Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Thiếu niên cao gầy lớn giọng chất vấn truyền vào trong tai mọi người, trong nháy mắt trên trăm ánh mắt liền tập trung trên người Thẩm Trì, trong đó có hoài nghi, mừng thầm, bình thản… Đầy đủ các loại tâm tình. Đặc biệt khi phát hiện Thẩm Trì so với bất kỳ ai ở đây đều thấp hơn rất nhiều, thậm chí còn không chẳng cao hơn một đứa trẻ tám tuổi, trong lòng càng coi thường hơn.

Lúc này duy chỉ có Chử Tư Lâm đứng bên cạnh Thẩm Trì, vẻ mặt phẫn nộ, siết chặt nắm tay, mặt đỏ tới mang tai tựa như chính bản thân y bị người khác xem thường vậy.

[Xin hỏi chủ nhân, thực sự không cần hệ thống cung cấp trợ giúp sao?] Hệ thống dường như có chút nóng nảy.

[Không cần.]

Thẩm Trì lần thứ hai đưa ra đáp án cự tuyệt, đưa tay kéo lại ống tay áo Chử Tư Lâm tựa hồ dự định xông ra tranh luận, ngăn trở động tác kế tiếp của y, chậm rãi đưa mắt nhìn lên đài.

Đúng lúc này, Vân Dục giơ tay lên rồi đè thấp xuống, cắt ngang lời chất vấn tiếp theo của thiếu niên kia, nét mặt y không không mảy may thấy phẫn nộ hay lúng túng do bị nghi ngờ, chỉ nở một nụ cười thành khẩn, “Theo ngươi nói, là kiểm tra tuyển đồ của Thừa Kiếm tông ta đang đánh giá bất công?”

Thừa Kiếm tông ở trong giới đạo tu từ trước đến nay đều là tông môn quyền uy nhất, nghe thấy Vân Dục hỏi như vậy, thiếu niên kia hiển nhiên chần chừ một lát, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra câu trả lời khẳng định, “Đúng vậy!” Y tuyệt đối không tin, y cũng chưa từng đưa ra được đáp án đề thi mà đứa trẻ nhỏ như vậy có thể hoàn thành, mà toàn bộ quá trình y chưa từng thấy hắn động bút, nghĩ tới đây, trong lòng y càng xác nhận kết luận của mình hơn mấy phần, thậm chí cảm thấy Vân Dục vừa rồi chính là đang cố ý hù dọa mình, “Hơn nữa, trước lúc kiểm tra căn cốt ngươi còn bắt chuyện với hắn, ta có lý do hoài nghi các ngươi quen biết trước!”

Lời này của thiếu niên giống như một viên đá lớn rơi vào trong hồ nước yên tĩnh, khơi dậy lên gợn sóng lớn, mọi người khi thì nhìn Thẩm Trì, khi thì nhìn Vân Dục, trong lòng đều đang đánh giá lần kiểm tra này của Thừa Kiếm tông có còn công bằng như trước không.

Thấy mọi người tựa hồ cũng bị mình thuyết phục, khóe môi thiếu niên cao gầy hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ác ý với Thẩm Trì.

“Rất có đạo lý.” Vân Dục vẫn mỉm cười, trong mắt cũng không có nửa phần không vui, y thong thả ung dung cầm cuốn thẻ tre ban nãy tùy ý đặt lên bàn, mới chuyển sang thiếu niên đang chờ giằng co. “Xưa nay đề thi cho đại điển tuyển đồ của Thừa Kiếm tông đều phải được ghi chép vào hồ sơ chung của các đệ tử, theo lý mà nói thì không giao cho bất kỳ người nào xem.”

Thiếu niên cao gầy ban đầu rất có lòng tin bị ánh mắt hàm chứa ý cười của Vân Dục nhìn lướt qua, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng không kìm lòng được lùi lại nửa bước.

Không để ý đến chi tiết này, Vân Dục hắng giọng tiếp tục nói: “Ngươi đều đã nói Thừa Kiếm tông ta có tồn tại công bằng hay không, làm đệ tử Thừa Kiếm tông, ta tất nhiên là sẽ không ngồi yên phớt lờ được.”

