Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

quyển 1 chương 4: hào quang ký ức (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

An vương của Ma giới, bất kể ở Ma giới hay Thiên giới, thậm chí cả Nhân giới Linh giới Yêu giới, đều không thể đếm hết được tin đồn liên quan đến hắn.

Nghe đồn, An vương của Ma giới một thân ngân y, tay nắm trường thương, bình thường khiêm nhường bao nhiêu, lúc ra chiến trường lại dũng mãnh bấy nhiêu, trăm trận trăm thắng, diệt sạch quân thù, mang về cho Ma giới không ít chiến thắng huy hoàng.

Nghe đồn, dung mạo hắn như thần chỉ (được thần đắp nặn), túc trí đa mưu, trời quang trăng sáng, mỗi lần khải hoàn trở về, một cái nhíu mày một nụ cười gian đều có thể câu đi vô số ái mộ.

Tiểu cung nữ nghẹo cổ nhìn nam tử ấy, hắn thoạt nhìn vô cùng gầy yếu khiến người ta có cảm giác ốm yếu tái nhợt, trên đôi môi đẹp đẽ chẳng có bao nhiêu huyết sắc ấy lại câu nhân ngoài ý muốn.

Khiến người ta chỉ muốn cắn lên đôi môi của hắn, dùng máu tươi phác thảo lại hình dáng đôi môi ấy…

Nhịn xuống!

Tiểu cung nữ vội vã thu hồi tầm mắt, cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, không nhịn được lại quay đầu ngắm nam tử đó.

Diệp Thiều An sớm đã chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nàng như động vật nhỏ bị bắt nạt, đôi mắt tròn tròn, tiểu tâm dực dực (cẩn thận) liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý hắn nữa, rồi lại không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn…

Đây chính là An vương của Ma giới nha, thật khó tin.

Tiểu cung nữ tiểu tâm dực dực nhìn hắn sau đó bị Diệp Thiều An bắt quả tang, trong đôi mắt phượng hẹp dài đen láy có ý cười nhàn nhạt như vụn sao, tiểu cung nữ sợ hết hồn, hét lên một tiếng nhảy bật dậy: “A ——!”

“Ha ha ——” Diệp Thiều An khẽ nở nụ cười, hắn lắc đầu cười nói: “Nàng không cần cẩn thận nhìn ta như vậy, ta đây tự vác mặt đến cho nàng nhìn.”

“Ngài…” Tiểu cung nữ như khinh khí cầu bị xì hơi, dậm chân một cái mất hứng nói: “Ngài quá đáng… Ngài đây là cố ý…cố ý bắt nạt ta…!”

Mặc dù nói như vậy, gương mặt nàng lại hơi ửng hồng.

Diệp Thiều An không nói gì, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây “rì rào” trong gió.

Tiểu cung nữ có chút lo lắng nghĩ mình đã chọc giận hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên vô tình rơi vào đôi mắt phượng đong đầy ý cười, sáng ngời như sao đêm, ôn nhu như ánh trăng.

Trái tim nàng trong giây phút đó “thình thịch” loạn nhịp.

Hắn để ý thấy nàng hơi khác lạ nên nhìn xuống, hơi nghiêng đầu lộ ra một nụ cười hiền hòa, nhẹ giọng dò hỏi: “… Vẫn thương tâm ư?”

Nàng ngốc nghếch nhìn hắn, theo bản năng lắc lắc đầu, thực ra cũng không thương tâm lắm, nhưng khi gặp hắn, sao có thể thương tâm được nữa?

“Vậy thì tốt.” Diệp Thiều An nở nụ cười, ôn hòa nói: “…đã ở trong Ma cung này, không bao giờ được phép thương tâm khổ sở, kiên cường lên một chút, nhé?”

“Ừm…” Nàng ngây ngốc nhìn nụ cười của hắn, ngập ngừng đáp.

Có lẽ bị dáng vẻ ấy của nàng chọc cười, hắn vươn tay ra tựa hồ muốn xoa xoa đầu của nàng, sau đó lại cảm thấy không được ổn cho lắm, bàn tay có chút biệt nữu (không được tự nhiên) mà chuyển đến vai, vỗ nhẹ, nói: “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

“Sắc trời không còn sớm, mau trở về đi.”

Dứt lời, hắn bước tiếp về phía trước.

Ngay cả bóng lưng cũng thuận mắt như vậy.

