Solo: Loli666
==================================
Buổi chiều băng nhật, cũng là đầu tuần, bắt đầu cho lịch giảng dạy của tôi. Song, hôm nay có chút đặc biệt. Sau khi bắt một chuyến tàu, tôi đã đến sân trong của dinh thự nhà Howard và thấy sáu cô gái đang đợi sẵn. Họ đều mặc đồng phục Học viện và vui vẻ trò chuyện với nhau.
Từ sáng nay, tôi đã chẳng thấy bóng dáng mẹ trẻ đâu mà chỉ có chú chim ma thuật để lại lời nhắn ‘không đi được’ với giọng điệu bực bội. Hi vọng là nhỏ vẫn ổn. Lạ thay, Lydia còn không qua đêm ở chỗ tôi để bù cho việc tôi đã liên kết với Stella, mà nghe loáng thoáng rằng nhỏ đã nhường lại điều đó cho em gái tôi. Dù vậy, ngoại trừ ba tháng tôi phải tới bắc để dạy cho Tina và Ellie thì đây là khoảng thời gian lâu nhất mà cả hai đã không gặp nhau rồi.
“Oh, sensei!” Tina gọi khi nhìn thấy tôi và vẫy tay từ trên ghế. “Ở đây ạ!”
Tôi khẽ cúi đầu với hầu nữ Howard đã dẫn đường tới sân trong. “Chúc ngài may mắn!” Cô nói khi bước qua. “Xin đừng quên tiểu thư Fosse cũng đáng yêu đó ạ!”
Xin thứ lỗi? Đó là một lời động viên đấy à?
“Sensei! Sensei!”
“A-Allen-sama!”
“Nii-sama. Nhìn đi ạ.”
Khi tôi bước tới, bộ ba—Tina, Ellie và Lynne—vội chạy lại. Mỗi người đều giương kết quả kiểm tra của mình, được niêm phong bằng con dấu của Học viên Hoàng gia.
“Cảm ơn,” Tôi nói. “Hãy cùng vừa xem vừa hưởng trà nhé.”
“Vâng!” Họ đồng thanh rồi kéo tay tôi tới chiếc bàn bên dưới mái che. Ở đây còn có ma pháp kiểm soát nhiệt độ để làm mát nữa.
Hai trong ba cô gái lớn hơn vẫy tay chào, còn vị tiểu thư đeo kính lại cố tình bơ tôi.
Hm?
“Allen!” Một người cất tiếng gọi, dường như rất phấn khích khi gặp tôi. Cô có mái tóc bạch kim được tết lại bằng chiếc ruy-băng xanh da trời, trên eo còn đeo thêm trường kiếm và đũa phép.
“Chiều tốt lành, Stella,” Tôi nói. “Người hẳn đã nỗ lực trong bài kiểm tra. Tôi nghe nói người còn làm Hiệu trưởng rơi nước mắt đó.”
“K-không phải đâu,” Cô lắp bắp. “Caren mới là người góp phần nhiều nhất.”
“Oh, thật vậy sao?”
“Muu!” Cô đánh nhẹ lên tay phải tôi với vẻ hờn dỗi đáng yêu. “Anh xấu tính quá đó, Allen!”
Đây chính là Stella Howard, chị gái của Tina, cũng là Nữ công tước Howard kế nhiệm, Chủ tịch Hội học sinh của Học viện Hoàng gia…và vài ngày trước, đã trở thành học trò của tôi.
“Em vô tội nhé,” Nữ sói nhân từ đằng sau chen vào. Giọng điệu ấy nghe vô cùng dứt khoát, nhưng đôi tai và đuôi màu bạc lại đang ve vẩy. “Em đã thực hiện bài kiểm tra vô cùng bình thường.” Chiếc huy hiệu cánh-và-trượng lấp lánh trên mũ bê-rê ấy là bằng chứng cho chức Hội phó Hội học sinh. Đó không ai khác ngoài Caren, em gái độc nhất vô nhị của tôi.
“Hiệu trưởng mếu máo với anh rằng em đã vừa tấn công vừa che giấu một phép kết hợp ba nguyên tố,” Tôi đáp lại.
“Có vẻ anh phải làm người chấm thi nhỉ,” Caren nói. “Dù thế, chí ít anh cũng nên dõi theo bài thi của em gái mình— À không, đâu thể trách được. Anh là một người bận rộn mà.”
“Nhưng anh nghe nói em đã cố hết sức. Giỏi lắm.”
Caren ngơ ngác khi tôi cởi mũ ra và ân cần xoa đầu em ấy. Đôi tai sói động đậy còn chiếc đuôi thì hạnh phúc ve vẩy. Song con bé lại có đôi chút ủ rũ.
“Đ-đủ rồi,” Caren nói rồi quay lại chỗ ngồi. “Cảm ơn.” Vừa dứt lời thì thầm, em ấy híp mắt nhìn sang bộ ba đang phấn khích cởi mũ khiến Tina, Ellie và Lynne đều giật mình.
“Felicia,” Tôi gọi, cố thu hút sự chú ý của cô gái đeo kính với mái tóc màu hạt dẻ. Cô vẫn im lặng dù đã cố tình quay mặt đi.
