Làm Một Tiểu Thụ Thổ Hào Đúng Tiêu Chuẩn

chương 5: trong mộng không có anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian thấm thoát đã qua hai năm.

Lúc Kim Hào từ trường thi đại học đi ra, đặc biệt chú ý một nam nhân đang đứng ngược hướng nắng dưới một tàng cây, liền cong khóe miệng, kiềm chế không được kích động trong lòng, xông lên ôm chầm lấy nam nhân kia.

Hai năm này, Kim Hào thay đổi rất lớn, lúc trước nổi danh đại diện cho sự giáo dục thất bại ở Tây Hải thị, trong nháy mắt liền trở thành thiếu nam ngoan ngoãn giỏi giang bậc nhất của khu.

Thân phận của Kim Hào cũng không còn là đứa con riêng không lên nổi được mặt bàn của Kim gia, mà trở thành ân nhân cứu mạng một nhà bọn họ rồi lại dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với đám người kia, đồng thời Kim Hào cũng là người yêu của nhân tài tuấn kiệt Vinh đổng ở Tây Hải thị.

Không nói đến Vinh Thịnh lợi dụng ưu thế trùng sinh như thế nào mà sớm lập thành vương quốc thương nghiệp cho riêng mình, lại còn lợi dụng chuyện kiếp trước Kim Hào thiếu chút nữa bị kẻ thù của Kim gia lập mưu giết chết, để gài cho toàn thể Kim gia hứng đòn, còn thuận thế làm cho Kim Hào trở thành ân nhân của họ, Vinh Thịnh cũng bất chấp tất cả để Kim Hào nhìn thấu bộ mặt xấu xa đê tiện của gia đình đó, một tờ hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệ giữa Kim Hào cùng Kim gia được ký kết, khúc chiết trong đó không cần phải nói tỉ mỉ.

Kim Hào đi theo từng bước đúng như kế hoạch Vinh Thịnh sắp đặt, tự nhiên sẽ không chút lực chống đỡ như ở kiếp trước, mà bản thân Kim Hào vốn rất thông minh, dưới một loạt trùng hợp quá mức cũng đã nhìn ra manh mối, tuy vừa đoạn tuyệt quan hệ khiến hắn có chút thương tâm, nhưng lại rất bình tĩnh mà hỏi Vinh Thịnh: “Anh đã sớm biết sự thật này phải không? Kẻ ‘thêm dầu vào lửa’ cũng là anh phải không?”

Vinh Thịnh kinh ngạc với sự nhạy cảm của Kim Hào, cũng thản nhiên thừa nhận, tuy nói thản nhiên nhưng trong lòng Vinh Thịnh cũng đã tính đến tình huống xấu nhất luôn rồi, Kim Hào có thể tức giận rồi chiến tranh lạnh với y, nhưng bất luận như thế nào, y cũng sẽ không cho phép Kim Hào rời đi.

Thật ngoài ý muốn, Kim Hào không có tức giận, cũng không có chiến tranh lạnh, chỉ cười cười nói: “Em biết, anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”

Rõ ràng là cười, nhưng nước mắt lại không tự chủ được trượt dài xuống má.

Thiếu niên Kim Hào sẽ không còn sợ mình bị ghẻ lạnh, nhưng hắn vẫn không thể hiểu, tại sao lại có loại người nhẫn tâm như là gia chủ Kim gia, sẵn sàng đem cốt nhục của mình làm bia ngắm cho một kẻ khác, sẵn sàng biến con mình thành một khí tử, hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu bản thân không có Vinh Thịnh, hắn sẽ ra sao, một mình đối mặt với những chuyện đó, hắn sẽ còn sống hay là sẽ chết?

Thiếu niên Kim Hào biết, hắn chỉ còn lại một mình Vinh Thịnh, hắn thậm chí không dám tưởng tượng, nếu mất đi Vinh Thịnh, hắn sẽ ra sao, vì thế, trong làn nước mắt trượt dài kia, Kim Hào nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng này, hung hăng hôn môi Vinh Thịnh.

“Làm sao vậy? Có phải quá nóng hay không? Em thi có mệt hay không?” Giọng nói ôn nhu của Vinh Thịnh đánh gãy hồi ức của Kim Hào.

Kim Hào ngẩng đầu lên, cũng mặc kệ đây là đâu, giống như một năm trước, hung hăng hôn môi nam nhân của hắn, kết quả bản thân lại bị hôn đến mức thở hồng hộc, tựa vào lòng Vinh Thịnh, cười tủm tỉm nói: “Em sẽ lập tức trưởng thành, đại bảo bối của em à!”

