Tống Cảnh Sâm đưa mắt nhìn hồ nước, ngón tay siết chặt. Sau đó, hắn nhìn về phía Nam Bùi, nói với cậu, “Nam Bùi, lúc trước kêu cậu nhảy xuống nước vớt hoa lên là lỗi của tôi, nếu như bây giờ tôi xuống đó vớt hoa có thể khiến cậu vui, vậy tôi sẽ làm.”
Nam Bùi liếc nhìn Tống Cảnh Sâm, ánh mắt đã lấy lại bình tĩnh, không còn bao nhiêu cảm xúc, như thể người nhảy xuống nước ngày đó không phải là cậu, chuyện này chẳng gợi nổi chút bọt sóng nào trong lòng cậu vậy.
Có lẽ sợ Nam Bùi nói ra lời từ chối, Tống Cảnh Sâm không đợi cậu mở miệng đã xoay người tiến về phía hồ nước, vừa đi vừa cởi áo vest khoác bên ngoài.
Tiếp đó, hắn dùng một tay bám lấy thành hồ, không chút do dự nhảy xuống, khiến bọt nước bắn lên tung tóe.
Mọi người có mặt ở đó đều phát ra tiếng hô kinh ngạc.
Ba mẹ Tống cũng không ngờ đứa con trai cao ngạo của mình lại đồng ý loại chuyện này, nhất thời cảm thấy không còn mặt mũi nào.
Nhưng người nhà họ Nam lại không chút lưu tình, suy cho cùng Nam Bùi cũng từng bị Tống Cảnh Sâm đối xử như vậy rồi mà.
Một màn này chẳng khác chuyện Nam Bùi gặp phải vào bữa tiệc sinh nhật Tống Cảnh Sâm ngày đó chút nào.
Nước lạnh thấm vào quần áo Tống Cảnh Sâm, khiến hắn rùng mình một cái, nhưng vẫn không dừng lại, mà bắt đầu nghiêm túc vớt những đóa hoa hồng trôi nổi trên mặt nước.
Rất nhanh, hai bàn tay Tống Cảnh Sâm đã vì ngâm trong nước lạnh mà đỏ bừng, nhưng hắn như không hề phát hiện, vẫn tiếp tục động tác trên tay.
Không biết vì sao, Tống Cảnh Sâm đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó, Nam Bùi ngâm mình trong bể bơi lạnh lẽo mấy tiếng đồng hồ, chỉ để vớt những đóa hoa hồng cậu mang đến tặng cho mình, mà diện tích cái bể bơi đó còn lớn hơn hồ nước này nhiều.
Tống Cảnh Sâm không cách nào tưởng tượng ra nổi cảm giác của Nam Bùi khi ấy, hối hận, áy náy trong lòng lại dày thêm một tầng, khiến hắn đau đớn hơn cả cơn tê cóng trên bàn tay.
Nam Bùi đi tới gần hồ nước, lạnh mắt nhìn người quần áo ướt đẫm kia, nhàn nhạt nói, “Không cần đâu, anh đi đi.”
Tống Cảnh Sâm cứng đờ cả người.
Giây tiếp theo, hắn siết chặt nắm tay, giọng vì nhiễm lạnh mà có chút khàn khàn, “Nam Bùi…… Cho tôi thêm một chút thời gian nữa thôi, tôi sắp vớt xong rồi……”
Nam Bùi kiên quyết, lại vô tình đáp, “Tôi nói rồi, không cần đâu.”
Giọng cậu hòa cùng tiếng nước truyền vào tai Tống Cảnh Sâm, có chút không chân thực.
“Mau ra khỏi đó đi, bị bệnh tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Nam Bùi khẽ nhíu mày, giọng điệu không chút gợn sóng.
Nói xong, cậu quay người đi, cũng kêu bảo vệ mời Tống Cảnh Sâm rời khỏi nơi này.
Quần áo Tống Cảnh Sâm ướt đẫm, những ánh mắt từ bốn phía xung quanh chiếu tới khiến hắn cảm thấy mình thật giống một trò cười.
Hắn nhìn bóng lưng Nam Bùi rời đi, trong lòng đau nhói từng chặp.
Ngoài hối hận, không cam lòng, tâm tình Tống Cảnh Sâm càng nhiều là thống hận chính mình —- ngày ấy Nam Bùi cũng dùng đúng cách này để chứng mình tình cảm chân thành của bản thân, nhưng hắn lại vứt đi như vứt một mớ giẻ rách.
Lúc này đây, Tống Cảnh Sâm chỉ cảm thấy trái tim mình so với nước dưới hồ còn lạnh lẽo hơn.
Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, Nam Bùi liếc nhìn độ lệch cốt truyện hiển thị trên màn hình, đã đạt tới 65%, màu cũng chuyển đỏ rồi.
Trước kia tốc độ cậu hoàn thành nhiệm vụ nhanh thế nào, thì bây giờ phá vỡ thế giới thuận lợi thế ấy.
“Tốt quá, nền móng cho từng thế giới đều đã chuẩn bị gần xong, chỉ một bước nữa thôi là có thể phá hủy toàn bộ thế giới rồi.” Nam Bùi vui mừng nói với hệ thống.
Nhưng mà, hệ thống lại có vẻ không vui cho lắm.
Nó im lặng hồi lâu mới nói với Nam Bùi, “Ký chủ, bên phía cục xuyên thư đã phát hiện việc cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo rồi.”
Nam Bùi thoáng giật mình, cậu đã biết nhất định sẽ có ngày này, nhưng không ngờ lại đột ngột như thế.
“Bị phát hiện thì sẽ thế nào?” Nam Bùi căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, hỏi, “Ta với mi liệu có bị nghiêm phạt không?”
Hệ thống suy nghĩ giây lát, trả lời, “Cục xuyên thư có vô số nhân viên, bọn họ chịu trách nhiệm với các thế giới khác nhau, còn chủ thần thì chỉ quan tâm tới độ ổn định của mỗi thế giới thôi.”
Nam Bùi mờ mịt hỏi, “Là sao?”
“Chỉ cần độ lệch cốt truyện đạt tới 100%, toàn bộ vận khí trở lại trong tay cậu, thế giới này sẽ ổn định trở lại.” Hệ thống giải thích, “Khi đó quyển tiểu thuyết thứ tư cũng sẽ về đúng quỹ đạo ban đầu, cậu sẽ không bị trách phạt.”
Nam Bùi vội vàng nói, “Không còn thiếu bao nhiêu nữa, thế chắc không vấn đề gì đâu đúng không?”
Hệ thống lần nữa rơi vào im lặng. Nửa ngày sau, nó mới nói, “Cục xuyên thư đã hạ lệnh cho tôi quay về, tôi sắp phải đi rồi, xin lỗi cậu, ký chủ. Tôi sẽ để lại màn hình hệ thống trong đầu cậu, để cậu có thể xem được tiến độ cốt truyện lệch quỹ đạo.”
Tim Nam Bùi chùng xuống, cậu ngập ngừng hỏi, “Mi sẽ không có chuyện gì chứ?!”
Hệ thống không trả lời câu hỏi này, chỉ nói, “Ký chủ, cậu phải nắm chắc thời gian, lấy lại toàn bộ vận khí về tay nhé. Dựa theo tính toán của tôi, chắc cậu chỉ còn một tuần nữa thôi đấy.” Giọng hệ thống càng lúc càng nhẹ, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng xèn xẹt của thiết bị điện tử.
Nam Bùi thử liên hệ với nó trong đầu, nhưng đã không kết nối được nữa.
Hệ thống biến mất thật rồi.
Tình thế của Nam Bùi nhất thời trở nên hung hiểm. Có điều, cũng may hệ thống đã để lại màn hình tra cứu tiến độ cho cậu, giúp cậu có được mục tiêu cụ thể để hướng đến.
Dựa theo lời hệ thống nói, cậu phải khiến độ lệch cốt truyện đạt tới 100% trong vòng một tuần. Tuy thử thách này có độ khó nhất định nhưng Nam Bùi vẫn khá tự tin.
Trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài, nếu đúng theo cốt truyện vốn có, hiện giờ tập đoàn Tống thị đã phải trở thành đầu rồng trong ngành rồi. Nhưng mất đi vận khí của Nam Bùi, cộng thêm sự bành trướng của tập đoàn Nam thị, tập đoàn Tống thị bây giờ không thể nào so với trong nguyên tác được.
Dưới hàng loạt ảnh hưởng của Nam Bùi, Tống Cảnh Sâm không thể không hoãn lại kế hoạch niêm yết công ty trên sàn chứng khoán, rất nhiều hạng mục cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đương nhiên, Tống Cảnh Sâm sẽ không ngồi yên chờ chết.
Không níu kéo được Nam Bùi, hắn chỉ đành căng da đầu nghĩ cách cứu vớt công ty thôi.
Trong kế hoạch tự cứu của Tống Cảnh Sâm, có dự án xây dựng một trung tâm thương mại lớn, mà địa điểm được chọn để đặt trung tâm thương mại này là nằm ở khu đông nam của thành phố Lục Tấn.
