Translator: Drake
____________________________
- Chín chưa vậy?
Sejun chọc chọc chỗ khoai lang với khoai tây bằng đôi đũa để kiểm tra độ chín.
Thunk
Chiếc đũa dễ dàng đâm xuyên qua cả củ khoai mà không chút rắc rối nào.
- Xong rồi.
Cậu bắc nồi ra khỏi bếp và vớt chỗ khoai kia để ra ngoài cho nguội bớt.
Trong lúc chờ khoai nguội, Sejun cũng đi kiểm tra xem chỗ cá nướng với thịt châu chấu cho Theo và thằng báo con, thấy đồ đã chín thì đặt qua mấy cái bát để riêng.
Lạc rang cho Iona thì đã chín hẳn rồi, để rải ra trên cái đĩa lớn chờ nguội là ok.
Đúng lúc ấy,
Kreong! Kreong!
Cuengi đi đến trước cửa hàng, hớn hở giơ lên con cá to đùng trên tay.
[Anh Theo, em bắt được con cái to chưa này!]
Sau khi nghe được thông tin về việc Sejun định tổ chức tiệc, Flamie đã kiếm một con cá khổng lồ từ vùng biển thứ nguyên lại gần hồ cho Cuengi bắt.
- Là cá ngừ đó, meow!
Theo trợn mắt kinh ngạc nhìn con cá khổng lồ dài khoảng 20m trên tay Cuengi.
- Chủ tịch Park! Bao giờ thì bữa tiệc bắt đầu vậy, meow?!
Thấy có cá cái là vị thương miêu nào đó không kiên nhẫn nổi được rồi, cậu nhóc dậm dậm chân giục giã Sejun.
- Chủ tịch Theo chờ đã nào, chúng ta cần phải nướng cả con cá ngừ kia nữa.
- Đã rõ, meow! Cuengi, mau nướng cá ngừ đi, meow!
Kreong?
[Em nướng kiểu gì?]
Thằng nhóc định nướng cá, di chuyển cả con cá to đùng đến bên đống lửa còn còn lớn hơn cả con cá.
Nhưng…
- Nướng cá không phải như thế!
Đối với một người có sự chấp nhất với cá nướng như Theo, cái hành động đó của gấu con chẳng khác nào một đứa nhóc non nớt và vô vọng.
- Iona, giúp tôi, meow!
- Kyoot kyoot kyoot. Tôi giúp được gì nào?
Iona đang vui vẻ nhìn chỗ lạc rang để ngoài chờ nguội cũng vui vẻ mà đáp lại
- Tạo một ngọn lửa đi, meow!
- Kyoot kyoot kyoot. Được thôi. Hỡi lửa, hãy tuân theo mệnh lệnh của ta và thiêu rụi mọi thứ! Hỏa Thiêu!
Cô nàng vui vẻ tạo ra một ngọn lửa theo yêu cầu của cậu nhóc thương miêu – một ngọn lửa siêu to siêu nóng :v
- Không phải lửa thế này, meow! Cô định biến con cá ngừ của tôi thành than hết hả, meow?!
Theo gần như hét lên trước ngọn lửa dữ dội kia. Chỉ chạm nhẹ một cái cũng có mà đủ để khiến món cá ngừ của cậu nhóc thành Cá nướng địa ngục.
- Kyoo- vậy thì cậu phải nói trước chứ.
Mặc dù bị Theo lên giọng thế khiến tâm trạng Iona trùng xuống, nhưng nói gì thì nói đây cũng là một “thực thể” cần thiết để đảm bảo giấc ngủ yên bình của cô, vậy nên vị pháp sư nào đó đành kiên nhẫn mà chịu định.
Nếu ai khác mà dám với với Iona thế, chắc chắn cô sẽ gửi người ta xuống gặp các cụ bằng Hỏa Ngục luôn. Cơ mà vì đây là Theo nên đành nhịn vậy.
- Thế này được chưa?
Cô kiên nhẫn hỏi lại sau khi đã giảm lửa.
Nhưng
- Giảm kích cỡ ngọn lửa ở dưới và một chút ở phần trên, meow!
- Kyoo- được chưa?
- Không, meow! Tăng thêm lửa ở giữa đi, meow!
Cậu nhóc nào đó được đà lấn tới, khiên sự kiên nhẫn của Iona cũng bắt đầu lung tay
- Kyoo-Kyoo- thế này sao?
Tức giận mức hai: Thanh đo thảm họa chuẩn bị ập tới đang dần dần tang lên
Và có con mèo nào đó không hề nhận ra sự nguy hiểm đang kề dao lên cổ mình mà vẫn tiếp tục sai vặt Iona
- Cô giảm hơi quá rồi đó, meow!
