Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

chương 101

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Mặc dù Thẩm Trì luôn hành động tùy tâm, nhưng xưa nay không cho rằng mình là người xem trọng tình dục, thái độ về chuyện song tu là có cũng được mà không cũng chẳng sao. Nếu không kiếp trước lúc làm Ma tôn đã không đến mức chẳng có đến một người hầu cận, vậy nên ban đầu đều do Thẩm Vô Hoặc chủ động.

Nhưng lúc hai người kết hợp với nhau, sự run rẩy cùng cảm giác thỏa mãn từ trên linh hồn truyền đến khiến hắn không nhịn được trầm luân ở trong đó.

Thẩm Vô Hoặc khẽ vuốt ve Thẩm Trì hơi đỏ lên, đuôi mắt càng thêm mê hoặc, trong mắt y hừng hực tình yêu: “Tiểu Trì, ta yêu em.”

Thẩm Trì liếc mắt nhìn y: “Mau động.”

Vì do linh hồn đạo lữ trời định có liên hệ đặc biệt, hai người đều cảm nhận được niềm vui sướng của đối phương, lần đầu tiên hợp tịch song tu hết sức sảng khoái say sưa, đến lúc kết thúc, cho dù tu vi của Thẩm Trì vốn cao cũng chẳng muốn nhúc nhích nữa, mặc cho Thẩm Vô Hoặc ôm hắn đi tắm rửa.

Sau đó không cần nghi ngờ, hai người lại một lần nữa cạ súng bốc lửa trong phòng tắm.

Trải qua lần đầu song tu, tu vi hai người đều nâng cao, Thẩm Trì từ Huyền kỳ tầng một đỉnh phong lên thẳng tầng hai đỉnh phong, Thẩm Vô Hoặc cũng từ Nguyên anh sơ kỳ tăng lên Nguyên anh trung kỳ.

Thẩm Trì vẫn ổn, còn Thẩm Vô Hoặc sau khi biết mùi liền nghiện, ngoại trừ thời gian Thẩm Trì luyện công đã định, hầu như cả ngày Thẩm Vô Hoặc quấn lấy hắn, tinh lực dồi dào phải khiến người ta thán phục.

Nguyên văn là Thực tuỷ tri vị, nghĩa là ăn thử thấy rất ngon, sau đó lại muốn nếm tiếp.

Phần lớn thời gian Thẩm Trì sẽ không cự tuyệt Thẩm Vô Hoặc, vậy nên sau khi kết đạo được mấy tháng, hầu như mỗi ngày sắc mặt Thẩm Vô Hoặc đều vui vẻ.

Theo lời của Chấp Ảnh, chính là khiến người ta hận đến nghiến răng nhưng không đánh lại được, thực sự quá đáng ghét.

Sau đó Chấp Ảnh dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trốn vào trong phòng bế quan tu hành.

Ngày hôm đó Thẩm Trì nằm dựa lên người Thẩm Vô Hoặc, có hơi buồn ngủ: “Ngày mai chúng ta xuống núi, ta muốn trở về thành Vinh Cẩm một chuyến.”

Thẩm Vô Hoặc nhìn chiếc vòng mặc sắc trên cổ tay trái Thẩm Trì, đưa tay ôm hắn vào trong ngực: “Được.”

Ba ngày sau.

“Gào!”

Trong phòng bế quan vang lên tiếng hổ gầm rất lớn, thần thú cao gần bằng một người, trên lưng có hai cánh chim màu đen dài chừng một trượng, gào thét phát ra gió, nó ngẩng đầu, hai chiếc sừng màu vàng như ánh lên tia sáng sắc lạnh, tỏa ra thêm mấy phần sát khí.

Chấp Ảnh đắc chí hả hê lao ra khỏi phòng bế quan, nó trưởng thành rồi, còn chiếm được khắc ấn linh hồn của tổ tiên, nó cũng không tin hiện tại vẫn không đánh thắng được tên quỷ đáng ghét kia.

Nhưng nó đi dạo hết cả ngọn núi cũng không tìm thấy bóng dáng hai người, lúc này mới nhớ đến linh khế giữa mình với chủ nhân. Khi cảm ứng được khí tức linh khế đã ở cách xa cả vạn dặm, cuối cùng Chấp Ảnh không nhịn được ấm ức òa khóc: “Chủ nhân! Tại sao ngài có thể vì tên vô lại kia mà quên mất mèo của mình!”