Vốn dĩ kế hoạch xây dựng trung tâm thương mại này sẽ được triển khai sau khi niêm yết công ty, nhưng bây giờ Tống Cảnh Sâm không thể không đẩy lên trước.
Nếu mua được quyền sử dụng mảnh đất này, tập đoàn Tống thị có thể vực dậy như lúc trước. Chỉ cần tập đoàn Tống thị hùng mạnh trở lại, vượt qua công ty của Hoắc Nghiêu, Tống Cảnh Sâm tin chắc mình có thể giành lại được trái tim của Nam Bùi.
Đây như là cọng rơm hy vọng để Tống Cảnh Sâm nắm lấy vậy.
Buổi đám phán thương thảo việc mua lại quyền sử dụng đất được diễn ra trong tuần này.
Ngày diễn ra đàm phán.Tống Cảnh Sâm dẫn theo một đoàn người tới công ty bất động sản từ sớm, đợi buổi đàm phán bắt đầu.
Nhưng lúc ông chủ công ty kia xuất hiện, Tống Cảnh Sâm lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì người tới không chỉ có mỗi ông chủ công ty bất động sản, mà còn một người hắn rất quen thuộc nữa —- Hoắc Nghiêu.
“Sao anh lại ở đây?!” Tống Cảnh Sâm cảnh giác nhìn Hoắc Nghiêu, ngón tay siết chặt, tràn ngập địch ý hỏi, “Đừng nói là tới để cướp đất đấy nhé?”
Hoắc Nghiêu nhìn Tống Cảnh Sâm một cái, khóe môi khẽ cong lên, bình tĩnh nói, “Đừng hiểm nhầm, tôi sẽ không cướp đất của cậu đâu.”
Tống Cảnh Sâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ ngờ vực, chất vấn, “Thật à?”
“Thật.” Hoắc Nghiêu gật gật đầu, cả ánh mắt lẫn giọng điệu đều rất chân thành, “Nhưng mà đối tượng của tôi lại muốn mảnh đất này.”
Tống Cảnh Sâm lần nữa ngây người, giây tiếp theo, đoàn người tới từ tập đoàn Tống thị đều không ngồi yên được nữa, bắt đầu bàn tán:
“Nam Bùi à?”
“Chắc không phải đâu, Nam Bùi mua mảnh đất này làm gì chứ?!”
“Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?”
Tống Cảnh Sâm ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu, vội vàng hỏi, “Nam Bùi đang ở đâu? Sao cậu ấy lại làm như vậy?!”
Hoắc Nghiêu nâng cổ tay xem giờ. Hôm nay anh chịu trách nhiệm đàm phán với bên bất động sản, thế nên cố tình chọn đeo chiếc đồng hồ đắt tiền nhất, rất phù hợp với khí chất của anh.
“Giờ này…” Hoắc Nghiêu nghĩ nghĩ, đáp, “Cậu ấy chắc hẳn đang tham dự lễ trao giải điện ảnh truyền hình Tinh Vân. Còn về phần vì sao lại làm như vậy, đương nhiên là vì……muốn có lợi nhuận rồi.”
Tống Cảnh Sâm có chút hoảng hốt, hắn không ngờ Nam Bùi không chỉ tranh đoạt các hạng mục kinh tế với mình, mà đến cả hy vọng cuối cùng của mình cũng muốn chặt đứt!
“Nam Bùi……” Sắc mặt Tống Cảnh Sâm trở nên trắng bệch, ngón tay siết chặt thành quyền, “Nếu cậu ấy thực sự muốn gây khó dễ cho tôi, vậy kêu cậu ấy tự mình tới đi, anh là cái thá gì mà chạy tới trước mặt tôi bày ra cái bộ dạng đắc ý này chứ!”
Ánh mắt hắn nhìn Hoắc Nghiêu tràn đầy đố kị, giận dữ.
Nếu không phải Hoắc Nghiêu lừa gạt đoạt đi Nam Bùi, Nam Bùi sao có thể lạnh nhạt với hắn như bây giờ chứ?!
Đủ loại cảm xúc thích Tống Cảnh Sâm, hắn nóng đầu bước lên túm lấy cổ áo Hoắc Nghiêu, cao giọng nói, “Sao Nam Bùi có thể thích anh được, cậu ấy chẳng qua chỉ nhất thời bị anh che mắt thôi! Còn nữa, mua lại mảnh đất này là chuyện của tôi, anh bớt ảo tưởng hão huyền đi……”
Hoắc Nghiêu không chút khách khí đẩy Tống Cảnh Sâm ra.
