Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiều An chẳng thèm lo lắng Tây Mị Trạch thật sự sẽ nhốt hắn ở đây mãi, chuyện Cổ Tân Y còn sống cực kỳ có tầm ảnh hưởng đến gã, tầm quan trọng của Cổ Tân Y đối với Mặc Ân Hoa không ai rõ ràng hơn Tây Mị Trạch.
Chế độ của Ma giới là nhị vương tứ quân, tạo thành thế gọng kìm, một vị vương thống lĩnh hai quân, bảo vệ sự an bình vạn năm của Ma giới.
Mà Mặc Ân Hoa chính là Mặc Quân, Ma quân dưới trướng An vương, Mặc Quân thân ở trong thế gọng kìm này, mấy vạn năm trở lại đây đều cống hiến cho An Vương điện hạ, thế mà chỉ vì một Cổ Tân Y, Mặc Ân Hoa ruồng bỏ vương của y, phẫn nộ đầu nhập Mị Vương, trong cuộc chiến giữa song vương, sở dĩ Mị vương có thể một đường thế như chẻ tre, có liên quan mật thiết với việc Mặc Ân Hoa phản bội.
Cũng chính vì như thế, người Tây Mị Trạch khó tín nhiệm nhất chính là Mặc Ân Hoa.
Mặc Ân Hoa ngay cả tín ngưỡng vạn năm cũng có thể ruồng bỏ, ngay cả truyền thừa mấy chục ngàn năm cũng có thể lãng quên, thậm chí An vương là vị vương bọn họ cống hiến mấy chục ngàn năm cũng có thể phản bội trong một khoảng khắc.
Vậy gã dựa vào thứ gì để tin rằng Mặc Ân Hoa sẽ không ruồng bỏ gã?
Bởi vì thứ huyết thống vi diệu giữa bọn họ?
Ha.
Tầm ảnh hưởng của Cổ Tân Y đối với Mặc Ân Hoa thật sự là quá lớn, mất y, Mặc Ân Hoa có thể ruồng bỏ truyền thừa vạn năm, nhưng khi đã tìm lại được, vì y mà ruồng bỏ cả Ma giới tựa hồ cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Con ngươi Tây Mị Trạch sâu thẳm, trong cung điện yên tĩnh chỉ có mấy cái bóng hư vô cùng với một cung nữ hôn mê bất tỉnh.
“Điện hạ.” Một âm thanh bình thản vang lên trong đại điện: “Thuộc hạ vô năng, trên người nữ tử này có vết tích từng bị ám nhưng vết tích đó đã bị tiêu trừ, người này vô cùng cẩn thận, từ thủ pháp gây án có thể đoán được không phải do người trong Ma giới gây nên.”
Không phải người trong Ma giới gây nên?
Tây Mị Trạch phì cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Ta thế mà lại không biết, Ma cung là nơi súc sinh cũng có thể bước vào.”
Nhất thời, bên trong cung điện xuất hiện mấy chục thân ảnh quỳ xuống, đồng thời nói: “Thuộc hạ vô năng.”
“Chậc.” Tây Mị Trạch ý tứ hàm xúc không rõ phun một câu, chậm rãi nói: “Chỗ của Mặc Ân Hoa có phát hiện gì không?”
Trân bảo ngỡ đã mất mà tìm lại được, tất nhiên phải cất giấu cẩn thận.
Mà càng cất giấu cẩn thận, càng dễ để lộ sơ hở.
“Bẩm điện hạ.” Một thanh âm bình thường vang lên: “Chỗ ở của Mặc Ân Hoa không có gì khác thường, thế nhưng có một chuyện lạ, dạo này Mặc Ân Hoa vô cùng chú ý tới ẩm thực, dùng ngàn vàng thuê hai vị Ma đầu bếp, còn những kỳ trân dị bảo trong điện của Mặc Ân Hoa được bí mật chuyển đến nơi ở của y, thời gian Mặc Ân Hoa ở trong phòng nhìn vật nhớ người lâu hơn bình thường một chút.”
“Cạch… cạch… cạch…”
Âm thanh ngón tay va chạm vào bích thạch vang lên trong đại điện yên tĩnh, một tiếng lại một tiếng như gõ vào trong đáy lòng ma thị, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng chẳng thể nào nghe thấy trong đại điện yên tĩnh.
“Thú vị đấy.”
Tây Mị Trạch nhẹ nhàng nói.
