Không biết anh ấy không tới hay đang bận việc ở nơi khác, Lương Cẩm Tú vừa hợp tác, vừa lịch sự hỏi: “Xin hỏi, đội trưởng Dương Viễn Phong có đến đây không?”
“Cô quen đội trưởng Dương?” Anh cảnh sát hơi hơi sửng sốt. Anh ta nghĩ đến gì đó, cẩn thận nhìn chứng minh thư của Lương Cẩm Tú: “Cô là chuyên gia động vật đã giúp điều tra vụ án bắt cóc lần trước à?”
Vụ án bắt cóc có thể coi là một vụ án cực kỳ lớn, mỗi năm chỉ xảy ra vài lần. Hơn nữa đây là một vụ bắt cóc khó tin, bên ngoài không biết rõ nhưng rất nhiều người trong nội bộ đều biết vai trò của Lương Cẩm Tú trong đó.
Lương Cẩm Tú cảm thấy hơi áy náy, cô hiểu ngôn ngữ động vật nhưng còn lâu mới được gọi là chuyên gia động vật. Nói như lãnh đạo Cục Lâm nghiệp, ông ấy có thể biết đó là loài chim gì chỉ dựa vào tiếng hót của chúng, đây mới là một chuyên gia về động vật.
Vị cảnh sát khách khí hơn: “Đội trưởng Dương đến rồi, đang bận ở bên kia. Để tôi đi gọi anh ấy.”
“Không cần đâu, tôi không có việc cả.” Lương Cẩm Tú vốn muốn hỏi xem cô có thể giúp được gì không, nhưng sau đó cô nghĩ đội trưởng Dương có thông tin liên lạc của cô, nếu cần thì có lẽ sớm đã liên lạc rồi.
Cục Lâm nghiệp nhanh chóng xác nhận danh tính của ba người thông qua cuộc gọi video.
Cảnh sát trả lại giấy tờ cho ba người, cúi chào: “Thật xin lỗi, mọi người có thể đi rồi.”
Chiếc xe chạy thẳng tới vườn cây ăn quả.
Có bài học lúc trước từ nhân viên ở trung tâm bảo hộ, Lương Cẩm Tú không muốn đồ đạc ở trong nhà biến thành cái đập. Trịnh Phương sẽ nổi điên, cô cũng vậy.
Sau khi tiễn lãnh đạo, Lương Cẩm Tú dẫn con hải ly nhỏ đến hồ chứa nước trong vườn cây.
Hải ly nhỏ như một vị lãnh đạo giám sát công việc đi một vòng quanh cái hồ, khó tính nói: “Nó quá nhỏ.”
Hồ chứa nước được sử dụng để chứa nước ngầm mới được bơm để tưới các loại rau trồng dưới gốc cây ăn quả, vậy nên có thể lớn được đến đâu.
Lương Cẩm Tú ấm áp nói: “Bên chỗ sở thú mới lớn.”
“Sao lại nói chuyện với động vật được bảo vệ cấp một của quốc gia như vậy? Thôi, nhỏ thì nhỏ vậy.” Hải ly nhỏ vẫy móng vuốt, lao xuống hồ bơi một vòng, rồi lại thò đầu ra không lịch sự nói: “Sữa đâu? Tôi muốn uống sữa.”
“Không có sữa, chỉ có cỏ.” Lương Cẩm Tú chỉ vào cỏ bên bờ hồ: “Cũng không có người bón em ăn, đói thì tự ăn.”
Hải ly nhỏ hơn nửa tháng tuổi, sớm đã cai sữa, hơn nữa lại chỉ ăn thực vật, trong vườn có đủ cỏ cho nó ăn.
Hải ly nhỏ tức giận kêu lên: “Không được! Những chuyện khác đều có thể thương lượng, nhưng nhất định phải có sữa uống, nếu không cho tôi uống tôi sẽ tuyệt thực.”
Lương Cẩm Tú cười híp mắt gật đầu: “Được, vậy em tuyệt thực đi.”
Cô không chấp nhận những đứa trẻ nghịch ngợm.
Muốn sống ở chỗ này của cô cũng được, nhưng bắt buộc phải tự lập.
Lương Mộc Lâm nghe thấy tiếng động thì đi tới, nhìn thấy con hải ly nhỏ đang kêu “chi chi” trong hồ thì sững sờ một phen. Sau khi nghe nó muốn ở lại đây một khoảng thời gian, ông lo lắng xua tay: “Cẩm Tú, chuyện này không ổn. Nó có thể phá hoại tất cả cây ăn quả nhà chúng ta.”
