Làm Em Tổn Thương Chắc Anh Hạnh Phúc Lắm

chương 11: quá khứ đau thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn vội vã bước ra khỏi quán Bar, bây h hắn sẽ đến tìm Nhã Uyên và ở bên nhỏ vào ngày hôm nay. Ngày sinh nhật của nhỏ. Hắn đang đi thì một đám côn đồ chận mặt, tay tên nào cũng cầm cây, mặt mày bặm trợn

-Dạo này ko gặp, khỏe chứ em trai – Giọng nói hổ báo của Việt Duy vang lên

-Hừm…cảm ơn, nhờ anh nhường khu D cho tụi này nên em khỏe lắm – Hắn nói

-Mày…thằng khốn, bắt nó lại cho tao – V.Duy ra lệnh cho đàn em

Lũ đàn em khoảng mấy chục thằng cùng nhau xông về phía hắn. Hắn xoay người tung những cú đá giáng trời, làm tên lăng quay, từng tên, từng tên xông vào đều bị hắn hạ gục. Bỗng hắn thấy mọi thứ tự nhiên mờ đi, đầu óc hắn choáng váng ko còn khả năng đứng vững. Tại sao? Tại sao? Có chuyện gì đã xảy ra với hắn?

“Bốp…bốp” Việt Duy dùng cây đánh mạnh vào đầu hắn. Máu từ đầu chảy xuống, ướt đẫm cả trán, mọi thứ mờ dần trước mắt hắn, hắn cố gượng dậy để kháng cự nhưng ko thể, hắn từ từ, từ từ gục ngã…

----------

Tại nhà nó

“ Neon Sugar Free ije neon Sugar Free

Naegeman Sugar Free momodeunge Sugar Free

Neoneun galssurok wae ireoke gaseumeul apeugehaeyo “ Nhạc chuông điện thoại nó vang lên (Ran: đây là bài Sugar free- T-ara _)

- Alo…? – Nó vẫn ngắn gọn

-Chào Lệ Uyên, e khỏe chứ - Giọng nói tà mị ở đầu dây ben kia

-Anh là ai? – Nó

-Ồ… anh qên giới thiệu , anh là Việt Duy đây, đừng bảo em ko biết nhá – Hắn giở giọng trêu gẹo

-Hừm…làm sao anh biết số tôi, gọi có việc gì – Nó lạng lùng

-Lập tức ngay bây h em hãy đến vùng ngoại ô ở phố Z, đường X , hẽm XY – Việt Duy nói như ra lệnh

-HỪ…tại sao tôi phải nge lời anh – Nó

-Sau khi xem tấm ảnh này, nge hay ko là quyền của em – Hắn cúp máy

Ngay lập tức nó nhận được một tin nhắn ảnh, ko nói ko rằng nó bật dậy thay đồ, mở két sắt và lấy ra một khẩu súng nhỏ, khẩu súng này chỉ có cái duy nhất trên thế giới và nó là trong ng` sở hữu, khẩu súng này được sản xuất ở Mỹ và ít người biết tới, cự ly bắn rất xa và chuẩn từng milimet , đặc biệt khẩu súng này rất nhẹ, ko cần người bắn phải dùng lực giữ súng nhìu.

Nó tới garage và nhanh chóng lấy chiếc moto phân khối lớn, nó chạy thật nhanh như một tia lửa điện…

--------

Tại căn cứ của Việt Duy

-Tốt lắm, có lẽ ông trời đang giúp chúng ta – Tuyết Hoa nở nụ cười tà ác

-Em cũng khá đó, dụ thằng này vào bẫy, mà nó còn ngu ngốc uống ly nước có thuốc mê nữa chứ …Haha – V.Duy cười lớn

-Có gì đâu, chỉ qua là hắn đang khó xử, thấy ly nước đặt trên bàn thì vớ lấy thôi mà, hắn cũng ngốc thật đấy, hắn làm gì em hay ko mà ko biết – T.Hoa

