Làm gia sư cho con gái Công tước

chương 1.1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Loli666

==================================

“Chào buổi sáng, Nii-sama. Hãy ngồi xuống đi ạ. Chúng ta có chuyện cần nói.” Tiểu thư tóc đỏ nói ngay khi tôi bước vào phòng. Cô bé đang diện một bộ đồ đỏ thay vì đồng phục Học viện và trông có vẻ bất mãn—bằng chứng là ngọn ahoge trên đầu em ấy.

Tôi nghe lời, ngồi xuống một trong những chiếc ghế dài xa xỉ của dinh thự Leinster. “Sáng tốt lành, Lynne,” Tôi nói. “Anh rất bất ngờ khi Anna tới nhà và báo rằng em muốn gặp anh đấy. Hôm nay là Quang nhật nên phải tới chiều mới có buổi học mà. Thế còn Tina và Ellie đâu rồi? Anh cũng không thấy Stella, Caren hay Felicia nữa. Còn Lydia chắc vẫn còn ở Cung điện rồi.”

“Tina và Ellie phải chiều mới tới. Tiểu thư Stella và Caren nói hai ngày nữa là bài kiểm tra cuối kỳ nên cần phải giúp chuẩn bị nơi thực hành. Emma và các hầu nữ đã đưa Felicia đi đâu đó vào sáng nay. Còn Nee-sama vẫn chưa thể về được. Giờ thì Nii-sama, anh có quên chuyện gì quan trọng không?”

“Anh đã trả vở cho em vào tuần trước rồi nhỉ?” Tôi bối rối hỏi.

“Oh, vâng. Bầy sói con mà anh vẽ ở mép vở trông rất đáng yêu! Làm thế nào mà anh c— Khoan, ý em không phải thế!”

“Vậy là đề thi thử mà anh đã đưa sao?”

“Ah, không phải, em làm hết rồi. Em không còn phải sợ Quý cô Thủ khoa nữa—bất kể thế nào! Lần này em sẽ đứng đầu và— Cũng không phải chuyện đó! J-Jeez!” Lynne giận dỗi vung vẩy tay chân. Cách phản ứng đó bắt nguồn từ Tina chăng? Và tôi mong Hầu nữ trưởng nhà Leinster, Anna sẽ không dạy hư em ấy.

Nếu không phải là vở ghi hay bài kiểm tra thì…

“Hm… Còn cái gì— Oh! K-không phải như em nghĩ đâu, Lynne. Anh không thiên vị gì cả. Chỗ hình vẽ sói đó chỉ là ngẫu hứng mà thôi. Tất cả chỉ là tình cờ khi anh đưa cho Ellie sau khi— Hm?”

Cô bé tóc đỏ cau mày nhìn tôi, hai tay khoanh lại còn má thì phồng ra vì bất mãn. “Anh vừa không đánh vẫn tự khai đấy ạ,” Em ấy nói. “Tina, tiểu thư Stella và có thể là cả chị Caren sẽ cùng em tra hỏi anh sau. Anh lúc nào cũng chiều chuộng Ellie cả!”

“Em nói giống hệt như—”

“Em không có giống Tina! Hay cả Caren!”

“Chí ít em có thể cười lên được không?” Tôi đánh liều.

“Anh không lừa được em đâu. Trò đó có thể hiệu quả với Tina, Ellie và Nee-sama nhưng là vô dụng với em!”

“Nhưng em là người có nụ cười đẹp nhất đó,” Tôi tuyên bố thành tâm nhất có thể.

Mắt của vị tiểu thư mở lớn. “T-thật ạ!? Khoan đã… Nii-samaaa!” Cô bé trưng ra vẻ mặt buồn cười nhất khi nhận ra mình vừa bị lừa.

“Anh xin lỗi,” Tôi nói với một cái vẫy tay. “Nhưng đúng là nụ cười của em đáng yêu mà.”

“Jeez! Nii-sama, em…em không chơi với anh nữa!” Cô bé quay mặt đi, nhưng vẫn bước tới và ngồi thụp xuống kế bên tôi trên chiếc ghế dài.

Tên em ấy là Lynne Leinster, con gái thứ của Công tước Leinster, một trong Tứ Đại Công tước đang trị vì phía Nam Vương Quốc. Nói cách khác, tiểu thư đây được gọi là ‘Điện hạ.’ Người chị của cô bé là cơn nhức đầu luôn bám lấy tôi, và cả hai đều là các thiếu nữ xuất chúng nhất. Lynne hiện đang học tại Học viện Hoàng gia, cơ sở giáo dục đứng đầu cả nước đồng thời cũng là học trò của tôi.