Ra vậy.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế nằm giữa Hội trưởng và hội phó Hội học sinh. “Stella, Caren, cho anh xem phiếu kết quả được chứ?”
“Của anh đây,” Hai người đồng thanh.
“Nhanh thật đấy,” Tôi bật cười trước câu trả lời ấy. Khi tôi đưa tay ra thì nhận ra có một cái nữa đáp xuống ngay trước mặt. Felicia hiện đang lén nhìn về phía tôi từ chỗ ngồi phía sau Caren…và tôi không thể nhịn cười.
“Này! Allen!” Felicia thốt lên. “A-anh vừa mới nhìn em rồi cười phải không?”
“Không, đời nào lại—”
“Nói dối!” Cô bực bội hét lên, vừa dậm chân vừa vung vẩy tay. “Caren, anh trai cậu thật xấu tính! Người đâu chẳng công bằng gì cả!”
“Felicia,” Tôi nói, “Người hầu nhà Howard đang nhìn kìa…”
“Huh?”
Hầu nữ và thợ vườn ở gần đó đều đang thích thú quan sát. Tôi còn phát hiện ra cả người hầu nam nữa. Ngay khi nhận ra ánh mắt của họ, Felicia ré lên ngộ nghĩnh rồi đổ gục xuống ghế, bất tỉnh. Ellie đã kịp ngăn cô không bị thương bằng một phép lơ lửng tức thì—kéo theo là tiếng thì thầm từ Tina, Lynne, và Caren.
Cô gái vừa bất tỉnh kia là Felicia Fosse, bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Stella và Caren. Tuy tính cách cực kỳ nhút nhát—nhất là với nam giới, cô lại là một nữ doanh nhân tài năng, đứng sau sự phát triển chóng mặt của Tập đoàn Fosse. Nhưng nhút nhát không đồng nghĩa với nhát gan, chính cô đã quyết rời Học viện Hoàng gia để chuyên tâm vào công việc, nghĩa là đây sẽ là kỳ học cuối cùng. Felicia sẽ góp sức vào dự án hợp tác giữa hai nhà Công tước Howard và Leinster—tôi cũng đã phải tham gia cho tới vừa gần đây. Tôi tự nhắc nhở bản thân cần sắp xếp thời gian thảo luận lại với bố của cô ấy, chủ tịch Tập đoàn, Ernest Fosse.
Tôi nhỏ một chút nước lên trán Felicia khiến cô nàng giật mình tỉnh giấc. “Allen…” Cô cất giọng hờn dỗi.
“Em dậy rồi à,” Tôi đáp. “Caren, lấy giúp anh một ly nước nhé?”
“Được.” Em gái tôi rót một ly trà đen từ bình thuỷ tinh. Sau đó tôi thêm chút sữa và đường rồi uống cạn. Mùi hương thật tuyệt vời—có vẻ là hoa hồng thì phải.
Felicia ngồi xuống, rướn người tới và đặt tay lên bàn làm nổi bật vòng một của cô—mà không hề hay biết. “Allen,” Cô nhìn sang tôi, “Em đã bắt đầu giúp đỡ quản lý dự án rồi.”
“V-vậy sao. Anna và Bà Walker có nói rồi.”
“Oh, Tại sao anh lại không nhìn em?” Cô tuyên bố. “Chắc chắn là có tội lỗi nào rồi!”
“Không hề,” Tôi đáp. “Stella, người giải thích giúp tôi được không?”
“Hể? T-tôi ư!?”
“Ừ thì người khác cũng được, nhưng…nhìn
họ mà xem.” Tất cả cô gái ngoại trừ Stella và Ellie đều đang nhìn chằm chằm ngực Felicia.
Hội trưởng hội học sinh gượng gạo thì thầm vào tai bạn của mình, khiến cô nàng đeo kính đỏ mặt tới tận cổ. “C-cái gì cơ?” Felicia lắp bắp. “Hộ đang nhìn n-ngự— Oh, Ellieee!” Rồi quay sang ôm chặt lấy nàng hầu.
“T-tiểu thư, um, r-rất đáng yêu mà, Fosse-sama,” Ellie trả lời. Hình như cô bé có chút hiểu nhầm thì phải, thôi thì cũng là một khung cảnh ấm lòng.
“Hãy nói tiếp đi,” Tôi giục Felicia.
“Thì là khi tôi tới văn phòng sáng nay thì bàn ghế đã biến mất tiêu. Anna lo chuyển giao việc quản lý lại cho Emma, và cả hai đều nói, ‘Cứ hỏi ngài Allen đi ạ! Với cả, người sắp có bài kiểm tra nên dành ra ngày nghỉ dù có muốn hay không!”
Có vẻ món hàng mà tôi đã nhờ hiệu trưởng và giáo sư sẽ phải sang tuần sau mới tới.
Tôi mỉm cười với mọi người trừ Felicia và nói, “Giờ hãy kiểm tra điểm số nào.”
“Allennn?” Felicia cất tiếng gọi với vẻ đe doạ.
