Solo: Loli666
Note: Chương combat mãn nhãn này cũng chính thức đánh dấu mốc 400 chương của mình trên hako! Bis bis!
=============================
“Bắt đầu!” Hầu nữ trưởng nhà Leinster hô lớn rồi liền biến mất.
Tôi rút thanh trường kiếm và đũa phép, nhanh chóng niệm hàng loạt phép khi vào thế.
“Stella!” Allen-sama nói lớn. “Cẩn thận bên phải!”
Tôi phản ứng lại bằng một cú vặn người để né hai bóng đen vừa sượt qua. Đó là một cặp sư tử đen lớn ngang loài chó tầm trung… chúng nhảy ra từ bóng của Ellie! Đó là ma thú có khả năng chiến đấu ư!?
“Đ-đứng yên đó!” Ellie hét lên. Cặp sư tử theo đó gầm lên và quay về phía tôi.
Caren rút dao găm ra rồi vung ngang còn Ellie giơ hai tay tới. Tia chớp tím và những cơn gió nhẹ bao trùm khắp sân.
Ma pháp nguỵ trang diện rộng? Nhưng tại sao?
Tôi không có thời gian tìm ra câu trả lời—bộ ba đang tập trung hoả lực vào Allen-sama.
“Allen!”
“Đ-đỡ lấy!”
Caren và Ellie nhanh chóng tiếp cận anh, vung con dao găm rồi tới cú đấm.
“Sẵn sàng đi!” Tina hét lên khi niệm một loạt đòn tấn công hung tợn. Tuy phần lớn pháp trận bị triệt tiêu nhưng vài cái được kích hoạt và giải phóng một cơn mưa băng. Em ấy hẳn muốn áp đảo Allen-sama bằng số lượng.
Đúng như chúng tôi dự đoán, Caren và Ellie sẽ ép đánh ở tầm trung và cận chiến còn Tina thì hỗ trợ từ xa.
“Ôi chao.” Allen-sama vừa nói vừa né tránh nhưng Caren cùng Ellie tiếp tục truy đuổi—và cơn mưa băng—đuổi theo ngay đằng sau.
Anh ấy chưa bao giờ tránh đòn trong buổi tập— Thôi quên đi; Mình cần phải tập trung!
Tôi vung đũa và bắn một loạt ma pháp Thiên băng kích, kiềm chân một con sư tử để lao về phía còn lại. Mục tiêu của tôi cũng đáp trả lại. Nó vung chi tới, nhưng tôi đã cúi xuống né và xuyên mũi kiếm qua bụng sư tử rồi dùng đũa
bắn một tia băng—đòn trực diện ấy khiến ma thú tan biến.
Xong một con—
Sư tử thứ hai đã thoát khỏi sự khống chế và đột kích tôi từ phía sau. Tôi xoay nửa người, vung một nhát cắt vào bụng!
Hai con! Thành công rồi!
Bỗng nhiên, lời khuyên của Allen-sama lúc ở tiệm café sượt qua tâm trí tôi: “Lúc ta đang đắc thắng chính là lúc sơ hở nhất.” Tôi niệm một phép hướng ra sau mà không hề nhìn lại. Nhờ thế mà con sư tử thứ ba bị hạ bởi một mũi tên băng xuyên thủng. Tôi thăm dò xung quanh nhưng có vẻ đó là con cuối cùng rồi.
“Caren,” Allen-sama nhận xét, “Đòn tấn công của em cần phải khó đoán hơn. Ví dự như xen kẽ một hay hai cú đá chẳng hạn. Và khá bất ngờ khi em lẫn Ellie chưa dùng thêm phép nào kể từ ma pháp nguỵ trang đó đấy. Hai đứa có ý đồ gì vậy?”
Cô bạn thân điềm tĩnh của tôi gầm gừ vì gặp bất lợi và buộc phải rút lui trong nháy mắt. Một khắc sau, Ellie hét lên khi tung một đòn bất ngờ từ đằng sau Allen-sama.
“Em giỏi kiến tạo đó, Ellie.” Hầu nữ bối rối kêu khi bị Allen-sama tóm lấy tay và quăng đi. “Nhưng đòn của em lại sơ sài quá và như anh từng nói, hét lên chỉ làm mất đi tính bất ngờ thôi. Sao không thử dùng phép tấn công nào đó nhỉ? Như là cường hoá nắm đấm hoặc tạo thêm ma thú ấy?”
Ellie lấy lại tư thế trên không và tiếp đất trước mặt Tina, rất ấn tượng không quá bất ngờ. Hình như tôi thấy một cái đuôi đang ve vẩy phía sau cô bé thì phải.
Mưa băng của Tina đã bao vây Allen-sama từ mọi phía, nhưng các tấm gương lửa đã triệt tiêu chúng khiến em ấy kinh ngạc thấy rõ.
“Giả vờ bất ngờ sao?” Allen-sama nói rồi phóng tới chỗ tôi, ngay trước khi các mảnh băng găm xuống chỗ anh vừa đứng, “Tiếp đó là tung một ma pháp trung cấp được che đậy bằng phép nguyên tố đủ vượt qua sự can thiệp. Kế hoạch không tệ.”
Tina tức tối còn tôi thì sửng sốt. Allen-sama thật đáng kinh ngạc! Anh ấy còn vượt xa những gì tôi nghĩ.
“Stella!” Anh ra hiệu. “Bám sát kế hoạch.”
“Đã rõ!” Tôi đáp. “Tina! Ellie! Caren! Tớ không trách khi bị cậu xem nhẹ, nhưng đừng quên—tớ đã được Allen-sama hết mình chỉ dạy. Tớ không yếu như mọi người nghĩ đâu!”
Câu đó thắp lên ngọn lửa chiến đấu trong mắt bộ ba. Giờ là lúc trận chiến thực sự bắt đầu, tôi sẽ tung ra toàn bộ khả năng của mình! Tôi vung đũa và niệm băng ma pháp Thiên băng tiễn. Khi nó bay về phía Ellie, tôi tiếp cận Tina bằng 100% tốc lực.
“Chị cần phải làm tốt hơn thế!”
“T-thần sẽ chặn chị ấy!”
Tina và Ellie định ngăn tôi bằng ma pháp nhưng toàn bộ pháp trận ấy đều bị giải trừ.
“Quá chậm,” Allen-sama lên tiếng. “Chưa đủ đâu.”
“Cùng lúc nhiều đến vậy ư!?” Tina kinh ngạc.
Ellie kêu lên khi ma pháp của tôi oanh tạc xung quanh. Vậy là tôi đã thành công khống chế em ấy, giờ chỉ còn lại…
“Ellie!” Tina hét, và vung trượng về phía tôi. “S-sao chị dám!”
“Đủ rồi,” Tôi nói, áp sát Tina rồi đâm kiếm tới. Một vật ánh bạc bỗng xuất hiện trước tôi sau đó là tiếng kim loại va chạm. Caren đã chặn được đòn bằng dao, nhưng ngay tức thì…
“Anh là đối thủ của em cơ mà, Caren.”
“Allen!” Caren bất ngờ khi Allen-sama tức thì tiếp cận và chen ngang cuộc đụng độ của chúng tôi bằng cú vung trượng. Anh nháy mắt với tôi.
