Trong lòng Lâm Tân Mẫn nghĩ như vậy, nên cũng không còn muốn truy cứu vấn đề này nữa.
Trình nhị công tử này, hắn cũng không thể làm mất lòng được.
Sau khi cân nhắc, Lâm Tân Mẫn liền nói:"Nếu đã như vậy, lỗi của A Nguyên không quá nghiêm trọng."
Vì thể diện của mình, Lâm Tân Mẫn phải giữ lại chút thanh thế, đâu thể vì những câu nói của Trình Tri Quân mà bị chặn lại, nói cho cùng, thể diện này của ông cũng có chút hơi khó coi.
Vì vậy, Lâm Tân Mẫn lại nói:"Nhưng đã là sai, thì A Nguyên phải bị phạt chép mười lần nữ giới kinh."
Lâm Cảnh Nhàn nghe được những lời này, nàng nghĩ, mặc dù nàng rất không muốn đi chép cái thứ nữ giới gì đó, nhưng nếu nàng phải chép, thì Lâm Cảnh Nguyệt chẳng phải cũng nên bị bắt chép cả trăm lần sao? Nhưng, chuyện đã đến nước này, thì đã có thể xem như mọi chuyện đều kết thúc viên mãn rồi.
Không ngờ, vào lúc này, Trình Tri Quân lại ra mặt cho Lâm Cảnh Nhàn:"Bá phụ, tiểu bối cho rằng so với đại cô nương, thì Lâm nhị cô nương mới cần phải chép thứ này hơn, ta nghĩ, không bằng như vậy đi, Lâm nhị cô nương và đại cô nương, cùng chép mấy lần nữ giới kinh là được rồi.”
Lâm Cảnh Nguyệt nghe vậy, oán giận nhìn thoáng qua Trình Tri Quân.
Hừ, nàng biết, cái tên bệnh hoạn này là đang ghi hận, hơn nữa lại dám vào lúc này gây khó dễ mình, nàng nhìn thoáng qua Trần di nương xin giúp đỡ.
Trần di nương vội vàng cười nói:"Lão gia, thiếp nghĩ chuyện này nên bỏ qua đi, A Nguyên cũng đâu phải ra ngoài gặp người khác, mà là A Nguyên là đi gặp Trình nhị công tử, là vị hôn phu tương lai, chuyện này nếu đem ra trách phạt cũng không thích hợp cho lắm."
" Vả lại, bây giờ, hai đứa nhỏ còn cần phải thêu áo cưới, việc chép sách này hao tốn rất nhiều thời gian!" Trần di nương cười nói giảng hòa.
Lâm Tân Mẫn coi như đã có bậc thang mà bước xuống, vì thế liền gật đầu nói: "Vậy chuyện này cứ như vậy đi."
Suy cho cùng, Lâm Tân Mẫn vừa mới bị Trình Tri Quân đả thương thể diện, cho nên, đối với Trình Tri Quân cũng không lạnh không nóng, chỉ để lại một câu:"Trình nhị công tử, ta còn có việc, thứ cho ta không phụng bồi được."
Nói xong, Lâm Tân Mẫn liền rời đi.
Trần di nương thấy Lâm Tân Mẫn đi rồi, liền liếc nhìn Lâm Cảnh Nhàn, sau đó cười nói:"A Nguyên, con một đêm đã không về, nhất định rất mệt rồi, mau trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ, rồi nghỉ ngơi đi.”
Vương thị nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại, nói những lời này, chẳng khác nào nói nữ nhi bà đã đi ra ngoài làm điều gì đó với bọn nam nhân vậy.
Vì vậy, Vương thị liền hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:"Ta thấy Cảnh Nguyệt đứa nhỏ này, so với Nguyên nương cần được nghỉ ngơi nhiều hơn đó."
Bên này, Trình Tri Quân liếc nhìn Trần di nương, rồi nhắc nhở nói:"Có một vài chuyện ta không nói, không đồng nghĩa trong lòng ta không biết, nếu có người đã được đằng chân còn lên đằng đầu,không chịu buông lỏng, ta tin, thái nãi nãi của ta rất là nguyện ý muốn biết, đêm hôm đó, lúc Lâm phủ bị cháy, đã xảy ra chuyện gì."
"Trình gia chúng ta gia phong thanh chính nề nếp, hiển nhiên sẽ không cho phép những chuyện bẩn thỉu như vậy xảy ra…Đến lúc đó, tương lai của vị cô nương nào đó vào trong phủ ta, chỉ sợ sẽ không được suôn sẻ đến như vậy." Trình Tri Quân nói lời này, giọng điệu rất bình tĩnh, bên trong còn nghe ra sự phẫn nộ của hắn đối với Trần di nương và Lâm Cảnh Nguyệt.
Nhìn dáng vẻ này, đủ thấy Trình Tri Quân không phải là đang trút giận cho hắn rồi.
Thằng nhãi này, ngay từ đầu thì đã không để ý đến Lâm Cảnh Nguyệt rồi, mặc dù Lâm Cảnh Nguyệt đem mũ xanh đội lên đầu hắn, nhưng trong lòng hắn chắc hẳn không có một chút phong ba bão táp nào cả.
Những gì hắn làm bây giờ, hầu hết đều là để cho Lâm Cảnh Nhàn có thể trút được cơn giận trong lòng.
Vương thị nhìn Trình Tri Quân, cảm thấy rất hài lòng mãn nguyện.
Trong lòng bà, vẫn luôn không hài lòng đối với người con rể này, cảm thấy nữ nhi bà chọn hắn, là bởi do tình huống vạn bất đắc dĩ.
