Diệp Thiều An mang Văn Khang Bình về nhà mình, đương nhiên, từ chối tài xế tiễn đưa và đi cùng.
Căn nhà được xây ở nơi vô cùng bí mật, Văn Khang Bình tuy đã đi qua chỗ này nhiều lần nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người xây nhà ở đây, hơn nữa còn là căn hộ tư nhân có tính bảo vệ cực cao, thậm chí còn có bảo vệ, mà những tên bảo vệ kia tuyệt không giống quân nhân xuất ngũ, trái lại giống như quân đội chính phủ, hơn nữa rất có thể là nhân tài chuyên nghiệp được bồi dưỡng từ bộ đội đặc chủng, vì hay đi cùng Văn lão gia tử nên Văn Khang Bình đã gặp nhiều người như vậy rồi.
Văn Khang Bình lại nhớ đến mấy tên bộ đội đặc chủng hôm trước, so sánh với những người này, hình như đều là một, Văn Khang Bình chú ý tới bọn họ còn được phát vũ khí, có súng ống đạn dược đầy đủ.
Ánh mắt của Văn Khang Bình không khỏi tối sầm một chút, nếu như Diệp Thiều An ở trong nơi có cường độ bảo vệ có thể nói cấp S như thế này, vậy ba anh lính đặc chủng lần trước chắc chắn là được phái tới để bảo vệ Diệp Thiều An.
Đến tột cùng Diệp Thiều An có thân phận gì, cường độ bảo vệ lại cao như thế?
Văn Khang Bình nhớ lại hôm đó bị Văn lão gia tử răn dạy, từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên Văn lão gia tử nổi giận với Văn Khang Bình, Văn Khang Bình không khỏi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Diệp Thiều An, ánh mắt Diệp Thiều An vô cùng bình tĩnh, bước chân cũng chậm rãi thong dong, không thèm để tâm đến trình độ phòng hộ bốn phía, thậm chí còn khẽ mỉm cười, dường như đã quen từ lâu.
Trái tim Văn Khang Bình khẽ trầm xuống, anh đột nhiên hiểu rõ, vì sao hôm đó Diệp Thiều An lại để lại hai câu ấy.
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Anh vẫn nhớ đôi mắt mang theo châm chọc và lạnh nhạt của Diệp Thiều An, và cả sự tịch liêu ẩn sâu dưới sự châm chọc ấy nữa.
Văn Khang Bình rốt cuộc hiểu rõ, anh cuối cùng cũng rõ ràng rồi, thân phận bây giờ của Diệp Thiều An “quý trọng” biết nhường nào,
Với trình độ bảo vệ này, có thể so sánh với quốc bảo gấu trúc.
Diệp Thiều An dừng chân, lấy chìa khóa mở cửa, nhà chỗ này đều là những căn biệt thự loại nhỏ một nhà một cửa, tầng hai bày mấy chậu thực vật xanh mơn mởn leo ra ngoài hàng rào phòng vệ đón gió phấp phới, thoạt nhìn rất là đáng yêu.
“Diệp Thiều An.” Văn Khang Bình đột nhiên gọi, Diệp Thiều An mở cửa, không quay đầu lại, chỉ là “Ừ” một tiếng, mang âm giọng mũi, nghe có hơi nghi hoặc;
Văn Khang Bình cười cười, anh thản nhiên nhìn Diệp Thiều An, thản nhiên nhìn phòng ốc phía trước, thản nhiên tự hỏi trình độ bảo vệ của nơi này,
Cũng thản nhiên… đối mặt với tình cảm của bản thân anh.
Hơn nửa tháng Diệp Thiều An biến mất, khoảng thời gian đó lên trời xuống biển cũng không tìm được người, mỗi khi mệt mỏi đến cực điểm lại bị ác mộng dọa sợ tỉnh, Văn Khang Bình đã hiểu được tình cảm mình dành cho Diệp Thiều An, so với anh nghĩ còn sâu đậm hơn nhiều,
Sâu đến mức không có Diệp Thiều An, anh không biết mình phải sống bằng cách nào nữa.