Những năm đầu người ta thường thấy hải ly, chúng là loài xấu xa, cây đại thụ một người ôm không hết, chúng chỉ dùng hai tiếng đồng hồ là có thể cắn đứt.
Bé hải ly trợn mắt: “Tôi khác với những hải ly khác. Ông cho tôi một phòng chứa đầy sữa, tôi sẽ không cắn.”
Nó không muốn gặm cây, quá mệt lại còn nguy hiểm.
Sao phải tốn công tốn sức, dùng cành cây bị rớt là được mà.
Ngoài cây ăn quả, còn có vườn rau, nhân sâm mới trồng được hai ba năm, đậu phộng trồng ở sườn núi sau nhà.
Muốn ăn cũng được nhưng phải xin phép trước, ăn bao nhiêu hái bấy nhiêu, không thể lãng phí.
Sau ba lần dặn dò cộng với đe dọa sẽ đưa nó đến sở thú nếu không nghe lời, Lương Cẩm Tú nhìn xung quanh: “Mấy con kia đâu rồi?”
Đến lâu như vậy mà không thấy tí động tĩnh gì.
Lương Mộc Lâm cũng không chắc chắn: “Chắc đi ra sau núi chơi rồi.”
Có chị đại bàng ở đây, đừng nói là cái vách ngăn cao cỡ một người, nhà cao tầng cũng không cản được nó. Lúc ăn trưa, ông nhìn thấy bé cú mèo thứ tư ngồi trên lưng chị đại bàng, mồm tha một con gấu đen nhỏ, bay đến ngọn núi phía sau.
Lương Cẩm Tú gật gật đầu. Hôm nay cô đã trao đổi với lãnh đạo, ba con vật kia đã yêu thích thế giới loài người, ép buộc chúng về với thế giới tự nhiên không quá khả thi, hơn nữa cô cũng có tình cảm nên không nỡ để chúng đi. Cách chung sống lý tưởng nhất là coi vườn cây ăn quả như một nơi để nghỉ ngơi hoặc là nhà, thời gian còn lại vẫn sống trên núi, nên tìm bạn đời thì tìm bạn đời.
Hai người rời đi chưa bao lâu, ba con vật đã quay lại.
Chúng ngay lập tức phát hiện ra người bạn mới tới.
Linh hồn lão đại của bé cú mèo thứ tư không hiểu rõ hải ly, đậu ở cành cây trên đỉnh đầu bé hải ly cẩn thận quan sát.
Nhìn hơi giống hải cẩu.
Hải cẩu có thể đội bóng trên đầu.
“Thì ra còn có một con cú mèo.” Hải ly nhỏ đã nhìn thấy cú mèo không biết bao nhiêu lần. Dù ở dưới nước hay trên đất liền nó đều không sợ, huống chi hiện tại thân phận của nó không tầm thường. Nó bình tĩnh nói: “Cậu là động vật cần được bảo vệ cấp hai của quốc gia, tôi là cấp một. Về sau cậu phải nghe theo tôi.”
Nó muốn làm đại ca, tự thành lập cho mình một khu vườn, không, là quốc vương.
“Được thôi.” Bé cú mèo thứ tư được các thể loại phim truyền hình khai sáng, có thể nói đã kinh qua trăm trận. Nó ra hiệu cho bé gấu đen và chị đại bàng đừng nóng vội, không nhanh không chậm nói: “Cậu làm đại ca thì có thể mang lại cái gì cho chúng tôi, thức ăn ngon hay đồ chơi? Hay còn gì khác?”
Hải ly nhỏ chỉ muốn làm đại ca, nào nghĩ tới mấy thứ này. Nó mờ mịt mở miệng: “Vậy cậu thì sao, có thể mang lại những gì?”
“Thân phận không đại diện cho tất cả.” Bé cú mèo thứ tư không trực tiếp trả lời nó, chỉ vào chị đại bàng nói: “Ví dụ như chị đại bàng. Chị ấy cũng là động vật cần được bảo vệ cấp một của quốc gia, còn có bé gấu đen, mặc dù là cấp hai nhưng sau khi trưởng thành có thể đẩy được cái cây lớn. Hai bọn họ đều xem tôi là đại ca, cậu biết vì sao không?”
Hải ly nhỏ bị khí thế của nó đẩy lùi: “Vì sao?”
Ban đầu nó còn tưởng mình chọn được đứa yếu nhất, không ngờ lại là đại ca của mấy con kia.
Bé cú mèo thứ tư vẫy vẫy đôi cánh của nó.
