[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Việc mang thai lần hai đã được cho phép từ nhiều năm nay, mang thai lần ba cũng vậy. Trong cuộc sống cũng thường xuyên bắt gặp sản phụ lớn tuổi, với độ tuổi này chắc chắn nằm trong phạm vi đó.

Jungle King Dịu Dàng chắc chắn là thuộc nhóm người lớn tuổi nhất trong số những người lớn tuổi.

“Có phải là có tình huống gì đặc biệt không?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

2. Đừng Làm Nũng Với Anh

3. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

4. Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

=====================================

“Mặc kệ tình huống gì đi nữa, sinh con ở độ tuổi này là quá nguy hiểm đi. Sau khi sinh xong tổn thương trên cơ thể có thể không kịp phục hồi, thậm chí còn có thể phát sinh nhiều biến chứng khác.”

“Tôi nói này mọi người, trước tiên khoan hãy sốt ruột lo lắng, có thể không có thai thì sao?”

Jungle King Dịu Dàng không nhìn bình luận, cô ấy sững sờ một chút, hỏi ngược: “Tiểu Hoa nói cho cô biết à?”

Tiểu Hoa là tên của chú chó Yorkshire.

Lương Cẩm Tú gật đầu: “Đúng vậy, tôi không chắc nên hỏi chị trước.”

Khi nghe gọi tên mình, Tiểu Hoa lao lên vừa nhảy vừa sủa, ra sức vẫy đuôi: “Gâu, gâu, gâu.”

“Không sai. Tôi quả thực đang mang thai, sắp được năm tháng rồi.” Jungle King Dịu Dàng vô thức làm động tác bảo vệ bụng mình: “Nó… vì sao nó lại kích động như vậy?”

Lương Cẩm Tú phiên dịch rất chậm: “Nó nói có người muốn làm hại cục cưng trong bụng của chị.”

Mọi người trong phòng stream: “...”

Jungle King Dịu Dàng bị dọa đến rùng mình: “Ai? Ai muốn làm hại con của tôi?”

“Trước tiên chị khoan hãy sợ hãi, đợi tôi hỏi xem thử có chuyện gì.” Lương Cẩm Tú có thể hiểu được tâm trạng của Chị ấy. Sức mạnh của người làm mẹ, mang thai ở độ tuổi như thế này, so với người khác chị ấy càng hiểu rõ nguy hiểm bên trong.

Đứa con này rất quan trọng với chị ấy, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng.

Chú chó Yorkshire Tiểu Hoa gấp gáp xoay vòng, bộ lông mềm mượt như tơ lụa phấp phới, có thể dùng làm quảng cáo sữa tắm cho thú cưng mà không cần thêm hiệu ứng. Nó lớn tiếng sủa gâu gâu: “Bố muốn làm hại em bé. Nhanh, nhanh nói cho chủ nhân.”

Sợ nói không rõ ràng, nó lon ton lịch bịch chạy nhanh về phía phòng ngủ, ra sức nhảy lên cái tủ đầu giường, một chân làm đổ khung ảnh đang đặt trên đó.

Đó là bức ảnh thân mật của Jungle King Dịu Dàng và một người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông đẹp trai anh tuấn, quan trọng nhất là vô cùng trẻ tuổi.

Jungle King Dịu Dàng cũng chạy theo, sắc mặt tái nhợt, tay run lẩy bẩy. Chị ấy ngay lập tức hiểu ra.

Tiểu Hoa đã từng làm hành động này rất nhiều lần.

Đúng như mọi người trong phòng stream suy đoán, năm nay chị ấy đã bốn mươi chín tuổi. Qua vài tháng nữa thôi, chị ấy sẽ ở độ tuổi biết được mệnh trời.

Nhưng mà, chị ấy đã độc thân đằng đẵng hai mươi năm.

Cuộc hôn nhân đầu tiên đã để lại cho chị ấy một nỗi ám ảnh không thể quên. Người đàn ông bạo lực gia đình và bi3n thái. Ơ thời đại đó, cho dù vì lý do gì, người phụ nữ đã ly hôn cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị chỉ trích.

Trong lúc bị chỉ trích chị ấy bắt đầu lập nghiệp, vào nam ra bắc, không xem bản thân mình là phụ nữ, thậm chí là một con người. Sau hai mươi năm phấn đấu, cuối cùng chị ấy cũng có được hồi báo với tài sản vài tỷ nhân dân tệ. Có tiền bạc, thỏa mãn h@m muốn vật chất nhưng lại không thể lấp đầy sự trống trải trong cảm xúc.