Từ một năm trước, Kim Hào đã đổi xưng hô “Anh Vinh Thịnh” bằng loại từ ngữ khí phách mười phần, kỳ thật càng thêm nị nhân “Đại bảo bối”.

Kim Hào tự động tắm rửa sạch sẽ, thoa sẵn thuốc bôi trơn cùng làm mấy tiền hí khác, nằm ngang trông ngóng hưởng dụng trên giường, nhưng mà mỗi lần như thế, Vinh Thịnh đều không chịu làm đến bước cuối cùng, kiên trì chờ đợi Kim Hào trưởng thành. [Beta: Ây dô, công như thế chỉ khiến ta tức chết, ta thích công cầm thú, cầm thú quỷ súc công mới là vương đạo!!!]

Vì thế, việc Kim Hào thích nhất, chính là hung hăng trêu chọc Vinh Thịnh một phen, còn luôn miệng gọi “Đại bảo bối”, sau đó Vinh Thịnh dục hỏa đốt người, bèn phải bỏ chạy lấy thân, đại bảo bối không thể nhịn được nữa, lại không thể làm gì khác, chỉ đành nề hà sủng nịch hắn, bộ dáng đó khiến cho Kim nhị thiếu gia rất là thích ý!

Sinh nhật tuổi của Kim Hào là vào ngày thi đại học cuối cùng, ngày hôm đó Kim Hào vừa kích động, vừa khẩn trương, chọn lựa rất lâu nội y tình thú để mặc, cuối cùng trực tiếp tắm rửa sạch sẽ, trần trụi nằm trong ổ chăn trải đầy hoa hồng.

Không ngờ Kim Hào vừa đặt đầu lên gối, liền mệt mỏi rã rời, nặng nề ngủ thiếp đi.

“Nghe nói mày thích Vinh đại công tử? Thật là chuyện nực cười mà!” Tại một bữa tiệc tối nổi tiếng ở Tây Hải thị, một thiếu niên mặc tây trang xám bị vài người vây quanh, có nam có nữ, ăn mặc đều là đồng dạng khéo léo hoa lệ, dù lời nói ra bén nhọn cũng mang theo loại tư thái cao cao tại thượng.

Ánh mắt thiếu niên mặc tây trang xám trở nên âm trầm, buông xuống ly rượu trong tay, khẽ nâng cằm lên, bộ dáng khinh thường nhất cố, thoạt nhìn rất có khí thế, nhưng kẻ đang đứng trên không trung là Kim Hào lại biết rất rõ ràng, kẻ kia bất quá là đang phô trương thanh thế mà thôi.

Bởi vì bộ dạng thiếu niên đằng kia giống hắn như đúc.

“Ây dô, dám làm mà không dám nhận hả? Ai chẳng biết con riêng của Kim gia cả ngày đều đưa quà này quà nọ đến trước mặt Vinh đại công tử nhà người ta chứ, Kim thiếu nói cho Minh nhi biết một chút đi, bước tiếp theo cậu sẽ làm gì, chắc không tính toán hạ dược đâu nhỉ!” Một thiếu niên mỹ mạo, mặc tây trang trắng, chậm rãi nói.

Kim Hào nghe vậy cảm thấy cực kỳ tức giận, hắn nhìn thấy ánh mắt thiếu niên kia lại âm trầm thêm mấy phần, hắn cho rằng thiếu niên đó hẳn không nhịn được mà sẽ động thủ, thì lại thấy cậu ta tay nắm thành quyền, nhếch môi cười nói: “Còn tốt hơn so với vài người chỉ dám suy nghĩ trong lòng.”

Nói xong, thiếu niên xoay người rời đi, Kim Hào cũng đi theo qua, hắn chú ý tới sống lưng kia rất thẳng, đôi môi mím chặt, Kim Hào dám chắc, dựa theo cảm xúc của thiếu niên, cậu ấy kỳ thật đang rất muốn khóc, bất quá hiện tại gắng gượng mà thôi.

Thiếu niên xoay người đi đến hoa viên không bao lâu, liền thấy một thanh niên, thiếu niên dừng bước, ánh mắt chuyên chú nhìn, Kim Hào theo tầm mắt cậu ấy nhìn qua, thì ra thanh niên kia chính là Vinh Thịnh.

Vinh Thịnh quay đầu qua, Kim Hào đang cao hứng, lại phát hiện sau khi Vinh Thịnh nhìn thấy thiếu niên thì nhíu mày, trong mắt lộ rõ chán ghét, Kim Hào có chút không thể tin nổi, đại bảo bối nhà hắn sao lại có thể nhìn ‘hắn’ với ánh mắt đó?!