Dứt lời, Vân Dục hơi vung lên bàn tay để cạnh hông, liền xuất hiện một xấp giấy có chữ viết, rõ ràng chính là bài thi vừa thu hồi từ trong tay mọi người.

Nhìn động tác của Vân Dục, đệ tử Thừa Kiếm tông vừa thấy qua những bài thi này đều cả kinh.

“Đại sư huynh!”

“Đại sư huynh…”

Trước khi mấy người nói hết lời, Vân Dục giơ tay lên ngăn cản các đệ tử tiếp tục nói tiếp.

Đệ tử đầu tiên trông thấy đáp án kia của Thẩm Trì nhìn về phía thiếu niên cao gầy, ánh mắt có chút lo lắng, “Nhưng mà…”

“Sư đệ yên tâm, ta tự có chừng mực.”

“Dạ, đại sư huynh.”

Chột dạ!

Thiếu niên cao gầy vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của mọi người mừng thầm trong bụng, trong lòng đối với việc Thẩm Trì vẫn chưa giải bài thi lại ăn chắc hơn vài phần.

Từ lúc Vân Dục vừa nói ra căn cốt cực phẩm của Thẩm Trì, y liền chú ý tới hắn. Y là thủy mộc song linh căn, từ nhỏ ở gia tộc được cho là thiên tài bồi dưỡng, vừa rồi kiểm tra chẳng qua chỉ là tư chất nhị phẩm, tên thiếu niên lớn hơn một chút kia tư chất nhất phẩm cũng cho qua, mà đứa trẻ nhỏ như vậy lại là cực phẩm… Dựa vào cái gì!

Vốn ban đầu không biết làm sao, nhưng lúc kiểm tra ngộ tính vừa vặn y đứng ở phía sau Thẩm Trì, thi thoảng đưa mắt nhìn, lại hoàn toàn không trông thấy hắn động tới bút, thế này mà cũng có thể thông qua, tuyệt đối là người chấm thi gian dối!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt thiếu niên cao gầy không khỏi tăng thêm vài phần đắc ý.

Vân Dục một tay nâng lên chồng bài thi, hỏi thiếu niên kia: “Ngươi nghĩ tìm được bài thi của hắn sao?”

“Nhớ được.”

“Ngươi xác định chứ?”

Vân Dục hỏi lại lần nữa khiến thiếu niên cao gầy càng chắc chắn là bọn họ chột dạ, y không chút do dự đáp: “Ta xác nhận!”

“Tốt.” Không biết có phải ảo giác hay không, nghe được lời khẳng định của thiếu niên, nụ cười trên mặt Vân Dục tựa hồ tăng thêm một chút, y vươn đôi tay đang nhàn rỗi vẫy vẫy xuống dưới đài, “Thẩm Trì, mời đi lên một chút.”

Nghe thấy tiếng gọi của Vân Dục, Thẩm Trì cũng không hốt hoảng.

Bất kể là nghe đồn hay là tận mắt nhìn thấy, ngay cả trong cốt truyện đều miêu tả, vị đại sư huynh Thừa Kiếm tông này là người vô cùng công chính, nếu muốn đưa bài thi của hắn cho người khác xem, tất nhiên phải hỏi ý kiến hắn.

Dưới ánh mắt của đám đông, Thẩm Trì bình tĩnh sửa lại ống tay áo choàng, tiếp theo đi lên trên đài, nhưng lúc còn cách hai bước đột nhiên dừng lại.

Lúc Thẩm Trì đi về phía trước, Chử Tư Lâm vô thức nhấc chân đuổi theo, y hiển nhiên không ngờ tới Thẩm Trì lại đột nhiên dừng lại, cũng vội vàng dừng bước, nhưng trọng tâm không vững dẫn tới chợt ngã ngửa ra đằng sau, rầm một cái ngã chổng vó.

Sở dĩ Thẩm Trì quay người lại chính là vì dáng vẻ Chử Tư Lâm ngửa người té trên mặt đất nhe răng trợn mắt, hắn dừng một chút, hỏi: “Có chuyện gì?”

