Solo: Loli666
=======================================
“Tôi thật sự xin lỗi. Tôi biết hôm nay cậu phải tham dự lễ khai giảng.”
Khi được người dẫn vào lễ phong chức hộ vệ hoàng gia, tôi thấy Lydia và anh trai của cô, tiểu công tước Leinster đang đợi sẵn. Richard Leinster điện hạ rất chuẩn với hình tượng hiệp sĩ—cao ráo và đẹp trai cùng mái tóc xoăn đỏ. Anh cũng rất nổi bật trong bộ đồng phục hiệp sĩ tráng lệ; hẳn là vì cũng phải tham dự buổi lễ. Tôi không khỏi ấn tượng ngay khoảnh khắc nhìn vào.
Ôi chao. Cảm giác như anh ta vừa đánh bại mình ở khoảng nào đấy.
Dù gì, anh ta chính là kẻ thù của mọi đồng chí FA. Tên này thường nói mấy câu như, ‘Ta khá là nổi tiếng với các quý cô trong đội hộ vệ đấy? Nhưng ta bận lắm và đời nào lại đi hẹn hò với cấp dưới của mình cơ chứ. Lần nào cũng phải từ chối và nhìn họ rơi nước mắt thật chẳng dễ chịu chút nào.”
Được rồi, tôi thừa nhận: đường tình duyên tại Học viện và Đại học của tôi rất thảm hại, được chưa!?
Thật là một sự thật đau đớn. Tất nhiên, vì ai đó lôi kéo tôi học vượt lớp mà chẳng còn
mấy người bạn đồng trang lứa và tôi đã phải bù đầu với đống vấn đề khó khăn suốt bốn năm vừa qua. Số ít bạn học nữ mà tôi có được cứ dần trở nên xa cách. Và tôi có thể khẳng định các hậu bối tại Đại học Hoàng gia không ưa gì tôi, bởi họ cứ nhìn tôicười cười suốt thôi. À chết, lạc đề mất rồi.
Richard-sama là một trong hai phó đội trưởng của đội hộ vệ hoàng gia và đứng hạng hai. Những thành tích to lớn suốt năm qua của anh bao gồm triệt hạ các băng cướp lớn và quái vật. Một nam quý tộc 25 tuổi, bằng tôi, và cũng là nạn nhân—chúng tôi đều bị ném chảo dầu và giờ đang như ngọn nến trước gió.
Nạn nhân của ai ấy hả? Tôi chắc bạn có thể đoán được đấy.
“Đã lâu không gặp, điện hạ.” Tôi kính cẩn chào Richard vì thấy sự hiện diện của các hiệp sĩ khác.
“Cho xin kiếu, Allen,” Anh nói. “Chúng ta biết nhau quá rõ để trịnh trọng như thế rồi, và họ đều là người mà ta tin tưởng nên cứ thoải mái.”
“Cảm ơn nhé, Richard. Tôi cũng muốn nhập hội với anh lắm nhưng e rằng thời gian không cho phép.”
“Cậu nói phải,” Anh đồng tình sau một chút tiếc nuối. Tôi không biết ánh mắt ấy là cam chịu hay thấu hiểu nữa—nhưng Richard trông rất mệt mỏi. Hẳn anh đã nhận ra định mệnh trớ trêu của mình.
Tôi vài lần liếc mắt nhìn khung cảnh đằng sau và có thể nghe thấy tiếng kiếm va chạm cùng tiếng ma pháp gầm vang. Sau khi tôi dồn hết dũng khí và đối diện thì những gì đập vào mắt…khiến tôi phải rên rỉ.
Cô ấy nghĩ ở đây là đâu? Pháp trường à? Chúng ta đang ở giữa Vương đô đấy?
Tôi lần nữa quay mặt đi. Phải thừa nhận, đôi khi, trốn tránh thực tại là giải pháp tốt nhất.
“Có vẻ chúng ta sắp hết thời gian rồi,” Tôi nói. “Cô ấy đang nổi giận. Tính sao đây?”
“Em ấy sắp quét sạch bọn họ rồi. Và sau đó sẽ đến lượt ta đấy,” Richard giải thích. “Dám chắc mẹ cũng đã biết chuyện rồi. Có nghĩa là mạng ta đang gặp nguy hiểm đấy! A, cuộc đời thật xúi quẩy làm sao. Allen, mong cậu hãy hiểu cho. Giúp ta với!”
“Tôi thông cảm cho anh nên sẽ giúp,” Tôi nói. “Nhưng, Richard này…”
“Gì thế?”
“Anh có thể ngừng dùng tôi như khiên thịt được không?”
Richard thu người lại sau lưng tôi; anh biết mắt của Lydia tinh lắm cơ mà. Ước gì anh ta cứ đối diện với em gái mình đi.
“Allen, ta chỉ là một hiệp sĩ thôi,” Anh nói. “Cậu đừng mong ta sẽ đối đầu trực diện khi con bé đang nổi giận. Ta không có điên đến mức lao đầu vào chỗ chết đâu!”
“Thế còn tôi thì không sao à?”
“Chắc là cậu sẽ ổn thôi,” Anh ta đáp. “Cùng lắm thì mất tí máu, nhưng đánh đổi thế là quá hời còn gì.”
“Anh có thể dùng từ bớt đáng quan ngại hơn được không?”
Số người còn trụ lại tại sân tập đang giảm không phanh; họ thực sự không thể chịu được bao lâu nữa.
Chắc mình không còn lựa chọn nào khác, Tôi vừa nghĩ vừa đẩy Richard tới như một tấm khiên. Đừng kháng cự chứ; chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Giờ thì ngưng cựa quậy và chết đ—ahem, ý tôi là cố giải quyết đi.
“D-dừng lại, Allen! N-nghĩ cho hôn thê đáng yêu của ta đi!”
“Tôi biết,” Tôi nói. “Nhưng là thật, chuyện đó lại càng khiến tôi muốn thiến anh hơn. Tên hiệp sĩ đào hoa thì không nên sống!
Nhưng đừng lo—anh sẽ chỉ bị bỏng ‘đôi chút’ thôi. Chắc vậy. Thôi thì có chết đâu mà lo; Lydia biết cách nương tay mà, dù chẳng được bao nhiêu.”
“C-cậu nói là ‘nương tay’ ấy hả?! N-người duy nhất có thể nhởn nhơ với đòn tấn công của ẻm chỉ có cậu và mẹ ta thôi!”
“Làm sao tôi có thể sánh với phu nhân Lisa chứ. Lydia chỉ như một con mèo tinh nghịch thôi. Cổ sẽ không bao giờ mạnh tay với người mà mình quan tâm đâu.”
Richard mất một lúc để hiểu lời nói của tôi. “Thật không thể tin cậu thực sự nghĩ vậy,” Anh kiệt sức làu bàu. “Ôi trời, sao cậu phải làm thế với ta chứ? Xin cậu, ‘giữ hết phần cho Allen’—hẳn là em gái ta muốn thế đấy.”
Xin lỗi vì phải nói điều này. Nhưng cô ấy không ngần ngại băm bất kỳ thằng nào đâu.
Chúng tôi cùng tiến lại chỗ sân tập. Mùi máu bay trong không khí, đi kèm theo tiếng hét và rên rỉ đau đớn.
Không thể để mấy cô bé thấy cảnh này được. Họ sẽ bị bẩn váy là một chuyện. Hm, gì thế? Sao anh lại sụt sịt như vậy hả, Richard? Bước tiếp đi chứ. Một, hai. Một, hai. Đúng rồi; phải thế chứ.
“Bình tĩnh nào, Lydia là một cô gái tốt mà. Anh cũng biết rõ còn gì,” Tôi nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Giờ thì ta hiểu vì sao hai em gái ta bảo cậu là xấu tính rồi,” Richard bơ phờ trả lời.