-Làm sao mà biết được em gái, lúc ấy nếu là anh anh cũng ngĩ mình sẽ mất kiểm soát thôi – V.Duy nâng cằm ả ta

-Thôi đi, chỉ có một mình Xuân Thiện mới được phép chạm vào người em – Cô ta hất tay V.Duy

-Đại ca, cô ta đến rồi – Thiếu Hạo báo

-Thế à, tới đón tiếp cô em bé nhỏ của ta chứ … Haha – V.Duy

-------------------

Tại một công trình bỏ hoang, rộng lớn và cây cối mọc um tùm, nơi này rất thuận tiện để bọn tội phạm lẫn trốn và là một căn cứ quá an toàn. Nó mặc trên người một cái quần da bò bó sát người tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, một cái áo thun trắng khoác bên ngoài chiếc áo khác da rất bụi, đôi dày bốt cao đến đầu gối và đó cũng là một trong những vũ khí, nó buộc tóc cao trông thật cá tính. Nó chậm rãi bước vào căn nhà, rút từ túi quần ra một khẩu súng “ Đùng…đùng…đùng”

-Làm gì vừa tới đã muốn lấy mạnh tên đàn anh này vậy cô em – Thiếu Hạo cười lớn

-Tôi ko muốn nói nhìu, giao người ra đây – Nó lạnh lùng

-Làm gì mà gấp vậy, ở lại đây vui vẻ với anh tí chứ - Hắn nâng cằm nó

“ Rắc…rắc…” Nó bẻ gãy cái bàn tay bẩn thỉu dám chạm vào người nó

-A….A mày…mày được lắm…. Tụi bay đâu, xông lên!!!! – Thiếu Hạo đau đớn

Cả băng mấy chục thằng côn đồ to con, vóc dáng cao lớn, hơn nó cả cái đầu, nhìn thì ai cũng ngĩ nó sẽ bỏ mạng nhưng tất cả chỉ là suy đoán. Đường đường là Chị của K.T.G.R và cũng là bạn gái của lão đại thế này thì có là gì. Một tên to con nhào đến phía nó, nó nhanh chóng xoay người né đi và tung một cước giáng trời vào mặt hắn ta, một tên khác nhào đến đấm vào mặt nó, nó né sang một bên , đấm vào bụng hắn một cái rất mạnh, mạnh đến nỗi hắn ta hộc cả máu mồm,… Cứ thế, cứ thế nó dần dần giải quyết sạch sẽ là âm binh này. Nó quay sang nhìn Thiếu Hạo bằng đôi mắt sắc lạnh, sau thẩm, ánh mắt chứa đầy sự khát máu

-Tôi nói lại lần nữa, G…I…A…O…N…G…Ư…Ờ…I – Nó hét lớn

-Tôi…tôi… - Hắn ta sợ đến run người

-Hahaha…khá lắm, khá lắm . Diệt được bấy nhiêu đấy đàn em của Việt Duy này xem ra em cũng ko phải dạng vừa, xứng tầm làm vợ yêu của đại ca anh đấy… Haha – Việt Duy bước từ trên lầu xuống

-Cầm mồm! Tôi dư thời gian cũng ko rãnh để trêu đùa với lũ chó hoang – Nó lạng lùng

-Mày…mày dám chửi tụi tao – Thiếu Hạo tức giận

-Ko sao, ko sao, muốn thì cứ để em chửi thoải mãi… Để xem…nó còn chửi được nữa ko? – V.Duy quắc mắt sắc lạnh

-Haha…ta đây cũng ko có thì giờ, giao người ra đây !!! – Nó vẫn giữ thái độ lạnh băng

-Được rồi, ko để cô em phải chờ lâu , đem ra đây – V.Duy ra lệnh

Từ trong một đám đàn em đẩy ra một màn hình lớn đặt trước mặt nó. Khuôn mặt nó bây h vẫn là âm độ