“Đừng lo. Em sẽ nhận được bộ bàn ghế mới xịn xò vào tuần tới thôi. Nhưng hãy nhớ: đừng cố quá sức đấy.”
Felicia rên rỉ. “Chỉ cần bàn ghế thường thôi là đủ rồi mà. Còn về nghỉ ngơi… Ellie! Allen đang bắt nạt chị nè!”
“Um, uh, chuyện đó…” Ellie cố lựa lời. “Allen-sama, bắt nạt là không tốt. N-nhưng ngài có bắt nạt gì đâu nhỉ? H-hm? T-Tina-sama? L-Lynne-sama? Chị Caren nữa? Sao mọi người đều nhìn em thế? Đ-đáng sợ quá đó ạaaa!”
Bộ ba làm tôi nhớ tới những thẩm phán đáng sợ khi vây quanh nàng hầu.
“Ellie…” Tina mở lời.
“Về phép lơ lửng kia…” Lynne thêm vào.
“Có vẻ em có thể niệm khá nhanh nhỉ,” Caren chốt hạ.
Ellie chỉ biết ú ớ bất lực. Trong khi đó, Stella cau mày—đúng là một con người bận rộn nhỉ.
Tôi lén nhìn nhóm ồn ào kia trong lúc rút các phiếu kết quả từ trong phong bì. Tay còn lại của tôi đưa ra cầm ly trà nhưng rồi nhận ra nó đã rỗng tênh. Khi ấy, một cánh tay mảnh mai từ bên trái đã nhấc nó lên. Stella nhẹ nhàng rót vào loại trà thanh mát và dùng ma pháp để thêm vào những viên đá nhỏ.
“Của anh đây,” Cô nói. “Allen-san muốn thêm sữa và đường chứ?”
“Vâng, phiền người,” Tôi đáp. “Nhưng chắc Công tước Walter sẽ không vui nếu người kế vị lại đi rót trà cho tôi đâu.”
“Tôi sẽ bảo vệ anh nếu chuyện đó xảy ra.”
“Thế thì mừng quá. Mong người giúp đỡ.”
“Cứ tin ở tôi.”
Tôi cảm thấy đã thân với Stella hơn trước kia. Có thể nói là nhờ hai tuần tập luyện một-một với nhau, nhưng việc tôi dẫn cô lên mái nhà thờ Đại tinh linh tại ngọn đồi phía tây để ngắm toàn cảnh Vương đô—một bí mật mà cả mẹ trẻ cũng không biết—hẳn cũng đã góp vào phần nào.
“Allen, anh đã xem kết quả chưa?” Carren hỏi sau khi kết thúc màn tra hỏi Ellie. Tina và Lynne cũng đã về chỗ đối diện tôi, còn nàng hầu thì đang mếu máo bám lấy Felicia. Tôi không thể để thiên thần bị bắt nạt được.
“Cảm ơn sự cố gắng của mọi người trong bài kiểm tra,” Tôi vừa nói vừa đứng dậy. “Anh biết mọi người đều mong chờ kết quả sẽ được công bố vào tuần sau. Hãy bắt đầu với các tiền bối nào.”
“Tụi này sẵn sàng rồi!” Caren, Stella và Felicia căng thẳng nhìn tôi.
“Xin chúc mừng!” Tôi vỗ tay. “Caren, em đặt hạng nhất trong cả bài thi lý thuyết và thực hành. Và Stella tương tự ở hạng hai.”
Caren hãnh diện với tiếng “Tất nhiên rồi,” cùng lời chúc mừng từ Stella.
“Felicia, em cũng đạt hạng cao trong phần lý thuyết,” Tôi tiếp tục. “nhưng…người chấm thi phần thực hành là nam giới à?”
Cô gái đeo kính ấp úng. “Em đang dần làm quen rồi,” rồi lầm bầm. “Chứ không có nói dối như anh.”
“Tôi dối trá gì đâu.”
“Có đấy!” Felicia lè lưỡi ra và với tay lấy bánh ngọt.
Tôi tiếp tục nhận xét hai thành viên Hội học sinh. “Stella và Caren, không có vấn đề gì nghiêm trọng—trừ một điều.” Nghe vậy, họ lộ rõ vẻ không hiểu. “Tung hết sức mình với Hiệu trưởng là chuyện tốt, nhưng Toả Băng Ưng—và cả Lam kiếm, Lam Thuẫn—cuối cùng là lá bài tẩy, phép kết hợp ba nguyên tố nên được giữ kín. Mong rằng hai người hãy chú ý tới điều đó trong tương lai.”
“Vâng!” Họ đồng thanh.
“Anh mong chờ ngày chúng được công bố. Mà chắc sẽ không còn xa đâu,” Tôi nói. “Giờ đến lượt Tina, Ellie và Lynne.”
“Không có gì phải lo lắng,” Tina hồi hộp thì thầm. “Chiến thắng là của mình.”
“Chưa chắc đâu nhé.” Lynne vặn lại. Song mạnh miệng là vậy nhưng giọng em ấy vẫn có chút sợ sệt.