Anh dùng sức rất mạnh, đẩy cho Tống Cảnh Sâm loạng choạng một cái, suýt nữa ngã ngửa ra sau.
“Người cậu ấy thích trước giờ vẫn luôn là tôi.” Hoắc Nghiêu cong môi, tàn nhẫn nói, “Cậu ấy chưa từng thích cậu.”
Câu nói này thích Tống Cảnh Sâm đến trợn to hai mắt, vung nắm tay siết chặt muốn đấm vào mặt Hoắc Nghiêu một cái, lại bị đối phương dễ dàng tránh được.
“Không thể nào! Cái ngữ nhà anh thì biết gì chứ?!”
Hoắc Nghiêu lạnh lùng nhìn Tống Cảnh Sâm, sau khi tránh thoát công kích, mới nhìn sang phía đối tác, “Trần tổng, ông thấy rồi đó, đây chính là Tống tổng, người ban đầu các ông muốn cùng giao dịch đấy.”
Trần tổng của công ty bất động sản vô cùng thất vọng với Tống Cảnh Sâm, không chỉ là bởi giá trị thị trường của tập đoàn Tống thị dạo gần đây suy giảm, mà càng nhiều là vì biểu hiện mới rồi của hắn.
Vì thế, Trần tổng nói với Tống Cảnh Sâm, “Tống tổng, rất xin lỗi, quyền sử dụng mảnh đất ở khu đông nam kia, tôi sẽ bán cho tập đoàn Nam thị.” Nói xong, ông liền quay người rời đi.
Lời này vừa ra, người ở đây đều ồ lên kinh ngạc.
Tống Cảnh Sâm nhất thời hoảng loạn, vội vàng nói, “Trần tổng, Trần tổng, ngài đừng đi vội……”
Nhưng bất kể hắn nỗ lực cỡ nào, đoàn người Trần tổng vẫn không quay lại.
Niềm hy vọng chấn hưng tập đoàn Tống thị tựa như bong bóng xà phòng, vỡ tan trên mặt đất.
Tống Cảnh Sâm đừng như trời trồng tại chỗ, làm sao cũng không tin được mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt —-
Cái người từng nói sẽ trợ giúp hắn trở thành đại lão giới kinh doanh, nay lại tự tay dập tắt hy vọng cuối cùng của hắn.
Mà cùng lúc này, tại lễ trao giải điện ảnh truyền hình Tinh Vân.
Nam Bùi thân là nhà đầu tư của kha khá bộ phim, đã nhận được lời mời tới tham dự.
Mục đích cậu đến đây là để nhìn xem ai sẽ trở thành ảnh đế của buổi lễ trao giải này.
Trong danh sách đề cử ảnh đế, ngoại trừ Lục Bách Nhiễm, vẫn còn rất nhiều cái tên có thực lực khác.
Trước khi lễ trao giải bắt đầu, Nam Bùi liếc nhìn màn hình hệ thống trong đầu một cái, độ lệch cốt truyện đã đạt tới 80%. Cậu không khỏi nhếch khóe môi, biết điều này có nghĩa Hoắc Nghiêu đã giúp cậu xử lý xong công việc rồi.
Tiểu thuyết bá đạo tổng tài đã hoàn toàn lệch khỏi nguyên tác, vận khí Tống Cảnh Sâm lấy được cũng đã về lại hết tay cậu.
Bây giờ cậu cần lấy lại chỗ vận khí còn lại ở tiểu thuyết giới giải trí.
Lục Bách Nhiễm đi thảm đỏ xong liền trông thấy Nam Bùi ngồi ở hàng ghế khách quý, y nhất thời không khống chế được mình, bước thẳng tới chỗ cậu.
“Nam Bùi……” Lục Bách Nhiễm mím mím môi, do dự giây lát, nhìn Nam Bùi, hỏi, “Anh tới gặp tôi hả?”
Ánh mắt y đong đầy mong đợi.
“Đương nhiên là không rồi.” Nam Bùi bình tĩnh đáp, “Tôi tới là để gặp nghệ sĩ dưới trướng của mình.”
Lục Bách Nhiễm ngẩn người, nói, “Nghệ sĩ dưới trướng anh…… chẳng phải là tôi à?”
Y biết gần đây Nam Bùi có ký hợp đồng với vài người mới, nhưng nếu là người mới thì làm gì có tư cách được tham dự lễ trao giải này chứ, Nam Bùi ngoại trừ tới gặp y, còn có thể gặp ai được?
