Solo: Loli666
===================================
“Allen này, nghĩ lại thì—có phải anh là kiểu thích tự rước hoạ vào thân không? Kiểu đi quanh quẩn rồi hỏi ‘toàn bộ chỗ này hết bao nhiêu?’ ấy?”
Tôi ngừng nhìn vào tệp tài liệu để hướng về người đối diện, hay nên gọi là cựu kouhai đại học của tôi nhỉ? Cậu ta mang dáng vẻ bảnh bao nhưng vẻ mặt lại trái ngược khi móc mỉa tôi.
Đã nửa năm rồi chưa gặp nhau mà thái độ lại thế à?
“Nói xem,” Tôi nhấn mạnh, “trông tôi thực sự là loại người như thế à?”
“Chính xác!” Cậu ta quả quyết. “Đáng lý cậu sẽ không bao giờ làm vậy, dù cho có là ngắn hạn đi nữa. Ý tôi là, làm gia sư cho con gái Công tước Leinster và Howard, cháu gái của dòng họ quyền lực phương bắc Walker, rồi cả đảm nhận việc chọn đối tác buôn bán rượu và các mặt hàng mới tại Vương đô cho hai gia đình công tước? Và trên hết, tôi biết anh đang giúp chị đại—Lydia. Mà chuyện gia sư thì tôi còn hiểu được, nhưng vì sao anh lại là người chọn đối tác?” Cậu dừng lại rồi thốt lên, “Oh! Lẽ nào anh đã quyết định chơi lớn rồi ư!?” Hai mắt cậu ta lấp lánh phấn khích.
“Không hề,” Tôi cười trừ và đính chính. “Tôi nghe nói hai công tước có dự án hợp tác tại Vương đô, nhưng họ phải tạm hoãn bởi phía Howard thiếu nhân lực. Nhưng gần đây, họ đã tuyển dụng được đủ tân binh. Hai gia tộc từ đó
đã nhanh chóng tiến hành, nhưng vấn đề nảy sinh là chẳng có ai đủ sức quản lý công việc tại Vương đô cả. Lãnh địa của họ quá rộng lớn nên lúc nào cũng thiếu nhân sự. Mà chẳng phải gia tộc cậu cũng thế à? Rốt cuộc, trọng trách ấy lại đổ lên đầu tôi. Nhưng mà…” Tôi ngừng lại. “Giáo sư và Hiệu trưởng Học viện đã biết chuyện này từ trước. Giáo sư khá thân thiết với Công tước Walter Howard và Liam Leinster, cả phu nhân Lisa Leinster cũng từng là học sinh của ổng… À không, chắc tôi chỉ đang nghĩ nhiều thôi.”
“Oh, vậy là anh bị gài à.”
Tôi đang cố không nói ra đấy nhé?
“Cậu gan dạ thật đấy,” Tôi mỉa mai trong lúc đưa tay lên trán. “Nếu cậu rảnh thế thì giúp tôi kiểm tra mớ tài liệu đi—thay ngài muốn được gọi trang trọng hơn, thưa Gil Algren điện hạ? Liệu ngài có thể nhân từ giúp đỡ kẻ bất tài khốn khổ này không? Hay Điện hạ muốn dùng biệt danh ‘Người kế vị tiềm năng của gia tộc Algren’?”
Gil Algren—thanh niên cao ráo và đẹp mã tới trướn mắt trong bộ áo choàng pháp sư, cùng mái tóc màu vàng nâu với một dải tóc tím nhạt—chính là một ‘Điện hạ’. Vương quốc được chia làm bốn phương tương ứng với bốn gia tộc công tước trấn giữ. Bởi công lập quốc và mang dòng máu lâu đời với hoàng tộc mà Công tước cùng các hậu duệ đều được gọi bằng kính ngữ đầy trang trọng.
Gia tộc Algren đứng đầu giới quý tộc phương đông, bao gồm Đông đô, cũng là quê hương của gia đình tôi. Gil là con trai thứ tư của Công tước Algren và cũng là con út. Cậu ta nhỏ tuổi hơn tôi và Lydia, dù mang ấn tượng là một người vô tư nhưng đã tự mình tạo nên danh tiếng tại Đại học Hoàng gia, giảng đường danh giá nhất Vương quốc.
