Giám đốc cảm thấy vô cùng áy náy, không những hiểu lầm hai con thiên nga mà còn nói sự thật trước mặt lũ thiên nga con như là chuyện đương nhiên. Nếu nghĩ từ góc độ của chúng, ông ấy nhất định sẽ phải liều mạng.
Con thiên nga Nhị Hóa trợn mắt: “Xin lỗi có bù đắp được tổn thương tâm lý đã gây ra cho con tôi không?”
Thiên nga con: “Xin lỗi có bù đắp được tổn thương tâm lý đã gây ra cho chồng tôi không?”
Nó và chồng nó không chịu nổi nữa.
Nhị Hóa góp vui cạp cạp cười lớn: “Chồng, Nhị Bảo càng ngày càng giống em.”
Hoàng Tử thiên nga nhàn nhạt ừm một tiếng.
Nhị Hóa tao nhã quay cổ nhìn con thiên nga con còn lại, thở dài: “Còn Đại Bảo càng ngày càng giống anh. Tuổi nhỏ như vậy nhưng lại không hoạt bát một chút nào, sầu chết em mất. Biết vậy lúc đầu nên để em ấp hết.”
Nó thật sự cảm thán nhưng cũng cố tình nói như vậy.
Thích đồng giới không có chuyện gì, thiên nga chỉ yêu nghiêm túc, không phân biệt giới tính. Nó không phải bẩm sinh đã thích con đực, chẳng qua chỉ là một lần nhìn đã nhìn trúng một con đực.
Nhưng nó không thể để các cục cưng biết được chúng không phải là do nó sinh.
Cả hai người bố đều không phải ruột thịt, việc này có bao nhiêu đau lòng. Loại chuyện này đương nhiên không thể giấu kín cả đời, nhưng đó là chuyện của sau khi lớn lên, con người không có lông này cứ khư khư nói sự thật cái gì chứ.
Con thiên nga Nhị Hóa hung dữ trừng mắt nhìn giám đốc.
Nhân viên chăm sóc biết hai con thiên nga yêu thương các con của mình đến mức nào nên cũng nói hộ giám đốc: “Con người ông ấy, làm lãnh đạo lâu quá rồi nên quen coi mình là trung tâm nhưng là một người tốt, không phải cố ý đâu, hai đứa cứ tha thứ cho ông ấy đi.”
Giám đốc: “...”
Lương Cẩm Tú phiên dịch xong thì nâng cao giọng bổ sung một câu: “Quan trọng là ông ấy không thông minh nên không biết thiên nga đực cũng có thể đẻ trứng.”
Hai người đang ở ngoài trung tâm. Trong lòng con thiên nga Nhị Hóa lại chỉ có mấy đứa con nên nó chỉ quan tâm đ ến tổn thương gây ra cho bọn trẻ sau khi sự thật được phơi bày.
Câu này quả nhiên có tác dụng.
Thiên nga Nhị Hóa bay vòng quanh Đại Bảo không có biểu cảm gì, cao giọng như sợ nó không nghe thấy: “Đúng vậy, ông ta ngốc thật. Thiên nga đực biết đẻ trứng.”
Nhị Bảo dễ dỗ, nó nói gì tin đó nhưng Đại Bảo lại không phải vậy.
Đại Bảo như đã cắm rễ xuống nước, chỉ có đôi mắt nhỏ động đậy: “Con biết, thiên nga đực có thể đẻ trứng.”
Nhị Bảo vẫy vẫy đôi cánh chẳng có bao nhiêu lông vũ vỗ nhẹ đầu anh trai: “Anh ơi, sau này lớn lên anh có thể đẻ trứng cho em được không?”
Nó không hiểu câu này có nghĩa gì nhưng Đại Bảo hình như hiểu, nó quay đầu nhàn nhạt ừm một tiếng.
Lương Cẩm Tú rất thích gia đình bốn con này. Cô cảm thấy rất có tình yêu, đặc biệt là con thiên nga nhỏ giống như một chú vịt con đáng yêu. Cô cười như một người dì: “Nhị Bảo nhà anh đáng yêu quá, tôi có thể sờ sờ nó không?”
Không có bậc cha mẹ nào có thể từ chối lời khen ngợi như vậy.
Được cho phép, Lương Cẩm Tú nhẹ nhàng chạm vào cái đầu bóng loáng của con thiên nga nhỏ, tay truyền đến cảm giác trơn truột.
