Trong phòng Kỷ Xuyên có một gian buồng tắm lớn, sàn nhà buồng tắm trang trí bày gạch sứ màu thủy lam, trên vách tường treo một cái gương lớn chiếm nửa mặt tường, đối diện bồn tắm cùng vòi hoa sen, cậu chân trần đứng ở dưới vòi hoa sen, từ trong gương nhìn thấy chính mình có điểm bất an.
Có thể biểu tình Hạ Hoài Chương quá mức bình thường, phảng phất đây chỉ là một sự kiện thường tình, không có gì quan trọng, tay con trai bị thương, ba ba hỗ trợ tắm rửa một chút, có vấn đề gì không?...Không thành vấn đề, xác thực rất bình thường.
Cho nên nói, ba cậu quả nhiên không nhớ rõ đúng không?
Kỷ Xuyên không biết có nên vui mừng hay không, giống như không có gì khác nhau, không quản Hạ Hoài Chương có nhớ hay không, thời điểm như thế này cậu không có cách nào để thản nhiên cho được.
“Chính mình cởi?”, đang thất thần, một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai, Kỷ Xuyên cả kinh, không biết Hạ Hoài Chương lúc nào thì đứng ở phía sau cậu.
Khoảng cách rất gần, trong lúc hoảng hốt cậu không phản ứng lại không nghe được hắn nói gì, theo bản năng, vừa quay đầu lại, cằm liền đụng trên bả vai của Hạ Hoài Chương.
“Ba ba…” Kỷ Xuyên nghĩ đến phản ứng quá mức đột ngột, cậu lặng lẽ dịch chuyển về phía trước một khoảng cách. Hạ Hoài Chương thân thủ tiến tới, hai cánh tay choàng qua nách, vòng qua trên eo cậu, từ phía sau lưng ôm lấy cậu.
“…” không phải ôm, chỉ là giúp cậu mở dây thắt lưng mà thôi.
Kỷ Xuyên nỗ lực khống chế chính mình rằng cậu không nên nghĩ quá nhiều, không được phát run, bình tĩnh một chút, rất nhanh liền kết thúc, “Ba ba, nhanh một chút”. Cậu không nhịn được nhỏ giọng giục, Hạ Hoài Chương quả nhiên tăng nhanh động tác, rút dây buộc bên hông áo cậu, đem áo ngủ từ trên người cậu cởi ra, treo trên móc tại bên cạnh tường.
Bên trong áo ngủ gần như trần truồng, chỉ còn một cái quần lót. Kỷ Xuyên không biết mình có hay không run lên không, cậu chỉ cảm thấy ngón tay Hạ Hoài Chương khép lại duỗi đến hướng bên trong quần lót, sau đó nhẹ nhàng kéo lấy vải vóc, kéo đi xuống, dọc theo chân của cậu, hướng đến phía dưới đầu gối.
Cậu không dám có bất kì phản ứng nào, cậu sợ biểu hiện của mình quá khác thường, cậu đứng im như một pho tượng sáp không dám nhúc nhích. Hạ Hoài Chương đột nhiên vỗ vỗ cậu: “Nhấc chân”. Cậu như bé ngoan nghe theo, đem quần lót trên mắt cá chân thoát xuống.
Trên người không có gì che đậy, đèn trong buồng tắm quá sáng, cậu không muốn nhìn xem trong gương đối diện chính mình có biểu tình gì, cậu chỉ sợ là không quá tốt đi. So sánh với Hạ Hoài Chương một chút thần thái không bình thường đều không có, hắn rất tự nhiên giúp cậu mở ra vòi hoa sen. Nước ấm từ trên đỉnh đầu tưới xuống, cả người cậu run lên, cậu cảm thấy phải nói điều gì đó để giảm bớt không khí ngột ngạt trước mắt, bằng không cỗ trầm mặt này sắp ép cậu tới hít thở không thông.