Dù không đỗ từ Học viện Hoàng gia, Gil lại được coi như ‘hiện thân của Công tước Algren đệ nhất’ tại trường học phía đông. Tại đó, cậu ta đã học vượt vài năm rồi đỗ Đại học khi chỉ mới
14 tuổi. Phải nói là khá suýt soát so với Lydia và tôi hồi đó. Gil được người bố lớn tuổi của mình yêu thương và có lời đồn rằng cậu sẽ lên làm gia chủ.
“T-tha cho nhau đi!” Cựu kouhai của tôi phản đối kết hợp với ngôn ngữ cơ thể. “Tôi là con hoang, nhớ chứ?! Tôi còn chẳng được đến Học viện Hoàng gia!” Gil dừng một nhịp rồi nói thêm, “Khi anh nói vậy…”
“Thì?”
“Tôi chỉ nghĩ tới một tương lai mà mình thà chết còn hơn,” Gil chốt hạ. “Anh không quan tâm tới kouhai này sao?”
“Với một người luôn móc mỉa tôi còn Lydia thì chưa bao giờ ấy hả?” Tôi phản bác. “Cậu cũng tồi tệ y như giáo sư vậy nên đáng lắm.’
“Chí ít đừng xếp tôi ngang hàng với giáo sư giùm!” Cậu ta phản đối. “Với cả, anh biết chị đại sẽ giết tôi nếu dám gây sự mà. Tôi đâu có như anh mà đi đùa với lửa như vậy! Đúng là chẳng có thường thức gì cả.”
Tôi dựa lưng vào ghế và hướng mắt lên trần nhà. Rốt cuộc, mình cũng bị coi là không có thường thức vì ai đó. Đáng buồn làm sao. Mình nên nhanh chóng kết thúc việc này và nhờ các học trò chữa lành tâm hồn mới được.
“Em luôn biết anh là như vậy mà,” Tina sẽ nói. “Anh tuyệt lắm ạ!”
“Um…” Ellie sẽ rụt rè bổ sung. “N-ngài không cần phải để tâm đâu.”
“Những lời đó vẫn chưa xứng với Nii-sama đâu!” Lynne sẽ kết luận. “Anh lúc nào cũng nằm ngoài thường thức cả.”
Kỳ lạ thay… tôi chẳng thể nghĩ ra cảnh bộ ba nói đỡ cho tôi. Đã ba tháng kể từ khi các cô bé vào Học viện và dường như đang ngày càng bạo dạn hơn thì phải. Đúng là tôi có nói với Tina rằng ‘không cần kiềm chế hay giấu giếm gì cả’ nhưng mà…
“Người sai rồi, Gil-sama!” Lời nói đến từ cô gái mảnh mai với mái tóc màu hạt dẻ đang sắp xếp giấy tờ ngay bên cạnh tôi. Đó là Anna, hầu nữ trưởng nhà Leinster. “Với hai người họ, chừng đó chỉ như một màn tán tỉnh thôi! Khi đã theo dõi đủ lâu, khán giả hẳn sẽ nhận ra ý nghĩa của nó! Còn với một kỳ cựu của đội chiến hầu Leinster thì sẽ là…” Anna dừng một nhịp để nhấn mạnh. “Tình tiết lãng mạn, ngọt ngào khiến cho dạ dày sôi sục, cũng như là chất gây nghiện cực mạnh. Chỉ một chút thôi cũng đủ để con dân
đấm tay xuống đất và bật khóc suốt đêm rồi. Xin người đừng có tuyên bố hời hợt như vậy!”
“Hầu nữ bên chỗ của tôi cũng nói y như vậy!” Gil thốt lên với vẻ bất ngờ. “Tôi đã được mở mang tầm mắt.”
“Không có gì ạ,” Anna vui sướng đáp lại.
“Anna, tôi xong chỗ này rồi,” Tôi nói sau một hồi im lặng, đồng thời dùng phép lơ lửng đưa chỗ tài liệu đã hoàn thành cho Hầu nữ trưởng. “Công ty Fosse là ứng viên phỏng vấn cuối. Tôi muốn cô xem qua những điểm mà tôi chú ý tới.”
Vì lý do nào đấy mà Gil quay sang nhìn tôi, cả Anna cũng vậy. Gì thế nhỉ?
“Thấy chưa?” Cựu kouhai hỏi.
“Vâng, tôi đang chứng kiến đây.” Hầu nữ đáp.
“Chẳng pháp sư bình thường nào dùng được phép lơ lửng như thế cả!” Cả hai đồng thanh.