Nam Bùi cong môi, lát sau mới hỏi một đằng đáp một nẻo, “Đây không phải là chỗ ngồi của cậu, tránh ra đi.”
Bị Nam Bùi nói như vậy, sắc mặt Lục Bách Nhiễm nhất thời đen thui. Y nghiến răng nói, “Tôi nhất định sẽ giành được giải ảnh đế…… Anh cứ chờ mà xem.”
Y muốn để Nam Bùi biết, chỉ có đầu tư vào y mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Chỉ cần y lấy được giải ảnh đế, Nam Bùi nhất định sẽ cảm động, sau đó lần nữa quay trở lại bên cạnh y.
Lễ trao giải rất nhanh đã bắt đầu.
Theo từng giải thưởng lần lượt được công bố, khán giả bình thường có thể không nhìn ra, nhưng những người trong ngành đều phải thầm cảm thán trong lòng, Nam Bùi quả thật là một nhà đầu tư thiên tài —-
Cơ bản chỉ cần là phim Nam Bùi đầu tư, đều sẽ được đề cử, thậm chí còn giành được không ít giải thưởng.
Rất nhanh đã đến phần trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Năm vừa rồi Nam Bùi dùng hết sức nâng đỡ Lục Bách Nhiễm, thành công đưa y từ một diễn viên không tên tuổi tuyến 18 lên thành lưu lượng nổi tiếng, bây giờ lại được công nhận về diễn xuất, được vào danh sách đề cử giải nam chính xuất sắc nhất, mọi người càng thêm cảm thán năng lực xuất chúng của Nam Bùi, nếu không, Lục Bách Nhiễm đã không thể từ viên ngọc bị phủ bụi nhiều năm, sau một đêm nhảy vọt tới sát gần đỉnh kim tự tháp như thế này được.
Sau khi màn hình phát xong đoạn ngắn trích từ phim của những diễn viên được đề cử, người dẫn chương trình mời khách mời trao giải lên sân khấu.
Hai vị khách mời nhanh chóng công bố cái tên được ghi trên thẻ —-
“Người nhận được giải ảnh đế là… Nguyễn Thành!”
Lục Bách Nhiễm ngây người, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, thất vọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc, tươi cười vỗ tay chúc mừng đối phương, chỉ có điều trong nụ cười của y nhiều thêm mấy phần miễn cưỡng.
Nguyễn Thành là một diễn viên phái thực lực, cũng là ứng viên sáng giá nhất cho giải ảnh đế lần này.
Điều khiến Lục Bách Nhiễm khó hiểu là, Nam Bùi cũng vỗ tay hết sức nhiệt tình cho Nguyễn Thành.
Sau khi lên sân khấu, Nguyễn Thành kích động phát biểu lời cảm ơn khi nhận giải, cuối cùng nói, “Tôi còn muốn cảm ơn ông chủ mới của mình, Nam Bùi, hơn một tháng trước, cậu ấy tìm tới tôi ký hợp đồng, đầu tư một khoản không nhỏ vào đoàn phim của chúng tôi, mời giúp tôi một giáo viên dạy diễn xuất tốt nhất, còn không ngừng cổ vũ, nói tôi nhất định có thể trở thành ảnh đế……”
Nam Bùi để lộ ra nụ cười vui mừng, camera-man đúng lúc hướng ống kính máy quay về phía cậu.
Lục Bách Nhiễm triệt để ngây người.
Nam Bùi……ký với Nguyễn Thành từ khi nào vậy?!
Hơn một tháng trước, Nam Bùi đã làm chuyện này rồi á??
Không chỉ mình Lục Bách Nhiễm, những người khác cũng đều bày tỏ kinh ngạc, bọn họ chỉ biết Nam Bùi là ông chủ của Lục Bách Nhiễm, chứ không biết hóa ra cậu còn là ông chủ của cả Nguyễn Thành nữa!
Nhưng bản thân Nam Bùi lại chẳng có chút ngạc nhiên nào.
Bởi vì trong nguyên tác, Nguyễn Thành vốn chính là người giành được giải ảnh đế lần này. Chỉ có điều bởi vì Lục Bách Nhiễm nhận được quá nhiều vận khí từ Nam Bùi, thậm chí vượt qua cả vận khí trong nguyên tác, vậy nên bên phía Nguyễn Thành mới gặp phải không ít trắc trở.
Sau khi lấy lại vận khí từ Lục Bách Nhiễm, Nam Bùi chỉ cần trợ giúp Nguyễn Thành chút đỉnh thôi, đã có thể giúp anh giành về ngôi vị ảnh đế cua rmifnh.
