– A Trì…
– Anh biết. – Khương Trì nghiêng đầu cười với cô một cái, lại nhìn thấy cánh cổng lớn của nhà họ Khương thì con ngươi trầm xuống.
Trong phòng khách, bố mẹ anh và Tiểu Triết đã ngồi sẵn, Khương Tổ Nghiêu thấy hai người bước vào cũng không nói năng gì, tay cầm quân cờ phi hành đi lên một nước.
– A Trì về còn mang quà bánh làm gì. – Tống Hề đứng dậy ra đón con trai, đón lấy túi bánh hạch đào() từ tay anh rồi quay về ngồi bên cạnh Khương Tổ Nghiêu.
Hai bố con đều trầm mặc, Hướng Thiển Ngôn kéo Khương Trì ngồi xuống salon:
– Bác trai ạ, lần trước ghé chơi cháu không kịp mua gì, anh Trì nói bác thích ăn bánh hạch đào nên hôm nay cháu mang tới một chút ạ.
– Ừ.
– Thiển Ngôn à, không phải cháu bảo lần này tới sẽ dạy bác nấu vài món sao?
Tinh ý hiểu ngay, Hướng Thiển Ngôn đứng dậy còn mang theo Tiểu Triết, trước khi đi vào bếp còn ném cho Khương Trì một ánh mắt. Cả phòng khách giờ chỉ còn hai bố con anh, sau một hồi lâu trầm mặc, Khương Tổ Nghiêu đặt cái chén không lên bàn trà, Khương Trì thấy vậy bèn cúi người rót thêm trà cho ông.
– Con bé bắt anh tới hả?
Khương Trì lắc đầu, bưng chén đưa cho ông:
– Thiển Ngôn hy vọng có được sự đồng ý của bố, con cũng vậy.
Liếc nhìn cái chén trong tay con trai, Khương Tổ Nghiêu cũng không thèm nhận lấy:
– Trước giờ chẳng phải anh vẫn không cần đến ý kiến của tôi hay sao?
– … Bố à.
Khương Tổ Nghiêu giật mình, khuôn mặt đang bình tĩnh cũng thả lỏng hơn, ông đón lấy chén trà uống ngay một hớp:
– Con bé này giỏi thật.
– Cũng không chỉ vì Thiển Ngôn. Bố à, từ sau khi có Tiểu Triết con đã nghĩ rồi, nếu sau này thằng bé đưa ra quyết định gì đó mà con không chấp nhận được, thì con biết làm sao đây. Có lẽ lúc ấy con cũng sẽ như bố thẳng thừng thể hiện thái độ không đồng tình của mình, thậm chí chửi mắng nó, nhưng mà bố con thì vẫn là bố con, với lại, nó là con của con chứ đâu phải là con.
Ông cụ trừng mắt:
– Anh đang chỉ trích tôi đấy à?
Khương Trì gật đầu ngầm thừa nhận, nói tiếp ngay trước khi ông cụ kịp nổi giận:
– Lâu nay con vẫn luôn có suy nghĩ như vậy, nhưng Thiển Ngôn đã giúp con hiểu ra, nếu Tiểu Triết khắc khẩu với con đến cả năm không chịu về nhà, con sẽ rất khổ sở. Bố à, con xin lỗi…
Khương Tổ Nghiêu lộ vẻ xúc động, tay run lên, nước trong chén trà sánh ra ướt cả áo khoác của ông, Khương Trì vội lấy khăn lau cho ông:
– Quay nốt bộ phim này rồi con cũng không diễn nữa, nhưng con vẫn phải điều hành công ty, công việc của Thiển Ngôn là biên kịch, con có thể bảo vệ cô ấy không bị cuốn vào rắc rối. Con cam đoan với bố, tất cả những điều bố lo lắng sẽ không xảy ra.
