Trong phòng cảnh xuân kiều diễm.
Không xong không xong không xong, lần này thật sự không xong rồi!!!
Tại căn phòng kiều diễm nọ, trong đầu người nào đó toàn bộ đều là ý nghĩ như vậy.
Sự tình đến tột cùng là vì cớ gì mà lại biến thành thế này chứ? Rốt cuộc là vì đâu mà lại biến thành thế này chứ a a a!!
Mục Thu bị người ta đè, vẻ mặt rối rắm, kêu thảm trong lòng.
Áo bị người ta vén lên.
"Ấy~~~~" Nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị.
Tóc dài mềm mại phân tán, lại mang theo vẻ xinh đẹp cuốn hút. Khuôn mặt thanh tú hơi hơi phiếm hồng, khiến người ta không thể rời mắt. Bàn tay trắng nõn đưa vào trong quần áo, mười ngón tinh tế, lành lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng người nào đó, vừa mềm lại còn ấm.
"Ưm~~~" Ngón tay chỉ cần thoáng động, liền có thể nghe được tiếng kêu ngọt xớt của đối phương, cuộc sống như vậy quả thực là như mơ.
Một chân chen vào giữa hai chân đối phương, nhè nhẹ cọ xát, dùng đầu gối nhẹ nhàng đẩy một chút.
"A...... Đông Đông......" Sắc mặt người dưới thân càng thêm đỏ, thân thể run run, lực bất tòng tâm, yếu ớt giãy dụa.
Kiểu giãy dụa này, quả thực giống như là dục cự hoàn nghênh. Có lẽ coi nó như là một kiểu tán tỉnh thì đúng hơn.
Sơ Đông hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cả người lại đè sát Mục Thu hơn nữa, không ngừng cắn cắn liếm liếm trên cổ cùng xương quai xanh của Mục Thu. Một tay thì sờ loạn trên người Mục Thu, tay kia thì bắt đầu cởi quần của Mục Thu.
"Đông Đông! A...... Đông, Đông Đông...... Chờ, chờ chút...... Đông...... chờ đã......" Thượng Đế minh chứng, lúc này Mục Thu quả thật rất sốt ruột, nhưng lời ra khỏi miệng lại nhão, lại ngọt đến phát ngấy, làm cho Sơ Đông đang bận đè trên người cô hoàn toàn không có nghe ra chút xíu sốt ruột nào trong đó.
Sự tình sao lại biến thành tình trạng này nhỉ? Cái này phải kể từ chuyện vũ hội lần đó.
Mục Thu đã tỏ tình [?] với Sơ Đông ngay tại vũ hội. Ừm... chuyện đó... tạm thời xem như là tỏ tình đi, tuy rằng rất không chính thức......囧
Sau đó, hai người họ ở chung khá hòa hợp, nhưng hai người cũng không có tiến thêm một bước, mặc kệ ở phương diện nào, đều đã xa lắm rồi. Mục Thu là cố ý không muốn. Thế nào đi nữa thì Sơ Đông vẫn chỉ là một tiểu quỷ, dù là nguyên nhân gì, dù cảm tình thế nào, Mục Thu đều cảm thấy, hiện tại không phải lúc.
Sơ Đông còn có rất nhiều thời gian, cô không thể chắc chắn rằng, tình cảm của Sơ Đông lúc này có phải là một sự ỷ lại hay không, có phải vì nàng chưa tiếp xúc với nhiều người, hoặc là vì đã ở cùng mình khá lâu, mới sinh ra ảo giác hay không. Trước khi cô chưa thể chắc chắn những điều này, Mục Thu cảm thấy, hai người duy trì hiện trạng là tốt nhất.
Nhưng cô nghĩ vậy, không có nghĩa là Sơ Đông cũng nghĩ như thế. Tuy rằng Sơ Đông không phải đặc biệt khát vọng chuyện tiến thêm một bước, nhưng không có nghĩa là nàng không có tò mò. Hoặc là nói, chuyện này không có nghĩa là nàng không muốn gì cả. Nàng có muốn, nhưng nàng không dám. Nàng sợ Mục Thu sẽ tức giận, nàng sợ Mục Thu sẽ bỏ đi như lần trước. Còn nữa, dù gì thì chuyện đó trước giờ nàng chỉ toàn nghe nói mà thôi, nàng cũng có hơi e sợ.
Chẳng qua những cảm nghĩ đó đều bị một câu của Mục mụ mụ, làm cho chạy biến mất tiêu.
"Mẹ nói này Tiểu Thu, năm nay con cũng rồi đúng chứ? Qua một năm liền , sao mà còn còn chưa tìm được đối tượng nào hết vậy? Cứ thế này sẽ thành gái lỡ thì, sẽ không còn ai thèm nữa đó."
"Sao mà như thế được ạ! Người ta tuổi vẫn còn độc thân cũng không có sốt ruột, con sốt ruột cái gì chứ!"