“Ba ba, người tắm rồi sao?”, vấn đề quá kém, còn không bằng không nói, Kỷ Xuyên vội vã đổi giọng, “Con có thể tự mình tắm, ba giúp con một chút là tốt rồi…”
Hạ Hoài Chương lại nói; “Ba cũng chưa tắm, cùng tắm đi”.
Hắn bắt đầu cởi quần áo ngay trước mặt cậu.
Kỷ Xuyên hoảng hốt: “Không không tiện đâu, nơi này quá nhỏ”.
“Nhỏ?” Hạ Hoài Chương giải khai quần áo, liếc mắt nhìn cậu: “Chúng ta rất nhiều năm không cùng tắm rửa đi, con không quen, giống như thẹn thùng sao, bảo bối?”
“Con không có! Con chính là…”
“Chính là cái đó?”
“…”
Kỷ Xuyên nói không ra lời, tựa như xin khoan dung mà nhìn Hạ Hoài Chương. Hạ Hoài Chương cũng đang nhìn cậu, nương theo tiếng nước tí tách, vẻ mặt đó bất quá rất bình tĩnh tựa hồ bất luận phát sinh chuyện gì, ở trong mắt hắn đều không nhấc lên một chút sóng lớn, vừa bình tĩnh lại vừa thâm trầm.
Nhìn nhau vài giây Kỷ Xuyên kỳ dị mà bị lây nhiễm, “Vậy cũng tốt, Ba ba”. Cậu hướng bên cạnh nhích qua, phạm vi của vòi hoa sen hơi có điểm không đủ rộng, trong hơi nước bốc lên bọn họ bị ép đứng rất gần nhau, thân thể Hạ Hoài Chương cũng đồng dạng trần truồng đứng ở trước mặt cậu, Kỷ Xuyên lập tức hối hận rồi, không phải trước đây cậu chưa từng thấy bộ dáng ba cậu không mặc quần áo, có thể khi đó xem liền xem, sẽ không nghĩ tới chuyện khác, hiện tại không biết chuyện gì xảy ra, có thể là buổi tối ngày hôm ấy, do di chứng của việc say rượu mất đi lý trí quá mạnh, có lẽ là độc tính quá lớn của GV cậu vừa nhìn thấy lúc nãy…Nói chung cậu không có cách nào bình tĩnh.
“Chớ lộn xộn, đụng nước” Hạ Hoài Chương đột nhiên lại đến gần một chút, cầm chặt cổ tay phải của cậu, đem cậu hướng gần đến bên người hắn. Thần kinh Kỷ Xuyên căng thẳng chẳng khác nào như chim sợ cành cong, phản xạ có điều kiện mà trốn đi, dùng sức giãy giụa, không ngờ lòng bàn chân đứng không vững bị trượt chân một cái, đột nhiên nhào về phía trước, cả người thành thật té vào lồng ngực Hạ Hoài Chương.
“Ba ba!” cậu hốt hoảng muốn đứng lên, lại bị ôm đến vững vàng, thân thể bị ép nghiêng về phía trước, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua phía sau lưng trói chặt chẽ cái eo của cậu, đem cậu kiềm chế đến không nhúc nhích được, xương hông của hai người đều dính vào cùng nhau.
Da thịt quấn quít cùng một chỗ, cậu mơ hồ cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó, xúc cảm hơi cứng, chỉ một chút, Hạ Hoài Chương trên người vẫn như cũ dưới chân cậu lui về phía sau một bước, chừa lại một điểm khoảng cách, sau đó một tay ôm cậu, một tay kia đóng lại vòi hoa sen, cầm lấy chai sữa tắm bên cạnh, cho ra một chút, xoa lên người cậu.
“…” quá lạnh, Kỷ Xuyên không nhịn được khẽ run, Hạ Hoài Chương lại nặn ra càng nhiều chất lỏng bôi lên phía sau lưng trần trụi của cậu, xoa đến trên vai cậu, cổ, nhiều lần qua lại. Lực đạo xoa bóp kia giống nhau, làm cho cậu rất thoải mái, không tự chủ làm cậu tăng thêm hô hấp, cả người dần nóng lên.