Ellie khẽ thêm vào, “E-em đã cố hết sức…” Trong bộ ba thì cô bé là người vẫn như mọi khi.
“Tina…” Tôi gọi.
“V-vâng?!”
“Em lượt sau nhé. Hãy bắt đầu với Ellie nào.”
“Cái gì!? S-sensei!” Ngọn ahoge của vị tiểu thư tóc bạch kim dựng đứng lên phản đối, còn Ellie thì đáp lớn “V-vâng!”
“Tiểu thư Ellie Walker,” Tôi cường điệu khuỵu gối xuống. “Anh thực sự rất ấn tượng. Em đã đạt hạng ba chung cuộc.”
Ellie có vẻ bất ngờ và hoài nghi. “T-thật sao ạ?”
“Tất nhiên rồi. Em giỏi lắm.”
Ellie sụt sịt và nước mắt dần trào ra.
“Oh, xin đừng khóc chứ…” Tôi vỗ về.
“Em k-khóc vì quá vui thôiiii!” Cô bé kêu lên khi những giọt lệ lăn xuống má. “C-Caren, cảm ơn chị nhiều!”
Em gái tôi giật mình khi nàng hầu lao tới và nức nở trong lòng. “Ellie…” Con bé ngập ngừng. “Nỗ lực của em đã được đền đáp.” Thật mừng khi hai người họ thân thiết như vậy.
Giờ thì…
“Tina, Lynne,” Tôi nói. “Cảm ơn vì đã chờ. Hai đứa giữ vị trí đầu trong kỳ kiểm tra này.”
“V-vâng!?” Bộ đôi háo hức thốt lên.
“Anh sẽ mở đầu với bài thi viết. Người đứng đầu là…”
Hai cô bé chắp tay lại cầu nguyện, trong khi ngọn ahoge đang kịch liệt đấu với nhau. Tina lẩm bẩm “Đừng lo lắng. Đừng lo lắng…” còn Lynne thì “Em. Em. Em…”
“Tiểu thư Tina Howard!” Tôi thông báo.
Tiểu thư tóc bạch kim không nói lời nào nhưng bàn tay phải đang siết chặt. Trái lại, Lynne chỉ biết nghiến răng. Trong khi đó, bốn cô gái đã biết kết quả của mình đang vui vẻ trò chuyện. Bầu không khí quả là khác biệt.
“Tiếp theo là phần thực hành.”
“Cả hai. Cả hai. Cả hai…”
“Là mình. Là mình. Là mình…”
“Tiểu thư Lynne Leinster!”
Tiểu thư tóc đỏ cũng không nói lời nào mà nắm chặt tay trái. Lần này đến lượt Tina mím môi. Nhóm còn lại đã chuyển sang chọn quán café sẽ đến sau khi tan trường. Tôi mừng là Stella cũng đã chịu đi đây đó rồi.
“Cuối cùng,” Tôi tiếp tục, “Thủ khoa chính là…”
“Em!” Hai người lớn tiếng đồng thanh.
“Tiểu thư Tina Howard!”
“Yayyyy!” Tina vừa reo hò vừa nhảy lên ăn mừng. Còn Lynne chỉ rên rỉ bực bội.
“T-Tina-sama, L-Lynne-sama,” Ellie hoảng loạn lắp bắp.
“Tuy nhiên…” Tôi mỉm cười. Điều đó khiến mọi người ngoại trừ Caren đều quay sang, có vẻ con bé đã đoán được rồi (không bất ngờ cho lắm.) “Lần này, Ellie là người đứng nhất.”
“Cái gì!?” Tina và Lynne kêu lên, cứng đờ vì sốc.
“U-Um… A-Allen-sama?”
“Anh đã rất phân vân giữa em và Stella,” Tôi nói. “Nhưng xét theo điểm số từ lúc nhập học, rõ ràng em xứng đáng nhất. Làm tốt lắm. Anh rất vui đó.”
“Oh…” Ellie khúc khích. “Cảm ơn ngài nhiều.”
Nàng hầu cởi mũ bê-rê và tới cạnh tôi. Tôi nhìn sang Caren xem xét, và con bé gật đầu đồng tình—bằng chứng cho thấy hai người họ thân thiết ra sao.
Ellie cười khúc khích khi được tôi nhẹ nhàng xoa đầu. “Em sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Hẳn là vậy rồi,” Tôi đáp. “À mà…” Tôi ngừng tay và nhẹ kéo má khiến cô bé kêu lên bối rối. “Đừng cố quá sức. Có ai ngoài em sẽ
can ngăn Tina và Lynne làm loạn đây?”
Vào lần cuối gặp mặt hiệu trưởng, ông đã vu khống tôi về năng lực của Ellie. Đúng là một người thích thổi phồng mọi chuyện mà.
“‘Làm loạn’ sao, sensei?” Tina nhấn mạnh.
“Nii-sama nói đến ai vậy ạ?” Lynne thêm vào. Cả hai có vẻ hài lòng khi tôi nhắc nhở Ellie.
“Em hứa,” Hầu nữ khẳng định, “nhưng ngài có thể tự mình nhắc nhở họ mà?”