Một kẻ bi thương gần chết thường thấy vật nhớ người còn có tâm tư để ý đồ ăn ngon hay không sao?
Một kẻ cực kỳ bi thương chỉ có thể thấy vật nhớ người cần gì quan tâm đến kỳ trân dị bảo trong điện của Mặc Ân Hoa?
Chậc.
Thú vị đấy.
Thực sự là thú vị quá.
“Tiếp tục giám thị Mặc Ân Hoa, một khi phát hiện tung tích của Cổ Tân Y, bằng mọi giá phải tóm được y.” Tây Mị Trạch không chút do dự nói, chỉ cần bắt được Cổ Tân Y, không cần lo lắng mấy động tác sau lưng của Mặc Ân Hoa nữa.
“Thông báo với thám tử ở Yêu giới cùng Nhân giới, kế hoạch có biến, đi thăm dò tế tự đàn của Nhân giới cùng vương tử Yêu giới, phái người đi tra hành động của Thiên giới một chút.” Tây Mị Trạch hơi cụp mắt, ý vị thâm trường nói: “Tế tự đàn…cũng không chỉ là tế tự đàn đâu.”
Mấy cái cái bóng liếc mắt nhìn nhau, đều lĩnh ngộ được ý tứ của chủ nhân từ trong ngữ khí của Tây Mị Trạch, lên tiếng nói: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
——
Đêm đã khuya.
Trong địa lao có một thân ảnh đi lại.
Diệp Thiều An vốn có mấy phần ảm đạm, lúc này không khỏi cong môi lên cười như không cười nói: 【 Nhìn kìa, gã đến rồi. 】
Hệ thống không còn gì để nói, nửa ngày thanh thanh thản thản bảo: 【Xin kí chủ chú ý kỹ độ cảm giác. 】
【Chậc.】 Diệp Thiều An khe khẽ lắc đầu, sau một khắc, trong địa lao tăm tối dấy lên một ánh lửa, chớp mắt chiếu sáng toàn bộ địa lao, Diệp Thiều An hơi nhấc mí mắt lên, dù bận vẫn ung dung nói: “Đến.”
Lời nói của hắn thực sự bình tĩnh và tản mạn quá mức khiến lòng Tây Mị Trạch trong khoảnh khắc bùng lên mấy phần khó chịu, gã không khỏi nheo mắt lại, lãnh lãnh đạm đạm đánh giá Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An tựa hồ sống rất tốt.
Y phục của hắn không được thay ra, cổ áo có nơi lưu lại vết máu, trong địa lao âm u thường có một luồng hơi lạnh tàn phá bừa bãi, quần áo hắn mặc vô cùng đơn bạc, ống tay áo bị gió thổi bay có thể nhìn thấy cổ tay trắng nõn nhỏ yếu.
Tây Mị Trạch lúc này mới phát hiện người này tinh tế gầy yếu cỡ nào.
Hắn giống như mấy tên sủng nhi mà đám quý tộc Ma giới yêu thích nuôi nhốt, trắng nõn tinh tế, tao nhã thong dong, tựa như một bông hoa Bạch Liên (sen trắng) đang từ từ nở rộ, mỹ mạo và nhu nhược, rồi lại có một loại khí chất rất đặc biệt.
Mà điểm khác biệt lớn nhất giữa Diệp Thiều An với bọn chúng chính là đôi mắt.
—— chói lọi như vì sao, vừa lấp lánh vừa rực sáng.
—— vạn ngàn vinh quang như bị hút vào trong đôi mắt hắn.
Bên trong con ngươi đen láy trong suốt sâu không thấy đáy ấy ẩn tàng rất nhiều sự cao ngạo và cơ trí, bất luận đang ở trong phú quý hay hiểm cảnh, hắn đều có biện pháp nắm giữ toàn bộ thế cuộc trong lòng bàn tay.
Hắn không bao giờ chịu làm kẻ ở dưới.
An vương của Ma giới.
Đây chính là… An vương của Ma giới Diệp Thiều An.
Cuối cùng vẫn do gã nghĩ quá đơn giản, An vương của Ma giới sao có thể là kẻ bị đánh bại dễ dàng như vậy?
Đây chính là An vương của Ma giới!
Đây chính là Diệp Thiều An gã tâm tâm niệm niệm mấy trăm năm!
Tây Mị Trạch đột nhiên cười ha hả, tiếng cười sung sướng đến cực điểm, gã nhanh chân chạy vào địa lao, đôi mắt liệt diễm giống như hồng ngọc lóe ánh sáng quỷ dị, “—— An vương đang chờ bản vương sao?”