Cuộc đời này, chị ấy thật sự sẽ phải cô đơn tới già sao?

Có rất nhiều người đàn ông theo đuổi chị ấy, trong số đó cũng có rất nhiều người ưu tú. Nhưng từ đầu đến cuối chị ấy vẫn không có cảm giác gì, cũng không biết tại sao, vì nguyên nhân gì.

Cho tới khi chị ấy gặp được sinh viên đại học mà công ty mới tuyển được Tiểu Hoa(*).

(*) Tên chú chó là Tiểu Hoa (小花, chữ Hoa trong bông hoa), còn tên anh chàng kia là Tiểu Hoa (小华 chữ Hoa trong tinh hoa).

Chị ấy hiểu rồi.

Hóa ra thứ mà chị ấy thiếu trong lòng không phải một cuộc hôn nhân mà là một đoạn tình cảm nồng nhiệt.

Lương Cẩm Tú lo lắng hỏi: “Chị còn ổn chứ?”

Hỏi thông tin cá nhân thì không tiện nhưng đại khái cô cũng đoán được một ít, một phú bà giàu có và một chú sói con (*) không muốn nỗ lực.

(*) Chỉ những anh chàng đẹp trai, cool ngầu, trẻ tuổi, có năng lực bạn trai và mang đến cho bạn gái cảm giác an toàn mạnh mẽ.

Cũng không khác những gì mọi người trong phòng stream đang nghĩ.

“Chơi qua đường là được! Một người có tiền một kẻ có sắc. Sao chị gái phú bà còn xem là thật rồi?”

“Miệng lưỡi đàn ông lừa quỷ gạt người. NNgười không để ý chênh lệch tuổi tác trong tình yêu rất ít. Dạng đàn ông này vĩnh viễn yêu bản thân anh ta nhất, tuyệt đối sẽ không đặt toàn bộ cuộc đời của anh ta vào đây. Đợi đến khi kiếm đủ tiền anh ta chắc chắn sẽ rời đi.”

“Năm tháng, đứa nhỏ cũng đã thành hình. Thai nhi cũng có cử động rồi.”

“Nhanh chóng báo cảnh sát đi, hổ dữ không ăn thịt con. Hôm nay lại là một ngày sợ kết hôn.”

“...”

Jungle King Dịu Dàng không còn sức mà đứng nổi, dựa vào tường từ từ xụi lơ xuống đất. Chị ấy tê dại vuốt v e an ủi Tiểu Hoa đang nức nở, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Vì vậy, Tiểu Hoa xoay tròn không phải là học được kỹ năng gì mới mẻ, mà là nhắc nhở tôi, đúng không?”

Tiểu Hoa: “Gâu gâu gâu.”

Đúng vậy! Nó là đang bắt chước cách chết của một số người trong phim truyền hình - trời đất quay cuồng, sau đó từ từ ngã xuống đất.

Jungle King Dịu Dàng: “...”

Mọi người trong phòng stream: “...”

“Xin lỗi, tôi biết không nên cười.”

“Vẫn là câu nói đó, nhanh chóng đăng ký lớp học cho đứa nhỏ đi. Trời đất rộng lớn cũng không lớn bằng tiền đồ của đứa trẻ.”

“Nhân tiện, gần đây con chó nhà tôi hay kéo tôi đi nhìn bồn cầu. Có lẽ nào nó cũng đang ám chỉ điều gì đó?”

“...”

“Tiểu Hoa thường xuyên cùng tôi xem phim truyền hình. Nó không phân biệt được thật giả, nhìn thấy con hổ hay sư tử gì đó sẽ bị dọa đến toàn thân run rẩy, muốn chạy lại sợ tôi bị ăn mất.” Đau khổ cùng vui vẻ khiến Jungle King Dịu Dàng không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng biến thành nụ cười cực kỳ thảm: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, thật ra trong lòng tôi đều hiểu rõ.”

Con người luôn thích tự lừa mình dối người.

D*c vọng ba mươi năm bùng nổ, lý trí căn bản không thể ngăn cản.

Chị ấy vốn nghĩ rằng tình cảm của mình khác với mọi người.

Tiểu Hoa tiếp cận chị ấy, chị ấy không từ chối, cũng không có cách nào cưỡng lại được, mặc dù biết đối phương có ý đồ.

Tuy nhiên, nếu như đây là một mưu đồ lâu dài, chị ấy chấp nhận.

Jungle King Dịu Dàng chậm rãi đứng lên, hai mắt lấy lại ánh sáng. Nửa cuộc đời đã qua, lúc còn trẻ không có gì có thể đánh đổ được chị ấy, bây giờ lại càng không thể.