Tôi khựng lại trong thoáng chốc rồi đánh trống lảng. “Dù sao thì hãy cố thận trọng với Ngài Rodde. Em nữa đó, Caren! Cả tiểu thư Stella luôn!”
“Chỉ Stella thôi,” Em gái tôi đáp.
“Caren, sao cậu nỡ?” Stella phàn nàn.
Mình nên làm gì với Caren và các học trò đây? Tôi tự hỏi. Và gì nữa thế, Felicia? Tất cả đều là lỗi của thằng này ư? Tôi biết làm gì với các trụ cột tương lai này chứ?
Hầu nữ tóc vàng kéo tay áo tôi. “A-Allen-sama.”
“Hm? Chuyện gì thế, Ellie?”
“U-Um… Ngài đ-đã hứa,” Thiên thần bồn chồn. Đáng lý Tina và Lynne sẽ nhảy dựng lên nhưng tụi nhỏ lại bình tĩnh uống trà, ăn bánh trong yên lặng.
Oh, Felicia. Đừng ăn nhiều thế chứ?
“Hứa gì cơ?” Stella thắc mắc; rồi mắt cô mở lớn khi hiểu ra. Caren trông lạnh tanh vậy thôi chứ cái đuôi đang làm lộ hết cả rồi.
“Đúng là vậy nhỉ?” Tôi mỉm cười với Ellie. “Thế em muốn gì nào? Anh sẽ cố hết sức.”
“Um, chuyện đó…” Ellie do dự. “E-em muốn tới thăm gia đình của ngài. Cả Tina-sama và Lynne-sama cũng sẽ đi theo. N-ngài còn chưa bù cho em khi chấp thuận chuyện hướng dẫn tiểu thư Stady Lella nữa. Oh, um…”
“Ra vậy…”
Hoá ra tất cả là kế hoạch của tụi nhỏ! Bộ ba đã thống nhất xin cùng một điều bất kể ai là người thắng. Ừ thì đúng là tôi đã hứa với Tina và Ellie để đổi lại việc giúp đỡ Stella.
Hội trưởng Hội học sinh bước tới la rầy. “Ellie,” Cô nói. “Cả hai đứa nữa, Tina, Lynne. Em có nhận ra vị trí của mình khi—”
Bộ ba ngay lập tức phóng tới chỗ Caren. “Đi mà Caren! Tụi em muốn đi cùng chị!” Họ chắp tay lại và nhìn lên với đôi mắt cún con rưng rưng.
Caren thoáng khó xử nhưng rồi cũng đành chịu thua. “T-tốt thôi, đã hứa thì phải giữ lời. Nhưng mấy đứa cần được gia đình cho phép tr—”
“Họ đã đồng ý rồi!” Bộ ba đồng thanh.
“Anh nghe rồi đó, Allen,” Caren nói. Em gái tôi quả là nhẹ dạ mà. Chính xác thì con bé đã dễ dãi với tụi nhỏ kể từ lúc được tôi nhờ rồi.
“Allen-san,” Hội trưởng Hội học sinh mỉm cười ở bên trái. Tôi cảm thấy xương sống mình lạnh toát và nổi cả da gà; Cô bình thường giống như thánh nữ nhưng giờ lại làm tôi kinh sợ.
“S-Stella,” Tôi trả lời.
Tôi đưa mắt cầu cứu Caren và Felicia, nhưng có vẻ tôi đơn thương độc mã rồi! Em gái đang ân cần khen ngợi bộ ba: “Mấy đứa đã rất cố gắng. Giỏi lắm.” Trong khi đó, tiểu thư đeo kính lại lẩm bẩm: “Mình cũng muốn đi. Nhưng thế thì…tập đoàn…”
Hội trưởng hội học sinh hờn dỗi, đặt tay lên đùi và càu nhàu. “Thật bất công. Tôi chẳng hay biết gì cả. Sao anh không nói thẳng với tôi chứ?”
“T-tôi không còn lựa chọn nào khác,”
“Không biện hộ gì hết, Allen-san! Tôi sẽ tham gia cùng—”
“Câu trả lời là không. Tôi tin người cũng biết lý do.”
Cô chỉ đánh vào ngực tôi thay lời đáp.
“Công tước Walter rất mong được gặp người,” Tôi nhẹ nắm lấy tay cô. “Xin hãy về nhà đi ạ.”
Stella cúi xuống suy ngẫm rồi lầm bầm, “Tuy không vui nhưng được thôi. Nhưng lần tới, tôi sẽ chẳng ngần ngại dùng vũ lực đâu!”
“Xin người, Stella,” Tôi năn nỉ. “Đừng học theo người đó.”
“Tôi không thể hứa được. Dù gì—” Giọng tiểu thư nhỏ dần, tới độ tôi không nghe được nữa—“tôi muốn đúng với gu anh nhất có thể mà.”
“Stella?” Tôi ngơ ngác hỏi lại.
“K-không có gì! Hãy thống nhất kế hoạch sắp tới nào!”
“Chắc vậy nhỉ.”