Trong mắt thiên nga nhỏ tràn đầy sự tò mò: “Sao cô không có lông vũ? Bố nói không mọc lông là vì hồi nhỏ không ăn uống cho tốt.”
Lương Cẩm Tú cười gật đậu: “Đúng vậy cho nên cậu nhất định phải ăn uống thật tốt, nếu không lớn lên sẽ giống như tôi đấy.” “Thì ra là thật.” Thiên nga nhỏ thất thần, vội nhìn bộ lông thưa thớt trên người, tự nhủ: “Nhị Bảo, mày nhất định phải ăn uống thật tốt, không có lông thì xấu quá.”
Nói xong thì lực chú ý của nó lập tức chuyển tới môi Lương Cẩm Tú: “Sao miệng của cô lại có màu đỏ?”
Mấy ngày nay sắc mặt Lương Cẩm Tú rất tệ. Cô nghĩ hôm nay sẽ gặp nhiều người nên trang điểm nhẹ, ra ngoài tiện thể mang theo túi trang điểm, cô dứt khoát lấy son môi ra.
Sau đó con thiên nga Nhị Hóa ngây ra.
Là một con thiên nga thụ yêu cái đẹp, nó có một bộ lông trắng tinh và sạch sẽ cần được chăm sóc nhiều lần trong ngày nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Con thiên nga Nhị Hóa không nhịn được hướng về cái đẹp, xấu hổ hỏi: “Tôi, tôi có thể dùng một chút được không?”
Lương Cẩm Tú vô cùng phóng khoáng: “Tặng cho anh.”
“Thật sao? Ôi trời, cảm ơn cô. Cô biết nói chuyện còn là người đẹp tâm cũng đẹp nữa.” Con thiên nga Nhị Hóa vui vẻ tung tăng múa vài vòng, nó cẩn thận từng chút dùng miệng cắn chặt và bôi lên đầu Nhị Bảo vài cái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Đỉnh đầu của thiên nga con biến thành màu đỏ, một mảng trắng có thêm điểm màu đỏ, nhan sắc lập tức tăng vọt, hơi giống sếu đỉnh đầu đỏ.
Con thiên nga Nhị Hóa vỗ vỗ Hoàng Tử: “Chồng à, anh xem xem có phải là cục cưng đẹp hơn không?”
Hoàng Tử thiên nga: “Ừm, rất đẹp.”
Đúng lúc này, từ bên cạnh truyền đến tiếng hét lớn của một người đàn ông.
“Á á á, đau đau đau. Tao đánh mày đó.”
Ngoài ba người ở khu vực của chim, tất nhiên còn có những khách tham quan khác.
Lương Cẩm Tú theo tiếng động nhìn qua thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang liều mạng bỏ chạy, phía sau anh ta là hai con thiên nga trông giống như hai con ngỗng nhà hung dữ đang dang rộng đôi cánh và vươn dài cổ.
Giống như cách đối xử với giám đốc vừa nãy, khi nó nhận ra mình không thể đuổi kịp, con thiên nga đã bay qua đầu người đàn ông và kéo tai anh ta một cách chính xác.
Người đàn ông này có lẽ khoảng ba mươi tuổi, không giống như giám đốc sợ thiên nga bị thương nên dù đau đớn đến mấy cũng không đánh trả, anh ta hất tay đánh nó.
Giám đốc và nhân viên chăm sóc trợn tròn mắt trong giây lát rồi lao tới với tốc độ không phù hợp với lứa tuổi: “Dừng lại, không được đánh.”
Nắm đấm của con người rất nặng, đánh vào người thì không sao nhưng nếu đánh vào đầu thì e rằng sẽ chết ngay lập tức.
May mắn là con còn lại nhận ra có điều không ổn nên cũng bay lên, lao thẳng về phía mặt người đàn ông khiến người đàn ông sợ hãi đến mức phải lấy cả hai tay che đầu bảo vệ chỗ hiểm.
Nhân viên chăm sóc chạy nhanh nhất, dùng cách tương tự để bắt con thiên nga đang cắn mạnh vào tai người đàn ông.
Ông ấy nhận ra chúng, đây là một đôi thiên nga vừa đẻ hai quả trứng cách đây vài ngày.