Thô lỗ quá đấy. Thằng này lúc nào cũng tốt bụng nhé—chỉ ngoại trừ với tên hiệp sĩ đào hoa nào đấy thôi.
Tôi đẩy chiếc khiên đang co rúm về phía trước và tầm nhìn của tôi bỗng rộng mở.
Nhìn từ trên cao, sân tập của đội hộ vệ hoàng gia là một vòng tròn được bao phủ bởi bức tường đá cao đến vai. Nhưng giờ khi nhìn lại, nó lại có nét giống với sân tập tại dinh thự Howard; chắc là họ định xây một cái tương tự.
Sân tập được trang bị dàn khán đài xịn xò không hề ăn khớp với chốn quân sự, lý do là bởi nơi đây cũng là địa điểm cho các cuộc thi đấu hằng năm. Vé vào bán đắt như tôm tươi và rất khó để lấy, chí ít thì tôi được
nghe là vậy—ừ thì tôi chưa bao giờ phải kiếm chúng cả, bởi nếu không phải làm thí sinh thì cũng là bị kéo theo. Nhưng, cuộc thi là một sự kiện đặc biệt. Bởi các cơ sở này ưu tiên cho hiệp sĩ sử dụng nên còn chắc chắn hơn cả của Học viện hoàng gia và gần như không thể bị phá hủy—hoặc đúng ra nên là
thế.
Khung cảnh rùng mình hiện ra trước mặt tôi. Bức tường chi chít vết cắt, vài cái còn bay tới tận hàng ghế cao nhất—còn có những vết bay tới chỗ cung điện. Thật kỳ lạ khi đáng lẽ không có bất kỳ ma pháp nào có thể gây ra thiệt hại cỡ đó.
Đối thủ của Lydia là những hiệp sĩ—có vẻ là ma mới của đội hộ vệ hoàng gia. Còn những người mặc áo choàng trắng thêu chỉ vàng, đang tuyệt vọng dùng trượng niệm phép đằng kia là các pháp sư hoàng gia. Chắc họ cũng là tân binh bởi trang phục còn trông rất mới.
Hơn mười người họ đều đã bất động nằm dính tường. Số kiếm và trượng bị gãy, bị bỏ mặc hoặc cắm xuống đất cũng không ít, đi cùng với đó là khiên, mũ trụ và giáp ngực bị vỡ và rải rác khắp nơi. Đến cả áo choàng của pháp sư, vốn được phù phép bảo hộ mạnh mẽ cũng tơi tả và nhuốm đỏ. Và hiển nhiên, máu cũng vương vãi khắp nơi.
Mấy người duy nhất còn trụ lại— à không, nhỏ vừa hạ hết chỉ bằng một đòn rồi. Lần lượt từng người đều bị đánh bay vào bức tường cùng tiếng kêu đau đớn và bất động tại chỗ. Nếu đây mà là môn cờ đang thịnh hành tại Vương đô thì sẽ là chiến thắng tuyệt đối rồi.
“Chỉ vậy thôi sao? Khoác lác cho sướng rồi sao nữa? Thế mà dám tự gọi mình là hiệp sĩ và pháp sư hoàng gia? Các người cần phải luyện thêm vài vạn năm nữa mới đủ trình để khinh thường cậu ấy.” Lydia lạnh lùng chế nhạo rồi từ từ quay sang. “Rốt cuộc các người đã luyện tập như—”
Giây tiếp theo, một ‘Hỏa điểu’ bay tới khiến Richard phải ré lên.
Ôi trời… Tôi vừa nghĩ vừa nhảy qua bức tường và hóa giải ma pháp bằng tay phải. “Tớ không nghĩ mình thích sự cọc cằn đó đâu. Và cả ma pháp ấy có hơi quá để chào hỏi đấy.”
“T-tại sao cậu lại ở đây? T-tớ không cảm nhận được ma lực của cậu,” Lydia lắp bắp. “Tên anh trai ngu ngốc!”
Richard bật cười. “Anh sẽ làm mọi thứ để có thể sống sót qua khoảnh khắc, dù cho ngày mai không còn được thấy ánh ban mai—đó là lý tưởng của Richard Leinster này!” Chà, tôi sẽ phần nào đồng tình với lời nói đó nếu như anh ta không vắt chân lên cổ mà chạy như thế.
“Vậy, đã có chuyện gì thế?” Tôi hỏi. “Phu nhân Lisa không thích cậu bạo lực trong ngày trọng đại đâu.”
“I-im đi!” Lydia thốt lên. Sau khi ngừng một chút, cô nói thêm, “Và thể loại hèn nhát gì lại đi giấu ma lực rồi mới tiếp cận chứ? Không công bằng! Tớ không chấp nhận!”
“Cậu sẽ bỏ chạy nếu biết tớ đến và rồi lại giận dỗi nếu tớ không chịu đuổi theo cho xem,” Tôi nói. “Dù cậu có vung kiếm kiểu gì thì sức mạnh của nó luôn— không hề có dấu vết của ma lực. Richard?”
“Sao cơ?” Vị phó đội trưởng đáp lại. Anh ta đã lui ra phía sau và giành một chỗ ngồi cho riêng mình. Dường như có nhóm người kỳ lạ
đang theo dõi bất chấp nguy hiểm.
“Một kẻ thách đấu mới! Tôi cược vào cậu ta nhé!”
“Anh bị mù à? Thằng nhãi đó không có cửa đâu.”
“Tôi sẽ theo kèo dưới!”
“Còn tôi thì vẫn thích an toàn hơn. Một phiếu vào Kiếm nương nhé.”
“Ha! Tôi tất tay vào kết quả hòa!”
“Bộ anh có điều gì mà chúng tôi không biết sao, đội trưởng?”
“Nước hoa quả lạnh đang được giảm giá đây!”
Thật khó mà nổi giận khi họ đã đi xa tới vậy. Nhóm người đó có vẻ là những quý tộc thượng lưu cùng với các hiệp sĩ và pháp sư hoàng gia. Nếu họ được triệu tập tới lễ phong chức thì hẳn cũng phải là bá tước đổ lên. Điều đó làm tôi khá quan ngại nhưng cũng đâu thể làm gì được.
Thôi thì chuyện đó để sau.
“Có ai đã thách đấu kiếm với Lydia à?” Tôi hỏi Richard.
“Đúng vậy!” Anh khẳng định. “Mấy thằng nhóc đang nằm đằng kia đã gọi cậu là—”
“Thử nhắc lại xem rồi anh sẽ không còn được thấy ánh ban mai,” Lydia xen vào.
Richard gượng cười. “Thật ra, ta quên mất tiêu rồi!”
“Lydia này,” Tôi nói.
“Chuyện gì?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Cảm ơn nhé.”
“T-tớ không làm thế vì cậu,” Cô lắp bắp. Một giây sau, cô nói thêm, “Không hề, hiểu
chưa? Đ-đừng có mà hiểu nhầm!” Sức thuyết phục của những lời ấy đã bị hai cái tai đỏ ửng thổi bay—mà vẻ đáng yêu của cô
cũng được tăng thêm vài lần.
Nào, không được rung động.
Dù vậy, lao đầu vào đọ kiếm với Lydia vẫn rất nguy hiểm. ‘Hỏa điểu’ uy lực là một chuyện nhưng danh hiệu ‘Kiếm nương’ ấy không phải để trưng. Chỉ có điên mới dám khẳng định rằng cô sẽ yếu đi nếu không dùng ma pháp.
Tôi đưa tay phải về phía trước cùng nụ cười khô khốc. “Thôi nào. Đi thôi. Chắc giờ lễ khai giảng đã kết thúc suôn sẻ rồi. Nhà Leinster cùng nhà Howard sẽ tổ chức một đại tiệc để ăn mừng—có cả rượu nữa. Cậu chưa thấy đã tay sao?”
Nữ quý tộc cứng đầu vẫn hờn dỗi nhìn tôi. “Chưa.”