Thật lâu sau, nhìn thấy tấm lưng kia đã đi khá xa, nàng mới dùng sức hô: “Này! Ngài tên là gì vậy?!”

Hắn sẽ nói tên thật cho ta sao?

Sẽ sao? Không thể nào?

Bây giờ hắn đang ở vị trí lúng túng như vậy, làm sao có thể nói tên thật của mình cho ta chứ?

Ánh mắt tiểu cung nữ sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng người đó, trái tim “thịch thịch thịch” đập điên cuồng, tuy rằng nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn hi vọng hắn có thể nói tên thật của hắn cho mình biết.

An vương của Ma giới, Diệp Thiều An.

Nàng thầm niệm cái tên ấy trong lòng, thậm chí còn nhuộm lên nó màu lưu luyến.

Nam nhân đang đi ở đằng trước bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn nàng với ánh mắt nặng nề nhưng cũng rất ấm áp mềm mại, hắn nhìn nàng hồi lâu mới trầm giọng nói: “… Nàng có thể gọi ta là… An An.”

An An… An An…

Nàng mừng rỡ như điên, hắn không lừa nàng!

“Ta tên Nhã, ngài phải nhớ kỹ ta đó nha!” Nàng đột nhiên nở nụ cười, lớn tiếng nói.

Hắn đã nói thật cho nàng nghe, vậy nàng cũng không hư tình giả ý.

“Nhã…” Diệp Thiều An khẽ nở nụ cười, hắn dừng một chút lại cười nói: “Tái kiến.”

Hắn quay người đi về phía xa xa.

Nhã nhấn lồng ngực của mình, trái tim đang đập điên cuồng, chờ cả buổi nàng mới nhắm mắt lại, tìm ra chiếc khăn mềm mại ban nã.

Diệp Thiều An, Diệp Thiều An, An An, An An…

Nàng khẽ niệm trong lòng, đột nhiên dục vọng nóng rực bùng lên.

Nàng nghĩ, nàng tìm thấy rồi, nàng tìm kiếm thăm dò mấy trăm năm, không ngờ có thể tìm được người khiến nàng động lòng trong Ma cung này.

An vương của Ma giới Diệp Thiều An ư? Chẳng sao cả, Ma giới đã không còn An vương từ lâu lắm rồi.

Không còn lâu lắm rồi.

Chỉ có An An, chỉ có An An tương lai sẽ thuộc về nàng.

——

【Độ tức giận của mục tiêu nhiệm vụ đã đột phá .】

【Độ tức giận của mục tiêu nhiệm vụ đã đột phá .】

【Giá trị tức giận của mục tiêu nhiệm vụ đang tăng lên, mong kí chủ chú ý.】

【Giá trị tức giận của mục tiêu nhiệm vụ đang tăng lên, mong kí chủ chú ý.】

Âm thanh không lăn tăn gợn sóng của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Thiều An, Diệp Thiều An híp mắt nhìn lên bầu trời, ngẫm xem đã mấy giờ rồi, dường như đã thấu hiểu lí do Tây Mị Trạch phẫn nộ như vậy.

Chỉ có điều…

Diệp Thiều An nhướng nhướng mày, trong con ngươi xẹt qua một tia thâm ý.

Thi thoảng phẫn nộ một tí mới có lợi nha, để nâng cao sức chịu đựng ấy mà, Mị Vương điện hạ.

Nghĩ như thế, bước chân của Diệp Thiều An càng chậm hơn.

Cung điện nguy nga xa hoa đang ở ngay trước mắt, bước chân của Diệp Thiều An thoáng trì hoãn, một giây sau, cả người hắn đã bị ôm lấy trực tiếp vứt lên chiếc giường duy nhất trong cung điện.

Khuôn mặt Tây Mị Trạch biến hóa không ngừng mặt xuất hiện trước mặt Diệp Thiều An.

Đôi mắt đen bóng của Diệp Thiều An chẳng sợ chi đảo qua khuôn mặt Tây Mị Trạch, bàn tay Tây Mị Trạch nắm lấy cằm của hắn, ngón tay không nhẹ không nặng ma sát, nhìn hắn từ trên cao xuống, khẽ cười nói: “An An cũng thật biết cách… làm người ta tức giận.”

“Sao, có thể cùng một tiểu cung nữ cười dịu dàng đến vậy, thế mà khi nhìn thấy bản vương cười cũng không thèm cười một cái hả?”