Bé gấu đen tiến lên phía trước một bước, lớn tiếng la: “Ước mơ.”
Chị đại bàng có phần không muốn, do dự một chút mới làm theo: “Ước mơ.”
Hải ly nhỏ: “...”
Một bên khác, khi Lương Cẩm Tú về tới nhà thì thấy Trịnh Phương còn chưa nấu ăn mà đang cầm điện thoại gõ chữ lách cách.
Nhóm Wechat trong làng lúc này náo nhiệt khác thường.
“Lúc nãy cảnh sát vừa đến làng của mẹ tôi, cầm tấm ảnh của một người đàn ông, nói nếu nhìn thấy người này thì báo cáo ngay lập tức.”
“Tôi nhìn thấy quân đội rồi, người đàn ông đó phạm tội gì vậy, giết người à?”
“Không biết nữa! Dù sao xe cộ đi qua đều bị kiểm tra, xem ra là đang trốn ở chỗ chúng ta.”
“Tôi bị dọa đến không dám ra khỏi nhà. Thế này phải làm sao đây? Chỗ này của chúng ta có rất nhiều chỗ có thể trốn, không lẽ là đột nhập vào nhà ư?”
“Mẹ nó, Cường Tử, nếu cậu sợ thì tối nay đến chỗ tôi đi. Tối nay nhà tôi chỉ có mình tôi.”
“...”
Nhìn thấy Lương Cẩm Tú đã về, Trịnh Phương dời sự chú ý, lo lắng nói: “Trên đường con có gặp cảnh sát đang kiểm tra không?”
Lương Cẩm Tú gật đầu, mở cuộc trò chuyện trong nhóm xem một lúc, vừa hay nhìn thấy bác hai kích động gửi một chuỗi tin nhắn thoại dài.
“Mọi người yên tâm, không phải tội giết người. Thông tin vô cùng chuẩn, bên thông gia nói với tôi đấy. Họ đang tìm một người đàn ông của làng bọn họ, ra nước ngoài mấy năm vẫn chưa quay về.”
Cảnh sát và quân đội phối hợp hành động, đối tượng họ muốn bắt là một người đàn ông trong làng nơi thông gia của bác hai đang sống, tên là Lý Ngọc Hoa.
Ngôi làng đó nằm ở góc núi, trên núi có rất nhiều tảng đá, lại có tiếng là nghèo. Nghe nói từ mấy năm trước Lý Ngọc Hoa đã chạy vạy khắp nơi để xoay sở kiếm tiền, kiếm đủ rồi thì ra nước ngoài làm.
Về việc vì sao bị bắt thì không ai biết.
Lương Cẩm Tú nhấp vào ảnh đại diện của Dương Viễn Phong.
Nếu tin tức là thật, chuyện bắt người thì cô chắc có thể giúp. Ngay lúc cô đang do dự không biết có nên chủ động hỏi thăm hay không thì tin nhắn của Dương Viễn Phong gửi tới: “Cô Lương, cô có ở nhà không?”
Mười phút sau, tiếng còi xe cảnh sát đến.
Lương Cẩm Tú đợi ở cửa.
“Vừa rồi nghe đồng nghiệp nói là đã gặp cô.” Dương Viễn Phong ngẩng đầu nhìn, cười nói: “Xem ra cô đã chuẩn bị xong.”
Lương Cẩm Tú thay một chiếc áo dài tay, đi giày leo núi, lưng đeo một cái ba lô, ăn mặc như chỉ trong tích tắc phải vào núi vậy.
Những gì nhóm chat nói về cơ bản là đúng.
Người phải bắt quả thực là Lý Ngọc Hoa.
“Chúng tôi bước đầu xác định, anh ta hiện đang tham gia vào vụ lừa đảo viễn thông ở biên giới nước ngoài.” Dương Viễn Phong chỉ giới thiệu ngắn gọn mỗi câu này sau đó chuyển sang trọng điểm tiếp theo: “Lần này anh ta quay lại có lẽ là vì bệnh của mẹ anh ta chuyển nặng. Đáng tiếc, anh ta quá cảnh giác rồi. Khi phát hiện có chuyện không đúng thì lập tức bỏ chạy vào núi, người của chúng tôi không đuổi kịp.”
Dương Viễn Phong thở dài một tiếng.
Tuy anh ấy không phụ trách vụ này nhưng anh ấy biết, trong những năm gần đây lừa đảo viễn thông đã trở thành vụ án thường xuyên xảy ra nhất trong xã hội hiện đại.
