Nói là khiêm tốn thỉnh giáo Trần di nương, nhưng lời này rơi vào tai Trần di nương, thì lại là một sự khiêu khích trắng trợn!
Hiện giờ, cái nàng không thích chính là đứa nhỏ chưa chào đời ở trong bụng La Bình Nhi. Bây giờ nghe La Bình Nhi nói như thế, vẻ mặt của Trần di nương giờ đã đen đến độ có thể biến thành nước mực mà chảy ra luôn rồi.
"Muội muội, trong phủ chúng ta có ma ma, chuyện này muội có thể đi tìm những ma ma đó mà thỉnh giáo." Trần di nương lạnh lùng nói.
La Bình Nhi đưa tay sờ bụng mình, rồi nói:"Nhưng ta lại cảm thấy, so với những ma ma đó tỷ càng đáng tin hơn, đứa nhỏ trong bụng, không phải như những đứa trẻ nhỏ khác, lão gia tuổi đã lớn như vậy, lại có được thêm một đứa con, nhất định về sau sẽ thương nó, vỗ về nó trong lòng bàn tay, bây giờ, vạn nhất không thể để xảy ra sai sót gì được."
Hiện giờ, La Bình Nhi chỉ là nhấc tay vung nồi, những lời này rơi vào trong tai của Trần di nương, đặc biệt rất chói tay.
Đúng vậy, đại nhi nữ của Lâm Tân Mẫn sắp gả đi. Hiện giờ Lâm Tân Mẫn đã đến tuổi này, lại có thêm đứa nhỏ, nhất định hắn sẽ yêu thương nó trong tay mình. Nhưng nếu như thế, con trai của nàng, đem ra so sánh chẳng lẽ cũng không bằng sao?
Lúc này, La Bình Nhi mới uống một ngụm nước, sau đó liền ung dung thong thả đứng dậy, nói: "Ta thấy tỷ tỷ hình như không muốn giúp ta, chẳng lẽ tỷ không hy vọng ta sinh đứa nhỏ này ra sao?"
"La di nương." Giọng điệu Trần di nương trở nên lạnh lùng hơn.
La Bình Nhi kéo dài âm giọng:"Sao?"
Trần di nương thực sự không thích dáng vẻ được sủng mà sinh kiêu ngạo của La Bình Nhi bây giờ!
Nhưng bây giờ, nàng đã già rồi, Lâm Tân Mẫn thích một người trẻ trung và tươi tắn như La Bình Nhi hơn, điều này nàng không thể thay đổi được.
"Muội nói lời này thật khiến ta đau lòng, tại sao ta lại không trông ngóng đứa trẻ này được sinh ra chứ? Những lời này của muội đã đâm vào tim ta rồi!" Trần di nương hừ lạnh nói.
Lúc này, Trần di nương khó có thể ngụy trang cho La Bình Nhi một gương mặt dịu dàng được, nàng không đứng dậy, mắng cho ả một trận, cũng là tốt rồi!
Lúc này, La Bình Nhi đã nhanh chóng đưa tay đến bên người Trần di nương, Trần di nương bị hoảng sợ, cho rằng La Bình Nhi muốn đánh nàng, lập tức đưa tay ra cản lại.
Ngay khi hai cánh tay vừa chạm vào nhau, La Bình Nhi đột nhiên lảo đảo vài bước, nhìn dáng vẻ này, lảo đảo lắc lư, như sắp ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã vội vàng chạy vọt ra, trực tiếp đỡ lấy La Bình Nhi, sau đó cao giọng nói:"La di nương, cô không sao chứ?"
La Bình Nhi đảo mắt, ngay lập tức liền nói:"Bụng ta, bụng ta đau quá!"
Trần di nương nhìn thấy cảnh này thì đã biết, mình đã bị trúng kế, vì kế sách này, trước kia nàng đã từng sử dụng qua! Tất nhiên là để đối phó với Vương thị rồi.
Không ngờ, hiện giờ, La Bình Nhi lại thực sự đưa nàng vào thế trận này, đúng là mười năm Hà đông mười năm Hà Tây mà.
(là một câu ngạn ngữ dân gian nói về hiện tượng dòng chảy sông Hoàng Hà không cố định, thường xuyên thay đổi tuyến đường (đã nhiều lần xảy ra trong lịch sử). Do đó chỗ này có thể rõ ràng lúc trước nằm ở phía Đông dòng sông, ba mươi năm sau lại nằm ở phía Tây. Câu này chỉ sự biến hóa vô thường của việc đời, có đôi khi sẽ chuyển hướng phản diện, khó có thể đoán trước.)
Lập tức, Trần di nương liền lớn tiếng nói:"La Bình Nhi, cô đừng nói bậy! Ta không có đẩy cô!"
Đôi mắt trong veo của Lâm Cảnh Nhàn rơi vào trên người của Trần di nương, nàng nói: "Trần di nương, hóa ra là dì đã đẩy La di nương! Người sao có thể ác độc đến như vậy chứ!"
"Ta không có đẩy!" Trần di nương lạnh giọng nói.
"Dì không làm, La di nương còn chưa nói gì mà, tại sao chưa đánh đã khai! Chẳng lẽ dì muốn uy hiếp đến thai nhi sao?" Ngay lập tức, Lâm Cảnh Nhàn phản bác ngay.