“Chưa? Thật đấy à?” Tôi hỏi.
“Thế này còn lâu mới đủ.”
Với kinh nghiệm trải qua vô số lần, tôi có linh cảm xấu về tương lai—và đó là trường hợp tệ nhất. Lydia nắm lấy thanh kiếm đang cắm xuống đất gần đó và quăng về phía tôi. Tôi vừa đưa tay lên trán vừa thở dài mà bắt lấy nó. Thật quá dễ đoán lời nói tiếp theo của cô là gì.
Ôi trời. Sao cậu ấy lại trông bực bội thế cơ chứ?
“Vậy nên,” Cô nói, “khiến tớ vui chút đi.”
***
Tôi cười thỏa mãn với thành công của mình. Em gái yêu quý của tôi trước đó trông vô cùng khát máu, nhưng tất cả đã biến mất khi tôi đưa ‘chàng Allen’ cho con bé như vật hiến t—ahem, ý tôi là món quà.
“Nó có hiệu quả đấy chứ.” Tôi tự nhủ với bản thân. “Không những xoa dịu tình hình mà còn giúp mình thoát nạn. Có thêm cách mới để đối phó với mẹ rồi.”
“Tôi đồng tình. Đây có thể là giải pháp lý tưởng khi thấy tác động của ngài Allen với tiểu thư Lydia. Nhưng thưa Richard-sama. Sao một người kế vị nhà Công tước lại sợ chính em gái của mình và đùn đẩy trách nhiệm cho em rể cơ chứ? Suy nghĩ đó làm hầu nữ nhỏ bé này rất phiền não đấy ạ.Chắc tôi sẽ khóc mất thôi.”
Một làn gió lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Khi vội vàng ngó ra sau, tôi lại chẳng thấy ai. Là
tưởng tượng ư? Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ hầu nữ trưởng đầy kiêu ngạo và đáng sợ của nhà Leinster đang ở đây.
Chắc do mình quá mệt thôi. Phải để hôn phu nuông chiều mình vào ngày nghỉ mới được.
“Tôi nghĩ cậu chủ nên dành thời gian tìm
cách sống sót qua cơn thịnh nộ của Nữ công tước thì hơn đấy ạ. Dù gì phu nhân và tiểu thư Lynne đều rất yêu quý ngài Allen mà—tiểu thư Lydia cũng không kém cạnh. Vì thế cậu chủ nên đến gặp người trước. Có thể đó là cơ hội cuối cùng trước khi cậu chủ bị xé xác,” Một thiên thần từ cõi chết đang vui vẻ nói ngay cạnh tôi.
“A-Anna!?” Tôi hét lên và giật mình quay ngoắt sang.
“Đúng rồi ạ. Anna, hầu nữ trưởng của nhà công tước Leinster, kiêm chủ tịch của Hội phát cuồng tiểu thư Lydia và tiểu thư Lynne công khai và thầm kín. Tôi đến đây theo lệnh của phu nhân Lisa,” Cô đáp. “Thưa ngài hiệp sĩ, liệu tôi cũng có thể dùng chút đồ uống không? Tôi đang khát lắm ạ.”
Người ngồi đó chính là hầu nữ trưởng của chúng tôi. Cô có mái tóc màu hạt dẻ và cơ thể thiếu thốn một chỗ nào đấy. Anna nói là
khát, nhưng bạn sẽ không bao giờ nhận ra nếu nhìn vào—trán không một giọt mồ hôi còn trang phục thì chỉnh chu hoàn hảo. Cô hiện đang ghi hình sân tập với quả cầu bên tay trái.
Mọi chuyện sẽ kết thúc êm xuôi mà t— Lydia bỗng rút thanh kiếm dưới đất rồi ném về phía Allen, cậu ta bắt lấy, cười trừ và giữ khoảng cách với con bé. Khoan đã… đừng bảo là họ định tiếp tục đấy nhé!
Lydia đã vượt qua tôi từ lâu. Chỉ rất ít pháp sư và kiếm sĩ tại vương quốc có khả năng đối đầu trực diện với con bé. Tôi cũng biết Allen là một pháp sư tài ba, người duy nhất mà em gái tôi tin tưởng giao phó tấm lưng. Nhưng cậu lại đi đấu kiếm thuần túy ư? Thật quá dại dột! Tôi phải ngăn lại ngay!
Nhưng trước khi kịp làm gì, tôi đã bị hầu nữ trưởng cản lại. “Hm. Không tệ, nhưng chưa thể đủ thỏa mãn với nhà Leinster,” Cô vừa bình luận vừa uống nước ép hoa quả. “Richard-sama, phá đám buổi hẹn hò của cặp tình nhân là vô cùng thô lỗ đấy ạ. Xin hãy trở về chỗ ngồi đi.”
“Đ-đó mà là hẹn hò ấy hả?”
“Bắt đầu rồi kìa.”
Anna chỉ về phía sân tập. Ngay tức thì, Lydia biến mất khỏi tầm mắt. Tiếp sau là tiếng kim loại va chạm—Allen vừa chặn đòn tấn công từ Lydia Leinster, Kiếm nương, một trong những kiếm sĩ mạnh nhất Vương quốc, mà không đổ giọt mồ hôi nào.
Đám đông còn thi nhau cá cược giờ trở nên kích động, nhưng biết làm sao được? Chẳng có ai trong đội hiệp sĩ hay pháp sư hoàng gia mà em gái tôi vừa bón hành có thể đỡ quá một đòn.
Sau thêm vài đòn đánh, Lydia bỗng nhảy sang một bên. Khi tôi còn đang thắc mắc thì những sợi xích bằng đất đồng loạt trồi lên. Hàng tá ma pháp trận xuất hiện quanh em gái tôi nhằm ngăn chặn toàn bộ đường lui
rồi lần lượt kích hoạt. Con bé phản công bằng cách cắt xuyên qua pháp trận, tạo khoảng trống để thoát ra và lướt đi trên sân tập. Lydia đang muốn giành lợi thế bằng cách tiếp cận Allen. Trái lại, cậu cố thả diều trong lúc chặn hoặc né các đường kiếm đồng thời tri triển các ma pháp thủy, thổ và quang hệ.
Không thể nào. Có phải ảo giác không thế? Ma pháp trận gì kia!? Chúng hoàn toàn không nằm trong bất kỳ cuốn sách nào.
Ma pháp cấp cao thường sẽ được phát động ngay trước mặt người sử dụng. Với dân lão làng thì sẽ tìm cách niệm phép từ phía trên hoặc dưới để gây bất ngờ, nhưng sẽ trở nên vô dụng với đối thủ sở hữu khả năng cận chiến nhanh nhạy như Lydia—bắn trúng một phép thôi đã rất khó rồi. Nếu cùng lúc kiểm soát được nhiều ma pháp đến vậy thì chỉ có thể là—
“Richard-sama, người đang che hết tầm nhìn phía sau đấy,” Anna lên tiếng. “Xin hãy ngồi xuống đi ạ.”
Hầu nữ trưởng trông không bất ngờ gì trước khung cảnh ấy. Nhưng cô có cần phải nhìn
tôi với ánh mắt thất vọng như thể bảo rằng sao ngạc nhiên thế không? Ý tôi là, bên kia là Kiếm nương đấy! Lydia đúng là em gái
tôi nhưng lại chẳng khác nào quái vật. Sao một pháp sư như Allen lại có thể phản kháng
được như vậy?
Tôi định ngồi lại xuống ghế, nhưng Anna lại ngăn cản với cái lắc đầu cường điệu. “Ai nói là người có thể ngồi đó?” Cô hỏi. “Phu nhân đã lệnh cho tôi rằng ‘khiến cho ngài ăn năn.’” Một giây sau, cô nói thêm, “Và ngài còn vừa có suy nghĩ khiếm nhã về cơ thể của tôi. Hãy ngồi ngay tại chỗ đi, cậu chủ Richard.”
