Solo: Loli666
=====================================
Tôi tỉnh giấc với khung cảnh trần nhà quen thuộc. Sau khi ngồi dậy và nhìn xung quanh, tôi nhận ra bản thân đang ở một mình trong căn phòng thuộc dinh thự Leinster. Ánh trăng ngoài kia đang chiếu rọi qua cửa sổ.
Ugh. Mệt quá đi mất.
Cảm giác đờ đẫn, đau đầu còn ma lực thì suy kiệt. Chắc đây là cái giá cho việc liên kết với hai người cùng lúc. Nhưng nếu tôi chỉ liên kết với mỗi Lydia thì Hoả điểu sẽ giết chết Gerard mất. Chính vì thế mà tôi cần băng pháp của Tina để làm dịu nó lại.
Ai đó đã đặt bình nước và đồng hồ bỏ túi lên chiếc bàn cạnh giường. Tôi cố với tay…nhưng rồi lại thôi. Quả là khổ sở mà. Tôi chưa từng lâm vào tình trạng này kể từ lần đầu liên kết
với Lydia.
Cửa phòng bỗng mở ra với sự xuất hiện của nàng quý tộc tóc đỏ trong bộ đồ ngủ.
“Oh,” Tôi nói. “Chào buổi sáng.”
Nhưng cô ấy không trả lời.
“Lydia?” Tôi thử lại.
Vẫn tiếp tục im lặng. Cô không nói gì mà tiến lại gần, ngồi xuống kế bên giường rồi đổ đầy cốc nước và đưa cho tôi.
“C-cảm ơn nhé,” Tôi lắp bắp.
“Nè,” Cô cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
“Gì thế?”
“Cậu biết chuyện này sẽ xảy ra phải không?”
“Ừ thì…” Tôi cứng họng.
“Trả lời tớ,” Cô kiên quyết với hai mắt rưng rưng.
Không dễ dàng gì rồi, tôi vừa nghĩ vừa nuốt ngụm nước xuống họng. Ngon thật đấy.
Tôi đã dự đoán trước nhưng có vẻ Lydia không hề nhận ra—tuy cả hai liên kết nhưng tôi đã cố giấu nó khỏi suy nghĩ trong lúc chiến đấu. Dù
Lydia có kinh nghiệm liên kết với tôi nhiều hơn bất kỳ ai nhưng lần nào tôi cũng phải chật vật trước giới hạn của mình. Tính riêng việc kiểm soát thượng ma pháp cùng lượng ma lực dày đặc đã vất vả rồi. Liên kết với một người đã vậy thì hệ quả khi tăng lên hai là không có gì bất ngờ.
Song giải pháp lại hết sức đơn giản. Tôi chỉ cần bổ sung ma lực. Nói cách khác…là có thể tránh tình trạng này bằng cách cướp ma lực từ Lydia và Tina, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không và chưa từng có ý định làm vậy.
“Phải, tớ biết,” Tôi cười, đáp lại Lydia.
“Thế tại sao cậu vẫn làm?” Cô hỏi sau vài giây.
“Chỉ còn cách đó thôi.”
“Không đúng,” Cô phủ nhận. “Tớ chỉ việc giết tên hoàng tử đó và—”
“Lydia. Không được nghĩ như thế.”
“Tớ biết,” Cô tiếp tục sau một hồi lâu, “Tớ là một người tệ hại. Nếu phải chọn giữa mạng sống của cậu và một ai khác thì tớ sẽ luôn chọn cậu.”
“Cảm ơn nhé, nhưng đừng lo. Tớ sẽ khoẻ lại sau khi đánh một giấc ấy mà. Um, Lydia?”
“Có cách tốt hơn đấy?”
“L-Lydia?”
Bàn tay thanh mảnh ấy chạm lên má tôi rồi mò dần tới môi. Tôi cảm thấy trọng lượng trên giường. Cô nàng dường như sắp bật khóc bất kỳ lúc nào; đúng hơn thì chắc Lydia đã khóc rồi. Cô ấy đã rất lo lắng mà—chưa kể trận chiến còn rất sát sao nữa.
Mình nên nói với cô ấy thôi, tôi vừa nghĩ vừa choàng tay quanh đầu Lydia và ôm vào lòng.
“Tim cậu đang đập này…” Cô khẽ nói. “Tớ có thể nghe thấy.”
“Phải. Tớ còn sống mà.”
“…Cậu có lừa tớ không đấy?”
“Không hề. Đó là lựa chọn tối ưu nhất rồi.”
“Nói dối.” Sau vài giây, cô nói thêm, “Như tớ đã nói rất nhiều lần, Allne—tớ muốn trở thành thanh kiếm của cậu.”
“Tớ thích cô gái tốt bụng sẵn sàng hùa theo câu đùa và nuôi tóc dài vì tớ cơ.”
