Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: Hthyyhth
Chiều tối chủ nhật, hai anh em Tiêu gia sau khi ở cùng với Tiêu gia gia một đêm, lại đặc biệt dành một ngày để luyện võ rồi quay trở về nhà.
Trước khi vào nhà, Tiêu Duyệt Vân cố ý nhìn sang hộ kế bên, thấy cửa hộ đóng chặt, mặt đất ở cửa bị công nhân chuyển nhà giẫm dơ đã sạch sẽ, các rác thải bao bì thường thấy sau khi chuyển nhà cũng sớm đã không còn thấy nữa.
Tiêu Duyệt Vân như có điều suy nghĩ, về nhà ăn một bữa cơm tối đơn giản, sau đó múc một chén cháo dưỡng sinh vừa nấu còn nóng hổi, ấn nút chuông cửa hộ kế bên.
Ding dong ding dong......
Đợi rất lâu cũng không thấy ai mở cửa, Tiêu Duyệt Vân định quay người về nhà, nào ngờ cửa vội vàng mở ra, Tiêu Duyệt Vân cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau đó, cả người sững sờ.
Người này là Phó Lãng.
Đây cũng không phải là nguyên nhân chính khiến Tiêu Duyệt Vân cảm thấy gượng gạo, quan trọng là, Phó Lãng rõ ràng là vừa tắm xong, trên tay đang cầm khăn lau mái tóc ướt đẫm.
Nửa thân dưới mặc một chiếc quần ở nhà rộng rãi, nửa thân trên được vây lấy bằng một chiếc áo ba lỗ vận động bó sát người, cơ ngực căng ra, trên người và trên tóc còn lưu laị không ít vệt nước, nhìn ra được chủ nhân vội vàng mặc quần áo.
Tiêu Duyệt Vân tự cảm thấy chính mình nên vui mừng vì người này không chỉ vây một cái thân tắm bên dưới liền ra đây tiếp khách.
Trên thực tế, Phó Lãng có thói quen lắp đặt camera bên ngoài nhà của mình, buổi chiều lại vừa lúc nhìn thấy hai anh em hộ kế bên trở về nhà. Cho nên, bắt đầu từ lúc đó hắn liền bắt đầu suy nghĩ, hắn phải như thế nào để xuẩt hiện trước mặt Tiêu Duyệt Vân một cách không quá cố tình.
Vấn đề là, bản thân hắn không phải là người sẽ chủ động nhiệt tình đến chào hỏi hàng xóm của mình.
Phó Lãng vừa suy nghĩ, vừa đánh bao cát trong phòng khách rộng rãi nhà mình, cho đến lúc đi tắm cũng chưa thể đưa ra quyết định được.
Ai ngờ, lúc hắn sắp tắm xong thì chuông cửa vang lên.
Phó Lãng cũng trang bị một màn hình có thể nhìn thấy hình ảnh ngoài cửa, sau khi nhìn thấy rõ người đến là ai, hắn lập tức dứt khoát mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất.
Hắn vẫn nhớ sự gượng gạo lúc ở hồ nước nóng, biết Tiêu Duyệt Vân có chút để ý đối với các bộ phận riêng tư. Sau khi bảo đảm trên dưới đều thích hợp rồi, Phó Lãng mới mở cửa, cho nên mới hơi trễ một chút.
Đáng tiếc, Phó Lãng tự giác định trưng ra biểu tình thân thiện, nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào chỉ thấy càng giống như không kiên nhẫn vì bị quấy rầy lúc đang đi tắm.
"Anh......"
Tiêu Duyệt Vân hơi há miệng, không biết nên bắt chuyện như thế nào. Y sau khi biết Phó Lãng cũng tốt nghiệp từ Hoa Phong, năm nay tuổi, liền liền theo bản năng dùng kính ngữ.
Ở đây em Vân dùng từ 您, thường dùng tỏ ý kính trọng hoặc tôn kính một người á, mà mình dịch nghĩa thành "ngài" thì thấy nó trang trọng quá, nghe cứ kì kì sao í nên mình giữ nguyên là "anh" nha.
Muốn hỏi hắn tại sao lại chuyển đến kế bên nhà mình, nhưng như vậy có phải quá tự mình đa tình rồi hay không? Nhưng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được?
"Chào anh." Tiêu Duyệt Vân định thần, không cẩn thận nhìn thoáng qua bả vai rộng lớn và cơ ngực rắn chắn thuộc về nam tử đã thành niên của đối phương, ẩn ẩn tản mát mùi hương tuỏi mới sau khi tắm rửa xong, vội ngẩng đầu không dám nhìn loạn nữa, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Phó Lãng, mở miệng hỏi: "Phó tiên sinh, anh chuyển đến đây khi nào vậy?"