“T-trên đất ư?” Tôi hỏi. “N-nghĩ tới danh dự của ta đi chứ.”
“Ngồi xuống.”
“N-nghe này, ta không thể—”
“Ngồi.”
“…Vâng.”
Anna cực kỳ nghiêm khắc. Chuyện đó làm tôi nhớ về thời thơ ấu của mình. Hi vọng cấp dưới của tôi và các khán giả không nhìn thấy.
Đ-đừng quay về phía này! Đ-đây là tình trạng khẩn cấp! Lý do chính đáng cả mà! Tôi không thể làm gì khác được! Những gì đang diễn ra ngay trước mắt đã quá rõ rồi! Với cả, Allen mạnh hơn những gì mình nghĩ, nên— Đ-đây là phương bắc à? Sao bỗng nhiên lạnh người thế nhỉ.
“Cậu chủ,” Anna nói, “Người có biết vì sao mình phải ngồi đó không?”
“Bởi ta đã khiến Allen phải dọn dẹp mớ hỗn độn do đội hộ vệ hoàng gia gây nên,” Tôi đánh liều. “Và vì ta nghĩ về chỗ đó—”
“Chỗ gì cơ? Và người chỉ nói đúng một nửa thôi.”
“Xin lỗi. Ta vô cùng xin lỗi. Xin đừng giết— mà chỉ một nửa ư…?”
“Hãy tự nhìn đi ạ.”
Khi tôi bối rối quay về phía sân tập thì thấy Lydia xuyên qua loạt ma pháp của Allen và tiếp cận vung kiếm. Cậu điên cuồng đỡ đòn và nhào lộn né tránh—làm bộ đồ sang trọng trên người bị bẩn còn mái tóc thì rối tung.
“Giờ người đã hiểu chưa?” Anna hỏi.
“Cậu ấy gặp bất lợi trong cận chiến.”
“Không phải. Ngài Allen hôm nay ăn mặc và tóc tai rất chỉnh chu vì phải đến dự lễ khai giảng của Học viện Hoàng gia. Người có biết tiểu thư Lydia đã bỏ bao thời gian để chọn trang phục đó không? Allen-sama là một người nhạy cảm—ngài rất hiếm khi đồng ý xuất hiện công khai với trang phục của nhà Leinster. Và cậu chủ, anh trai của tiểu thư Lydia, lại để cấp dưới phá hỏng một trong những cơ hội quý báu của tiểu thư!”
“C-cô tức giận chuyện đó ấy hả?” Tôi lắp bắp. “N-nhưng chính Lydia mới là người làm hỏng trang phục cơ mà! Và ta cũng không có thẩm quyền với đội pháp sư hoàng gia!
“Cậu chủ, chuyện đó không quan trọng.”
“Thật đấy à…” Tôi có linh cảm xấu và định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng thật sự, chẳng phải con bé nên sợ việc Allen có thể bị thương đi chứ!?”
“Chuyện tiểu thư và ngài Allen giao đấu thế này không có gì lạ cả. Tôi dám chắc hành động ấy thường xuất phát từ sự quan tâm…kiểu kiểu vậy. Không có khả năng người làm hại đến ngài ấy đâu—tiểu thư của tôi rất giỏi mà.”
Lydia lần nữa vung kiếm và băng qua vô số ma pháp nguyên tố của đối phương hòng rút ngắn khoảng cách. Bất ngờ thay, con bé đang cười tươi rói trong lúc lao tới với tốc độ kinh hoàng. Allen chỉ suýt soát đỡ được và tri triển các chùm phép nguyên tố trong lúc cố thả diều.
Cả hai cứ liên tục lặp lại quy trình đó.
Nhưng không như lúc đầu, Allen đã không còn lăn người để né đòn nữa. Cậu đã giữ được khoảng cách và tạo ra ‘lối mòn’ bằng ma pháp nguyên tố; có vẻ cậu đang cố hạn chế hướng tấn công từ Lydia.
Các hiệp sĩ và pháp sư trở nên náo loạn khi nhận ra sự tình. Tôi biết rõ họ đang nghĩ gì—‘siêu phàm’ cũng khó mà diễn tả được. Liệu có mấy hiệp sĩ hay pháp sư có thể làm được như vậy?
Nghĩ lại thì, sao Lydia không sử dụng ‘Hỏa điểu’? Từ đầu tới giờ con bé chưa dùng bất kỳ phép cấp cao nào. Trước đó, nhỏ không hề tuân theo quy tắc, trừ phi…
Anna gật đầu. “Tiểu thư Lydia đã tự hạn chế bản thân và chỉ dùng phép cường hóa vật lý, còn ngài Allen thì chỉ dùng ma pháp nguyên tố mà thôi. Người có hiểu ý nghĩa của luật lệ đó không?”
“Ý cô đó là một kiểu giao tiếp?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy. Cả hai vốn không hề nghiêm túc. Với tiểu thư Lydia, đây giống như một cách giải tỏa và sau đó, người sẽ cảm thấy
sảng khoái. Còn ngài Allen thì lại rất giỏi trong việc chiều theo tiểu thư.”
Ahahaha. Chắc mình bị ảo giác rồi, bởi trận chiến kia khác nào chung kết giải đấu đâu.
Đám đông đứng yên tại chỗ—cũng là những người còn mới cá cược hồi nãy—hiện giờ đang nghiêm túc tranh luận với nhau. Hiệp sĩ và pháp sư dường như là căng thẳng hơn tất thảy.
Đấy! Phản ứng phải như thế! Thật tốt khi mọi người đồng tình! Hầu nữ đang tiếp tục quay phim kia rõ ràng là bị điê— Uh, à thôi không có gì.
“Anna, cô nghĩ bản thân có thể đánh bại cậu ấy không?” Tôi hỏi thẳng.
“Câu hỏi hay đấy ạ,” Cô đáp. “Nếu phải đụng độ với ngài Allen ngoài chiến trường thì tôi nghĩ mình nên tìm cách để bỏ chạy.”
Vậy là đến cả Anna, đội trưởng quân đoàn mật của nhà Leinster, người đã kinh qua vô số hiểm nguy với nụ cười trên môi và từng khiến mẹ tôi phải rút kiếm, cũng không muốn đấu với Allen. Có vẻ tôi đã đánh giá thấp cậu ta. Lydia thích chàng trai này, và tôi cũng nghe không ít tin đồn xoay quanh em gái mình. Dường như rất ít người là đánh giá đúng năng lực của cậu. Đến cả người đã quen với Allen cũng không biết điều đó. Tôi chỉ giả định rằng những người khác còn coi
thường cậu ấy hơn cả thế.
Vậy là tin đồn về kỳ tuyển chọn pháp sư hoàng gia là sự thật. Hoàng tử Gerard đã thua Allen thảm hại, sau đó thì gây áp lực để
khiến cậu bị đánh trượt. Thật khó mà tưởng tượng ra.
“Giờ người đã hiểu vì sao ngài Allen là đồng đội của tiểu thư—hay chính là ‘Bộ não của Kiếm nương’ chưa ạ?” Anna nhấn mạnh. “Không phải vì vẻ ngoài hay cá biệt
mà ngài ấy có được vị trí đó; Chính xác thì Allen-sama đã dùng chính sức mình. Gia tộc Leinster hiểu rằng cậu chủ đang chăm chỉ cố gắng…nhưng vậy là chưa đủ. Người phải thúc ép bản thân nhiều hơn nữa.”
“Ta sẽ làm thế,” Tôi hứa sau một hồi chết lặng. Không thể chối cãi việc tôi cần phải chăm chỉ hơn.
À mà…chân mình mỏi nhừ rồi. Liệu cô có thể tha cho ta được không? Hả? Không ư? Ah. Vâng, tất nhiên rồi! Người không cần phải nhắc lại đâu, thưa Anna-sama!