“Ba ba…” cậu gọi một tiếng.
“Hả?” chất giọng Hạ Hoài Chương trầm thấp dán vào lỗ tai cậu, bị hơi nóng trong phòng tắm tiêm nhiễm, có cỗ khí nóng trong người cậu bốc lên.
Kỷ Xuyên bên tai bị ngứa, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Mà tay hắn sau lưng cậu cũng dời vị trí, thuận đường từ xương vai một đường đi xuống, mò tới trên eo cậu. Eo cậu trong nháy mắt mềm nhũn, bàn tay kia cũng không dừng lại, đem sữa tắm từng chút từng chút xoa đến đều đặn, trên eo cậu vò ta từng vòng bong bóng, dọc theo trên eo cậu tiếp tục đi xuống, dừng bất động trên mông cậu.
Kỷ Xuyên ngẫn ra, Hạ Hoài chương từ trên bả vai cậu ngẩng mặt lên, không chờ cậu đặt câu hỏi, người phía sau lưng đột nhiên nắm chặt hai tay, đem mông cậu nâng lên một chút, khiến cho cậu phải nhón chân lên, cả người trọng tâm bị mất thăng bằng, chỉ có thể nghiêm chỉnh treo ở trên cổ Hạ Hoài Chương, bị ôm thoải mái.
Sau đó, cái tay nóng bỏng lại trượt đến trên mông cậu, từ từ bôi lên, nhịp điệu quá mức chầm chậm làm cho cậu có một loại ảo giác, thật giống như giữa tình nhân đang ấu yếm lẫn nhau. Kỷ Xuyên không nhịn được đỏ bên tai, có chút không thoải mái mà giãy giụa, “Ba ba, tùy tiện xoa một chút là được rồi…” thanh âm cậu cực nhỏ, cơ hồ nghe không rõ, không biết Hạ Hoài Chương có nghe thấy hay không, bỏ qua mông của câụ, không cho cậu kịp lấy hơi, đột nhiên lại lấy sữa tắm bôi đến bên trong đùi cậu.
“Bảo bối, tách chân ra một chút”.
“…”
Âm thanh Hạ Hoài Chương còn thấp hơn hồi nãy mấy phần, tựa hồ có chút khàn khàn, lực chú ý của Kỷ Xuyên không đặt ở điểm này, một câu quen thuộc làm cho cậu nhớ tới chuyện đêm hôm đó.
“Bảo bối, tách chân ra”
“Đừng căng thẳng, để ba đi vào”
“Có thích sâu hơn không, hả?”
“…”
Kỷ Xuyên mặt đỏ như tích máu, ôm cánh tay Hạ Hoài Chương bắt đầu run rẩy, chân của cậu bị tách ra, bàn tay kia to lớn lại có chút thô ráp đưa vào giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng ấn lên phần thịt mềm mại nơi đó, chốc chốc vuốt ve nhiều lần…Không biết là do động tác này quá mờ ám hay là do tâm trí cậu vẫn chìm đắm trong trí nhớ nên sinh ra ảo giác, hay là do nhiệt độ xung quanh quá cao, nhiệt khí nung cho người cậu huyết dịch sôi trào, Kỷ Xuyên dột nhiên có chút run chân, môi mím chặt không kìm lòng được tràn ra một tiếng than nhẹ.
“Ba ba…” Cậu nằm nhoài trong lồng ngực Hạ Hoài Chương, đưa lưng về phía gương cơ hồ đứng không yên.
Hạ Hoài Chương đáp một tiếng, tay hắn từ sau lưng xen vào giữa hai chân cậu, đưa đến phía trước bỗng nhiên dừng lại: “Làm sao vậy, có cảm giác?”.
“…”
Kỷ Xuyên lúng túng đến không dám ngẩng đầu, cậu cũng không biết tại sao lại cứng rồi, trước mặt ba cậu cứng rồi, trên đời này còn có việc gì thảm hại hơn sao?