Diệp Thiều An mở cửa, thấy Văn Khang Bình vẫn không nói gì, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía anh.
Bộ dáng này Diệp Thiều An, mặc một chiếc áo phông quần âu đơn giản, một chân bước vào trong nhà, nghiêng đầu lại nghi hoặc nhìn anh, trong đôi mắt đen láy sáng người, mang theo sự nghi ngờ như xoáy nước nhỏ, thoạt nhìn vừa non nớt vừa đáng yêu.
Đó là người anh tìm kiếm thăm dò nửa tháng, chỉ cần nhớ tới đã khó chịu tan nát cõi lòng,
Đó là người ám ảnh tâm trí anh,
Đó là người quan trọng giúp anh hiểu được ‘có không giữ, mất đừng tìm’,
Đó là người đàn ông khiến anh thậm chí cảm thấy không thiết sống nữa,
Đó là Diệp Thiều An, là người anh yêu.
Văn Khang Bình không nhịn được tiến lên, ôm Diệp Thiều An vào trong ngực, anh nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định nói: “Cho dù gia tộc, tài phú, quyền thế, địa vị của anh có đàn áp được em, anh cũng không có biện pháp nắm giữ em.”
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến . 】
“Bất luận quá khứ hay là tương lai, anh cũng chẳng có biện pháp nắm giữ em.”
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến chín . 】
“Anh yêu em.”
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến . 】
“Anh còn yêu em hơn anh nghĩ.”
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến . 】
“Cho anh một cơ hội được không?”
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến . 】
“Anh chỉ muốn có được một cơ hội theo đuổi em.”
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến . 】
Diệp Thiều An hơi tránh khỏi Văn Khang Bình, bật đèn phòng khách lên, sau đó tiện tay đóng cửa lại, bình tĩnh hỏi: “Uống nước hay uống trà, hay nước trái cây?”
“Cho anh cốc nước lọc.” Văn Khang Bình hơi thấp thỏm, Diệp Thiều An trực tiếp quên luôn câu hỏi của anh, cũng chẳng nói cho hay không cho, vừa không chấp nhận cũng không từ chối, càng khiến lòng anh loạn tung tùng phèo.
“Vậy thì quá tốt rồi.” Diệp Thiều An cầm một chai nước khoáng cho Văn Khang Bình, “Lâu rồi không về nhà, trong nhà chẳng có nước nóng cũng không có trà, càng không có nước trái cây, tạ ơn trời anh chỉ đòi nước lọc.”
Khi nói ra hai chữ tạ ơn hoàn toàn không mang lòng biết ơn nào, Văn Khang Bình tiếp nhận chai nước khoáng, đầu ngón tay hơi trắng bệch, khàn khàn hỏi: “Ý em sao?”
Ánh mắt Văn Khang Bình vững vàng nhìn chăm chú Diệp Thiều An, lại không còn cảm giác nham hiểm như trước đây.
Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, cũng lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, động tác hắn vặn nắp chai nước rất tao nhã vui tai vui mắt, hắn ngửa đầu uống một hớp, hầu kết lên xuống mấy lần, dáng dấp gợi cảm cực kỳ làm Văn Khang Bình muốn xông lên cắn lấy hầu kết của hắn!
Phải nhịn,
Văn Khang Bình, phải nhịn!
Hầu kết Văn Khang Bình lăn lộn lên xuống, ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn chăm chú lên người Diệp Thiều An, không tự chủ được bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh muốn vặn nắp chai nước khoáng, lại không muốn dời ánh mắt dính chặt trên người Diệp Thiều An đi,
Diệp Thiều An tựa hồ uống đủ rồi, bờ môi hắn được dòng nước tắm táp càng thêm đỏ bừng, có giọt nước vương lại trên khóe môi hắn, lướt qua cằm, hầu kết, chậm rãi chảy xuống nơi càng bí ẩn hơn,
Văn Khang Bình bắt đầu cảm thấy khô nóng, ánh mắt của anh dính chặt lên Diệp Thiều An, ngón tay lại tự động mở chai nước khoáng ra,
Anh nghĩ, anh phải dùng nước dập tắt ngọn lửa trong lòng mình,
Thế nhưng anh lại không nỡ đi uống nước,
Cái cảm giác này đúng là khô nóng khó chịu, nhưng mà… cũng đặc biệt khó gặp.