-Nào, nhìn đi cô em – Thiếu Hạo nở nụ cười tà ác

Đôi mắt khát máu của nó nhìn vào những hình ảnh bắt đầu được phát trên màn ảnh, hình ảnh một người con trai mang vẻ đẹp tuấn mĩ đang bất tỉnh có lẽ là do thuốc mê, hắn bị trói chặt vào một cái cột nhà khá cao, xung quanh người là…bom hen giờ… Ko ai khác chính là hắn – Vũ Xuân Thiện- người con trai mà nó yêu. Mặt dù trong lòng lo lắng và tức giận tới tột đỉnh nhưng nó vẫn giữ trạng thái ban đầu, đó là những gì nó được huấn luyện từ nhỏ.

-Nói đi, tụi mày muốn gì? – Lời nói như muốn đóng băng cả căn phòng rộng lớn, làm cho lũ người kia lạnh cả sống lưng

-Hừm… Chỉ là kế hoạch mà công ty New Fashion, Max Gemstone và Ker Villa sẽ hợp tác để mở một khu thương mại lớn nhất hành tinh về thời trang và đá quý – V.Duy tà ác (ran: công ty này là của gđình tụi nó)

-Hừm…người ngĩ chỉ vì một mạng người mà ta sẽ giao ra bản kế hoạch liên quan đến sự sống còn của công ty sao, mơ tưởng – Nó nói bằng giọng điệu khinh miệt

-Được thôi, thế thì hôm nay Vũ Xuân Thiện sẽ chết – V. Duy hét lớn

-Ra tay đi – Thiếu Hạo gọi cho ai đó

Ngay lập tức, trên màn hình lớn một đám đàn em của V.Duy cầm cây đánh mạnh vào đầu, vào người, vào lưng của hắn, hắn mặc dù đang chìm trong thuốc mê nhưng những trận đòn thấu xương cứ liên tục giáng xuống làm hắn nửa tỉnh nữa mê, cảm thấy toàn thân đau đớn…

----------------

Tại nơi giam giữ Hắn

Bây h hắn cảm thấy toàn thân ê ẩm, hắn đang bị đánh, mặc dù đang hôn mê nhưng hắn vẫn đủ thông minh để nhận ra kẻ nào đang làm việc này… Hắn sẽ ko để yên, kẻ đó sẽ phải trả giá gấp đôi, mà ko là gấp lần

Trong một căn phòng gần đó, nơi có thể quan sát được toàn cảnh

-Cái anh V.Duy này đã bảo ko được ra tay mạnh với Xuân Thiện rồi mà… Xong việc tôi xử anh sau – T.Hoa tức giận

-------------

Bây h đã là chiều tối, bờ biển dường như trở nên vắng người, những cơn gió mùa đông cũng trở nên lạnh hơn. Nó đứng đó, nhắm ngiền mắt tựa người vào chiếc moto, quả thực bây h nó ko biết làm thế nào. Một bên là sự ngiệp của công ty , một bên là người con trai nó yêu nhất, nó phải làm thế nào đây. Việt Duy đã cho nó thời hạn ngày để lấy được bản kế hoạch đổi mạng sống của hắn. Một ngày là quãng thời gian qá dài để cho nó lấy đc nhưng lại quá ngắn để nó suy ngĩ về điều mình sẽ làm. Nó cởi giày ra, đi đôi chân trần dọc bờ biển, cảm giác mát lạnh mà từng cơn sóng lùa vào chân cảm thấy dễ chịu. Quả thực bây h nó rất mệt mỏi, những điều kinh khủng cứ dồn dập mà đến với nó lúc, bề ngoài ai cũng thấy nó mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng mấy ai biết rằng đó chỉ là cái vỏ bọc cho trái tim yếu mềm mà thôi. Nó ngồi xuống, gió biển khẽ lùa qua mái tóc nó làm bay phất phơ, trông nó đẹp tuyệt vời như nữ hoàng của biển cả. Nó mong rằng Nhã Uyên vẫn ổn để nếu bây h có Nhã Uyên và Huyền Trân bênh cạnh có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn với nó. Nhã Uyên và Huyền Trân luôn là những người bạn tốt nhất của nó và mãi như thế, nó rất muốn, rất muốn có được lời khuyên từ nhỏ nhưng bây h thì k thể, Nhã uyên thì hôn mê chưa tỉnh, Huyền Trân thì đang đau khổ vì chuyện của Kiệt nó ko muốn tăng thêm gánh nặng cho nhỏ. Nó đứng phắt dậy :” Lệ Uyên à, mày phải mạnh mẽ, mày phải xứng đáng với tên gọi chị K.T.G.R, chứ ko phải là hữu danh vô thực”