Giám đốc cũng chạy theo sau đến, ôm lấy con còn lại bằng cả hai tay rồi nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cái tai của người đàn ông bị mổ đến rách, rơi mấy giọt máu xuống cổ. Anh ta lùi lại vài bước, chạy đến một khoảng cách an toàn, kinh ngạc nhìn bộ quần áo bảo hộ của nhân viên chăm sóc, thở hồng hộc phàn nàn: “Tôi còn muốn hỏi ông có chuyện gì đây này. Thiên nga cắn người, các người còn dám thả ra ngoài. Các người không coi trọng sự an toàn của khách tham quan sao?”
Nhân viên chăm sóc cau mày: “Anh không làm gì chúng chứ?”
Ông ấy đã làm việc ở đây hơn mười năm nên biết rất rõ bản chất của thiên nga thực ra cũng giống như ngỗng nhà. Chúng khá hung dữ nhưng sẽ chỉ chủ động tấn công con người khi gặp phải mối đe dọa.
Một người phụ nữ mặc váy trắng vội vàng chạy về phía bên này, từ xa đã bắt đầu hét lên: “Ông xã, anh không sao chứ?”
Người đàn ông buông lỏng tay, uất ức nói: “Tai bị cắn rách rồi.”
Mới qua một lát, trên tay anh ta đã đầy máu, nhìn hơi đáng sợ.
Người phụ nữ luống cuống lấy từ trong túi ra một chiếc băng cứu thương, vừa cẩn thận từng li từng tí dán vào vừa đau lòng nói: “Vết thương lớn lắm. Ông xã, anh ráng chịu đựng một chút.”
Khách tham quan đi ngang qua dừng lại hóng chuyện, thấy có vẻ nghiêm trọng thì bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Thiên nga vậy mà lại hung dữ như thế, tôi còn dẫn theo con, may mà không đến gần.”
“Này mà đổi thành mặt chẳng khác nào bị phá tướng rồi.”
“Nhân tiện, nếu bị thiên nga cắn thì có cần tiêm phòng uốn ván không?”
“Chắc chắn là phải tiêm rồi. Thiên nga tuy đẹp nhưng thực ra chúng mang rất nhiều virus.”
“...”
Người phụ nữ nghe được câu này thì bị dọa đến sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Hai người đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi chi phí phát sinh cũng như mọi việc điều trị có thể phát sinh sau này.” Chỉ một câu nói của giám đốc đã trấn an được hai người họ và những khách tham quan đang hóng chuyện. Ông ấy lấy điện thoại ra và bấm số khẩn cấp 120.
Sự an toàn của khách tham quan là quan trọng nhất, ông ấy vừa bị cắn nên biết rằng nó rất đau. Về việc tại sao anh ta bị cắn, đợi sau khi điều trị rồi lại nói.
Hai con thiên nga lại không nghĩ quá nhiều. Một con bị nhân viên chăm sóc giữ chặt cánh không động đậy được, nó tức giận đến lớn tiếng cạp cạp. Con còn lại lợi dụng lúc giám đốc đang gọi điện thoại cố gắng vùng vẫy thoát ra, nó duỗi cổ rồi dang rộng đôi cánh lao về phía người đàn ông.
Người đàn ông sợ đến nhảy dựng lên. Ở cự ly gần, về tốc độ thực sự không thể vượt qua con thiên nga, anh ta thấy mình sắp bị đuổi kịp thì hét lớn rồi trốn sau lưng người phụ nữ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Người phụ nữ cũng thấy sợ: “Á á á, đừng qua đây, cứu mạng với.”
Người đàn ông giữ chặt vai của người phụ nữ, cô ấy giống như một tấm khiên không thể cử động được.
Khung cảnh nhất thời rất hỗn loạn. Nhân viên chăm sóc đang giữ một con thiên nga không thể cử động, giám đốc lại không đuổi kịp, những khách tham quan khác muốn giúp đỡ nhưng lại bị dáng vẻ hung dữ của thiên nga dọa cho sợ hãi lùi ra sau.
Lương Cẩm Tú nhanh chóng tìm kiếm một vòng xung quanh bãi cỏ. Khi cô đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng này, cô hét lớn một tiếng: “Hai người còn muốn tìm trứng của mình không?”
Khách tham quan: “...”
Lương Cẩm Tú không có tâm trạng phiên dịch.
Hai con thiên nga liên tục la lối đòi người đàn ông trả lại trứng của tụi nó nhưng trên người của anh ta không có túi, anh ta đang mặc quần short vào mùa hè. Trứng thiên nga lại lớn như vậy nếu nhét trong túi nhất định sẽ bị phát hiện.