Diệp Thiều An mệt mỏi nhắm mắt lại, không mặn không nhạt nói: “Vậy Mị Vương cũng phải cho ta một lý do để cười ha.”

“Lý do?” Tây Mị Trạch đột nhiên nở nụ cười, gã áp sát vào Diệp Thiều An, cười nói: “Được rồi, bản vương cho ngươi một cái.”

“Bản vương vì săn sóc An An ốm yếu, chẳng hề đòi hưởng lạc cùng An An, bây giờ cơ thể của An An đã khôi phục tốt, ngươi cũng nên ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình, đúng không nào?”

Tay Tây Mị Trạch xuyên qua lớp quần áo của Diệp Thiều An tàn nhẫn bóp ngực hắn một cái, tư vị mềm mại trắng mịn ấy khiến ánh mắt gã lóe mấy phần ám sắc, cười ha hả: “Bộ dáng mặc người xâu xé này của An An thật khiến bản vương vui lòng.”

Xúc cảm trắng mịn đọng lại trên đầu ngón tay, cái cảm giác được đền bù như mong muốn này thật là quá mỹ diệu, Tây Mị Trạch chỉ cảm thấy mỗi tế bào toàn thân gã đang gào thét, đầu ngón tay gã hơi co giật, đột nhiên nhảy lên giường đè chặt lên người Diệp Thiều An.

Tây Mị Trạch đè lên Diệp Thiều An, không nhanh không chậm vuốt ve ngón tay Diệp Thiều An, con ngươi đen thêm vài phần, nhàn nhạt hỏi: “Là ngón tay nào chạm vào cung nữ kia?”

Diệp Thiều An cau mày không đáp, Tây Mị Trạch nhẹ nhàng liếm láp đầu ngón tay Diệp Thiều An, ngón tay của hắn ôi sao đẹp lạ, năm ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay êm dịu căng mọng, tinh tế liếm láp không ngờ còn cảm thấy ngòn ngọt.

“Không sao, ngươi có thể không nói.” Tây Mị Trạch mạn bất kinh tâm (tùy ý) nói vậy, đôi môi đỏ mọng của gã lưu luyến đầu ngón tay của Diệp Thiều An, cố ý phát ra tiếng “chụt chụt”, cơ thể của Diệp Thiều An hơi hơi căng thẳng, mi tâm cũng khẽ nhíu lại, có thể thấy hắn đang ở trong trạng thái cam chịu.

“Chậc. ” Tây Mị Trạch than một tiếng, chặt chẽ đè lên người Diệp Thiều An, ghé sát vào lỗ tai hắn lại cười nói: “—— ta có biện pháp bắt ngươi phải nói.”

Một giây sau, Tây Mị Trạch nặng nề cắn vào bả vai Diệp Thiều An!

Dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy vào cuống họng của Tây Mị Trạch, mùi vị tanh ngọt khiến toàn thân gã trở nên hung hăng táo bạo, đây là máu của Diệp Thiều An, đây là máu của Diệp Thiều An!

Suy nghĩ này khiến gã cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Bây giờ người đang nằm dưới thân gã mặc gã muốn làm gì thì làm chính là Diệp Thiều An!

Là Diệp Thiều An đó!

Chỉ cần nghĩ đến điều này, hạ thân Tây Mị Trạch đã cứng phát sợ!

“Thật đáng tiếc…” Tây Mị Trạch mỉm cười mở miệng, giọng gã khàn khàn đáng sợ, gã hôn rải rác khắp khuôn mặt hắn, “Ta giờ không muốn bắt ngươi phải nói. “

“An An.”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thiều An: Ta có một câu ha ha không biết có nên nói hay không.

Diệp Thiều An: Ngươi muốn ta nói thì ta phải nói sao? Ngươi không muốn ta nói thì ta không được phép nói sao? Thật đáng tiếc, sự thật đã khiến lão gia ngài phải thất vọng rồi.

Tây Mị Trạch:… QAQ

Về việc tại sao vương tử Yêu giới lại là tiểu cô nương, mời xem lại chương : nhắc nhở giữa các phe phái, Yêu giới và Nhân giới ở vị trí trung lập nhé (ahahahaha)

Thân là vương tử của phe trung lập, làm sao có thể dùng chân thân (thân thể thật) xuất hiện ở Ma giới chứ (/ω╲)

Truyện Chữ Hay