Đất nước của tôi có Tứ Đại Công Tước cai trị bốn lãnh địa rộng lớn ứng với bốn phương. Cống hiến của họ dành cho quốc gia và mối quan hệ huyết thống với Hoàng tộc Wainwright đã giúp cả bốn Công tước và con gái có được danh xưng ‘Điện hạ.’

Lynne thường rất hiểu chuyện mà, Tôi vừa nghĩ vừa chọt vào má em ấy và kinh ngạc trước sự mềm mại của nó.

Lynne bối rối. “Nii-sama?”

“Anh không nhớ ra nổi,” Tôi nói. “Em có thể nhắc cho anh được không?”

“Anh đã hứa với em một chuyện,” Cô bé hờn dỗi lầm bầm. “Rằng sẽ thực hiện một mong ước của em để chấp nhận chuyện của tiểu thư Stella.”

“Ah.” Tôi suy nghĩ một hồi rồi thú nhận. “Phải. Xin lỗi em. Anh nên nhớ ra mới phải.”

Tôi hiện đang bận rộn làm gia sư cho bốn cô gái bao gồm cả Lynne. Bắt đầu từ Tina Howard, con gái thứ của Công tước Howard phía bắc. Ellie Walker, hầu nữ riêng của Tina và là cháu của dòng họ Walker, cánh tay phải của nhà Howard cũng tham gia buổi học. Rồi tới Stella Howard, chị gái Tina kiêm Hội trưởng hội học sinh Học viện Hoàng gia, người mới đây đã trở thành học trò của tôi.

Lynne đang nhắc tới lời hứa mà tôi dùng để có thể dành hết thời gian cho Stella. “Nii-sama,” Cô bé nhìn lên nói, “Đã hai tuần trôi qua rồi đấy ạ.”

“Anh thực sự xin lỗi!” Tôi liên tục cúi đầu. Chuyện đó hoàn toàn tuột khỏi đầu tôi do phải gấp rút chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kỳ! Sao tôi lại phạm một sai lầm ngớ ngẩn như vậy chứ?

Tiếng khúc khích cắt ngang màn tự chất vấn của tôi.

Gì thế nhỉ?

Tôi ngước lên và thấy Lynne đang vui vẻ cười. “Đùa thôi!” Cô bé nói. “Có hiệu quả không ạ?”

“Xin em đó, Lynne, đừng học theo Lydia như thế.”

“Oh, cái đó phụ thuộc vào Nii-sama đó ạ,” Cô bé nháy mắt và đặt ngón trỏ lên đôi môi tươi cười của mình. Em ấy là người nhà Leinster mà. “Dù vậy, em không ghét việc….a-anh giữ lời đâu.”

“Được rồi. Nhưng đừng bắt anh cùng em bỏ trốn sang Thuỷ Quốc hay Cộng hoà Lalannoy nhé?”

“E-em không làm thế đâu.”

“Và cũng không được kiểu, ‘Chúng ta sẽ đi mua sắm và anh sẽ là người xách đồ. Nếu có bất kỳ thứ gì bị rơi thì… Tee hee hee.’”

“G-gì chứ!? Anh bị ám ảnh với hành động của Nee-sama à!?”

“Vậy em không hề suy nghĩ như thế à?”

“Tất nhiên rồi! J-Jeez! Anh đừng lái chủ đề đi

nữa.” Vị tiểu thư tóc đỏ ngồi thẳng trên ghế, cùng ánh mắt bình tĩnh và vỗ lên đùi mình.

“Hả?” Tôi chằm chằm nhìn tới. Hai má và tai của cô bé bắt đầu ửng đỏ. Em ấy lần nữa vỗ lên đùi. “Lynne?”

“Vâng?” Cô bé đáp. “Tới đi ạ.”

“Em có chắc đây là điều mình muốn không?”

“Chính xác.”

“Nhưng…”

“Mmm.” Ánh mắt của Lynne lộ rõ sự bất mãn xen lẫn mong chờ. Tôi gãi má rồi đưa mắt thăm dò nơi cửa vào.

Chúng ta có khách này. Anna và các hầu nữ

hẳn đang cầm cầu ghi hình và đứng bên ngoài cửa.

Tôi vẩy ngón tay, niệm hàng loạt phép chặn tầm nhìn lên cầu ghi hình và phép cách âm trong phòng. Tiếng la hét bên ngoài hành lang chắc chỉ là do tôi tưởng tượng thôi.

“Mmm!” Lynne thúc giục, hẳn đã chán phải chờ đợi.

“Oh, được rồi.” Tôi ỉu xìu. “Đành chịu vậy.” Tôi nói rồi nằm xuống chiếc ghế dài và gối đầu lên đùi của vị tiểu thư.

Ôi chao. Cảm giác mình thực sự không nên làm việc này.

Một bàn tay nhỏ đặt lên tóc tôi và chầm chậm xoa nhẹ.