Con trai đã nói đến vậy, Khương Tổ Nghiêu cúi đầu thấy bộ dáng anh nửa quỳ trước mình thì bao nhiêu khó chịu cố chấp trong lòng đều sụp đổ:
– Bảo con bé vào thư phòng. – Nói xong ông đứng dậy, bắt chéo tay sau lưng đi thẳng lên tầng.
Trong phòng bếp đang thật là náo nhiệt, Khương Trì phải gõ cửa mới thu hút được sự chú ý của mọi người.
– Bố! – Bánh Bao Nhỏ mặt và tay lấm lem bột mỳ, vừa thấy anh thì vội chạy tới ôm đùi anh cọ cọ.
– Tiểu Triết giúp bà nội đi nhé, ông nội tìm dì Hướng có chút việc.
Hướng Thiển Ngôn đang ướp chân gà thì sững người, bị Tống Hề đẩy cho cái mới hoàn hồn, vội rửa tay sạch sẽ, dặn dò vài câu rồi đi theo Khương Trì.
– Anh không cãi nhau với bác trai đấy chứ? – Bước lên cầu thang, Hướng Thiển Ngôn thì thầm hỏi Khương Trì, lại chỉ nhận được một nụ cười bí hiểm của anh.
Cô gõ cửa, nghe thấy Khương Tổ Nghiêu đáp lại mới đẩy cửa bước vào:
– Bác trai tìm cháu ạ?
– Ừ, cho hai đứa cái này. – Khương Tổ Nghiêu nói rồi đưa hộp cờ trong tay cho cô. – Học xong cờ vây rồi thường xuyên qua đây chơi cờ với tôi.
Hướng Thiển Ngôn cũng không biết tại sao tự dưng ông lại tặng mình cờ, nhưng thấy tình hình hai bố con có vẻ bình yên thì cũng yên tâm:
– Cháu cảm ơn bác ạ.
– Đừng có nói suông.
Bỗng nhớ tới lời nói bữa trước của Tống Hề, cô cầm hộp cờ tươi cười:
– Bác trai ơi, chúng cháu lại làm bánh đậu đũa, bác nếm thử xem không ạ? Lần này Tiểu Triết cũng góp sức đấy ạ.
Khương Tổ Nghiêu mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng lông mày không chau lại nữa, ông ho khan vài tiếng:
– Đi xuống đi, mấy đứa nếu đói rồi thì dọn cơm trước đã.
Hướng Thiển Ngôn nghiêng đầu nhìn Khương Trì, hai người nhìn nhau cười rồi cùng vâng dạ đáp lời Khương Tổ Nghiêu.
Xuống tầng thì cô không nhịn được phải hỏi Khương Trì:
– Bác trai tặng em hộp cờ là có ý gì nhỉ?
– Em đoán xem hộp cờ này bao nhiêu tuổi?
Cô hiểu được ngay, vuốt ve hộp cờ mà vừa mừng vừa run:
– Em cứ nghĩ còn lâu nữa bác trai mới đồng ý.
– Em tốt mà.
– Thầy Khương à, cảm ơn anh.
Khương Trì vươn tay kéo cô lại, mỉm cười nói nhỏ:
– Em lấy gì cảm ơn anh bây giờ?
– Ờm… Em sẽ bảo đạo diễn Trương cho anh thêm đất diễn, bao nhiêu diễn viên đến tìm em xin diễn thêm mà em không cho đâu nhé. – Nói rồi cô dúi hộp cờ vào tay Khương Trì, thoát khỏi vòng tay anh tự mình đi xuống lầu. – Giữ cẩn thận giúp em nhé, em phải vào bếp xem sao.
Khương Trì nhìn bóng lưng cô mà dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn hộp cờ trong tay nở nụ cười nhẹ nhõm. Chiến tranh lạnh bao nhiêu năm đã kết thúc, bố rốt cuộc cũng đã chấp nhận Hướng Thiển Ngôn, nói đúng hơn, là đã chấp nhận anh rồi.