***
Lydia dễ dàng né liên hoàn ma pháp ‘Thủy thiên tiễn’ từ trên cao, đồng thời lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi kích hoạt ma pháp ‘Lôi thiên tiễn’ nhắm vào hướng mà cô sẽ tránh né nhưng cái bẫy đã bị nhìn thấu. Dù thời gian kích hoạt chênh lệch và tốc độ của mỗi phép đều ngang nhau; Lydia vẫn không hề chậm lại mà vẫn xuyên qua hàng tá ma pháp.
Thật khó tin—cô còn mạnh hơn lần cuối cả hai so tài cách đây nửa năm. Lẽ nào Lydia đã tập luyện trong lúc dạy cho Lynne? Tôi không thể suy đoán được điều gì khác, nhưng chừng đó là chưa đủ để ngăn mồ hôi lạnh của tôi.
Tôi định khiến Lydia chậm lại bằng ‘Thổ thiên tiễn’, nhưng cô đã cắt xuyên vài pháp trận của tôi trước cả khi chúng kịp hình thành. Tôi nên làm gì đây? Nhỏ đã ép tôi vào đường khó rồi.
Vừa chuẩn bị ma pháp kế tiếp, tôi bất đắc dĩ phải đỡ đường kiếm của nàng quý tộc ngang bướng. Và rồi, tôi nhận ra Lydia đang lao vào trực diện.
“Tớ nghĩ cậu có hơi mạnh quá rồi đấy,” Tôi lên tiếng sau khi đỡ một kiếm từ cô. “T-tớ muốn ra thêm điều kiện.”
“Oh vậy sao?” Lydia đáp lại. “Nhưng cậu lại trông tự tin thật đấy. Chắc sẽ không sao nếu tớ nghiêm túc đâu nhỉ.”
“Không, cảm ơn. Mong nhẹ tay cho!”
Tôi đẩy kiếm của cô ra rồi ngay lập tức rút lui chiến lược, đồng thời bắn các phiên bản yếu hơn của ‘Phong thiên tiễn’ nhằm giữ khoảng cách. Khi đang định kiềm hãm bước di chuyển của Lydia thì…tôi bỗng khựng lại. Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như dự kiến thì tốt hơn hết là không có khán giả nào. Mà tôi cũng không thích điều đó cho lắm.
“Sao thế?” Lydia hỏi, giữ khoảng cách nhất định giữa cả hai rồi thắc mắc nhìn.
“À um thì…” Tôi lắp bắp. Đây không phải là một chủ đề dễ để nói ra. Mà đó cũng không phải chuyện của tôi. Song tôi không thể ngừng đảo mắt từ khán đài rồi tới váy của Lydia, và rồi cô bắt đầu phát ra luồng khí khát máu của mình.
“Có vẻ cậu muốn chết nhỉ,” Lydia nói sau một hồi im lặng. “Tốt thôi. Tớ không ngại chặt cậu ra đâu.”
“P-phản ứng đó là sao vậy chứ?! Y-ý tớ là,
váy cậu có hơi ngắn đ—”
“Đừng cố biện minh.”
“Vô lý quá đấy!”
Lydia lao tới khiến tôi kịp niệm phép. Tiếng
kim loại va chạm vang lên khi tôi chật vật chống đỡ. Thanh kiếm của tôi đang phát ra âm thanh đáng quan ngại.
Bổ xuống, quét lên, cắt ngang, quẹt chéo,
đâm thẳng. Lydia hoàn thành tám cú đâm và hai liên hoàn chém trong nháy mắt, rồi lặp lại chúng với thứ tự thay đổi. Đó là một kỹ thuật không chút nhân từ. Cô ấy muốn tôi vào giới kiếm thuật đến thế à? Nhỏ còn đang vừa huýt sáo vừa vung kiếm kia kìa.
Đừng có lôi thằng này ra chỉ vì cậu hết người để bán hành chứ. C-chờ đã. Mấy cú đâm nhanh và liên hoàn chém đó là kỹ thuật cơ bản à? Mình không nhớ là có nhiều kiếm sĩ dùng chúng trong thực chiến!
Tôi khóa nhát chém ngang, đỡ cú đâm phía bên trái và rồi chặn đòn bổ xuống, nhưng vẫn còn lâu mới kết thúc. Hàng nghìn—có khi là hàng vạn—nhát chém mà tôi phải hứng trong suốt bốn năm qua đã khẳng định
rằng tôi không hợp để làm một kiếm sĩ, và những trận chiến như này luôn nhắc nhở điều đó. Nếu cố gắng thì tôi có thể đạt đến mức trên trung bình, nhưng sẽ không bao giờ trở thành bậc thầy đích thực. Trước khi biết sử dụng ma pháp, Lydia không tin bất cứ điều gì ngoài thanh kiếm của mình. Thứ kiếm kỹ nửa vời của tôi không thể nào sánh với cô ấy.
Liên hoàn kiếm của Lydia khá đơn giản—khi cô chỉ nhắm vào đúng một vị trí nên không khó để phòng ngự. Nói cách khác, Kiếm nương đang cố kiềm chế hết mức có thể! Nếu không thì đời nào tôi có thể trụ lại khi giao chiến tầm gần thế này, nhất là khi việc sử dụng ma pháp bị hạn chế.
Dù vậy, tôi cũng có lòng kiêu hãnh và không
định mặc cho nó kết thúc. Với cả, kiếm của tôi cũng sắp tới giới hạn rồi—chúng rất cứng cáp nhưng đòn tấn công của Lydia vẫn quá nhanh để có thể đỡ đòn chuẩn. Tôi cần câu thêm thời gian để chuẩn bị phản công.
Tôi đỡ tiếp loạt đòn từ Lydia và kiềm hãm kiếm của cô bằng ma pháp nguyên tố ‘Hắc thiên vỹ’. Chiêu đó sẽ giúp câu thời gian với hầu hết kiếm sĩ…nhưng đối thủ của tôi lại không phải kiếm sĩ bình thường. ‘Hắc thiên vỹ’ rất khó để cắt đứt nhưng với Lydia thì chỉ cần mất vài giây.
Tôi nhảy lùi lại, đồng thời chuẩn bị ma pháp tiếp theo.
“Cậu lúc nào cũng dùng mấy trò láu cá!” Lydia càu nhàu và dễ dàng cắt xuyên ‘Hắc thiên vỹ’ của tôi.
“Cảm ơn vì lời khen!” Tôi đáp lại rồi phóng thích một loạt ‘Quang thiên tiễn’, hệ nhanh nhất trong các nguyên tố. Kịp phản ứng ở khoảng cách này là điều bất khả thi, tuy sát thương không quá nổi bật nhưng là đủ để ngắt quãng đòn tấn công của đối phương. Song với Kiếm nương thì…
“Quá chậm! Cậu không thể chạm vào tớ với mấy phép cỡ đó đâu!” Cô hét lên.
“Cậu quên rằng bản thân từng bị ghim xuống rồi than rằng đấu kiếm chỉ là dĩ vãng à!” Tôi phàn nàn.
“Ha! Mơ đi nhé! Đừng hòng dùng một chiêu đến lần hai!”
Chặn hay né ma pháp của tôi là một chuyện, nhưng cô còn thoải mái tới nỗi dùng kiếm để đánh bật ngược lại vào tôi cơ. Thậm chí Lydia còn dùng chính sức mình để tăng thêm sức mạnh cho chúng. Những ma pháp bị phản lại ấy quá nhanh để có thể giải trừ, nên tôi phải triệt hạ chúng bằng ma pháp tương tự khiến ma lực giảm không ít.