- Kyoo- Kyoo- Kyoo- cậu lắm chuyện quá rồi đấy.
Ngay khi sự kiên nhẫn của ai đó đạt tới giới hạn
- Được rồi, meow!
Thì vừa vặn tay, hình dáng lẫn nhiệt độ ngọn lửa đã khớp với những gì Theo mong muốn.
- Cuengi, đặt cá lên lửa đi, meow!
Kreong!
Theo lệnh của cậu nhóc, thằng báo con đặt cá lên trên bếp lửa, phần lửa đã được chỉnh sửa khớp một cách vừa vặn với hình dáng của con cá ngừ. Cơ mà nếu cậu nhóc đặt cá ngừ lên trước rồi nhờ Iona làm hình dáng ngọn lửa khớp với hình con cá thì ai kia cũng không đến mức chạm mốc giới hạn thanh thảm họa :v
- Giờ thì chờ 2 tiếng nữa là xong rồi, meow!
Khi cậu nhóc vui vẻ chờ món cá ưa thích của mình
- Kyoo- kyoo-
Iona bọc mình trong đuôi cậu, cố healing chút sau khi bị tên này chọc tức. [note61585]
- Mấy đứa, đến giờ làm tiệc rồi!
Lúc nãy khi hai đứa nào đó còn đang cãi nhau việc điều chỉnh lửa để nướng cá này kia thì Sejun đã hoàn thành xong việc hấp bánh songpyeon (bánh gạo) và chuẩn bị các món khác
- Meow meow meow! Chủ tịch Park, mau lên đây đi, meow!
Theo phấn kích tóm lấy cặp giò của chủ tịch rồi dẫn cậu về phía con cá ngừ đã được nướng chin.
- Rồi rồi, từ từ đã
Còn việc phải làm trước đó đã. Cậu lấy 2 cái bát đầy songpyeon đến trước hai bức tượng rồng.
- Kaiser, Kellion, hai người thử cái này đi. Món này gọi là songpyeon.
Tự mình đưa đồ ăn đến cho hai ông già tự cao này một là sẽ làm hài lòng bọn họ, hai là cũng giúp mấy đứa động vật khác có thể ăn uống thoải mái hơn.
{Ahem. Ta thử thôi nhỉ?}
{Cái này là songpyeon á?}
Hai ông rồng nào đó mong đợi hỏi.
- Vâng. Bên trong có nhân với hỗn hợp khoai lang, khoai tây với mật ong,…
Sejun vừa giải thích
Ực…
Vừa nghe đến có khoai lang ở bên trong, Kaiser và Kellion đổ hết đống songpyeon kia vào miệng tượng rồng để dịch chuyển đến chỗ thực thể của họ.
Và rồi
{……}
{……}
Hai ổng im luôn. Chắc bận ăn hết rồi.
- Hai người ăn ngon miệng nha.
Cậu chúc một câu đơn giản rồi quay về chỗ ngồi của mình.
- Chủ tịch Park, ở đây này, meow!
Bang! Bang!
Có nhóc nào đó đang dần mất kiên nhẫn mà nhảy lên hẳn con cá ngừ đã nướng, đập bôm bốp vào người con cá mà gọi Sejun.
- Rồi rồi, đây đây.
Sejun múc đồ ăn cho cậu vào một cái bát và trèo lên chỗ con cá. Trong khi đó thì lũ thỏ ngồi xuống và chờ cậu bắt đầu ăn.
- Mọi người, cùng ăn thôi nào!
Với những lời đó của cậu, những con vật khác cũng bát đầu ăn.
- Chủ tịch Park, mau nhanh lên cho tôi churu đi, meow!
Theo nằm dài ra trong lòng cậu, ngạo nghễ ra lệnh cho “con sen” phục vụ như thể đó là điều hiển nhiên.
Bởi vì
“Ai bảo mình là ngôi sao của bữa tiệc này chứ, meow!”
Mặc dù đây rõ ràng là tiệc mừng Sejun hoàn thành nhiệm vụ nghề nghiệp mà thế quái nào vị hoàng thượng này lại tưởng đó là tiệc cho cậu nhóc.
Kiểu:
Lí do tổ chức tiệc là gì? Không quan trọng, meow! Trên đời này thứ quan trọng nhất là đùi Sejun, churu, và cá to. Thế thôi!
Và Sejun cũng xé vỏ churu rồi bóp phần thức ăn bên trong ra cho cậu nhóc ăn. Theo cũng rất phối hợp mà ăn ngon lành.
Bên cạnh đó,
- Kyoot kyoot kyoot~
Iona cũng đang vui vẻ nhấm nháp món lạc rang khi đang vùi mình trong đuôi Theo, cô tham lam cầm mỗi tay một hạt để ăn cho thỏa cơn them
Nom nom
Sejun cũng ăn chỗ bánh gạo cậu vừa làm.
