầu cô thay mình làm thiên kim mười sáu năm, biến thành cái khác.

Thư Điềm đi đến buồng vệ sinh, cô ta nhìn bộ dáng mình trong gương sáng ngời. Khuôn mặt bình thường, tóc khô ráo xỉn màu, làn da ám vàng. Cô ta bĩu môi, người trong gương cũng xuất hiện biểu tình chán ghét.

Hệ thống nhìn ra cô ta ghét bỏ, liền có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Rõ ràng ba mẹ cô cũng là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, sao có thể sinh cô ra xấu thế này?”

“……” Thư Điềm có hơi tức giận, nhưng lại không thể phát hỏa.

Hệ thống này xem như là bàn tay vàng của cô ta, hoàn thành nhiệm vụ có thể đạt được tích phân, mua sắm đạo cụ thần kỳ ở thương thành. Dị năng tinh thần của Thư Điềm có thể cấp bậc thấp, tướng mạo khó coi, những thứ đó đều có thể dùng đạo cụ trong thương thành tiến hành thay đổi.

Nhưng vấn đề là, hệ thống này miệng ngoan độc, có thể dễ dàng bốc cháy lên ngọn lửa của Thư Điềm.

Thư Điềm mở ra trang chủ hệ thống, mở giao diện nhân vật.

Họ tên: Thư Điềm

Tích phân: Không

Dung mạo: điểm

Tiến hóa lực lượng: Không

Dị năng tinh thần: Cấp

Tiến độ toàn nhiệm vụ: /

“Cũng đã trọng sinh một ngày, tiến độ của cô vẫn là không, cô không thấy thổ thẹn vì bản thân vô năng sao?” Thấy cô ta mở ra giao diện nhân vật, ngữ khí hệ thống khinh thường trào phúng.

Thư Điềm xem lời nó chế giễu như gió thoảng bên tai, chỉ thề son sắt nói: “Lần này là ta suy xét không chu toàn, mới không hoàn thành nhiệm vụ, lần sau nhất định có thể thành công!”

Hệ thống có giữ hoài nghi với cô ta, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ đầu tiên không có kinh nghiệm, nó tạm thời tin cô ta.

Ngày mai phải đi học, Thư Điềm chuẩn bị trạng thái tốt đi đối mặt người quen đời trước.

Cô ta không trò chuyện cùng hệ thống nhiều, tắm xong đi ngủ ngay.

Thư Điềm ngủ, hệ thống lại không thể thoát ly cô ta, nó nhàm chán cũng đi ngủ đông.

Đêm nay ngủ đông nhiều tích góp chút năng lượng, thời gian vận hành ngày mai có thể dài một chút, đến lúc đó lại đi xem náo nhiệt.

Thư Điềm không biết hệ thống này là thần thánh phương nào, nhưng nó có thể trợ giúp cô ta trở về mười sáu tuổi, cô ta liền đáp ứng giúp hệ thống làm nhiệm vụ.

Hệ thống này tên đầy đủ là “Hệ thống vai chính”, hệ thống sàng chọn ra tất cả vai chính yếu thế, giúp các cô đoạt lại khí vận, đi lên đỉnh cao.

Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể được tích phân của hệ thống, mua sắm đạo cụ trong thương thành. Nhiệm vụ lập tức tiến hành ngay sau khi tuyên bố, Thư Điềm không rõ lắm cụ thể mỗi nhiệm vụ là gì, nhưng biết là có quan hệ với vai phụ. Vai phụ sinh mệnh với cô ta chính là Thư Sâm Nhuyễn, tất cả nhiệm vụ đều từ các phương diện chèn ép Thư Sâm Nhuyễn, cho nên những nhiệm vụ này cực phù hợp tâm ý Thư Điềm.

Đến bây giờ, Thư Sâm Nhuyễn vẫn không biết hệ thống Thư Điềm là chuyên môn nhằm vào mình.

Thư Sâm Nhuyễn vẫn có chút ký ức về nội dung, cô đại khái có ấn tượng với nội dung, nhưng không rõ chi tiết lắm. Tránh thoát nhiệm vụ hôm nay, Thư Sâm Nhuyễn tạm thời nhẹ nhàng thở ra. Cô lại không biết, về sau nhiệm vụ lớn bé chuyên môn hại cô còn rất nhiều rất nhiều.

Buổi sáng :

Tóc dài rối tung của Thư Sâm Nhuyễn ở trên gối đầu vàng nhạt, như hoa trộm nở rộ. Cô hô hấp cân xứng có quy luật, hiển nhiên đang hưởng thụ giấc ngủ tốt đẹp.

Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một mùi hương, mùi hương này hơi giống bạc hà, lạnh lạnh nhàn nhạt, thoải mái thanh tân không nị người.

Sau khi mùi hương tỉnh thần lan tràn, trong phòng vang lên chuông báo thức. Khứu giác và thính giác kết hợp, Thư Sâm Nhuyễn muốn không bị đánh thức cũng khó.