Liên quan đến nước ngoài, dù quốc gia đó có hùng mạnh đến đâu vẫn có cảm giác bất lực vượt quá tầm tay.
Bởi vì không có quyền thực thi pháp luật.
Trong này liên quan đến đủ loại lợi ích của địa phương, trừ khi chắc chắn một trăm phần trăm.
Lý Ngọc Hoa là một điểm đột phá.
Rất nhiều dấu vết cho thấy rõ, anh ta từ nạn nhân chuyển thành thủ phạm. Đã có ba người dân trong làng được anh ta mời ra nước ngoài không quay trở lại, ba người dân làng này mỗi người lại mời mọc người thân của chính họ. Trong số đó có một người thân đã phát hiện ra sự việc nên may mắn trốn được về nước.
Anh ấy nhìn thấy một tên đầu sỏ, theo lời chứng thực chính là Lý Ngọc Hoa.
“Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Lương Cẩm Tú cảm nhận được áp lực. Lừa đảo viễn thông, thứ đã hại rất nhiều gia đình và gây thiệt mạng, cô trịnh trọng nói: “Anh có vị trí đại khái không?”
Dãy núi trải dài mấy chục km, muốn tìm được một người, cho dù có sự trợ giúp của động vật cũng giống như mò kim đáy bể.
Hơn nữa, Lý Ngọc Hoa là một thanh niên trai tráng, dù là nơi anh ta sinh sống hay lén lút làm việc đều phải trèo đèo lội suối, kinh nghiệm sinh tồn trong núi chắc chắn rất phong phú.
Mỗi loài động vật đều có phạm vi hoạt động của mình, cũng không hẳn sẽ chịu giúp đỡ.
Dương Viễn Phong mở bản đồ, chỉ vào một điểm trong đó nhỏ giọng nói: “Chúng tôi vừa nhận được báo cáo từ một người dân trong làng. Ba tiếng trước ở chỗ này đã có người nhìn thấy một người đàn ông khả nghi giống Lý Ngọc Hoa.”
Lương Cẩm Tú gật gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ đi đến vườn cây ăn quả.”
Trời sắp sửa tối hẳn, phần lớn các loài chim đều có bệnh quáng gà, cô dự định để chị đại bàng ra tay.
“Trước đừng vội, có một đồng chí đã nghĩ ra cách khác.” Dương Viễn Phong nói: “Trong nhà Lý Ngọc Hoa có một con chó già hơn mười tuổi, nó rất thân thiết với Lý Ngọc Hoa, anh ta đi đâu nó theo đấy. Chúng tôi muốn nhờ cô hỏi xem, nó còn có thể nhớ được mùi của Lý Ngọc Hoa hay không.”
Cảnh khuyển giỏi nhất là lục soát trong núi bắt người, nhưng vấn đề là Lý Ngọc Hoa đã ra nước ngoài hơn hai năm, cảnh khuyển đã ngửi qua quần áo và đồ dùng hằng ngày của anh ta, mùi hương đã tan biến rồi.
Con chó già hơn mười tuổi, nếu có thể ghi nhớ, lại cộng thêm Lương Cẩm Tú sẽ càng nắm chắc hơn.
Lực lượng cảnh sát đang trên đường đến đón chú chó tên “Hoan Hoan”, có lẽ khoảng nửa tiếng nữa sẽ tập trung ở đây.
Lương Cẩm Tú chuẩn bị kỹ năng.
Cô chỉ vừa mới nói lời mở đầu, chị đại bàng với dáng vẻ uể oải lập tức mở to mắt, hỏi một loạt câu hỏi: “Anh ta phạm tội ác tày trời phải không? Là kẻ trộm hái hoa hay còn gì khác? Chính phủ treo phần thưởng bao nhiêu?”
Lương Cẩm Tú biết rõ tại sao nó lại hưng phấn, giấc mộng giang hồ vẫn chưa dứt đây mà.
“Không chỉ là tội ác vô cùng lớn mà tưởng chừng chính tội ác tày trời, hại vô số gia đình bị thiệt mạng.” Lương Cẩm Tú nhìn Dương Viễn Phong: “Còn về phần thưởng, đội trưởng Dương, có tiền thưởng gì không?”
Dương Viễn Phong cười toe toét: “Có vẻ như không có, nhưng bây giờ tôi có thể nộp đơn xin thử. Này, nó cần tiền hay cần gì khác?”
Lương Cẩm Tú: “Cần ba chú dê con.”
Dương Viễn Phong: “...”