Đã hiểu!
Tôi đuổi theo Tina đang rút lui trong khi không ngừng dùng ma pháp tấn công Ellie. Đòn tấn công của tôi trúng đích, và mất hơn một phép nguyên tố để xuyên qua lớp khiên của Ellie nhưng vẫn là đủ để làm khó. Em ấy ré lên khi phải khổ sở né tránh liên tục và chặn đòn chứ không hề bắn trả. Cơ hội đây rồi!
“Ellie! Caren!” Tina gọi lớn rồi dung một loạt phép hỗ trợ nhằm giúp đồng đội phá vòng vây.
“Lo cho bản thân đi!” Caren đáp—và với chút lơ là đó, Allen-sama đã tung một loạt đòn bằng trượng. Cậu ấy suýt soát chặn được hoả cầu bằng dao găm nhưng vẫn bị thổi bay đi.
“Anh ngạc nhiên khi em đỡ được đấy,” Allen-sama bình luận.
Tôi băng qua loạt phép rời rạc của Tina để ép con bé phải cận chiến. Em ấy vào tầm kiếm của tôi rồi!
“K-không thể tin chị tự mình chia cắt em với Ellie! Đáng kinh ngạc lắm, chị Stella!” Em gái tôi thốt lên khen ngợi khi dùng trượng chặn cú đâm từ tôi và lùi lại.
“Không hề!” Tôi vặn lại. “Chị sẽ không thể làm được nếu thiếu Allen-sama!”
Bất chấp sự can thiệp từ Allen, Tina vẫn có thể bao phủ bản thân trong một loạt Thiên Băng Giám cùng nhiều lớp Thiên Băng Thành dày đặc. Em ấy đang cố nới rộng khoảng cách nhưng tôi vẫn còn lợi thế. Với một chuỗi đâm kiếm, tôi đã phá huỷ được lớp gương và đánh vào phần tường. Tuy chậm nhưng tôi đang từ từ áp đảo Tina. Tay cầm đũa phép của tôi cũng không ngừng hoạt động; tôi phải tiếp tục kiềm chân Ellie lại.
Allen và Caren đã chỉ dạy em gái tôi cách phòng ngự phù hợp với lối đánh của mình, chính vì thế mà Tina rất mạnh! Thật khó tin đây chính là đứa em gái ngày nào chỉ biết đọc sách tại nhà kính.
Ellie và Caren bất thành trong việc hỗ trợ Tina. Tiếng kêu “Tina-sama!” và “Tina!” lần lượt bị ngắt quãng bởi làn pháp từ tôi và Allen-sama.
“Đừng hòng!” Tôi nói lớn.
“Em nghĩ mình đang làm gì đấy?” Allen hỏi.
Chúng ta có thể làm được.
Tôi vững tin khi cắt phăng vài sợi xích băng mà Tina cố phóng tới. Tôi có thể áp đảo em ấy, và rồi thế trận sẽ thành 2 đấu 2. Có vẻ chúng tôi không cần dùng tới lá bài tẩy đã được Allen-sama âm thầm chuẩn bị. Lớp nguỵ trang của anh ấy hoàn hảo tới nỗi họ dường như không hề nhận ra, và lượng mana tiêu tốn ít hơn nhiều so với lúc Caren và Ellie sử dụng. Xét đến khả năng kiểm soát ma pháp, Allen-sama thậm chí còn giỏi hơn cả bố tôi.
Ngay tức thì, làn mưa băng bất chợt nhân đôi lên. Cái gì vừa—tôi cảm nhận một luồng ma lực khổng lồ.
“Stella! Nhảy ngay!” Allen-sama vội vàng hét lớn.
Tôi dùng toàn lực né sang phải đúng lúc một tia chớp tím dội ngay giữa Tina và tôi, để lại một vết cháy trên đất. Xung lực khiến tôi bị văng đi nhưng một hơi ấm đã đón lấy tôi. Không lâu sau đó là tiếng sấm rền vang. Họ đã tung bài tẩy sớm hơn cả dự đoán!
“Người ổn chứ?” Allen-sama hỏi.
“Vâng,” Tôi đáp. “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
“Tớ sẽ thành thật,” Caren cắt ngang khi nhìn chúng tôi bằng đôi mắt loé sắc tím, “Tớ đã không nghiêm túc với cậu và nương tay nên giờ hãy sẵn sàng đi.”
Caren được bao phủ trong sấm sét có hình đầu sói. Đó chính là sức mạnh bẩm sinh của tộc sói! Khả năng độc nhất cho phép bao bọc bản thân bằng ma pháp và cường hoá sức mạnh dù chỉ trong thời gian ngắn. Với Caren, nó được gọi là Lôi Sủng Thần, cậu ấy sẽ được sấm sét ban cho tốc độ vô song. Đó cũng chính là thứ đã khiến tôi tuyệt vọng khi đối đầu với Caren.
Tina và Ellie lùi ra sau Caren. Tôi thủ sẵn kiếm và đũa phép khi căng thẳng dần bao trùm. Chỉ có mỗi Allen-sama là vẫn bình thản.
“Tina, Ellie,” Caren nói.
“V-vâng!”
“Chị sẽ chặn Allen. Hai đứa tập trung vào Stella. Còn lại vẫn bám sát kế hoạch!”
Allen-sama bật cười. “Hẳn phải có lý do khiến em và Ellie hạn chế dùng phép còn Tina lại cố tung nhiều ma pháp nhất có thể nhỉ? Là kế hoạch của em…hay là của Điện hạ nhỏ vậy?”
“A-anh gọi ai là ‘nhỏ’ hả!?” Tina tức tối. “Em là một thiếu nữ đang phát triển! Trước khi anh kịp nhận ra, em sẽ thành người lớn rồi làm— Mph!”
“T-Tina-sama,” Ellie vội dùng tay bịt miệng em gái tôi.
“Tập trung, đừng để ảnh làm phân tâm,” Caren chen vào. “Khi chiến đấu, lời nói của Allen cũng là vũ khí. Nếu để chúng tác động thì trận chiến sẽ ngã ngũ lúc nào không hay.” Cậu ấy đập hai tay lại, ánh mắt của hai cô bé trở nên kiên định hơn.
Bạn thân của tôi ném dao găm lên trời. Tia chớp tím liền tụ quanh nó và biến thành một cây thương với phần mũi hình chữ thập. Cậu ấy bắt lấy vũ khí mới, vung bằng một tay. Sấm sét lan tràn khắp cả sân, dội vào lớp kết giới. Lượng mana ấy thật khó để đong đếm.
“Có vẻ em sẽ tung hết sức nhỉ,” Allen-sama ung dung nói.
“Cố đừng hụt hơi giữa chừng nhé.”
“Nếu như em kiềm chế thôi,” Caren đáp trả, “trận đấu sẽ kết thúc trước khi em xuống sức.”
“Thế thì anh cũng nên dùng chút phép vậy.” Allen-sama tri triển vô số ma pháp Thiên Quang Tiễn bằng một cú vung trượng. Chúng đổ xuống đầu Caren, nhưng đột nhiên, cậu ấy biến mất. Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã thấy Allen-sama đứng trước mặt và dùng trượng chặn cú đâm thương từ Caren.