( Lưu ý: Ở phần giới thiệu Ran có nói là tụi nó cầm đầu tổ chức L’S.D.R nhưng là sau này, bây h tụi nó vẫn là member của tổ chức này với lũ hắn)

Nó quay người bước ra xe, rồ ga thật để đến bệnh viện

----------------------

Tại bệnh viện

-Mày về nhà ngĩ đi, để tao chăm sóc nó cho – Lệ Uyên nhìn H.Trân lo lắng

-Ừm… tao về trước, mà ngày mai là sinh nhật mày đấy, mai mày ở nhà nha, tao đến – H.Trân mỉm cười

-Ừm…cảm ơn mày – Nó đáp

Nói rồi H.Trân quay bước đi, nó biết bây h Huyền Trân đang rất rất buồn, nên nó phải tự một mình lo liệu. Nó quay sang nhìn Nhã Uyên, nó gục mặt xuống mà khóc, nó khóc như chưa từng được khóc:

- Tao cầu xin mày đấy Nhã Uyên, mày làm ơn tỉnh lại đi, tụi tao cần mày, bố mẹ mày cần mày, mày đừng vì một thằng sở khanh mà thành ra như thế này chứ, mày đâu phải loại ng` dễ gục ngã – Nó đau đớn vô cùng. Lúc trước Nhã Uyên luôn là người chu đáo, có sáng kiến tốt, bây h nó thực sự rất muốn có nhỏ ở bên.

Bỗng dưng những ngón tay của Nhã Uyên khẽ động đậy, có lẽ nào lời nói của nó đã làm nhỏ thức tỉnh. Nó mừng rỡ vội chạy tới tấp đi tìm bác sĩ

-Bác sĩ, bạn tôi sao rồi – Nó đứng bên cạnh lo lắng

-Bạn em xem ra đã có tiến triển hơn trước rồi, chắc sẽ sớm tỉnh lại thôi – Vị Bác sĩ trẻ mỉm cười

-Cảm ơn b. sĩ , mong bác sĩ chữa trị cho bạn tôi để nó sớm hồi tỉnh – Nó nói

-Mà em ko nhận ra anh à? – Vị bác sĩ nhìn nó mỉm cười

-Anh là…à…là ĐÌnh Phong? – Nó mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng cũng thoáng làm tim ai kia lỗi nhịp

-Ừm, anh mới chuyển công tác, h anh đang làm ở bệnh viện này – ĐÌnh phong t. lời

-H ra kia uống nước với anh được chứ, cũng lâu rồi ta ko gặp mặt – Đ. Phong mỉm cười

-Nhưng,,,em phải chăm sóc bạn – Nó đáp

-Ko sao đâu, một lát thôi, cũng gần bệnh viện mà – Đ.Phong

-Ok… - Nó. Nói rồi họ quay bước đi…

------------

Cánh cửa phòng bệnh lại mở ra một lần nữa, một người con trai với ánh mắt đườm buồn và đầy hối hận nhìn Nhã Uyên, Phong Khánh bây h thực sự cảm thấy có lỗi, ray rứt. Khánh bước đến bên nhỏ