Đương nhiên, tiền đề là Nguyễn Thành phải ký hợp đồng với Nam Bùi đã, có như vậy, những lợi ích anh thu được sau khi giành giải ảnh đế mới thuộc về Nam Bùi và công ty của cậu.
Trước mắt có thể thấy, lần giao dịch này rất có giá trị.
Lục Bách Nhiễm nghiến răng, nếu không phải đang ở trước ống kính máy quay, y rất có thể đã không khống chế được vẻ mặt của mình.
Đến giờ y mới hiểu cái câu ‘tôi tới gặp nghệ sĩ dưới trướng mình’ kia của Nam Bùi có nghĩa là gì.
Có thể nói, mưu lược, thủ đoạn của Nam Bùi đã vượt xa những gì Lục Bách Nhiễm có thể tưởng tượng.
Cùng lúc ấy, trong lòng Lục Bách Nhiễm cũng dâng lên cảm giác bị phản bội, vứt bỏ, cảm giác này khiến y khó chịu tới không thể hô hấp —-
Cái người từng nói muốn thấy y trở thành ảnh đế kia, cuối cùng lại giúp một người khác bước lên ngôi vị ảnh đế.
Nguyễn Thành nhận giải xong, độ lệch cốt truyện trên màn hình hệ thống cũng đạt tới 90%. Nam Bùi biết, 10% còn lại chắc chắn phải hoàn thành bên khu esport.
Tối hôm ấy là trận chung kết giải game-online ‘Crown of Thorns’, vừa vặn là cơ hội để Nam Bùi đoạt lại vận khí của mình.
Chỉ còn hai ngày nữa là hết thời hạn một tuần.
Tối đó, tại hiện trường trận chung kết ‘Crown of Thorns’.
Nam Bùi đã đến phòng nghỉ từ sớm, đang đợi trận đấu chính thức bắt đầu.
Về phần Đoàn Hành, vừa tới nơi đã lập tức chạy đi tìm Nam Bùi.
Tuy lần trước cùng Nam Bùi chơi game, cậu ta đã bị tương tác giữa Nam Bùi và Hoắc Nghiêu tổn thương sâu sắc, nhưng vẫn không muốn từ bỏ Nam Bùi.
Cậu ta muốn nỗ lực thêm một lần, giành được giải quán quân, như vậy, thân là người hâm mộ cậu ta, Nam Bùi nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.
“Anh đến rồi à.” Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, nuốt một ngụm nước miếng, cất giọng thành khẩn, “Trận đấu này……Tôi sẽ không để anh phải thất vọng.”
Nam Bùi khẽ cong môi, bình tĩnh nói, “Tôi biết, cho dù kết quả có thế nào, tôi cũng không thất vọng đâu. Cố lên nhé, Tiểu Đoàn, cả các thành viên khác của TKT nữa.”
Đoàn Hành nghe vậy, trong lòng nhất thời bừng lên hy vọng —- Cậu ta biết Nam Bùi vẫn mong mình giành được giải quán quân mà.
Trong nguyên tác, Đoàn Hành không thắng trận đấu này.
Bởi vì để vụt mất chức vô địch, cậu ta tiếc nuối vô cùng, phải đến khi thụ chính Mạc Tử Quân gia nhập, cậu ta mới vực dậy tinh thần, giành cúp quán quân ở giải đấu tiếp theo.
Mà đội đánh thắng TKT cũng đồng dạng là tân binh mới nổi: TGO.
Trước trận chung kết, chiến đội này không được coi trọng lắm, thậm chí rất nhiều người đều cảm thấy TKT lần này thắng chắc, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong nguyên tác, sau khi TKT thi đấu thua lại cảm thấy ấm ức như thế.
Đoàn Hành lấy được vận khí từ Nam Bùi, về lý thuyết có thể dẫn đội giành được chiến thắng trước TGO. Nhưng Nam Bùi đã quyết định lấy lại vận khí, thế nên trận đấu này sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Quả không ngoài dự đoán, trận đấu vừa bắt đầu không lâu, đã tiến vào trạng thái kịch liệt không gì sánh được, đôi bên không ngừng tấn công lẫn nhau.
Thực lực của TGO còn mạnh hơn dự đoán của TKT trước trận đấu.
Trán Đoàn Hành nhất thời đổ không ít mồ hôi.
Cậu ta vốn tưởng đội mình có thể nghiền ép TGO, không ngờ lại rơi vào không kích của đối phương, ván nào cũng bị giữ chân tới tận cuối.