“Cô cũng có thể làm được mà?” Tôi phủ nhận. “Còn cậu thì chưa chăm luyện tập thôi, Gil.”
“Gì cơ!? Không đời nào!” Họ trả lời. Phải nói là nó đồng điệu tới mức không thể tin hai người này chẳng mấy khi gặp nhau. Tôi cần phải cẩn thận mới được.
“Hmm…” Anna bắt đầu kiểm tra tài liệu với tốc độ phi nhân loại.
“Tôi đã cố hết sức để chọn đối tác mà hai nhà công tước có thể bắt tay mà không gặp vấn đề gì,” Tôi giải thích, “Tôi cũng ghi thêm ý kiến cá nhân vào từng mục rồi đấy.”
“Ngài Allen,” Anna nói.
“Vâng?”
Tôi đã đưa đánh giá dựa trên kinh nghiệm và thông tin, nhưng có vẻ là chưa đủ thoả đáng rồi.
“Quá hoàn mỹ ạ!” Hầu nữ trưởng thốt lên trong lúc lấy ra một phong bì từ ngăn tủ và nhét tài liệu vào trong. “Tôi sẽ báo cáo cho chủ nhân và công tước Howard. Quả nhiên là người đã quản lý hoàn hảo về hầu bao và nhiệm vụ hằng ngày của tiểu thư Lydia trong suốt thời gian học!”
“Tôi đưa ra quyết đinh dựa trên 2 yếu tố—độ đáng tin cậy và lợi ích lâu dài.” Tôi tiếp tục giải thích mà bơ đẹp sự phấn khích của Anna.
“Hợp lý ạ!” Cô thốt lên. “Tôi sẽ đưa hết cho phu nhân một lượt luôn! Thật vô cùng biết ơn ngài đã bỏ thời gian giúp đỡ gia tộc.”
“Đừng bận tâm; buổi sáng tôi rảnh mà. Xin hãy đưa cho Nữ công tước Lisa Leinster—”
“Oh? Ngài có thể nhắc lại không?” Anna cắt ngang bằng giọng điệu giả tạo bất thường.
“Dường như tai tôi bỗng bị lãng thì phải.”
“Xin hãy đưa cho…phu nhân Lisa,” Tôi đính chính lại.
Anna bật cười. “Cứ giao cho tôi!” Cô tuyên bố. “Hôm nay là Băng nhật nên buổi chiều, ngài sẽ bắt đầu dạy học tại dinh thự Leinster. Tôi định sẽ hỗ trợ ngài từ ngày mai trở đi. Tiểu thư Lydia và Lynne đều hết lòng khen ngợi sự tận tình của họ
tại dinh thự Howard vào tuần trước.” Hầu nữ trường dừng lại rồi cảm thán, “Chúng tôi sẽ không để bị đánh bại đâu! Không đời nào chúng tôi chấp nhận! Tuy có thể Bà Shelley Walker là hầu nữ huyền thoại, nhưng từ ‘thất bại’ không có trong từ điển của đội chiến hầu Leinster này! Bằng danh dự của mình, chúng tôi phải chứng minh thực lực của mình!”
Tôi nở một nụ cười gượng.
“Xin thứ lỗi!” Anna cúi chào đầy hoàn mỹ rồi biến mất. Đúng là một con người bí hiểm mà.
Tôi đưa tay kiểm tra đồng hồ. Thôi chết. Mình sẽ
trễ mất.
Sau khi sắp xếp lại giấy tờ, tôi đứng dậy. “Gil, tôi đi đây. Mà cậu có bài diễn thuyết vào chiều nay nhỉ?”
“Đúng vậy,” Cựu kouhai đáp lại và theo tôi rời khỏi phòng.
Thật hoài niệm về những năm tháng đại học. Lúc đó Lydia và Gil cứ đi theo mình tới bất kỳ đâu.
“Trên trường thế nào rồi?” Tôi hỏi khi cả hai bước trên hành lang.
“Chán chết,” Cậu ta đáp. “Mọi thứ khá là yên ắng kể từ lúc anh và chị đại tốt nghiệp.”
“Nghe cứ như tụi này là tâm điểm duy nhất ấy,” Tôi dừng lại rồi nói tiếp. “Tha cho nhau đi. Đội hầu nữ Howard cũng đang ở đây, và tôi không muốn họ nghĩ rằng tôi lúc nào cũng dính với Lydia đâu.”
“Huh? Không phải thế à?” Gil bối rối hỏi.