Tôi búng tay, và biến ra bản đồ của Đại lục để tiện giải thích. Tina, Ellie và Lynne cùng mắt chữ A mồm chữ O.
“Allen, anh làm lớn quá rồi đấy,” Caren nhắc nhở.
“Vậy sao?” Tôi hỏi. “Anh thêm vào cả Bắc Đế Hải và các quốc đảo thuộc Nam Thánh Hải.
“Không cần thiết. Chỉ cần hiện bản đồ Vương Quốc thôi.”
“Oh, đã hiểu.” Tôi mủi lòng, thu bản đồ còn mỗi quốc gia của mình. Mắt của các cô bé càng lấp lánh hơn trước, riêng Felicia—vẫn chăm chỉ—suy nghĩ xem trò này có thể áp dụng vào kinh doanh hay không.
Tôi chuyển sự chú ý về bản đồ và chỉ vào chính giữa. “Hãy nói qua về kỳ nghỉ hè sắp tới,” Tôi nói. “Felicia, em sẽ ở lại Vương đô.”
“Oh, vâng,” Cô xác nhận. “Em sẽ làm thế.”
“Nghe nói Anna sẽ trở về phương Nam, còn Bà Walker sẽ theo Stella tới miền Bắc. Nếu có vấn đề gì—”
“Em sẽ nhờ Emma cùng các người hầu nhà Leinster và Howard!”
“Tốt lắm.” Tôi nói. “Tina, Ellie, Lynne.”
“Vâng?” Bộ ba trả lời.
“Các em sẽ tới Đông đô cùng Caren và anh. Dự kiến là sẽ ở lại mười ngày nên hãy chuẩn bị đầy đủ.”
Các cô bé cùng reo hò “Vâng ạ!”
“Allen,” Caren ngập ngừng cắt ngang.
“Hm? Gì thế?”
“Liệu Lydia sẽ, um…”
“Anh không chắc nhỏ định làm gì, nhất là khi Lydia đã chính thức được bổ nhiệm làm Vệ sĩ cho Công chúa.”
Tất cả đều đứng dậy vì bất ngờ—ngoại trừ em gái tôi, hiện đang đưa tay lên ôm đầu, lầm bầm, “Lại nữa à, Allen?” Tôi không hiểu lắm. Hình như tôi quên nói với họ à? Mà ý Caren là sao? Tôi đã làm gì đâu chứ.
Tôi đập tay lại, “Hãy chuẩn bị cho chuyến đi nào, mọi người. Và Felicia, nhớ chăm sóc bản thân khi chúng tôi vắng mặt đấy.”
***
Buổi chiều, tôi dành thời gian ở nhà để sắp xếp hành lý. Tuy mới chỉ đầu tuần, Học viện Hoàng gia sẽ sớm bước vào kỳ nghỉ đầu tiên. Đống quần áo cồng kềnh và mấy cuốn sách nặng đã được chuyển đi trước bằng griffin; Chỉ còn lại mấy cuốn mà tôi muốn mang theo, vài cuốn sổ, dụng cụ viết và quà lưu niệm cho bố mẹ.
Chú chim nhỏ mà tôi dùng để gửi tin nhắn cho Lydia vẫn chưa có hồi âm. Cả hai thường trao đổi hằng ngày vào buổi sáng và tối, tuy tôi không chắc là đủ chưa nữa; Cứ có cảm giác lạc lõng bám lấy tôi.
Một hơi ấm bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, và đôi bàn tay xinh xắn, quen thuộc chĩa ra trước mặt. “Ôi chao,” Tôi nói. “Lydia, đừng làm tớ giật mình thế chứ.”
“Im đi!” Cô nạt lại. “Tớ cần yên tĩnh. Hiện đang trong quá trình tiếp tế khẩn cấp.”
“Tiếp tế gì cơ?”
Mỹ nữ với mái tóc đỏ lộng lẫy đang ôm chặt lấy và úp mặt vào lưng tôi chính là Lydia Leinster, còn được biết tới với danh hiệu Kiếm nương. Cô cũng là con gái lớn của Công tước Leinster, và còn là pháp sư kiêm kiếm sĩ mạnh nhất Vương quốc. Khác với truyền thống, Lydia vừa mới từ đội pháp sư hoàng gia chuyển sang làm Vệ sĩ đầu tiên của Công chúa điện hạ—nên cô đang mặc bộ đồng phục hiệp sĩ sắc đỏ khác so với mọi khi. À mà, nhỏ còn là ‘cơn đau đầu’ luôn bám lấy tôi.
“Tớ đang chuẩn bị đồ về quê,” Tôi nói. “Cậu có thể bỏ ra không?”
“Không!”
“Cứ làm thế thì khó di chuyển lắm.”
“Không!” Cô nhắc lại. Có vẻ Lydia nhất quyết sẽ không buông ra.
Đành vậy.
Khi tôi định làm tiếp thì lại bị mẹ trẻ kéo áo. “Gì thế?” Tôi hỏi.
“Lại đây,” Nhỏ trả lời.
Vậy là sao cơ?
“Cứ làm đi!”
