Lam nhi xuyên tới thời hiện đại – Chu Hiểu Nhiễm
~Editor: Hề Tịch
~Beta: Bê
Chương : Báo ân
"Nếu công tử nhất định muốn trả ân, được lắm, hiện tại tại hạ đang có ba điều mong công tử giúp đỡ". Tiếng nói ôn nhuận dễ nghe đều đều vang lên trong phòng.
Nam tử mặc tây trang nghiêm túc đứng bên cạnh giường bệnh khẽ nhíu mày, nhẫn nhịn mà không sửa cách dùng từ của thanh niên kì lạ, Trần Trí Tuyền lặng lẽ quan sát phản ứng của ông chủ mình – trước sau vẫn một biểu cảm ba lan bất kính.
ba lan bất kính: vững vàng, không sợ hãi trước biến cố lớn (ba lan: sóng lớn)
Đây là một gian phòng bệnh đơn, thiết bị lắp đặt vô cùng sang trọng, hai người một lớn một nhỏ trang trọng ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cách giường khoảng năm bước chân. Đứa nhỏ khoảng , tuổi, làn da trắng noãn, mặt mày tinh xảo, không hề tỏ ra sợ hãi trước nơi lạ lẫm. Nó ngoan ngoãn dựa vào cậu thanh niên lớn hơn đang ngồi thẳng, vì thấp bé nên hai chân không chạm được xuống mặt đất, nhưng cũng không giống mấy đứa con nít khác mà hiếu động chạy quanh lung tung, lúc người lớn nói chuyện thì im lặng lắng nghe, đôi mắt to lanh lợi chớp chớp, vô cùng đáng yêu. Thanh niên bên cạnh dáng dấp giống bé đến bảy, tám phần, vừa nhìn liền biết có quan hệ máu mủ.
Thanh niên tuổi chừng mười bảy mười tám, vóc người cao gầy, da trắng, tướng mạo thuộc loại... đang được nữ giới yêu chuộng hiện giờ, tinh lệ tuấn mỹ, khuôn mặt không chút tì vết khiến người ta không khỏi thầm than đúng là một tạo vật thần kì, quan trọng nhất là khí chất tao nhã, lúc giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong thái quý công tử xuất thân nhà gia giáo, thu hút mọi ánh mắt.
Tóc của hai người đều dài, được buộc gọn cao trên đầu, mặc quần áo sơ mi nhãn hiệu bình dân, bình thường hơn dáng vẻ quái dị trước đó. Trần Trí Tuyền không khỏi nhớ đến sự việc sáng sớm hôm qua, lúc ông chủ tức nước vỡ bờ giăng lưới định bắt hết mớ kẻ thù kia, dù đã dự kiến trước nhưng lại không tính đến đối phương quá độ điên cuồng, suýt chút nữa liền bị kéo theo xuống bùn.
Vào thời khắc chỉ mành treo chuông đó, cậu thanh niên kia không biết đã núp sẵn góc nào nhảy ra, dựa vào thân thủ vô cùng lợi hại, chế phục đối thủ.
Chuyện tiếp theo? Đương nhiên phải giao cho các cảnh sát đồng chí giải quyết, dù sao Ninh gia lão thái gia đã sớm rửa tay gác kiếm, người ta bây giờ đã là thương nhân trong sạch.
Ninh Tắc Chiến và cháu gái Cố Yên đang sợ hãi cũng được chuyển vào bệnh viện, dựa vào cái lưỡi không xương của hắn mà kéo Tiêu gia huynh đệ theo cùng, một là báo ân, hai, là giám thị.
Biết rằng cho dù cặp huynh đệ này có là người do đối thủ cừu địch xếp vào Ninh gia làm nội gián cũng không thể nào gây ra bất kì sóng gió to lớn nào, càng không thể gϊếŧ chết người thừa kế Ninh Tắc Chiến, thế nhưng sự xuất hiện của họ quá đặc biệt, đúng lúc kho hàng đang vắng người như thế, vừa vặn xuất hiện phô diễn thân thủ bất phàm cứu người, có thể tin đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Quan trọng nhất là quần áo anh em họ Tiêu kia vô cùng quái lạ (Hán phục trường bào), y như từ phim trường bước ra, có thể trực tiếp đóng phim luôn rồi, ngôn từ cũng chưa từng nghe qua, khẩu âm thiên về vùng Tây Bắc, dùng từ khó hiểu, trên người càng không có gì chứng minh thân phận của bọn họ.
Thiếu niên từ lúc ôm đệ đệ mình từ trên cây nhảy xuống, vẻ mặt luôn đề phòng Trần Trí Tuyền, không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản giới thiệu bản thân và đệ đệ đến từ Đại Chu, người phủ Lâm An.
