Viện trưởng nhỏ giọng nói: “Rất có thể là bởi vì ý thức lãnh thổ, tôi muốn nhờ cô thuyết phục đứa nhỏ chấp nhận sự thật rời xa bố mẹ và sống tự lập.”
Cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách. Sau này con chim nhỏ sẽ phải gánh vác trách nhiệm phát triển nòi giống, nhìn nó thì sắp trụi hết lông tới nơi.
Lương Cẩm Tú cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Sau khi cô nói xong những lời lừa bịp thì ấm áp nói: “Có phải cậu rất nhớ bố mẹ không?”
Con chim nhỏ gật đầu mạnh, nước mắt lưng tròng: “Nhớ chứ! Em nhớ họ lắm, em muốn ở bên cạnh bố mẹ mãi mãi.”
Tuy ở trong cùng một sở thú chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nhưng sự xa cách giữa hai trái tim còn đáng sợ hơn khoảng cách. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy nó là bố mẹ tấn công, cơ bản không để cho nó đến gần. Mỗi ngày nó đều nhớ cái ôm nồng nhiệt của mẹ, nhớ cơ ngực rắn chắc của bố.
“Nhưng emđã lớn rồi. Con người chúng tôi cũng như vậy, khi đã trưởng thành thì sẽ phải rời xa bố mẹ.” Hiện tại Lương Cẩm Tú đang giảng từng đạo lý một: “Họ đánh em không phải vì họ không còn yêu em nữa mà ngược lại, bởi vì yêu nên em sẽ mãi đi theo bố mẹ. Em sẽ không thể trở thành một đứa trẻ trưởng thành. Họ mong rằng em sẽ tự mình khám phá ra một thế giới mới và có được tổ ấm của riêng mình.”
Con chim nhỏ đầy ngạc nhiên: “Thì ra bố mẹ tấn công em là vì chuyện này à?”
Lương Cẩm Tú cũng kinh ngạc: “Em không biết ư?”
Theo lý mà nói thì lẽ ra lúc tấn công họ nên nói với nó chứ.
Con chim nhỏ lắc đầu: “Em… em cứ nghĩ rằng…”
Những lời tiếp theo còn chưa nói ra, nó muốn nói lại thôi
Giám đốc dày dặn kinh nghiệm nói: “Cẩm Tú, cô nói cho nó biết bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ nhờ nhân viên chăm sóc đặc biệt chuẩn bị một phần suất ăn độc thân cho nó. Mỗi suất ăn đều sẽ có sâu bọ nhỏ cho đến khi nó thích nghi với cuộc sống một mình nó.”
“Suất ăn nào cũng có sâu bọ?” Con chim nhỏ cũng được xem như nửa con chim lớn, còn to hơn con gà trống lớn trong nhà Lương Cẩm Tú cả một vòng. Nó kích động đến rụt cổ lại, ưỡn cơ ngực ra, hai cơ ngực khổng lồ màu vàng rung lên mấy lần.
Sở thú khuyến khích các loài động vật nuôi thả như Bonasa bonasia tự lực cánh sinh và chỉ cung cấp cho chúng một suất ăn làm từ ngô mỗi ngày.
Sâu bọ nhỏ rất khó bắt, đặc biệt là sau khi nó bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Con chim nhỏ do dự mà rung ngực, cuối cùng nỗi nhớ đã lấn át cơn thèm ăn: “Em vẫn nhớ bố mẹ. Em có thể về ở với bố mẹ chỉ vài ngày thôi được không?”
Giám đốc thở dài, suy nghĩ một lúc mới đưa ra gợi ý cho nó: “Như vậy đi! Chú và chị tiên nữ đi cùng với cháu, còn cháu thì đi nói chuyện với họ. Bọn chú sẽ giúp cháu nói chuyện một cách hợp lý.”
Với tình hình trong sở thú thì có thể nuôi cả vạn con Bonasa bonasia chứ đừng nói đến một con nên căn bản không cần phải đuổi những đứa trẻ đã lớn đi, nhưng động vật có lối sống riêng của động vật, ông ấy không thể can thiệp quá nhiều.
Con chim nhỏ ra sức gật đầu. Nó vẫn chưa đi xa, hàng ngày đều trốn trong bụi cỏ rồi nhìn bố mẹ từ xa.
Ban đầu nó tưởng bố mẹ nó không cần nó là vì chuyện kia, không ngờ rằng đó là vì chuyện khác.