Nhưng lại không ngờ, Trình nhị công tử này, lời nói cử chỉ, tiến lùi có độ.
Khi cần lễ độ tuyệt đối không thiếu nửa phân, khi cần ra tay thì cũng không mềm lòng, là một vị nam tử tâm trí nhạy bén, làm việc cũng rất lưu loát sạch sẽ.
Bây giờ, hắn lại có thể che chở cho Lâm Cảnh Nhàn như vậy, điều này thực khiến Vương Thị có chút phải thay đổi cách nhìn khác về hắn rồi.
Trần di nương bị Trình Tri Quân khêu chọc một cái, sắc mặt đã đen lại, liền dứt khoát dắt Lâm Cảnh Nguyệt rời đi.
Theo Trần di nương quan sát, sở dĩ Trình Tri Quân như thế, là do vẫn còn tưởng nhớ đến nữ nhi của bà, nhưng bà vạn vạn không thể để Trình Tri Quân thương nhớ nữ nhi của mình được.
(Chòi, h ta mới thấy hai má con này hok biết ăn gì mà tự tin vãi…)
Trần di nương đi rồi, Vương thị nhìn Trình Tri Quân, lại nhìn Lâm Cảnh Nhàn, cả hai đều mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, bà biết, bọn nhỏ e rằng có điều muốn nói, vì thế liền mở miệng nói:"Nguyên nương, phụ thân con nếu đã bận rộn như thế, con nên thay mặt phụ thân tiễn Trình công tử rời phủ đi."
Không có nam chủ nhân chiêu đãi, với thân phận của Trình Tri Quân, đương nhiên không thể giữ lại trong viện phủ rồi.
Nhưng nếu để Lâm Cảnh Nhàn tiễn khách, về tình và lý đều đúng.
Lâm Cảnh Nhàn liền chìa tay nghênh tiếp, nói:"Trình nhị công tử, đi thôi, bên này."
Chờ hai người đi đến một chỗ không một bóng người, lúc này, Lâm Cảnh Nhàn liền đứng lại, nhìn Trình Tri Quân nói:"Chuyện hôm nay, cảm ơn huynh."
Trình Tri Quân lắc đầu nói:"Không cần cám ơn ta, chuyện hôm nay, vốn là do ta liên lụy muội."
Trình Tri Quân lại nói:"Bất luận là như thế nào, muội cũng là phu nhân tương lại của ta, bọn họ làm như vậy, chính là đang khi dễ ta, ta đương nhiên không thể nhẫn nhịn rồi."
Lâm Cảnh Nhàn im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn Trình Tri Quân, dường như hắn đối với tình hình của Lâm gia nắm rất rõ ràng, biết nàng là đích nữ của Lâm phủ, có danh nhưng không tiếng, ở trong phủ này kỳ thực rất là ủy khuất.
Trình Tri Quân nhìn Lâm Cảnh Nhàn, nói:"Ta phải đi rồi, chúng ta…… Sau này còn gặp lại."
Nói xong, Trình Tri Quân liền bước đi về phía trước.
Lâm Cảnh Nhàn muốn gọi Trình Tri Quân lại, hỏi thăm một chút về vết thương của hắn giờ đã thế nào rồi, vết thương còn chưa lành, đã chạy tới Lâm phủ, đúng là làm liều mà.
Chỉ là, lời nói vừa tới miệng, Lâm Cảnh Nhàn đã vội nuốt trở vào.
Bản thân nàng biết lý do mà nàng phải quan tâm hắn, nhưng Trình Tri Quân thì lại không biết, và hắn sẽ càng không hiểu là vì sao.
Nếu bản thân nàng còn nhiều chuyện, chỉ sợ sẽ khiến hắn càng hiểu lầm mà thôi.
Lâm Cảnh Nhàn đưa mắt nhìn theo bóng dáng Trình Tri Quân rời đi.
Khi Trình Tri Quân bước đi trên đường, chân hắn vẫn còn khập khiễng, nhưng bóng dáng từ phía sau thì lại hết sức nhẹ nhàng và sâu sắc, có chút gì đó tựa như cây mai trong gió tuyết, lại tựa như mang theo cốt cách khí phách của cây tùng.
Chờ Trình Tri Quân rời đi, lúc này Lâm Cảnh Nhàn mới quay trở về Tịnh viện.
Khi đến Tịnh viện, Lâm Cảnh Nhàn liền cho gọi Thải Liên đến.
Thải Liên quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi và áy náy nhìn Lâm Cảnh Nhàn, run rẩy nói: "Tiểu thư, chuyện này là do ta làm hỏng, xin tiểu thư hãy trừng phạt."
Lâm Cảnh Nhàn nhẹ giọng nói:"Nói cho ta biết, em làm sai cái gì?"
Thải Liên tiếp tục nói:"Thải Liên không có giấu được chuyện tiểu thư không có ở đây…" lúc nói, âm thanh cũng nhỏ hẳn xuống theo.
"Sau đó.. chuyện này bại lộ như thế nào?" Bây giờ Lâm Cảnh Nhàn cũng đã an toàn, cho nên, đương nhiên nàng rất muốn quan tâm đến vấn đề này.
Thải Liên lắc đầu nói:"Không biết là vì sao, hôm nay nhị tiểu thư lại đến, rồi nói là muốn cùng tiểu thư thảo luận với nhau về chuyện thêu khăn voan trùm đầu màu đỏ phải dùng sợ tơ gì thì mới đẹp…"