Lúc này,La di nương đã khóc rống lên:"Đại tiểu thư, chuyện này không thể trách Trần di nương, đều là do ta sai hết."
"Nó vốn là lỗi của ngươi!" Trần di nương hừ lạnh một tiếng, nói.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã nghe được mong manh tiếng bước chân đi tới, nàng cong môi cười, người mà nàng chờ đợi đã đến, là phụ thân nàng. Vào lúc này, mỗi ngày, từ bên ngoài trở về phủ, đều đi ngang qua đây.
Trò hay vừa tới, phải có khán giả đến xem thì mới tốt?
Bản thân La di nương có thể đi cáo trạng, nhưng bằng cách đó, có vẻ phụ thân sẽ cho rằng La di nương bụng dạ hẹp hòi, hoặc sẽ nói nàng ấy vu oan cho Trần di nương, nhưng nếu Lâm Tân Mẫn vô tình bắt gặp thì sẽ như thế nào đây?
"Trần di nương, sao dì có thể nói như vậy, trước kia ta vẫn luôn kính trọng dì, không ngờ, dì thế nhưng lại có tâm tư độc ác đến như vậy, cho dù La di nương có làm điều gì sai đi chăng nữa, người cũng không nên đẩy La di nương. Bởi vì trong bụng nàng ấy còn có hài tử của phụ thân mà!" Lâm Cảnh Nhàn bất mãn nói.
Vừa nói, Lâm Cảnh Nhàn vừa nắm tay La Bình Nhi, nói:"La di nương, cô đừng sợ, ta dẫn người đi tìm phụ thân, để phụ thân chủ trì công đạo cho cô."
Lúc này, La Bình Nhi đã co rúm người lại và nói:"Đại tiểu thư, mặc dù Trần di nương đẩy ta, nhưng… ta không nghĩ là Trần di nương cố ý làm thế, chuyện này không cần là phiền đến lão gia."
"La di nương! Bà ta có thể tổn thương cô một lần, thì sẽ có thể làm tổn hại đến cô lần hai! Cô chớ mềm lòng!" Lâm Cảnh Nhàn có chút kích động nói.
Nhưng La di nương lại nói: "Đại tiểu thư, công việc của lão gia bận rộn, đừng để ông bị phân tâm bởi những chuyện trong phủ nữa."
Nhìn La di nương tự quyết định, Trần di nương tức giận nói:"Ta đã nói, Ta không có đẩy cô ta!"
"Nhưng vừa nãy ta thấy rõ ràng! Vừa rồi chính dì cũng đã thừa nhận, vì sao bây giờ lại không nhận nữa?" Lâm Cảnh Nhàn châm chọc nói.
Lúc này, Lâm Tân Mẫn đã bước tới và hét lên với Trần di nương:"Đủ rồi!"
La Bình Nhi rơm rớm nước mắt, nàng cắn môi, cái gì cũng không dám nói, cứ như thế, dáng vẻ này càng khiến Lâm Tân Mẫn phải thương tiếc.
Trong lòng Lâm Tân Mẫn đã tin rằng Trần di nương là đang đối phó với La Bình Nhi, nhưng La Bình Nhi lại rất rộng lượng giải vây cho Trần di nương.
"Lão gia…… Thiếp……" Lúc này, Trần di nương đã trở lại dáng vẻ mềm yếu ban đầu, nhưng đối với Lâm Tân Mẫn,nàng làm ra những điều này chỉ khiến hắn cảm thấy nàng rất giả tạo.
Hắn trừng mắt Trần di nương nói:"Cô định làm gì bậy bạ nữa! Cấm túc ba tháng! Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện trong phủ đều để Vương thị xử lý!"
"Lão gia, thiếp không có đẩy nàng ta, nha hoàn của thiếp có thể làm chứng!" Trần di nương nhìn Ngọc Liễu, nha hoàn bên cạnh mình nói.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn lại nói:"Ta có thể làm chứng cho La di nương! Chẳng lẽ, lời ta nói, còn không bằng một lời của một tên nha hoàn sao?"
Lúc này, La Bình Nhi mới nói:"Lão gia, ngài không cần vì thiếp mà trừng phạt Trần di nương, tỷ muội bọn thiếp đều nên giữ hòa khí. Nếu không phải hôm nay thiếp hẹn Trần di nương ra tâm sự, nàng ấy cũng sẽ không làm vậy…Đều là do thiếp không tốt, lại nhắc đến việc sinh hài tử của chúng ta, đã làm cho Trần di nương khó chịu."
La Bình Nhi chỉ nói chung chung, nhưng nàng biết, chỉ cần nói như thế, Lâm Tân Mẫn lại càng thương tiếc nàng.
Đây chính là bản sao của Trần di nương! Chỉ tiếc là, La Bình Nhi bây giờ trẻ hơn và được sủng ái hơn nàng mà thôi, với sự giúp đỡ của Vương thị và Lâm Cảnh Nhàn, Trần di nương đương nhiên rơi vào thế bất lợi thôi.
"Phụ thân, mặc dù con rất thất vọng về những gì mà Trần di nương đã làm, nhưng con vẫn rất kính trọng bà ấy, vẫn thỉnh phụ thân xử lý nhẹ tay." Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn cũng cầu xin cho Trần di nương.