Chị tiên nữ nói chắc chắn là đúng.
Chú chim nhỏ mười phần tự tin dang rộng hai cánh, miệng kêu cục cục cục chạy về phía bố mẹ.
“Bố mẹ, huhuhu, con nhớ hai người nhiều lắm.”
Đôi chim cu đang ân ái hôn qua hôn lại lập tức phát hiện ra. Con chim mẹ vốn đang vùi mặt vào cái cơ ngực khủng của chồng, khi nghe thấy giọng nói, nó hung dữ ngẩng đầu lên, nũng nịu kêu cục cục: “Ôi, cổ của em.”
“Bà xã, em yên tâm, anh sẽ đuổi thằng con hư này đi.” Chim bố dịu dàng hôn vợ, vừa quay mình thì trên mặt lộ ra vẻ sát khí.
Nó hoàn toàn không cho con chim nhỏ cơ hội giải thích, bung lông vũ trên người của nó ra, đặc biệt là vòng lông quanh cổ, giống như một con rắn đuôi chuông chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng. Nó kêu lên giận dữ, khi đến gần con chim nhỏ thì bay lên không trung rồi duỗi đầu ra mổ thật mạnh. Con chim nhỏ chỉ như một đứa trẻ mới lớn, nó hoàn toàn không phải đối thủ của chim bố nên vừa kêu gào vừa bỏ chạy làm cho lông ở chỗ bị trụi bay bay. Trên người nó hình như lại có thêm vài chỗ bị trụi lông.
Chim bố ra tay thật tàn nhẫn!
Giám đốc đau lòng muốn chết. Ông ấy định thử ngăn cản cuộc chiến nhưng mà ông ấy chỉ là một con vật hai chân lại không nỡ ra tay quá nặng, không những không ngăn được mà còn làm bản thân bị nhiễm trận bụi đầy lông vũ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Con chim nhỏ điên cuồng bỏ chạy để giữ mạng còn chim bố thì đuổi theo không ngừng. Chim bố giống như một cao thủ có kinh công cao cường, mỗi đòn tấn công luôn có thể làm trụi vài chiếc lông vũ.
Lương Cẩm Tú không thể chịu đựng được nữa: “Có cần tấn công một đứa nhỏ như vậy không? Ông có phải là bố ruột của cậu ấy không?”
“Một con người như cô sao lại ăn nói bậy bạ như vậy? Nếu anh ấy không phải bố ruột của đứa nhỏ thì là ai? Cô sao?” Chim mẹ ra mặt bảo vệ chồng. Nó hừng hực tức giận chạy đến chỗ Lương Cẩm Tú lớn tiếng nói rồi mới kịp nhận ra: “Này, sao tôi lại có thể nghe hiểu lời cô nói chứ?”
Khi biết được thân phận của Lương Cẩm Tú, thái độ của nó tốt hơn một chút: “Tiên nữ, xin cô đừng can thiệp vào chuyện gia đình chúng tôi. Đứa nhỏ này đáng bị như vậy, không chết đã xem như nhẹ tay rồi.”
Con chim nhỏ không đánh lại, nó cũng không muốn rời đi nên chạy đến chỗ chim mẹ kêu cứu: “Mẹ ơi, cứu con với, cứu con với. Con là con của mẹ.”
Chim mẹ không chút do dự dang một cánh tát vào mặt nó: “Tôi không có đứa con như cậu, tôi cũng không phải mẹ của cậu.”
Con chim nhỏ quay sang cầu cứu Lương Cẩm Tú: “Chị tiên nữ, chị mau giúp em đi.”
Lương Cẩm Tú và giám đốc liên thủ, bảo vệ con chim nhỏ giống như trò chơi đại bàng bắt gà con: “Đừng tấn công nữa, từ từ nói chuyện nào. Chẳng qua hai người chỉ muốn để nó sống tự lập thôi, có cần phải ra tay nặng như vậy không?”
Chim mẹ ù ù cạc cạc: “Ai nói chúng tôi để nó sống tự lập?”
Lương Cẩm Tú nhìn giám đốc.
Giám đốc chớp chớp mắt: “Vậy thì vì cái gì?”
Chim mẹ dường như nhớ ra điều gì đó đáng hận, đi vòng qua hai người, vỗ mạnh vào cánh chim con rồi mới bắt đầu nói.