Một hai năm gần đây, càng ngày càng ít người dám nhìn thẳng vào mắt y, đặc biệt là người chưa từng trải sự đời lại nhát gan, bao gồm cả cấp dưới và các cô gái muốn tiếp cận hắn, đại đa số đều theo bản năng trốn tránh ánh mắt u ám khiếp người kia của hắn.
Mà lúc này, chợt chạm trúng ánh mắt xinh đẹp bình tĩnh thản nhiên của Tiêu Duyệt Vân, bản thân Phó Lãng lại sinh ra chút cảm giác mới lạ.
Nghe lời y nói, thân thể hơi cứng đờ của Phó Lãng cũng nhẹ nhàng thả lỏng, qua một lát, mới hờ hững nói: "Trưa hôm qua."
Sau đó, hắn lại vờ như tùy ý hỏi: "Cuối tuần cậu không ở nhà?"
"À." Không ngờ đối phương sẽ hỏi ngược lại, Tiêu Duyệt Vân chớp chớp mắt, đáp: "Đúng vậy, đi ngoại thành."
"Ừm." Phó Lãng gật đầu trả lời.
Chủ đề nói chuyện kết thúc.
Bầu không khí rất gượng gạo, Tiêu Duyệt Vân suy nghĩ một lát, vẫn là trực tiếp hỏi: "Sao anh lại muốn ...... chuyển đến chỗ này ở vậy?" Rất tốt, y nghĩ hỏi như vậy cũng khá là tự nhiên.
Câu hỏi này, Phó Lãng đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh trả lời lại: "Công ty cách chỗ này gần, liền chuyển qua đây."
Nói xong, hắn nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: "Thật trùng hợp." Lúc nói hai chữ này, trong lòng Phó Lãng rất gượng gạo, may mà người bình thường sẽ không nghe ra được gì.
Anh Lãng nói là "好巧", mình dịch chữ nhưng nguyên gốc ảnh nói có chữ thôi nha.
Nghe thấy lí do thoái thác của đối phương, Tiêu Duyệt Vân không biết có nên tin hay không, thấy thái độ lạnh lùng của đối phương, dường như cũng không quá chào đón mình, xem ra kế hoạch làm thân với hàng xóm lại định trước là sẽ thất bại rồi.
Nhưng lần thất bại này y không lấy làm tiếc, không kết thân được cũng không có gì đáng lo, dù sao thì xã hội hiện đại cũng không cần hàng xóm.
"Đây là cháo dưỡng sinh tôi tự tay nấu, đặc biệt mang đến cho anh, chúc mừng anh dọn đến nhà mới." Sau khi nghĩ thông, Tiêu Duyệt Vân càng thêm thả lỏng, dùng hai tay đưa đến cái chén có nắp đậy.
Chén có nắp đậy:
Tầm mắt Phó Lãng từ mắt của y dần hạ xuống, cho đến cái chén sứ trắng trên đôi tay trắng nõn, sau đó mới duỗi tay nhận lấy, vừa định nói cảm ơn, ai ngờ......
"Chén rỗng anh có thể đặt trước cửa nhà tôi, vậy...... tôi không làm phiền nữa, tôi xin phép."
Không chờ Phó Lãng kịp phản ứng lại, Tiêu Duyệt Vân nhẹ khom người chào liền đi về nhà của mình, vài giây sau, Phó Lãng còn tại chỗ liền nghe được một tiếng đóng cửa thanh thúy vang lên.
......
Phó Lãng cũng có chút buồn bực đóng lại cửa nhà mình, bưng chén sứ màu trắng ngồi vào bàn ăn bên cạnh, hai ba hớp uống xong chén cháo. Chén cháo này không nhiều, nhưng độ đậm đặc vừa phải, nguyên liệu bên trong đa dạng, dinh dưỡng phong phú, uống xong bên trong khoang miệng vẫn còn lưu lại hương thơm, hương vị tương đối không tệ.
Sau khi trông mong giương mắt nhìn chén sứ màu trắng trống trơn, Phó Lãng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hộp thức ăn nhanh vô tội bên cạnh.Nửa đêm nằm mộng.