Mình là mục tiêu ư!?
Ma pháp của cậu ấy dội xuống phía sau tôi khiến khói bụi mù mịt. Sao lại có thể nhanh hơn cả quang ma pháp chứ? Tia chớp tím xuất hiện giữa hai người họ và bắn đi khắp sân.
“Em sẽ không nương tay và để anh có bất kỳ cơ hội nào,” Caren nói. “Em sẽ thắng và anh chẳng có cơ hội dùng cái phép được âm thầm chuẩn bị kia đâu.”
“Hể? Phép nào cơ?” Allen-sama đáp. “Do anh hay em đã nhanh hơn trước thế?”
“Em không định để được bảo vệ mãi đâu! Giờ em có thể bảo vệ anh!”
“Loại anh trai gì lại không bảo vệ em gái chứ?” Allen-sama gạt mũi thương của Caren đi rồi bắt đầu niệm phép.
“Đừng hòng!” Cậu ấy hét lên, cắt vụn pháp trận trước mặt bằng loạt đòn nhanh đến nỗi mắt tôi không theo kịp. Allen-sama khéo léo chặn đòn khi tiếp tục vô tư nhận xét.
Họ hoàn toàn vượt xa mình.
Ellie hô lớn và kéo tôi về thực tại bằng một chặt gót. Tôi vội lăn trên đất trước khi chân cô bé đập xuống đất.
“Đừng có quên em!” Tina triệu gọi một chùm phép nguyên tố bắn về phía tôi. Em ấy đã kích hoạt tất cả chỉ trong một lần.
Mình phải tập trung! Đây chỉ mới là bắt đầu!
***
“Vậy ra đây là sức mạnh của Caren…” Tôi kinh ngạc lầm bầm khi chứng kiến những cú đâm nhanh như chớp của phó hội trưởng. “Dù mình biết chị ấy rất mạnh khi bị áp đảo trong một lần giao chiến, nhưng thật không ngờ Caren lại đánh ngang kèo với Nii-sama.”
“Lynne, trà của em nguội rồi kìa,” Nee-sama nhắc nhở tôi trong khi uống phần của mình. Thanh kiếm và đũa gỗ của Nii-sama được buộc bằng ruy băng đỏ và đặt ở kế bên chị.
“Oh, em xin lỗi,” Tôi đáp và cầm cốc lên.
“Caren khá mạnh. Em ấy có thể đánh sòng phẳng với chị đấy.”
“Với Nee-sama ư?” Tôi cứng họng. Caren có thể một mình thách thức cả Lydia Leinster, Kiếm nương…?
“Nhưng là chưa đủ để sánh với cậu ấy.”
Caren bổ lôi thương xuống với tốc độ kinh hoàng, theo sau là liên hoàn kích rồi chốt hạ bằng một cú quét ngang để tận dụng phần mũi chữ thập. Mũi thương kéo dài ra và... không được rồi; Tôi không thể theo kịp đòn đánh của chị ấy được. Trước đòn đánh chết chóc như vậy, Nii-sama đang…
“Mỉm cười…?”
Anh ấy đang dùng trượng để chặn, đỡ và đôi khi là phản đòn trong lúc chiến đấu—à không, phải là khiêu vũ—với Caren. Chiếc ruy băng đỏ đung đưa với từng bước di chuyển ấy.
Nee-sama đặt cốc trà xuống với một tiếng cạch. “Sao cậu dám trưng vẻ mặt đó trước ai khác ngoài tớ?” Chị nói. “Nữa phải trừng phạt người hầu thất bại này mới được.”
Tôi gượng cười. “Nee-sama, sao anh ấy đỡ được đòn của Caren vậy ạ?”
Chị bối rối trong thoáng chốc rồi trả lời. “Oh, cậu ấy chưa dạy em nhỉ?”
“Ý chị là sao?”
Nee-sama đưa tay trái ra và chỉ vào Nii-sama bằng ngón tay thanh mảnh. Dù cố đến đâu, chị ấy vẫn không thể giấu đi sức quyến rũ của mình. Lồng ngực tôi thoáng nhói lên.
“Quan sát kỹ chuyển động của cây trượng trên tay Allen,” Chị nói.
“V-vâng.”
Đòn đánh của Caren vô cùng nhanh nhưng chẳng có lần nào trúng Nii-sama— Phải rồi. Trượng của anh ấy luôn đón đầu những cú đâm như chớp.
“Anh ấy di chuyển…trước cả khi Caren ra đòn?!”
“Khi Caren đã cường hoá bằng lôi ma pháp thì dùng mắt thường sẽ không còn hiệu quả, nên Allen đang sử dụng ma lực để đoán hướng di chuyển. Còn việc cậu ấy không dùng phép là bởi quá mềm mỏng mà thôi.”
Tôi thực sự bị sốc. Nee-sama nói nhẹ tênh nhưng kỹ thuật đó yêu cầu một sự chính xác khủng khiếp. Còn điều gì mà Nii-sama không thể làm được đây?
“Đừng nghĩ nhiều làm gì,” Nee-sama nói thêm. “Dù gì nó cũng có điểm yếu.”
“Điểm yếu ư? Là gì ạ?”
“Nhìn đi.”
Ngón tay chuyển về phía Tina, Ellie và tiểu thư Stella. Chị ấy đang cố ép Tina đánh cận chiến trong lúc kiềm chân Ellie bằng ma pháp. Tuy mới đầu kế sách khá suôn sẻ nhưng giờ thì trông không ổn cho lắm.
“Chúng ta có thể làm được! Ta biết mà!” Tina nói lớn. “Ellie!”
“V-vâng!” Hầu nữ đáp lại và gồng mình.
Bộ đôi đã lần nữa tái hợp. Giờ thì tiểu thư Stella đang đối đầu với Ellie, người đóng vai trò tiền tuyến và khiên cho Tina. Tuy hai bên một chín một mười trong cận chiến nhưng Quý cô thủ khoa đã tăng cường đáng kể lượng ma pháp trợ công so với hồi nãy. Làn hoả lực oanh tạc đang có hiệu quả. Tình hình bỗng xoay chuyển khi có sự chênh lệch về sức mạnh.
Tuy không hề dùng ma pháp cao cấp hay thượng cấp nhưng Tina đã học phép nguyên tố và trung cấp từ Nii-sama, và nhỏ đang tận dụng lợi thế từ lượng ma lực dồi dào mà dội xuống một cơn bão tuyết theo nghĩa đen. Dường như Tina đang ưu tiên số lượng hơn chất lượng nên chỉ dùng phép nguyên tố, nhưng điều đó không quan trọng. Tại sao tới giờ nhỏ mới làm như thế còn trước đó thì không?
Oh, tất nhiên rồi!
Tôi nhìn về phía Nii-sama và Caren, rồi quay sang Nee-sama đang ăn đồ ngọt. “Có vẻ em đã nhận ra,”
“Trước đó tiểu thư Stella được Nii-sama hỗ trợ phải không ạ?” Tôi hỏi. “Anh ấy cản trở ma pháp của Tina và Ellie. Nhưng giờ thì không thể làm thế nữa bởi anh ấy đang bận đối phó với Caren.”