"Sao mà con lại so bì với người ta ở chuyện này chứ?! Nói chi đâu xa, Tố Vân nhà sát bên, mới đã kết hôn rồi đó. Dạo này có rất nhiều bà mối giới thiệu với mẹ. Nghe nói có một thằng bé, là luật sư, nhân phẩm lại tốt, con xem, có muốn cuối tuần này đi gặp thử không?"
Quả thực là sấm sét giữa trời xanh mà! Những lời này mới vừa ra khỏi miệng, liền khiến Sơ Đông ngồi bên cạnh như bị sét đánh ngang tai. Thiếu chút đã liếc thẳng mặt.
Xem mặt?! Xem mặt xem mặt xem mặt?!
Rất nguy hiểm! Cứ thả Mục Thu như vậy thật sự rất nguy hiểm! Tuy rằng lúc ấy Mục Thu đã cự tuyệt rõ ràng. Nhưng mà...... Nhưng nếu sau này Mục mụ mụ vẫn nói như vậy...... Nếu sau này Mục Thu không chịu nổi Mục mụ mụ năm lần bảy lượt...... . truyện xuyên nhanh
o(╯□╰)o
Sơ Đông cảm thấy trái đất này thật sự rất nguy hiểm! Cái gì cũng nguy hiểm! Nhất định phải nghĩ ra cách gì đó, nhất định phải nghĩ được biện pháp hoàn toàn chặt đứt đường lui của Mục Thu!
Tiền trảm hậu tấu! Gạo nấu thành cơm!?
Đây là kết luận Sơ Đông đưa ra sau khi suy nghĩ một ngày một đêm. Đương nhiên, kết quả này rốt cuộc có bao nhiêu phần là nhờ đám cẩu hữu kia giựt dây, chúng ta tạm thời không bàn tới. Tóm lại, đây là nguyên nhân khiến tình huống hiện tại xuất hiện.
Mục Thu bị đè trên sô pha, cái sô pha to tướng lại vì 'vận động' mà như bị teo còn chút xíu! Dù là động tác gì cũng không làm được, ngay cả động tác giãy dụa đơn giản cũng không thể thi triển! Quả nhiên mấy chuyện H gì đó chỉ có thể làm ở trên giường mà thôi!
Không đúng không đúng không đúng! Giãy dụa, giãy dụa đi! Bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này a, bây giờ thật sự không phải lúc nghĩ những thứ này đâu! Bản thân rốt cuộc đang làm cái gì vậy chứ!
Thật sự là muốn hộc máu.
Áo của cô đã bị Sơ Đông kéo lên tới đầu. Quần cũng bị tuột một nửa! Thân thể vì bị Sơ Đông vuốt ve, cũng dâng lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Bây giờ đã nóng lắm rồi, giống như phát sốt, nhưng cô lại có cảm giác không muốn chống cự! Là do dồn nén lâu lắm sao? Cho nên mới chịu không nổi chút kích thích như vậy?!
Chẳng lẽ lần này thật sự sẽ làm ở đây sao?
Người nào đó vẫn nhịn không được mà nghĩ miên man.
"Đông Đông, em chờ chút...... Ưm~~~~ tôi, chúng ta nói chuyện...... Đông ưm ô......" Quả nhiên là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, quả nhiên vẫn là không có kinh nghiệm. Sau khi chịu đựng Mục Thu nói dong nói dài một đỗi, Sơ Đông mới nhớ ra phải đi che miệng cô lại. Cúi đầu hôn xuống. Đầu lưỡi trơn trượt tiến vào trong miệng Mục Thu.
Tốt rồi, cuối cùng cũng yên tĩnh. Mà động tác chống cự hời hợt kia hoàn toàn không tạo nên uy hiếp gì cả, trực tiếp không nhìn luôn!
Quần đã bị kéo xuống đầu gối......
Sau đó là có thể ăn luôn sao? Người nằm phía trên sung sướng nghĩ. Ăn luôn liền an toàn, rốt cuộc có thể gạo nấu thành cơm.
Thật là sẽ bị ăn sao?! Quả nhiên không xong a! Mẹ ơi cứu mạng~~~~
Người nào đó bị đè thập phần bi thảm nghĩ.
Vào thời khắc bi thảm thế này thần thánh sẽ xuất hiện sao?
Cốc cốc cốc......
Cánh cửa đại gian ác cứ như vậy kêu lên.
"Tiểu thư, gia sư của Bổn gia đến."
@¥%%......
Mục Thu không biết rốt cuộc mình nên vui vẻ hay là nên khóc rống nữa! Cô thật sự rất muốn được cứu! Cô thật sự không muốn bị ăn ở đây, nhưng thân thể của cô cũng thật là đã có phản ứng...... Thật sự là bi ai mà, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!
~~~~(>__