Lương Cẩm Tú thật sự không biết nên nói gì, thận trọng quan sát một lát, xác định Jungle King Dịu Dàng không sao, đang định cúp máy thì cửa mở ra.

Chàng trai trẻ bước vào thậm chí còn đẹp trai hơn trong ảnh, cao một mét tám, ngũ quan tuấn tú, có cơ ngực và cơ bụng, là một người đàn ông với vẻ đẹp rất nam tính.

“Sao sắc mặt lại tệ thế? Lại nôn nữa à?” Tiểu Hoa không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi chăm sóc người khác. Anh ta ôm eo Jungle King Dịu Dàng, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng thật nghịch ngợm, đợi khi sinh ra anh nhất định sẽ nói cho thằng bé biết mẹ đã vì nó mà chịu bao nhiêu khó khăn.”

Jungle King Dịu Dàng đúng như cái tên, cũng theo đó dịu dàng cười: “Anh đi đến chỗ két sắt, mật khẩu là tổng ngày sinh nhật của anh và Tiểu Hoa. Bên trong có một bìa hồ sơ, giúp em mang qua đây.”

Tiểu Hoa sửng sốt, sau đó mặt mày hớn hở: “Vợ à, sao đột nhiên em lại nói cho anh biết mật khẩu két sắt? Em không sợ anh lấy hết tài sản của em sao?”

Jungle King Dịu Dàng khua tay: “Nhanh đi đi.”

Mọi người trong phòng stream nào nghĩ còn có đoạn tiếp như thế này, vừa kích động vừa lo lắng.

“Cảm giác như chị gái Jungle King sắp giết người bừa bãi rồi.”

“Quả nhiên mỗi người thành công đều khác người như vậy, đổi lại là tôi sẽ ngay lập tức một mất một còn cùng đối phương.”

“Streamer, mau tắt mic, đừng để anh ta phát hiện.”

Lương Cẩm Tú âm thầm tắt mic.

Tiểu Hoa rất nhanh đã trở lại. Túi tài liệu vốn không được niêm phong nhưng anh ta không mở ra, đưa cho Jungle King Dịu Dàng, bề ngoài giống như tùy ý hỏi: “Bên trong là cái gì vậy, hợp đồng?”

Jungle King Dịu Dàng nở nụ cười thần bí: “Di chúc của em.”

“Hả, di chúc?” Tiểu Hoa cúi mặt: “Không cho phép em nói nhảm. Di chúc gì chứ? Em còn chưa năm mươi, những ngày tháng hạnh phúc của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu."

Jungle King Dịu Dàng tìm một tư thế thoải mái: “Mở ra đi, bên trong có liên quan tới anh.”

Một người sao biết diễn kịch thế chứ, chỉ nhìn thôi cũng đủ mê hoặc, cũng không có cách nào giữ bình tĩnh.

Mấy trăm nghìn người trong phòng stream đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, chỉ trong nháy mắt, hai mắt của Tiểu Hoa sáng lên.

Bên trong bìa hồ sơ là một phần di chúc đã qua công chứng.

“Bố mẹ của em đều không còn, em cũng không có anh chị em.” Jungle King Dịu Dàng thở dài, ánh mắt nhìn thật sâu chàng trai anh tuấn trước mặt: “Trên đời này ngoài anh ra thì em không còn người thân nào cả.”

Tay Tiểu Hoa run run: “Không không, còn có con của chúng ta. Vợ à, đợi sau khi cục cưng được sinh ra rồi thêm tên của thằng bé vào được không?”

Không đợi Jungle King Dịu Dàng mở miệng, anh ta đã dang rộng vòng tay, vẻ mặt đầy xúc động nói: “Vợ à, em đối với anh thật tốt. Thật đấy, anh luôn cho rằng em không yêu anh nhiều đến thế. Không ngờ… không ngờ em lại lặng lẽ làm nhiều việc như vậy.”

Nếu như không biết chân tướng, có lẽ rất nhiều người đều sẽ bị lời nói chân thành cùng với khuôn mặt anh tuấn của anh ta lừa gạt.

Hoặc có thể nói, khó mà chống cự.

“Không chỉ như vậy.” Jungle King Dịu Dàng đẩy anh ta ra, xoa bóp cái eo đau nhức của chị ấy. Mang thai lúc lớn tuổi, phản ứng mang thai của chị ấy chẳng những không giảm bớt mà càng ngày càng nghiêm trọng: “Còn có một bất ngờ còn lớn hơn, tới lúc đó em cũng già rồi, anh đi tìm người phụ nữ có thể dành phần còn lại của cuộc đời cùng anh mà kết hôn.”