Nhưng bản năng ngủ nướng thắng hết mọi thứ, cô nâng cánh tay “bang” một tiếng ấn tắt chuông báo, trở mình tiếp tục lâm vào ngủ say.

Năm phút đồng hồ sau, :

Đồng hồ báo thức hình thú một sừng hồng nhạt lại lần nữa sáng lên tạo cảm giác tồn tại, động tác Thư Sâm Nhuyễn giống như copy paste lần trước, lại lần nữa lâm vào ngủ say.

Lại qua mười phút, :

Đồng hồ báo thức thú một sừng bay tới trên không, khi đó Thư Sâm Nhuyễn không đứng trên giường tuyệt đối không chạm đến. Đồng hồ báo thức bay tới giữa giường, vận sức chờ phát động ——

Đó là giọng lão nhân hồn hậu như chung, cực cụ uy nghiêm: “Bạn học Thư Sâm Nhuyễn, thời gian vào học còn phút, hãy nhanh rời giường, để tránh đến trễ. Một năm lo liệu từ mùa xuân, một ngày tính từ giờ Dần tính ra……”

Bên tai sáu hướng âm thanh vờn quanh, Thư Sâm Nhuyễn ngủ cũng ngủ không được.

Nếu cô lại không đứng dậy, :, :…… Là có thể hưởng thụ dịch vụ tự mình đánh thức của hiệu trưởng.

Cũng không biết là thần nhân nào phát minh đồng hồ báo thức trí năng, học sinh cao trung A thành mỗi người một cái, nếu không có rời giường vào thời gian dự kiến, đồng hồ báo thức trong phòng ngủ sẽ reo lặp lại. Tiếng chuông bắt chước giọng của lão hiệu trưởng cao trung A thành, nghe nói nửa câu sau “Một năm lo liệu từ mùa xuân, một ngày tính từ giờ Dần tính ra” là lão hiệu trưởng nhiệt tình tự mình tham dự thu âm.

Sau khi rời giường trong tiếng chuông ma thuật, Thư Sâm Nhuyễn đến buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó cầm lấy bình xịt nước phun sương phun phun, nhanh chóng đã xong xuôi.

Mặc kệ là khi nào, con gái theo đuổi cái đẹp sẽ không bao giờ thay đổi. Trong xã hội hiện giờ, đồ dùng cho con gái càng thêm nhanh và tiện. Bảo vệ da không cần tầng này lại tầng kia chà lên mặt, chỉ cần một lọ phun sương đã xong.

Trang điểm thì càng tiện, máy cánh tay trang điểm có thể căn cứ mặt hình và ngũ quan người khác nhau, trang điểm nhẹ như chủ nhân muốn, học cách trang điểm, xem cách trang điểm trước đó, trang điểm gặp bạn trai……

Nhưng hiện tại Thư Sâm Nhuyễn vẫn không thích trang điểm, cô chạy đến phòng giữ quần áo thay đồng phục, thuần thục buộc tóc đuôi ngựa, bước chân nhẹ nhàng rời phòng ngủ.

Thư Điềm đi đến cầu thang gặp được Thư Sâm Nhuyễn, cô ta đánh giá mắt Thư Sâm Nhuyễn, đáy mắt hiện lên ghen ghét.

Tóc đen thiếu nữ buộc lại ở sau đầu, cái trán tiểu xảo no đủ trơn bóng, ngũ quan cô tiếu lệ, làn da sữa bò càng khiến cô thêm xinh đẹp mỹ lệ, đôi ngươi trong sáng thanh triệt, sạch sẽ cực kỳ, hệt như công chúa không nhiễm hạt bụi nhân gian.

Thư Điềm rất muốn lạnh lùng liếc mắt Thư Sâm Nhuyễn, sau đó không nói một lời xuống cầu thang.

Thế nhưng cô ta không thể, đời trước bởi vì cô ta dẫn đầu bại lộ địch ý với Thư Sâm Nhuyễn, khiến cho về sau mỗi lần hai người tranh chấp, người Thư gia đều cho rằng cô ta sai trước. Thư Sâm Nhuyễn chính là một kẻ lừa đảo bên ngoài một kiểu sau lưng một kiểu, tất cả mọi người đều bị kẻ lừa đảo này che giấu.

Nghĩ đến những sự tình trước kia, Thư Điềm liền nhịn xuống ghen ghét với cô.

Trên mặt cô ta nở nụ cười, thân mật thò lại gần bắt lấy cánh tay Thư Sâm Nhuyễn: “Thật trùng hợp, em gái cùng chị xuống lầu đi.”

Phòng ngủ đều ở lầu hai, lại cùng thời gian đi học, chạm mặt nhau có quái lạ gì đâu.

Hơn nữa sợ là Thư Điềm đã đem cô thành người mù, cho rằng vừa rồi cô không nhìn thấy cô ta trừng mình sao? Thư Sâm Nhuyễn chỉ cảm thấy phiền chán, cô chán ghét mình phải làm bộ mình thân mật, như vậy không phải rất mệt sao?