Còn không thèm nghi ngờ luôn!? Ừ thì, cũng không sai nếu xem lại bốn năm qua…
“Thật mừng là tôi đã tới,” Gil nói. “Cuối cùng tôi cũng có đáp án cho câu hỏi đã bỏ ngỏ suốt những năm qua.”
“Câu hỏi gì cơ?”
“Kiếm nương lừng danh của Vương quốc đã gặt hái vô số công trạng,” Cậu ta giải thích. “Chị đại hẳn đã kiếm được cả gia tài đi kèm danh tiếng. Nhưng anh biết tính chị đại thế nào mà, nên tôi cứ thắc mắc sao Lydia duy trì được. Đáng lý chị đại sẽ phung phí— Allen này.”
“Hm? Sao thế,” Tôi thúc giục. “Nói tiếp đi chứ.”
“M-mơ đi!” Gil lắp bắp. “Tại sao anh lại dùng cầu ghi hình vậy hả!? Rốt cuộc là định làm gì!?”
“Thì chỉ cho Lydia xem thôi,” Tôi trả lời. “Và khi nhỏ đến thăm Đại học Hoàng gia…” Tôi nhỏ giọng dần rồi tiếp tục. “Cố mà sống sót nhé, Gil.”
“N-nhân từ chút coi!” Cậu ta phản đối. “Tôi biết anh yêu chị đại tới mức đập Hoàng tử Gerard ra bã và từ bỏ ước mơ làm pháp sư hoàng gia vì chị ấy bị xúc phạm, nhưng không việc gì anh lại đi bán đứng k—”
“Thưa Gil Algren điện hạ,” Tôi vừa nói vừa đưa tay bịt cái miệng ba hoa kia. “Người nói vậy là đủ rồi đấy.”
Và Lydia đâu phải là lý do duy nhất.
Tôi nhẹ cúi chào một hầu nữ Howard và một hầu nữ Leinster—được phân biệt bằng đường viền xanh và đỏ ở trên đồng phục—vừa bước ngang qua chỗ. Họ đáp lại với nụ cười tinh tế. Có vẻ họ đã nghe thấy mất rồi.
Ugh.
Thấy Gil đang vùng vẫy nên tôi thả tay ra. “Thì có làm sao đâu?” Cậu hỏi sau khi hít lấy hơi. “Nhiều người biết còn hơn là không. Vụ ở Học viện Hoàng gia cũng vậy. Không thể nào xoá hết lời đồn khi có nhiều người chứng kiến ngay tại trận thế đâu, kể cả hoàng tộc có ra tay đi chăng nữa.”
“Aah!” Tôi hét lên và cố thanh minh. “Tôi chưa có làm gì cả! Đó chỉ là tai nạn thôi! Và tôi cũng không biết gì về vụ lùm xùm ở Học viện!”
“Nghe nói chị đại đã tới cứu anh đúng vào thời khắc hiểm nguy,” Gil tiếp tục. “Các cô gái không ngừng nói về chuyện đó đấy!”
Tôi không khỏi rên rỉ. Tên này lúc nào cũng tận dụng thời cơ để sát muối vào vết thương. Học trò của giáo sư đúng là tồi tệ mà!
Cả hai thoáng chìm vào im lặng, rồi Gil lầm bầm. “Với cả, tôi thấy chán vì anh chẳng bao giờ ghé thăm.”
“Có đấy,” Tôi bối rối đáp. “Tôi đã tới Đại học Hoàng gia hai ba lần mỗi tuần mà.”
“Cái gìiiii!?” Gil kêu lên. “N-nhưng sao tôi chẳng bao giờ thấy!”
“Chắc là do giáo sư bảo cứ thoải mái dùng văn phòng khi ông không bận việc.”
“Tôi sẽ gọi toà án sinh viên ngay lập tức,” Gil lên tiếng sau một hồi ngớ người. Vẻ mặt đó được phết đấy, vậy tôi sẽ hết mình hỗ trợ cậu ta. Thật khó mà không tham gia vụ này được.
Heh heh… Giờ là lúc thích hợp để nghỉ hưu đấy, Giáo sư.
“Wh-whoa,” Gil lắp bắp. “Anh biến chất thật đấy. À mà…”
“Hm?”
“Anh cũng vất vả rồi.” Cậu ta nói thêm. “Anh sẽ phải làm việc tới chết đấy? Đây chính là thời điểm hoàn hảo để chị đại giành thời gian của anh đấy.”