– Thực ra năm năm trước, tôi đã định tặng Mộc Thanh bộ cờ này, mà chuyện đời không lường trước được. – Bỗng có tiếng Khương Tổ Nghiêu vang lên từ phía sau, Khương Trì ngoái lại nhìn ông, thấy ông bước xuống từng bậc đến trước mặt mình. – Mẹ anh trách tôi nhiều lắm, cứ bảo tôi nhiều tuổi rồi còn đua đòi giận dỗi với sắp nhỏ.
– Đều là quá khứ rồi bố à.
– Anh định khi nào cưới con bé về?
– Còn thiếu cái nhẫn nữa thôi ạ.
– Được rồi.
Lâu lắm rồi, nhà họ Khương không có được một bữa cơm vui vẻ như vậy, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, đến nỗi bà vú đứng bên cạnh cũng sụt sùi:
– Mọi người có thể hòa thuận thật tốt quá.
– Bà Hà ơi đừng khóc mà, mọi người chê cười bà bây giờ! – Bánh Bao Nhỏ nói rồi lấy khăn tay lau nước mắt cho bà vú. – Hôm nay ông nội cũng không mắng bố!
– … – Khương Tổ Nghiêu câm nín.
Ngày mai còn phải quay phim nữa, ăn xong cơm chiều Khương Trì bèn đưa Hướng Thiển Ngôn về khách sạn gần phim trường. Xe đi đến đường giao thì lại rẽ sang một hướng khác, cô nhìn ra ngoài cửa sổ hồ nghi, nhưng chỉ thấy toàn cây cối um tùm:
– Chúng mình đi đâu vậy anh?
– Đem em đi bán.
– … – Hiếm khi thấy anh nói đùa, mà Hướng Thiển Ngôn thấy thực sự lạnh gáy.
Tất nhiên là anh không đem cô đi bán, chẳng qua đi qua đây hứng chí muốn đưa cô lên núi ngắm cảnh. Gió núi thật lạnh, Khương Trì ôm cô vào lòng, lấy áo khoác bao bọc lấy cô:
– Hồi xưa mỗi lần đến đây quay phim, anh đều lên đây chơi.
– Đẹp quá…
Không như thành phố lớn đèn đuốc sáng trưng, ở đây Hướng Thiển Ngôn chỉ thấy những đốm sáng lấp ló trong màn đêm tựa như nhưng vì sao lấp lánh trên bầu trời đen. Nhiệt độ cơ thể Khương Trì từ phía sau lan tỏa đến mình, cô nắm lấy tay Khương Trì:
– A Trì, anh thấy cuộc đời có kỳ diệu không?
– Sao em?
– Em chạy theo anh bao lâu như vậy, chưa từng nghĩ tới một ngày có thể dựa vào anh như thế này. – Hướng Thiển Ngôn nghĩ đoạn lại bật cười. – Trước kia em cứ luôn gọi anh là thầy Khương, bởi anh là thần tượng của em. Nói ra cũng ngại, nhưng thực sự anh đã nhiều lần giúp em vượt qua những giai đoạn khó khăn.
– Anh có sức hấp dẫn đến vậy sao?
– Ừ, ít nhất là với em.
– Em cũng vậy đấy. – Khương Trì nói rồi lại nắm chặt lấy tay cô. – Mỗi khi chỉ có một mình, anh thường tìm cho mình một ngọn đèn dẫn đường. – Ngọn đèn sáng cỡ nào, cũng không bằng ngọn đèn này của anh.
– A Trì, em luôn có ngọn đèn của anh. – Hướng Thiển Ngô cười quay lại ôm eo anh, ngửa đầu nhìn anh. – Anh muốn quà sinh nhật là gì nào?
– Hử?
– Ngày kia là sinh nhật của Khương đại minh tinh của chúng ta mà, chính anh lại quên sao?