“Con không phải cố ý” cậu có chút thẹn quá hóa giận, “Không tắm, buông con…a!” nói còn chưa dứt lời, phía dưới đột nhiên bị dừng sức nắm chặt, cái tay kia dính sữa tắm dùng sức nắm chặt mệnh căn của cậu, cậu khó có thể tin mở to hai mắt, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Hạ Hoài Chương, cậu lập tức không còn khí thế.
“Đừng sợ”. Hạ Hoài Chương nghiêng đầu hôn lên tóc cậu, nhẹ nhàng.
“…”
Mũi Kỷ Xuyên đau xót, mặt chôn trên bả vai Hạ Hoài Chương, cảm giác xấu hổ bên trong khó giải thích được, còn đặc biệt oan ức. Cậu buồn bực đã lâu, đỏ mặt không muốn nói chuyện, Hạ Hoài Chương cũng không cưỡng ép cậu, động tác trên tay không dừng lại chút nào, giúp cậu an ủi từ trên xuống dưới, không ngừng mà lấy lòng cậu.
Rốt cuộc không nhịn được, hô hấp Kỷ Xuyên dần dần dồn dập, ngực dán chặt vào ngực Hạ Hoài Chương, phập phồng khó nhịn. thân eo cậu bủn rủn, theo bản năng ôm sát cái cổ Hạ Hoài Chương, kêu một tiếng tựa như xin tha: “Ba ba”.
“Sốt ruột?”
“Không, không phải…a…”, rên rĩ không kịp chuẩn bị bên trong cuống họng không khóa lại được tiết ra môi răng, Kỷ Xuyên khóe mắt đỏ, dùng sức cắn chặt môi dưới. Hạ Hoài Chương vẫn giúp cậu như cũ, kỹ thuật cơ hồ cũng không tốt, mỗi khi cậu cảm thấy cực hạn, cái tay kia đột nhiên lại dời đi, nhiều lần rồi nhiều lần, giống như gãi không tới chỗ ngứa, cậu không khống chế được cảm xúc sắp hỏng mất, víu chặt vai Hạ Hoài Chương, tựa như phát tiết mạnh mẽ cắn một cái lên vai Hạ Hoài Chương.
Rốt cuộc cái tay kia đem cậu đến cao trào.
Cậu thất thần một hồi, hai chân thoát lực mà ngã xuống, Hạ Hoài Chương đỡ lấy cậu, đột nhiên nói: “Nhắm mắt lại”.
Kỷ Xuyên mờ mịt nhìn Hạ Hoài Chương liếc mắt một cái.
“Ngoan, nhắm mắt lại, đừng mở”.
“…”
Tiếng nói kia có điểm khắc chế, mang chút khàn khàn. Cậu không rõ vì sao, nghe lời mà nhắm mắt lại, bởi vì mới vừa phát tiết qua, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều mềm nhũn, dựa vào trên người Hạ Hoài Chương không muốn động, lòng hiếu kỳ so với lúc thường ít đi mấy phần.
Hạ Hoài Chương không biết đang làm gì, vòi hoa sen được mở ra, toàn thân được nước quét qua một lần, dòng nước ấm áp thoải mái làm cậu cảm thấy thoải mái. Cậu bỗng nhiên có chút buồn ngủ, nhẹ nhàng ngáp một cái, lỗ tai lắng nghe âm thanh xunh quanh, nhưng đáng tiếc cái gì cũng không nghe được, chỉ có tiếng nước ào ào, rất có quy luật, phảng phất quét qua màng tai.
Cậu dần dần không còn khí lực mở mắt ra, trước khi ngủ, cảm giác cuối cùng là đôi môi cảm thấy nóng ấm, giống như được một thứ gì ôn nhuyễn chạm lên, rất nhẹ, vừa chạm liền tách ra, nhẹ nhàng giống như không cảm nhận được.