Thiếu niên hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Vinh Thịnh, lại nói một câu mang ý thân cận: “Anh Vinh Thịnh, hôm đó em ở rạp hát đợi anh rất lâu, sao anh không đến?”

Vinh Thịnh lạnh giọng nói: “Tôi không muốn đi.”

Thiếu niên hiển nhiên đã quen thuộc với sự lãnh đạm của Vinh Thịnh, thản nhiên nói tiếp: “Anh không thích nhạc kịch hả, không thể nào, rõ ràng là anh thích nhất đoàn nhạc kịch đó mà, bất quá anh không đi cũng tốt, em nói cho anh biết nha, tuồng kịch đó chả hay gì đâu, lần sau chúng ta đi công viên Mông Thái chơi đi, ở đó có cái Bungee cao tới mét á, rất kích thích, rất thú vị! Em sẽ bao hết, anh cứ yên tâm…”

Thiếu niên nói liên miên cằn nhằn, ngữ khí lộ ra vẻ trấn định cùng nét lấy lòng, lại nhanh chóng bị Vinh Thịnh lạnh lùng đánh gãy: “Tôi nói lần cuối, tôi sẽ không đi, Kim Hào, tôi không thích cậu, tôi cũng không thích nam nhân, cậu làm như vậy tôi rất khó xử, đừng khiến tôi thêm chán ghét cậu nữa, tôi hi vọng đây là lần cuối chúng ta gặp mặt.”

Quăng xuống những lời này, Vinh Thịnh lập tức xoay người rời đi, lưu lại thiếu niên sắc mặt trắng bệch đứng ngây cả người, qua nửa ngày, thiếu niên thì thào nói: “Em biết như vậy sẽ khiến anh khó xử, nhưng anh vốn đã chán ghét em rồi… Bất quá đây là lần đầu anh gọi tên em, anh Vinh Thịnh nhỉ?”

Kim Hào nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của thiếu niên bỗng dưng cảm thấy mũi mình chua xót, hắn trầm mặc nhìn thiếu niên không nói một lời, lúc này hắn mới rõ ràng, thiếu niên này chính là hắn.

Kim Hào cơ hồ có thể đoán được thiếu niên sẽ tiếp tục làm những gì, quả nhiên về sau, thiếu niên mỗi ngày vẫn cứ không ngừng tiêu tiền vì Vinh Thịnh, đưa đến đủ loại quà tặng, vì Vinh Thịnh nấu đủ loại đồ ăn ngon, mà Vinh Thịnh hết lần này tới lần khác đều một mực cự tuyệt, chưa từng có ngoại lệ.

Cho đến có một ngày, thiếu niên trước sau như một về nhà, bất ngờ bị người bắt cóc.

Thiếu niên bình tĩnh đưa ra toàn bộ thẻ tín dụng cùng tài sản trong tay, nhưng tất cả đều bị đóng băng, thiếu niên nghe được tên bắt cóc gọi điện thoại đến Kim gia, cũng không phải vì tiền mà là muốn báo thù: “Kim gia chủ, đứa con ông yêu thương nhất đang nằm trong tay tôi, còn có % cổ phần Kim gia tôi cũng đã nắm chắc luôn rồi, nếu muốn lấy lại thì nhanh tới đây, quỳ gối xin tha ngay đi!”

Giọng gia chủ Kim gia bên kia truyền đến, xuyên thấu qua sóng điện thoại, trở nên hơi chút chói tai: “Cổ phần mày lấy được chắc là của thằng kia đi, toàn bộ đều là giả mà thôi, nó không có quyền thừa kế của Kim gia, dù chỉ một chút cũng không có, mày lấy được cũng vô dụng, về phần nó, vốn chính là mồi dụ tụi mày ra mặt mà thôi, lại nói tiếp, có nó thì ít nhiều cũng hấp dẫn sự chú ý của bên mày để tao giảm bớt áp lực ấy mà, còn cổ phần nhà mày, hiện tao đã lấy tới tay không ít rồi đấy.”

“Làm sao có khả năng, ông tin hay không, tôi sẽ giết nó ngay lập tức!” Giọng tên bắt cóc có chút hổn hển khó thở, gã lại dùng một cái điện thoại khác, gọi mấy cuộc ra bên ngoài, sau khi xác nhận tin tức, nổi điên ném nát nó “Họ Kim kia, tao lập tức giết chết nó ngay!”

Kim gia gia chủ không chút để ý nói: “Mày cứ tùy ý.”