-Nhã Uyên em hãy cố lên, em là người mà anh yêu thương nhất, thiếu em chắc anh ko thể sống nổi… Anh xin lỗi, xin lỗi vì tất cả, em hãy tỉnh lại đi, em muốn đánh anh bao nhiu cũng đc – Khánh cầm chặt tay nhỏ

----------

Tại quán café

-Sao bạn em lại như vậy – Đ.Phong hỏi

-Chuyện dài lắm, một vài lời e rằng khó nói – nó đáp

-Ừm, mà em cho anh sđt em đc ko ? – Đ.Phong

-Vâng đây ạ - nó nói rồi đẩy sang phía Đ.Phong tấm danh thiếp đc mạ vàng, nhìn là đủ biết chủ nhân của nó k tầm thường

Nói rồi nó đứng dậy xin phép ra về, bây h nó muốn được yên tỉnh. Đình Phong nhìn theo nó, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười tà mị “ Người con gái lạnh lùng này, em sẽ thuộc về tôi…”

--------------------

Tại nhà nó

Cả gia đình nó đang ngồi ăn cơm, một bàn ăn đầy sơn hào hải vị, rất thịnh soạn, những món ăn này do một đầu bếp của Pháp chuẩn bị, đó là đầu bếp trưởng của nhà nó. Người đàn ông đứng tuổi ngồi giữa bàn ăn, khuôn mặt hiền từ nhưng toát ra một khí chất vương giả chết người, đó là cha nó Hàn Tấn Hoàng- một tay chiến binh kỳ cựu và khét tiếng trên thương trường, ông sở hữu một gia sản kếch xù, khó ai có thể bì kiệp, được mệnh danh là Ông Hoàng Thời Trang và là một trong người nắm giữ chiếc chìa khóa để mở cánh cửa kho báu ( Ran: Cái này đọc về sau sẽ rõ ) . Kế bên ông là một người phụ nữ khoảng tuổi nhưng nhan sắc vẫn còn rất mặn mà, đó là mẹ nó, lúc trước bà là con gái của một vị tướng thuộc dòng tộc hoàng gia Anh và vì thế nó cũng hưởng vẻ đẹp từ mẹ nó.

-Bố à, con nge nói là công ty nhà mình sẽ hợp tác với Max Gemstone và Ker Villa phải ko ạ - Nó lễ phép thưa

-Ừm…có chuyện gì ko con gái – Bố nó từ tốn

-… Dự án lần này có quan trọng lắm ko bố - Nó ngập ngững

-Cũng khá quan trọng, nó ảnh hưởng tới vận mệnh của cả công ty và hơn hết nó liên quan đến một kho báu khổng lồ mà ai cũng muốn có… Nhưng kho báu ấy rất ít ai cũng biết và chỉ có người mới mở được nó… - Bố nó đáp

-Mà con gái, con hỏi chi vậy ? – Mẹ nó ôn tồn

-Dạ ko có gì, con tò mò nên hỏi thử thôi ạ - Nó mỉm cười

-Bây h con còn nhỏ bố mẹ chưa thể nói cho con biết được, sau này con lớn lên sẽ hiểu, và những người giữ trong tay chìa khóa vàng ấy rất dễ mất mạng đấy con ạ - Mẹ nó thở dài

-Mất mạng? Thế ai giữ nó vậy ạ? Chắc những người đó cũng gê gớm lắm – Nó

-Hừm… đó là cựu thành viên trong tổ chức P.T.S.H – Bố nó đáp

-Vậy người đó là ai? Dự án công ty có liên quan gì ko bố? – Nó hỏi

-Con ko cần biết, dự án công ty khá quan trọng, mà con có chuyện gì đúng ko? Bố nó ngi ngờ

-Dạ ko ạ, con hơi hiếu kỳ tí thôi – Nó nói cho qua

-Thôi…thôi…được rồi ăn cơm đi con – Mẹ nó mỉm cười hiền hòa

Truyện Chữ Hay