Trước giờ ở trong game, Đoàn Hành không chỉ thực lực mạnh, mà còn rất may mắn nữa, thường những lúc cướp boss sẽ có được thu hoạch bất ngờ. Nhưng lần này, không biết vì sao, loại may mắn ấy dường như không còn nữa. Tuy không phải phụ thuộc vào may rủi, nhưng bớt đi phần may mắn này, vẫn khiến diễn biến trận đấu chịu ảnh hưởng cực lớn.
Ngoài dự đoán của mọi người, TKT và TGO đánh tới tận ván thứ năm, cũng là ván quyết định.
Ván cuối cùng này, hai bên đánh ngang cơ nhau. Có điều, tâm tình Đoàn Hành chịu ảnh hưởng không nhỏ. Cậu ta quá muốn thắng, quá muốn chứng minh bản thân trước mặt Nam Bùi. Điều này dẫn tới ở trận đánh đội cuối cùng, cậu ta để xảy ra sơ sót, vụt mất chiến thắng chung cuộc.
Cuối cùng, TKT thua với tỷ số 2 – 3.
Giống hệt kết quả trong nguyên tác.
Đoàn người TGO mừng rỡ nhảy lên chúc mừng, còn bên phía TKT lại như bị bầu không khí áp suất thấp bao trùm.
Nam Bùi tiến lên an ủi các thành viên của chiến đội TKT, nói không trách bọn họ, hơn nữa vẫn sẽ tiếp tục đầu tư cho câu lạc bộ, các thành viên TKT nghe vậy mới thở ra một hơi.
Nhưng Đoàn Hành còn chưa kịp vui mừng, đã thấy Nam Bùi chào hỏi quản lý của TGO.
Cậu ta ngây người, vội vàng hỏi quản lý Nguyễn, “Nam Bùi…… biết người của TGO à?”
“À, trước trận đấu sợ làm ảnh hưởng tới trạng thái của mọi người, nên chưa nói với các cậu.” Quản lý Nguyễn lau lau mồ hôi trên trán, nói, “Bùi tổng cảm thấy mấy đội lọt vào tứ kết đều rất mạnh, vừa hay TGO đang thiếu vốn đầu tư, cậu ấy liền đề nghị đầu tư cho TGO.”
Đầu Đoàn Hành uỳnh một tiếng, như muốn nổ tung.
Cuối cùng cậu ta cũng hiểu cái câu ‘cho dù kết quả có thế nào, tôi cũng không thất vọng’ kia của Nam Bùi có nghĩa là gì!
Quản lý của TGO nói với Nam Bùi, “Bùi tổng, cảm ơn cậu vào thời khắc mấu chốt đã cổ vũ chúng tôi, tiếp thêm cho chúng tôi niềm tin rất lớn. Tuy cậu không nói gì, nhưng chúng tôi vẫn rất cảm kích cậu.”
Để đảm bảo sự công bằng cho trận đấu, cậu không hề tiết lộ tin tức gì cho hai đội hết. Nhưng cậu biết, chỉ cần tiếp thêm chút cổ vũ thôi, sĩ khí của TGO sẽ dâng cao, cơ hội chiến thăng cũng lớn hơn rất nhiều, mà Đoàn Hành lại mất đi vận khí, cán cân thắng lợi dĩ nhiên phải nghiêng về phía TGO rồi.
Nam Bùi khẽ cong khóe môi, nói với mấy người TGO, “Hy vọng sau này tiếp tục được nhìn thấy biểu hiện càng thêm xuất sắc của mọi người. Các cậu đã là quán quân giải toàn quốc rồi, giải thế giới sắp tới cũng cố lên nhé.”
Mấy người thuộc TKT ngược lại không nói gì, suy cho cùng Nam Bùi cũng đã tận tâm tận sức với bọn họ rồi, để phòng ngừa rủi ro, đầu tư vào đối thủ của họ cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng trong lòng Đoàn Hành lại dâng lên cảm giác bị lừa gạt.
Cậu ta ngơ ngác nhìn Nam Bùi, đáy mắt đong đầy tổn thương, không thể tin nổi —-
Cái người từng nói muốn thấy cậu ta giành cúp quán quân kia, bây giờ vậy mà lại dẫn dắt một chiến đội khác, đoạt cúp của cậu ta?
Nam Bùi không chú ý tới ánh mắt thất vọng, tổn thương của Đoàn Hành.
Trên màn hình trong đầu cậu, độ lệch cốt truyện đã đạt tới 99%, tất cả vận khí đều đã trở về tay cậu.
Nhưng, con số kia lại không tiếp tục tăng lên.