“L-Lynne?” Tôi hỏi.

“Tóc anh mềm thật đó, Nii-sama.” Cô bé có vẻ hài lòng.

Tôi cảm thấy nhột mỗi lần ngón tay em ấy vuốt lên đầu. “Lynne, anh nghĩ đã đến lúc—”

“Không được.”

“Nhưng em thấy đấy—”

“Không là không,” Lynne lần nữa tuyên bố, nhìn xuống tôi với nụ cười trông vô cùng giống chị.

Richard hẳn sẽ gặp nhiều chông gai khi kế vị nhà công tước đây.

“Sao lại đột ngột vậy, Lynne?” Tôi hỏi khi cô bé đang hết sức tận hưởng.

“Nee-sama từng làm thế với anh.” Em ấy đáp. “Nên em thấy ghen tị.”

“Vậy thôi ư? Anh không nghĩ việc này có gì tuyệt vời cả.”

“Với em thì có!” Em ấy khúc khích.

“Ra vậy.”

Cô bé đang phấn khích. Suy nghĩ của con gái là điều tôi không thể hiểu nổi.

“Oh, phải rồi,” Em ấy nói. “Em suýt quên nhắc tới chuyện quan trọng. Nii-sama, nếu em đứng đầu trong bài kiểm tra, a-anh có thể tới miền Nam để nghỉ hè với—”

Tiếng chạy sồng sộc bên ngoài hành lang chen ngang và Lynne lộ rõ vẻ mặt sợ hãi trên mặt. Đầu tôi đáp xuống đệm đúng lúc cánh cửa đột ngột mở tung.

“Chào buổi sáng! Vì có linh cảm xấu nên em đã tới đây sớm! Anna và các hầu nữ đang đấm tay xuống sàn và sụt sịt— Lynne? Sao cậu lại ngồi ở rìa ghế như vậy?”

Cô gái mới tới đeo một cái kẹp và chiếc ruy băng trắng trên mái tóc màu bạch kim pha xanh. Em ấy đang mặc một bộ váy dành cho đầu hè và áo cánh ngắn. Đó không phải ai khác ngoài Công nương Tina Howard điện hạ—một trong những học trò của tôi, và là vật chủ của thực thể được cho là Đại ma pháp ‘Lãnh Hạc.’ Em ấy mới vài tháng trước không thể sử dụng ma pháp nhưng điều đó là chưa đủ để ngăn cản cô bé thiên tài này đạt vị trí thủ khoa trong kỳ tuyển sinh của Học viện Hoàng gia.

Lynne, người vừa bỏ rơi tôi, đang bận đọc cuốn sổ đặt trên bàn. “Mới sáng sớm thôi đó, Quý cô thủ khoa.” Em ấy nói với Tina. “Và thế thì làm sao? Tôi chẳng thấy có gì khác thường ở đây cả.”

Tina cau mày và chỉ vào cuốn sổ.

“Là sao cơ?” Vị tiểu thư tóc đỏ ngờ vực hỏi. “Nii-sama cũng đưa cậu một cuốn sổ để—”

“Cậu nói gì thế?” Tina nhấn mạnh. “Bộ cậu có sở thích đọc ngược chiều cơ à, Quý cô á khoa?”

“U-ừ thì…” Lynne lắp bắp. “Đọc thế này rất tốt cho não bộ. Cậu không biết à?”

“Oh thật sao? Vậy mà tôi nghĩ cậu bảo chúng tôi chiều hãy tới để cậu có thể tranh thủ—ví dụ như bảo anh ấy gối đùi chẳng hạn.”

“Đ-đừng ngớ ngẩn thế. Tôi sẽ k-không bao giờ vô phép như vậy… dám cá đó là điều cậu muốn thì có!”

“Humph! Không hề…” Tina rụt rè nhìn tôi. “A-Allen, anh sẽ nói gì nếu em muốn anh làm thế?”

Tôi không thể khước từ được! “Tina, có phải em kiệt sức vì phải cố gắng cho bài kiểm tra?” Tôi nói với ánh mắt thương cảm. “Hình như anh ép em hơi quá rồi.”

Tina bực bội. “Đáng lý anh phải nói, ‘Rất sẵn lòng’ chứ?” Cô bé kêu lên, khoanh tay lại nhưng vẫn ngồi xuống giữa tôi và Lynne. Vì chưa từng có bạn cùng trang lứa nên các cô bé quan tâm tới nhau thật đấy.

“Tina,” Tôi nói. “Ellie đâu rồi?”

“Nếu anh hỏi thì cậu ấy đang— Oh, tới rồi này.”