Chính là cái cảm giác này ——!
Chính là cái cảm giác này ——!
Tây Mị Trạch hít vào một hơi thật sâu, gã thậm chí cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào, chính là cái cảm giác này, thế lực ngang nhau khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Cuộc chiến song vương kết thúc quá nhanh quá đơn giản, quân đội của gã thế như chẻ tre, chỉ mất ba tháng chiến tranh đã kết thúc, Diệp Thiều An trở thành tù binh của gã.
Không đã nghiền chút nào.
Không cần dùng đầu óc, hoàn toàn dùng kiểu chiến tranh nghiền ép khiến Tây Mị Trạch cảm thấy không kiên nhẫn, quân đội của Diệp Thiều An sao có thể cam chịu như vậy?!
—— thật khiến người ta thất vọng.
Tây Mị Trạch nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh Diệp Thiều An, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Diệp Thiều An, niềm sung sướng trong con ngươi càng thêm mãnh liệt, “An vương cũng thật biết cách… khiến người ta kinh hỉ đấy.”
Diệp Thiều An hờ hững mỉm cười, ôn hoà tựa gió xuân.
Bộ dáng này trong mắt Tây Mị Trạch càng trở nên cao thâm khó lường.
“Xem ra, Mị Vương cũng phát hiện.” Diệp Thiều An hơi nhắm hai mắt lại, “Không biết Mị Vương có hứng thú hợp tác cùng ta không?”
“Ta?” Tây Mị Trạch cười khẩy nói: “An vương từ bao giờ có tư cách cùng bản vương nói chuyện hợp tác thế?”
Diệp Thiều An mở mắt ra, lộ ra một nụ cười thuần lương vô tội, “Mị Vương không muốn hợp tác với ta cũng không sao.”
“Ngược lại trăm năm sau, danh tiếng của ta trong lịch sử Ma giới có thấp đến thế nào cũng êm tai hơn danh tiếng của Mị vương rất nhiều đó.”
“Một Ma vương bại trận, hay một kẻ đánh mất cả Ma giới?” Diệp Thiều An hồn nhiên không thèm để đến ý khí tức càng ngày càng lãnh liệt của Tây Mị Trạch, cười đến thuần lương vô hại, “Danh tiếng của ta tất nhiên êm tai hơn danh tiếng của Mị Vương điện hạ gấp trăm lần.”
“Ầm ——!”
Có thứ gì đó vỡ vụn, mảnh vỡ bay qua vành tai cắt ra vài miệng vết thương, Diệp Thiều An không quan tâm chỉ mỉm cười nhìn Tây Mị Trạch.
Hắn sợ gì nữa? Hắn có chết cũng bắt Tây Mị Trạch chịu tội cùng!
Hắn sợ gì nữa? Trăm năm sau danh tiếng của hắn không tốt đến mấy cũng phải bắt Tây Mị Trạch phụng bồi!
Không hợp tác? Được, không thành vấn đề.
Hắn ngông nghênh chẳng biết sợ chi!
Tây Mị Trạch lạnh lùng nhìn Diệp Thiều An, cả buổi sau cười lạnh nói: “Có thể.”
Diệp Thiều An dù đang ở trong cảnh tù đày cũng không sợ tranh ăn với hổ, một kẻ bề trên có gì đáng sợ đâu?
Nực cười!
Diệp Thiều An sung sướng cong khóe môi lên, đôi mắt đen láy rạng ngời rực rỡ, “Hợp tác vui vẻ nha, Mị Vương điện hạ.”
Thanh âm ấy như châu như ngọc ngậm lấy từng tia từng sợi sung sướng, giống như gió xuân thổi tới bên tai của gã.
Đầu quả tim Tây Mị Trạch hơi nảy lên một cái.
【Chậc.】
Hệ thống : 【… Đây là cảnh há miệng chờ sung sao? 】
【Không, cái này gọi là lòng mang thiên hạ.】
Hệ thống : 【??? 】
Hệ thống : Một mặt ép mộng. jpg
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống : Vĩnh viễn đều không hiểu kí chủ muốn làm gì, tâm tình phức tạp. jpg
Hệ thống : Chúng ta chẳng giống như đang làm nhiệm vụ cứu vớt thế giới tẹo nào!
Hệ thống : Một mặt ép mộng. jpg