Thật ra chị đại bàng không quan tâm đ ến chút tiền đó, điều chị ấy quan tâm là cuối cùng nhìn thấy được giang hồ, còn là đích thân được tham dự…
Chị đại bàng hào hứng bay tới bay lui, cái đầu nhỏ nhanh chóng vận động, nghĩ ra một giải pháp mà chưa ai nghĩ tới.
Hai phút sau, Lương Cẩm Tú vác ba lô leo núi đứng ở bãi đất trống, do dự nói: “Cô chắc chắn cô có thể chở tôi bay?”
Trong mắt chị đại bàng, ngoài một nhà ba người Lương Cẩm Tú ra, phần lớn con người đều giống nhau. nNó chỉ có thể phân biệt được nam nữ nên sợ dù có nhìn thấy cũng không nhận ra, nó quyết định mang Lương Cẩm Tú đi cùng.
Phim truyền hình diễn tư thế cưỡi trên lưng, không biết những con đại bàng vàng khác thế nào, nó cảm thấy nó không ổn.
Người quen nhìn sóng to gió lớn như Dương Viễn Phong cũng không nói nên lời: “Hay là, hay là để tôi?”
Ngậm theo người bay?
Rớt xuống thì làm sao?
Chị đại bàng nhàn nhạt liếc nhìn anh ấy: “Tôi không thích sai dịch.”
Sai dịch trong phim truyền hình đều có dáng vẻ không được thông minh cho lắm, một số người trong đó còn nối giáo cho giặc.
Dương Viễn Phong: “...”
“Để tôi đi, không sao đâu.” Sao Lương Cẩm Tú lại không lo lắng. Thật ra, cô hơi sợ độ cao, nhưng chỉ cần có thể bắt được kẻ xấu thì cũng đáng để mạo hiểm.
Phương pháp của đại bàng vàng là một phương pháp hay, cho dù không tìm được, nhưng cũng có thể lục soát trong núi nhanh hơn.
Hàng xóm đã ra ngoài xem hóng hớt từ lâu, hưng phấn đến lập tức chia sẻ vào nhóm. Càng ngày càng nhiều dân làng chạy vội, sợ đến muộn không được xem.
Đại bàng vàng ngậm theo người bay đó.
Có nằm mơ cũng không thể mơ được cảnh này.
Khi mọi thứ đã sắp xếp xong, Lương Cẩm Tú đón nhận ánh mắt nhiệt liệt từ dân làng, cúi đầu khom lưng. Chị đại bàng chạy lấy đà, bay lên không lượn nửa vòng, dùng móng vuốt quắp chặt lấy chiếc ba lô leo núi đủ bền.
Giây tiếp theo, Lương Cẩm Tú rời khỏi mặt đất.
Những người dân làng tụ tập vòng quanh để xem không kiềm lòng nổi dùng sức vỗ tay.
Tim của Lương Cẩm Tú đập càng nhanh, cái này với trải nghiệm ngồi máy bay hoàn toàn khác nhau. Dưới chân không có điểm tựa, càng giống trò chơi cảm giác mạnh trong công viên giải trí.
Lương Cẩm Tú há miệng hứng một ngụm đầy gió: “Chị đại bàng, đừng bay cao quá! Tôi hơi sợ, thấp một chút, cao cỡ cái cây lớn là được. Một lát nữa chúng ta bay quá cao tôi không thể nhìn rõ bên dưới được.”
Cô vừa nói xong câu này, lực kéo trên vai đột nhiên biến mất, quán tính cực lớn lập tức giảm xuống.
Cô chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi xuống đống rơm ven đường.
Lương Cẩm Tú sợ tới mức hai chân đều mềm đi: “Tôi, tôi quá nặng rồi đúng không?”
Nhất định là như vậy.
Chị đại bàng không mang nổi cô.
Đồng thời cô cũng vui mừng, may là mình chỉ bay cao bằng cái cây, may là gặp được đống rơm, chứ không thì đã trực tiếp “lừng lẫy” rồi.
"Cô không nặng, cỡ một con nghé con thôi.” Chị đại bàng xấu hổ, yếu ớt giải thích: “Tôi, vừa rồi tôi kích động quá, vô thức buông móng vuốt.”
Lương Cẩm Tú: “...”
Cách thức săn bắt của đại bàng vàng vô cùng độc đáo. Dù nó có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một loài mãnh cầm, muốn g iết chết động vật như sơn dương là chuyện không thể. Vì vậy, nó đã phát triển ra một phương pháp săn mồi độc đáo.
Ngậm con mồi bay lên không trung, buông móng vuốt để con mồi ngã chết.