“Thật sự là một con mèo nhỏ thông minh, nó còn biết nhờ giúp để hợp tác đánh nhau.”
“Nếu boss nhà tui thông minh bằng một nửa, không, thông minh được một phần mười tui đã cảm tạ trời đất rồi.”
“Tui rất muốn xem cảnh bốn con mèo đại chiến với một người và một chó. Chắc chắn thú vị lắm, ha ha ha.”
“…”
Đồng Chí Lão Lý sửng sốt nhìn khu bình luận: “Mấy người không có chút thông cảm nào à?”
Chẳng lẽ không thấy đau lòng với con chó nhà mình ư?
Những trận đánh của thú cưng chỉ cần chúng không đánh tới gần chết thì luôn khiến cho người ta cảm thấy rất dễ thương.
Đoán chừng bốn con mèo không hề ra tay nặng.
Động vật họ mèo gần như vô địch với những con có cùng kích thức. Mèo hoang không phải mèo nuôi nhà, chúng có móng vuốt sắc nhọn và kỹ năng sử dụng móng vuốt phong phú. Nếu đánh nghiêm túc thì Golden và Đồng Chí Lão Lý chắc chắn không phải đối thủ của chúng.
Giọng nói của Lương Cẩm Tú truyền tới qua di động: “Tại sao mấy đứa muốn đánh Golden thế? Nó mạo phạm tới mấy đứa à?”
Mèo Dragon Li cầm đầu dường như đã thấy những việc lớn trong đời nên không quá ngạc nhiên. Nó hậm hực nhìn chằm chằm Đồng Chí Lão Lý: “Vì chú ấy làm tổn thương tình cảm của tôi.”
Đồng Chí Lão Lý: “…”
May chỉ là một con mèo, nếu là một cô gái thì chú ấy có mọc miệng đầy người cũng không giải thích nổi.
Nhưng chú ấy nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Mày là con mèo lúc trước muốn được tao nhận nuôi à?”
Mèo Dragon Li tức giận nói: “Chú nói xem?”
Không muốn nhận nuôi thì ngày nào nó cũng ngồi đợi rồi giả vờ ngoan ngoãn để làm gì?
Lúc còn rất bé nó đã có một giấc mơ rằng không trở thành mèo hoang mà tìm được con sen chăm sóc mình cả đời.
Mẹ rất ủng hộ nó. Sau một thời gian quan sát thì nó chọn Đồng Chí Lão Lý.
Đầu tiên, trong nhà chú ấy không nuôi thú cưng. Thứ hai, chú ấy ra ngoài đi săn vào một thời gian nhất định trong ngày. Thứ ba, bản chất lương thiện, lúc gặp mèo chắn đường mình không phớt lờ hoặc bực bội tránh đi mà nhìn vài lần bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó mới vòng qua.
Qua sự xét duyệt của phụ huynh, mèo Dragon Li nhỏ bước lên sân khấu, cố gắng giả vờ ngoan ngoãn đáng yêu và ngồi chờ trên con đường mà Đồng Chí Lão Lý nhất định phải đi qua lúc tan tầm.
Mọi thứ diễn ra cực kỳ suôn sẻ, lần đầu gặp chú ấy đã sờ cái đầu nhỏ của nó và cho nó đồ ngon.
Sau đó mèo Dragon Li nhỏ dùng hết vốn liếng cả người ra, nào thì vấp ngã sấp xuống, rồi nói giọng đè họng vô địch. Chỉ một bước nữa là thành công, ai mà ngờ nửa đường xuất hiện con chó Golden.
Bao cố gắng lâu nay của nó lại thua bởi một con chó.
Đồng Chí Lão Lý nghe tới sững người. Quả thực trong thời gian đó gần như ngày nào mèo Dragon Li cũng chờ chú ấy, đôi mắt nhỏ sũng nước tràn đầy khao khát. Tuy không thể giao tiếp nhưng chú ấy có thể cảm nhận được thứ mà bé Dragon Li muốn nói.
“Đưa tôi về nhà, đưa tôi về nhà.”
Xu hướng trong phòng livestream nghiêng về một phía.
“Tui từng thấy một tình huống thế này. Một con mèo hoang được khoảng tầm một tháng tuổi, chẳng biết còn mẹ hay được mẹ lén lút đi theo. Nó chọn một cậu bé. Tiếc rằng bố mẹ của cậu bé không chịu. Con mèo con đó kiên trì rất lâu, hôm nào cũng bò mười mấy tầng cầu thang để đi tìm cậu bé.” “Mèo con, bé chọn nhầm người rồi. Dì tui mới là con sen định mệnh của bé.”