“Kể cả động cơ có là gì,” Tôi đáp, “thì đây vẫn là yêu cầu trực tiếp từ hai vị công tước và phu nhân Lisa. Nếu là cậu thì có dám từ chối không?”
“Không đời nào…” Gil thừa nhận.
“Đúng chứ? Việc khảo sát sẽ mất tầm một tháng rưỡi, buổi phóng vấn thì kết thúc vào tuần kia. Các nhân vật quan trong sẽ bắt đầu dự án một khi mọi thứ đã ổn thoả vào mùa xuân tới.”
“Hi vọng anh đúng,” Gil lưỡng lự đáp.
“Tôi cũng bận rộn với công việc gia sư nữa.”
Một tuần tại Vương đô được chia làm tám ngày ứng với tám nguyên tố cơ bản—hoả, thuỷ, thổ, phong, lôi, băng, quang và hắc—giống với lịch của Đại lục thống nhất. Thông thường, Quang nhật là ngày cầu nguyện còn Hắc nhật là ngày nghỉ; nhưng phần lớn lại không theo đạo.
Tina, Ellie và Lynne sẽ ở Học viện Hoàng gia—từ Hoả nhật cho tới trưa Băng nhật. Chính vì thế, việc gia sư của tôi sẽ bắt đầu từ chiều Băng nhật tới tối Hắc nhật. Địa điểm sẽ được đổi luân phiền
giữa dinh thự Howard và dinh thự Leinster theo
tuần. Và như Anna đã nói, tuần này tôi sẽ dạy tại nhà Leinster.
Tôi dành đầu tuần—từ Hoả cho tới Phong nhật—cho công việc kiểm tra đối tác. Buổi sáng Lôi và Băng nhật thì trống nhưng tôi vẫn phải chuẩn bị giáo trình, đến thăm Lydia và nhờ Hiệu trưởng liên quan tới đại ma pháp và cuốn nhật ký. Hằng đêm là thời gian soạn ghi chú cho các cô bé và tìm thông tin qua sách. Phạm vi tìm kiếm hiện đang là các tài liệu cách đây một trăm năm, khoảng thời gian đại ma pháp ‘Toả quang thuẫn’ từng mất kiểm soát. Nhưng tiếc rằng vẫn chưa có kết quả nào. Không hề có ghi chép sót lại và dường như có dấu tích của việc thủ tiêu chứng cứ. Trường hợp tệ nhất là tài liệu chỉ còn trong văn khố của cung điện. giả thuyết ấy thực sự khiến tôi đau đầu. Lịch trình trên đã kéo dài được hơn một tháng rưỡi rồi.
Cậu ta nói phải… Mình đang cực lực quá rồi. Không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu nữa.
“Tôi có nghe vài tin đồn, nhưng về học trò của anh không phải phóng đại chứ?” Gil cắt ngang dòng suy tư của tôi về bản thân.
“Các cô bé đang tiến bộ vượt bậc,” Tôi xác nhận. “thật mong chờ vào tương lai của tụi nhỏ.”
“Anh trông hạnh phúc nhỉ,” Cậu ta bình luận.
“Phải. Họ sẽ sớm vượt qua tôi thôi.”
“Vượt qua anh ấy hả?” Gil hoài nghe hỏi lại. “Thật đấy à? Rõ ràng là chuyện viển vông. Với cả, tôi thấy học trò của anh không định vượt mặt gì đâu mà là— à thôi, không có gì. Thật ấn tượng khi mấy đứa nhóc dám thách thức Kiếm nương bất khả chiến bại đấy. Nhưng anh biết là…”
Khi cửa ra ở ngay trước mặt, Gil bỗng dừng lại, thẳng lưng và nhìn vào tôi. “Vụ việc lần trước đã khiến tên anh lan khắp cả trong và bên ngoài Vương quốc,” Cậu ta nói với tông giọng thay đổi. “Hoàng tử Gerard ngu xuẩn đó đã được giao cho gia tộc của tôi canh chừng và bị quản thúc kèm đình chỉ nghĩa vụ vô thời hạn. Phần lớn quý tộc dưới trướng hắn cũng bị cảnh cáo không ít. Trái lại, anh và học trò được miễn tội, còn chị đại thì được đặc cách vào đội hộ vệ của công chúa. Phe bảo thủ phản đối chế độ trọng dụng nhân tài thì nghiến răng, nói anh là ‘kẻ mang tới tai hoạ’. Thủ lĩnh hội pháp sư hoàng gia, Gerhard Gardner đang án binh bất động…nhưng vẫn có người cố liên lạc với Gerard. Dường như
mật thám của gia tộc Algren và hộ vệ hoàng gia cũng đang bí mật điều tra. Xin đừng mất cảnh giác.”