Khương Trì quên thật, anh cười gạt tóc trên trán cô:
– Anh muốn gì em cũng tặng à?
– Tự anh nghĩ vậy ý.
– …
Trên núi gió lạnh, Khương Trì lo cô bị nhiễm lạnh nên hai người đứng thêm chút rồi trở về khách sạn. Vừa mới vào sảnh thì đã thấy Phong Lỗi đứng chờ họ:
– Hai anh chị rủ nhau tắt máy là muốn chơi trò bỏ trốn sao?
– …
– Này, A Trì, tớ mượn bạn gái câu một tẹo nhá.
Khương Trì nhìn anh chàng dò xét, toan cự tuyệt thì Hướng Thiển Ngôn đã nói trước:
– Anh lên trước nghỉ ngơi đi, em nói chuyện với Phong Lỗi một chút rồi lên sau.
– Há há, hai người bây giờ đã… hở?
– … Về phòng nghỉ sớm nhé.
Đợi cho Khương Trì đi vào thang máy, Phong Lỗi mới thu lại vẻ cợt nhả mà đưa Hướng Thiển Ngôn rời khách sạn vào xe của mình:
– Thiển Ngôn, em nói xem sinh nhật cô ấy anh nên tặng gì thì tốt đây?
– Chị Vân Thanh sắp sinh nhật ạ?
– Ừ, ngày kia. – Đoán được vẻ mặt của cô, Phong Lỗi cười cười. – Đúng là cùng ngày với A Trì của em đấy.
– …
– Mấy năm nay anh đã tặng rất nhiều quà, đồ ăn đồ mặc đồ dùng đều có, nhưng vẫn không khiến cô ấy động lòng. Cho nên lần này anh muốn em giúp anh thăm dò ý tứ, có gì còn góp ý cho anh khi mua quà.
– Thái độ của chị Vân Thanh đối với anh bây giờ thế nào?
– Cứ như bạn bè bình thường thôi, không hề đặc biệt. – Phong Lỗi khẽ gõ ngón tay trên vô lăng. – Em thấy anh tặng nhẫn thẳng luôn có được không?
– Anh muốn cầu hôn á?!
Anh cười khổ, nghiêng người lái đặt một tay lên tay lái phụ:
– Đứng đắn hay không cũng đã tặng hơn chục lần rồi, hay là sinh nhật lần này mua xừ một cái nhẫn?
– … Nhẫn cầu hôn lần trước của anh đâu rồi?
– Ném rồi.
– … – Cố không khiến anh bị xúc động quá, Hướng Thiển Ngôn đẩy anh ra để tạo khoảng cách. Bỗng thấy một luồng ánh sáng chói mắt từ phía trước, là đèn xe đối diện, cô đưa tay che mắt thì nghe Phong Lỗi thốt nên lời bất mãn:
– Thật là ngu ngốc!
Chờ cái xe kia đi qua, Hướng Thiển Ngôn mới buông tay, tiếp tục câu chuyện vừa rồi:
– Chẳng lẽ anh cho rằng cầu hôn thất bại là do cái nhẫn sao?
– Đương nhiên không phải, nhưng mà mỗi lần mỗi cách khác nhau mà không nhận thấy rằng anh có lòng ư?
– … – Lúc này đây cô mới thấu hiểu được, thế nào là không cùng chí hướng khó mà bàn mưu.
– Cho nên ngày mai hai chúng ta hãy cùng nhau bàn tính, chuẩn bị quà sinh nhật cho hai người họ có được không?
Hướng Thiển Ngôn cũng không biết sở thích của anh chàng này có gì giống với Khương Trì không, nhưng vẫn nhận lời. Có một tài xế miễn phí lại có cả người gánh hóa đơn cùng thì tốt hơn nhiều so với một mình cô lo liệu.
Chú thích:
Bánh hạch đào: hạch đào chính là quả óc chó, vậy nên bánh hạch đào thực ra là bánh cookie óc chó.