Một bóng dáng thẳng tắp đứng ngược sáng, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng ohong thái xuất sắc, khí thế bất phàm, chỉ nghe người nọ không nhanh không chậm nói: "Thiên phú của cậu rất tốt, có muốn bái ta làm thầy, cùng ta học võ không?"
Hình ảnh chuyển đổi ------
Ở sâu bên trong rừng rậm hoang dã, nguy cơ tứ phía, như sự im lặng trước cơn bão.
Tiếp theo đó, tiếng súng, tiếng hô chém giết, tiếng la thảm thiết, máu tươi, các phần còn lại của thân thể, thi thể của chiến hữu và kẻ địch......
Cảnh cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc sinh tử, ánh mắt kiên định làm việc nghĩa không chùn bước của người nọ khi cứu mình, sau lưng là một cú nổ mạnh cùng bầu trời đầy ánh lửa.
"Tiếp tục sống cho tôi!"
......
Người trên giường đọt nhiên mở bừng mắt.
Trong khoang mũi tràn ngập mùi khói thuốc súng còn chưa kịp tan đi hết, trong nhà một mảnh yên tĩnh, thân thể hắn vẫn duy trì tư thế ngủ cực tiêu chuẩn như cũ, cùng với tiếng người từ ngoài cửa sổ ẩn ẩn truyền đến, bầu không khí vô cùng yên bình.
Phó Lãng định thần lại, nhìn thời gian, không hề do dự, rời giường làm vệ sinh cá nhân.
Đã rất lâu hắn không mơ thấy giấc mơ này nữa, nhưng như hôm nay thì dường như giấc mơ này đang muốn biểu thị một cái gì đó.
Sáng sớm thứ hai, Tiêu Duyệt Vân đúng giờ thức dậy, sau đó cùng đệ đệ chạy bộ sáng sớm. Vừa ra khỏi cửa thì vừa hay gặp được hàng xóm mới kế bên.
Tối hôm qua y tìm bạn bè hỏi thăm về cái người tên Phó Lãng này, tham khảo thông tin trên mạng, đại khái cũng hiểu về giá trị thân phận của hắn, cho nên đối với việc hắn dọn đến tiểu khu có chất lượng bình thường có chút ngoài ý muốn.
Mới vừa nổi tâm phòng bị, nhưng nghĩ nghĩ, hiện tại nhà y có cái gì có thể đáng cho người như Phó Lãng thèm muốn đâu chứ?
Luận về gia thế địa vị, Phó gia còn hiển hách hơn Ninh gia, nhân mạch quyền thế rộng lớn; luận về trình độ võ học, Phó Lãng tuyệt đối không thua bản thân y; luận về thực lực cá nhân, Tiêu Duyệt Vân của hiện tại không cơ sở không nền móng, thúc ngựa cũng không theo kịp tốc độ kiếm tiền của Phó Lãng nữa là.
Chính vì những điều này mới khiến Tiêu Duyệt Vân hết sức khó hiểu. Chẳng qua, nghe nói Phó Lãng làm người chính trực, cũng xem như là một thế hệ nhân trung long phụng mới của Dương thành, danh tiếng rất tốt, cũng không có tin đồn xấu nào. Hơn nữa vài lần gặp mặt trước, mặc dù cũng không vui vẻ gì mấy, nhưng cũng chỉ là do bản thân Tiêu Duyệt Vân quá nhỏ nhen thôi, từ góc độ của đối phương mà nói, thật ra cũng không thực sự có bất hòa.
Cũng xem như là một chính nhân quân tử.
Nghĩ rồi nghĩ, không biết vì sao, trong đầu Tiêu Duyệt Vân đột nhiên hiện lên thoại bản về tài tử giai nhân đã từng trộm xem qua lúc còn ở Đại Chu, cận thủy lâu đài gì gì đó.......
Ý chỉ ở gần thì sẽ được ưu tiên trước, chắc em nó nghĩ anh Lãng chuyển sang ở gần ẻm vì muốn được ưu tiên hốt ẻm trước á, tương tự như bên mình có sổ hộ nghèo, có bích thì được húp trước í mọi người hehe
Mặt Tiêu Duyệt Vân đột nhiên đỏ bừng, dùng lực lắc lắc đầu vứt ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu.
Bản thân nhi cái gì vậy chứ, thật sự quá không đứng đắn rồi, huống hồ gì ở đây y còn là một nam nhân nữa. Hơn nữa cái cục nước đá đen to đùng đó, sẽ có tâm tư thiếu nữ tình trường như vậy sao? Tiêu Duyệt Vân ngờ vực, quyết định thuận theo tự nhiên, gặp chiêu phá chiêu thôi.