“Cậu ấy phải tập trung tiên đoán,” Chị ấy đáp. “Với cả, đây là trận chiến của Stella; Chị dám chắc Allen sẽ không hỗ trợ quá mức. Caren và Ellie cố dùng ma pháp nguỵ trang ngay từ đầu và Ellie đã gài rất nhiều bẫy. Khả năng vô niệm ấy quả là ấn tượng. Trong khi đó, Nhóc con lại cố tung thật nhiều phép để thu hút sự chú ý. Đúng là một đứa láu cá, nhưng mọi thứ sẽ đổ bể nếu trận chiến kết thúc trước khi kế hoạch ấy hoạt động.”
“Ý chị là sao?”
“Quan sát và tự mình suy đoán đi.”
Dưới sân tập, tiểu thư Stella đang rơi vào thế bất lợi—Ellie không cho đối phương tiếp cận và sự oanh tạc từ Tina cũng hỗ trợ điều đó. Khoảng cách giữa hai bên đang dần được nới rộng bất chấp nỗ lực phản công từ tiểu thư Stella. Sự chênh lệch lượng ma lực đang khiến chị ấy gặp khó khi đối đầu trực diện. Nếu tình thế đã bị đẩy tới mức này…
“Stella không còn cơ hội,” Nee-sama lên tiếng.
“Vâng?”
“Đó là điều em đang nghĩ nhỉ?” Chị nở nụ cười và tôi thành thật gật đầu. “Họ đã rơi vào bẫy của Allen. Và nếu em cho rằng Stella đã bế tắc thì hai cô nhóc kia cũng nghĩ vậy.
“N-nhưng…”
“Tình thế đã thay đổi.”
Caren rút lui khi bị Nii-sama đẩy lùi. Cây lôi thương đã quay về thành dao găm như ban đầu, và sấm sét không còn bao phủ người chị ấy nữa. Làn ma pháp nhắm vào tiểu thư Stella cũng chẳng còn. Trận đấu đã rơi vào bế tắc— Không phải.
Hội trưởng trông kiệt quệ và thở dốc nhưng lại không hề mất ý chí chiến đấu. Phải là ngược lại mới đúng. Nii-sama đứng đằng sau với dáng vẻ thường thấy, nhưng ánh mắt trìu mến lại đang hướng vào cả bốn người trên sân.
Không công bằng! Còn em thì sao!?
“Giờ thì tiếp theo sẽ là gì đây?” Nee-sama tự hỏi. “Nếu phải trả lời thì trận đấu này vẫn chưa ngã ngũ đâu.”
***
Caren rút lui khi thời gian dần cạn, và tôi lần nữa phát động khuấy nhiễu. Stella đang mấp mé giới hạn nên tôi liền dùng phép phục hồi cho cô rồi hỏi, “Người đã sẵn sàng chưa?”
“Bất cứ lúc nào!” Cô đáp lại khi vẫn nhìn về phía trước. Tina, Ellie, và Caren có vẻ cũng muốn tiếp tục.
Liệu tiếp theo cục diện sẽ thay đổi thế nào đây?
Caren không thể dùng Lôi Sủng Thần quá liên tục nên nhóm em ấy sẽ cần Bạo tuyết lang để chặn đứng con bài tẩy của Stella. Nếu đối thủ là người bình thường thì chiến thắng đã nằm chắc trong tay rồi. Đáng tiếc, em gái và các học trò tài giỏi của tôi không hề bình thường.
Hội trưởng hội học sinh chạm lên mũ bê-rê của mình. Các tảng băng lao về phía cô nhưng tôi đã dùng hoả ma pháp chặn lại.
“A-Allen-sama?” Stella hỏi.
“Hít thở sâu,” Tôi nói. “Bình tĩnh lại.”
“V-vâng!”
Khi cả hai đang trao đổi, làn mưa băng vượt qua sự can thiệp của tôi mà cắm xuống xung quanh chúng tôi. Có vẻ Tina cũng đã thêm các cột băng vào đợt oanh tạc.
“Nào nào,” Tôi nhắc nhở, đưa ngón tay lên môi. “Chị gái em cần thời gian để hít thở đó.”
“Anh,” Tina nạt lại, “Em biết chị Stella rất xinh đẹp nhưng bắt cá hai tay là một tội ác!”
“Em sẽ huỷ hoại hình tượng của anh mất, nhưng cảm ơn vì đã đợi. Stella.”
“Tôi sẵn sàng rồi!” Stella nói lớn, bước lên phía trước với kiếm và đũa phép đan chéo.
Giờ hãy tặng họ chút bất ngờ nào.
Tôi giải trừ phép nguỵ trang đa tầng đã được
duy trì từ đầu trận tới giờ, giải phóng luồng ma lực xanh lam pha trắng khi ba pháp trận khổng lồ hình thành ngay trước mặt Stella. Chúng tạo ra hai cột băng lớn, vô số cây thương băng và một cơn bão tuyết hung bạo.
Vị tiểu thư thì thầm tên của các ma pháp ấy: “Song Băng Trú. Tốc Băng Thương. Bạo Phong Tuyết.”
“Ma pháp cấp cao!?” Tina và Ellie thốt lên bất ngờ trước diễn biến đột ngột ấy.
“Mình biết mà…” Caren lầm bầm.
“Không có thời gian để ngạc nhiên đâu,” Tôi nói. “Mấy đứa sẽ làm gì trước ba ma pháp cấp cao cùng một lúc đây?”
“Tina! Ellie! Caren!” Stella hét lên. “Đây là tất cả sức mạnh của tớ! Thử ngăn nó lại xem!”
Sự lạnh lẽo bao trùm cả sân tập. Đúng lúc tôi nghĩ mình nên can thiệp thì bị bất ngờ khi Caren dùng Lôi Sủng Thần một lần nữa! Con bé tạo ra cây lôi thương và lao tới với một tốc độ dị thường.
Stella kích hoạt ma pháp còn Caren biến thành một tia chớp. “Tớ sẽ không thua!” Họ đồng thanh gầm lên. Một cuộc chiến danh dự, và họ va vào nhau ngay giữa sân tạo ra một luồng xung kích khi băng và sấm sét xen lẫn. Tôi lùi lại, vô cùng ấn tượng trước sự tiến bộ của em gái mình. Nhưng con bé hẳn phải gần tới giới hạn rồi khi luồng sấm sét tím ấy dần phai nhạt.
…Hm? Mình biết ma lực này.
Với tiếng kêu hùng hồn, Ellie đột kích tôi từ trên không với hai chân được bọc trong gió.
Phép lơ lửng!?
Tôi dùng trượng đỡ đòn nhưng các sợi xích gió phóng tới từ mọi hướng khiến tôi bất động trong khoảnh khắc. Khi làn gió tan biến, bốn con sư tử đen chồi lên từ mặt đất và bao vây từ tứ phía. Tôi vội triệt tiêu đống dây xích, tấn công đám sư tử bằng Thiên Hoả Đạn và đẩy lùi Ellie…nhưng thật không thể tin cô bé đã giấu bài lâu đến vậy.
Tất nhiên rồi!