Chử Tư Lâm vốn vẫn luôn tò mò diện mạo gương mặt bị che hơn nửa của Thẩm Trì ra sao, nhưng xuất phát từ tôn trọng, y vẫn chưa từng hỏi Thẩm Trì, lúc này té ngã một cái, ánh mắt thấp hơn nhiều so với Thẩm Trì, ngẩng đầu lên vừa vặn có thể thấy rõ diện mạo của hắn.

Y chưa bao giờ nghĩ tới, vị tiểu ân nhân này dáng vẻ dĩ nhiên… Đẹp như vậy.

Chử Tư Lâm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt có chút đăm chiêu, thậm chí đã quên mất trả lời câu hỏi của Thẩm Trì.

“Không phải ngươi chột dạ đến nỗi ngay cả đài cũng không dám lên chứ?!” Nhìn Thẩm Trì chậm chạp không lên đài, thiếu niên cao gầy mỉm cười với hắn, “Chậc chậc, nhìn đồng bọn ngươi xem, có phải dáng vẻ của ngươi quá xấu xí mới hù dọa người ta, chắc là thế rồi, cũng chẳng bò dậy nổi kìa.”

Thiếu niên vừa nói, còn hướng về phía Thẩm Trì lắc đầu xua tay, khinh miệt trong giọng nói tất nhiên không cần nói cũng biết.

“Ngươi mới xấu xí!” Nghe được lời ấy, Chử Tư Lâm không nằm được nữa, phút chốc nhảy dựng lên, che khuất trước người Thẩm Trì, hét lớn về phía thiếu niên cao gầy: “Ta sinh ra trên thế gian hơn mười năm, chưa từng thấy người nào ghê tởm như ngươi!”

Thiếu niên từ trước đến nay quen được xu nịnh nhất thời bị tức đến xanh mét mặt mày, giọng nói cũng chợt cất cao, “Ngươi…!”

“Yên lặng!”

Sắc mặt Vân Dục nghiêm túc gõ bàn một cái, đốt ngón tay cùng mặt bàn chạm vào nhau vang lên âm thanh giòn tan, giống như tiếng chuông trầm ngâm nặng nề va vào trong não người.

Thiếu niên đang cao giọng chuẩn bị khoác lác bị nghẹn lại ở cổ, trong chốc lát sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, dường như bất kỳ lúc nào đều có thể tắt thở.

Xuyên qua đám người vây xem, Thẩm Trì ung dung bước lên bậc thang, đứng ở giữa trung tâm trò hề này, nhìn về phía Vân Dục.

Vừa nãy ánh mắt Vân Dục vẫn còn nghiêm túc, lại nở một nụ cười với Thẩm Trì.

“Vị thí sinh này, tên là…”

“Quảng Thành Dần.” Nhìn Vân Dục không nói ra tên của mình, thiếu niên chen miệng, báo tên xong sắc mặt tối sầm, trong lòng biết đại sư huynh Thừa Kiếm tông này rõ ràng khinh thường y, bằng không làm sao có thể cố ý làm bộ không nhớ rõ tên y được.

Vân Dục lại dường như chẳng thấy có chỗ nào không ổn mỉm cười với thiếu niên, tiếp tục nói với Thẩm Trì, “Đúng vậy, Quảng Thành Dần, y hoài nghi ngươi vẫn chưa làm bài, muốn đọc bài thi của ngươi, không biết ý ngươi thế nào?”

Thẩm Trì nhìn vào hai mắt Vân Dục lộ ra ý cười hiền lành không chút giả bộ nào, lại nhìn về phía thiếu niên cao gầy mà Vân Dục gọi là Quảng Thành Dần, gật đầu đáp ứng, “Có thể.”

“Còn nhớ được chữ ‘Kiếm’ vừa rồi khiến ngươi có cảm giác gì không?” Sau khi được chấp thuận, Vân Dục vẫn chưa lập tức lấy ra bài thi của Thẩm Trì ngay, mà lại hỏi về vấn đề này.

Nghe thấy câu hỏi, những thiếu niên vừa rồi tụ tập một đám trên đài nhìn chữ kia ở khoảng cách gần sắc mặt đều hơi trắng bệch, nhất là Quảng Thành Dần, tựa như rơi vào trong hồi ức kinh khủng lắm, chẳng qua ngoài miệng y lại đáp rất nhanh: “Nhớ kỹ.”