Vì vậy cho nên lúc gặp hàng xóm mới cũng đồng thời ra khỏi nhà để chạy bộ buổi sáng, Tiêu Duyệt Vân vẫn thân thiện chỉ tuyến đường chạy của mình.
Trong nắng sớm, tâm tình của Phó Lãng dường như tốt hơn so với hôm qua nhiều, gật đầu nói cảm ơn với y.
Trái tim Tiêu Duyệt Vân nhẹ nhõm, gọi Tiêu Nhạc Dương ở phía sau tiến lên chào hỏi.
"Đây là Tiêu Nhạc Dương em trai tôi, Dương nhi gọi,,, gọi anh Phó Lãng đi." Tiêu Duyệt Vân quyết định vẫn là nên dựa theo bối phận mà gọi.
Tiêu Nhạc Dương ngoan ngoãn gọi anh.
Tâm tình của Phó Lãng càng tốt hơn, chưa chờ hắn nghĩ ra nên nói cái gì nữa thì hai anh em Tiêu gia đã bắt đầu chạy bộ rồi.
Hắn cũng đành phải trầm mặc bắt đầu chạy dựa theo lộ tuyến mà Tiêu Duyệt Vân đề xuất.
Ánh nắng cuối mùa thu chiếu lên người vô cùng thoải mái, Tiêu Duyệt Vân quan tâm đến đệ đệ, đoạn đầu chạy không nhanh lắm. Lúc trước chạy bộ buổi sáng đều là chờ đệ đệ mệt ngồi nghỉ ngơi thì y mới bắt đầu thả tốc độ.
Mà lúc Phó Lãng lại vượt qua chính mình lần nữa, Tiêu Nhạc Dương gọi ca ca cứ tùy ý chạy đi, nhóc tự dựa theo tốc độ chạy của mình luyện tập được rồi.
Từ sau vài lần đặc biệt huấn luyện trong núi sâu kia, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy Tiêu Nhạc Dương không hổ là con cháu Tiêu gia dòng chính, thiên phú võ học không thua gì huynh trưởng, chỉ một thời gian ngắn đã có chút thành tựu. Điều này khiến cho Tiêu Duyệt Vân đối với sự an toàn của nhóc yên tâm hơn một chút so với dĩ vãng. Huống chi, bên trong tiểu khu và trường học cũng là nơi khá an toàn.
Cho nên, sau khi nghe nhóc nói, Tiêu Duyệt Vân không tự kìm lại bước chân nữa, dần dần tăng nhanh tốc độ.
Chạy rồi lại chạy, Tiêu Duyệt Vân phát hiện mình cùng Phó Lãng dần bảo trì một khoảng cách ổn định, đối phương ở phía sau y khoảng mét, tốc độ bước chân của hai người căn bản là đồng nhất.
Nếu như muốn tán gẫu, chỉ cần Tiêu Duyệt Vân nghiêng đầu nói, đối phương bước vài bước lên trước là có thể nghe được, chẳng qua lúc Tiêu Duyệt Vân chạy bộ buổi sáng, trừ chỉ dẫn đệ đệ ra, xưa nay đều rất chuyên tâm yên lặng.
Vì vậy, cả hai người liền cúi đầu một trước một sau lặng im mà chạy.
Các công các bà trong tiểu khu tập thể dục sáng sớm dần phát hiện ra chàng trai có thân hình cao lớn ở phía sau Tiêu Duyệt Vân.
Rất nhiều người cảm thấy lạ mắt, vội cùng các người bạn già trao đổi, mới biết đây là chủ hộ vừa chuyển đến ở tầng mười, hơn nữa còn là chủ của một công ty!
Ừm ừm, thật sự không tệ, không chỉ điều kiện gia đình tốt, mà còn là một người thích vận động rèn luyện thân thể nữa.
Nhiều bác gái vuốt vuốt đầu các cô gái chưa chồng, muốn tiếp cận nói vài câu, nhưng nào ngờ luôn không có cơ hội, mà xem dáng vẻ của chàng trai đó, tại sao theo tiềm thức lại không dám đến bắt chuyện nhỉ?
Thật kì lạ.
Hơn nửa tiếng sau, Tiêu Duyệt Vân chạy xong quay về dưới lầu, thấy đệ đệ đang đợi mình, hai anh em liền cùng nhau lên lầu.
Sau lưng, Phó Lãng nhìn thoáng qua phương hướng thang máy, buồn bực tiếp tục chạy vòng quanh tiểu khu.