Tiếng chân vội vàng, thông báo cho sự xuất hiện của một cô gái khác. Mái tóc vàng cùng bộ đồng phục hầu nữ. Đó là Ellie Walker, hầu nữ riêng của Tina, và là cháu gái của dòng họ nổi tiếng phương bắc. Khoảnh khắc nhìn thấy Tina, cô bé đã chạy tới với vẻ mặt không hài lòng trông rất đỗi đáng yêu.

“T-Tina-sama, x-xin hãy báo với thần trước khi người chạy đi như thế! Ah!” Đúng với tính cách, cô bé vấp chân và suýt ngã trước khi tôi vội đỡ lấy.

“Chào buổi sáng, Ellie.” Tôi chào nàng hầu nữ trong vòng tay.

“A-Allen-sama. Sáng tốt lành.” Cô bé cười khúc khích với nụ cười thiên thần làm xua tan hết mệt mỏi trong tôi. Tôi đã sẵn sàng cho một ngày mới rồi.

“Ellie…” Tina mở lời.

“Sao cậu không niệm phép lơ lửng lên bản thân đi?” Lynne bồi vào cú bắt bẻ không thương tiếc.

“U-um, chuyện đó…” Ellie lắp bắp. “T-thần chưa thể niệm đủ nhanh.”

“Vậy sao?” Bộ đôi đồng thanh đáp lại.

Ellie bắt đầu hoảng loạn. “H-hai người cũng đâu dễ gì làm được, Tina-sama, Lynne-sama. N-nên chuyện đó r-rất bình thường!” Cô bé ngước lên nhìn tôi. “Có phải không ạ, ngài Allen?”

“Đúng vậy,” Tôi nói. “Nhưng hãy cố cẩn thận hơn nhé.”

“V-vâng!” Ellie lần nữa khúc khích.

“Anh…” Tina nói, theo sau là “Nii-sama…” từ Lynne. Tinh thể tuyết và tàn lửa bắt đầu lấp kín không trung, nên tôi đành ngậm ngùi bỏ nàng hầu nữ ra.

“Ngồi xuống đi, Ellie,” Tôi nói. “Bởi cả ba đã ở đây nên anh có điều muốn nói.”

“V-vâng.”

Tina và Lynne tự động nhích sang hai bên để Ellie ngồi vào giữa. Khi đã ngay ngắn vị trí, các học trò hướng sự chú ý về phía tôi.

“Bài kiểm tra cuối kỳ của Học viện Hoàng gia sẽ bắt đầu với tuần tới,” Tôi nói. “Và sau khi nó kết thúc sẽ là…”

“Nghỉ hè!” Bộ ba phấn khích reo hò.

Học viện Hoàng gia chia từng năm học làm hai kỳ và xen giữa là một kỳ nghỉ dài. Hệ thống này dường như được duy trì từ thời chỉ nhận con cháu quý tộc từ bậc Bá tước đổ lên.

“Anh đã hỏi hai vị công tước và ông Walker về số lượng buổi học dành cho mấy đứa trong hai tháng nghỉ hè,” Tôi gật đầu nói tiếp. “Cả ba đã trả lời rằng sẽ để chúng ta quyết định. Nên hôm nay anh muốn nghe ý kiến của các em.”

Tina chắp mắt bất ngờ. “Hể? Tụi em không thể học cùng anh mỗi ngày sao?”

“Tina,” Tôi chầm rãi đáp, “hợp lý chút nào. Mà nhắc đến thường thức thì sẽ là— Ellie?”

Hầu nữ chắp hai tay lại và mỉm cười như thiên thần. “Em vừa nghĩ mình muốn được gặp ngài mỗi ngày đó ạ, Allen-sama.”

“Lynne?” Tôi hỏi.

Tiểu thư tóc đỏ hơi đỏ mặt trái dù dáng vẻ trông rất bình tĩnh. “Nii-sama, hãy tổ chức buổi học tại điền trang nhà Leinster trong kỳ nghỉ hè. Và…e-em muốn anh tới miền nam hơn là—”

“Không được!” Nàng Thủ khoa phản đối. “Chúng ta sẽ dành toàn bộ kỳ nghỉ tại lãnh địa Howard! Hãy tới phương bắc ngay khi kết thúc bài kiểm tra! Giống hệt như trước kia! Chẳng phải thế là quá hoàn hảo để tránh cái nóng mùa hè sao?”

“Tina,” Lynne bất chợt đáp, “cậu chen ngang bởi vì biết điều tôi định nói phải không?”

“Cậu cũng được mời đó, Lynne,” Tina đắc thắng.

“Cậu không thể ra vẻ mãi đâu. Tôi sẽ dành vị trí số một trong bài kiểm tra tới!”

“Đ-đừng hòng! Tôi sẽ bảo vệ danh hiệu của mình tới cùng!”