Chúng chỉ có một đứa con, thương còn không hết, trước nay cũng chưa từng nghĩ đến chuyện để nó rời khỏi nhà.
Hơn hai tháng trước, chim con biết rung ngực, điều đó có nghĩa là về cơ bản nó đã trưởng thành. Nếu gặp được con mái thích hợp thì có thể bộc lộ kỹ năng dụ dỗ mạnh mẽ của mình.
Chim bố rất vui mừng, còn dốc hết kinh nghiệm rung ngực nhiều năm của mình chia sẻ cho đứa trẻ, làm sao để rung càng dữ dội hơn, làm sao để biển càng động sóng càng trào.
Còn chim mẹ không có ngực nhưng nó hiểu chim mái thích cái gì. Tóm lại là vợ chồng chúng đầy kỳ vọng, đứa con trai đã lớn, lại phát triển bình thường, vào mùa hè năm sau nó sẽ có thể tìm bạn đời và ấp nở chim con.
Thực tế đã giáng một cái tát thật mạnh vào mặt hai vợ chồng.
Con trai họ lại rung ngực với một con chim trống!
Ở một góc cực kỳ khuất, nếu không phải chim mẹ tình cờ đến đó thì căn bản là không phát hiện được.
Lương Cẩm Tú: “...”
Giám đốc: “...”
Đại khái thì hiểu rồi, con chim nhỏ bị “cong”.
Nhưng nhiêu đó chưa phải là máu chó.
Chim mẹ oán hận nói: “Con chim trống đó trước đây từng theo đuổi tôi, tuổi của nó còn lớn hơn tôi.”
Chim bố nói thêm: “Cơ ngực của nó rất nhỏ, cả cái sở thú này không có một con Bonasa bonasia nào thích nó.”
Hai người Lương Cẩm Tú: “...”
Vì vậy nên mới bị ép thành cong?
Giám đốc đứng vào vị trí của chúng nó bày tỏ sự thông cảm. Con trai thích một con trống bằng tuổi chúng nó, ông ấy sợ là ông ấy còn quá khích hơn so với hai vợ chồng Bonasa bonasia.
Lương Cẩm Tú còn trẻ nên không sao, tình yêu không phân biệt giới tính mà.
“Chúng tôi không có một đứa con hư như vậy. Nó đến là để báo thù chúng tôi đây mà.” Chim mẹ tức đến giậm giậm chân: “Chúng tôi không thể thay đổi được nên chỉ có thể cắt đứt quan hệ với nó.”
Không một gia đình nào không gặp rắc rối.
Lương Cẩm Tú bó tay.
Giám đốc nghiêm túc nhìn con chim nhỏ: “Cậu thích thật hay là bị k1ch thích?”
Con chim nhỏ đã thành niên nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới trưởng thành về mặt giới tính, hy vọng đó chỉ là ảo tưởng và sự kích động do thời kỳ đặc biệt.
“Tôi thích thật.” Giọng nói của chim con tuy nhỏ nhưng giọng điệu lại kiên quyết: “Tôi thật sự rất thích anh ấy.”
Đáng thương thay tấm lòng của bố mẹ trên đời này. Sao chim mẹ lại không thương xót con mình! Cái gọi là tấn công cũng chỉ là để cho nó tỉnh lại, nghe thấy chim con vẫn kiên trì thì giọng nó run lên vì tức giận: “Mày thích cái gì của ông ta? Tụi bây ở bên nhau thì làm sao đẻ trứng, làm sao có con được?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Những lời tương tự đã được nói nhiều lần, nếu chim nhỏ nghe lời thì đã không bị đuổi ra khỏi nhà.
Đợi một lúc mà không nhận được câu trả lời đúng ý, chim bố lại bốc hỏa rồi bay tới mổ mạnh một trận.
“Mau cút đi! Tao không có đứa con như mày.”
Con chim nhỏ kêu cục cục thảm thiết.
Chim bố không hài lòng nên đuổi theo tấn công, chẳng mấy chốc đã đuổi đến tận bên bờ hồ.
Trong hồ là thế giới của các loài chim nước, cò trắng, sếu Siberia, uyên ương, vịt cổ xanh và thậm chí còn có hồng hạc quý hiếm, số lượng lên tới hàng ngàn con, mức độ phổ biến chỉ đứng sau khu vực dành cho mãnh thú.