Hình như Gil tới đây hôm nay là để cảnh báo tôi.
Cựu kouhai là một người tốt bụng, dù tôi chỉ ước
cậu ta thường xuyên làm thế hơn. Lời biện hộ cho việc không chịu đổi tính khí là—‘quá xấu hổ vì suốt thời gian qua’—thật khó mà tin nổi.
“Cảm ơn,” Tôi đáp. “Tôi sẽ cẩn thận. Lúc khác hãy trò chuyện sau nhé.”
“Tất nhiên rồi.”
***
Phía đông của Vương đô là nơi tập trung rất
nhiều tiệm café, mỗi quán lại có mái nhà mang
màu riêng biệt. Nơi yêu thích của tôi là mái màu xanh da trời. Tôi đã đọc sách ở cửa tiệm và nhận
không ít lời mời gặp mặt từ các cơ sở giáo dục—chủ yếu đến từ Học viện Hoàng gia. Tôi cũng thường thấy các học viên lẻn khỏi trường để ăn trưa tại đây, nên giải thích như vậy khá là thuyết phục.
Tiết trời đầu hè đã dần hiện rõ với bầu không khí oi bức. Ngồi ở nơi thoáng mát quả là lựa chọn đúng đắn. Khi đang lên kế hoạch cho buổi học chiều nay với ly café trên tay, tôi bỗng nghe thấy vài giọng nói năng nổ hướng về phía mình.
“Ngài Allen!”
“Nii-sama!”
Hai cô bé đội mũ bê-rê với đồng phục cộc tay phấn khích khi nhìn thấy tôi. Tiểu thư tóc vàng là Ellie Walker, người kế vị của dòng họ Walker - cánh tay phải của Công tước phương bắc Howard. Cô bé cũng là hầu nữ riêng của công nương Tina Howard. Còn tiểu thư tóc đỏ là Lynne Leinster điện hạ, con gái thứ hai của vợ chồng công tước Leinster. Nói cách khác, cô là em gái của Lydia Leinster, Kiếm nương và cũng là cơn đau đầu luôn dính lấy tôi. Tuy đã thấy
không ít lần nhưng tôi vẫn phải trầm trồ trước sự thời thượng của đồng phục mùa hè từ Học viện Hoàng gia. Hai cô bé nhanh chóng bước tới rồi lần lượt chiếm chỗ ngồi ngay bên cạnh tôi.
Ellie khúc khích. “Đ-đây là chiến thắng thứ ba của em.”
“Đúng vậy.” Lynne tuyên bố. “Tuần này, em đã đánh bại cậu ấy rồi.”
“Bình tĩnh nào hai đứa,” Tôi khuyên răn. “Coi chừng bị té đấy.”
“Vâng ạ,” Tụi nhỏ vui vẻ đáp lại.
Ngoan lắm.
“Còn Tina thì sao?” Tôi hỏi sau khi gọi ba ly nước hoa quả lạnh với người bồi bàn quen thuộc. Song cả hai đều im lặng đảo mắt đi. Lynne thì không nói nhưng cả Ellie nữa sao?
Không bao lâu sau, tiếng chân dồn dập đi cùng với sóng ma lực và hơi lạnh ập tới. Phía ấy là một mỹ thiếu nữ với ruy băng trắng trên mái tóc bạch kim pha chút xanh. Cô bé mỉm cười lạnh lẽo, đồng thời giương trượng lên cao và vô số bông tuyết bay quanh chúng tôi. Băng ma pháp đã sẵn sàng và có thể kích hoạt bất kỳ lúc nào. Mục tiêu của cô chính là Ellie và Lynne.
Đó không ai khác ngoài Tina Howard điện hạ. Chỉ mới nửa năm trước, cô bé còn chẳng thể dùng bất kỳ ma pháp nào dù cho sở hữu lượng lớn ma lực. Tiểu thư quý tộc này chính là nguyên nhân cho công việc gia sư của tôi và cũng là lý do mà tôi duy trì đến hiện tại.