“Oh?” Lynne khoe huy hiệu sao băng đeo trên ngực với Tina. Đó là bằng chứng cho vị trí á khoa trong kỳ tuyển sinh Học viện Hoàng gia, và dường như em ấy còn đeo nó như vòng cổ trong những ngày nghỉ.

Cơ thể nhỏ của Tina run lên. “N-nó khớp với

Allen. Mình cũng muốn có nhưng thế thì sẽ mất vị trí dẫn đầu mất… Uuu, p-phải làm sao đây?”

Tất nhiên là cố hết sức rồi. Không việc gì phải đắn đo như thế cả.

Tóm lại, cả ba đều muốn có buổi học mỗi ngày. Tôi cúi đầu và nói, “Anh không thể dạy kèm mấy đứa vào đầu kỳ nghỉ hè. Và e là anh cũng không có thời gian ghé thăm hai nhà công tước luôn.”

Ba cô bé đứng hình vì sốc. Ngọn ahoge của Tina và Lynne rũ xuống còn Ellie có vẻ chán nản.

Tôi khuỵu gối để ngang tầm mắt với tụi nhỏ. “Anh biết đây là chuyện cá nhân nhưng anh định quay về nhà cùng với Caren. Anh phải nói với bố mẹ về việc trượt kỳ tuyển chọn pháp sư hoàng gia. Vì thế, anh không thể dạy cho các em được, và cũng khó mà kèm cặp mỗi ngày—cả hai công tước đều muốn gặp con gái mình ít nhất một lần trong hè này.”

“Gì cơ aaaạ?” Ba cô bé đồng thanh thốt lên.

“Anh!” Tina nài nỉ, nắm lấy tay áo tôi. “Em muốn học cùng anh mỗi ngày khi anh quay lại!”

“A-Allen-sama,” Ellie thêm vào, bấu vào tay áo còn lại của tôi.

Trái lại, Lynne vẫn ngồi yên. “Em hiểu rồi, Nii-sama,” Cô bé đồng ý. “Nhưng em có thể gặp anh dù hôm đó không có buổi học không? E-em muốn tới nhà anh để n-nghỉ mát và có thể là…n-ngủ qua đêm.”

“Em lúc nào cũng được chào đón,” Tôi đáp, “nhưng về chuyện qua đêm thì phải có sự cho phép của công tước và phu nhân Lisa.”

“Thật ạ!?” Lynne liền rướn tới, ngọn ahoge trên đầu em ấy hạnh phúc vung vẩy. “Nii-sama!”

“Anh…”

“Allen-sama.”

“Cả Tina và Ellie cũng vậy,” Tôi bổ sung. “Nhưng anh không chắc nhà mình là nơi đủ thú vị để ghé qua đâu.”

“Tụi em sẽ tới!” Bộ ba vui vẻ đồng thanh. Tôi không biết vì sao các em ấy lại như thế nữa.

“Anh cần thống nhất thời gian với Caren đã,” Tôi nhìn bộ ba, “nhưng anh định rời đi vào khoảng giữa kỳ nghỉ. Anh sẽ nán lại nhà ít lâu—nhiều nhất là hai tuần thôi. Anh không thể để các học trò đáng yêu của mình đợi được.”

Những lời đó khiến Tina lầm bầm “Đáng yêu ư? Oh, anh…” và Ellie bối rối “Allen-sama…”

“Nii-sama,” Tiểu thư tóc đỏ chen ngang và giơ tay lên với biểu cảm trầm ngâm, “em có thể hỏi một câu không?”

“Tất nhiên rồi, Lynne.”

Cô bé trông rất nghiêm chỉnh nhưng tôi lại thấy ánh mắt ấy có gì đó ranh mãnh—cảm giác quen thuộc này y hệt hầu nữ trưởng nào đó. “Nếu em đạt hạng nhất trong bài kiểm tra,” Em ấy nói, “anh có thể đáp ứng một nguyện vọng của em không?”

“Tốt thôi,” Tôi thận trọng đáp lại, “nhưng điều gì đó như dành toàn bộ thời gian tại điền trang nhà Leinster sẽ khó đấy.”

“Cảm ơn anh.”

“L-Lynne!” Tina rên rỉ phản đối và “L-Lynne-sama…” từ Ellie.

Tiểu thư tóc đỏ dùng tay trái ngăn hai người lại và kéo cả đám vào góc phòng. “Tới đây nào.”

“Để làm gì?” Tina bối rối.

“Lynne-sama?” Ellie cũng tương tự.

“Đừng hỏi gì cả. Đây là chuyện hệ trọng.”

Khi bộ ba đã đông đủ, họ bắt đầu xì xầm với nhau. Tôi chỉ nghe loáng thoáng được đôi chút như “Bất kể ai là người thắng, chúng ta có thể tới…” “Lynne, cậu đúng là thiên tài!” và “Q-quả là một ý hay…” nhưng chừng đó là đủ để tôi có linh cảm chẳng lành.