Thiếu niên kia dường như đã sớm sở liệu, bị hung hăng đánh mấy bạt tay cũng không lên tiếng, Kim Hào lại nhìn đến thiếu niên cúi đầu kia, ánh mắt trở nên ảm đạm, nghiễm nhiên đã có ý định buông xuôi.

Ngay sau đó di động thiếu niên bất chợt vang lên, tiếng chuông đó là tự thiếu niên thiết lập chuyên biệt, điện thoại bị gã bắt cóc nhận, giọng nói lạnh lùng của Vinh Thịnh truyền đến làm ánh mắt thiếu niên chợt sáng: “Kim Hào, tôi đã nói, tôi không hi vọng có lần sau.”

“Vinh đại công tử sao, tên nhóc này đang ở trong tay tôi nha… “

“Anh là ai?” Lời tên bắt cóc bị Vinh Thịnh đánh gãy hỏi.

Thiếu niên lanh miệng la to: “Kho hàng Ma Sơn !”

“Bốp ——” lại bị đánh thêm một cái bạt tay.

Chuyện về sau phát sinh theo kiểu ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể lý giải được, thiếu niên trong lòng ôm một tia hi vọng mỏng manh trở thành sự thật, Vinh Thịnh chung quy cũng không thể mắt lạnh nhìn người khác chết mà không cứu, lại vừa vặn ở gần chỗ đó, ngay lúc thiếu niên vừa trúng hai dao thì thành công cứu ra.

Kim Hào đứng bên cạnh nhìn cũng nhẹ nhàng thở ra, đại bảo bối nhà hắn nguyên lai vẫn là một người ngạo kiều như vậy, một tên khẩu thị tâm phi.

Thiếu niên sau khi được cứu, đáp ứng ân nhân điều kiện duy nhất—— từ nay về sau không gặp y nữa.

Thiếu niên bắt đầu yên lặng phấn đấu, mỗi khi mệt đến mức chống đỡ không nổi thì lấy hình chụp trộm Vinh Thịnh ra ngắm, mỗi ngày chỉ ngủ được khoảng tiếng, thiếu niên chủ động tìm đến gã bắt cóc đàm phán, lại ngầm tìm hiểu và nắm bắt tình huống đối thủ cạnh tranh của Kim gia, thiếu niên giống như một khối bọt biển, tận lực hấp thu kiến thức bằng cách nhanh nhất có thể.

Thiếu niên đã thay đổi, vẫn âm trầm nhưng phần ngây thơ lúc trước hiện tại hoàn toàn biến mất, thay vào đó sẽ khéo léo chiều lòng người, trở nên thủ đoạn đa đoan, trải qua một quá trình ngủ đông dài gần năm, thiếu niên giờ đã thành một thanh niên tuấn tú, thành công vặn ngã Kim gia, tự tay đẩy hai vị trưởng bối tuổi tác đã cao là Kim lão cùng Kim gia gia chủ lăn vào ngục giam, thanh niên đó đạm mạc nhìn bọn họ, cuối cùng để lại một câu: “Giết người đền mạng, đó là thiên kinh địa nghĩa.”

Thứ duy nhất không thay đổi ở người thiếu niên ngày đó chính là tình yêu đối với Vinh Thịnh, nó gần như trở thành một loại bệnh trạng, cuồng si không biết ngày dừng.

Vinh gia không phải là dạng thuận buồm xuôi gió, ăn học thành tài trở về, Vinh đại công tử thuận lợi tiếp nhận Vinh gia năm năm, lại bị kẻ xấu tính kế ám toán, thiếu niên giờ đây nên gọi là thanh niên lại đưa lên một phần quà lớn, đại tài khí thô, khiến Vinh đại công tử thuận lợi vượt qua nguy cơ, hắn vẫn tuân thủ hứa hẹn, không có gặp mặt Vinh đại công tử.

Cho đến có một ngày, Vinh đại công tử chợt bị xui xẻo quấn thân, vừa tránh thoát được mưu sát đến từ bổn gia, lại không khéo ở sân bay gặp phải phần tử chủ nghĩa khủng bố cực đoan, trong tay không có bất kỳ thứ vũ khí nào, bảo vệ lại bỏ mình, Vinh đại công tử cũng bị thương, tuy vậy vẫn duy trì sự trầm ổn bình tĩnh thường ngày, chuẩn bị chọn đúng thời cơ đánh cược một phen.

Ngay lúc sắp sửa trúng một kích trí mạng, thanh niên cầm súng mà đến, trên mặt trên người đều đầy là máu, hắn cười rất tươi, từng bước một đi về phía Vinh Thịnh còn đang kinh ngạc.