Bên bờ cây thủy sinh tươi tốt, một con thiên nga trắng chậm rãi bơi qua, lông trên người nó có màu trắng như tuyết, cổ cong cong tao nhã, phản chiếu xuống nước giống như một vị hoàng tử cao quý.
Theo sau nó là một con thiên nga trắng nhỏ, cõng một con thiên nga nhỏ hơn trên lưng.
Nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt từ trên bờ truyền đến, con trên lưng lắc đầu gạt đám lông vũ quấn thành vòng tròn như chiếc chăn bông sang một bên, giọng điệu non nớt nói: “Ya, đang đánh nhau kìa.”
Mới có tí tuổi đã bắt đầu thích hóng hớt.
Con thiên nga lớn dừng lại với ánh mắt cưng chiều.
Hai con chim già không biết có người đang xem náo nhiệt. Con chim nhỏ bị đánh đến bực mình, nó lớn tiếng phản đối: “Con đã đi rồi, sao bố còn đánh con?”
Chim bố: “Mày là do ông đây ấp ra, ông đây muốn đánh lúc nào thì đánh. Chỉ cần mày còn thích con trống một ngày thì ông đây thấy lần nào đánh lần đó.”
Lương Cẩm Tú và giám đốc chạy đến nỗi thở hổn hển, chạy đến nỗi không biết nên làm gì.
Thuyết phục được một lần, nhưng không thể thuyết phục được bản chất của vấn đề.
Cũng không thể ngày nào cũng đi theo được.
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, thì ra là đứa nhỏ thích con trống à! Haha, ông là con chim đến từ nước ngoài mà sao lại phong kiến như vậy?”
Đó là âm thanh của con thiên nga trắng thanh lịch.
Nó có giọng nói từ tính và tao nhã, một giọng nam rất quyến rũ.
Chim bố có vẻ không kiên nhẫn mà quay đầu, khi nhìn thấy hai con thiên nga nhỏ mà đối phương đang cõng thì cười khẩy: “Nói thì dễ lắm, đổi lại là con của anh như thế này anh chấp nhận được không?”
“Sao lại không thể chấp nhận?” Thiên nga trắng tao nhã nhàn nhạt nói: “Tôi không chỉ chấp nhận mà chính tôi cũng đã như vậy.”
Nó nói xong thì nó ngẩng cổ lớn tiếng kêu cạp cạp: “Ông xã, ở đây còn tàn dư của xã hội phong kiến này. Ông ta hung dữ quá, mau lại đây đi. Người ta sợ quá đi.”
Lương Cẩm Tú: “...”
Trong tất cả các loài chim, thiên nga trắng mang lại cho cô ấn tượng đặc biệt nhất, cao quý và tao nhã, giống như hoàng tử thiên nga trong vở ballet.
Bộ lọc này đã vỡ tan tành.
Giám đốc thúc giục: “Bọn nó đang nói cái gì thế?”
Lương Cẩm Tú ôm tâm trạng phức tạp, dịch từng câu từng chữ một: “Con thiên nga đực đang kêu chồng của nó giúp đỡ. Bọn nó chuẩn bị cùng nhau dạy cho tàn dư của xã hội phong kiến là con chim bố một bài học.”
Viện trưởng: “...”
Ông ấy đã sớm đoán ra.
Thân là chuyên gia về động vật, ông ấy đương nhiên biết. Có lẽ là bởi vì con thiên nga trắng tao nhã quá tao nhã đi nên khả năng nó thích đồng loại có xác suất cao tới 20%, nói cách khác, một phần năm con thiên nga thì sẽ có một con như vậy.
Khi hai con đực ở bên nhau, tuy thể xác không thể đem lại niềm vui nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc chúng ân ái cả.
Về phần đời sau, giống như con trước mặt, chúng sẽ giúp những con thiên nga khác nuôi con và tận hưởng niềm hạnh phúc khi được làm bố.
Còn quá đáng hơn nữa là việc hai con đực muốn làm bố nhưng không tìm được con nào đồng ý đưa con cho chúng nuôi, vậy thì một trong hai con sẽ đi quyến rũ con thiên nga cái. Chờ sau khi giao phối và đẻ trứng xong, con đực sẽ phơi bày bản tính của nó và hợp tác với con đực còn lại đuổi con cái đi.
Sau khi lợi dụng xong thì đuổi đi, để lại trứng thiên nga.
Sau đó hai con đực cùng nhau ấp trứng.