“Không phải tui nói chú đâu chú Lý, lòng chú cứng quá. Phần lớn mèo đều có tính cách lạnh lùng. Nó hạ thấp thái độ thế rồi chú còn không thương nó.”
“Đáng thương quá! Nó chỉ muốn có một mái nhà, mà chú lại làm lỡ khoảng thời gian đáng yêu nhất của nó, cũng là thời gian nó dễ được nhận nuôi nhất.”
“…”
Chú Lý dở khóc dở cười: “Vậy nên mi đánh Golden vì chuyện này?”
Mèo Dragon Li thản nhiên liếc chú ấy một cái: “Chẳng lẽ đánh chú?”
Nó hạ thấp cái đầu cao quý, ra vẻ đáng yêu làm nũng, thậm chí còn dùng tới cái bụng nhỏ của mình. Vậy mà thất bại. Quả thực vô cùng nhục nhã, sao mà nuốt nổi cơn giận này.
Từng là con sen được chọn, từng yêu nên không xuống tay được. Đương nhiên, nếu thành con sen thật thì đó chính là người một nhà, muốn đánh thế nào thì đánh thế đó.
Golden núp dưới chân chủ nhân dũng cảm đi lên phía trước. Nó dùng cơ thể bảo vệ chủ nhân và hô to: “Gâu gâu gâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Chúng bay cứ đánh tao đi.”
Đánh nó thì được, nhưng đánh bố nó thì đừng trách nó không khách khí.
“Mày là một kẻ trung thành! Bỏ đi, sau này tao không đánh ai nữa.” Mèo Dragon Li nhìn thật sâu vào mắt Đồng Chí Lão Lý: “Ân oán của chúng ta từ đây xóa hết.”
Đồng Chí Lão Lý sờ đầu Golden, chân thành nói: “Giờ tôi làm con sen của cậu được không?”
Ký ức ngày xưa dần sống động trở lại. Chú ấy nhớ được rất nhiều chi tiết, có đêm nọ trời mưa nhỏ, mèo sợ nước, chú ấy cứ tưởng hôm nay mèo Dragon Li nhỏ sẽ không chờ nữa, ai ngờ vẫn thấy nó ở vị trí cũ.
Cả người nó ướt nhẹp, đôi mắt sũng nước, hai bàn chân nhỏ nhã nhặn đặt cùng nhau. Nó nghiêng đầu: “Meo, meo.”
Chú ấy không mang ô nên do dự một chút rồi tiếp tục chạy về phía nhà mình. Mèo Dragon Li đi theo sau chú ấy, dường như theo rất lâu. Đợi khi về nhà rồi chú ấy càng nghĩ càng thấy không đành lòng, cho rằng thế nào đi nữa thì cứ giữ nó một đêm trước. Ai ngờ đi ra ngoài thì mèo Dragon Li đã rời khỏi.
Chắc lúc đó nó buồn lắm.
Dầm mưa chờ chú ấy nhưng không được vào nhà.
Đồng Chí Lão Lý khẽ thở ra một hơi, trịnh trọng nói: “Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa! Tôi sẽ cố gắng trở thành một con sen đủ tư cách. Nếu cậu quen với cuộc sống bên ngoài cũng không sao, tới lúc đó tôi mở cửa sổ ra. Cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”
Golden sửng sốt một lát rồi nhiệt tình vẫy đuôi: “Về nhà với chúng tôi đi. Bố tôi rất tuyệt, bố là người bố tốt nhất trên đời.”
Bố làm gì cũng đúng, nó không ngại có thêm bạn trong nhà.
Khu bình luận cứ như cảnh cầu hôn.
“Theo chú ấy đi, theo chú ấy đi.”
Sau khi giải quyết hiểu lầm lẽ ra phải là một cái kết có hậu. Nhưng hệt như người yêu nhiều năm sau gặp lại, ai cũng đều thay đổi.
Rõ ràng mèo Dragon Li dao động, thậm chí theo bản năng khép hai chân trước lại làm bộ ngoan ngoãn. Tuy nhiên nó không đi về phía trước mà xoay người chui vào vành đai xanh ven đường, không để lại lời nào đã rời đi.