Thiên nga không biết nói dối nên cô nghĩ đến một khả năng là người đàn ông này bị đuổi cắn, trong lúc hoảng sợ thì bị ngã xuống bãi cỏ.
Hai con thiên nga lập tức dừng việc tấn công, kêu cạp cạp về phía Lương Cẩm Tú.
“Trên người anh ta có mùi trứng của chúng tôi.”
“Chính là do anh ta trộm.”
Lợi ích của việc nổi tiếng đã xuất hiện. Nếu đổi thành người bình thường, không bằng không chứng mà nói rằng người đàn ông này trộm trứng thiên nga, bản thân còn không biết tiếng động vật, ai sẽ tin chứ?
Một số khách tham quan nhận ra Lương Cẩm Tú, kinh ngạc xong thì lớn tiếng kháng nghị: “Đã lâu rồi cô không có livestream, có còn nhớ những khán giả trong phòng stream là chúng tôi nữa không?”
Lương Cẩm Tú: “...”
Hai con thiên nga anh một câu em một lời bắt đầu kể chuyện đã xảy ra với chúng.
Thông thường mà nói một con sẽ ấp trứng, một con phụ trách việc canh gác và tìm thức ăn. Nhưng vì là lần đầu tiên được làm bố mẹ nên chúng rất xúc động, xúc động đến nỗi ở lại trong tổ, không con nào muốn rời đi cho đến khi đói chịu không nỗi.
Chúng chỉ có thể cùng nhau đi tìm thức ăn.
Sau khi vội vài ăn vài miếng rong quay lại, tụi nó bàng hoàng đến mức tối sầm mắt, trứng biến mất rồi.
Là bị cặp hai con thiên nga đực - đực trộm đi sao?
Hai con thiên nga sốt ruột tìm khắp mọi nơi, tụi nó cứ chạy cứ chạy cho đến khi ngửi thấy mùi quen thuộc trên người người đàn ông này.
“Cô đang nói bậy cái gì vậy? Tôi trộm trứng thiên nga khi nào?” Ánh mắt người đàn ông né tránh, dùng sức mở to cái túi ra để chứng minh cho mình: “Nhìn đi, các người nhìn đi, trứng thiên nga ở đâu? Tôi nói các người nếu không muốn trả chi phí y tế thì cứ nói thẳng, đừng có viện cái lý do vô lý như vậy.”
Đây chính là điều mà Lương Cẩm Tú lo lắng.
Vừa rồi cô và vợ chồng Nhị Hóa vội vàng tìm kiếm ở bãi cỏ gần đó một lượt. Thật ra cũng không cần tìm, nếu ở gần đây thì khứu giác của thiên nga đã tìm ra từ lâu rồi.
Đôi thiên nga bị mất trứng gần như suy sụp. Chúng lại dang rộng đôi cánh phát động tấn công, trứng là do chúng ấp nên trên trứng thiên nga có mùi đặc biệt của chúng, sao có thể sai được.
Người phụ nữ đang bị làm tấm khiên để chống lại sự tấn công của cặp đôi thiên nga đột nhiên sững người. Hình như cô ấy nghĩ đến điều gì đó, với tay lấy túi xách của mình.
“Em đang làm gì vậy?” Người đàn ông không bình thường lập tức chú ý đến hành động này của cô ấy, anh ta đưa tay ngăn cản.
Người phụ nữ dùng sức đẩy anh ta rồi mở ba lô, quả nhiên, cô ấy lấy ra một quả trứng thiên nga trắng tinh.
Khách tham quan xung quanh: “...”
Trong balo có bịch khăn giấy và đồ ăn vặt đã mở sẵn làm che đi mùi trứng thiên nga.
Người phụ nữ không thể tin được nhìn quả trứng thiên nga trong tay, sau đó nhìn người đàn ông: “Anh, tại sao anh lại trộm trứng thiên nga?”
Ba lô vốn dĩ là do bạn trai cầm nhưng không hiểu sao lại được đưa cho cô.
Bị bắt quả tang, người đàn ông không còn cách nào để ngụy biện nên làm vò mẻ chẳng sợ nứt: “Anh muốn ăn thử xem nó có vị như thế nào.”
Khách tham quan xung quanh: “...”
Chỉ có thể nói khu rừng này rộng đến nỗi loại người gì cũng có.
Người phụ nữ vẫn giữ nguyên vẻ mặt không nói nên lời như cũ: “Vậy tại sao anh lại để em cầm túi?”