“Đ-đã bảo không phải vì cậu mà,” Cô ấy lắp bắp. “Mẹ tớ chỉ… Xin lỗi. Chắc tớ cũng là một đứa nói dối rồi.” Lydia dụi mặt vào ngực tôi. Hai đứa đều cố chấp thật nhỉ.
Tiếng lạch cạch từ then cửa cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi chạm lên vai Lydia và nhìn đầy ẩn ý. Cô nàng cũng nhanh chóng hiểu ra.
“Vậy tớ đã bỏ lỡ gì thế?” Tôi hỏi, đồng thời thả cô ra. “Hiệu trưởng sao rồi?”
“Tớ đã hành ông ta không ít, nhưng lại vụt mất cơ hội tra khảo,” Cô đáp. “Giờ mới nhớ—ma pháp mà Tina đã tri triển là cái gì thế? ‘Giọng nói’ mà cậu nhắc tới nữa? Hoả điểu khi ấy cũng rất lạ. Nếu đang có bí mật gì thì gom hết lại rồi nói ra đi. Cậu mà—”
“Liệu tớ có được tha tội không?” Tôi đánh liều.
“Mơ đi. Cùng lắm thì cậu sẽ được khoan hồng đôi chút.”
“Tớ hứa sẽ kể hết khi mọi chuyện ổn thoả,” Tôi nói. “Tớ hiểu được rằng không thể tự mình giải quyết chuyện này. Xin lỗi nhưng tớ cần cậu giúp.”
Lời thú nhận của tôi khiến Lydia mất cảnh giác, dù tôi chẳng hiểu vì sao cô lại thấy sốc nữa. “N-nói thế ngay từ đầu đi chứ, đồ ngốc!” Cô lắp bắp. “Về hình phạt…”
“Vâng vâng.”
“‘Vâng’ một lần thôi!”
Tôi kết thúc cuộc nói chuyện quen thuộc bằng một cái ôm khác. Lydia cười khúc khích và ngọ nguậy như đứa trẻ trong vòng tay khi được tôi xoa đầu.
“Nhột quá,” Cô lên tiếng. Rồi sau vài giây, cô nói thêm, “Mà cậu kiểm soát hoàn hảo thật đấy. Tên khốn đó vẫn còn sống, con dao cũng chỉ bị tổn hại. Rốt cuộc, đến cả cánh tay phải của hắn cũng mọc lại. Tin nổi không? Tớ không nghĩ hắn có thể bình phục hoàn toàn nhưng thế thì sao chứ? Đáng đời lắm! Giáo sư và anh trai ngu ngốc cùng đội hộ vệ chỉ xuất hiện đúng lúc cậu vừa bất tỉnh—Có vẻ Anna là người đã báo tin. Nhị hoàng tử không thể chối khỏi vụ này và tớ cũng tin là vậy. Rõ ràng hắn đã suýt rước hoạ cho cả Thủ đô cơ mà. Phía hoàng cung vẫn chưa ra hình phạt chính thức nữa.”
Vậy là Gerard vẫn chưa chết. Ơn trời. Tôi
không muốn Lydia và Tina phải bẩn tay vì cái thứ như hắn.
“Cậu vừa nghĩ gì đó ngạo mạn phải không?” Lydia tố giác.
“Không hề,” Tôi đáp. “Thế còn giáo sư và hiệu trưởng thì sao? Còn Caren và các cô bé nữa?”
“Hiệu trưởng và giáo sư bảo cậu hãy gặp họ ngay khi đã bình phục,” Lydia nói. “Caren cũng muốn nói chuyện với cậu. Thêm Stella…nếu cậu rảnh.”
“Không ai bị trừng phạt gì đúng không?”
“Phải,” Lydia nói tiếp, “Và kể cả có cũng chẳng sao. Tớ chỉ việc bỏ chạy khỏi vương quốc là xong.”
Nếu họ mà bắt Lydia và các cô bé chịu trách nhiệm cho mớ hỗn độn này chắc tôi cũng sẽ tham gia luôn. Dù vậy, quy mô của vụ lần này thật quá sức tưởng tượng. Đại ma pháp ‘Toả quang thuẫn’, giọng nói đã gọi nó là ‘thứ giả mạo’, thêm cả Hoả điểu khác lạ nữa—những dấu tích về Đại ma pháp mà tôi đã lùng sục khắp thủ đô suốt bốn năm qua bỗng nhiên lại tự lộ diện. Hiệu trưởng cũng đề cập tới vụ việc cách đây một trăm năm; hẳn là còn tài liệu ghi chép. Các cô gái giống như những nàng tiên ban phước, hay nên gọi là thiên thần với tôi nhỉ—
“Nè.” Lydia dùng ngón tay ấn lên môi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Đừng có nghĩ tới cô gái khác vào lúc này chứ.”
“Cậu nói phải,” Tôi thừa nhận. “Vậy chúng ta hôn nhé?”
“Ừm,” Cô đáp lại sau một khoảng trễ đến lạ.