Đám con sen kinh nghiệm phong phú trong phòng livestream rối rít nghĩ cách.
“Không sao đâu! Dạng như mèo con còn phải dỗ dành kiên nhẫn hơn cả bạn gái. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần.”
“Tui đoán là nó xấu hổ trước mặt anh em mình.”
“Đồng Chí Lão Lý, nhất định đừng bỏ cuộc nha. Với tư cách người từng trải tui nói cho chú biết, chắc chắn con mèo Dragon Li này là báu vật. Đúng vậy, chó có thể trông nhà, nhưng mèo có thể quản lý gia đình. Đợi chú kết hôn có con, nó sẽ coi như con mình, bảo vệ không rời một bước, còn thân hơn mẹ ruột.”
“...”
Đồng Chí Lão Lý gật đầu thật mạnh: “Được, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Chú ấy nhìn về phía con Dragon Li biến mất, chợt nhớ ra thứ gì: “Hỏng rồi, quên hỏi.”
Trong chung cư không chỉ có chó của chú ấy bị đánh, cũng không chỉ có mèo Dragon Li đánh, mà là toàn bộ!
Không thể tất cả đều bởi vì không được nhận nuôi chứ, nhất định còn có nguyên nhân nào khác.
Một người phụ nữ trung niên mặc đồ ở nhà dẫn theo một con Husky đi tới. Dường như Husky đã xác định sẵn hướng đi. Nó dùng sức kéo thím ấy chạy tới một gốc cây đại thụ, hai chân trước vừa điên cuồng cào xuống đất vừa ư ử nói gì đó.
Vì cùng sống một khu chung cư và thường xuyên dắt chó đi dạo nên hai người quen biết nhau.
Đồng Chí Lão Lý tò mò nói: “Tại sao nó lại đào hố?”
Người phụ nữ trung niên cười khổ: “Tôi không khống chế được nó, giống như phát điên vậy.”
Thật ra Đồng Chí Lão Lý rất thích Husky. Chú ấy cảm thấy chúng quá ngu ngốc, không ngoan ngoãn giống các con chó khác. Lúc chịu ấm ức sẽ sủa ầm lên tranh cãi, rồi thì khóc tới nước mắt lưng tròng, vậy nên chú ấy đặc biệt chú ý tới con Husky này.
Vào khoảng tuần trước, Husky có thêm một tật xấu không thể giải thích được là mỗi lần ra ngoài đều tìm gốc cây rồi đào hố như điên.
Không cần chú ấy hỏi, tiếng kêu ư ử của chú Husky đã truyền tới phòng livestream thông qua điện thoại di động.
Nói chính xác hơn là nó đang khóc.
“Hức hức hức, tôi sắp chết rồi.”
Lương Cẩm Tú bị dọa giật mình. Cô nhanh chóng đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới. Cảm giác sức sống của của nó bừng bừng, không giống dáng vẻ mắc bệnh, nhưng cũng khó mà nói được. Thế là cô ngẫm nghĩ rồi hỏi một cách uyển chuyển: “Em khó chịu ở đâu à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Sau khi Đồng Chí Lão Lý giới thiệu xong, người phụ nữ trung niên hoảng sợ: “Hả? Không mà, ban nãy nó còn ăn một bát to thức ăn cho chó. Có đúng là nó nói mình sắp chết không?”
Chó không phải con người, không biết nói xem chỗ nào khó chịu. Người phụ nữ trung niên dùng xưng hô tôn trọng nhất của minh: “Đại sư, nhờ ngài hỏi lại xem nó đau ở đâu hay chỗ nào? Tôi sẽ đưa nó tới bệnh viện ngay.”
Chuyện liên quan tới sức khỏe của con chó, đương nhiên Lương Cẩm Tú sẽ không từ chối. Cô bảo Đồng Chí Lão Lý đưa điện thoại tới gần Husky rồi hỏi liên tiếp ba lần. Husky cứ như bị điếc vậy, không hề quay đầu lại. Hai chi trước của nó vẫn cào liên tục khiến từng đám bùn lớn bắn tung tóe đầy mặt và đầu cổ.
Chẳng lẽ không nghe thấy?
Người phụ nữ trung niên càng sợ hãi hơn, cẩn thận gọi: “Sói Con.”
Husky quay đầu ấm giọng, đôi mắt xanh đầy buồn bã: “Mẹ ơi.”