“Tốt lắm.” Vân Dục ý vị không rõ mà đáp một tiếng, từ trong xấp bài thi lựa ra một tờ.

Sau khi Thẩm Trì đáp lại hai từ kia, liền giống như mọi việc chẳng liên quan gì đến mình, khoanh tay tùy ý đứng ở một bên, nghe được câu trả lời khẳng định của Quảng Thành Dần đáp lại Vân Dục, trong mắt có chút sáng tỏ.

Xem ra vị đại sư huynh này, tựa hồ vẫn có chút khác biệt so với lời đồn đãi, chí ít còn xa mới được thiện lương như vậy.

Quảng Thành Dần tuy nóng lòng xác minh phỏng đoán của mình là chính xác, nhưng trước khi nhìn vào nội dung tờ giấy trên tay Vân Dục, vẫn không quên quay đầu thoáng nhìn về phía Thẩm Trì, chẳng qua y lại phát hiện lực chú ý của đối phương dường như căn bản không đặt trên người y, sắc mặt nhất thời khó coi vài phần, hừ lạnh một tiếng, mới dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đứng trước mặt Vân Dục, nhìn về phía tờ giấy đã được để trên bàn kia, chính là bài thi lúc trước Thẩm Trì đã nộp lên.

Vốn những người đứng một bên vây xem đang chờ kịch vui Quảng Thành Dần nghiệm chứng xong xuôi với Thẩm Trì, thấy y muốn tiến lên nghiệm chứng đáp án, thần kinh đều căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm sắc mặt y, nín thở mà đợi.

Khoảng cách giữa người vây xem trên đài với Quảng Thành Dần tương đối gần, mặc dù Vân Dục lựa chọn góc độ đặc biệt nên không thấy rõ trên tờ giấy kia viết cái gì, nhưng bọn họ lại có thể thấy rõ ràng thần sắc Quảng Thành Dần từ khinh thường ban đầu biến thành vô cùng khinh miệt, khóe môi y trào phúng nhếch lên càng lớn, nhưng rất nhanh y liền hơi sững sờ, ánh mắt khiếp sợ, lập tức giống như phải hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm lắm, con người co rút mạnh, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán đổ ra lấm tấm.

Mặc dù như thế nhưng y vẫn không di chuyển chút nào, con mắt vẫn vững vàng nhìn thẳng chòng chọc lên tờ giấy kia.

Một hơi thở trôi qua, hai hơi thở trôi qua, sau một chén trà, Quảng Thành Dần vẫn đứng trước tờ giấy đó, không có nửa điểm nhúc nhích.

Theo thời gian từng giờ từng phút trôi qua, đám người dưới đài ở xa không thấy rõ bắt đầu nghị luận ầm ĩ, thậm chí có người hoài nghi Vân Dục động tay động chân, định trụ tên thiếu niên kia.

Vài đệ tử Thừa Kiếm đã xem qua chữ kia cũng đều âm thầm quay đầu nhìn Quảng Thành Dần bằng ánh mắt thương hại, muốn nói lại thôi mà đưa mắt nhìn vẻ mặt đại sư huynh vẫn hiền lành cũ không biến hóa, cuối cùng lại chẳng nói nên lời.

Quảng Thành Dần cũng không phải không muốn dời mắt đi, mà là căn bản y không thể, cũng không dám dời đi.

Trong quan niệm của Quảng Thành Dần, Thẩm Trì nộp lên chính là một tờ giấy trắng, coi như y nhìn sai đi, dù không phải giấy trắng thì đứa trẻ nhỏ như vậy có thể viết ra được đáp án gì hay? Cho nên lúc đầu y ôm một thái độ khinh miệt coi thường mà nhìn tờ giấy này.

Mà trên thực tế, đúng như y nghĩ, trên tờ giấy này ngoại chữ một chữ “Đạo” duy nhất ra, thật sự chẳng có gì khác.

“Đạo?” Đám người cầu tiên ai ai không biết tu tiên chính là tu đạo, haha, lại còn ở kiểm tra ngộ tính viết một chữ không có ý nghĩa như vậy, tuy y thừa nhận chữ này quả thực viết đại khí mỹ quan, nhưng chỉ bằng chữ này mà qua kiểm tra, thực sự là nực cười.