Lúc nghe được, Trần Trí Tuyền suýt chút cười lớn, cái gì? Đại Chu triều? Chỗ này không phải phim trường, cậu bị thần kinh hay bệnh hoang tưởng hả nhóc, tưởng mình là thế ngoại cao nhân ẩn cư rừng núi chắc, ý da, vậy là hiểu được thân thủ lợi hại của nhóc từ đâu mà có rồi. Đừng có nói là xuyên qua nha?
Hai anh em từ lúc lên xe liền im lặng đến bây giờ, dọc theo đường đi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn đường phố đông đúc xe cộ, nhà cửa cao tầng. Vào cục cảnh sát, đi thang máy, nhìn đèn điện, tv, vi tính ..v..v... cái nào cũng há miệng nhìn. Mấy cái biểu hiện này thật không giống người bình thường.
Tận đến khi máy chủ quản lí thông tin cũng không xác nhận được thân phận hai anh em, Trần Trí Tuyền mới không thể không suy nghĩ sâu xa.
Tạm biệt nhân viên cảnh sát đang nổi điên khi hai anh em im lặng không chịu mở miệng dù chỉ một câu, Trần Trí Tuyền len lén "đi cửa sau" đem hai huynh đệ đi về, an bài cho họ vào ở một khách sạn dưới danh nghĩa Ninh gia, đồng thời phái người canh giữ.
Tiếp theo tất nhiên là đến bệnh viện thăm hỏi ông chủ đang bị thương, thu thập mớ rắc rối sót lại sau khi thu mua tập đoàn Vinh Thái, thẳng tới thứ hai nghe cấp dưới báo cáo lại sinh hoạt quái dị cùng cách nói chuyện cổ lỗ sĩ của hai anh em họ Tiêu xong, Trần Trí Tuyền mới dùng vẻ mặt táo bón báo cáo lại cho ông chủ Ninh Tắc Chiến. Một giờ sau, Tiêu Duyệt Vân cùng Tiêu Nhạc Dương liền có mặt trong phòng bệnh.
Đây là lần đầu Ninh Tắc Chiến có cơ hội nhìn ngắm rõ ràng ân nhân cứu mạng mình.
"Cậu nói ba điều kiện thử xem nào?" Ninh Tắc Chiến hỏi, thong dong nhìn đối phương.
Đối mặt với khuôn mặt và khí thế mười phần phức tạp của nam nhân này, Tiêu Duyệt Vân khẽ nhếch cằm, thỏa mái nói: "Đầu tiên, ta và đệ đệ cần hai tờ giấy chứng nhận thân phận (cmnd), hi vọng công tử giúp đỡ."
"Thứ hai, nghe nói chỗ khách sạn ta ở này và bệnh viện đều là sản nghiệp của Ninh công tử? Như vậy có thẻ thấy gia đình công tử của cải rất phong phú, thiết nghĩ công tử chắc sẽ không keo kiệt vài đồng tiền, hi vọng công tử có thể tài trợ cho hai người chúng ta một khoản phí dụng nhỏ, không cần quá nhiều, đủ cho chúng ta sinh hoạt không cần lo lắng trong vòng năm là được."
Nói đến đây, hai bên tai tai Tiêu Duyệt Vân lặng lẽ đỏ lên, dù sao trong tam quan của cậu, giúp người không đợi báo ân mới là điều chính nghĩa, là hào khí can vân của đại tướng quân uy vũ Tiêu gia trọng nghĩa khinh tài, càng là phong thái mẫu tộc danh môn Hoài Nam Quách thị Thư Hương Thế Gia quân tử chi phong.
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của đệ đệ, Tiêu Duyệt Vân lặng lẽ đỏ mặt vén tóc ra sau tai, hành động đầy nương khí do thiếu niên làm lại giống như cảnh đẹp ý vui.
Mà thôi, ta là Lam nhi, không cần làm quân tử nghĩa hiệp, lúc này thi ân tất cầu báo đáp, sau này chưa biết có còn gặp lại nhau không, không cần nghĩ nhiều.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ nghĩ, lại nói: "Cuối cùng, mong công tử giúp chúng ta tìm một nơi nương thân, không cần sang trọng tinh tế, sau ba tháng nhất định trả lại cho công tử."
Bộ máy chính phủ ở đây cho dù chậm chạp, bao nhiêu đó thời gian chắc cũng đủ để phê chuẩn thông tin cá nhân rồi, trong lúc đó cậu và Dương nhi cũng hoàn toàn tiếp nhận nơi này, thêm khoản tiền năm, phải có chỗ ở thích hợp chứ, không biết giá phòng nơi này có đắt không, không được thì cũng có thể thuê nhà để ở mà.
Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh, anh em họ Tiêu bề ngoài vô cùng bình tĩnh nhìn Ninh Tắc Chiến chờ hắn quyết định, trong lòng kì thật lại khẩn trương muốn chết.
Rốt cuộc nam nhân cũng lên tiếng: "Được, tôi đồng ý."
Tiêu Duyệt Vân cùng Tiêu Nhạc Dương chưa kịp vui mừng, liền nghe Ninh Tắc Chiến nói tiếp: "Bât quá, muốn làm giấy chứng minh thân phận, chúng tôi cần họ tên, tuổi tác và thông tin cá nhân của hai cậu, còn nữa...."
"....hi vọng cậu có thể nói rõ tình huống của mình, như vậy tôi mới biết nên làm thế nào để có được hiệu quả tốt nhất..."
Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, bé trai giơ tay kéo nhẹ vạt áo anh mình, Tiêu Duyệt Vân sau một hồi trầm ngâm, nhìn thẳng vào mắt Ninh Tắc Chiến, nhớ tới hành động tối qua của đối phương, cũng có thể tính là chính nhân quân tử....
Rốt cuộc, Tiêu Duyệt Vân mở miệng: "Đây là đệ đệ của ta, Tiêu Nhạc Dương, còn ta...."
Cậu cúi đầu, không biết phải giải thích thế nào, lông mi dài dưới ánh đèn hiện ra hai hàng bóng mờ đẹp mắt.
Ở Đại Chu, tên của Lam nhi không được tùy tiện nói cho ngoại nam...
Thế nhưng, nơi này không phải Đại Chu... nơi đây chỉ có nam nhân và nữ nhân, mà cậu, là nam nhân.
Từ lúc còn rất bé, Tiêu Duyệt Vân không hiểu tại sao bản thân không thể giống như phụ thân và đại ca, rong ruổi chiến trường, đến khi lớn lên hiểu rõ giới tính của mình, cậu bắt đầu học võ thuật, châm tuyến,....
Sau khi phụ thân qua đời, cậu từng hận bản thân sao không phải là nam tử, có thể bình thường học tập, chống đỡ cả một Tiêu gia.
Đến khi bị người ám toán không thành, cậu càng hận thân phận Lam nhi, phải vâng theo số mệnh sắp đặt gả cho người khác, suốt đời bị bó buộc sau đại trạch.
Trần Trí Tuyền và Ninh Tắc Chiến đang suy nghĩ tên của cậu có điều gì khó nói, thiếu niên lại ngẩng đầu tự tin, ánh mắt lóe sáng, cười nói: "Ta tên Tiêu Duyệt Vân."
Hai huynh đệ đến từ dị giới Đại Chu quốc, vùng lãnh thổ có nhiều nét tương đồng với nền văn minh Hoa Hạ cổ, đồng dạng trải qua xuân thu chiến quốc, ngũ đại thập quốc Tần, Hán, Đường, Tống, chỉ khác ở chỗ những năm cuối cùng của triều đại, là tổ tiên khởi binh đánh bại Mông Cổ, thành lập Đại Chu triều đại. Khi Tiêu Duyệt Vân ra đời, Đại Chu tồn tại đã hơn một trăm năm, tương đương với lúc triều đại nhà Minh vừa mới bắt đầu, giống thế giới song song vậy, trải qua khoảng thời gian khai quốc và mấy chục năm thịnh vượng, đế chế khổng lồ bắt đầu xuống dốc, loạn trong giặc ngoài.
Lúc đó, con người có ba loại giới tính, nam nhân, nữ nhân cùng lam nhi, những năm cuối triều Thương ôn dịch hoành hành, chiến loạn không dứt, thứ dân chín có mười không, người chết vô số, nữ tử thân thể yếu ớt số lượng càng ngày càng giảm, vì sinh tồn, nhân loại xuất hiện giới tính thứ ba – Lam nhi.
Lam nhi có bề ngoài cùng tính khí của nam nhân, nhưng các phương diện khác như chiều cao, thể lực đều kém hơn nam tử chân chính, thể mao (lông tóc) thưa thớt, lúc sinh ra trên người liền có cái bớt màu đỏ, có năng lực sinh sản nhưng không bằng nữ nhân.
Lam nhi và nữ nhân cưới nhau không thể sinh ra con nối dòng, nam nhân cùng Lam nhi lại có thể, còn nam nhân nữ nhân cùng nhau kết hôn đều có khả năng sinh con là nam, là nữ hoặc là Lam nhi.