- Khoai lang
Bánh đầu tiên cậu lấy là cái nhân khoai lang. Phần bột dai dai cùng khoai lang ngọt mềm quấn lấy nhau trong khoang miệng của cậu tạo nên cảm giác mềm mềm dai dai.
Ban đầu chỉ thấy mỗi vị ngọt của khoai lang thôi, nhưng dần dần cả vị ngọt của gạo cũng hòa trộn vào trong đó, tạo nên cảm giác mới mẻ đa dạng sau khi cậu đã quen với vị ngọt của khoai.
Ực.
Chén xong cái bánh gạo đầu tiên, cậu đưa tay lấy cái thứ hai.
Nom nom
Lần này là bánh songpyeon với nhân khoai tây trộn mật ong. Cảm giác nhai thì vẫn giống như lúc nãy thôi, nhưng độ ngọt lại khác hẳn.
Nếu độ ngọt của bánh gạo nhân khoai lang là sự nhẹ nhàng của mưa phùn tháng 3, vậy thì phần nhân khoai tây với mật ong là mưa rào mùa hạ.
Cái vị ngọt của gạo hoàn toàn bị mật ong lấn át đến không thể nhận thấy. Nhưng nó cũng không khiến chiếc bánh mất đi hương vị gì cả. Độ nặng cũng như độ ngọt đậm của mật ong giống như trọng lực kéo nặng xuống, đem tất cả các vị ngọt khác nhập vào mình, tạo nên một hương vị 3 chiều không góc chết.
- Đúng là không gì bằng mật ong mà.
Sau khi cậu ăn hết khoảng 10 cái bánh gạo,
- Cơ mà Cuengi đâu rồi?
Cậu ngó xung quanh. Vị thực thần của tầng 99 này lại chẳng thấy đâu.
- Cuengi!
Và cậu quyết định gọi thằng báo con,
Kreong…
Có tiếng kêu yếu ớt từ bên dưới cùng với sự rung động nhè nhẹ.
- Huh? Cuengi!
Cậu gọi thằng nhóc lần nữa
Sột xoạt sột xoạt
Cuengi chui ra từ miệng con cá ngừ. Thằng nhãi con đã bận rộn ăn cá từ bên trong cận. Còn dơi vàng đang ngồi trên đầu thằng nhóc, hóa thành đèn pin chiếu sáng tiếp tay cho giặc.
- Con?!
Sejun vội vàng kiểm tra Theo
Slurp, slurp, slurp
Cậu nhóc vẫn mải mê ăn Churu, chưa để ý đến rằng Cuengi đã động vào cá ngừ của nhóc.
“Xem tí thì…”
- Cuengi, ăn songpyeon đi.
Kreong!
Nghe vậy thằng báo cũng ngoan ngoãn ngồi xuống và bắt đầu ăn chỗ bánh trên bàn
Và rồi,
Sip sip
Dơi vàng mải mê hút nước quả cà chua mà Sejun đã chuẩn bị làm đồ trang trí cho các món ăn
- Ah…
Đến lúc này ai đó mới chợt nhận ra là cậu đã không chuẩn bị bất cứ thứ gì cho dơi vàng cả.
“Có thứ gì đó mà liệu nó sẽ thích không?”
Vị chủ tịch rơi vào trầm tư
Và rồi
- Aha!
Cậu chợt nhớ ra. Ở đây cũng có hoa quả mà!
Hồi xuống tầng 75 làm nhiệm vụ cậu đã mang về ít dứa đấy thôi!
Giờ thấy bé nó ăn cà chua bi cậu nghĩ chắc là vị chua chua ngọt ngọt của dứa cũng sẽ khiến bé nó phải mê cho mà xem.
- Chờ một chút
- Meow?
- Kyoot?
Sejun vội vàng chạy đến ruộng trồng dứa mặc cho Theo với Iona vẫn bám trên chân mình
- Oh! Lớn tốt ghê
Mặc dù cậu không có để ý nhiều đến chúng, phần mũ dứa đã tạo dễ và phát triển rất tốt, giờ những quả dứa non đã to bằng một nắm đấm rồi.
Vui vẻ trước sự “trưởng thành” của những cây con, Sejun nhẹ nhàng vuốt ve từng cây
[Cái Chạm Của Nông Dân Lv3 đã được kích hoạt.]
[Độ lớn của dứa đã được gia tốc nhẹ sau khi được chạm]
Vừa làm cậu vừa kiểm tra xem quả nào đã đủ chin để hái. Và trong lúc đó,
Chuk
Ngay khi cậu vừa chạm vào,
[Cái Chạm Của Nông Dân Lv3 đã được kích hoạt.] [note61586]
[Độ lớn của dứa la hét đã được gia tốc nhẹ sau khi được chạm]
Có một quả dứa với cái tên lạ hoắc
- Dứa la hét?