Lydia hẳn phải rất chăm chỉ để tìm cách khắc chế chiến thuật này, bởi năm ngoái, tôi đã dùng nó để lấn át cô. Bộ nàng ta là một học sinh chăm chỉ hay là người dễ cay cú thế? Dù gì thì tôi muốn nhấn mạnh rằng không cần phải làm tới mức đó. Tôi đã vắt óc nghiên cứu cách giải trừ và tri triển ma pháp, nhưng đều vô ích—tôi không thể dạy Lydia sử dụng ma pháp nguyên tố. Tôi cũng không thể dùng phép cao hơn trung cấp, đồng nghĩa cơ hội chiến thắng là bằng không—tất nhiên tôi biết điều đó. Nhưng mẹ trẻ kia sẽ càu nhàu nếu tôi dễ dàng bỏ cuộc mất.
“Thôi nào!” Lydia gào lên. “Cho tớ thấy cậu có thể làm được gì đi! Không thể nào chỉ có mỗi thế được!”
“Ai đó sẽ nổi giận mất. Chúng ta có thể dừng tại đây không?”
“Thô lỗ quá đấy! Tớ sẽ không giận. Cùng lắm thì chỉ lôi chuyện này ra để trêu cậu chút thôi.”
Để làm gì chứ? Thằng này đang trong tình cảnh éo le đây. Tôi biết cô ấy không hề có ý xấu nhưng nói gì thì đó vẫn là Công nương Lydia Leinster. Nếu bất cẩn, tôi có thể sẽ khóc ướt gối trong mấy tháng tới mất. Tôi bỗng thấy đồng cảm với các con thú tội nghiệp bị lũ sói dồn tới vách đá. Dù không có cửa thắng, tôi vẫn phải tìm cách giảm thiểu bất lợi của mình để dễ đàm phán hơn.
Cuối cùng Lydia cũng triệt hạ liên hoàn ‘Quang thiên tiễn’ và tức tốc lao tới. Ước gì tôi có thêm thời gian chuẩn bị nhưng chắc tôi phải cố tới đâu thì tới.
Tôi ngừng tri triển phép và tiếp cận Lydia. Khuôn mặt cô ánh lên vẻ bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành một nụ cười quyến rũ—cậu đang tận hưởng quá đấy!
Khoảng cách giữa cả hai nhanh chóng thu lại, và tiếng kiếm va chạm vang lên giữa sân tập. Xung kích ma lực từ chúng tôi khiến bụi bay mù mịt, và sức mạnh từ cô khiến tôi phải rên rỉ khó nhọc.
Lydia bật cười. “Phải tán dương cậu vì đã dám giáp lá cà đấy,”
“C-cho tớ thở chút đi…” Tôi càu nhàu.
“Không nhé,” Cô vui vẻ đáp rồi dồn thêm lực vào lưỡi kiếm của mình.
C-cậu còn nhớ là chúng ta chỉ đang đấu tập không đấy? Và kiếm là hàng thật giá thật đó? Nếu mà bị chém chúng thì không dễ chịu chút nào đâu. Dù biết rõ cậu quá giỏi để chuyện đó xảy ra nhưng… Giờ thì, cậu thích chút bất ngờ chứ?
Tôi đặt tay lên lưỡi kiếm của mình và vuốt dọc để ếm ma pháp lên đó. Mắt Lydia mở lớn khi một luồng băng pháp lực bọc lấy vũ khí của tôi và tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Ngon. Nó hoạt động rồi.
“Chà,” Lydia bình luận, “Nó đến từ nhà Howard sao? Pháp trận khá thú vị đấy.”
“Tớ đã có diễm phúc được chứng kiến ‘Lam quyền’ mà,” Tôi giải thích, “Nên tớ đã nhân cơ hội mô phỏng lại nó.”
“Ồ vậy sao? Mong là cậu không kỳ vọng chừng đó có thể đánh bại tớ.”
Kiếm của Lydia phát sáng rồi phá vỡ lớp ma lực của tôi nhưng chuyện đó vẫn nằm trong dự tính. Hàng tá dây băng vươn ra từ kiếm của tôi mà phóng tới tấn công. Cô nhanh chóng rút lui kèm theo tiếng tặc lưỡi bực bội, nhưng đống dây vẫn tiếp tục đuổi theo. Tôi vung tay trái và bồi thêm một loạt ‘Quang thiên tiễn’ kèm ‘Phong thiên đao’, loại ma pháp khó nhìn thấy và
có phạm vi rộng.
Thật nhẹ nhõm khi khoảng cách giữa bai bên đã kéo dãn. Tôi đã có thể cân bằng lại thế trận của mình. Vấn đề duy nhất là chiến thắng vẫn còn xa vời. Thật không dám nghĩ tới viễn cảnh khi ma lực của tôi cạn kiệt.
Tôi thực sự đã thử dùng kỹ thuật đó—thứ mà tôi đặt tên là ‘Lam kiếm’, được mô phỏng theo ‘Lam quyền’ của nhà Howard và ‘Hỏa kiếm’ của nhà Leinster, dù sức mạnh và cốt lõi còn thua xa bản gốc—Tôi nhận ra nó cực kỳ ngốn ma lực. Nhưng nếu không dùng thì tôi không thể đánh hòa kèo được.
Tôi tiếp tục giữ khoảng cách với Lydia bằng hàng loạt dây trói và ma pháp nguyên tố, nhưng cô dường như đã bắt kịp với chiến thuật mới của tôi. Cô đứng hiên ngang và cắt phăng tất cả mà không thèm né bất kỳ cái nào. Lydia rất nhanh và đường kiếm của cô thậm chí còn sắc bén hơn trước. Tâm trạng vui vẻ của cô hiện rõ trên khuôn mặt; nhưng bỗng mẹ trẻ lại có vẻ cau có.
“Um, Lydia?” Tôi dè dặt hỏi mà ngưng ma pháp của mình lại.
“Gì hả, kẻ vô ơn lật lọng!?” Cô gào lại.
“Sao cậu lại khó chịu thế?”
“Tớ không hề khó chịu. Có cần kiểm tra lại mắt không?”
“Rõ ràng cậu đang khó chịu.”
“Đừng bắt tớ phải nhắc lại.”
“Biết làm sao được?” Tôi phản đối. “Cậu biết tớ không thể công khai dùng bí kỹ của gia tộc cậu mà.”
“Đã bảo là, tớ không khó chịu,” Cô khăng khăng. Sau đó, cô nói thêm, “Nếu có thể thì sao lại không dùng đi?”
“Tớ không nghĩ việc công khai bản nhái của bí kỹ nhà Công tước mà không được phép là ý hay đâu.”
“Nhưng cậu đang dùng của nhà Howard đấy thôi,” Cô chỉ điểm. “Thế vì sao của tớ thì lại không?!”
“À thì… C-cậu thấy đấy…” Tôi lắp bắp.
‘Hỏa kiếm’ là bí kỹ được truyền qua nhiều đời của nhà công tước Leinster. Cùng với ‘Hỏa điểu’, chúng là át chủ bài và là biểu tượng sức mạnh của họ. Tôi tin rằng nó có chung nguồn gốc với ‘Lam quyền’ nhưng chúng vẫn là độc nhất. Là người đã chứng kiến cả hai, tôi nghĩ ‘Hỏa kiếm’ chú trọng vào tấn công, còn ‘Lam quyền’ thì cả công lẫn thủ. Hình như lần Công tước dùng ở bài kiểm tra cuối của Tina và Ellie chỉ là minh họa thôi chứ còn thua xa với sức mạnh thực sự.
Dù sao thì, Lydia đã tự mình dạy cho tôi ‘Hỏa kiếm’ và tôi đã phần nào dùng được—tất nhiên là khi được Công tước Leinster và phu nhân Lisa cho phép. Nếu không có ai khác ở đây thì tôi sẽ lựa chọn cái đã thuần thục hơn là ‘Hỏa kiếm’ rồi. Hoặc là không—thật khó mà tưởng tượng nó có tác dụng gì với nàng quý tộc đằng kia .