Sau một thời gian dài sinh tồn, nhân số nữ nhân càng ngày càng ít, địa vị xã hội cao hơn hẳn Lam nhi, bất quá tuy nói lễ pháp của Lam nhi không hà khắc như nữ nhân, nhưng cả hai đồng dạng đều bị cấm tham gia thi cử, Lam nhi sinh ra tại thế gia nhà giàu đều bị nuôi dưỡng như nữ nhi.
Hai huynh đệ xuất thân Tiêu gia Trấn Bắc hầu phủ, phụ thân là Thế tử Tiêu Vân Chấn, là con của nguyên phối (vợ cả), Tiêu đại tướng quân quan hàm đệ nhất, uy vũ dũng mãnh, mẫu thân là đại nữ nhi của Quách thị dòng dõi Thư Hương, em họ ruột của Tiêu Vân Chấn, là thanh mai trúc mã, cảm tình tốt vô cùng.
Tiêu Duyệt Vân từ nhỏ đã theo cha mẹ trấn giữ biên cương, vừa rèn luyện lễ nghi gia giáo, vừa học tập cưỡi ngựa bắn cung, cho nên tướng mạo cao ráo hơn Lam nhi cùng lứa, thậm chí có thể so sánh với nam nhân.
Cậu vô ưu vô sầu sống tới năm mười sáu tuổi, sắp đến tuổi đính hôn, phụ thân và đại ca Tiêu Nhạc Hải bỗng tử trận sa trường, mẫu thân chịu không được đả kích, khó sinh mà chết, Tiêu Duyệt Vân không thể không mang đệ đệ hồi kinh giữ đạo hiếu, nén bi thương vào lòng.
Trong thời gian giữ đạo hiếu, Tiêu Duyệt Vân trong lúc sửa sang lại di vật của cha mẹ đã phát hiện thư từ chứng minh cái chết của họ liên quan đến Hoàng đế cùng Thái tử kiêng kị Tiêu đại tướng công cao chấn chủ, cấu kết phiên vương, trong lòng nghi ngờ trung thần, trúng kế phản gián của người Nhung tộc, chậm chạp không chịu ra binh cứu viện, đại tướng quân sức cùng lực kiệt, bị sát thủ Nhung tộc thừa cơ ám toán, mẫu thân vì vậy mà một xác hai mệnh.
Người đã chết, Hoàng đế có ban thưởng danh tước "Uy Viễn Hầu" cho tiểu đệ làm bồi thường cũng không được gì, huống chi thất phu vô tội, hoài bính kỳ tội.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,...cũng có thể mang đến tai hoạ.
Hai năm sau, Tiêu Duyệt Vân còn đang giữ đạo hiếu liền phát hiện Hoàng đế muốn ban hôn cho cậu làm Thái tử Trắc phi, nhằm thu phục quân tâm, lại thêm Hầu phu nhân đương nhiệm, tức kế mẫu Lâm thị thu phục chức vị Trấn Bắc hầu Thế tử cho con mình còn chưa thỏa mãn, bắt đầu tính kế đoạt luôn danh "Uy Viễn hầu" cho nhị tử.
Lúc đó Tiêu Nhạc Dương còn quá nhỏ, vẫn chưa thể khai phủ dọn riêng, Lâm thị tính kế chờ Tiêu Duyệt Vân tiến cung, sẽ đem Tiêu Nhạc Dương nuông chiều thành phế vật, chừng mười tuổi liền thần không biết quỷ không hay "chết bệnh", mà lúc này nhà ngoại ruột cũng bị người tính kế soát nhà, cậu đang tứ cố vô thân, không muốn làm thiếp cho kẻ thù, càng không muốn cùng đệ đệ tiếp tục sinh hoạt ở hang cọp hang sói Hầu phủ.
Vì vậy, Tiêu Duyệt Vân lén thu thập tiền bạc trang sức, dựa vào võ nghệ cao cường của bản thân, mang theo đệ đệ suốt đêm chạy trốn tới hải ngoại, cũng là đường lui duy nhất của phụ thân để lại cho con mình, không ngờ gặp phải bão táp dữ dội, thuyền chưa đi được mấy ngày, đối mặt cuồng phong mưa rào, sấm sét bổ đôi, hai huynh đệ liền xuyên tới hiện đại.
Đương nhiên Tiêu Duyệt Vân không thể cái gì cũng nói hết, trừ thân phận của mình cùng với gia thế bản thân đều phải giữ bí mật, chỉ đơn giản nói hai huynh đệ đến từ triều đại Đại Chu Lâm An phủ đệ, trong lúc đi thuyền gặp phải mưa gió bão táp, không biết vì sao lại bị đưa đến thế giới này, một nơi hoàn toàn xa lạ.