Tiểu Hoa cực kỳ hoảng sợ: “Vợ ơi, em đang nói cái gì vậy? Đừng suy nghĩ lung tung cả ngày nữa. Anh sẽ không rời đi, anh sẽ bảo vệ em và các con cả đời. Đợi khi em già đi, lúc đó anh cũng già đi mà.”

Sau đó anh ta cười rạng rỡ nói: “Haha, vợ à, em lại đang thử anh phải không?”

Anh ta không phát hiện hốc mắt của Jungle King Dịu Dàng đã đỏ lên.

Tình yêu không phân biệt tuổi tác, người sắp năm mươi tuổi, chị ấy cũng có lúc cảm thấy mình thật sự yêu đương mù quáng.

Hai người cách nhau hơn hai mươi tuổi, bây giờ còn tốt, đợi qua vài năm nữa chị ấy sẽ trở thành bà lão sáu mươi tuổi.

Dùng thứ gì để níu giữ người đây?

Chị ấy cũng chưa từng mơ ước xa vời gì điều này.

Khi bắt đầu đoạn tình cảm này, chị ấy đã chuẩn bị sẵn sàng chia tay. Tiền tài sinh ra chẳng thể mang đến mà chết cũng chẳng thể đem theo, có thể mua được hạnh phúc, tại sao lại không chứ?

Jungle King Dịu Dàng khẽ thở dài, đôi mắt ấm áp dần dần lạnh xuống: “Tiểu Hoa, anh hẳn đã hiểu từ trước đến nay em đều nói được làm được. Nhưng anh có biết, tại sao em lại vừa phải lập di chúc, vừa phải để anh ra đi vào thời điểm thích hợp không?”

Tiểu Hoa cười hi hi: “Bởi vì vợ yêu anh.”

“Không, anh sai rồi. Em yêu anh, nhưng càng yêu một người khác.” Jungle King Dịu Dàng cúi đầu nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của mình, từng câu từng chữ nói: “Em cảm kích anh đã cho em một đứa con.”

Có một số thứ, bỏ lỡ là bỏ lỡ.

Ví dụ như thân phận người mẹ này.

Jungle King Dịu Dàng chưa bao giờ nghĩ ông trời lại cho chị ấy cơ hội này. Lúc xác nhận có thai, chị ấy đột nhiên cảm thấy mình có chỗ dựa, có hy vọng.

Hầu như tất cả bác sĩ đều khuyên chị ấy nên bỏ.

Tuổi tác là một chuyện, nhưng các chỉ số thân thể cũng không cho phép.

Chị ấy chỉ làm một việc, từ chối tất cả công việc, giao công ty cho nhân viên lâu năm quản lý. Hàng ngày chị ấy nghiêm túc tuân thủ lời dặn của bác sĩ ở nhà dưỡng thai, kiểm tra sức khỏe đúng hạn. Chỉ cần tốt cho cái thai, cần uống thuốc hoặc tiêm gì, chị ấy chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý.

Chỉ cần có thể kéo dài sinh mệnh đó, chị ấy tình nguyện sống ít đi vài năm.

Cuối cùng Tiểu Hoa cũng phát hiện có điều gì đó không đúng. Anh ta cẩn thận từng li từng tí nói: “Vợ, em sao vậy? Đừng dọa anh! Anh, anh hơi sợ.”

Jungle King Dịu Dàng nhặt di chúc và nhẹ nhàng xé nó thành từng mảnh.

Bàn tay của chị ấy được bảo dưỡng rất tốt, thon dài và trắng nõn.

Sắc mặt Tiểu Hoa thay đổi: “Sao em lại xé nó rồi?”

“Vì anh không xứng.” Jungle King Dịu Dàng buông tay, những mảnh vụn rải rác cũng giống như giấc mơ đã tan vỡ: “Em biết anh tiếp cận em là vì điều gì. Trước nay em chưa bao giờ keo kiệt với anh. Xe hơi, nhà cửa, đồng hồ hiệu, quần áo, thứ mà người bằng tuổi anh có được anh đều có, thứ họ không có được anh cũng có.”

“Còn anh, quá trẻ tuổi, quá thiếu kiên nhẫn. Em có thể tạo ra gia nghiệp lớn như vậy, không thể nói là thông minh nhưng chắc chắn không ngốc.”

Ánh mắt Jungle King Dịu Dàng lạnh lùng: “Nói cho em biết vì sao anh lại muốn làm hại con ruột của mình?”

Truyện Chữ Hay