‘Lam kiếm’ vẫn còn trong quá trình phát triển, nhưng lại mang yếu tố bất ngờ nên sẽ là lựa chọn tối ưu hơn. Nhưng ánh mắt hình viên đạn của cô gái cứng đầu trước mặt tôi đã quăng logic đó vào sọt rác. Nhưng mẹ trẻ nên biết ý khi ở chỗ công cộng đi chứ. Có thể là do bực bội bấy lâu dồn nén—nào là tôi trượt kỳ tuyển chọn pháp sư hoàng gia rồi bỏ đi hơn ba tháng vì công việc gia sư. Từ khi gặp nhau bốn năm trước, đó là lần đầu hai chúng tôi xa nhau lâu đến vậy. Với cả dạo gần đây, tôi và nhỏ ngày nào cũng gặp còn gì. Người gì mà ích kỷ thế không biết!?
Tôi chuyển kiếm sang ngang và vuốt tay dọc theo nó một lần nữa. Khi sắc xanh dần chuyển qua đỏ, lưỡi kiếm liền tỏa ra luồng nhiệt dữ dội.
“Làm thế ngay từ đầu có phải tốt không,” Lydia nói. “Có bầy tôi thiếu tinh tế thật là khổ mà.”
“Sẽ có chuyện cho xem,” Tôi đáp, “nên mong là cậu sẽ đi xin lỗi cùng tớ. Nhé?”
“Nếu cậu thắng,”
“Tớ đã lần nào đánh bại cậu chưa?”
“Tất nhiên là chưa. Sao cậu có thể thắng tớ trong cuộc đấu kiếm chứ?”
Lydia thả lỏng người. Tay phải cầm thanh kiếm yêu thích rũ xuống khi cơ thể của cô thư thái hoàn toàn. Đây chính là Kiếm nương tiến vào trạng thái thực chiến—dường như cô đã làm nóng xong rồi.
Chúng tôi đối mặt nhau trong im lặng. Khán giả dường như cũng nín thở theo. Hình như họ còn đông hơn hồi nãy thì phải.
“Sẵn sàng đi,” Lydia nói.
“Xong rồi. Bắt đầu thôi.”
Cả hai cùng gật đầu rồi bất chợt lao vào nhau. Trong chớp mắt, khoảng cách đã biến mất, thay vào đó là tiếng hai thanh kiếm va chạm. Khói bụi bay lên cùng tia lửa. Tôi gồng mình rên rỉ khi Lydia bước tới cùng tiếng gầm đanh thép. Cô định áp đảo tôi đây mà!
Xin lỗi. Nhưng đây là một trận đấu.
Kiếm của tôi chuyển về màu xanh lam và phóng ra những sợi dây băng bám lấy hỏa kiếm của Lydia. Mắt cô mở lớn và hét lên. “Lừa đảo! Đồ hèn nhát! Cậu không biết xấu hổ à!?”
“Liệu cậu còn có thể nói thế khi thua không?” Tôi hỏi. “Tớ định thắng đấy!”
Tôi dùng tay trái niệm ‘Địa thiên xích’ trồi lên từ phía dưới Lydia và quấn lấy quanh chân cô. Giờ tôi có thể niệm ‘Quang thiên tiễn’ từ khoảng cách gần và…
Thắng rồi. Dù chỉ đùa giỡn, nhưng sau bốn năm vất vả thì mình cũng đã thắng!
Song tôi đã quá tự tin. Điều tiếp theo diễn ra là Lydia buông kiếm ra, nắm lấy cổ áo tôi rồi ném đi cùng một tiếng hét. Cơ thể tôi cứ thế bay lên không rồi đâm sầm vào bức tường. Trấn động đã được triệt tiêu nhờ ma pháp mà tôi chuẩn bị từ trước. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm—nhưng vẫn đau thật đấy. Và rồi, một lưỡi kiếm chạm lên cổ tôi.
“Ôi. Rồi rồi. Cậu thắng,” Tôi cười gượng và đưa hai tay lên đầu hàng. “Lại thua rồi.”
“Cậu nên luyện tập chăm chỉ thay vì từ bỏ như thế!” Nàng quý tộc ương ngạnh thản nhiên nói. Hình như cô vẫn muốn tiếp thì phải.
Thật lòng thì chỉ chơi đùa với Lydia thôi cũng suýt mất mạng rồi. Dù Ma pháp rất mạnh, song cô vẫn là kiếm sĩ với trình độ đủ khiến ma pháp như trò rẻ tiền. Tôi đã cố hạn chế hướng tấn công của cô rồi tung mấy con bài lạ và tấn công bất ngờ, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Lydia quả là phi thường.
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên người rồi nhặt thanh kiếm của hiệp sĩ lên.
Ah, biết ngay mà.
“Hôm nay tới đây thôi,” Tôi nói. “Nhìn thanh kiếm này mà xem; nó mẻ một miếng lớn luôn này. Oh, cả ở đây nữa. Thật không tin nổi cậu làm thế với trang bị của đội hộ vệ
hoàng gia. À không, hình như cơ cậu còn làm tổn thương thứ gì khác quan trọng hơn—sao lại đi chà đạp sự tự tin và lòng kiêu hãnh của pháp sư và hiệp sĩ hoàng gia
ngay ngày đầu của họ thế chứ?”
“Tớ đã cố nương tay hết cỡ rồi đấy chứ,” Lydia chế giễu. “Cậu cũng chẳng đỡ đòn ra hồn. Luyện tập chăm chỉ hơn đi!”
“Cho xin kiếu,” Tôi phản bác. “Tớ thực sự bở hai tai đấy? Tớ nghĩ mình xứng đáng được khen mới đúng.”
“Mơ đi nhé. Mau trở nên đủ mạnh để tớ dùng toàn lực của ‘Hỏa kiếm’ đi!”
C-cố đỡ đòn đó thì khác nào tự sát. Nếu mình mà giỏi như thế thì đã được vào đội hộ vệ hoàng gia rồi.
Hiển nhiên, kiếm của Lydia hoàn toàn lành lặn dù đã đụng độ với hàng trăm ma pháp của tôi.
T-thằng này chưa từ bỏ đâu nhé. Chỉ có mấy kẻ dị hợm—ahem, các bậc thầy như ‘Đại kiếm sư’, đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia, hay Dũng sĩ mới có thể đấu kiếm trực diện với Lydia thôi.
Còn tôi chỉ là một người bình thường, và tôi sẽ coi như mình vừa làm rất tốt. Cũng chẳng rõ Lydia có định đánh tiếp hay không, bởi một khi mẹ trẻ đã bắt đầu thì sẽ chỉ dừng khi thỏa mãn thôi.
Lydia lấy ra thứ gì đó màu bạc từ trong túi. Ah, là chiếc đồng hồ mà tôi đã đưa mà. Cô kiểm tra giờ rồi đóng nó lại.
Là sao…?
“Chắc không còn sự lựa chọn nào khác,” Cô nói. “Hôm nay tới đây vậy.”
“Cảm ơn nhé. Mà tớ không biết cậu mang theo chiếc đồng hồ đó bên mình đấy.”
Lydia bỗng tỏ ra hờn dỗi. “S-sao lại không hả?” Cô nạt lại. “V-vì cậu đã đưa nên nó là của tớ! Tớ có thể làm gì tùy thích!”
“Mừng là nó hữu ích với cậu.” Tôi dỗ dành. “Mà vốn dĩ trên nắp đồng hồ có gia huy thế à? Tớ tưởng chỉ có vài ký tự và chữ số thôi chứ.”
“T-thôi đi!” Lydia hét lên để che đi sự xấu hổ dù mặt thì đỏ ửng cả rồi. “Chúng ta xong việc rồi! Dọn dẹp đi!”
Đã bảo là đừng có vung vẩy thanh kiếm như thế mà. Bộ nhỏ không biết tôi kiệt sức thế nào sau khi liên tục đống ma pháp nguyên tố à? Đúng là năng lực của tôi đã tốt hơn trước nên ma lực chưa cạn sạch nhưng vẫn không đủ để…
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi liếc mắt nhìn xung quanh.