Tôi ré lên khi bị bất ngờ kéo hụp xuống giường. Trước khi tôi kịp phản kháng thì Lydia đã ôm tôi rồi. Đôi mắt ấy ngước lên nhìn tôi nhưng nhỏ cứ chỉ “Mmm…”
Quên những gì tôi vừa nói đi—tâm trạng của nhỏ hẳn đã chạm đáy rồi. Lần gần nhất mà cô cư xử thế này là sau trận thua cay đắng trước Dũng giả Đế quốc. Tôi đành đầu hàng và nhẹ nhàng xoa đầu và lưng của nhỏ. Lydia cựa quậy như thể bị nhột và bắt đầu ngâm nga hài lòng, nhưng cái tay lại chẳng buông lỏng chút nào.
Một lúc sau, cô nàng trong vòng tay tôi mới lầm bầm, “Tớ cũng sẽ tới Đông đô.” Giọng nói nhẹ nhàng ấy lại chắc nịch đến lạ.
“Tớ không phản đối,” Tôi đáp. “Nhưng còn nhiệm vụ hộ vệ thì sao?”
“Tớ đã được cho phép rồi.”
“Tin nổi khô— Ow!” Tôi bị chặn họng bởi cú cắn vào xương đòn. Rõ ràng cô nàng đang rất bất mãn.
“Hmph! Loại hầu cận gì lại không tin lời cô chủ chứ!?” Tuy phàn nàn là thế, cô vẫn dụi mặt vào tay tôi như đang muốn đòi nhiều hơn.
“Nhưng chuyện đó đâu dễ gì được cho phép,” Tôi nhắc lại.
“Cậu hẳn cũng đã nghe rồi,” Lydia miễn cưỡng đáp. “Tên hoàng tử bại não lại dở trò, và thoát được khỏi anh trai ngốc của tớ.”
“Tớ có nghe hắn đã chạy về phía Đông, nhưng không ngờ lại thoát được. Richard không bắt được Gerard ư?”
Anh trai của Lydia, Richard Leinster là phó trưởng đội hộ vệ Hoàng gia. Tuy chưa dùng được Thượng cấp ma pháp ‘Hoả Điểu’ và bí kỹ ‘Xích Kiếm’, hai biểu tượng của nhà công tước, anh ta không hề yếu chút nào. Trong khi Gerard từng là người mạnh thứ tám trong đội hộ vệ, nhưng vì vết thương bên tay phải khi mất kiểm soát tại Học viện—cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời hiệp sĩ của hắn. Bắt giữ đối tượng như thế hẳn đâu có gì khó khăn.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc. “Chúng ta không thể điều động nòng cốt của đội hộ vệ và pháp sư hoàng gia bởi đang có đại sứ từ Liên bang công quốc và sứ giả của Thánh linh quốc ghé thăm. Trái lại, Kiếm nương vừa mới được thuyên chuyển nên sẽ tiện hơn. Có vẻ cậu là người thay thế Richard trong trường hợp khẩn cấp nhỉ?”
Lydia cục cằn nhìn tôi. “Thế tớ phải đi một mình à?”
“Yup. Cậu sẽ ổn thôi— Này! Đau đấy! Đừng có cắn!”
“Đồ đầu đất xấu tính…” Cô lầm bầm. “Thêm phát nữa cho chắc vậy.” Nói rồi nhỏ lại cắn vào vai tôi.
Có vẻ đây là cơ hội tuyệt vời để—
“Nếu dám giả ngu, tớ sẽ cắn cổ cậu đấy,” Lydia nói rồi mở miệng, để lộ ra mấy chiếc răng nanh sắc lẹm. Nhỏ không hề đùa chút nào.
“Cậu là ma cà rồng à!?” Tôi thốt lên rồi ôm lấy nhỏ. Tiếp đó, tôi thì thầm vào tai Lydia, “Tớ sẽ luôn có mặt khi cậu cần mà.”
“Nói thế ngay từ đầu đi chứ.” Giọng nói bực bội ấy đã dịu lại, và cô tiếp tục vùi mặt vào ngực tôi.
Một lúc sau, cô cũng bình thường trở lại và bảo tôi ngồi ra mép giường. Tôi nghe theo rồi Lydia nhảy vào lòng và kéo hai tay tôi ôm quanh vai nhỏ.
“Nói đi,” Cô lên tiếng.
“Nói gì cơ?”
“Cậu đã dùng phần thưởng của mình để thăng chức cho tớ phải không? Không những một mà là hai lần.”
Sao cô ấy biết được nhỉ?
“Ừ-ừ thì,” Tôi nói, “tớ phải tiếp tục đóng gói hành lý đ— Lydia.”
“Mmh?” Cô ậm ừ.
“Đừng có cắn vào tay. Cậu định khắc dấu lên người tớ bao nhiêu chỗ thế?”
“Huh? Tất cả luôn nếu cậu đồng ý. Vấn đề gì à?”
Tôi nhấc mẹ trẻ lên rồi hẩy ra giường để tiếp tục xếp đồ.