Kim Hào thấy sau lưng thanh niên trúng phát đạn, chảy rất nhiều máu, thanh niên lại đứng thẳng tắp, giống như lúc ban đầu hắn nhìn thấy cậu ấy thời thiếu niên kia, tự ti mà lại kiêu ngạo.

“Bảo bối, sao em lại khóc? Gặp ác mộng sao?” Giọng nói quen thuộc mang theo đau lòng cùng nôn nóng bất an đánh thức Kim Hào.

Kim Hào lệ rơi đầy mặt, hai tay ôm chặt lấy Vinh Thịnh, giấc mộng kia hắn cảm giác rất chân thật, thật đến nổi giống như nó đã từng xảy ra, hắn vẫn nhớ rõ ‘mình’ khi đó cô độc thế nào, vẫn nhớ rõ ‘mình’ khi đó cố gắng đến mỏi mệt ra sao, vẫn nhớ rõ cảm giác lòng đau như cắt khi đáp ứng không để Vinh Thịnh thấy mặt, vẫn nhớ rõ ‘mình’ lúc làm những chuyện không thích có bao nhiêu tưởng niệm Vinh Thịnh, lại vẫn nhớ rõ ‘mình’ mỗi lần mặt dày mày dạn quấn lấy Vinh Thịnh có bao nhiêu tuyệt vọng đau thương…

Kim Hào cứ khóc như thế, nói không ra được một câu hoàn chỉnh.

“Làm sao? Làm sao vậy? Bảo bối, không khóc, không khóc nha.” Vinh Thịnh ôn nhu dỗ dành Kim Hào, đau lòng đến mức rối tinh rối mù.

Kim Hào tiếp tục khóc đến nấc cục, chậm rãi nói: “Em mơ thấy em quấn anh, nhưng anh rất chán ghét em, nói em không cần làm phiền anh nữa… Em bị bắt cóc, anh đến cứu em, rốt cuộc cũng không muốn nhìn thấy em… Cuối cùng em được như nguyện gặp lại anh… Nhưng em liền chết… chết rồi vẫn không được gặp anh nữa…”

Vinh Thịnh nghe vậy trái tim phảng phất như bị ai xé ai cào, thậm chí y còn thầm oán bản thân bất lực, y đem hết khả năng để Kim Hào có thể tránh đi những thống khổ hết thảy ở đời trước, nhưng không cách nào khống chế Kim Hào nằm mộng, Vinh Thịnh nhẹ giọng nói: “Sẽ không, người anh yêu nhất chính là em, mơ và hiện thực luôn luôn ngược nhau, anh vẫn là đại bảo bối của em mà, anh yêu nhất bảo bối của anh nha, đúng không nào? Bảo bối.”

“Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, bảo bối, không phải sợ, có anh ở đây, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, thật lâu, thật lâu về sau…”

Vinh Thịnh nói rất chậm, vừa nói, vừa hôn môi trấn an Kim Hào.

Kim Hào cảm xúc dần dần ổn định “Chúng ta làm đi, đại bảo bối, trong mộng chúng ta chưa từng làm qua.” [Beta: Ây dô, đây mới là mục đích chính của em nó đi]

Vinh Thịnh cho Kim Hào một nụ hôn triền miên, cuối cùng nhu hòa nói: “Đều nghe em hết, bảo bối của anh.”

Một đêm xuân, nơi nơi đều lưu lại dấu vết động tình của họ, Vinh Thịnh tắm sạch cho cả hai, dọn dẹp grap giường rồi ôm Kim Hào nằm ngủ, khẽ hôn lên trán Kim Hào, mềm giọng lại kiên định nói một câu: “Anh yêu em, bảo bối.”

Lúc Kim Hào ngủ no giấc tỉnh lại, thấy ngón tay trái áp út đã có một chiếc nhẫn sáng lóa, Kim Hào nháy mắt mấy cái, đối với đại bảo bối vừa vào cửa cười nói: “Đại bảo bối, em muốn hôn anh đến cứng luôn!”

Hết.

Tiểu kịch trường:

Kim Hào: Huhuhu, em nằm mơ, mơ thấy anh không cần em! Rõ ràng em có nhiều tiền như thế cơ mà!

Vinh Thịnh: Làm sao có chuyện đó được? Em nghe anh nói…

Kim Hào: Em không nghe, em không nghe, em không nghe…

Vinh Thịnh: [lặng lẽ lấy ra thuốc bôi trơn cùng áo mưa]

Làm trước nói sau…

———-oOo———-

Truyện Chữ Hay