Khi cuộc thảo luận kết thúc, bộ ba liền xồ tới chỗ tôi.

“Anh!” Tina thốt lên với đôi tay nắm chặt. “Chỉ hứa với Lynne là không công bằng! Quá bất công!”

“A-Allen-sama,” Ellie thêm vào, “Liểu thư Lina và em cũng muốn có cơ hội nữa. Oh, um…”

Lynne lên tiếng hỗ trợ. “Em đồng tình, Nii-sama. Cạnh tranh là một điều tốt ạ.”

Chà, em ấy nói phải.

Tôi gật đầu. “Miễn đừng yêu cầu vô lý là được.”

“Yay!” Bộ ba bắt tay và nhảy tung tăn vui sướng. Dù không hiểu sao tụi nhỏ phấn khích

nhưng tôi cũng vui lây bởi trước đó, việc sắp phải về nhà khiến lòng tôi có chút trùng xuống.

“Giờ hãy quyết định xem chúng ta sẽ học bao nhiêu buổi một tuần trong phần còn lại của kỳ nghỉ,” Tôi đề xuất. “Chúng ta cũng sẽ hỏi Stella và Caren khi họ tới đây vào buổi chiều. Còn với Felicia thì chắc phải tới tối mới gặp được.”

***

“T…thật không thể tin được.”

“S-sao thầy ấy lại khác biệt đến thế?”

“Mình…còn không thể niệm được phép nào.”

“M-mạnh quá. Đây không còn chỉ là Bộ não của Kiếm nương nữa.”

Hôm nay là Hoả nhật, cũng là đầu tuần, và tôi đang đứng trong sân tập diễn ra bài kiểm tra cuối kỳ của Học viện Hoàng Gia.

“Đủ rồi,” Tôi quan sát các học viên—đều là năm nhất—đang khuỵu gối và thở gấp trên sân. “Xin hãy rời sân sau khi đã hoàn thành. Có ai bị thương không?”

Họ đều trông rất trẻ với bộ đồng phục mùa hè mới tinh khi cúi đầu rời đi. Hiệu trưởng đã gọi tôi tới để làm người chấm thi cho phần thực hành, bất kể tôi có muốn hay không, và còn phải phụ trách những năm nhất tài năng nhất nữa chứ. Uớc gì ổng tự mình chăm nom đám trẻ cho rồi.

Học viên đã hoàn thành bài thi đang quan sát từ khán đài bao quanh sân. Tôi thấy cả học viên năm hai, năm ba và thậm chí là giáo viên. Cầu ghi hình bị nghiêm cấm ở đây nên họ chỉ đang cắm cúi ghi chép và thảo luận với nhau.

Tôi liếc qua sân tập đặc biệt được đặt riêng ở một góc, được bao quanh bởi những bức tường đá lớn cùng nhiều lớp kết giới đa nguyên tố cấp quân sự. Nơi đó được dành cho các học viện thuộc diện ‘có trình độ khác biệt.’ Trong học kỳ này, có tổng cộng 8 người được liệt vào danh sách đó—3 học viên năm nhất, 2 học viên năm hai và 3 học viên năm ba. Nhóm năm hai dường như đều thuộc hội học sinh. Tiêu chí đánh giá cũng khác so với thông thường. Việc người ngoài vào xem cũng bị nghiêm cấm.

Tôi cảm nhận được vết mana mờ nhạt, và kết giới đôi lúc lại rung lên. Các cô gái hẳn đang trong bài kiểm tra với hiệu trưởng rồi.

“N-nghe này!” Hiệu trưởng gọi cho tôi bằng phong ma pháp mà các học viên không thể nghe thấy. “T-tới giúp ta với! So với lúc mới nhập học, cả ba giờ đều đ—” Lời nhắn bị ngắt quãng nhưng tôi chẳng việc gì phải lo cả; hiệu trưởng rất mạnh mà.

Nhóm cuối cùng mà tôi phải chấm điểm là—4 học viên năm nhất, tất cả tôi đều biết. Cậu bé có khuôn mặt non choẹt, tóc nâu tối kia là Fred Harclay, con cháu của một quý tộc mới nổi phía đông. Cặp kính của cậu loé lên ngay khi nhìn thấy tôi.

“Allen-sensei! Hãy trang bị đầy đủ trước khi chúng ta bắt đầu!” Cậu nói lớn khiến cho khán đài trở nên ầm ĩ.

Tiếp đó là Patricia Lockheart, cô bé với vẻ kiêu kỳ thuộc gia đình nổi tiếng về tài ma pháp ở phía tây Vương quốc. Mái tóc xoắn nhẫn vàng ươm ấy đung đưa trước ngọn gió ma pháp mà cô bé không thể kiềm lại.