Ellie đã sử dụng mỗi chiến kỹ gần như trong suốt thời gian đầu—rõ ràng khả năng vô niệm của cô bé đã được tăng cường nhờ lớp nguỵ trang từ Caren. Tina cũng chỉ niệm mỗi phép nguyên tố, cả ba người hợp tác với nhau để tạo ra thời khắc này.
“L-làm được rồi!” Nàng hầu vui sướng reo lên trong lúc mệt lử đáp xuống đất. “T-tiếp theo!”
Một pháp trận lớn xuất hiện dưới chân tôi—phong ma pháp cấp cao: Đại Bạo Phong. Họ đã tận dụng sơ suất của tôi rồi!
Tôi vung trượng một vòng rộng, liên tục niệm các phép phòng thủ đủ mọi nguyên tố. Vì không thể giải trừ phép cấp cao nên tôi cần né tránh đồng thời làm nó chệch hướng. Tôi lùi lại xa hơn, nhưng Ellie đã nắm bắt lỗ hổng chí mạng ấy mà lao tới để ép tôi phải giáp lá cà.
“Đỡ này!” Cô bé hét lên và tung một loạt quyền cước. Em ấy thay đổi nguyên tố trong mỗi cú đánh khiến tôi phải tốn thời gian đối phó. Đây rõ ràng chỉ là mồi nhử, có nghĩa là…
Đằng sau nàng hầu, Tina đang giơ gậy lên cao khi vô số tinh thể băng lơ lửng quanh cô bé. Tất cả đều nằm trong kế hoạch!
“Em sẽ không để ngài quấy rầy Tina-sama đâu!” Ellie hét lên và kích hoạt tất cả ma pháp đã được rải khắp sân cùng một lúc. Các mũi tên gió ập vào từ mọi hướng, dễ dàng vượt qua tốc độ can thiệp từ tôi.
Giờ thì sao? Mình biết phải nói gì chứ? Các cô bé đúng là quá đáng kinh ngạc mà!
Thượng cấp ma pháp có thể phân định thắng thua. Chỉ có Tina mới đủ khả năng sử dụng nhưng lại gặp khó trước tốc độ mà tôi đặt ra. Đó là lý do cả ba cùng nhau phối hợp—nếu một là không thể thì hãy là hai hoặc ba. Tina hẳn đã đoán được tôi sẽ can thiệp và lên kế hoạch đối phó. Dù không thích việc đấu với chị gái nhưng cô bé không chút do dự tung toàn bộ tài năng để đấu với tôi. Tôi nhớ lại lời hứa với Tina— ‘em không cần phải kiềm chế bất cứ điều gì liên quan tới anh’—và cuộc nói chuyện tại sân trong nhà Leinster khi em ấy tuyên bố ‘Em sẽ sát cánh bên anh!’
Tất nhiên rồi. Mình nên nhớ tính cách của học trò chứ. Tina luôn luôn giữ lời hứa mà.
Khi tôi đang bận chặn và né đòn từ Ellie đồng thời vô hiệu hoặc giải trừ đống ma pháp, Tina đã ra hiệu: “Ellie! Caren!”
Cả hai ngay lập tức rút lui. Có vẻ Caren đã thành công chặn đứng ba ma pháp cấp cao—họ hẳn đã tính tới cả trường hợp Stella sẽ tung chúng cùng một lúc.
Cơn gió lạnh thổi tới tôi khi thượng cấp ma pháp Bạo Tuyết Lang xuất hiện cùng tiếng rú vang trời. “Anh! Stella!” Tina hét lên, hướng trượng về phía chúng tôi. “Chiến thắng thuộc về tụi em!” Cô bé hẳn vô cùng tự tin, bởi tôi đã hứa sẽ không giải trừ bất kỳ ma pháp cấp cao hay thượng cấp nào được tri triển thành công. Công nương Tina Howard quả là thiên tài mà.
“Chúng ta đã vụt mất cơ hội chiến thắng,” Stella nói, “dù vậy…!” Cô thủ sẵn kiếm và đũa phép, kiên quyết chiến đấu trước tình thế hiểm nghèo.
Mình cũng phải thể hiện niềm tin chứ nhỉ, Tôi vừa nghĩ vừa gượng cười tiến lại gần cô. “Người không cần phải nói chúng ta đang vô vọng đâu,” Tôi nói. “Dù vậy người sẽ tiếp tục chứ?”
“Vâng! Tôi vẫn có thể chiến đấu!”
Stella đang quyết tâm hơn bao giờ hết. Công tước Walter, con gái ngài đã kế thừa ý chí sắt đá của nhà Howard rồi.
“Stella,” Tôi nói, “người muốn thắng không?”
Người thoáng chốc bối rối, nhưng rồi đáp dõng dạc, “Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì hãy đưa tay cho tôi.”
Stella lúng túng thấy rõ. “Hể? A-A-Allen-sama—”
“Xin hãy bỏ qua sự thất lễ của tôi tới khi trận đấu kết thúc.”
“K-không sao!”
Tôi nắm lấy bàn tay trái mảnh mai và dần liên kết ma lực giữa hai cả hai. Dù chỉ khá mỏng nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự phấn khích xen lẫn tuyệt vọng và cả khao khát chiến thắng trong cô. Tôi muốn chắp cánh cho mong muốn đó.
“Tina!” Caren hét lên.
“Em biết rồi!” Tina đáp và vung trượng xuống. “Không có tác dụng đâu!”
Với tiếng rú vang vọng, Bạo Tuyết Lang lao về phía chúng tôi khiến cho cả sân tập bị phủ trắng theo từng bước chân của nó. Tôi không khỏi mỉm cười dù hình như Tina đã không hoàn thành nhiệm vụ cải thiện khả năng kiểm soát uy lực.
“Allen-sama!” Stella kêu lên.
“Hãy cho họ thấy khả năng của người.”
Stella và tôi cùng nắm chặt đũa phép khi những tinh thể băng toả sáng—dần có phần khác với của Tina—đang hình thành trước mặt. Tôi cầu nguyện nỗ lực của cả hai sẽ thành công khi chúng tôi vung đũa và kích hoạt ma pháp ấy.
Băng lang hùng hồn lao tới và đâm sầm vào thứ gì đó, tạo ra một cơn bão tuyết khiến một nửa sân tập bị đóng băng. Tôi che chắn cho Stella trong lúc chuẩn bị thêm một phép khác. Nhờ có liên kết ma lực mà chúng tôi không gặp khó khăn gì trong việc giao tiếp.
Đây là nước đi tiếp theo. Hãy giữ đủ ma lực cho đòn tấn công cuối cùng.
Vị tiểu thư trong vòng tay tôi gật đầu. Khi đó, Ellie phóng một cơn gió để lấy lại tầm nhìn.
“Cái gì!?” Tina thốt lên, cùng với đó là Ellie, “T-thứ đó là gì vậy!?” Caren tuy không nói gì nhưng đôi mắt lại đang mở to. Lynne và Gil cũng sốc không kém cùng tiếng “Huh? Hả? HẢ!?” và “Đó là—!?” Tôi không nhìn về phía mẹ trẻ—không hề nhé.