Đến phiên Lương Cẩm Tú gọi, nó lại không phản ứng.
Trong phòng livestream có một phụ huynh Husky kịp phản ứng: “Streamer ơi, cô thử gọi tên nó xem. Có thể nó nghĩ cô đang nói chuyện với con chó khác đấy.”
Lương Cẩm Tú: “... Sói Con ơi?”
Husky tức thì quay phắt người như bị điện giật. Nó phát hiện phía sau không có ai nên cứ thế quay vòng mấy lần: “Ai? Ai đang gọi tôi thế?”
Mọi người trong phòng livestream: “...”
“Hình như chỉ số IQ của bé cưng có vấn đề.”
“Thính giác của chó rất tốt, nó không phán đoán được âm thanh truyền tới từ đâu à?”
“Tui cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thì ra còn có đứa ngốc hơn cả đứa con ngốc nghếch của tui.”
Người phụ nữ trung niên ngượng ngùng giải thích: “Nó hơi ngốc một chút, hơn một tuổi rồi còn chưa biết đi tiểu và đại tiện ở đâu.”
Người phụ nữ trung niên và Đồng Chí Lão Lý cùng chung sức, một người ôm Husky, một người dí điện thoại di động vào mặt nó.
“Nhìn vào đây, chị là thần tiên trên trời, vậy nên em có thể hiểu chị nói gì.” Lương Cẩm Tú dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ bạn nhỏ: “Nói chị nghe xem em khó chịu ở đâu.”
Hiện nay một số bệnh viện thú cưng có trang thiết bị tân tiến không kém gì bệnh viện dành cho con người, gần như không có bệnh nào là không chữa khỏi.
Husky khóc, môi run lên dữ dội. Nó khóc đến mức không thể nói được câu nào trọn vẹn. Nó nhìn vào ống kính, nỗi buồn cách màn hình lan tới phòng livestream.
Mọi người trong phòng livestream còn ổn, chỉ có người phụ nữ trung niên đau lòng tới mức con tim gần như vỡ vụn. Thím ấy cũng nghẹn ngào theo: “Bé cưng, chúng ta không khóc! Mẹ ở đây, đợi lát nữa mẹ đưa con tới bệnh viện, bất kể bao nhiêu tiền, đập nồi bán sắt mẹ cũng chữa cho con.”
Thím ấy từng nghe nói chó có thể cảm nhận được khi nào cái chết của chúng đang tới gần. Vậy mà thím ấy quá bất cẩn nên không phát hiện ra điều gì.
Bảo bối của thím ấy, thường ngày ngốc nghếch như vậy, trước khi chết còn biết tự đào hố cho mình. Nó đào liên tục bao lâu rồi đây?
Người phụ nữ trung niên nhìn cái hố trên mặt đất, hệt như nhìn thấy cảnh tượng con chó nhà mình bị chôn xuống. Thím ấy càng nghĩ càng thấy buồn, thế là ôm đầu con chó khóc không thành tiếng: “Bé cưng ơi, con đừng dọa mẹ. Con đi rồi thì mẹ làm sao bây giờ đây!”
Husky càng khóc to hơn: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Nó cũng không nỡ xa mẹ.
Một người một chó khóc cực kỳ đau buồn. Không khí trong phòng livestream khiến người ta có cảm giác muốn rơi lệ.
Sao Lương Cẩm Tú lại không biết xấu hổ đi chen ngang được. Cô im lặng chờ họ bình tĩnh lại.
Cứ khóc như vậy hơn năm phút, Đồng Chí Lão Lý vốn không phải người giỏi ăn nói. Chú ấy vỗ vai người phụ nữ trung niên, vất vả sắp xếp ngôn từ: “Ừm thì, đứa nhỏ vẫn chưa ra đi mà, tranh thủ thời gian hỏi xem chuyện gì đang xảy ra. Sau đó đưa nó tới bệnh viện.”
Chú ấy cũng nuôi chó, cảm thấy có phần kỳ lạ. Con Husky mới hơn một tuổi, không có bệnh tuổi già, nhìn cũng không giống mấy chứng bệnh viêm màng não lắt nhắt linh tinh.
Người phụ nữ trung niên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Thím ấy lau nước mắt: “Bé cưng, mau nói cho mẹ biết con khó chịu ở đâu?”
Husky cũng khóc hòm hòm rồi. Nó chôn đầu vào vai mẹ, tuyệt vọng nói: “Con không được ị phân.”