Chiếc xe ngựa không người điều khiển bình ổn tự chạy trên đường, nếu như có người nhìn kỹ có thể phát hiện xe ngựa này mặc dù phát ra tiếng vó ngựa cùng trục xe, nhưng nó không hề mảy may chiếm diện tích, hoàn toàn trôi lơ lửng mà tiến lên.

Trong xe ngựa, Thẩm Trì mở miệng ngậm linh quả Thẩm Vô Hoặc đưa tới mép, trong mắt xẹt qua một tia nghi ngờ: “Ta nghe thấy Chấp Ảnh đang gọi ta.”

Thẩm Vô Hoặc nhìn đôi môi đỏ thắm của Thẩm Trì, đưa tay vòng qua lưng hắn, cúi đầu phát ra âm thanh khàn khàn: “Nó còn đang bế quan.”

Thẩm Trì nhíu mày, đang muốn nói gì, giọng nói lại bị bao phủ trong nụ hôn sâu nóng bỏng, sau đó Chấp Ảnh đáng thương hoàn toàn bị lãng quên không còn một mảnh.

Tiếng ồn ào xung quanh dần dần nhiều hơn, Thẩm Trì lười biếng tựa vào trong lòng Thẩm Vô Hoặc, hai mắt như khép như mở.

Thẩm Vô Hoặc cúi đầu chăm chú nhìn Thẩm Trì, đưa tay khẽ mơn trớn từng dấu vết nhỏ trên làn như tựa như bạch ngọc của hắn, trong lòng tràn đầy tiếc nuối loại bỏ đi từng cái. (Dấu vết makelove =))))

“Nếu như thích, có thể giữ lại.” Từ trước đến nay Thẩm Trì không thèm để ý đến ánh mắt người khác, nhận thấy Thẩm Vô Hoặc không nỡ bèn nhíu mày.

Thẩm Vô Hoặc nghe vậy nở nụ cười, hôn lên khóe mắt yêu mị của Thẩm Trì, động tác trên tay vẫn không ngừng: “Không thích Tiểu Trì bị kẻ khác nghĩ bậy.” Thẩm Trì không để ý, nhưng y thì có.

Nếu cứ như vậy xuống xe, người bên ngoài chắc chắn cho rằng Thẩm Trì là nam sủng của y, tuy như vậy tương đương với việc tuyên bố với mọi người Thẩm Trì thuộc chủ quyền của mình, nhưng đây cũng không phải điều Thẩm Vô Hoặc mong muốn, Tiểu Trì của hắn, nhất định phải được muôn người sùng ái, không thể chịu mảy may xem thường.

Lúc đậu xe ở cửa thành, trên người Thẩm Trì đã trắng nõn mịn màng, ngay cả mái tóc đen thường ngày tùy ý bung xõa cũng được Thẩm Vô Hoặc buộc lên cẩn thận tỉ mỉ.

Cửa thành đã từng hỗn loạn lúc Thẩm Trì rời đi giờ đây ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt, thủ vệ cửa thành đã sớm thay đổi không biết bao nhiêu nhóm, tay cầm thương đứng thành từng hàng hai bên cửa thành, giữa cửa lớn dựng một hàng rào chắn, bên cạnh có hai gã thủ vệ trẻ tuổi đứng thu phí vào thành, tất cả đâu vào đấy.

Xe ngựa đứng xếp hàng trong đám người, chậm rãi di chuyển vào trong thành.

Đứng trước xe ngựa hai người Thẩm Trì là một nữ hai nam, ba tu giả trẻ tuổi, tu vi đều ở Kim đan sơ kỳ, hiển nhiên đi ra từ tông môn để rèn luyện.

Nữ tu ríu rít kể lại cho hai vị sư huynh nhưng gì mình phát hiện suốt quãng đường, tiếng cười trong trẻo, chẳng qua ánh mắt chung quy vô tình cố ý lại hướng về phía nam tu áo đen lạnh lùng cao lớn bên trái, mỗi khi y nhìn qua nàng đỏ ửng mặt vội vàng dời mắt sang chỗ khác, mà hiển nhiên Thần nữ có tình Vua lại vô tình, nam tu kia từ đầu đến cuối chưa từng đáp lại nữ tu một câu, còn gã nam tu bên cạnh lại rất biết nói chuyện, mỗi khi vắng vẻ lại có thể điều hòa bầu không khí, vậy nên ba người mới không rơi vào tình thế xấu hổ.