Nhẹ nhàng tránh tay Thư Điềm, Thư Sâm Nhuyễn nói với cô ta: “Tôi không thích như vậy.”

Nói xong, cô cũng không màng biểu tình Thư Điềm ra sao, lập tức chạy xuống lầu.

Có nhạc đệm ngắn buổi sáng này, tất cả tâm tình tốt của Thư Điềm mất hết.

Tiểu tiện nhân này thật là không biết xấu hổ, thật muốn để ba mẹ cũng xem được bản mặt xấu này của cô.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thư phụ và Thư mẫu là hai người cuồng công việc.

Bọn họ an bài xong trường học lớp học cho Thư Điềm, lại cảm thấy Thư Sâm Nhuyễn có thể chiếu cố cô ta, hai người cứ yên tâm đến công ty công tác.

Ba chiếc ô tô rời khỏi gara Thư gia, một chiếc chở Thư phụ Thư mẫu đến công ty, một chiếc đưa Thư Vệ Sâm đi nhà trẻ, một chiếc đưa hai cô con gái Thư gia đến cao trung A thành.

“Nhuyễn Nhuyễn, vì sao em không thích chị?” Trên xe, Thư Điềm bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Lúc lên xe Thư Sâm Nhuyễn chạy tới ghế phụ, hiện tại Thư Điềm ngồi ở ghế sau, hai người không ngồi cùng nhau.

Nói thật, nếu tình huống cho phép, Thư Sâm Nhuyễn không muốn ngồi cùng xe với cô ta.

Vì sao tôi không thích cô ư?

Đương nhiên bởi vì cô xem tôi thành địch nhân, hôm qua là ngày đầu tiên gặp mặt, cô đã cố ý dẫn tôi vào chốn nguy hiểm.

Thư Sâm Nhuyễn phun tào trong lòng, ngoài miệng dùng giọng không nhẹ không nặng nói: “Tôi tương đối chậm nhiệt, hiện tại vẫn chưa thân với chị.”

“Được thôi, không sao cả, chúng ta sẽ sớm quen thuộc thôi.”

Giọng Thư Điềm nghe nhu nhu, ngữ khí còn rất đáng yêu. Một người trong lòng hận không thể giết chết cô, bên ngoài lại là loại thái độ này, cánh tay Thư Sâm Nhuyễn nổi hết cả da gà.

Cô đơn giản đeo tai nghe lên, làm bộ đang nghe nhạc, tránh phải giao lưu với Thư Điềm.

Tuy rằng không muốn nói chuyện với Thư Điềm, nhưng Thư Sâm Nhuyễn vẫn mang theo Thư Điềm đến cổng lớn trường học.

Sau khi xuống xe, ô tô tự động chạy đến gara ngầm. Thư Điềm nhìn khắp nơi xung quanh, mới lạ đánh giá cao trung A thành.

Đời trước Thư Điềm cũng về Thư gia lúc học năm hai, nhưng lòng tự trọng cô ta quấy phá, không chịu chuyển trường. Bên ngoài, khí chất, tầm mắt…… Mấy thứ này Thư Điềm so ra kém hơn Thư Sâm Nhuyễn, nhưng thành tích Thư Sâm Nhuyễn kém, Thư Điềm tự tin ở cao trung B thành cô ta cũng giỏi hơn, có thể nhập học bằng khảo thí điểm số cao hơn cô.

Khi đó cô ta ngây thơ nào đâu biết rằng, nhập học hay không nhập học bằng khảo thí căn bản không quan trọng, Thư Sâm Nhuyễn không cần khảo thí cũng có thể vào Học Viện Hoàng Gia A thành. Cô ta âm thầm phân cao thấp, bôn ba qua lại giữa A thành và B một năm, muốn chứng minh cho dù cô ta ở thành phố cấp thấp đọc sách, cũng có thể thi tốt hơn Thư Sâm Nhuyễn.

Trên đường đi qua cổng cao trung A thành, bọn học sinh mặc đồng phục chậm rãi nhìn một phương hướng kích động. Trường học không cho phép chiếc xe tiến vào, cho nên mọi người đều đi bộ.

Đúng lúc này, một trận tiếng gầm rú chói tai ngày càng gần, sau đó một tiếng thắng xe khiến người ê răng, xe máy huyễn khốc dừng trên ngã tư đường.

Bọn học sinh sôi nổi nhìn lại nơi phát ra âm thanh, thấy một thiếu nữ cao gầy một chân chống đất, phô trương ngồi trên xe máy.

Cô cũng mặc đồng phục, cùng kiểu quần áo nhưng khi cô mặc lại thành hương vị không bị trói buộc. Tóc cô gái bị gió thổi loạn tung bay, trong lúc lơ đãng liền mang theo chất vô lại.

Là Nguyên Diệc.

Bọn học sinh tập mãi thành thói quen thu hồi tầm mắt, tiếp theo đi đến cửa trường học.

//

Truyện Chữ Hay