“N-này! Quay lại đây!” Lydia cất tiếng gọi. Cuối cùng, nhỏ nằm hẳn xuống giường, ôm gối của tôi và lầm bầm điều gì đó. “Sao mấy yêu cầu của cậu toàn được chấp nhận thế? Tớ còn không được cho phép vào thư viện Hoàng gia—Gerhard Gardner và đám quý tộc ngu xuẩn đó cứ nhất mực phản đối. Một ngày nào đó, tớ sẽ chặt bọn chúng ra, thiêu rụi rồi chặt tiếp.”
Ôi chao.
Ngay khi tôi quay lại nhìn thì Lydia đã ngồi dậy, chỉ tay vào tôi và trịnh trọng tuyên bố: “Tớ rảnh vào tất cả buổi chiều trong tuần này, nên hãy sẵn sàng đi mua sắm, ăn tối và nhiều thứ khác đi!”
Tôi đóng gói xong xuôi, khoá ba lô lại và đứng lên. “Chắc đến lúc đi mua đồ cho bữa tối rồi,” Tôi nói. “Để tớ hộ tống cậu tới gần cung điện.”
“Đồ ngốc…” Mẹ trẻ càu nhàu, nhưng vẫn ngay lặp tức rời khỏi giường, vòng tay quanh tôi và còn nắm tay nữa. Bên vai tôi cảm thấy nằng nặng khi cô cất tiếng hỏi, “Cậu sẽ gửi thư thường xuyên hơn chứ?”
“Vâng vâng,” Tôi đáp. “Chúng ta sẽ làm thế vào buổi sáng, trưa và tối từ giờ trở đi.”
“Vâng một lần thôi!” Lydia nạt lại. “Và đừng có giả vờ cậu không nghĩ giống tớ.”
Vậy là cả hai đều—tôi sẽ không thừa nhận đâu.
Và rồi, cô lẩm bẩm, “Tớ sẽ ngủ ở đây trước khi chuyến tàu khởi hành.”
“Còn hành lý thì sao?”
“Rõ ràng thế còn gì? Chúng ta đi mua sắm là vì thế—chỉ hai đứa thôi.” Cô nở một nụ cười rạng rỡ như mọi khi. Đúng như tôi muốn thấy.
“À mà,” Mẹ trẻ thêm vào. “Felicia có vài ý tưởng về công ty cổ phần mới đấy.”
“Sao em ấy lại nói với cậu?” Tôi bối rối hỏi. “Và nó cần một cái tên nổi bật đến thế à?”
“Emma đã ghé qua cung điện để hỏi xin phép tớ. Và tớ đồng ý.”
Felicia định đặt tên công ty dựa theo Lydia à? ‘Công ty cổ phần Kiếm Nương’ chăng? Nhưng làm thế sẽ khiến nhà Howard phật lòng mất. Thôi thì khiến vị tiểu thư cạnh tôi đây nổi tiếng hơn nữa cũng chẳng phải chuyện xấu.
“Có vẻ cậu cũng có những vấn đề rắc rối nhỉ,” Tôi nói.
“Sao cậu cứ tự hạ thấp bản thân thế hả, đầu đất?” Lydia thì thầm, tuy tôi vẫn nghe rõ được từng chữ một.
“Có chuyện gì sao?”
“Không phải việc của cậu,” Nhỏ trả lời. “Giờ ghé qua mấy quán kem thôi! Mấy món được bán tại đài phun nước trung tâm ấy!”
“Ý hay đó. Chúng rất ng— Um, thưa Công nương Lydia Leinster điện hạ?” Mẹ trẻ toả ra một luồng ma lực đáng quan ngại.
“Gì?”
“Mong cậu giải thích vì sao lại niệm Hoả Điểu trong lúc nắm tay tớ được không?”
“Chúng ta chưa từng tới đó đúng chứ? Thế sao cậu lại biết chúng rất ngon?”
“T-tụi mình đi rồi mà,” Tôi vội đáp lại mà đảo mắt đi. “Cậu chắc là không nhớ nhầm chứ?”
“Tớ nhớ hết mọi nơi chúng ta đã từng đến.”
Trả lời ngay lập tức luôn. Ừ thì mình cũng nhớ hầu hết mà.
“Rồi rồi,” Tôi giơ tay trái lên đầu hàng. “Tớ sẽ đãi mọi món cậu muốn.”
“Đưa cả phần của cậu nữa. Và tớ là người chọn món.”
“Đ-đồ ác độc.”
“Không hề!” Vị tiểu thư nạt lại như trẻ con. Nhỏ vẫn chẳng thay đổi chút nào từ lần đầu gặp mặt.
Điều này hẳn đã giúp tâm trí tôi dịu lại, bởi đầu tôi vô thức tựa lên vai Lydia. Không chút chậm trễ, nhỏ đưa tay lên và dịu dàng xoa tóc tôi. “Đừng lo,” Cô vỗ về. “Cậu không hề cô độc. Có tớ đây. Nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Tớ biết,” Mất một lúc để tôi trả lời. “Cảm ơn nhé.” Tôi biết ơn ‘cơn đau đầu’ trở nên đáng tin cậy vào những lúc thế này. Chỉ là tôi có hơi lo sợ lúc quay về gặp lại bố mẹ.