Mặt cả hai tiến lại gần hơn, và khi đôi môi sắp hoà huyện… cánh cửa mở toang với một tiếng huỳnh. Tina, Ellie và Lynne mặc đồ ngủ cùng lao vào. Đúng là mấy cô bé dễ đoán thật đấy.
“Dừng lại ngay!” Tina tuyên bố, đồng thời chĩa trượng về phía tôi. “Chị đã gian lận vụ bốc thăm xem ai là người canh anh ấy ngủ đúng không?! Quả là tồi tệ với người mang danh hiệu Kiếm nương! V-và c-chị đang định làm gì vậy hả?!”
“Hôn Allen,” Lydia đáp.
Tina rơi vào im lăng nhưng cuối cùng vẫn đáp cụt lủn, “Sai trái.”
“Chị biết cưng cũng làm vậy rồi,” Lydia nói. “Đừng hòng qua mặt.”
“L-l-làm sao chị—” Tina lắp bắp với hai mắt mở lớn vì bất ngờ. Đúng lúc đó, một bàn tay vươn ra bắt lấy vai cô bé.
“Tina, chúng ta cần nói chuyện,” Lynne cười cười.
“K-khoan,” Tina phản kháng. “C-chị ấy đang cố dắt mũi thôi. Phải đó, đ-đừng để bị lừa!”
“Ngài Allne,” Ellie thêm vào, “E-em không thấy đúng chút nào khi ngài chỉ hôn Tina-sama và Lydia-sama còn em thì không ạ.”
“Ellie!” Tina và Lynne kinh ngạc quay sang nàng hầu và bộ ba bắt đầu ầm ĩ. Thật mừng khi thấy các cô bé năng động như vậy.
Khoan đã. Nếu Lydia đã biết vụ hôn rồi mà cô ấy chưa làm gì mình thế? Cảm giác cứ chẳng lành sao ấy…
Một chàng trai đẹp mã với vẻ mệt mỏi cũng bước vào phòng. Có vẻ anh vừa mới trở về dinh thự thì phải.
“Xin chào Allen,” Anh nói. “Cậu vừa tỉnh à?”
“Richard,” Tôi đáp. “Xin lỗi anh vì mớ rắc rối.”
Lydia rời khỏi giường, hai mắt chẳng còn chút ánh sáng.
C-chạy ngay đi, Tôi tuyệt vọng ra hiệu cho Richard. Nhanh rời khỏi đây ngay! Nhưng bất kể cố ra sao, anh ta lại chẳng hề nhận ra. Vô vọng rồi. Nếu mà đứng gần hơn thì có lẽ đã—
“Tên anh ngu ngốc,” Lydia lên tiếng, “Anh giải thích sao khi bất cẩn để Nhị hoàng tử gây chuyện thế hả?”
Ô-ôi trời. Sát khí của cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường luôn ấy. Vị phó đội trưởng đáng kính phải lùi lại một bước và cố bỏ chạy, nhưng lại bị các cô bé chặn đường. Richard đã hoàn toàn bị bao vây.
“K-khoan đã!” Anh nói lớn. “Đúng là tụi anh phải canh chừng Điện hạ; nhưng chẳng ai nghĩ Nhị hoàng tử lại điên rồ tới mức gây chuyện khi lệnh đình vừa mới kết thúc. Thật lòng xin lỗi, nhất là với cậu Allen. Tôi vẫn không tin nổi cậu phải từ bỏ vị trí pháp sư hoàng gia vì một người như thế dù là vì gia đình hay Lydia—”
Richard! Đừng nói nữa! Tôi vẫn chưa kể chuyện đó với Lydia và Lynne… K-khoan. Tại sao họ lại phản ứng như vậy? K-không… k-không thể nào!
“Ngu ngốc,” Lydia nói với Richard.
“Anh Richard…” Lynne tiếp lời.
Hai chị em nhà Leinster bắt đầu niệm Hoả điểu, còn Tina và Ellie cũng vào sẵn thế.
“Sao vậy?” Richard hỏi. “Em hẳn phải nghe chuyện đó từ lâu rồi chứ; Cái đó…. Allen?”
“Ước gì chết cho rồi…” Tôi lầm bầm, thả người xuống giường và đưa hai tay ôm mặt. Hoá ra, màn tra hỏi của Lydia khá nhẹ nhàng là bởi…
Thôi thì cứ nằm lì trên giường đi. Phải, ý hay đấy. Ngày mai mình sẽ tỉnh dậy và tất cả chỉ là một giấc mơ thôi.
“L-Lydia, Lynne và cả nhà Howard…” Richard lắp bắp. “L-làm ơn! Hãy nghĩ cho hôn thê đáng yêu của anh! C-cứu với!”
“Đừng…” Lydia và Lynne mở lời.
“Nguỵ biện!” Tina và Ellie chốt hạ.
Khi căn phòng ngập trong tiếng hét của Richard, tôi nhắm mắt lại và lần nữa rơi vào cơn mê.