Thượng cấp ma pháp Bạo Tuyết Lang vẫn còn hình dạng nhưng đã bị vô hiệu. Một con chim ưng bay vụt lên trời cao với đôi cánh băng.
Stella và tôi lần nữa vẩy đũa phép, tạo thêm một loạt phản ứng khác.
“T-thật không thể tin được.”
“Ooh…”
“Allen, Stella…”
“L-làm sao có thể?”
“Không thể nào. Đáng lý là bất khả thi.”
Con chim ưng thứ hai bừng sáng khi tôi mỉm cười trước bộ ba đang sốc. “Phân thắng bại thôi nào. Đôi chim ưng đây là phát minh mới nhất của anh—Thượng cấp ma pháp song nguyên tố: Toả Băng Ưng,” Tôi tuyên bố khiến cho mọi người còn sốc hơn. “Oh, còn một cái nữa.”
Cặp chim ưng lao bổ xuống và nhập vào người Stella. Thanh trường kiếm của cô phát ra ánh sáng xanh lam, đồng thời các khối băng hình bát giác lơ lửng trước đầu đũa để phòng vệ.
“Lam thuẫn ư!?” Tina hét lên. “Anh!”
“C-cái gì!?” Ellie lắp bắp.
“Anh lúc nào cũng đi trước một bước cả,” Caren lầm bầm.
Phản ứng của họ cũng giống với “Đ-đó là…?” từ Lynne và “C-chẳng phải…” từ Gil.
Tôi đã may mắn được chứng kiến pháp trận của hai đại ma pháp—Lãnh Hạc rồi tới Toả Quang Thuẫn. Chúng đã được bảo mật và mã hoá tới mức tôi không thể hiểu được hết, nhưng tôi vẫn thành công chạm tới một phần cốt lõi của nó—hay nên gọi là ‘nền tảng’ nhỉ? Chí ít thì tôi nghĩ vậy. Ma pháp phóng thoáng hơn nhiều so với mọi người tưởng. Chính vì thế, không có gì ngăn tôi tạo nên thượng cấp ma pháp và bí kỹ đa nguyên tố cả.
“Đây là Lam Kiếm thực sự—không phải hàng giả mà anh từng dùng—và cả Lam Thuẫn, bí kỹ mà anh nghĩ ra,” Tôi tuyên bố. “Đây là tất cả những gì tôi có thể giúp. Phần còn lại…”
“Nằm trong tay tôi!” Stella hô lớn mà tiến về phía trước với kiếm và đũa sẵn sàng. Cô vung ngang thanh Lam Kiếm. “Tina! Ellie! Caren! Đỡ lấy!”
Một nhát cắt xanh trắng bay xuyên qua không trung. Tina vội triển khai hàng trăm lớp gương và tường băng, Ellie bắn vô số hoả cầu mà tôi không đếm xuể, và Caren phóng một quả cầu sét lớn. Hai luồng hoả lực va chạm làm cho cả sân tập rung chuyển.
Làn bụi tuyết bao phủ tầm nhìn của tôi tới khi một loạt Thiên Lôi Thương và Thiên Phong Đao trút xuống đầu Stella. Song, Lam Thuẫn đã bẻ hướng và chặn đòn rồi phản ngược lại đối phương. Caren và Ellie khổ sở phòng thủ trước đòn tấn công của chính mình cùng với lời nói “Tự động phòng ngự sao!?” và “C-chúa ơi!”
Phần lớn tường băng của Tina bị cắt làm đôi còn chỗ gương đã chẳng còn nữa. Khả năng phòng thủ và tấn công của Stella quá đỗi áp đảo. Đòn kế tiếp của cô rõ ràng sẽ là dấu chấm hết, thế nhưng…
“Cậu không thắng được tớ đâu!” Caren hét lên, đôi mắt của con bé chuyển sắc tím vì sử dụng Lôi Sủng Thần lần thứ ba. “Tớ sẽ không bị đánh bại! Tụi này sẽ thắng!”
“Đ-đúng vậy!” Ellie thêm vào và bắt đầu tung Đại Bạo Phong mạnh nhất có thể. Tôi mà can thiệp vào thì sẽ khó coi lắm.
Trong khi đó, Tina tháo chiếc ruy băng trên tóc và buộc vào cây trượng mà nở nụ cười can trường, “Anh. Chị Stella. Hai người biết gì không? ‘Át chủ bài phải để tới phút chót.’” Cô bé giơ trượng lên và cầu nguyện. “Xin hãy cho tôi sức mạnh. Tuy không cần nhiều…nhưng đủ để đáp lại sự dũng cảm của chị gái và sát cánh bên Allen-sensei!”
Mình… mình biết cảm giác này!
Ma lực của Tina bỗng liên kết với tôi mà không hề báo trước. Tôi cảm thấy sự bối rối và đồng thời…là một câu hỏi.
“TA CÓ THỂ CHỨ?”
Tôi đáp lại và dòng ma lực cuộn trào khi một Bạo Tuyết Lang nữa xuất hiện, lần này nó còn mạnh mẽ hơn cả trước. Pháp trận kia rất đỗi quen thuộc với tôi nên có vẻ thực thể kia chỉ giúp đỡ đôi chút mà thôi.
“Ellie!” Tina hô lớn khi nắm chặt cây trượng bằng cả hai tay.
“Vâng!” Hầu nữ cũng đặt tay lên trượng rồi chuyển hướng Đại Bạo Phong về phía Băng lang. Ma lực của họ kết hợp lại tạo nên một Bạo Tuyết Lang được bao phủ trong gió bão.
Một ma pháp cộng hưởng!?
Tôi là người ghi kỹ thuật đó vào cuốn sổ tay hướng dẫn được đưa cho hai cô bé, nhưng tôi không hề nghĩ tụi nhỏ sẽ làm được. Các em ấy quả thật vô cùng đặc biệt. Lòng tôi tràn ngập sự vui sướng đến mức suýt bật khóc.
“Tina,” Caren gọi, triệu hồi cây lôi thương và bước tới.
“Nếu nó hoạt động,” Vị tiểu thư gồng mình kiểm soát ma pháp ấy, “sẽ có thể sánh ngang với bí kỹ nhà công tước. Em biết về lý thuyết là khả thi nhưng lại rất nguy hiểm dù là với chị. Hãy dùng nó phân định thắng thua đi!”
“Stella là bạn thân chị và là chị gái của Tina. Cậu ấy đã đẩy mình tới cực hạn nên chị muốn—cần phải—đáp lại. Xin em.”
“N-nhưng…” Tina nhìn tôi và Stella cũng quay về phía này. Đôi mắt của hai chị em đang cầu xin.
Mình sẽ mất tư cách giáo viên nếu để học trò làm hết mọi việc mất.
Tôi chạm vào chiếc ruy băng đỏ trên trượng và tập trung, tăng cường liên kết với Tina và gửi đi một lời nhắn. Cô bé liền chấp nhận, nhắm lại và phát ra một tiếng trầm tĩnh lạ thường. “Được rồi,” Cô bé nói lớn. “Hãy làm thôi, Caren! Ellie!”
“Cảm ơn,” Caren đáp.
“V-vâng!” Ellie nối tiếp.