Ánh mắt Thẩm Trì đảo qua mấy người này, thấy hình thức bọn họ ở chung rất thú vị.

Thẩm Vô Hoặc cùng Thẩm Trì linh thức tương thông, đương nhiên chú ý tới Thẩm Trì đang quan sát mấy người: “Tiểu Trì biết bọn họ?”

Nhận thấy vị chua trong giọng nói của Thẩm Vô Hoặc, khóe mắt Thẩm Trì xẹt qua một tia gian xảo: “Ngươi không nói ta còn chưa thấy, như vậy xem ra trong mấy người này đúng là có người quen.”

“Là ai? Ta nhìn xem.” Lúc này Thẩm Vô Hoặc muốn xuống xe, lại đột nhiên phát hiện Thẩm Trì đang cười nhạo trong lòng, dừng động tác một lát, xoay người chặn lại nụ cười trên khóe môi hắn vào trong miệng.

Nụ hôn qua đi, Thẩm Trì liếm đôi môi hơi tê ngứa, đang muốn mở miệng lại bị chặn trở về.

Hết lần này tới lần khác, cuối cùng Thẩm Trì không nhịn được kéo cái tên đang áp lên người mình ra, sau đó nhận thấy được tủi thân trong lòng đối phương, hắn không nhịn được lườm y một cái.

Thẩm Vô Hoặc lần thứ hai chìa mặt ra ôm lấy Thẩm Trì.

Trong lúc chuẩn bị đến lượt xe ngựa của hai người Thẩm Trì, phía trước đột nhiên truyền đến một hồi náo loạn.

Chỉ thấy một ông lão sáu mươi tuổi bẩn thỉu dẫn theo một đứa bé gầy dơ xương như que củi, quỳ gối trước mặt hai thủ vệ canh cửa, không ngừng dập đầu cầu xin: “Đại nhân, van cầu các ngài, ta đúng là không có tiền, van cầu các ngài, để cho chúng ta vào thành đi, thằng bé nhà ta bị bệnh, đại phu ngoài thành không bằng lòng xem bệnh cho nó, nghe nói trong thành có một vị thần y hảo tâm. Van cầu các ngài, để cho chúng ta vào thành đi! Cầu các ngài!”

Con mắt của đứa bé không mở ra được, sắc mặt trắng xanh, một tay nó cầm lấy cánh tay ông nội, phát hiện ông nội dập đầu cũng khom lưng theo, thế nhưng hiển nhiên nó đã chẳng còn sức lực, chỉ dập vài cái liền yếu ớt ngã xuống đất.

Ông lão hét thảm một tiếng, ôm thằng bé lớn tiếng cầu xin: “Đại nhân, đại nhân! Van cầu các ngài!”

Hai tên thủ vệ liếc nhau, đều thấy được không nỡ trong mắt đối phương, nhưng quy định vẫn là quy định, nếu như hôm nay bọn họ phá vỡ quy tắc, e rằng sau này bất kể là thật hay giả cũng sẽ có thêm nhiều người giống vậy, đến lúc đó trong thành chắc chắn vàng thau lẫn lộn, thất loạn bát tao, đó không phải là điều họ muốn thấy.

Cắn răng, rốt cục vẫn đành phải lắc đầu, cự tuyệt ông lão.

Mọi người vây xem xôn xao mở miệng trách móc thủ vệ nhẫn tâm, ngay cả ông lão cùng đứa bé nhỏ yếu cũng muốn ức hiếp.

Trong lúc nhất thời hai thủ vệ trẻ tuổi giữ vững vị trí công tác bị chỉ trích đến mặt đỏ tía tai, không biết phải làm thế nào cho phải.

“Các ngươi tốt bụng như vậy, thế thì hãy giúp ông lão này trả phí qua cửa đi.” Lúc này một giọng nói trong trẻo của thiếu nữ truyền đến từ đám người, chính là nữ tu đứng trước xe ngựa của hai người Thẩm Trì, thấy mọi người không nói gì nữa, trong mắt nàng hiện lên tức giận: “Các ngươi vừa mới nói mấy lời lẽ chính trực chỉ trích hai thủ vệ này nhẫn tâm cơ mà, sao bây giờ không nói lời nào nữa?”

Ánh mắt nữ tu đảo qua mọi người, họ cũng không dám đối diện với nàng, mọi người ở đây đều muốn vào thành, ai chẳng biết lệ phí vào thành cần mỗi người lượng bạc, mặc dù giá này đối với nhiều hộ tiểu phú không coi là gì, nhưng nếu để bọn họ vô duyên vô cớ lấy ra bốn lượng bạc giúp đỡ hai ông cháu không quen biết này, lại chẳng có kẻ nào nguyện ý.

Nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, nữ tu hừ một tiếng, sau đó quay sang mỉm cười với hai thủ vệ kia: “Xin lỗi, ban nãy ta cũng không thực sự nói các ngươi nhẫn tâm, hai người các ngươi đã tận trung làm tốt phận sự.”

Hai tên thủ vệ có hơi vừa mừng vừa lo, vụng trộm lén nhìn khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, sắc mặt ửng hồng.

Thiếu nữ bật cười khì khì, sau đó nhìn về phía ông lão đang ôm đứa bé quỳ dưới đất, liền vội vàng tiến lên đỡ ông ta dậy: “Lệ phí vào thành của hai người này ta sẽ trả giúp bọn họ, ông lão chăm sóc cháu trai không dễ dàng gì.”

“Tạ ơn cô nương, tạ ơn cô nương…” Ông lão nước mắt giàn dụa, đôi tay run rẩy ôm cháu trai, không ngừng nói cảm ơn nữ tu.

Ngay sau đó một khắc, động tác của nữ tu cứng đờ, xoay người lại nhìn hai vị sư huynh, nàng truyền âm nói: “Sư huynh, các ngươi mang theo bạc không?”

Nam tu áo đen lắc đầu.

Nam tu còn lại khoanh tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sư muội, ban nãy ta đang muốn nhắc nhở ngươi rằng chúng ta cứ trực tiếp ẩn thân vào thành.” Lúc xuất tông quá mức hưng phấn, hơn nữa đã rất nhiều năm chưa hề tới thế tục, rốt cục quên mất phải mang bạc.

Sắc mặt nữ tu có hơi khó nhìn, thấy ánh mắt hai tên thủ vệ cùng ông lão đều dừng trên người mình, nàng miễn cưỡng mỉm cười, sau đó lấy ra một hạt trân châu ước chừng bằng viên bánh trôi từ trong túi trữ vật, “Hôm nay ra ngoài quá gấp gáp nên đã quên mang theo bạc, xin hỏi dùng thứ này làm lệ phí vào thành được không?”

Mọi người vốn đang định xem náo nhiệt liền trợn mắt há mồm, hạt châu lớn như vậy, ít nhất có thể đáng giá nghìn vàng, cô nương này lại hời hợt lấy ra để so với mấy lượng bạc.

Hai tên thủ vệ vẫn gây khó dễ, xoắt xuýt một lúc rồi lắc đầu từ chối: “Xin lỗi cô nương, chúng ta chỉ nhận bạc.”

Nữ tu không biết làm sao.

“Cô nương, ta nguyện dùng hai mươi lượng bạc đổi viên trân châu trong tay cô.”

“Cô nương, đừng nghe hắn, ta dùng năm mươi lượng bạc đổi với cô!”

“Ta ra một trăm lượng!”

Cuối cùng mọi người vây xem không nhịn được, nhốn nháo mở miệng hô giá cả, không đến chốc lát giá ngày càng nâng cao.

Ông lão ôm cháu trai mặt mũi trắng bệch, nghĩ đến vừa xong ân nhân lại muốn dùng đồ vật đáng giá như vậy để trao đổi giúp lão vào thành, càng hận không thể quỳ xuống dập đầu thêm vài cái.

“Sư muội, thu hồi lại vật đi.”

Đúng lúc này, nữ tu nghe thấy giọng nói của nam tu áo đen hầu như cả quãng đường chưa từng nói chuyện với nàng, sắc mặt nàng vui mừng, vội vã gật đầu thu lại vật.

Ngay sau đó, Thẩm Trì trông thấy nam tu kia đi tới trước xe ngựa, gõ lên khung cửa.

Thẩm Trì đang muốn đứng dậy lại bị Thẩm Vô Hoặc kéo tay lại, hắn nhíu mày, tiện thể vòng tay qua cổ Thẩm Vô Hoặc, cắn lên môi hắn một cái, thừa dịp Thẩm Vô Hoặc đang ngây ra trong nháy mắt, hắn đứng dậy bước ra khỏi xe ngựa.

Thẩm Vô Hoặc liếm lên nơi Thẩm Trì vừa mới cắn, đầu lưỡi nếm được một chút vị tanh, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười.

Truyện Chữ Hay