…
Một đêm không mộng
Sáng ngày thứ hai Kỷ Xuyên tỉnh dậy rất sớm, đầu tiên cậu nằm ở trên giường ngẩn người một hồi, không sai biệt lắm khoảng năm sáu phút, sau đó xuống giường rửa mặt, vẫn là không nhớ được tối hôm qua chính mình tại sao lại ở trên giường. Chỉ nhớ rõ trước đó, cậu và ba cậu ở trong phòng tắm trãi qua một sự việc lúng túng…không, là chính cậu lúng túng, Hạ Hoài Chương đối với cậu vẫn bao dung thậm chí là dung túng, đại khái có thể đứng ở góc độ trưởng bối mỉm cười cho qua thôi.
…Kia cũng rất khó nói a.
Kỷ Xuyên đột nhiên cảm thấy sinh hoạt của chính mình phảng phất như một con ngựa hoang mất cương, chạy chạy, đột nhiên lại đâm đầu vào một đầm lầy không thấy đáy, bắt đầu từ đó ngày càng ũ rũ, dùng kính hiển vi độ tỉ mĩ tìm kiếm phương hướng, mà không tìm thấy một giá trị có ý nghĩa nào phải cao hứng.
Quá đáng thương.
Kỷ Xuyên thở dài, trong đầu không biết làm sao bốc lên một câu kinh điển: Con cái không mẹ như cỏ dại…Thôi quên đi, ngày cậu sinh mẹ cậu đã qua đời, cậu lại không muốn mẹ kế chút nào.
Rửa mặt, lại thay xong quần áo, Kỷ Xuyên xuống lầu ăn sáng.
Lúc này vẫn chưa tới bảy giờ, trong phòng khách dưới lầu có một người, định thần nhìn lại, ngoại trừ cái người làm người ta ghét kia Hạ Đình còn có thể là ai, Kỷ Xuyên nhất thời không có hứng ăn điểm tâm, đi xuống cầu thang, trực tiếp đi hướng ra cửa.
Không nghĩ tới, Hạ Đình đột nhiên gọi cậu: “Chờ tôi một chút”.
“Làm gì?”
“Cùng đi đi”
“…”
Thương tích trên mặt Hạ Đình gần như không còn, vết tích còn xót lại không chút nào ảnh hưởng đến thướng mạo xuất sắc của y, y đi tới trước người Kỷ Xuyên, miệng nhai kẹo cao su, nhẹ nhàng mà liếc Kỷ Xuyên một cái, nói: “Cậu kêu tôi với cậu hảo hảo ở chung”.
“Ồ” Kỷ Xuyên qua loa mà đáp một tiếng, quay đầu đi.
Hạ Đường một đường đi cùng cậu, một câu lại một câu mà nói: “Cậu rất thích cái cô Lâm Đóa kia?”
Kỷ Xuyên không nói tiếp.
Hạ Đình nói: “Cô ta không đáng để cậu yêu thích”
“…” bước chân Kỷ Xuyên dừng lại, “Mắc mớ gì tới cậu?”
Hạ Đình lạnh lùng nở nụ cười mang theo mấy phần trào phúng “Cậu biết tôi và cô ta ngày hôm qua làm gì sao, cô ta nói dây chuyền mắc vào cổ áo gọi tôi lấy ra giúp, hiểu không? Cậu giống con nít dốt nát”.
Câu sau kia là nói Kỷ Xuyên.
Kỷ Xuyên nhẫn nhịn cảm giác phức tạp không nói tiếng nào.
Hạ Đình dĩ nhiên còn không để yên, “Con gái nên tương đối có tri thức một chút, có khí chất như Tống tiểu thư vậy…Tống tiểu thư, cậu còn không biết đi, qua mấy ngày liền biết”
“Đó là ai?” đầu óc Kỷ Xuyên mơ hồ.
Hạ Đình nói: “Mợ tương lai”.
Kỷ Xuyên: “…”.