“Quyền theo đuổi người ta không giống ở trong tay tôi lắm nhỉ?” Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm cười cười, ngữ khí cũng đặc biệt bình thản, giống như đang thảo luận trời hôm nay đẹp thiệt, “Quyền theo đuổi người khác, hình như thuộc về người theo đuổi, chứ không phải người được theo đuổi đâu.”
“Quản trời quản đất, chả nhẽ còn quản được hormone phát tác, chết sống muốn theo đuổi người khác sao?”
Giọng nói thanh đạm, hờ hững ấy truyền vào trong tai Văn Khang Bình giống như đóa hoa tươi đột nhiên nở bừng trước mắt anh, đáp án anh chờ mong đã lâu, tươi đẹp và vui sướng khiến anh toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một lỗ chân lồng đều tỏa ra khí tức thoải mái,
—— Diệp Thiều An, Diệp Thiều An đáp ứng sự theo đuổi của anh!
—— Diệp Thiều An đáp ứng sự theo đuổi của anh! Diệp Thiều An không từ chối anh theo đuổi!
Hô hấp Văn Khang Bình trong giây phút đó đột nhiên tăng nhanh, nước khoáng đổ ra bàn tay anh, anh cũng không thèm để ý, vẫn tỏ ra chấn định đặt chai nước khoáng lên bàn trà, ngay cả bước chân cũng không có vấn đề gì, chỉ khi ôm Diệp Thiều An vào trong lồng ngực, nhịp đập nhanh mạnh “thịch thịch thịch” của trái tim mới chứng minh được anh kích động vui sướng cỡ nào.
An An của anh… An An của anh… người anh tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay, đang lặng yên vùi đầu vào ngực mình, không từ chối sự thân cận của mình, ban nãy còn cho phép anh theo đuổi!
Thực là… hạnh phúc.
Diệp Thiều An vừa về đã trực tiếp ngủ, trời chưa tối đã đói meo, tâm tình Văn Khang Bình đang tốt, căn bản không muốn rời đi, chỉ muốn cùng Diệp Thiều An ở nhà, thế nhưng tủ lạnh trong nhà Diệp Thiều An sạch sẽ như mới mua, hai chai nước khoáng mời khách ban nãy chính là hàng tồn cuối cùng trong tủ lạnh, Văn Khang Bình đành phải từ bỏ ý nghĩ tiếp tục hú hí ở nhà, theo Diệp Thiều An ra siêu thị mua sắm.
Thế nhưng Văn Khang Bình từ chối ra ngoài ăn cơm, Diệp Thiều An khó hiểu nói: “Tôi không biết làm cơm.”
“Anh biết.” Văn Khang Bình đa-zi-năng hỏi: “Em thích ăn món gì? Cơm Tàu hay cơm Tây?”
“Anh biết làm cơm?” Diệp Thiều An kinh ngạc hỏi lại: “Anh từng nấu cơm bao giờ chưa?”
“Không biết cũng có thể học mà! Nấu cơm có gì khó đâu.” Văn Khang Bình dùng hết mọi khả năng tranh thủ phúc lợi, anh tình nguyện cùng Diệp Thiều An ngồi nhà ăn mì tôm còn hơn ra ngoài ăn hàng, ít nhất trong nhà chỉ có hai người bọn họ!
Thế giới hai người… lãng mạn quá đi!
Có thể rửa tay nấu cơm cho người mình yêu, hạnh phúc nhường nào!