Một giống nông sản mới lại được phát hiện. Nhưng chỉ cái tên thôi cũng đã đủ thấy nó nguy hiểm nếu chỉ thu hoạch như thường.
- Mọi người, giúp tôi.
- Chủ tịch Park cứ tin tôi, meow!
- Kyoot kyoot kyoot. Để đó cho tôi
Nghe yêu cầu của Sejun xong, Theo và Iona vui vẻ tuyên bố rằng mình chắc chắn sẽ bảo vệ cậu
Rồi
- Tôi cắt đây
Cậu ra hiệu cho cả hai
Và,
Xoẹt
Cậu túm lấy đầu quả dứa như mấy bà vợ túm tóc tiểu tam rồi cắt phần thân đang nối với phần quả bằng con dao của mình.
[Bạn đã thi hoạch 1 Dứa La Hét chưa chín]
[Kinh nghiệm nghề nghiệp của bạn tang nhẹ]
[Độ thành thạo kỹ năng Thu Hoạch Lv.6 của bạn tăng nhẹ]
[Bạn nhận được 30 điểm kinh nghiệm]
- Ha…
May mắn thay là không có chuyện gì xảy ra, có lẽ là vì quả này vẫn chưa chín.
“Cơ mà chưa chín thì chắc vị vẫn ổn thôi nhỉ?”
Khi cậu chàng vẫn còn lạc quan nghĩ về việc dơi vàng sẽ ăn được món dứa này
Rắc
Từ giữa quả dứa mở ra trông như cái miệng
- Huh?!
- Nguy hiểm, meow!
Theo vội vàng che tai Sejun lại, cảnh báo nguy hiểm!
- Khiên!
Iona nhanh chóng niệm phép vảo bên lên người Sejun.
Ngay sau đó
Kiiiiiiiiiieeeek!!!
Một tiếng hét chói tai mang đầy ma lực phát ra từ quả dứa
Whoosh
Mặc dù nó chỉ hét thôi nhưng gió lại nổi lên, tạo thành một cơn bão bụi nhỏ.
May thay, nếu không có sự bảo vệ của hai người kia thì có mà Sejun điếc luôn rồi
- Chủ tịch Park, xém tí đấy nhá, tất cả là nhờ có tôi đấy nhé, meow!
- Kyoot Kyoot Kyoot
Theo phổng mũi như mọi khi và Iona chỉ cười cười
Rồi
[Bạn đã đạt được thành tựu tạo ra một giống loài mới trong tòa tháp]
[Tòa tháp công nhận đặc quyền trồng trọt của bạn với giống loài mới này]
[Không ai có thể trồng Dứa La Hét mà không có sự cho phép của bạn]
[Kinh nghiệm nghề nghiệp của bạn tăng nhẹ]
[Độ thành thạo kỹ năng Thu Hoạch Lv.6 của bạn tăng nhẹ]
Thông báo thành tựu lại hiện nên khi một giống cây mới xuất hiện.
Sejun vội vàng kiểm tra quả dứa đã mở nửa kia.
[Dứa La Hét]
Giống dứa trồng bên trong tòa tháp, ngon lành và giàu dinh dưỡng.
Khi thi hoạch, lượng mana tích tụ sẽ bùng nổ và khiến quả dứa mở miệng, phát ra âm thanh như tiếng hét và làn sóng nổ ma lực
Nếu thu hoạch ở trạng thái chưa chín thì cường độ của sóng nổ sẽ được giảm mạnh
Người trồng: Nông Dân Tòa Tháp Park Sejun
Hạn sử dụng: 30 ngày
Cấp độ: C-
- Thế này mà đã là giảm mạnh rồi á?!
Vậy thế khác gì nếu cậu muốn thu hoạch quả đã chín hẳn là phải đem nửa cái mạng cho tử thần đâu?
- Giờ đến cả nông sản mà…
Những thứ khiến cậu phải mạo hiểm tính mạng lại càng ngày càng nhiều rồi.
Sejun vừa lầm bẩm vừa cầm quả dứa đi đến chỗ dơi vàng.
Pat
- Chủ tịch Park, vui lên đi, meow
Theo an ủi cậu, gác cằm của cậu nhóc lên đầu cậu và xoa xoa đầu bằng hai cái măng chụt vàng.
Khi ấy,
Pippip
(Sejun, cảm ơn ngài! Nó chua chua ngon ngon lắm ạ!)
May thay, quả dứa chưa chín ấy lại hợp khẩu vị của dơi vàng đến nỗi bé nó tít mắt cười vui vẻ.