Nhưng y còn chưa kịp mở miệng cười nhạo, lập tức bị nghẹn ở cổ.

Khi lần thứ hai nhìn về phía chữ này, Quảng Thành Dần tựa hồ cảm giác trước mắt mình xuất hiện một con đường cực kỳ quanh co, y vượt qua trăm cay nghìn đắng rốt cục đi ra khỏi đường vòng, nhưng mà chớp mắt tiếp theo trước mặt lại xuất hiện một tòa núi cao không nhìn thấy đỉnh, núi này không ngừng di chuyển về phía y, sau đó nặng nề đè lên trên người y.

Y nhỏ bé như vậy, dường như chỉ là một con kiến hôi bị núi cao đè xuống dưới, cũng không còn cơ hội bò ra ngoài nữa.

Trong lúc Quảng Thành Dần cảm giác mình sắp bị đè chết, ngọn núi kia bỗng nhiên biến mất, y thoát lực, đặt mông ngồi trên mặt đất, lúc này y mới phát hiện, tuy trời đổ tuyết dày nhưng toàn thân y lớp trong lớp ngoài dĩ nhiên bị ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vân Dục thu bài thi kia về, cười với Quảng Thành Dần hỏi: “Còn thắc mắc gì không?”

Quảng Thành Dần ngồi dưới đất thở hổn hển, nhưng không lập tức trả lời vấn đề của Vân Dục, Vân Dục cũng không nôn nóng, kiên nhẫn chờ đợi.

“… Ta tâm phục khẩu phục.” Một lát sau, Quảng Thành Dần lên tiếng, y chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trì, trong mắt chưa tan đi sự hoảng sợ cùng vui mừng sống sót qua tai ương, cũng không còn sự khinh miệt lúc trước, y hít sâu một hơi, giọng nói khàn đặc, “Ta muốn biết, hàm nghĩa của chữ kia là gì? Còn nữa.. Rốt cục sao ngươi lại làm được?”

Bởi vừa rồi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Quảng Thành Dần cùng tờ giấy trước mặt y, không ai phát hiện từ khi Quảng Thành Dần bắt đầu quan sát tờ giấy đó, Thẩm Trì liền đi sang bên cạnh hai bước, tựa ở trên cái bàn vừa rồi các tu giả Thừa Kiếm tông duyệt bài thi, dáng vẻ cực kỳ buồn ngủ.

Tận mắt trông thấy thái độ thiếu niên cố chấp phách lối thay đổi, những người nghi ngờ vây xem cũng nghe lọt thắc mắc của Quảng Thành Dần, đều vểnh tai chuẩn bị nghe Thẩm Trì giải thích.

— —

Tác giả có lời muốn nói: [Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm]

Thẩm Vô Hoặc: Tác giả, đã lâu ta không thấy Tiểu Trì rồi!

Chử Tư Lâm: Ta cảm thấy Tiểu Trì thật xứng với ta, thanh mai trúc mã thật xứng đôi, ngươi tiếp tục làm người qua đường đi!

Vân Dục: Ừ, Tiểu Trì thật đáng yêu.

Quảng Thành Dần: Đúng vậy, còn rất lợi hại.

Thẩm Vô Hoặc: = 皿 = Tác giả ngươi cút ra đây!

Tác giả: Ồ? Có người gọi? A, cảm tạ mìn của Mộ Dung Họa Lâu!

Thẩm Vô Hoặc: … Đắng lòng.

— —

Lời của Editor: Ở chương tác giả từng đề cập tới chiều cao của Tiểu Trì vượt qua ba thước, nghĩa là tầm m. Chiều cao này chỉ bằng đứa trẻ - tuổi. Mấy năm ở Thẩm gia Tiểu Trì đã bị suy dinh dưỡng nặng…(ↀДↀ)✧

Hơn nữa đại sư huynh Vân Dục là người rất phúc hắc, tuy nhiên cả đời chỉ phúc hắc với duy nhất một người còn lại thì vẫn khá nghiêm chỉnh.

Ps: Tui cũng không rõ Mộ Dung Họa Lâu là ai, kiếm baidu thấy là tên một nữ chính ngôn tình.

Truyện Chữ Hay