“Chính xác!” Cô tuyên bố, giọng điệu tương tự như bạn mình. “Đối đầu với tụi em mà không vũ trang là quá liều lĩnh đấy ạ!”

Chí ít cũng mừng là mấy đứa tràn đầy tự tin như vậy.

“Giờ thì Allen-sensei!” Fred cắm chuôi kích xuống đất. “Chọn vũ khí đi ạ! Kiếm, thương, trượng—cái nào cũng như nhau thôi!”

“Đừng để tụi em đợi nữa!” Patricia vỗ lên chiếc roi ở bên hông. “Chúng ta sẽ không thể bắt đầu bài kiểm tra nếu thầy từ chối!”

“Nhưng từ đầu anh đã không cần rồi,” Tôi nói khi đưa mắt nhìn cô bé elf xinh đẹp cầm trượng và một cậu dwarf cầm rìu hai tay. “Đúng là các em là nhóm cuối cùng, nhưng sẽ thiếu công bằng nếu anh làm khác đi mất.”

“Không hề” Fred thốt lên. “Ý em à—phải, làm thế mới là công bằng đấy ạ.”

“Đúng đó!” Patricia thêm vào. “Ngoại trừ Tam Tiểu Thư, tụi em là nhóm giỏi nhất khối!”

“Đó là ai thế?” Tôi hỏi cậu bé dwarf, Nori. Tuy là người lùn nhất trong bộ tứ nhưng lại là cá nhân điềm đạm nhất.

“Đó là biệt danh của ba tiểu thư Howard, Leinster và Walker,” Cậu đáp khi loay hoay với mái tóc nâu đỏ của mình. “Mọi người gọi họ là ‘Tiểu thư’ của băng, lửa và gió. Dù không phải là chính thức.

“Oho,” Tôi đáp.

“Cậu đang nói gì thế, Nori?” Fred lên tiếng.

“Biệt danh đó là cậu nghĩ ra mà?” Patricia thêm vào.

Noir liền đỏ mặt. “Sensei, hãy bắt đầu thôi,” Cậu vừa nói vừa vung cây rìu lớn qua vai mà sẵn sàng lao tới.

“Còn em thì sao, Nanoa?” Tôi hỏi cô bé elf tóc xanh lục nhạt long lanh đang căng thẳng đằng kia. Câu hỏi đó hẳn đã làm em ấy bất ngờ.

“Oh, c-chuyện đó,” Cô bé lắp bắp, “Em…đồng tình với mọi ý kiến của nhóm.”

“Sensei,” Nori bước tới phía trước Nanoa để che cho cô bé, “xin đừng làm khó cậu ấy.” Hai người họ dường như đã biết nhau từ lâu, và tôi nghĩ mình ngửi thấy mùi tình cảm tuổi thanh xuân thì phải. À mà, cậu bé dwarf không đủ cao để che hết cho cô bạn của mình.

“Allen-sensei.”

“Chúng ta có thể bắt đầu chưa ạ?” Bộ đôi nhân tộc đang đứng đầu thúc giục tôi.

“Oh, xin lỗi nhé,” Tôi nói. “Nhưng anh không mang theo vũ khí nào cả, và cũng khó mà mượn được cái phù hợp.”

“Tụi em không thể đánh khi dùng vũ khí còn sensei thì không!” Fred phản đối. “Vì danh dự của em và gia tộc Harclay!”

“Em đồng tình,” Patricia thêm vào. “Vì danh dự của em và gia tộc Lockheart!”

Tôi thấy vui trước sự phát triển của các trò dù tôi chỉ mới dạy tụi nhỏ được vài buổi. “Hai đứa thân thiết thật đấy,” Song câu đó khiến cả hai nhìn chằm chằm tôi.

“Allen-sensei,” Fred đáp, “Em không chấp nhận điều đó. Sao thầy nghĩ em có thể thân với người cọc cằn như nhỏ này chứ? Nghĩ kỹ lại đi ạ!”

“G-gọi ai là cọc cằn hả?” Patricia nạt lại. “V-và làm như tôi muốn quen với kẻ hợm hĩnh đầu đất như cậu ấy!”

“N-nói cái gì cơ?”

“Nghe rõ thế còn hỏi.”

Bộ đôi bắt đầu cãi nhau trước sự chứng kiến của khán giả mà chẳng bận tâm gì tới tôi.

“Xin hãy thôi đi mà,” Nori cố hoà giải từ phía sau. “Năn nỉ hai người đấy.” Nanoa thì hạnh phúc nhìn cậu bé drawf.

Nhưng trước khi tôi nhận ra, ma lực ở sân tập gần đó đã tan biến. “Kết quả bên ngài sao rồi?” Tôi dùng phong ma pháp hỏi Hiệu trưởng.