Tina vung gậy và Bạo Tuyết Lang lao tới rồi nhập vào người Caren. Tôi thiết lập một liên kết sâu với em gái mình và cố thuần phục con sói hung bạo.
“A-Allen!?” Con bé thốt lên trong đầu.
“Anh sẽ giải thích sau!” Tôi đáp lại qua thần giao cách cảm.
Khó thật đấy, dù đã có thêm Tina hỗ trợ rồi! Mình quá hấp tấp rồi sao!?
Rồi tôi nhận ra—hay được nói cho biết—lời của Hiệu trưởng bỗng vụt qua: “Đó không phải thứ hung ác gì.” Tôi thôi kiểm soát nó và chỉ gửi đi một lời nhờ vả từ tận đáy lòng. Và rồi, tôi nghe thấy một âm thanh—không hề tiếng kêu than khóc hồi còn ở dinh thự Howard, mà là một khúc hát biết ơn vì tôi đã thấu hiểu.
Cơn bão tuyết cô đặc lại thành một cây thương mang màu tím, xanh lam và lục—sự kết hợp của ba nguyên tố! Cả khu vực đang rung lên như thể sắp bị phá huỷ cùng với kết giới. Vì không thể cùng lúc duy trì ba liên kết nên tôi đã giải trừ liên kết với Tina và Caren.
Vậy là đủ để dựng sân khấu. Phần còn lại…
Stella chĩa đũa phép tới, và Lam Thuẫn biến thành một mũi khoan bát giác. “Caren!”
“Stella!” Em gái tôi rầm lại, giậm chân lấy đà và phóng đi khi cầm thương bằng hai tay. Cả hai sắp giao chiến một lần cuối cùng. Chẳng ai còn ma lực nữa nên đây thực sự sẽ là kết thúc.
Lần thứ hai trong ngày, hai cô gái va vào nhau ở giữa sân tập. Một cơn gió đầy tuyết quét mạnh qua tôi và tiếng sấm rầm vang thấu trời. Lớp kết giới mạnh mẽ đã chạm tới giới hạn, vài cái cây trong vườn cùng vài phần của biệt thự bị đóng băng hoặc bị sét đánh trúng.
Stella toàn lực hét lên và đâm Lam Kiếm mà cô đã dự trù sẵn để tiếp sức cho Lam Thuẫn sắp vỡ vụn của mình. Luồng ma lực khổng lồ gầm rú khi trung tâm sân tập bắt đầu bị lún xuống.
“Tiến lên!” Vị tiểu thư thốt ra cảm xúc của mình. “Tiến lên! Tôi không muốn hối hận nên tôi sẽ tiếp tục tiến bước!”
Đợt xung kích mạnh nhất trong ngày khiến tầm nhìn của tôi trắng xoá, và tôi cảm nhận đã có một người bị đánh bật. Tôi xua đi làn mưa tuyết bằng một cú vung trượng, và đồng thời lửa nổi lên giúp rã đông mọi thứ bị đóng băng. Lydia phía xa đang nhâm nhi tách trà.
Tại trung tâm sân tập là một cô gái tóc bạch kim dài. Caren đã thoái lui—chính Stella đã thành công đẩy lùi em ấy. Và rồi, tiểu thư bắt đầu lảo đảo.
“Chị Stella!” Tina kêu lên mà vứt trượng đi. Caren cất tiếng khi cũng bỏ mặc vũ khí đã quay về hình dạng dao găm của mình. Ellie hoảng hốt nói “Stella-sama” rồi cả ba vội lao về phía nàng quý tộc quả cam nhưng đã hoàn toàn kiệt sức, thanh trường kiếm và đũa phép đã tuột khỏi tay cô mà rơi xuống đất.
“Làm tốt lắm,” Tôi bắt lấy Stella từ phía sau khi cô ngã xuống.
“Allen-sama…” Cô ngước lên tôi, thì thầm. “Tôi đã thành công chưa?”
“Tất nhiên rồi. Người đã chứng minh khả năng của mình.”
Cô bật cười yếu ớt. “Cảm ơn anh.”
“C-chị ổn cả chứ, Stella?!” Tina nói lớn khi cô bé cùng Ellie sà tới ôm vị tiểu thư.
“T-Tina-sama,” Hầu nữ sụt sịt, “sao người có thể liều lĩnh vậy chứ!?”
“Stella,” Caren chậm rãi nói. Chỉ mình em ấy là kiềm chế không ôm lấy Stella và đang nắm chặt tay trước ngực.
“Chị xin lỗi, và cảm ơn hai đứa,” Vị tiểu thư kiệt quệ vừa nói vừa xoa đầu các cô bé. Rồi cô nhìn sang tôi. Tôi gật đầu và buông tay ra. Stella tự mình đứng dậy, tiến lại gần Caren và ôm lấy.
“S-Stella?” Em gái tôi lắp bắp.
“Xin lỗi,” Stella nói. “Tớ vô cùng xin lỗi, Caren. Tớ đã ích kỷ và khiến cậu gặp rắc rối. Tớ luôn biết cậu vô cùng tài giỏi; Tớ hiện không có cửa thắng cậu, nhưng…nhất định sẽ có ngày tớ làm được! Tớ không muốn để cậu cô đơn!” Sau vài giây, cô hỏi tiếp, “Cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?”
Caren im lặng trong thoáng chốc và rồi— “Khờ quá, đồ ngốc này. Nếu cậu muốn làm chuyện gì như thế thì nên báo trước với tớ chứ, và…và…” Con bé nức nghẹn rồi oà lên “S-Stellaaa!” Em gái tốt bụng của tôi vùi mặt vào ngực tiểu thư và khóc.
Tina và Ellie đang căng thẳng quan sát cũng bắt đầu rưng rưng. Không lâu sau, họ nức nở
khi ôm lấy hai người kia.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng chạy vụng về. “S-Stella! C-Caren!” Felicia kêu lên và nhảy vào cả nhóm với hai hàng nước mắt. “Ơ-ơn trời! Tớ đã lo lắm đấyyyy!” Màn xuất hiện ấy khiến Stella ré lên và câu “F-Felicia” bất ngờ từ Caren. Tiếng khóc của cả năm cô gái bao trùm cả sân tập.
“Caren. Felicia,” Stella lên tiếng. Hai người bạn thân đáp lại bằng cái nhìn thắc mắc. “Tớ nhờ hai cậu một chuyện được không?”
“Tất nhiên rồi!” Họ đồng thanh đáp.
“Ừ thì, tớ muốn đến mọi nơi trước giờ chưa từng tới. Cửa hàng quần áo, quán café, tiệm bánh, nhà hàng, và…tớ muốn hai cậu đi cùng. Dù là sau khi cậu đã rời Học viện nữa, Felicia? Có được không?”
“Cậu còn phải hỏi à?” Caren trả lời.
“Đi thôi nào!” Felicia thêm vào. “Cả ba chúng ta!”
“Cảm ơn nhé, Caren, Felicia,” Stella nói. “Tớ yêu hai cậu.”
“S-Stella…” Caren lắp bắp.
“Tụi này cũng yêu cậu nữa!” Felicia kêu lên rồi họ lần nữa thút thít.