Nó như bị tắc lại một chỗ, cứ dừng mãi ở 99%.
Nam Bùi không khỏi nhíu mày, nếu như hệ thống còn ở đây, cậu đã có thể hỏi một chút nguyên nhân của chuyện này, nhưng hệ thống giờ đã bị cục xuyên thư gọi về, sống chết còn chưa rõ.
Cậu chỉ còn thời gian một ngày nữa thôi……
1% cuối cùng, rốt cuộc phải hoàn thành thế nào đây?
Nam Bùi chìm trong suy nghĩ.
Theo lý mà nói, công ty của Tống Cảnh Sâm không cách nào đưa lên sàn niêm yết, Lục Bách Nhiễm không giành được giải ảnh đế, Đoàn Hành không có được cúp quán quân, hơn nữa ba người họ hiện giờ đều đang trên đà xuống dốc, cốt truyện nhìn thì có vẻ ăn khớp với nguyên tác, nhưng trên thực tế, vận khí của ba vị nam chính đã tận, sự nghiệp của bọn họ sẽ nhanh chóng suy tàn, vậy nên độ lệch cốt truyện đáng ra phải đạt tới 100% rồi mới phải.
Nếu vậy thì 1% còn lại kia……chắc hẳn không phải ám chỉ cốt truyện của ba thế giới này.
“Lẽ nào……” Nam Bùi thoáng ngây người, sau đó hai mắt mở to, lẩm bẩm tự nói, “Có liên quan tới quyển tiểu thuyết thứ tư?”
Hệ thống từng nói với cậu, độ lệch cốt truyện của thế giới này phải đạt tới 100%, quyển tiểu thuyết thứ tư mới có thể về đúng quỹ đạo ban đầu.
Nói cách khác, 1% còn lại ấy chính là mấu chốt giúp quyển tiểu thuyết thứ tư về lại quỹ đạo ban đầu, có lẽ còn là chìa khóa để giải mã vùng dữ liệu thừa ra nữa.
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu hít một hơi thật sâu, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại, suy nghĩ đáp án cuối cùng.
Đúng lúc này.
Đoàn Hành trông thấy Nam Bùi thất thần, ngón tay siết chặt, muốn tiến lên nói chuyện với cậu, lại bỗng nhiên phát hiện Hoắc Nghiêu cũng tới đây.
Cậu ta ngẩn người, hai mắt nhất thời mở to.
“Trận đấu kết thúc rồi.” Hoắc Nghiêu đi tới trước mặt Nam Bùi, cụp mắt nhìn cậu, cất giọng dịu dàng nói, “Em muốn cùng tôi về nhà không?”
Đoàn Hành siết chặt nắm tay, hai mắt dâng đầy ghen tị, đang muốn bước lên nói gì đó, bước chân đột nhiên khựng lại, ngơ ngác nhìn cổ tay Hoắc Nghiêu.
Trên cổ tay Hoắc Nghiêu là một chiếc đồng hồ thoạt nhìn vô cùng đắt đỏ.
Chiếc đồng hồ kia, cùng cái lần trước Nam Bùi bỏ quên ở câu lạc bộ giống y như đúc.
Lẽ nào……
Là đồng hồ tình nhân?!
Đoàn Hành ngây người tại chỗ, trên mặt đều là vẻ không dám tin, chiếc đồng hồ kia là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, hơn nữa……Nam Bùi đã có nó từ lâu lắm rồi!
Còn Nam Bùi, khoảnh khắc trông thấy Hoắc Nghiêu, một đáp án đột nhiên hiện lên trong đầu cậu —-
1% còn lại kia, lẽ nào…… là mối quan hệ giữa cậu và Hoắc Nghiêu.
Nếu như bọn họ có thể khôi phục lại mối quan hệ như trong nguyên tác quyển tiểu thuyết thứ tư, 1% cuối cùng có lẽ sẽ có thể hoàn thành.
Nam Bùi ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu, trong đầu liều mạng suy đoán, trong quyển tiểu thuyết thứ tư, mình và Hoắc Nghiêu rốt cuộc có quan hệ gì.
Bạn bè? Kẻ thù? Bạn học? Hay là……
Bỗng nhiên, tầm mắt Nam Bùi lướt qua đồng hồ trên cổ tay Hoắc Nghiêu, hình dạng của nó thích võng mạc cậu.
Vào giây phút này, một đáp án Nam Bùi gần như không dám tin nảy lên trong đầu.
Đáp án ấy quá mức điên rồ, khiến tim cậu điên cuồng đập loạn, không ngừng dội vào lồng ngực.