Diệp Thiều An: “…”
Tất cả những tên chưa bao giờ vào bếp lần đầu tiên nấu cơm đều cho rằng làm cơm rất đơn giản.
Kết quả là không biết bao nhiêu kẻ bày bừa lộn xộn hết cả nhà bếp lên, một số ít thì thiếu chút nữa nổ nhà bếp.
“Vậy thật ngại quá.” Diệp Thiều An vẫn cố gắng nói: “Trong bếp chẳng có gì cả.”
“Em không bố trí gì cho phòng bếp sao?” Văn Khang Bình kinh ngạc hỏi.
“Đây không phải là nhà tôi mà.” Diệp Thiều An cũng rất kinh ngạc đáp lại: “Chỉ là một chỗ đặt chân tạm thời thôi.”
Văn Khang Bình: “…”
“Vậy em…” Văn Khang Bình do dự một chút, giả vờ tui không hiếu kỳ đâu hỏi, “Có muốn dọn ra ngoài ở không?”
“Chuyển đến nơi nào?” Cầm lấy hai vỉ sữa chua bỏ vào trong xe đẩy, Diệp Thiều An tự tiếu phi tiếu hỏi.
Văn Khang Bình thấy đề nghị này tựa hồ có hi vọng, cẩn thận nói: “Dọn vào nhà anh, thế nào?”
Diệp Thiều An tự tiếu phi tiếu nhìn anh, không nói lời nào.
Văn Khang Bình nỗ lực chào hàng bản thân, “Em xem em ở nhà một mình, thi thoảng cũng phải lau dọn quét nhà đúng không? Còn phải ra ngoài mua cơm ăn? Hơn nữa ở một mình rất cô đơn nè, chỗ của anh không như vậy đâu, hai chúng ta có thể bầu bạn với nhau này, nhà thì cứ để anh dọn, cơm để anh nấu, coi như không thể, vẫn còn dì giúp việc mà, chất lượng sinh hoạt được đề cao hơn nhiều lắm…”
“Em nhìn lại em bây giờ đi, trong nhà chẳng có đồ dùng vật dụng gì, người gầy rọp hẳn đi, một khi bận rộn thì chẳng để ý được việc gì, người làm nghiên cứu khoa học như em đều như thế hết, tự phá hủy bản thân cũng không thèm chú ý, có anh giám sát thì không giống như vậy…”
Văn Khang Bình thao thao bất tuyệt, tự thổi phồng nhà mình như chốn bồng lai chỉ có ở trên trời, Diệp Thiều An nghe thấy phiền, liền nhàn nhạt nói: “Được.”
“Em không cần phòng bị anh đâu, anh…” Văn Khang Bình đột nhiên phản ứng lại, “Em nói cái gì cơ?! Em nói ‘được’?!”
“Được thôi, không đâu.” Diệp Thiều An ôn hòa đáp.
Văn Khang Bình: “…”
“Anh không nghe thấy vế sau, anh chỉ nghe thấy em nói ‘được’ thôi.” Văn Khang Bình cậy mạnh ôm Diệp Thiều An vào trong lòng, sâu sắc cảm thụ khí tức trên người hắn, cười nói: “Đi, chúng ta về nhà!”
“Cái này không vội.” Diệp Thiều An nhã nhặn nói: “Chúng ta nói chuyện khác đi.”
Văn Khang Bình: “Hả?”
“Nghe nói mấy hôm trước anh đi tìm Châu Châu?” Diệp Thiều An tự tiếu phi tiếu câu lên khóe môi.
Văn Khang Bình: “…”
“Có tiện kể lại cho tôi nghe hai người nói chuyện gì không?” Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn hỏi.
Văn Khang Bình: “…”
Anh muốn nói không tiện có kịp không?
“Không muốn nói?” Diệp Thiều An khẽ gật đầu, “Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện thoại báo cho Châu Châu biết hai ta đã về một nhà, hâm nóng lại tình bạn thủa thiếu thời nhé?”
Văn Khang Bình: “…”
Đây là tiết tấu muốn chia tay sao!!!!