…Được rồi. Mình sẽ lấp mấy cái lỗ và vết nứt vậy.
Tôi niệm chuỗi thổ ma pháp và sửa chữa lại sân tập như vừa trải qua chiến tranh khốc liệt nào đấy.
“Không thể tin được,” Lydia lầm bầm—từ vị trí ngay cạnh tôi. “Chỉ bằng mỗi khả năng kiểm soát thôi sao.”
“Thế ư?” Tôi hỏi. “Cậu cũng có thể làm được đấy.”
“Chán ngắt. Mấy việc lặt vặt như thế là trách nhiệm của cậu.”
Tôi không đáp lại nhưng ước gì cô không nói thế với nụ cười như vậy.
Oh, đây sẽ là một cơ hội học tập tuyệt vời cho các cô bé đấy.
“Nhanh lên và sửa cho xong đi,” Lydia nói. “Tớ dám chắc cậu vừa nghĩ đây là cách tốt để dạy học đúng không? Hầu hết mọi người sẽ coi đó là hành xác đấy.”
“Vậy ai là người vừa hành xác tớ trước bàn dân thiên hạ vậy?” Tôi phản lại.
“Gì cơ? Cậu nên khóc vì vui sướng khi được đấu với tớ mới đúng.”
“Vâng vâng. Richard!”
Tôi tìm kiếm kẻ phản bội thì nhìn thấy anh ta…đang quỳ dưới đất? Anna thì đứng cạnh đó với nụ cười trên môi. Thôi thì coi như tôi chưa gọi gì nhé. Hầu nữ trưởng đang trong chế độ giáo huấn—một đốc công nghiêm khắc khiến mọi người hầu nhà Leinster phải khiếp sợ.
Đừng có nhìn tôi chứ thế, Richard. Anh đã bán đứng tôi đấy, nhớ không?
“A-Allen,” Anh ta kêu lên. “C-cứu ta—”
“Tôi có thể chữa thương cho họ được không?”
“Cứ tự nhiên, n-nhưng đừng bỏ mặc t—”
“Cảm ơn, và tạm biệt.”
Hình như phía sau tôi vừa có tiếng hét thì phải, chắc chỉ là tưởng tượng thôi ấy mà. Đúng vậy, làm gì có tiếng gì đâu. Với Richard nên cảm thấy may mắn vì chưa phải đối mặt với Lydia và Lisa. Hay hình phạt thực sự vẫn chưa tới? Cầu mong anh ta sẽ ổn.
Tôi bắt đầu dùng phép sơ cứu lên các pháp sư và hiệp sĩ đang nằm quanh bức tường. Có vẻ trận đấu giữa Lydia và tôi đã khiến đội y tế không thể tới chỗ họ. Vì thế, tôi dùng tay ra hiệu cho những người đứng ngoài rằng đã có thể an toàn tiếp cận.
Dường như có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào tôi. Sao thế nhỉ? Chắc tôi hơi quá tay rồi—phu nhân và công tước Leinster sẽ mắng tôi mất—nhưng tôi không nhớ nổi mình đã làm gì gây chú ý tới vậy. Hay họ đang thương hại tôi? Mà cũng không trách được—tôi vừa ăn hành không ít mà.
Tôi hoàn thành việc khôi phục sân tập và thả lỏng hai bả căng cứng của mình. Mệt quá đi mất. Trong khi đó, Lydia tra kiếm vào vỏ với âm thanh ấn tượng. Tôi nghĩ hành động đó rất ngầu nhưng sẽ không nói ra đâu—tôi từng làm thế và cô nàng đã bực bội suốt mấy ngày liền.
“Whew. Đuối quá,” Tôi nói. “Oh, nhìn tình trạng của bộ đồ đẹp đẽ này xem. Tớ chẳng thể bồi thường đủ cho cậu được đâu.”
“Đã bảo với cậu bao lần rồi?” Lydia nạt lại. “Tớ biết là cậu rất hiếu thảo, nhưng đừng có gửi hết tiền cho họ mà chẳng giữ gì cho bản thân như thế.”
Tôi nghe vậy gượng cười. “Xin lỗi.”
Lydia nghĩ về lời xin lỗi ấy. “Thật không?” Cô hỏi, vừa nhìn chằm chằm vừa tiến lại gần tôi. Và rồi, cô nắm lấy ngực tôi mà kéo tới.
Nhỏ có từng nghe đến từ ‘không gian riêng tư’ chưa thế?
“Người cậu đầy mồ hôi đấy,” Cô tỏ ý.
“V-vô lý quá đấy!” Tôi lắp bắp. “Tớ đâu thể kiểm soát phản ứng sinh học được!”
“Nhưng tớ có đổ mồ hôi đâu. Cậu có muốn, um…kiểm tra không?”
“Lydia,” Tôi nói sau chút im lặng ngượng nghịu, “Cậu không nên nói thế nếu thấy quá xấu hổ đâu.”
“I-Im đi! V-với cả, đến giờ ăn trưa rồi.” Cô im lặng một hồi rồi nói thêm, “Dù gì tớ cũng có điều mình muốn rồi,”
Sau pha lươn lẹo chữa cháy, Lydia đưa tay phải về phía tôi. Lúc tôi còn đang suy ngẫm về ý nghĩa trong lời nói cuối của cô thì Lydia đã nôn nóng nắm tay tôi.
C-chờ đã. Tớ vẫn còn mồ hôi và—
“Ghê quá. Cậu ướt đẫm cả.”
“N-nhớ những gì tớ nói hôm qua chứ?” Tôi nhắc lại. “Hôm nay Caren sẽ ăn cùng chúng ta, được chứ?”
“Tất nhiên,” Cô nói. “Sau đó, nhớ dạy tớ cách ngụy trang kiếm phép như cậu đã làm hồi nãy. Cậu lúc nào cũng giỏi mấy trò mưu mẹo cả!”
“Chỉ là tận dụng sự khéo léo thôi,” Tôi chỉnh lại. “Dạy cậu cũng được nhưng tớ không nghĩ là cậu sẽ cần tới nó.”
“Là vì tớ chỉ giỏi hỏa nguyên tố à?” Cô hỏi sau một giây im lặng.
“Không,” Tôi mỉm cười dỗ dành, “Bởi cậu chỉ cần tập trung vung kiếm là được. Mọi thứ khác cứ để tớ lo.”
Lydia gật nhẹ đáp lại. Cô sẽ nắm vị trí tiên phong còn tôi thì hỗ trợ từ phía sau. Đó là cách mà chúng tôi luôn sử dụng, và không sai thì không cần phải đổi. Thật mừng khi Lydia cũng đồng tình. Tất nhiên là tôi vẫn sẽ dạy cho cô nàng sau.
Khi chúng tôi vừa nhập hội với Richard và Anna thì một bóng đen vụt tới, lanh lẹ nhảy lên tôi. Bên vai tôi cảm nhận rõ được trọng lượng. Đó chính là Anko, thân quyến mang hình dáng một chú mèo đen.
Phải rồi. Mình nên biết ông ấy sẽ ở đây mới phải.
Bộ trưởng đương thời bắt buộc phải mời cựu đội trưởng đội pháp sư hoàng gia và người dạy ma pháp cho vua dù cho đối phương có muốn hay không. Tôi vẫn còn nhớ nụ cười thô bỉ của người đàn ông mà năm nào tôi cũng thấy.
“Hẳn thầy đã dành thời gian tới đây vì lo cho học trò gặp nguy hiểm,” Tôi vừa nói với người đàn ông đang ngồi trên hàng khán đài cao nhất vừa dùng tay vuốt ve Anko. “Nhưng thầy biết là có cố một chút thì cũng không chết chóc gì mà, Giáo sư?”