Hai cô bé cũng tham gia cùng. Tina vòi vĩnh “Em đi với chị được không, Stella?” và Ellie cố gây sự chú ý “S-Stella onee-san, c-cả em nữa…”
Có vẻ mọi chuyện đều êm đẹp rồi, Tôi vừa nghĩ vừa giải trừ liên kết với Stella. Đây là lần đầu tôi liên kết với ba người cùng lúc. Dù tránh được việc bất tỉnh nhưng tôi vẫn thấy kiệt quệ và muốn nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, hai Hoả điểu—một cái to, một cái nhỏ—bay thẳng về phía tôi. “Cậu đi đâu thế hả?” Lydia hỏi. “Phần vui còn chưa bắt đầu mà.”
“Nii-sama,” Lynne thêm vào, “đáng lẽ phải đến lượt em chứ. Sao anh dám!”
Chị em nhà Leinster đã vào sân và chuẩn bị chiến đấu. Lydia thủ thế với kiếm và đũa phép gỗ của tôi. Khi quay sang tìm Anna và Bà Walker để cầu cứu nhưng rốt cuộc lại thành công cốc khi hai người họ chỉ đang giơ ngón cái. Lựa chọn duy nhất của tôi là…
Gil! Tôi đang gặp khó và cần cậu— Nói vậy là sao hả, “Lại cãi yêu nhau nữa à? Thậm chí còn có cô em đáng yêu của chị đại nữa chứ? Ugh. Đây có điên đâu mà làm kỳ đà cản mũi” Thôi càu nhàu và cười cười như thế nữa coi!
Lydia đã vào thế với kiếm và đũa trong tay. “Tớ có chuyện muốn hỏi khi cậu vẫn còn nhớ.”
“Là sao chứ!?” Tôi thốt lên. “V-và cậu muốn hỏi gì?”
Kiếm của cô được bọc trong lửa. Xích Kiếm đấy à!? Tuy không phải toàn lực nhưng vẫn rất đáng báo động—cộng với vô số ma pháp mà nhỏ đã tri triển nữa.
P-phải chạy thôi.
“Nii-sama,” Lynne lên tiếng ngay khi tôi vừa quay đầu, “chắc anh không định bỏ chạy đâu nhỉ? Anh thực sự muốn bỏ mặc em sao?”
Tôi rên rỉ, nàng tiểu thư tóc đỏ mỉm cười đã vòng sau chặn đứng đường lui của tôi. Quả nhiên là người mang dòng máu nhà Leinster, bởi mẹ trẻ cũng đang nở nụ cười tuyệt sắc.
C-chúa ơi.
“Cậu đã liên kết với ba người cùng lúc phải không?” Lydia hỏi. “Sao lúc nào cũng liều lĩnh vậy hả!? Lỡ như cậu ngủm luôn thì sao!?”
“Tớ xin lỗi,” Tôi gãi má mà bẽn lẽn đáp. “Nhưng cậu biết đấy…” Giọng tôi dần tắt ngúm. Có vẻ tôi đã khiến cô ấy phải lo lắng rồi. Trước lúc quyết định giúp Stella, tôi biết rõ Lydia sẽ tức giận và cả việc phải liên kết ma lực nữa. Chính vì thế tôi đã lập một giao kèo với nhỏ.
“Gì hả?” Lydia hỏi.
“Vì tớ đã liên kết ma lực,” Tôi nói, “nên như đã hứa, cậu có thể qua đêm ở chỗ tớ mỗi đêm kể từ g—”
Lydia vội dùng tay bịt miệng tôi. “C-cậu bị đần à!?” cô hoảng loạn ngăn lại. “Nghĩ trước khi nói đi! Đó là bí mật giữa chúng ta cơ mà!”
“Nii-sama, Nee-sama,” Lynne chầm chậm nói với đôi mắt đã mất đi ánh sáng, “chúng ta cần phải thảo luận. Tina! Ellie!”
May mắn thay, Tina vẫn đang bám dính lấy Stella.
Sao thế, Ellie? Em trông cứ như một con sóc khi phồng má như thế đấy.
“Allen-sama,” Hầu nữ bỗng nói, “ngài liên kết với mọi người trừ em ra.”
“Nii-sama,” Lynne thêm vào, “anh nên đối xử công bằng đi ạ.”
“S-sao cậu dám!” Lydia gào lên.
Tôi sau đó phải tối tăm mặt mũi đấu với bộ ba đáng sợ, gồm Lynne và Ellie đã mất bình tĩnh cùng một Lydia vung kiếm bắn phép để giấu đi sự xấu hổ. Chưa hết, chị em nhà Howard cũng tham gia vào luôn. Ai sẽ khen ngợi sự quả cảm của tôi đây?
Gì chứ? Anh tự chuốc vào thân ư? Caren, Felicia, hai đứa không thấy anh đã cố gắng thế nào à?
Đêm khuya hôm ấy, tôi đang ngồi trên sofe tại dinh thự nhà Howard và chờ đợi. Cách đây không lâu, Tina, Ellie và Lynne đều mặc đồ ngủ đã tranh thủ vòi vĩnh tôi—à mà Caren, Stella và Felicia cũng ở đây qua đêm nữa. Nhưng hiện tại, tất cả đều đã ngủ say, ba cô gái ngủ chung một giường còn tụi nhỏ dùng cái còn lại. Bất ngờ thay, ai ai cũng muốn tôi bế về giường cả. Tôi cố ngó lơ những ánh mắt loé sáng của hầu nữ nhà Howard cùng cầu ghi hình trên tay họ.
“Mmm…” Mẹ trẻ lầm bầm khi đang ngủ cạnh tôi. “Đừng làm tớ lo nữa… Thuỷ Quốc…”
Tôi đã khiến cựu hậu bối của mình thích thú. “Đó đúng là một buổi biểu diễn tráng lệ đó anh bạn!” Cậu ta nói khi rời đi. “Nhưng giới quý tộc chắc chắn sẽ ghen tị với thượng cấp ma pháp và bí kỹ mới. Hãy giữ bí mật chúng một thời gian đã.” Gil đúng là một người bạn tốt.
Tôi xoa đầu cô gái đang nằm trên đùi mình.
“Allen-sama, ngài ấy đang đợi.” Bà Walker thông báo từ bức tường đối diện.
“Cảm ơn bà,” Tôi gật đầu đáp rồi lót đệm thay cho đùi mình. Mẹ trẻ lầm bầm nhưng nó vẫn trót lọt.
“Allen đây,” Tôi nhấc máy. “Xin lỗi vì làm phiền ngài vào giờ này. Do hoàn cảnh khiến tôi không thể liên lạc sớm hơn— Vâng, nó có liên quan tới điều tôi đã báo cáo qua thư. Cho phép tôi tóm lược.”
Tôi nhớ tới khuôn mặt mãn nguyện của vị tiểu thư đang say ngủ kia. Việc cô không có tài năng chỉ là vô căn cứ.
“Tiểu thư Stella xứng đáng làm Nữ công tước kế nhiệm đấy ạ,” Tôi nói. “Ngài không cần gì phải lo nữa, thưa Walter Howard điện hạ. Mà tôi muốn hỏi một điều—chắc ngài không phản đối thượng cấp ma pháp và bí kỹ mới đâu nhỉ?”