Phải mất một hồi, ông mới đáp lại. “Xong rồi. Và mong em hiểu rằng ta có thể ngủm thật đấy.”

“Ngài sẽ ổn thôi mà. Chuyện gì khiến Đại pháp dư lừng danh với ba thế kỷ tuổi đời sợ được chứ?”

“Ừ thì… em cứ việc tâng bốc ta nhưng thật ra ta không già tới t—”

“Mấy cô bé sao rồi?”

“Anh!” Một giọng nói vui tươi vang lên trước khi hiệu trưởng kịp trả lời. Tina đang ngồi ở hàng ghế trước, năng nổ vẩy tay phải với tôi—còn tay trái của cô bé đang cầm gậy. Ngọn ahoge đang vui sướng đung đưa. Các học viên gần đó nhìn em ấy rồi tới tôi như thể vừa hiểu được điều gì, nhưng tôi chẳng thể đoán ra.

Không lâu sau, Lynne cũng tới, ngọn ahoge trên đầu hiển nhiên cũng đung đưa.

“Không thục nữ tí nào cả, Quý cô thủ khoa.” Cô bé thở dài.

“Humph! Cậu cũng chạy vội như tôi thôi!”

“Tôi không hề chạy.”

“Có đấy!”

Hai cô bé đang mất bình tĩnh—ma lực và sức mạnh của họ còn lớn hơn mọi khi.

“Hai đứa, chú ý tới thời gian và địa điểm,” Tôi lên tiếng nhắc nhở và giải trừ đống ma pháp ấy bằng một cái phẩy tay.

“Nhưng cậu ta bắt đầu trước!” Cả hai đồng thanh .

“Thế Ellie đâu rồi?”

“Oh, về cậu ấy thì…”

“Ellie đang ở sân tập khác và chữa trị cho Felicia.”

“Felicia?” Tôi nhắc lại. Đây sẽ là bài kiểm tra cuối cùng của cô gái đeo kính tại Học viện Hoàng gia, và cô ấy cũng rất phấn khích theo dõi bài thi của Caren, Stella và các cô bé. “Đừng bảo là hai đứa quá tay nhé.”

“K-không hề!” Tina phản đối.

“B-bọn em vẫn như mọi khi thôi ạ.” Lynne hùa theo.

“Thế thì ai—”

Một thiên thần tóc vàng hiện ra trong đầu tôi.

Chắc chắn không thể là Ellie được. Sao lại nghi ngờ em ấy chứ? Mình bị làm sao rồi. Chắc là vì chuyến về quê đã tới gần đây mà.

“Chà, cũng chẳng sao,” Tôi thừa nhận. “Anh sẽ nghe toàn bộ mọi chuyện sau.”

“Ooh! Anh mềm mỏng với Ellie quá đấy!”

“Ước gì anh cũng như thế với em nữa, Nii-sama.”

“Mấy đứa thi tốt chứ?” Tôi hỏi.

“Vâng! Tụi em đã cố hết sức!” Họ đồng thanh đáp. Nụ cười toả nắng đó lộ rõ sự hài lòng. Băng tuyết, ánh sáng và sấm sét bùng lên từ sân tập gần đó cho thấy Stella và Caren cũng đang rất năng nổ.

Chà, mình không thể tụt lại được.

“Cậu Harclay, tiểu thư Lockheart,” Tôi gọi bộ đôi năm nhất ồn ào.

“Cái gì!?” Cả hai cọc cằn đáp.

“Anh hiểu được mong muốn ấy và sẽ đối đầu với các em bằng vũ khí.”

Mắt của họ mở to.

“Tina, Lynne.”

“Anh?”

“Nii-sama?”

Hai vị tiểu thư lộ rõ vẻ bối rối.

“Anh có thể mượn trượng và kiếm của hai đứa không?”

“Tất nhiên rồi!” Họ giật mình trả lời.

Tina và Lynne ném cây trượng và kiếm quý giá của mình từ khán đài cho tôi mà không chút chần chừ. Tôi bắt lấy trượng bằng tay phải rồi xoay một vòng đồng thời dùng trái chụp chuôi kiếm, rút nó giữa không trung rồi đánh ngược bao kiếm bay về phía Lynne trên khán đài.

Tiểu thư tóc đỏ bắt lấy nó và ôm vào lòng. “Nii-sama,” Cô bé sửng sốt lầm bầm, “t-trông ngầu lắm ạ.” Tina nhảy tưng tưng vì phấn khích còn đám đông thì reo hò.

Tôi thủ thế với vũ khí vừa mượn và mỉm cười với bộ tứ năm nhất đang căng thẳng. “Giờ hãy cho anh xem khả năng của các em nào.”

Truyện Chữ Hay