Đòn tấn công trên thường chỉ mang ý trêu đùa. Nhưng khi nhìn kỹ, tôi để ý đồng phục cô bé dính vài chiếc lá còn mái tóc thì rối tung.
Ellie và Lynne nhích ghế ra đằng sau tôi.
Ôi chao.
“Tina,” Tôi nói, “hãy hạ trượng xuống đi.”
“Anh mau tránh ra,” Cô bé lên tiếng. Ngọn Ahoge cô đang đựng dứng cả lên. “Bọn họ sẽ phải lãnh những gì em vừa trải qua!”
Nghe vậy, tôi liếc nhìn ra sau. Hai tiểu thư đã làm gì thế nhỉ?
“T-Tina-sama,” Ellie ló ra từ phía sau tôi mà
phản đối. “E-em không nghĩ việc lợi dụng thời cơ là công bằng đâu ạ.”
“Phải đó,” Lynne cũng ngó ra để bồi vào. “Nii-sama, quý cô thủ khoa đã lén đi ăn trưa mà không nói với tụi em để được ngồi cạnh anh đấy ạ.”
Tina thoáng không biết đáp trả ra sao. “Chừng đó không đủ thanh minh việc hai người gài bẫy bằng phong ma pháp đâu!” Nàng tiểu thư cuối cùng cũng lên tiếng và vung cây trượng.
Dường như có hơi quá khích rồi. Ba đứa đúng là thân thiết thật đấy, Tôi nghĩ vậy mà không khỏi bật cười.
“Anh…” Tina phồng má, biểu lộ sự tức giận.
Tôi thực sự không có ý trêu chọc gì đâu. “Tina,” Tôi nhẹ nhàng gọi, với tay vào cặp và lấy ra chiếc lược mà ‘mẹ trẻ’ bắt tôi phải mang theo.
“G-gì cơ?” Cô bé hỏi. “E-em sẽ không nhân nhượng dù là với anh đâu.”
“Để anh chỉnh lại tóc cho,” Tôi nói. “Hãy đến đây nào.”
Có vẻ điều đó đã thu hút được Tina, “Nếu anh năn nỉ,” Cô bé cuối cùng cũng đáp.
“Xin em đó,” Tôi nói. “Được chứ?”
Tina im lặng hạ trượng xuống và giải trừ ma pháp. Sau đó, cô bé nhanh chóng bước tới, bắt lấy một cái ghế rồi xếp sao cho quay lưng về phía tôi. Cô vẫn khoanh tay và phồng má bất mãn—cố ra vẻ hờn dỗi là thế ngọn ahoge trên đầu cô bé lại đang vui vẻ đung đưa.
“Đừng có hiểu nhầm,” Cô bé nói. “Em chưa tha thứ cho hai người họ đâ—”
Tina giật mình kêu lên khi tôi cởi mũ bê-rê và niệm phép thổi một luồng gió ấm để phủi sạch đám lá trên bộ đồng phục. Tiếp đó, tôi nhỏ vài giọt nước và cẩn thận chải lại mái tóc rối của cô bé.
“Ellie. Lynne,” Tôi cất tiếng gọi hai người đang nhìn chăm chú, trong khi Tina thì im bặt.
“V-vâng?” Ellie đáp.
“Gì thế ạ?” Lynne cũng lên tiếng.
“Đừng quá trớn như vậy,” Tôi mắng.
Ellie rên rỉ, lộ rõ vẻ bối rối.
“N-Nii-sama,” Lynne phản kháng.
Tina mỉm cười thắng lợi. “Đúng đó, em là nạn nhân nên đương nhiên phải vậy rồi.”
“Cả em nữa đó, Tina,” Tôi nói. “Cô bé ngoan thì không chạy quanh phố mà niệm phép thế đâu.”
“A-anhhh…” Tina kêu lên bất ngờ.
“Cả ba đứa: khi ta sai hoặc mắc lỗi thì phải làm gì nào?” Tôi thúc giục.
“Tụi em xin lỗi,” Các cô bé ngượng ngùng đồng thanh. Thật mừng khi học trò của tôi đều hiểu chuyện như vậy, dù tôi vẫn phải cố sửa lại cái tính quá đà của các tiểu thư.
“Dù sao thì,” Tôi nói tiếp. “khi mấy đứa uống xong thì hãy tới dinh thự Leinster nhé. Và không được ăn bánh—Anna sẽ nổi giận nếu mấy đứa bỏ bữa trưa đấy.”